Nhìn Ninh Tây nằm trong vũng bùn, Thường Thời Quy nhớ đến dáng vẻ chạy vội dưới mưa của cô trong lần đầu tiên nhìn thấy cô sau nhiều năm.
Anh đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về hoàn cảnh khi gặp lại Ninh Tây sẽ như thế nào. Có lẽ cô đã gả làm vợ người ta, cũng có thể cô vẫn chưa tìm được người vừa ý. Đến khi đó, anh sẽ tỏ vẻ thoải mái nói với cô: “Em khỏe chứ? Tôi là Thường Thời Quy, em còn nhớ bức thư tình năm đó tôi viết cho em không?
Sau đó, vào cái khoảnh khắc anh thực sự nhìn thấy cô, nhìn cô chạy đi chạy lại chỉ vì một cảnh quay, anh không muốn nói bất kỳ điều gì cả, chỉ thầm nghĩ có thể được căng dù, che mưa chắn gió cho cô.
Dù cho cô đã thay đổi rất nhiều so với bảy năm trước, bớt vẻ chiều chuộng ngây thơ, cũng chẳng còn bụ bẫm đáng yêu như xưa nhưng chỉ cần liếc mắt một cái anh vẫn nhận ra được. Giống như trong lòng anh có một giọng nói, nói cho anh biết, đây là Ninh Tây, chính là cô bé năm xưa anh từng có cảm tình, mà cuộc sống những năm qua của cô ấy vẫn không được vui vẻ, thoải mái.
Ngay cả chính anh cũng không biết, những thấp thỏm, mong nhớ dành cho Ninh Tây những năm qua là vì tình cảm ngây thơ trước kia, hay là vì biết được năm đó cha mẹ cô đều mất nên trong lòng mới không buông được?
Cho đến giây phút vừa rồi, khi anh nhìn Ninh Tây nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầy bùn bẩn nhưng ánh mắt lại như sáng rực, lạnh lẽo, thì trái tim anh giống như bị bóp chặt, quên cả hô hấp.
Giờ phút này, anh liền làm chuyện mà lần trước khi thấy cô, anh chưa làm.
Che dù vì cô.
Nhân viên công tác của đoàn phim “Ba đời son phấn” đểu ngẩn ngơ. Tại sao bọn họ vừa quay xong đã có một người đàn ông xuất hiện trước mắt? Lỗ Ngọc Hằng quay đầu lại nhìn tiểu Dương cũng đang ngơ ngác.
- Tiểu Dương, người kia là bạn của Ninh Tây hả?
- A … A!
Lúc này, tiểu Dương mới bừng tỉnh, vội gật đầu, sau đó cùng với hai nhân viên công tác cầm khăn lông, áo khoác khô… chạy ra.
- Thường tiên sinh!
Tiểu Dương cúi người cười cảm ơn Thường Thời Quy, sau đó xoay lại đỡ Ninh Tây.
Thường Thời Quy đưa tay định đỡ nhưng thấy cô ướt đẫm toàn thân, quần áo dính sát vào người anh đành phải thu tay về.
- Cảm ơn ngài, Thường tiên sinh!
Ninh Tây đón lấy khăn khô lau sạch mặt, cầm chai nước nhân viên đưa để súc miệng, nhổ bùn cát ra.
- Ngài đến… leo núi hay sao?
Thời tiết hôm nay, hình như không thích hợp cho dạng vận động này.
- Không. Không phải leo núi.
Thường Thời Quy lắc đầu, lôi từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay, sau đó chỉ vào đằng sau tai của mình và bảo:
- Chỗ này còn có.
- Cảm ơn!
Ninh Tây nhìn chiếc khăn tay lụa trắng tinh trong tay anh, cười cười giơ khăn mặt trong tay lên, sau đó xoa xoa đằng sau lỗ tai.
Thấy Ninh Tây không nhận khăn tay của mình, Thường Thời Quy cũng không để ý, anh cất lại khăn vào túi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, rồi hỏi:
- Hôm nay mưa to như vậy mà còn quay sao?
- Quay chứ!
Ninh Tây không mặc áo khoác mà tiểu Dương đưa tới.
- Ở đây không dễ chuyển máy phun nước lên, nếu như thời tiết không phối hợp thì quay một cảnh như vậy sẽ tốn không ít tiền. Thời tiết hôm nay vừa vặn thích hợp.
Thường Thời Quy quay đầu nhìn nhân viên công tác đang đội mưa chuyển thiết bị, đạo cụ ở cách đó không xa, lại hỏi tiếp:
- Kinh phí của đoàn làm phim không đủ hay sao?
- Chi tiêu tiết kiệm một chút thì đủ.
Ninh Tây hắt hơi, tiểu Dương hoảng hốt vội vã rót một cốc nước pha bột thuốc rễ cây tùng lam* đưa cho cô.
Nghe được mùi rễ cây tùng lam quen thuộc, Ninh Tây im lặng liếc nhìn tiểu Dương. Đứa nhỏ này đúng là yêu rễ tùng lam, mỗi lần đi quay thì đều không thiếu thứ này.
- Ninh Tây, chuẩn bị một chút, chúng ta quay cảnh tiếp theo.
Lỗ Ngọc Hằng mặc áo mưa tối màu đi tới. Bà nhìn Thường Thời Quy, hơi ngờ ngợ, giống như từng nhìn thấy người này ở đâu rồi.
- Thường tiên sinh, đây là đạo diễn bộ phim này, đạo diễn Lỗ.
Ninh Tây cắn răng uống hết cốc nước rễ tùng lam, sau đó giới thiệu Lỗ Ngọc Hằng với Thường Thời Quy.
- Đạo diễn Lỗ là một đạo diễn rất tốt.
Thường Thời Quy nghe vậy liền gật đầu với Lỗ Ngọc Hằng:
- Chào cô!
- Đạo diễn Lỗ, vị này là Thường Thời Quy tiên sinh, Tổng giám đốc của tập đoàn Thường thị.
Ninh Tây nói xong liền thấy Lỗ Ngọc Hằng ngây người. Bà không dám tin, liếc mắt nhìn Ninh Tây, sau đó mới cung kính nói với Thường Thời Quy:
- Thường tiên sinh, xin chào ngài!
Trời! Nhân vật lớn trong truyền thuyết sao lại chạy đến đoàn phim của bà? Bà nhìn Ninh Tây rồi lại nhìn Thường Thời Quy… Ninh Tây vậy mà có quan hệ với Thường Thời Quy?
Nghe đồn bây giờ Thường Thời Quy đang là cổ đông lớn thứ hai của công ty Cửu Cát. Lấy nhan sắc và khả năng diễn xuất của Ninh Tây, cộng thêm sự ủng hộ của vị Thường tiên sinh này thì còn thiếu gì tài nguyên cho cô chọn nữa.
