Tin tức Ninh Tây ngã bệnh nằm viện, Thường Thời Quy chính mình đến bệnh viện chăm sóc rất nhanh có báo giải trí đăng lên.
Rất nhiều người không chú ý bên thương giới vừa nhìn, hóa ra bạn trai Ninh Tây đẹp mắt như vậy, có tiền lại đẹp trai, còn săn sóc, bạn trai tốt như vậy sao các cô ấy lại không bạn gặp được?
Chẳng lẽ Ninh Tây là do Trời cao sinh ra?
Ninh Tây có phải do trời sinh ra hay không thì không thể chứng minh, nhưng chuyện Thường Thời Quy đối với nữ nghệ sĩ tình thâm nghĩa nặng thì làm sôi sục trong giới thượng lưu. Không ít quý bà nhàn rỗi nhàm chán tụ họp đánh mạt chược hay uống trà chiều sẽ đem việc này bà tám một chút.
Thường gia hiện nay địa vị quá cao, các bà bình thường cũng không lôi kéo quan hệ được, nhưng cũng không ảnh hưởng được việc các bà ở sau lưng hả hê một lần, giống như việc Thường Thời Quy cùng nữ nghệ sĩ ở một chỗ thì giá cổ phiếu Thường thị sẽ giảm xuống, tiền lời không có, cuối cùng bị bọn họ giẫm dưới chân vậy.
Những lời này truyền tới tai Đào Tuệ Tuyết, bà mặt không đổi sắc:
Chuyện của người khác, bọn họ rảnh rỗi nhiều chuyện làm gì.
Chị dâu, mặc dù như vậy, nhưng những lời này tóm lại cũng không dễ nghe, Thường gia chúng ta ở đây cũng là nhân vật có mặt mũi, những lời này truyền đến truyền đi thì còn có thể thống gì nữa?
Đào Tuệ Tuyết mắt nhìn người ngồi đối diện, mỉm cười nói:
Thời Quy hiện tại đã không cần tôi ở sau lưng khoa tay múa chân nữa rồi.
Cố gia hiện tại đã bị con trai bà nắm giữ trong tay, bà cũng không cùng Cố gia thân thích quá mức hay khách khí. Có đôi khi quá mức khách khí, chẳng khác nào là mềm yếu, chuyện nhà mình cũng không cần người ngoài nhúng tay vào.
Bình thường nghe tiếng gọi chị dâu, cũng là nể mặt mũi người chồng đã khuất của bà, có thể đối với đối phương khách khí vài phân, nhưng cái này cũng không đại biểu bà có thể chịu được đối phương khoa tay múa chân trên đầu con trai bà.
Người phụ nữ kia mấy năm này mặc dù tính tình tiểu thư, nhưng không có nghĩa là không hiểu ý tứ lời nói. Nghe lời nói của chị dâu, sắc mặt có chút lúng túng, ở trong sân ngồi một lát, vừa vặn có người gọi điện thoại tới, vì vậy lấy cớ rời đi.
Lái xe ra khỏi cửa chính mới chửi nhỏ một câu.
Sau khi vị khách không mời mà đến rời đi, Đào Tuệ Tuyết nhìn hồng trà trong tay đã nguội thở dài, bà đặt chén trà xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh suối nhân tạo, mấy con cá chép lười biếng nằm ở trong nước không nhúc nhích.
Mẹ, mẹ đứng ở đây làm gì?
Đào Tuệ Tuyết quay đầu lại nhìn con trai không biết đã trở về lúc nào, cười nói:
Sao lại trở về giờ này?
Thường Thời Quy đỡ tay bà, cùng bà vào phòng.
Còn về xem một chút, vừa rồi cô tới?
Hắn còn nhớ sau khi cha qua đời, hắn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, còn cô thì tóm tay áo mẹ hắn ngang ngược không nói đạo lý.
Cô ấy là người hồ đồ, con không cần quá để ý,
Đào Tuệ Tuyết gọi người giúp việc bưng cho Thường Thời Quy ly nước hoa quả.
Con thích cô bé kia như thế nào? Mẹ nghe người ta nói, đứa nhỏ này lúc quay phim đặc biệt liều mạng?
Cô ấy mới vào giới giải trí chưa đến hai năm, không liều mạng sẽ không tranh thủ được cơ hội.
