Trans: Xiêu Xiêu
Trình Ngôn Khoản, “Rõ”
Dạ Tư Hàn, “Để Tư Đồ ở lại tôi không yên tâm. Cậu ta sẽ theo tôi, lúc trước cậu ta đang điều tra Dạ Tư Lăng, sau cậu tiếp quản chuyện này đi”
Trình Ngôn Khoản nhìn Dạ Tư Hàn, anh ta không hiểu đại úy bảo anh ta tra cái gì.
Dạ Tư Hàn cúi đầu, đôi mắt sâu hút nhìn Hạ Lâm, “Cô Đè chạy thoát ra từ chỗ đó”
Trình Ngôn Khoản nghe thế, hai hàng mày nhíu lại, anh ta chợt cảm thấy chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng. Nếu Cô Đẹp là cô Đường, vậy lại càng phức tạp hơn nữa. Lẽ nào là Tam thiếu tính kế đại úy?
Anh ta nhìn về phía Dạ Tư Hàn.
Dạ Tư Hàn ngẩng đầu lên, để ý đến vẻ mặt lúc này của Trình Ngôn Khoản, “Cậu nghĩ nhiều rồi, Dạ Tư Lăng vì để bắt cô ta trở lại, không từ thủ đoạn”
Anh ta nhìn người phụ nữ trong lòng đại úy, tuy rằng cô ta có nét giống với người trong ảnh của Đường Uyển, nhưng nhìn kỹ lại thấy không giống lắm!
Cô ta mang khuôn mặt oval chỉ lớn chừng một bàn tay, ngũ quan không chỉ tinh tế, mà còn tràn đầy sức sống, quá đẹp, đẹp đến mức rung động lòng người.
……………..
Về đến Bạch Hán Cung, Dạ Tư Hàn liền bế Hạ Lâm về phòng ngủ.
Trình Ngôn Khoản đi theo hai người đến cửa, đứng đó nhìn đại úy đưa tay đóng cửa lại, hơi kinh ngạc.
Tư Đồ thưởng thức vẻ mặt của anh ta, trong lòng cuối cùng cũng sảng khoái hơi mấy phần, “Tâm trạng tôi giờ sướng quá”
Trình Ngôn Khoản liếc nhìn Tư Đồ một cái, sau đó liền quay người đi.
Tư Đồ bước theo sau, mãi đến khi đã đi xa khỏi phòng ngủ của Tứ thiếu, cậu ta mới dám nói tiếp, “Nói nghe nè, cô ấy chính là người phụ nữ muốn đè Dạ đại úy nhà anh đấy”
Trình Ngôn Khoản nghe thế liền nghiêng đầu nhìn Tư Đồ.
“Cô ấy nói Dạ đại úy nhà anh là xử nam già” Tư Đồ không hề đề cập đến việc cô làm cậu chảy máu mũi, chuyện đó quá mất mặt.
Trình Ngôn Khoản, “…”
Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt đặc sắc như thế của anh ta, Tư Đồ tinh thần sảng khoái, “Hơn nữa, cô ấy còn ngủ với Dạ đại úy nhà anh những mấy đêm rồi cơ”
Trình Ngôn Khoản, “…”
“Nói nghe nhớ, cô ấy ở trước mặt Dạ đại úy là như thế này này” Tư Đồ học Hạ Lâm, nhấc tay đặt lên vai Trình Ngôn Khoản, ánh mắt xẹt xẹt.
Trình Ngôn Khoản đập mạnh lên tay Tư Đồ. Cậu đau đến nhe răng, “Xuống tay mạnh thế…”
Tư Đồ vừa nghiêng đầu, chợt trông thấy một bóng người ở thang gác, cậu ta nhìn Dạ Tư Hàn trân trân, “Tứ thiếu, đệ… đệ uống say”
Dạ Tư Hàn phát khí lạnh.
Tư Đồ, “Không ổn rồi, đầu đệ đau quá, đệ phải đi nghỉ” Tư Đồ không dám nhìn sắc mặt Tứ thiếu nhà mình thêm nữa, chân lủi thật nhanh.