Nghĩ đến việc đoàn làm phim nghèo rớt mùng tơi của mình lại mời được Ninh Tây gia nhập, Lỗ Ngọc Hằng bỗng cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Thợ trang điểm tiến đến bổ trang, Ninh Tây ngẩng đầu, lộ ra vết máu đáng sợ. Thường Thời Quy thấy vậy liền hoảng hốt, nhìn kỹ lại, mới phát hiện ra đó không phải thật mà là do thợ trang điểm vẽ lên.
- Thường tiên sinh!
Ninh Tây chỉ lều vải nơi đặt màn hình giám sát cách đó không xa
- Ngài tạm ngồi ở kia một chút, sau khi quay mấy cảnh này xong tôi sẽ qua.
Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây, lại nhìn trời mưa đang dần nặng hạt thêm, khóe miệng không tự giác hạ thấp, sau đó thành thành thật thật bước chân sang bên, đi ra khỏi khu quay phim. Trợ lý Từ Châu thấy anh bước đến liền chuyển cho anh một chiếc ghế sạch sẽ sáng bóng.
- Ông chủ, tôi vừa hỏi một nhân viên trong đoàn phim. Bọn họ bảo rằng cảnh quay hôm nay không nhiều lắm, nốt mấy cảnh trong mưa của Ninh tiểu thư nữa là xong.
Nghe đỉnh lều vải bị mưa đập lộp bộp không ngớt, nước mưa theo vải bạt rơi xuống bắn tung tóe, rồi lại nhìn mặt đất gồ ghề, Thường Thời Quy không khỏi hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Từ Châu cẩn thận liếc nhìn ông chủ, rồi lại quay ra nhìn Ninh Tây đang đứng dưới mưa chờ quay phim, cảm thấy hình như hiểu ra điều gì đó.
- Tất cả các tổ chuẩn bị. Một, hai, ba. Bắt đầu!
Nữ nhân cố gắng leo lên, móng tay của nàng đã đứt gãy, máu tươi lẫn nước bùn nhuộm đỏ đôi bàn tay của nàng. Nàng quay đầu nhìn kẻ địch đuổi theo phía sau, trên mặt lại lộ ra vẻ mỉm cười. Sấm sét vang lên, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, mây đen cuồn cuộn, gió mạnh rít gào giống như tiếng hò hét của dân chúng đang trong cảnh cực khổ lầm than, to lớn đến mức có thể nuốt trọn đất trời.
Mặt đất đang rung động, từng tảng đá lăn xuống, nàng đứng ở khe núi, không để ý đến những hòn đá lăn vào người mình. Khi thấy đám đao phủ giết người không chớp mắt từng kẻ từng kẻ bị chôn dưới đá lớn, nàng vén tóc dính bết, lộ ra khuôn mặt tuy bùn bẩn nhưng xinh đẹp.
Từ Châu cảm thấy toàn thân đang run lên. Anh không hiểu thế nào gọi là diễn xuất. chỉ cảm thấy toàn bộ không khí xung quanh Ninh Tây thật đáng sợ, dường như chỗ cô đang nhìn có kẻ thù mà cô hận không thể ăn thịt uống máu hắn.
Nhưng, thực tế thì, ở đó không có gì cả, chỉ có dốc núi trống rỗng mà thôi.
Sau hôm nay, anh sẽ không bao giờ cảm thấy nghề diễn viên là nhẹ nhàng nữa rồi. Phải cần khả năng thế nào mới có thể vừa khóc, vừa cười, vừa giận với một chỗ trống rỗng không có gì? Chẳng lẽ đây chính là sức cuốn hút và khả năng diễn xuất?
- Tốt! Rất tốt! Tổ đạo cụ chuẩn bị, diễn viên quần chúng chuẩn bị!
Tảng đá đạo cụ, túi máu đạo cụ, còn có mấy diễn viên quần chúng mặc trang phục binh sĩ. Những người này cần đóng vai kẻ địch bị đè dưới đá. Ở một bên, Ninh Tây cầm dù đứng trong góc nhỏ, không cử động, giống như đang tìm cảm xúc.
Ngay sau khi đạo diễn hô bắt đầu, ánh mắt Ninh Tây lập tức thay đổi. Cô gỡ chiếc ngân trâm màu trắng bạc duy nhất trên đầu xuống, cẩn thận từng chút một đi đến gần mấy bộ thi thể bị đá lớn đập trúng.
Vừa lúc đó, một cỗ thi thể trên mặt đất bỗng cử động, hình như hắn định giãy giụa đứng lên. Ninh Tây mạnh mẽ nhào tới, sau đó dùng trâm bạc trên tay hung hăng đâm vào cổ của đối phương
- Ninh Tây, động tác đâm vào cổ này quay lại một lần.
Lỗ Ngọc Hằng thò đầu ra từ đằng sau màn hình giám sát, cao giọng bảo:
- Động tác của rồi của em còn hơi chậm. Đối phương là kẻ xâm lược, là kẻ thù, là kẻ giết cha và anh. Phía sau em còn có cháu trai, chị dâu cùng người dân trong thôn cần em bảo vệ. Thời điểm này, em không được có bất kỳ sự do dự nào, có hiểu không?
Ninh Tây cúi đầu nói xin lỗi với diễn viên quần chúng bị nàng dùng đầu gối đè trên mặt đất, sau đó giơ tay ký hiệu với Lỗ Ngọc Hằng, rồi đứng dậy lui về phía sau.
Từ Châu thấy mưa càng lúc càng to, sắc mặt ông chủ cũng càng lúc càng khó coi, đành gượng cười nói nhỏ:
- Diễn viên quay phim… đúng là không dễ dàng.
Nhưng thất vọng là ông chủ không để ý đến anh, thậm chí không quay đầu lại, chỉ “Ừ!” rồi thôi, chẳng có phản ứng gì khác.
“Phập!” Trâm bạc đâm vào cổ của kẻ địch, khuôn mặt nàng không chút thay đổi, rút trâm ra, sau đó bê một tảng đá gần đó hung hăng đập lên đầu kẻ đó, thấy hắn không còn hơi thở nữa mới loạng choạng đứng dậy.
Mưa rào rào cọ rửa khuôn mặt nàng, cọ rửa cả trâm bạc trong tay nàng. Chiếc trâm dần dần trắng bóng như cũ.
- Tốt rồi! Cảnh này xong. Mọi người vất vả rồi, giờ thu dọn đồ đạc về nhà nghỉ ngơi thôi.
Nói xong, Lỗ Ngọc Hằng xoay người đi đến trước mặt Thường Thời Quy và bảo:
- Thường tiên sinh, đoàn làm phim của chúng tôi quay từ hôm qua đến giờ, nay tất cả mọi người chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Thường Thời Quy khẽ gật đầu.