Thường Thời Quy lần lượt chuyển trái cây cho Đào Tuệ Tuyết, trên mặt rõ ràng mang theo đau lòng.
Đào Tuệ Tuyết cười cười, trong giọng nói mang theo tia ấm áp:
Là một cô bé rất giỏi.
Khoé môi Thường Thời Quy khẽ nhếch:
Vâng.
Sau khi Ninh Tây vào viện một ngày, đại diện tổ phim tới thăm cô, còn có mấy người bạn tốt trong giới giải trí cũng tới thăm cô, hoặc gọi điện thoại thăm hỏi.
Nữ số hai của phim ( phấn son tam sinh) gọi điện thoại tới, Ninh Tây vặn vẹo uốn éo cái cổ mỏi nhức, ném điện thoại qua một bên, cô cũng không biết nhân duyên mình lại tốt như thế.
Trương Thanh Vân thấy cái bộ dạng lười nhác này của cô, đem vài kịch bản cho cô xem:
Gần đây có mấy chương trình truyền hình đều muốn khách mời xuất sắc hoàn mĩ tham gia, có mấy chương trình muốn em tham gia, em xem có thấy hứng thú không.
Chân nhân tú?
Ninh Tây mở thư mời, chương trình chân nhân tú này nào là muốn khách mời giả vờ như yêu đương, xuống nông thôn làm tức phụ, làm tỷ muội tốt, cái gì cũng nghĩ ra được.
Đem thư mời để qua một bên, Ninh Tây lại xem kịch bản, những bộ phim này không phải là sắm vai thần tiên xinh đẹp, không thì là nhân vật bình hoa, không hề có tính khiêu chiến.
Không thích cái nào sao?
Thấy Ninh Tây như vậy, Trương Thanh Vân cũng biết cô không thấy hứng thú, hắn lại tìm trong đống văn kiện, lấy ra một tập đưa cho Ninh Tây.
Anh thấy cái này cũng được, có công ty lớn đầu tư tài trợ, thời gian quay cũng đã xác định.
Ninh Tây lắc đầu, cả người nằm lỳ ở trên giường:
Chờ ( vận may liên tục) đóng máy, thì mới nhận phim mới.
Thấy cô lười biếng như thế Trương Thanh Vân há to miệng, do dự mở miệng nói:
Ngày hôm qua blog của Thường tiên sinh do em đăng hả?
Ninh Tây quay mặt nhìn về phía Trương Thanh Vân:
Vâng, làm sao vậy?
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Ninh Tây bây giờ, trong đầu Trương Thanh Vân đột nhiên hiện lên hai câu thành ngữ: Ỷ sủng mà kiêu, hồng nhan họa thủy.
Không có gì, không có gì,
Trương Thanh Vân sờ sờ mũi.
Anh chỉ lo lắng em dùng điện thoại di động tư nhân của Thường tiên sinh, có vẻ không tốt lắm.
Ninh Tây cười cười:
Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, con người sống đơn giản một chút mới tốt.
Cái gì mà đơn giản một chút?
Cửa bị đẩy ra, Thường Thời Quy trong tay cầm theo một túi trái cây đi vào. Không biết có phải là Trương Thanh Vân có ảo giác không, hắn cảm thấy so với trái cây tươi cầm trong tay, Thường Thời Quy trông còn tươi mới hơn.
Không có gì,
Ninh Tây từ trên giường ngồi dậy.
Buổi chiều em xuất viện rồi,anh còn mang đến nhiều trái cây đến như vậy làm gì?
Lúc anh đi, mẹ bảo anh cầm theo,
Thường Thời Quy ôn nhu cười một tiếng, đem trái cây để trên tủ đầu giường bệnh.
Mẹ nói ngã bệnh ăn nhiều trái cây tươi rất tốt.
Ninh Tây rũ mắt xuống, môi hơi cong:
cho em gửi lời cảm ơn tới gì
Được.
Thường Thời Quy quay đầu ngồi đối diện Trương Thanh Vân gật đầu chào,
Để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra tổng quát cho em rồi làm thủ tục xuất viện.
Thường Thời Quy lại nhìn Trương Thanh Vân nói:
Cám ơn quản lý Trương đã chiếu cố Tây Tây.
Trương Thanh Vân không ngờ rằng Thường Thời Quy sẽ nghiêm túc nói cảm ơn hắn như thế, sững sờ một lúc mới phản ứng được.