Trình Ngôn Khoản đứng đó nhìn Tư Đồ lắc lắc đầu. Anh ta quay đầu nhìn Dạ Tư Hàn, “Đại úy”
Dạ Tư Hàn bước xuống lầu, mắt nhìn về phía Tư Đồ, “Quay lại đây”
Một chân Tư Đồ lúc này đang đặt lên ngưỡng cửa phòng ngủ, vừa nghe thấy tiếng của Tứ thiếu nhà mình, chân đã cứng ngắc. Cậu quay người, bước đi nặng nề như đang bước trên con đường đến pháp trường.
Dạ Tư Hàn vẫn nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ cúi gằm mặt đi đến bên cạnh anh, không dám ngẩng mặt.
Dạ Tư Hàn, “Trước ngày mai hãy chuyển toàn bộ tư liệu cậu tra được cho Trình Ngôn Khoản”
Tư Đồ, “Dạ”
Dạ Tư hàn, “Ra ngoài chạy 10,000m”
Tư Đồ đứng nghiêm, quay sang phải bắt đầu chạy đến phía sau khu vườn.
Dạ Tư Hàn nhìn Trình Ngôn Khoản, “Đợi cậu ta quay lại, bắt cậu ta trồng cây chuối một tiếng”
Trình Ngôn Khoản, “Rõ, đại úy”
Thế là một tiếng sau, Trình Ngôn Khoản ngồi trong phòng khách tầng một, tay cầm đồng hồ bấm giờ, ánh mắt đăm chiêu nhìn Tư Đồ đang trồng cây chuối ngoài kia…
9 giờ tối, tại phòng ăn, Dạ Tư Hàn đã dùng xong bữa. Anh nhìn Tư Đồ, “Sáng sớm mang lên một phần cơm khuya, 5 giờ sáng mang thêm phần cơm 2 người nữa”
Tư Đồ, “Rõ, Tứ thiếu”
Dạ Tư Hàn cầm đồng hồ quả quýt, ánh mắt dừng trên người Trình Ngôn Khoản.
Trình Ngôn Khoản nhấc di động gọi điện cho bác sĩ Phong. Mấy phút sau, anh ta ngắt điện thoại, “Đại úy, kết quả đã có rồi”
Trình Ngôn Khoản, “Rõ”
Dạ Tư Hàn, “Để Tư Đồ ở lại tôi không yên tâm. Cậu ta sẽ theo tôi, lúc trước cậu ta đang điều tra Dạ Tư Lăng, sau cậu tiếp quản chuyện này đi”
Trình Ngôn Khoản nhìn Dạ Tư Hàn, anh ta không hiểu đại úy bảo anh ta tra cái gì.
Dạ Tư Hàn cúi đầu, đôi mắt sâu hút nhìn Hạ Lâm, “Cô Đè chạy thoát ra từ chỗ đó”
Trình Ngôn Khoản nghe thế, hai hàng mày nhíu lại, anh ta chợt cảm thấy chuyện này phức tạp hơn tưởng tượng. Nếu Cô Đẹp là cô Đường, vậy lại càng phức tạp hơn nữa. Lẽ nào là Tam thiếu tính kế đại úy?
Anh ta nhìn về phía Dạ Tư Hàn.
Dạ Tư Hàn ngẩng đầu lên, để ý đến vẻ mặt lúc này của Trình Ngôn Khoản, “Cậu nghĩ nhiều rồi, Dạ Tư Lăng vì để bắt cô ta trở lại, không từ thủ đoạn”
Anh ta nhìn người phụ nữ trong lòng đại úy, tuy rằng cô ta có nét giống với người trong ảnh của Đường Uyển, nhưng nhìn kỹ lại thấy không giống lắm!
Cô ta mang khuôn mặt oval chỉ lớn chừng một bàn tay, ngũ quan không chỉ tinh tế, mà còn tràn đầy sức sống, quá đẹp, đẹp đến mức rung động lòng người.
……………..
Về đến Bạch Hán Cung, Dạ Tư Hàn liền bế Hạ Lâm về phòng ngủ.
Trình Ngôn Khoản đi theo hai người đến cửa, đứng đó nhìn đại úy đưa tay đóng cửa lại, hơi kinh ngạc.