- Nghỉ ngơi là đúng. Tôi nghe nói… kinh phí của đoàn làm phim hình như không được đầy đủ.
Lỗ Ngọc Hằng cười khổ trả lời:
- Đề tài của bộ phim này không được phía đầu tư yêc thích nên tôi và biên kịch tự lên kế hoạch quay.
Thường Thời Quy nhìn về phía khu quay chụp, Ninh Tây đã đi thay quần áo, lúc này, chỗ đó không một bóng người.
- Tôi rất tin tưởng ánh mắt của Ninh Tây. Bộ phim cô ấy ưa thích chắc chắn sẽ không kém. Nếu như đạo diễn Lỗ đồng ý, có thể viết một bảng dự toán giao cho trợ lý của tôi, tôi sẽ đầu tư thêm cho bộ phim này.
- Cảm ơn Thường tiên sinh, cảm ơn Thường tiên sinh!
Lỗ Ngọc Hằng vô cùng mừng rỡ, bà vẫn đang lo lắng tài chính để tuyên truyền không đủ dùng, giờ có Thường tiên sinh đầu tư, vậy thì bà không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc rồi.
Thường Thời Quy hạ giọng nói:
- Đạo diễn Lỗ không cần cảm ơn tôi. Chẳng qua, tôi hy vọng điều kiện quay chụp của đoàn phim sẽ tốt hơn mà thôi.
Lỗ Ngọc Hằng nghe vậy liền hiểu được tại sao vị tổng giám đốc Thường này không cần xem kịch bản cũng chi tiền đầu tư rồi. Thưởng thức bộ phim này của bà là giả, không muốn để điều kiện quay phim của Ninh Tây quá kém mới là thật.
- Thường tiên sinh, đạo diễn Lỗ.
Ninh Tây đổi một bộ quần áo khô đi ra, mái tóc ướt xõa tung sau lưng. Vì cả đêm không ngủ mà sau khi tẩy trang trông cô có chút tiều tụy, nhưng như vậy cũng không che giấu được sự xinh đẹp của cô.
- Hôm nay mưa to thật.
Cô vừa nói vừa cười, đón lấy chiếc ô mà tiểu Dương đưa tới, thuận tiện đứng dịch sang phía bên cạnh một chút, vừa vặn chắn gió lạnh từ khe núi thổi đến về chỗ Lỗ Ngọc Hằng.
Lỗ Ngọc Hằng nhìn nụ cười như yên hà* của Ninh Tây, Lỗ Ngọc Hằng có chút hiểu tại sao một người đàn ông như Thường Thời Quy lại tình nguyện đội mưa theo cô tới nơi này. Nếu bà là đàn ông và trẻ hơn tầm chục tuổi nữa, khẳng định cũng làm mọi chuyện để theo đuổi Ninh Tây.
- Đúng vậy, hoàn cảnh trên núi gian khổ, lát nữa về nhà em nhớ tắm nước ấm, đuổi khí lạnh.
Lỗ Ngọc Hằng đưa tay lên nhìn đồng hồ
- Đã sắp giữa trưa rồi, tôi qua bên kia nhìn xem, hai người cứ nói chuyện nhé.
Thấy bóng lưng hấp tấp của Lỗ Ngọc Hằng, Ninh Tây cười bảo:
- Tính cách của đạo diễn Lỗ hơi vội vàng, mong Thường tiên sinh đừng trách.
- Sẽ không!
Thường Thời Quy thấy sắc mặt của cô không tốt lắm liền bảo:
- Tôi nghe đạo diễn nói rằng từ hôm qua cô đã bắt đầu quay phim ở đây rồi hả?
- Bình thường hay có nhiều đoàn phim quay cảnh tại đây, đoàn chúng tôi thiếu thốn tài chính, quan hệ cũng kém hơn các kịch tổ khác, vì vậy sau khi xem dự báo thời tiết biết nay có mưa nên từ hôm qua đã bắt đầu chuẩn bị quay chụp một số cảnh rồi.
Ninh Tây cười, đưa tay che miệng ngáp một cái
- Ngài là… đến đây để tìm tôi hay sao?
- Tiện đường đi qua chỗ này, liền đến nhìn xem.
Thường Thời Quy không cố ý nói ra rằng mình đến tìm Ninh Tây, anh nhìn xuống phía dưới núi:
- Đã giữa trưa rồi, để tôi mời cô ăn trưa.
- Được a! Cảm ơn!
Ninh Tây cũng không từ chối, cả hai mỗi người cầm một chiếc ô từ từ đi xuống núi. Mưa rơi quá lớn, nước tuôn thành dòng chảy xuôi theo thềm đá, mũi giày của Ninh Tây cũng ướt đẫm.
Thường Thời Quy ở phía trước vẫn cố ý đi chậm lại theo bước chân của Ninh Tây, anh quay đầu nhìn thấy vậy liền hỏi:
- Diễn viên quay phim thường xuyên phải như vậy sao?
Ninh Tây lại ngáp, cô đưa tay lên xoa mắt, lau nước mắt chảy ra rồi đáp:
- Cũng không phải ngày nào cũng như vậy. Chỉ có khi nào gặp cảnh quay cần thời tiết hoặc đuổi tiến độ thì mới cố quay phim. Nhưng mà thật sự cũng không phải nhẹ nhàng, dễ dàng gì.
Thường Thời Quy nghe vậy liền im lặng một lúc.
- Vừa rồi tôi và đạo diễn Lỗ có nói chuyện về nội dung của bộ phim này. Bộ phim này cũng rất được.
Lúc cô vào thay quần áo, bọn họ đã bắt đầu trò chuyện liên quan đến bộ phim này rồi hay sao?
Ninh Tây mở to mắt nhìn, chờ câu tiếp theo của Thường Thời Quy.
Thường Thời Quy cũng ngẩng đầu nhìn cô:
- Tôi quyết định tiến hành đầu tư bộ phim này. Như vậy, đợi đến lúc quảng cáo thì bộ phim sẽ có đủ chi phí để tuyên truyền.
- Cảm ơn anh!
Thường Thời Quy quay đầu về phía trước, trả lời mà không nhìn Ninh Tây nữa:
- Không cần cảm ơn! Với tư cách một người làm ăn, tôi chỉ đầu tư một hạng mục mà tôi cảm thấy sẽ có lời mà thôi.
Ninh Tây nhìn bóng lưng cao dài của anh, khóe miệng hơi nở nụ cười.
Hai người xuống núi, Thường Thời Quy mở cửa xe thay cô.
- Mời!
- Cảm ơn! Lúc Ninh Tây lên xe liền thấy cách đó không xa hình như có người đang chụp ảnh. Cô hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm. Vừa lúc đó, một người đàn ông cực kỳ to cao đột nhiên đi đến trước mặt người chụp ảnh, không biết hai người bọn họ nói gì với nhau, người kia đưa máy ảnh lại cho người đàn ông này.
