Tới nơi, xuống xe, Thường Thời Quy ôm lấy vòng eo mềm mại của Ninh Tây, cười nói:
Hôm nay trời đẹp, cùng đi dạo với anh một chút nhé.
Ninh Tây ngẩng đầu nhìn trên trời, thấy trăng khuyết cong cong hình lưỡi liềm, giống như khoé miệng đang mỉm cười,
Được.
Bàn tay Thường Thời Quy lớn lại ấm áp, có thể đem toàn bộ bàn tay của Ninh Tây bao bọc ở trong lòng bàn tay. Hai người đi trên đường mòn trong khu căn hộ,, Ninh Tây thở phào một hơi:
Ở đây cũng được một thời gian, đây là lần đầu tiên em đi dạo xung quanh đấy.
Diện tích khu căn hộ ở đây rất rộng, trồng nhiều cây xanh, có thể thấy những người sống ở đây đều là người có tiền lại biết hưởng thụ.
Trước kia bốn phía nhà em cũng trồng rất nhiều cây xanh,
Ninh Tây cong khóe miệng.
Vì ba mẹ em có góp vốn xây dựng, nên hàng xóm rất quen thuộc, gì ở phía đông, chú ở phía tây bình thường rất yêu thích em, mỗi lần gặp em điều cho em đồ ăn và đồ chơi.
Thường Thời Quy trầm mặc nghe, nghe Ninh Tây kể lại tuổi thơ của cô ấy mà anh chưa từng được tham dự vào
Lúc mẹ em từ trên lầu cao rơi xuống, khi đó em vừa mua đồ ăn trở về, mới đi đến đầu hành lang...
Lông mi Ninh Tây khẽ run, rất lâu mới cười nói,
Buổi sáng lúc ra cửa, mẹ em còn nói, buổi chiều đi thắp hương cho bà, vì đêm hôm qua mẹ em mơ thấy ba nói là ba không đủ tiền dùng.
Thường Thời Quy nắm thật chặt tay Ninh Tây, tại thời khắc này, hắn mới phát hiện tất cả ngôn ngữ đều vô lực.
Thời Quy,
Ninh Tây đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn,
Em...
Thường tiên sinh?
Một người đàn ông trung niên mang mắt kính đi đến, dùng ánh mắt ái muội nhìn Ninh Tây bên cạnh, hỏi:
Hai người đi tản bộ sao?
Thường Thời Quy nhẹ gật đầu một cái.
Chú ý tới thái độ có chút lạnh nhạt của Thường Thời Quy, người đó có chút lúng túng, có thể là quấy rầy đến chuyện yêu đương của Thường Thời Quy và bạn gái nên bị ghét bỏ, vì vậy cười khan nói:
Không quấy rầy hai người, tôi đi trước.
Chờ người đàn ông đó rời đi, Thường Thời Quy nghiêng đầu nhìn Ninh Tây:
Em vừa rồi muốn nói cái gì?
Ninh Tây nhìn bóng lưng vội vã của người đàn ông trung niên, đột nhiên cười ra tiếng.
Không có gì,
Ninh Tây cười lắc đầu, sau đó ngắm nhìn Thường Thời Quy,
Chẳng qua là cảm thấy có thể gặp được anh... Thật là tốt.
Thường Thời Quy đáy lòng khẽ run, hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn khóe môi Ninh Tây, ôn nhu mà kiên định.
Gió nổi lên, hương hoa bốn phía.
Hai người tản bộ một lúc rồi trở về. Sau khi về đến nhà, Ninh Tây tắm rửa xong mặc áo ngủ rộng thùng thình, nghe tiếng gõ cửa của Thường Thời Quy, không chút nghĩ ngợi mở cửa phòng.
Tây Tây...
Ánh mắt Thường Thời Quy rơi trên người Ninh Tây, giọng nói trở nên khàn khàn,
Dự báo thời tiết nói nửa đêm nay có mưa, chú ý đừng để cảm lạnh.
Hắn không được tự nhiên dời ánh mắt đi, hai chân có chút mất tự nhiên khép lại.
Vâng, anh ngủ ngon.
Ninh Tây đóng cửa lại, cúi đầu vừa nhìn, phát hiện áo ngủ mình không thắt chặt, để lộ ra hơn phân nửa ngực.....
Khó trách...
Vừa rồi vẻ mặt Thời Quy không được tự nhiên như vậy, nhớ tới Ninh Tây lại không nhịn được bật cười.
