Trans: Xiêu Xiêu
Hạ Lâm ngừng một lát, lại đè thấp giọng xuống căn dặn, Chú ý, đừng để bất kì ai tra được thân phận của anh
Hạ Lâm tắt điện thoại, nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay là ngày mùng ba tháng năm, thế thân đã thay cô tham gia tất cả các hoạt động vào ngày quốc tế lao động 1/5. Vừa hay có thể nhàn rỗi vài ngày.
Nằm trên giường một hồi nhưng mãi không ngủ được, cô liền mở bức tranh sơn dầu ngày ấy ra xem.
Người đàn ông trong tranh nhìn không rõ dung mạo, ngón tay cô chầm chậm dọc theo đường nét khuôn mặt của đường đàn ông, miệng lẩm bẩm.
Anh rốt cuộc là ai?
Có liên quan gì đến chuyện mất tích của tôi?
Hạ Lâm ngừng một lát, lại thầm hỏi: Tôi và anh có quan hệ gì?
.......................
Chớp mắt, một tháng đã trôi qua. Dạ Tư Hàn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại bị thương trở về thành Cẩm.
Chuyên cơ vừa đáp xuống sân bay, không chỉ tổng tư lệnh Ba quân Dạ Cận, mà ngay cả tổng thống Hạ Quyết cũng dẫn theo người nối nghiệp Hạ Lâm đích thân đến sân bay. Thế trận lớn như vậy, trước nay hiếm có.
Hạ Lâm đứng bên cạnh Hạ Quyết, nhìn người đàn ông đang bước từng bước từ trên chuyên cơ xuống.
Anh ta mặc một bộ quân trang xanh thẫm, trên vai gắn một tấm giáp vai màu bạc sáng loáng. Dưới khúc xạ của ánh nắng mặt trời phát ra những tia sáng lạnh.
Ngũ quan như tạc tượng, chiếc mũi anh tuấn, bờ môi mỏng hơi mím lại, cả người anh ta toát ra khí chất bễ nghễ thiên hạ.
Cũng mới vừa rồi trên đường đến sân bay, cô mới biết hôm nay sẽ theo cha đến sân bay đón một người tên Dạ Tư Hàn! Cô vẫn luôn cho người điều tra, đã tra một tháng, nhưng kết quả ngay cả một cọng lông cũng không tra được người đàn ông này!
Quả nhiên là người Dạ gia, Tứ thiếu gia nhà họ Dạ.
Hạ Lâm quét mắt qua bả vai của anh ta, quân hàm đại úy.
Như cảm nhận được có người đang nhìn, Dạ Tư Hàn đặt tầm mắt lên người Hạ Lâm, khí lạnh tăng thêm mấy phần.
Hạ Lâm vẫn đứng đó, nghĩ về bức tranh sơn dầu của cô.
Giống!
Quả nhiên giống!
Nhưng khí chất cô vẽ ra lại không giống người thật!
Hạ Quyết còn tưởng rằng Dạ Tư Hàn và Hạ Lâm vì chuyện của Đường Uyển nảy sinh hiềm khích, ông hơi cau mày, liếc mắt cảnh cáo Hạ Lâm.
Hạ Lâm vẫn đứng yên, duy trì dáng vẻ tôn quý nên có của Đệ nhất công tử.
Hạ Quyết nhìn Dạ Tư Hàn, Nhiệm vụ lần này đã vất vả cho Dạ đại úy rồi
Dạ Tư Hàn chào theo nghi thức quân đội với tổng thống, cất giọng trầm thấp mà có lực, Đây là thiên chức của quân nhân
Hạ Quyết quay qua nhìn Dạ Cận, tấm tắc khen ngợi, Không tệ không tệ, hậu sinh khả úy, so với Dạ tư lệnh ngày ấy còn anh dũng oai hùng hơn, Ha ha
Dạ Cận nghĩ đến việc lần này trong đội đặc chiến ông phái đi xuất hiện phản đồ, dưới tình thế rơi vào bao vây trùng trùng lại bất ngờ chuyển bại thành thắng, liền vô cùng tự nhiên mà kiêu ngạo, Ngài tổng thống quá khen
Hạ Quyết, Dạ tư lệnh khiêm tốn
Dạ Cận đưa mắt nhìn Dạ Tư Hàn, Vết thương có nghiêm trọng không?