Thường Thời Quy thấy cô để ý đến cảnh này liền cười cười trấn an:
- Không cần lo lắng, ảnh chụp sẽ không tuôn ra ngoài đâu. Giữa trưa muốn ăn gì nào?
Ninh Tây mỉm cười:
- Nếu đã là Thường tiên sinh mời khách thì tôi cứ là khách theo chủ thôi. Tôi tin tưởng chỗ mà Thường tiên sinh chọn chắc chắn sẽ không để tôi thất vọng.
Thường Thời Quy cũng cười, không tiếp tục hỏi nữa mà nhanh chóng cùng trợ lý và lái xe lên xe.
Ninh Tây nhận ra lái xe chính là người vừa rồi đi lấy máy ảnh. Cô liếc nhìn Thường Thời Quy, chẳng lẽ người này là lái xe kiêm vệ sĩ?
Sau khi xe lăn bánh, Thường Thời Quy không nói thêm gì, Ninh Tây cũng buồn ngủ dựa vào thành ghế nhưng không ngủ. Xe chạy một lát liền đã tới chỗ ăn cơm, có lẽ là tính đến việc Ninh Tây cả đêm không ngủ nên đồ ăn chuẩn bị vừa đơn giản, ngon miệng lại có dinh dưỡng. Vì vậy, dù khá buồn ngủ nhưng Ninh Tây vẫn ăn thêm không ít.
Trên đường về sau khi cơm nước xong xuôi, có lẽ bởi vì khí tràng của Thường Thời Quy tỏa ra không có tính công kích, hoặc là ăn uống no đủ rồi, cơn buồn ngủ quá lớn khiến sự đề phòng của Ninh Tây ngăn cản thất bại, không biết từ lúc nào cô đã gục vào cửa xe ngủ quên.
Thấy Ninh Tây dựa vào cửa sổ xe cũng có thể ngủ, Thường Thời Quy liền bảo lái xe
- Lái chậm một chút!
Xe tiếp tục đi về phía trước, tuy rằng tốc độ đã giảm bớt nhưng đầu Ninh Tây vẫn gật gật theo sự lắc lư của xe. Thường Thời Quy do dự vươn tay ra, trong giây phút khi đầu ngón tay anh chạm phải sợi tóc của Ninh Tây, liền như bị điện giật rụt về.
Anh cứ ngồi lặng yên như vậy nhìn cô, nhu tình như nước, nhưng rồi lại không đụng vào cô một chút nào.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, Từ Châu ngồi ở ghế lại phụ quay đầu lại nói khẽ:
- Ông chủ, đã đến chỗ ở của Ninh tiểu thư rồi.
- Ta đã biết!
Thường Thời Quy dời đi ánh mắt không nhìn Ninh Tây nữa, cố gắng để cho tâm trạng bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục quay sang nhìn cô.
Ninh Tây cảm thấy giống như đang nằm mơ. Trong mơ, mẹ đang giúp cô chỉnh lại cặp sách, bố thì ở dưới bếp làm món sườn kho tàu mà cô thích ăn. Xương sườn lăn trong chảo, phát ra tiếng loạt xoạt.
Mà cô – công chúa nhỏ được cha mẹ yêu thương chiều chuộng – đang ngồi cắn táo trên ghế salon. Thế nhưng quá táo quá lớn, cô gặm, gặm mãi cũng không hết.
- Mẹ, hôm nay mẹ mua quả táo lớn quá, con ăn mãi không hết!
- Ăn không hết thì chia cho người khác.
Mẹ cô trả lời cô như vậy.
Thế nhưng khi cô ngẩng đầu lên lại không thấy mẹ đâu, trong phòng bếp bố cũng biến mất.
- Mẹ?
- Bố?
- Ninh Tây, Ninh Tây…?
Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt ân cần của Thường Thời Quy. Anh đang đứng bên ngoài cửa xe, tay cầm dù, đang cúi người nhìn cô.
- Đến rồi à?
Cô người thẳng người, hoảng hốt nhìn bên ngoài cửa sổ rồi quay sang cười nói với Thường Thời Quy:
- Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà!
- Không cần khách sao!
Anh đưa dù ra che cho cô, lúc cô bước xuống xe, ngay cả cánh tay cũng không bị một giọt mưa nào rơi vào.
- Chúc ngủ ngon!
Anh đưa dù vào tay cô, cán dù vẫn còn dư lại hơi ấm từ bàn tay của anh. Ninh Tây nắm chặt dù, mỉm cười với anh nhưng lại không nói lời cảm ơn mà chỉ đưa tay vẫy vẫy rồi đi vào cửa lớn của khu chung cư.
Thường Thời Quy nhìn theo bóng lưng của cô cho đến khi không còn thấy được nữa mới ngồi lại vào xe.
- Ông chủ? Vừa rồi Tưởng thiếu gọi điện thoại tới, mời ngài xế chiều hôm nay tới nông trường câu cá.
- Không đi! Trực tiếp đến công ty.
Thường Thời Quy lấy khăn tay ra lau nước mưa trên mặt, giọng nói lạnh nhạt.
- Được! Tôi sẽ trả lời Tưởng thiếu.
Tưởng Thành cúp máy, nhún vai buông tay.
- Aizzzz!
Mấy người còn lại đồng loạt thở dài thất vọng, Tưởng Thành nhìn Bạch Lộ ngồi ở bên không nói câu nào, đành phải an ủi.
- Có thể là công việc của Thường ca bận rộn quá, không có thời gian rảnh. Lần sau chúng ta hẹn lại là được rồi.
Bạch Lộ nâng rượu lên uống một ngụm, không thèm quay đầu sang và bảo.
- Ai thèm để ý đến việc anh ta có đến hay không?
Thấy cô như vậy, Tưởng Thành mấp máy môi, nhưng không nói thêm gì.
* rễ cây tùng lam: Một loại cây thuộc họ cải – có rất nhiều công hiệu bao gồm thanh nhiệt, giải độc, mát gan, tiêu viêm, giảm ho, long đờm, mát phổi, chữa các chứng bệnh phong nhiệt thấp độc, đau đầu, sốt cao, họng sưng rát, miệng khát, chảy máu cam, đại tiện táo, phát ban, các bệnh viêm gan cấp và mạn tính…
*cười như yên hà: Yên = mây khói, hà = sông. Ở đây ví nụ cười như yên hà ý chỉ dáng tươi cười nhẹ nhàng, nhìn đẹp đẽ, thanh thoát, không vướng bận… Đẹp như mây trời.