Lúc nửa đêm, bên ngoài nổi gió lớn, tiếng sấm vang rền, mưa to dội xuống, Ninh Tây tỉnh ngủ. Đột nhiên tia chớp xẹt qua, bên ngoài sáng như ban ngày.
Tiếng sấm vang dội giống như ở ngay trên nóc phòng ngủ. Ninh Tây từ trên giường ngồi dậy, cầm chặt lấy chăn mền, nhìn ngoài cửa sổ xuất thần.
Sững sờ một hồi lâu, Ninh Tây duỗi tay mở đèn ngủ, kết quả đèn cũng không sáng, bị cúp điện rồi.
Tia chớp bên ngoài cửa sổ lại lóe lên, chiếu trên cửa sổ, giống như yêu ma quái thú giương nanh múa vuốt. Ninh Tây lại nhìn chằm chằm bóng cây trên cửa sổ ngẩn người, trong nội tâm không chút sợ hãi.
Cộc cộc cộc!
Mưa gió ầm ầm, Ninh Tây không nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó có tiếng Thường Thời Quy vang lên.
Tây Tây, em tỉnh không?
Ninh Tây lúc này mới lấy lại tinh thần, từ trên giường xuống. Chân không giẫm ở trên tấm thảm mềm mại, cũng lười tìm dép, đi tới mở cửa.
Bị cúp điện rồi,
Tiếng sấm lớn như vậy, em có bị dọa sợ không?
Ninh Tây nghĩ bản thân không sợ sét, cũng không sợ chớp, nhưng khi nhìn thấy Thường Thời Quy lo lắng cho mình, chân còn không mang dép, đầu tóc cũng rối bời thì im lặng ôm lấy hắn.
Đừng sợ, đừng sợ,
Thường Thời Quy vỗ nhè nhẹ sau lưng Ninh Tây, phát hiện Ninh Tây không mang dép, trực tiếp bế ngang cô theo kiểu công chúa, sau đó đi đến bên giường đem cô nhét vào trong chăn ấm áp.
Không có việc gì, anh ở đây với em, em ngủ tiếp đi.
Ninh Tây trừ đầu lộ bên ngoài, cả người đều bị bọc trong chăn, ngẩng đầu nhìn Thường Thời Quy, từ dưới chăn vươn tay ra, kéo lấy ngón tay trỏ của hắn nắn nắn.
Ngón tay hơi lạnh nhưng tâm Ninh Tây đang rất ấm áp.
Thường Thời Quy đem tay Ninh Tây nhét lại vào chăn:
Đừng nghịch, ngủ đi.
Cô không biết rõ cô mê người đến mức nào, hắn khống chế không nổi dang tay ôm lấy cô.
Lại là một tiếng sấm vang lên, Ninh Tây từ trong chăn lại lần nữa cầm được ngón trỏ của Thường Thời Quy, lần này Thường Thời Quy không đem tay cô nhét vào chăn nữa, mà giọng khàn khàn nói:
Tây Tây, em có biết đối mặt như vậy với em, cần bao nhiêu kiềm chế không?
Ninh Tây cười dài nhìn hắn không nói lời nào.
Ngoài cửa sổ mưa rơi, gió giật, trong phòng ôn tình lượn lờ.
Ninh Tây sáng ngày thứ hai tỉnh dậy cực kỳ muộn, lười biếng nằm sấp ở trong chăn không muốn rời giường, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, chỉ là không lớn như tối hôm qua.
Em đã tỉnh?
Thường Thời Quy bưng một chén cháo nóng còn bốc hơi đi vào, Ninh Tây nằm sấp không cử động, hừ hừ nói:
Không muốn ăn.
Ăn vài miếng, anh đút cho em?
Thường Thời Quy múc một muỗng cháo đưa lên môi thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng Ninh Tây.
A.
Ninh Tây trừng cái muỗng hai giây sau, há mồm ngậm cái muỗng cháo, nuốt ực một cái,
Cháo đậu đỏ?
Thường Thời Quy cười gật đầu, sau đó lại múc một muỗng đặt ở bên miệng Ninh Tây.
Em còn chưa đánh răng,
Ninh Tây không còn gì để nói, trừng mắt liếc hắn một cái, từ trên giường ngồi dậy, nhịn không được vuốt vuốt eo và chân.
Không nhìn tới nụ cười ôn nhu của Thường Thời Quy, Ninh Tây rửa mặt đánh răng xong, thấy Thường Thời Quy còn ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, hừ nhẹ một tiếng, sau đó cầm lấy cái muỗng và chén cháo trong tay hắn, tự ăn.