Dạ Tư Hàn trầm giọng, Chỉ là vết thương nhỏ
Hạ Quyết đứng bên cạnh gật gật đầu, Rất có phong độ của đại tướng, quân hàm đại úy có lẽ chưa đủ để phát huy
Dạ Cận nghe vậy liền nói, Tư Hàn vẫn còn nhỏ
Hạ Quyết cười lớn, Nói gì thế, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, ta nghĩ trực tiếp nâng lên hàm thiếu tướng cũng không đủ
Thiếu tướng?
Cha đùa đấy à?
Hạ Lâm quay ra nhìn Dạ Tư Hàn. Giữa đại úy và thiếu tướng vẫn còn bốn quân hàm thiếu tá, trung tá, thượng tá, đại tá. Trên lịch sử nước A này, chưa từng có bất kỳ người nào nhảy cóc qua bốn quân hàm lên thẳng thiếu tướng như vậy đâu!
Nếu như thật sự nâng lên, người này sẽ trở thành người đầu tiên.
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm, Điện hạ hình như rất có hứng thú với tôi?
Hạ Lâm cười rất tự nhiên, Dạ đại úy hiện tại là thần thượng của tôi
Dạ Tư Hàn quét mắt, trước giờ anh vẫn luôn không thích tên Đệ nhất công tử phấn son lòe loẹt này, liền buông một câu lạnh nhạt, Vinh hạnh của tôi
Hạ Lâm rõ hàng cảm nhận được đối phương rất khinh thường mình, lại bổ sung một câu, Đương nhiên là vinh hạnh của anh
Hạ Lâm ngừng một lát, lại đè thấp giọng xuống căn dặn, Chú ý, đừng để bất kì ai tra được thân phận của anh
Hạ Lâm tắt điện thoại, nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay là ngày mùng ba tháng năm, thế thân đã thay cô tham gia tất cả các hoạt động vào ngày quốc tế lao động 1/5. Vừa hay có thể nhàn rỗi vài ngày.
Nằm trên giường một hồi nhưng mãi không ngủ được, cô liền mở bức tranh sơn dầu ngày ấy ra xem.
Người đàn ông trong tranh nhìn không rõ dung mạo, ngón tay cô chầm chậm dọc theo đường nét khuôn mặt của đường đàn ông, miệng lẩm bẩm.
Anh rốt cuộc là ai?
Có liên quan gì đến chuyện mất tích của tôi?
Hạ Lâm ngừng một lát, lại thầm hỏi: Tôi và anh có quan hệ gì?
.......................
Chớp mắt, một tháng đã trôi qua. Dạ Tư Hàn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ nhưng lại bị thương trở về thành Cẩm.
Chuyên cơ vừa đáp xuống sân bay, không chỉ tổng tư lệnh Ba quân Dạ Cận, mà ngay cả tổng thống Hạ Quyết cũng dẫn theo người nối nghiệp Hạ Lâm đích thân đến sân bay. Thế trận lớn như vậy, trước nay hiếm có.
Hạ Lâm đứng bên cạnh Hạ Quyết, nhìn người đàn ông đang bước từng bước từ trên chuyên cơ xuống.
Anh ta mặc một bộ quân trang xanh thẫm, trên vai gắn một tấm giáp vai màu bạc sáng loáng. Dưới khúc xạ của ánh nắng mặt trời phát ra những tia sáng lạnh.
Ngũ quan như tạc tượng, chiếc mũi anh tuấn, bờ môi mỏng hơi mím lại, cả người anh ta toát ra khí chất bễ nghễ thiên hạ.