Anh đã từng tưởng tượng rất nhiều lần về hoàn cảnh khi gặp lại Ninh Tây sẽ như thế nào. Có lẽ cô đã gả làm vợ người ta, cũng có thể cô vẫn chưa tìm được người vừa ý. Đến khi đó, anh sẽ tỏ vẻ thoải mái nói với cô: “Em khỏe chứ? Tôi là Thường Thời Quy, em còn nhớ bức thư tình năm đó tôi viết cho em không?
Sau đó, vào cái khoảnh khắc anh thực sự nhìn thấy cô, nhìn cô chạy đi chạy lại chỉ vì một cảnh quay, anh không muốn nói bất kỳ điều gì cả, chỉ thầm nghĩ có thể được căng dù, che mưa chắn gió cho cô.
Dù cho cô đã thay đổi rất nhiều so với bảy năm trước, bớt vẻ chiều chuộng ngây thơ, cũng chẳng còn bụ bẫm đáng yêu như xưa nhưng chỉ cần liếc mắt một cái anh vẫn nhận ra được. Giống như trong lòng anh có một giọng nói, nói cho anh biết, đây là Ninh Tây, chính là cô bé năm xưa anh từng có cảm tình, mà cuộc sống những năm qua của cô ấy vẫn không được vui vẻ, thoải mái.
Ngay cả chính anh cũng không biết, những thấp thỏm, mong nhớ dành cho Ninh Tây những năm qua là vì tình cảm ngây thơ trước kia, hay là vì biết được năm đó cha mẹ cô đều mất nên trong lòng mới không buông được?
Cho đến giây phút vừa rồi, khi anh nhìn Ninh Tây nằm trên mặt đất, vẻ mặt đầy bùn bẩn nhưng ánh mắt lại như sáng rực, lạnh lẽo, thì trái tim anh giống như bị bóp chặt, quên cả hô hấp.
Giờ phút này, anh liền làm chuyện mà lần trước khi thấy cô, anh chưa làm.
Che dù vì cô.
Nhân viên công tác của đoàn phim “Ba đời son phấn” đểu ngẩn ngơ. Tại sao bọn họ vừa quay xong đã có một người đàn ông xuất hiện trước mắt? Lỗ Ngọc Hằng quay đầu lại nhìn tiểu Dương cũng đang ngơ ngác.
- Tiểu Dương, người kia là bạn của Ninh Tây hả?
- A … A!
Lúc này, tiểu Dương mới bừng tỉnh, vội gật đầu, sau đó cùng với hai nhân viên công tác cầm khăn lông, áo khoác khô… chạy ra.
- Thường tiên sinh!
Tiểu Dương cúi người cười cảm ơn Thường Thời Quy, sau đó xoay lại đỡ Ninh Tây.
Thường Thời Quy đưa tay định đỡ nhưng thấy cô ướt đẫm toàn thân, quần áo dính sát vào người anh đành phải thu tay về.
- Cảm ơn ngài, Thường tiên sinh!
Ninh Tây đón lấy khăn khô lau sạch mặt, cầm chai nước nhân viên đưa để súc miệng, nhổ bùn cát ra.
- Ngài đến… leo núi hay sao?
Thời tiết hôm nay, hình như không thích hợp cho dạng vận động này.
- Không. Không phải leo núi.
Thường Thời Quy lắc đầu, lôi từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay, sau đó chỉ vào đằng sau tai của mình và bảo:
- Chỗ này còn có.
- Cảm ơn!
Ninh Tây nhìn chiếc khăn tay lụa trắng tinh trong tay anh, cười cười giơ khăn mặt trong tay lên, sau đó xoa xoa đằng sau lỗ tai.
Thấy Ninh Tây không nhận khăn tay của mình, Thường Thời Quy cũng không để ý, anh cất lại khăn vào túi, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, rồi hỏi:
- Hôm nay mưa to như vậy mà còn quay sao?
- Quay chứ!
Ninh Tây không mặc áo khoác mà tiểu Dương đưa tới.
- Ở đây không dễ chuyển máy phun nước lên, nếu như thời tiết không phối hợp thì quay một cảnh như vậy sẽ tốn không ít tiền. Thời tiết hôm nay vừa vặn thích hợp.
Thường Thời Quy quay đầu nhìn nhân viên công tác đang đội mưa chuyển thiết bị, đạo cụ ở cách đó không xa, lại hỏi tiếp:
- Kinh phí của đoàn làm phim không đủ hay sao?
- Chi tiêu tiết kiệm một chút thì đủ.
Ninh Tây hắt hơi, tiểu Dương hoảng hốt vội vã rót một cốc nước pha bột thuốc rễ cây tùng lam* đưa cho cô.
Nghe được mùi rễ cây tùng lam quen thuộc, Ninh Tây im lặng liếc nhìn tiểu Dương. Đứa nhỏ này đúng là yêu rễ tùng lam, mỗi lần đi quay thì đều không thiếu thứ này.
- Ninh Tây, chuẩn bị một chút, chúng ta quay cảnh tiếp theo.
Lỗ Ngọc Hằng mặc áo mưa tối màu đi tới. Bà nhìn Thường Thời Quy, hơi ngờ ngợ, giống như từng nhìn thấy người này ở đâu rồi.
- Thường tiên sinh, đây là đạo diễn bộ phim này, đạo diễn Lỗ.
Ninh Tây cắn răng uống hết cốc nước rễ tùng lam, sau đó giới thiệu Lỗ Ngọc Hằng với Thường Thời Quy.
- Đạo diễn Lỗ là một đạo diễn rất tốt.
Thường Thời Quy nghe vậy liền gật đầu với Lỗ Ngọc Hằng:
- Chào cô!
- Đạo diễn Lỗ, vị này là Thường Thời Quy tiên sinh, Tổng giám đốc của tập đoàn Thường thị.
Ninh Tây nói xong liền thấy Lỗ Ngọc Hằng ngây người. Bà không dám tin, liếc mắt nhìn Ninh Tây, sau đó mới cung kính nói với Thường Thời Quy:
- Thường tiên sinh, xin chào ngài!
Trời! Nhân vật lớn trong truyền thuyết sao lại chạy đến đoàn phim của bà? Bà nhìn Ninh Tây rồi lại nhìn Thường Thời Quy… Ninh Tây vậy mà có quan hệ với Thường Thời Quy?
Nghe đồn bây giờ Thường Thời Quy đang là cổ đông lớn thứ hai của công ty Cửu Cát. Lấy nhan sắc và khả năng diễn xuất của Ninh Tây, cộng thêm sự ủng hộ của vị Thường tiên sinh này thì còn thiếu gì tài nguyên cho cô chọn nữa.
Nghĩ đến việc đoàn làm phim nghèo rớt mùng tơi của mình lại mời được Ninh Tây gia nhập, Lỗ Ngọc Hằng bỗng cảm thấy có chút kiêu ngạo.