Hôm nay trời đẹp, cùng đi dạo với anh một chút nhé.
Ninh Tây ngẩng đầu nhìn trên trời, thấy trăng khuyết cong cong hình lưỡi liềm, giống như khoé miệng đang mỉm cười,
Được.
Bàn tay Thường Thời Quy lớn lại ấm áp, có thể đem toàn bộ bàn tay của Ninh Tây bao bọc ở trong lòng bàn tay. Hai người đi trên đường mòn trong khu căn hộ,, Ninh Tây thở phào một hơi:
Ở đây cũng được một thời gian, đây là lần đầu tiên em đi dạo xung quanh đấy.
Diện tích khu căn hộ ở đây rất rộng, trồng nhiều cây xanh, có thể thấy những người sống ở đây đều là người có tiền lại biết hưởng thụ.
Trước kia bốn phía nhà em cũng trồng rất nhiều cây xanh,
Ninh Tây cong khóe miệng.
Vì ba mẹ em có góp vốn xây dựng, nên hàng xóm rất quen thuộc, gì ở phía đông, chú ở phía tây bình thường rất yêu thích em, mỗi lần gặp em điều cho em đồ ăn và đồ chơi.
Thường Thời Quy trầm mặc nghe, nghe Ninh Tây kể lại tuổi thơ của cô ấy mà anh chưa từng được tham dự vào
Lúc mẹ em từ trên lầu cao rơi xuống, khi đó em vừa mua đồ ăn trở về, mới đi đến đầu hành lang...
Lông mi Ninh Tây khẽ run, rất lâu mới cười nói,
Buổi sáng lúc ra cửa, mẹ em còn nói, buổi chiều đi thắp hương cho bà, vì đêm hôm qua mẹ em mơ thấy ba nói là ba không đủ tiền dùng.
Thường Thời Quy nắm thật chặt tay Ninh Tây, tại thời khắc này, hắn mới phát hiện tất cả ngôn ngữ đều vô lực.
Thời Quy,
Ninh Tây đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn hắn,
Em...
Thường tiên sinh?
Một người đàn ông trung niên mang mắt kính đi đến, dùng ánh mắt ái muội nhìn Ninh Tây bên cạnh, hỏi:
Hai người đi tản bộ sao?
Thường Thời Quy nhẹ gật đầu một cái.
Chú ý tới thái độ có chút lạnh nhạt của Thường Thời Quy, người đó có chút lúng túng, có thể là quấy rầy đến chuyện yêu đương của Thường Thời Quy và bạn gái nên bị ghét bỏ, vì vậy cười khan nói:
Không quấy rầy hai người, tôi đi trước.
Chờ người đàn ông đó rời đi, Thường Thời Quy nghiêng đầu nhìn Ninh Tây:
Em vừa rồi muốn nói cái gì?
Ninh Tây nhìn bóng lưng vội vã của người đàn ông trung niên, đột nhiên cười ra tiếng.
Không có gì,
Ninh Tây cười lắc đầu, sau đó ngắm nhìn Thường Thời Quy,
Chẳng qua là cảm thấy có thể gặp được anh... Thật là tốt.
Thường Thời Quy đáy lòng khẽ run, hắn cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn khóe môi Ninh Tây, ôn nhu mà kiên định.
Gió nổi lên, hương hoa bốn phía.
Hai người tản bộ một lúc rồi trở về. Sau khi về đến nhà, Ninh Tây tắm rửa xong mặc áo ngủ rộng thùng thình, nghe tiếng gõ cửa của Thường Thời Quy, không chút nghĩ ngợi mở cửa phòng.
Tây Tây...
Ánh mắt Thường Thời Quy rơi trên người Ninh Tây, giọng nói trở nên khàn khàn,
Dự báo thời tiết nói nửa đêm nay có mưa, chú ý đừng để cảm lạnh.
Hắn không được tự nhiên dời ánh mắt đi, hai chân có chút mất tự nhiên khép lại.
Vâng, anh ngủ ngon.
Ninh Tây đóng cửa lại, cúi đầu vừa nhìn, phát hiện áo ngủ mình không thắt chặt, để lộ ra hơn phân nửa ngực.....
Khó trách...
Vừa rồi vẻ mặt Thời Quy không được tự nhiên như vậy, nhớ tới Ninh Tây lại không nhịn được bật cười.
Lúc nửa đêm, bên ngoài nổi gió lớn, tiếng sấm vang rền, mưa to dội xuống, Ninh Tây tỉnh ngủ. Đột nhiên tia chớp xẹt qua, bên ngoài sáng như ban ngày.
