Tư Đồ ra khỏi cửa, chợt hoài nghi công năng của chủ tử nhà mình có vấn đề. Được một người phụ nữ yêu tinh như thế yêu thương nhung nhớ, Tứ thiếu không thịt, còn đập người ta hôn mê!
Không phải công năng có vấn đề thì là gì?
... ....
Dạ Tư Hàn nhìn theo bóng lưng Tư Đồ, lúc lâu sau mới di chuyển tầm nhìn. Anh quay đầu, ánh mắt sâu hút rơi trên người bác sĩ Phong, Chắc chắn không có vấn đề gì sao?
Bác sĩ Phong, Lấy kinh nghiệm bao năm nay của tôi, chắc chắn là không có. Trái lại...
Nghĩ đến Cổ, chẳng qua chỉ là có trong truyền thuyết. Ông khẽ lắc đầu, không đề cập đến nữa.
Dạ Tư Hàn, Tốt
Bác sĩ Phong cúi đầu xách hòm thuốc ra khỏi phòng ngủ.
Dạ Tư Hàn cuộn Hạ Lâm bên trong tấm chăn lụa lại, ném bịch xuống dưới thảm. Anh tìm một chiếc chăn mới trải lên, đưa tay tắt đèn tường rồi nằm xuống khép mắt lại.
-----Nửa đêm
Tiếng chuông từ phủ tổng thống văng vẳng vọng lại. Do hướng gió nên nghe không rõ ràng lắm, cơ hồ tiếng được tiếng mất. Nhưng Hạ Lâm lại đúng giờ mở mắt ra, không lệch một giây.
Trong bóng đêm, đôi mắt xanh biếc tựa như hai dòng suối hiện ra, vừa trong trẻo lại vừa mê đắm. Mà cơn ác mộng tựa sương mù quấn lấy cô đã hoàn toàn tản đi sạch sẽ.
Hạ Lâm ngồi dậy, nhớ đến lúc cô đến đây là lúc năm rưỡi sáng. Vị xử nam kia không có trong phòng, bây giờ không biết anh ta đã về chưa?
Cô nâng cánh tay định mở đèn tường, chợt bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tỉnh rồi?
Là gã xử nam băng giá kia!
Nghĩ đến trong đêm tối, có lẽ giác quan sẽ càng dễ lay động. Hạ Lâm liền trực tiếp bổ nhào vào nơi phát ra tiếng nói, cả người nặng nề va lên thành giường, đau đến nhe răng trợn mắt. Hạ Lâm cố gắng duy trì dáng vẻ ưu nhã.
Dạ Tư Hàn đưa tay mở đèn.
Hạ Lâm cứng ngắc dán ở mép giường.
Tên xử nam già này, tôi chắc chắn phải đè chết anh!
Dạ Tư Hàn nắm lấy cằm Hạ Lâm, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, rồi rơi lên khuôn mặt cô, khí thế vô cùng mạnh mẽ, Nói mục đích của cô!
Hạ Lâm ngửa đầu nhìn anh. Đôi môi hồng khẽ nhếch, đôi mắt tựa như ngọc lam cũng cong lên, phát ra giọng nói vô cùng quyến rũ, Đè anh
Dạ Tư Hàn im lặng nhìn cô.
Môi hồng của Hạ Lâm khẽ hôn, vươn chiếc lưỡi mềm ra liếm một vòng lên bàn tay đang nắm cằm cô. Cả người quyến rũ hệt như một yêu tinh.
Dạ Tư Hàn dời tay. Cùng lúc đó, Hạ Lâm trèo lên giường xông lên người anh. Đôi tay lớn của anh bóp lấy cổ cô, nhưng đôi chân dài miên man của Hạ Lâm đã vòng lên eo Dạ Tư Hàn, kẹp thật chặt.
Bởi sự trói buộc ở cổ, nên giọng nói của cô phát ra trúc trắc, Cho dù anh có đồng ý hay không, đêm nay anh nhất định phải là của tôi
Lời vừa dứt, hàm răng thẳng tắp của cô đã cắn nhẹ lên miệng Dạ Tư Hàn.
Anh lạnh lẽo nhìn cô. Mà Hạ Lâm dưới ánh mắt đó vẫn tiếp tục gặm cắn.
Mấy phút sau, Dạ Tư Hàn buông tay, Ra ngoài
Hạ Lâm, Ok
Thế nhưng một giây sau đó, cả người cô đã đè lên cơ thể rắn chắc của anh, nhìn anh như mèo thấy mỡ. Bàn tay lướt xuống mang ý đồ tách chân anh ra.
Dạ Tư Hàn u ám.
Hạ Lâm nhìn anh khiêu khích, đôi môi đột nhiên cắn lên hầu kết quyến rũ của Dạ Tư Hàn. Dạ Tư Hàn túm lấy cổ tay cô, bóp mạnh. Mà hàm răng đang cắn yết hầu anh vẫn không nhả ra.
Cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng chạm vào môi, Hạ Lâm mới buông ra, vươn lưỡi liếm vệt máu đỏ tươi, ánh mắt lả lơi nhìn Dạ Tư Hàn, môi lại chạm lên chiếc cằm cương nghị.