Thợ trang điểm tiến đến bổ trang, Ninh Tây ngẩng đầu, lộ ra vết máu đáng sợ. Thường Thời Quy thấy vậy liền hoảng hốt, nhìn kỹ lại, mới phát hiện ra đó không phải thật mà là do thợ trang điểm vẽ lên.
- Thường tiên sinh!
Ninh Tây chỉ lều vải nơi đặt màn hình giám sát cách đó không xa
- Ngài tạm ngồi ở kia một chút, sau khi quay mấy cảnh này xong tôi sẽ qua.
Thường Thời Quy nhìn Ninh Tây, lại nhìn trời mưa đang dần nặng hạt thêm, khóe miệng không tự giác hạ thấp, sau đó thành thành thật thật bước chân sang bên, đi ra khỏi khu quay phim. Trợ lý Từ Châu thấy anh bước đến liền chuyển cho anh một chiếc ghế sạch sẽ sáng bóng.
- Ông chủ, tôi vừa hỏi một nhân viên trong đoàn phim. Bọn họ bảo rằng cảnh quay hôm nay không nhiều lắm, nốt mấy cảnh trong mưa của Ninh tiểu thư nữa là xong.
Nghe đỉnh lều vải bị mưa đập lộp bộp không ngớt, nước mưa theo vải bạt rơi xuống bắn tung tóe, rồi lại nhìn mặt đất gồ ghề, Thường Thời Quy không khỏi hít sâu một hơi, khẽ gật đầu.
Từ Châu cẩn thận liếc nhìn ông chủ, rồi lại quay ra nhìn Ninh Tây đang đứng dưới mưa chờ quay phim, cảm thấy hình như hiểu ra điều gì đó.
- Tất cả các tổ chuẩn bị. Một, hai, ba. Bắt đầu!
Nữ nhân cố gắng leo lên, móng tay của nàng đã đứt gãy, máu tươi lẫn nước bùn nhuộm đỏ đôi bàn tay của nàng. Nàng quay đầu nhìn kẻ địch đuổi theo phía sau, trên mặt lại lộ ra vẻ mỉm cười. Sấm sét vang lên, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời, mây đen cuồn cuộn, gió mạnh rít gào giống như tiếng hò hét của dân chúng đang trong cảnh cực khổ lầm than, to lớn đến mức có thể nuốt trọn đất trời.
Mặt đất đang rung động, từng tảng đá lăn xuống, nàng đứng ở khe núi, không để ý đến những hòn đá lăn vào người mình. Khi thấy đám đao phủ giết người không chớp mắt từng kẻ từng kẻ bị chôn dưới đá lớn, nàng vén tóc dính bết, lộ ra khuôn mặt tuy bùn bẩn nhưng xinh đẹp.
Từ Châu cảm thấy toàn thân đang run lên. Anh không hiểu thế nào gọi là diễn xuất. chỉ cảm thấy toàn bộ không khí xung quanh Ninh Tây thật đáng sợ, dường như chỗ cô đang nhìn có kẻ thù mà cô hận không thể ăn thịt uống máu hắn.
Nhưng, thực tế thì, ở đó không có gì cả, chỉ có dốc núi trống rỗng mà thôi.
Sau hôm nay, anh sẽ không bao giờ cảm thấy nghề diễn viên là nhẹ nhàng nữa rồi. Phải cần khả năng thế nào mới có thể vừa khóc, vừa cười, vừa giận với một chỗ trống rỗng không có gì? Chẳng lẽ đây chính là sức cuốn hút và khả năng diễn xuất?
- Tốt! Rất tốt! Tổ đạo cụ chuẩn bị, diễn viên quần chúng chuẩn bị!
Tảng đá đạo cụ, túi máu đạo cụ, còn có mấy diễn viên quần chúng mặc trang phục binh sĩ. Những người này cần đóng vai kẻ địch bị đè dưới đá. Ở một bên, Ninh Tây cầm dù đứng trong góc nhỏ, không cử động, giống như đang tìm cảm xúc.
Ngay sau khi đạo diễn hô bắt đầu, ánh mắt Ninh Tây lập tức thay đổi. Cô gỡ chiếc ngân trâm màu trắng bạc duy nhất trên đầu xuống, cẩn thận từng chút một đi đến gần mấy bộ thi thể bị đá lớn đập trúng.
Vừa lúc đó, một cỗ thi thể trên mặt đất bỗng cử động, hình như hắn định giãy giụa đứng lên. Ninh Tây mạnh mẽ nhào tới, sau đó dùng trâm bạc trên tay hung hăng đâm vào cổ của đối phương
- Ninh Tây, động tác đâm vào cổ này quay lại một lần.
Lỗ Ngọc Hằng thò đầu ra từ đằng sau màn hình giám sát, cao giọng bảo:
- Động tác của rồi của em còn hơi chậm. Đối phương là kẻ xâm lược, là kẻ thù, là kẻ giết cha và anh. Phía sau em còn có cháu trai, chị dâu cùng người dân trong thôn cần em bảo vệ. Thời điểm này, em không được có bất kỳ sự do dự nào, có hiểu không?
Ninh Tây cúi đầu nói xin lỗi với diễn viên quần chúng bị nàng dùng đầu gối đè trên mặt đất, sau đó giơ tay ký hiệu với Lỗ Ngọc Hằng, rồi đứng dậy lui về phía sau.
Từ Châu thấy mưa càng lúc càng to, sắc mặt ông chủ cũng càng lúc càng khó coi, đành gượng cười nói nhỏ:
- Diễn viên quay phim… đúng là không dễ dàng.
Nhưng thất vọng là ông chủ không để ý đến anh, thậm chí không quay đầu lại, chỉ “Ừ!” rồi thôi, chẳng có phản ứng gì khác.
“Phập!” Trâm bạc đâm vào cổ của kẻ địch, khuôn mặt nàng không chút thay đổi, rút trâm ra, sau đó bê một tảng đá gần đó hung hăng đập lên đầu kẻ đó, thấy hắn không còn hơi thở nữa mới loạng choạng đứng dậy.
Mưa rào rào cọ rửa khuôn mặt nàng, cọ rửa cả trâm bạc trong tay nàng. Chiếc trâm dần dần trắng bóng như cũ.
- Tốt rồi! Cảnh này xong. Mọi người vất vả rồi, giờ thu dọn đồ đạc về nhà nghỉ ngơi thôi.
Nói xong, Lỗ Ngọc Hằng xoay người đi đến trước mặt Thường Thời Quy và bảo:
- Thường tiên sinh, đoàn làm phim của chúng tôi quay từ hôm qua đến giờ, nay tất cả mọi người chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi.
Thường Thời Quy khẽ gật đầu.
- Nghỉ ngơi là đúng. Tôi nghe nói… kinh phí của đoàn làm phim hình như không được đầy đủ.