Tiếng sấm vang dội giống như ở ngay trên nóc phòng ngủ. Ninh Tây từ trên giường ngồi dậy, cầm chặt lấy chăn mền, nhìn ngoài cửa sổ xuất thần.
Sững sờ một hồi lâu, Ninh Tây duỗi tay mở đèn ngủ, kết quả đèn cũng không sáng, bị cúp điện rồi.
Tia chớp bên ngoài cửa sổ lại lóe lên, chiếu trên cửa sổ, giống như yêu ma quái thú giương nanh múa vuốt. Ninh Tây lại nhìn chằm chằm bóng cây trên cửa sổ ngẩn người, trong nội tâm không chút sợ hãi.
Cộc cộc cộc!
Mưa gió ầm ầm, Ninh Tây không nghe thấy tiếng gõ cửa, sau đó có tiếng Thường Thời Quy vang lên.
Tây Tây, em tỉnh không?
Ninh Tây lúc này mới lấy lại tinh thần, từ trên giường xuống. Chân không giẫm ở trên tấm thảm mềm mại, cũng lười tìm dép, đi tới mở cửa.
Bị cúp điện rồi,
Tiếng sấm lớn như vậy, em có bị dọa sợ không?
Ninh Tây nghĩ bản thân không sợ sét, cũng không sợ chớp, nhưng khi nhìn thấy Thường Thời Quy lo lắng cho mình, chân còn không mang dép, đầu tóc cũng rối bời thì im lặng ôm lấy hắn.
Đừng sợ, đừng sợ,
Thường Thời Quy vỗ nhè nhẹ sau lưng Ninh Tây, phát hiện Ninh Tây không mang dép, trực tiếp bế ngang cô theo kiểu công chúa, sau đó đi đến bên giường đem cô nhét vào trong chăn ấm áp.
Không có việc gì, anh ở đây với em, em ngủ tiếp đi.
Ninh Tây trừ đầu lộ bên ngoài, cả người đều bị bọc trong chăn, ngẩng đầu nhìn Thường Thời Quy, từ dưới chăn vươn tay ra, kéo lấy ngón tay trỏ của hắn nắn nắn.
Ngón tay hơi lạnh nhưng tâm Ninh Tây đang rất ấm áp.
Thường Thời Quy đem tay Ninh Tây nhét lại vào chăn:
Đừng nghịch, ngủ đi.
Cô không biết rõ cô mê người đến mức nào, hắn khống chế không nổi dang tay ôm lấy cô.
Lại là một tiếng sấm vang lên, Ninh Tây từ trong chăn lại lần nữa cầm được ngón trỏ của Thường Thời Quy, lần này Thường Thời Quy không đem tay cô nhét vào chăn nữa, mà giọng khàn khàn nói:
Tây Tây, em có biết đối mặt như vậy với em, cần bao nhiêu kiềm chế không?
Ninh Tây cười dài nhìn hắn không nói lời nào.
Ngoài cửa sổ mưa rơi, gió giật, trong phòng ôn tình lượn lờ.
Ninh Tây sáng ngày thứ hai tỉnh dậy cực kỳ muộn, lười biếng nằm sấp ở trong chăn không muốn rời giường, ngoài cửa sổ mưa vẫn rơi, chỉ là không lớn như tối hôm qua.
Em đã tỉnh?
Thường Thời Quy bưng một chén cháo nóng còn bốc hơi đi vào, Ninh Tây nằm sấp không cử động, hừ hừ nói:
Không muốn ăn.
Ăn vài miếng, anh đút cho em?
Thường Thời Quy múc một muỗng cháo đưa lên môi thổi thổi, sau đó đưa tới bên miệng Ninh Tây.
A.
Ninh Tây trừng cái muỗng hai giây sau, há mồm ngậm cái muỗng cháo, nuốt ực một cái,
Cháo đậu đỏ?
Thường Thời Quy cười gật đầu, sau đó lại múc một muỗng đặt ở bên miệng Ninh Tây.
Em còn chưa đánh răng,
Ninh Tây không còn gì để nói, trừng mắt liếc hắn một cái, từ trên giường ngồi dậy, nhịn không được vuốt vuốt eo và chân.
Không nhìn tới nụ cười ôn nhu của Thường Thời Quy, Ninh Tây rửa mặt đánh răng xong, thấy Thường Thời Quy còn ngồi ở chỗ cũ không nhúc nhích, hừ nhẹ một tiếng, sau đó cầm lấy cái muỗng và chén cháo trong tay hắn, tự ăn.
/122
|