Không cần cám ơn, đây là điều phải làm
Rất nhiều người không chú ý bên thương giới vừa nhìn, hóa ra bạn trai Ninh Tây đẹp mắt như vậy, có tiền lại đẹp trai, còn săn sóc, bạn trai tốt như vậy sao các cô ấy lại không bạn gặp được?
Chẳng lẽ Ninh Tây là do Trời cao sinh ra?
Ninh Tây có phải do trời sinh ra hay không thì không thể chứng minh, nhưng chuyện Thường Thời Quy đối với nữ nghệ sĩ tình thâm nghĩa nặng thì làm sôi sục trong giới thượng lưu. Không ít quý bà nhàn rỗi nhàm chán tụ họp đánh mạt chược hay uống trà chiều sẽ đem việc này bà tám một chút.
Thường gia hiện nay địa vị quá cao, các bà bình thường cũng không lôi kéo quan hệ được, nhưng cũng không ảnh hưởng được việc các bà ở sau lưng hả hê một lần, giống như việc Thường Thời Quy cùng nữ nghệ sĩ ở một chỗ thì giá cổ phiếu Thường thị sẽ giảm xuống, tiền lời không có, cuối cùng bị bọn họ giẫm dưới chân vậy.
Những lời này truyền tới tai Đào Tuệ Tuyết, bà mặt không đổi sắc:
Chuyện của người khác, bọn họ rảnh rỗi nhiều chuyện làm gì.
Chị dâu, mặc dù như vậy, nhưng những lời này tóm lại cũng không dễ nghe, Thường gia chúng ta ở đây cũng là nhân vật có mặt mũi, những lời này truyền đến truyền đi thì còn có thể thống gì nữa?
Đào Tuệ Tuyết mắt nhìn người ngồi đối diện, mỉm cười nói:
Thời Quy hiện tại đã không cần tôi ở sau lưng khoa tay múa chân nữa rồi.
Cố gia hiện tại đã bị con trai bà nắm giữ trong tay, bà cũng không cùng Cố gia thân thích quá mức hay khách khí. Có đôi khi quá mức khách khí, chẳng khác nào là mềm yếu, chuyện nhà mình cũng không cần người ngoài nhúng tay vào.
Bình thường nghe tiếng gọi chị dâu, cũng là nể mặt mũi người chồng đã khuất của bà, có thể đối với đối phương khách khí vài phân, nhưng cái này cũng không đại biểu bà có thể chịu được đối phương khoa tay múa chân trên đầu con trai bà.
Người phụ nữ kia mấy năm này mặc dù tính tình tiểu thư, nhưng không có nghĩa là không hiểu ý tứ lời nói. Nghe lời nói của chị dâu, sắc mặt có chút lúng túng, ở trong sân ngồi một lát, vừa vặn có người gọi điện thoại tới, vì vậy lấy cớ rời đi.
Lái xe ra khỏi cửa chính mới chửi nhỏ một câu.
Sau khi vị khách không mời mà đến rời đi, Đào Tuệ Tuyết nhìn hồng trà trong tay đã nguội thở dài, bà đặt chén trà xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh suối nhân tạo, mấy con cá chép lười biếng nằm ở trong nước không nhúc nhích.
Mẹ, mẹ đứng ở đây làm gì?
Đào Tuệ Tuyết quay đầu lại nhìn con trai không biết đã trở về lúc nào, cười nói:
Sao lại trở về giờ này?
Thường Thời Quy đỡ tay bà, cùng bà vào phòng.
Còn về xem một chút, vừa rồi cô tới?
Hắn còn nhớ sau khi cha qua đời, hắn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, còn cô thì tóm tay áo mẹ hắn ngang ngược không nói đạo lý.
Cô ấy là người hồ đồ, con không cần quá để ý,
Đào Tuệ Tuyết gọi người giúp việc bưng cho Thường Thời Quy ly nước hoa quả.
Con thích cô bé kia như thế nào? Mẹ nghe người ta nói, đứa nhỏ này lúc quay phim đặc biệt liều mạng?
Cô ấy mới vào giới giải trí chưa đến hai năm, không liều mạng sẽ không tranh thủ được cơ hội.
Thường Thời Quy lần lượt chuyển trái cây cho Đào Tuệ Tuyết, trên mặt rõ ràng mang theo đau lòng.