Lỗ Ngọc Hằng cười khổ trả lời:
- Đề tài của bộ phim này không được phía đầu tư yêc thích nên tôi và biên kịch tự lên kế hoạch quay.
Thường Thời Quy nhìn về phía khu quay chụp, Ninh Tây đã đi thay quần áo, lúc này, chỗ đó không một bóng người.
- Tôi rất tin tưởng ánh mắt của Ninh Tây. Bộ phim cô ấy ưa thích chắc chắn sẽ không kém. Nếu như đạo diễn Lỗ đồng ý, có thể viết một bảng dự toán giao cho trợ lý của tôi, tôi sẽ đầu tư thêm cho bộ phim này.
- Cảm ơn Thường tiên sinh, cảm ơn Thường tiên sinh!
Lỗ Ngọc Hằng vô cùng mừng rỡ, bà vẫn đang lo lắng tài chính để tuyên truyền không đủ dùng, giờ có Thường tiên sinh đầu tư, vậy thì bà không phải lo lắng về vấn đề tiền bạc rồi.
Thường Thời Quy hạ giọng nói:
- Đạo diễn Lỗ không cần cảm ơn tôi. Chẳng qua, tôi hy vọng điều kiện quay chụp của đoàn phim sẽ tốt hơn mà thôi.
Lỗ Ngọc Hằng nghe vậy liền hiểu được tại sao vị tổng giám đốc Thường này không cần xem kịch bản cũng chi tiền đầu tư rồi. Thưởng thức bộ phim này của bà là giả, không muốn để điều kiện quay phim của Ninh Tây quá kém mới là thật.
- Thường tiên sinh, đạo diễn Lỗ.
Ninh Tây đổi một bộ quần áo khô đi ra, mái tóc ướt xõa tung sau lưng. Vì cả đêm không ngủ mà sau khi tẩy trang trông cô có chút tiều tụy, nhưng như vậy cũng không che giấu được sự xinh đẹp của cô.
- Hôm nay mưa to thật.
Cô vừa nói vừa cười, đón lấy chiếc ô mà tiểu Dương đưa tới, thuận tiện đứng dịch sang phía bên cạnh một chút, vừa vặn chắn gió lạnh từ khe núi thổi đến về chỗ Lỗ Ngọc Hằng.
Lỗ Ngọc Hằng nhìn nụ cười như yên hà* của Ninh Tây, Lỗ Ngọc Hằng có chút hiểu tại sao một người đàn ông như Thường Thời Quy lại tình nguyện đội mưa theo cô tới nơi này. Nếu bà là đàn ông và trẻ hơn tầm chục tuổi nữa, khẳng định cũng làm mọi chuyện để theo đuổi Ninh Tây.
- Đúng vậy, hoàn cảnh trên núi gian khổ, lát nữa về nhà em nhớ tắm nước ấm, đuổi khí lạnh.
Lỗ Ngọc Hằng đưa tay lên nhìn đồng hồ
- Đã sắp giữa trưa rồi, tôi qua bên kia nhìn xem, hai người cứ nói chuyện nhé.
Thấy bóng lưng hấp tấp của Lỗ Ngọc Hằng, Ninh Tây cười bảo:
- Tính cách của đạo diễn Lỗ hơi vội vàng, mong Thường tiên sinh đừng trách.
- Sẽ không!
Thường Thời Quy thấy sắc mặt của cô không tốt lắm liền bảo:
- Tôi nghe đạo diễn nói rằng từ hôm qua cô đã bắt đầu quay phim ở đây rồi hả?
- Bình thường hay có nhiều đoàn phim quay cảnh tại đây, đoàn chúng tôi thiếu thốn tài chính, quan hệ cũng kém hơn các kịch tổ khác, vì vậy sau khi xem dự báo thời tiết biết nay có mưa nên từ hôm qua đã bắt đầu chuẩn bị quay chụp một số cảnh rồi.
Ninh Tây cười, đưa tay che miệng ngáp một cái
- Ngài là… đến đây để tìm tôi hay sao?
- Tiện đường đi qua chỗ này, liền đến nhìn xem.
Thường Thời Quy không cố ý nói ra rằng mình đến tìm Ninh Tây, anh nhìn xuống phía dưới núi:
- Đã giữa trưa rồi, để tôi mời cô ăn trưa.
- Được a! Cảm ơn!
Ninh Tây cũng không từ chối, cả hai mỗi người cầm một chiếc ô từ từ đi xuống núi. Mưa rơi quá lớn, nước tuôn thành dòng chảy xuôi theo thềm đá, mũi giày của Ninh Tây cũng ướt đẫm.
Thường Thời Quy ở phía trước vẫn cố ý đi chậm lại theo bước chân của Ninh Tây, anh quay đầu nhìn thấy vậy liền hỏi:
- Diễn viên quay phim thường xuyên phải như vậy sao?
Ninh Tây lại ngáp, cô đưa tay lên xoa mắt, lau nước mắt chảy ra rồi đáp:
- Cũng không phải ngày nào cũng như vậy. Chỉ có khi nào gặp cảnh quay cần thời tiết hoặc đuổi tiến độ thì mới cố quay phim. Nhưng mà thật sự cũng không phải nhẹ nhàng, dễ dàng gì.
Thường Thời Quy nghe vậy liền im lặng một lúc.
- Vừa rồi tôi và đạo diễn Lỗ có nói chuyện về nội dung của bộ phim này. Bộ phim này cũng rất được.
Lúc cô vào thay quần áo, bọn họ đã bắt đầu trò chuyện liên quan đến bộ phim này rồi hay sao?
Ninh Tây mở to mắt nhìn, chờ câu tiếp theo của Thường Thời Quy.
Thường Thời Quy cũng ngẩng đầu nhìn cô:
- Tôi quyết định tiến hành đầu tư bộ phim này. Như vậy, đợi đến lúc quảng cáo thì bộ phim sẽ có đủ chi phí để tuyên truyền.
- Cảm ơn anh!
Thường Thời Quy quay đầu về phía trước, trả lời mà không nhìn Ninh Tây nữa:
- Không cần cảm ơn! Với tư cách một người làm ăn, tôi chỉ đầu tư một hạng mục mà tôi cảm thấy sẽ có lời mà thôi.
Ninh Tây nhìn bóng lưng cao dài của anh, khóe miệng hơi nở nụ cười.
Hai người xuống núi, Thường Thời Quy mở cửa xe thay cô.
- Mời!
- Cảm ơn! Lúc Ninh Tây lên xe liền thấy cách đó không xa hình như có người đang chụp ảnh. Cô hơi nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm. Vừa lúc đó, một người đàn ông cực kỳ to cao đột nhiên đi đến trước mặt người chụp ảnh, không biết hai người bọn họ nói gì với nhau, người kia đưa máy ảnh lại cho người đàn ông này.