Tư Đồ thưởng thức vẻ mặt của anh ta, trong lòng cuối cùng cũng sảng khoái hơi mấy phần, “Tâm trạng tôi giờ sướng quá”
Trình Ngôn Khoản liếc nhìn Tư Đồ một cái, sau đó liền quay người đi.
Tư Đồ bước theo sau, mãi đến khi đã đi xa khỏi phòng ngủ của Tứ thiếu, cậu ta mới dám nói tiếp, “Nói nghe nè, cô ấy chính là người phụ nữ muốn đè Dạ đại úy nhà anh đấy”
Trình Ngôn Khoản nghe thế liền nghiêng đầu nhìn Tư Đồ.
“Cô ấy nói Dạ đại úy nhà anh là xử nam già” Tư Đồ không hề đề cập đến việc cô làm cậu chảy máu mũi, chuyện đó quá mất mặt.
Trình Ngôn Khoản, “…”
Lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt đặc sắc như thế của anh ta, Tư Đồ tinh thần sảng khoái, “Hơn nữa, cô ấy còn ngủ với Dạ đại úy nhà anh những mấy đêm rồi cơ”
Trình Ngôn Khoản, “…”
“Nói nghe nhớ, cô ấy ở trước mặt Dạ đại úy là như thế này này” Tư Đồ học Hạ Lâm, nhấc tay đặt lên vai Trình Ngôn Khoản, ánh mắt xẹt xẹt.
Trình Ngôn Khoản đập mạnh lên tay Tư Đồ. Cậu đau đến nhe răng, “Xuống tay mạnh thế…”
Tư Đồ vừa nghiêng đầu, chợt trông thấy một bóng người ở thang gác, cậu ta nhìn Dạ Tư Hàn trân trân, “Tứ thiếu, đệ… đệ uống say”
Dạ Tư Hàn phát khí lạnh.
Tư Đồ, “Không ổn rồi, đầu đệ đau quá, đệ phải đi nghỉ” Tư Đồ không dám nhìn sắc mặt Tứ thiếu nhà mình thêm nữa, chân lủi thật nhanh.
Trình Ngôn Khoản đứng đó nhìn Tư Đồ lắc lắc đầu. Anh ta quay đầu nhìn Dạ Tư Hàn, “Đại úy”
Dạ Tư Hàn bước xuống lầu, mắt nhìn về phía Tư Đồ, “Quay lại đây”
Một chân Tư Đồ lúc này đang đặt lên ngưỡng cửa phòng ngủ, vừa nghe thấy tiếng của Tứ thiếu nhà mình, chân đã cứng ngắc. Cậu quay người, bước đi nặng nề như đang bước trên con đường đến pháp trường.
Dạ Tư Hàn vẫn nhìn Tư Đồ.
Tư Đồ cúi gằm mặt đi đến bên cạnh anh, không dám ngẩng mặt.
Dạ Tư Hàn, “Trước ngày mai hãy chuyển toàn bộ tư liệu cậu tra được cho Trình Ngôn Khoản”
Tư Đồ, “Dạ”
Dạ Tư hàn, “Ra ngoài chạy 10,000m”
Tư Đồ đứng nghiêm, quay sang phải bắt đầu chạy đến phía sau khu vườn.
Dạ Tư Hàn nhìn Trình Ngôn Khoản, “Đợi cậu ta quay lại, bắt cậu ta trồng cây chuối một tiếng”
Trình Ngôn Khoản, “Rõ, đại úy”
Thế là một tiếng sau, Trình Ngôn Khoản ngồi trong phòng khách tầng một, tay cầm đồng hồ bấm giờ, ánh mắt đăm chiêu nhìn Tư Đồ đang trồng cây chuối ngoài kia…
9 giờ tối, tại phòng ăn, Dạ Tư Hàn đã dùng xong bữa. Anh nhìn Tư Đồ, “Sáng sớm mang lên một phần cơm khuya, 5 giờ sáng mang thêm phần cơm 2 người nữa”
Tư Đồ, “Rõ, Tứ thiếu”
Dạ Tư Hàn cầm đồng hồ quả quýt, ánh mắt dừng trên người Trình Ngôn Khoản.
Trình Ngôn Khoản nhấc di động gọi điện cho bác sĩ Phong. Mấy phút sau, anh ta ngắt điện thoại, “Đại úy, kết quả đã có rồi”
/84
|