Đào Tuệ Tuyết cười cười, trong giọng nói mang theo tia ấm áp:
Là một cô bé rất giỏi.
Khoé môi Thường Thời Quy khẽ nhếch:
Vâng.
Sau khi Ninh Tây vào viện một ngày, đại diện tổ phim tới thăm cô, còn có mấy người bạn tốt trong giới giải trí cũng tới thăm cô, hoặc gọi điện thoại thăm hỏi.
Nữ số hai của phim ( phấn son tam sinh) gọi điện thoại tới, Ninh Tây vặn vẹo uốn éo cái cổ mỏi nhức, ném điện thoại qua một bên, cô cũng không biết nhân duyên mình lại tốt như thế.
Trương Thanh Vân thấy cái bộ dạng lười nhác này của cô, đem vài kịch bản cho cô xem:
Gần đây có mấy chương trình truyền hình đều muốn khách mời xuất sắc hoàn mĩ tham gia, có mấy chương trình muốn em tham gia, em xem có thấy hứng thú không.
Chân nhân tú?
Ninh Tây mở thư mời, chương trình chân nhân tú này nào là muốn khách mời giả vờ như yêu đương, xuống nông thôn làm tức phụ, làm tỷ muội tốt, cái gì cũng nghĩ ra được.
Đem thư mời để qua một bên, Ninh Tây lại xem kịch bản, những bộ phim này không phải là sắm vai thần tiên xinh đẹp, không thì là nhân vật bình hoa, không hề có tính khiêu chiến.
Không thích cái nào sao?
Thấy Ninh Tây như vậy, Trương Thanh Vân cũng biết cô không thấy hứng thú, hắn lại tìm trong đống văn kiện, lấy ra một tập đưa cho Ninh Tây.
Anh thấy cái này cũng được, có công ty lớn đầu tư tài trợ, thời gian quay cũng đã xác định.
Ninh Tây lắc đầu, cả người nằm lỳ ở trên giường:
Chờ ( vận may liên tục) đóng máy, thì mới nhận phim mới.
Thấy cô lười biếng như thế Trương Thanh Vân há to miệng, do dự mở miệng nói:
Ngày hôm qua blog của Thường tiên sinh do em đăng hả?
Ninh Tây quay mặt nhìn về phía Trương Thanh Vân:
Vâng, làm sao vậy?
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Ninh Tây bây giờ, trong đầu Trương Thanh Vân đột nhiên hiện lên hai câu thành ngữ: Ỷ sủng mà kiêu, hồng nhan họa thủy.
Không có gì, không có gì,
Trương Thanh Vân sờ sờ mũi.
Anh chỉ lo lắng em dùng điện thoại di động tư nhân của Thường tiên sinh, có vẻ không tốt lắm.
Ninh Tây cười cười:
Anh đừng suy nghĩ quá nhiều, con người sống đơn giản một chút mới tốt.
Cái gì mà đơn giản một chút?
Cửa bị đẩy ra, Thường Thời Quy trong tay cầm theo một túi trái cây đi vào. Không biết có phải là Trương Thanh Vân có ảo giác không, hắn cảm thấy so với trái cây tươi cầm trong tay, Thường Thời Quy trông còn tươi mới hơn.
Không có gì,
Ninh Tây từ trên giường ngồi dậy.
Buổi chiều em xuất viện rồi,anh còn mang đến nhiều trái cây đến như vậy làm gì?
Lúc anh đi, mẹ bảo anh cầm theo,
Thường Thời Quy ôn nhu cười một tiếng, đem trái cây để trên tủ đầu giường bệnh.
Mẹ nói ngã bệnh ăn nhiều trái cây tươi rất tốt.
Ninh Tây rũ mắt xuống, môi hơi cong:
cho em gửi lời cảm ơn tới gì
Được.
Thường Thời Quy quay đầu ngồi đối diện Trương Thanh Vân gật đầu chào,
Để anh gọi bác sĩ đến kiểm tra tổng quát cho em rồi làm thủ tục xuất viện.
Thường Thời Quy lại nhìn Trương Thanh Vân nói:
Cám ơn quản lý Trương đã chiếu cố Tây Tây.
Trương Thanh Vân không ngờ rằng Thường Thời Quy sẽ nghiêm túc nói cảm ơn hắn như thế, sững sờ một lúc mới phản ứng được.
Không cần cám ơn, đây là điều phải làm
/122
|