Thường Thời Quy thấy cô để ý đến cảnh này liền cười cười trấn an:
- Không cần lo lắng, ảnh chụp sẽ không tuôn ra ngoài đâu. Giữa trưa muốn ăn gì nào?
Ninh Tây mỉm cười:
- Nếu đã là Thường tiên sinh mời khách thì tôi cứ là khách theo chủ thôi. Tôi tin tưởng chỗ mà Thường tiên sinh chọn chắc chắn sẽ không để tôi thất vọng.
Thường Thời Quy cũng cười, không tiếp tục hỏi nữa mà nhanh chóng cùng trợ lý và lái xe lên xe.
Ninh Tây nhận ra lái xe chính là người vừa rồi đi lấy máy ảnh. Cô liếc nhìn Thường Thời Quy, chẳng lẽ người này là lái xe kiêm vệ sĩ?
Sau khi xe lăn bánh, Thường Thời Quy không nói thêm gì, Ninh Tây cũng buồn ngủ dựa vào thành ghế nhưng không ngủ. Xe chạy một lát liền đã tới chỗ ăn cơm, có lẽ là tính đến việc Ninh Tây cả đêm không ngủ nên đồ ăn chuẩn bị vừa đơn giản, ngon miệng lại có dinh dưỡng. Vì vậy, dù khá buồn ngủ nhưng Ninh Tây vẫn ăn thêm không ít.
Trên đường về sau khi cơm nước xong xuôi, có lẽ bởi vì khí tràng của Thường Thời Quy tỏa ra không có tính công kích, hoặc là ăn uống no đủ rồi, cơn buồn ngủ quá lớn khiến sự đề phòng của Ninh Tây ngăn cản thất bại, không biết từ lúc nào cô đã gục vào cửa xe ngủ quên.
Thấy Ninh Tây dựa vào cửa sổ xe cũng có thể ngủ, Thường Thời Quy liền bảo lái xe
- Lái chậm một chút!
Xe tiếp tục đi về phía trước, tuy rằng tốc độ đã giảm bớt nhưng đầu Ninh Tây vẫn gật gật theo sự lắc lư của xe. Thường Thời Quy do dự vươn tay ra, trong giây phút khi đầu ngón tay anh chạm phải sợi tóc của Ninh Tây, liền như bị điện giật rụt về.
Anh cứ ngồi lặng yên như vậy nhìn cô, nhu tình như nước, nhưng rồi lại không đụng vào cô một chút nào.
Không biết qua bao lâu, xe dừng lại, Từ Châu ngồi ở ghế lại phụ quay đầu lại nói khẽ:
- Ông chủ, đã đến chỗ ở của Ninh tiểu thư rồi.
- Ta đã biết!
Thường Thời Quy dời đi ánh mắt không nhìn Ninh Tây nữa, cố gắng để cho tâm trạng bình tĩnh lại rồi mới tiếp tục quay sang nhìn cô.
Ninh Tây cảm thấy giống như đang nằm mơ. Trong mơ, mẹ đang giúp cô chỉnh lại cặp sách, bố thì ở dưới bếp làm món sườn kho tàu mà cô thích ăn. Xương sườn lăn trong chảo, phát ra tiếng loạt xoạt.
Mà cô – công chúa nhỏ được cha mẹ yêu thương chiều chuộng – đang ngồi cắn táo trên ghế salon. Thế nhưng quá táo quá lớn, cô gặm, gặm mãi cũng không hết.
- Mẹ, hôm nay mẹ mua quả táo lớn quá, con ăn mãi không hết!
- Ăn không hết thì chia cho người khác.
Mẹ cô trả lời cô như vậy.
Thế nhưng khi cô ngẩng đầu lên lại không thấy mẹ đâu, trong phòng bếp bố cũng biến mất.
- Mẹ?
- Bố?
- Ninh Tây, Ninh Tây…?
Cô mở mắt ra, liền nhìn thấy đôi mắt ân cần của Thường Thời Quy. Anh đang đứng bên ngoài cửa xe, tay cầm dù, đang cúi người nhìn cô.
- Đến rồi à?
Cô người thẳng người, hoảng hốt nhìn bên ngoài cửa sổ rồi quay sang cười nói với Thường Thời Quy:
- Cảm ơn anh đã đưa tôi về nhà!
- Không cần khách sao!
Anh đưa dù ra che cho cô, lúc cô bước xuống xe, ngay cả cánh tay cũng không bị một giọt mưa nào rơi vào.
- Chúc ngủ ngon!
Anh đưa dù vào tay cô, cán dù vẫn còn dư lại hơi ấm từ bàn tay của anh. Ninh Tây nắm chặt dù, mỉm cười với anh nhưng lại không nói lời cảm ơn mà chỉ đưa tay vẫy vẫy rồi đi vào cửa lớn của khu chung cư.
Thường Thời Quy nhìn theo bóng lưng của cô cho đến khi không còn thấy được nữa mới ngồi lại vào xe.
- Ông chủ? Vừa rồi Tưởng thiếu gọi điện thoại tới, mời ngài xế chiều hôm nay tới nông trường câu cá.
- Không đi! Trực tiếp đến công ty.
Thường Thời Quy lấy khăn tay ra lau nước mưa trên mặt, giọng nói lạnh nhạt.
- Được! Tôi sẽ trả lời Tưởng thiếu.
Tưởng Thành cúp máy, nhún vai buông tay.
- Aizzzz!
Mấy người còn lại đồng loạt thở dài thất vọng, Tưởng Thành nhìn Bạch Lộ ngồi ở bên không nói câu nào, đành phải an ủi.
- Có thể là công việc của Thường ca bận rộn quá, không có thời gian rảnh. Lần sau chúng ta hẹn lại là được rồi.
Bạch Lộ nâng rượu lên uống một ngụm, không thèm quay đầu sang và bảo.
- Ai thèm để ý đến việc anh ta có đến hay không?
Thấy cô như vậy, Tưởng Thành mấp máy môi, nhưng không nói thêm gì.
* rễ cây tùng lam: Một loại cây thuộc họ cải – có rất nhiều công hiệu bao gồm thanh nhiệt, giải độc, mát gan, tiêu viêm, giảm ho, long đờm, mát phổi, chữa các chứng bệnh phong nhiệt thấp độc, đau đầu, sốt cao, họng sưng rát, miệng khát, chảy máu cam, đại tiện táo, phát ban, các bệnh viêm gan cấp và mạn tính…
*cười như yên hà: Yên = mây khói, hà = sông. Ở đây ví nụ cười như yên hà ý chỉ dáng tươi cười nhẹ nhàng, nhìn đẹp đẽ, thanh thoát, không vướng bận… Đẹp như mây trời.
/122
|