Cũng mới vừa rồi trên đường đến sân bay, cô mới biết hôm nay sẽ theo cha đến sân bay đón một người tên Dạ Tư Hàn! Cô vẫn luôn cho người điều tra, đã tra một tháng, nhưng kết quả ngay cả một cọng lông cũng không tra được người đàn ông này!
Quả nhiên là người Dạ gia, Tứ thiếu gia nhà họ Dạ.
Hạ Lâm quét mắt qua bả vai của anh ta, quân hàm đại úy.
Như cảm nhận được có người đang nhìn, Dạ Tư Hàn đặt tầm mắt lên người Hạ Lâm, khí lạnh tăng thêm mấy phần.
Hạ Lâm vẫn đứng đó, nghĩ về bức tranh sơn dầu của cô.
Giống!
Quả nhiên giống!
Nhưng khí chất cô vẽ ra lại không giống người thật!
Hạ Quyết còn tưởng rằng Dạ Tư Hàn và Hạ Lâm vì chuyện của Đường Uyển nảy sinh hiềm khích, ông hơi cau mày, liếc mắt cảnh cáo Hạ Lâm.
Hạ Lâm vẫn đứng yên, duy trì dáng vẻ tôn quý nên có của Đệ nhất công tử.
Hạ Quyết nhìn Dạ Tư Hàn, Nhiệm vụ lần này đã vất vả cho Dạ đại úy rồi
Dạ Tư Hàn chào theo nghi thức quân đội với tổng thống, cất giọng trầm thấp mà có lực, Đây là thiên chức của quân nhân
Hạ Quyết quay qua nhìn Dạ Cận, tấm tắc khen ngợi, Không tệ không tệ, hậu sinh khả úy, so với Dạ tư lệnh ngày ấy còn anh dũng oai hùng hơn, Ha ha
Dạ Cận nghĩ đến việc lần này trong đội đặc chiến ông phái đi xuất hiện phản đồ, dưới tình thế rơi vào bao vây trùng trùng lại bất ngờ chuyển bại thành thắng, liền vô cùng tự nhiên mà kiêu ngạo, Ngài tổng thống quá khen
Hạ Quyết, Dạ tư lệnh khiêm tốn
Dạ Cận đưa mắt nhìn Dạ Tư Hàn, Vết thương có nghiêm trọng không?
Dạ Tư Hàn trầm giọng, Chỉ là vết thương nhỏ
Hạ Quyết đứng bên cạnh gật gật đầu, Rất có phong độ của đại tướng, quân hàm đại úy có lẽ chưa đủ để phát huy
Dạ Cận nghe vậy liền nói, Tư Hàn vẫn còn nhỏ
Hạ Quyết cười lớn, Nói gì thế, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, ta nghĩ trực tiếp nâng lên hàm thiếu tướng cũng không đủ
Thiếu tướng?
Cha đùa đấy à?
Hạ Lâm quay ra nhìn Dạ Tư Hàn. Giữa đại úy và thiếu tướng vẫn còn bốn quân hàm thiếu tá, trung tá, thượng tá, đại tá. Trên lịch sử nước A này, chưa từng có bất kỳ người nào nhảy cóc qua bốn quân hàm lên thẳng thiếu tướng như vậy đâu!
Nếu như thật sự nâng lên, người này sẽ trở thành người đầu tiên.
Dạ Tư Hàn nhìn Hạ Lâm, Điện hạ hình như rất có hứng thú với tôi?
Hạ Lâm cười rất tự nhiên, Dạ đại úy hiện tại là thần thượng của tôi
Dạ Tư Hàn quét mắt, trước giờ anh vẫn luôn không thích tên Đệ nhất công tử phấn son lòe loẹt này, liền buông một câu lạnh nhạt, Vinh hạnh của tôi
Hạ Lâm rõ hàng cảm nhận được đối phương rất khinh thường mình, lại bổ sung một câu, Đương nhiên là vinh hạnh của anh
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com
/84
|