Dạ Tư Hàn đột nhiên mạnh mẽ lật người lại đè cô lên giường, Đây là do cô tự chuốc lấy
Không phải công năng có vấn đề thì là gì?
... ....
Dạ Tư Hàn nhìn theo bóng lưng Tư Đồ, lúc lâu sau mới di chuyển tầm nhìn. Anh quay đầu, ánh mắt sâu hút rơi trên người bác sĩ Phong, Chắc chắn không có vấn đề gì sao?
Bác sĩ Phong, Lấy kinh nghiệm bao năm nay của tôi, chắc chắn là không có. Trái lại...
Nghĩ đến Cổ, chẳng qua chỉ là có trong truyền thuyết. Ông khẽ lắc đầu, không đề cập đến nữa.
Dạ Tư Hàn, Tốt
Bác sĩ Phong cúi đầu xách hòm thuốc ra khỏi phòng ngủ.
Dạ Tư Hàn cuộn Hạ Lâm bên trong tấm chăn lụa lại, ném bịch xuống dưới thảm. Anh tìm một chiếc chăn mới trải lên, đưa tay tắt đèn tường rồi nằm xuống khép mắt lại.
-----Nửa đêm
Tiếng chuông từ phủ tổng thống văng vẳng vọng lại. Do hướng gió nên nghe không rõ ràng lắm, cơ hồ tiếng được tiếng mất. Nhưng Hạ Lâm lại đúng giờ mở mắt ra, không lệch một giây.
Trong bóng đêm, đôi mắt xanh biếc tựa như hai dòng suối hiện ra, vừa trong trẻo lại vừa mê đắm. Mà cơn ác mộng tựa sương mù quấn lấy cô đã hoàn toàn tản đi sạch sẽ.
Hạ Lâm ngồi dậy, nhớ đến lúc cô đến đây là lúc năm rưỡi sáng. Vị xử nam kia không có trong phòng, bây giờ không biết anh ta đã về chưa?
Cô nâng cánh tay định mở đèn tường, chợt bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.
Tỉnh rồi?
Là gã xử nam băng giá kia!
Nghĩ đến trong đêm tối, có lẽ giác quan sẽ càng dễ lay động. Hạ Lâm liền trực tiếp bổ nhào vào nơi phát ra tiếng nói, cả người nặng nề va lên thành giường, đau đến nhe răng trợn mắt. Hạ Lâm cố gắng duy trì dáng vẻ ưu nhã.
Dạ Tư Hàn đưa tay mở đèn.
Hạ Lâm cứng ngắc dán ở mép giường.
Tên xử nam già này, tôi chắc chắn phải đè chết anh!
Dạ Tư Hàn nắm lấy cằm Hạ Lâm, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, rồi rơi lên khuôn mặt cô, khí thế vô cùng mạnh mẽ, Nói mục đích của cô!
Hạ Lâm ngửa đầu nhìn anh. Đôi môi hồng khẽ nhếch, đôi mắt tựa như ngọc lam cũng cong lên, phát ra giọng nói vô cùng quyến rũ, Đè anh
Dạ Tư Hàn im lặng nhìn cô.
Môi hồng của Hạ Lâm khẽ hôn, vươn chiếc lưỡi mềm ra liếm một vòng lên bàn tay đang nắm cằm cô. Cả người quyến rũ hệt như một yêu tinh.
Dạ Tư Hàn dời tay. Cùng lúc đó, Hạ Lâm trèo lên giường xông lên người anh. Đôi tay lớn của anh bóp lấy cổ cô, nhưng đôi chân dài miên man của Hạ Lâm đã vòng lên eo Dạ Tư Hàn, kẹp thật chặt.
Bởi sự trói buộc ở cổ, nên giọng nói của cô phát ra trúc trắc, Cho dù anh có đồng ý hay không, đêm nay anh nhất định phải là của tôi
Lời vừa dứt, hàm răng thẳng tắp của cô đã cắn nhẹ lên miệng Dạ Tư Hàn.
Anh lạnh lẽo nhìn cô. Mà Hạ Lâm dưới ánh mắt đó vẫn tiếp tục gặm cắn.
Mấy phút sau, Dạ Tư Hàn buông tay, Ra ngoài
Hạ Lâm, Ok
Thế nhưng một giây sau đó, cả người cô đã đè lên cơ thể rắn chắc của anh, nhìn anh như mèo thấy mỡ. Bàn tay lướt xuống mang ý đồ tách chân anh ra.
Dạ Tư Hàn u ám.
Hạ Lâm nhìn anh khiêu khích, đôi môi đột nhiên cắn lên hầu kết quyến rũ của Dạ Tư Hàn. Dạ Tư Hàn túm lấy cổ tay cô, bóp mạnh. Mà hàm răng đang cắn yết hầu anh vẫn không nhả ra.
Cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng chạm vào môi, Hạ Lâm mới buông ra, vươn lưỡi liếm vệt máu đỏ tươi, ánh mắt lả lơi nhìn Dạ Tư Hàn, môi lại chạm lên chiếc cằm cương nghị.
Dạ Tư Hàn đột nhiên mạnh mẽ lật người lại đè cô lên giường, Đây là do cô tự chuốc lấy
/84
|