- Chắc là không sai đâu! Nghe nói gần đây anh ta đầu tư một bộ phim, hôm nay vừa vặn đến xem đoàn làm phim như thế nào.
Trần Nhất Tuấn lắc lắc bùn đất trên giày, quay sang nói với Hà Đông.
Hà Đông thở hồng hộc, giọng nói có chút phát run:
- Chỉ lo là dù tìm được anh ta nhưng anh ta chưa chắc đã đồng ý hợp tác với chúng ta mà. Đến lúc đó ta phải làm sao bây giờ?
Trần Nhất Tuấn cắn răng không nói gì. Nếu là hai tháng trước, anh ta chắc chắn sẽ không mất công mất sức đi nịnh nọt bất cứ người nào, thế nhưng…
Nghĩ đến chuyện của nhà mình, Trần Nhất Tuấn hít sâu một hơi và đáp.
- Hà Đông, cậu cũng biết tình hình của nhà tôi rồi. Bây giờ tôi chỉ có thể cố gắng hết sức một phen.
Hà Đông liền vỗ vai an ủi anh ta:
- Tôi biết mà! Không nói nữa, cứ thử xem thế nào đã.
- Quay lại cảnh vừa rồi một lần nữa, rất tốt!
Tiền Từ Hải quay xong cảnh quay mình muốn, đặt loa xuống một bên, quay đầu lại mới phát hiện ra ông chủ Thường vẫn đang ngồi ở ghế nhỏ gần đấy. Lúc này ông mới nhớ ra mình đã bỏ rơi, mặc kệ vị đại gia này rất lâu rồi.
Tiền Từ Hải vội cố nở nụ cười, đi đến trước mặt Thường Thời Quy
- Thường tiên sinh! Hiện trường quay phim thật ra rất nhàm chán, khiến cho ngài đợi lâu rồi!
Ánh mắt ôn hòa của Thường Thời Quy nhìn qua khu biểu diễn, khẽ cười nói với Tiền Từ Hải:
- Nhìn đạo diễn ngài quay phim cũng rất thú vị!
Tiền Từ Hải im lặng cười khan, hứng thú của kẻ có tiền đúng là khiến cho người khác không hiểu nổi.
- Ninh Tây, Trương Bồi Bồi, hai người vất vả rồi!
Đạo diễn nhìn thời gian, quay ra nói:
- Cảnh quay buổi sáng đến đây thôi, mọi người nghỉ ăn cơm đi.
Vừa rồi lúc quay phim thì không thấy gì, đợi đến lúc xuống khỏi cáp treo, Trường Bồi Bồi mới phát hiện động tác xoay người của Ninh Tây có chút mất tự nhiên. Cô đi đến gần Ninh Tây hỏi nhỏ:
- Vừa rồi bị thương ở sau lưng?
Trương Bồi Bồi làm diễn viên đã nhiều năm, vẫn luôn bình thường không nổi tiếng, lần này nhận được vai diễn nữ phản diện số hai đã là nhân vật tốt khó được. Bây giờ vì Chu Mạt Lỵ ngang nhiên bắt nạt Ninh Tây khiến cho đạo diễn Tiền cắt bớt không ít cảnh quay của Chu Mạt Lỵ chuyển sang cho cô. Vì vậy, người đại diện của cô còn cười bảo rằng nhờ Ninh Tây mà cô gặp vận may.
Khuôn mặt của cô trong số nghệ nhân nữ không thuộc nhóm đẹp nhất, khả năng diễn xuất cũng không tính là tốt nhất, cái đáng nói nhất chính là tâm tính, có thể nổi tiếng hay không không quan trọng, chỉ cần nhận được vai diễn, kiếm đủ tiền tiêu là được rồi. Cô và Ninh Tây cũng có mấy cảnh diễn cùng nhau, tuổi tác hai người lại không quá chênh lệch nên quan hệ cá nhân cũng không kém.
- Đúng là hơi đau một chút. Có khi bị tím xanh mất rồi.
Ninh Tây khẽ đi lại gần, nhỏ giọng trả lời cô.
- Chỗ tôi có dầu thuốc giúp lưu thông máu, tan bầm. Để chiều tối cầm về đưa tiểu Dương xoa bóp cho cô.
Người mới giống như Ninh Tây, sau một bộ phim nhìn thì có vẻ có chút tiếng tăm, nhưng ở đoàn phim tụ tập toàn ngôi sao lớn nổi tiếng như thế này thì chẳng là gì cả. Cô hiểu được vì sao Ninh Tây kiên trì quay phim dù bị thương, không phải là không biết tự chăm sóc, coi trọng bản thân mà là vì giới giải trí cạnh tranh quá khốc liệt, nếu như không cẩn thận để lại ấn tượng không tốt cho những người này thì dù chỉ là một chút thôi cũng không khác gì tai họa ngập đầu với Ninh Tây rồi.
Tiếng tốt không dễ có, ấn tượng xấu lại quá dễ dàng, đôi khi chỉ là một câu nói thôi cũng đủ.
Ninh Tây cảm ơn Trương Bồi Bồi, hai người ra khỏi khu quay phim, cầm lấy cơm hộp do trợ lý đưa, còn chưa kịp mở ra thì trợ lý đạo diễn đã tới gọi Ninh Tây, bảo cô đi tới nghe đạo diễn phân tích cảnh quay.
Bình thường đạo diễn Tiền cũng hay tranh thủ giờ nghỉ trưa ăn cơm để phân tích cảnh quay cho diễn viên, Ninh Tây cũng không để ý nhiều, bê hộp cơm, cầm đũa đi theo trợ lý đạo diễn.
- Tiểu Ninh, mau đến đây ngồi!
Đạo diễn Tiền thấy Ninh Tây đi tới liền vung đũa vẫy Ninh Tây lại gần.
Ninh Tây nhìn nhìn bàn nhỏ trước mắt, ngồi vây quanh đó là đạo diễn Tiền, phó đạo diễn Lưu và Thường Thời Quy. Cô hơi dừng chân một chút, rồi thoải mái ngồi xuống chỗ trống còn lại bên cạnh Thường Thời Quy.
Đợi cô mở hộp cơm ra thì thấy hôp cơm của mình với của Thường Thời Quy có chút khác biệt. Rõ ràng là cùng một kiểu đồ ăn, vì sao của Thường Thời Quy lại có nhiều thịt hơn hộp của cô.
Chú ý tới ánh mắt của cô, Thường Thời Quy cúi đầu nhìn về phía đồ ăn của mình mà anh chưa đụng tới, sau đó đẩy về phía Ninh Tây.
Đạo diễn Tiền và phó đạo diễn Lưu cùng lúc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn ở giữa Thường Thời Quy và Ninh Tây, sau đó lại cùng lúc thu lại ánh mắt.
Ninh Tây: …
Cứ cảm thấy có điểm nào đó không đúng!
Ở phía xa, Chu Mạt Lỵ vẫn nhìn chằm chằm Ninh Tây, tức giận thiếu chút nữa cắn răng vào lợi. Chỉ là cô ta không dám trêu chọc Ninh Tây nữa. Chu Mạt Lỵ cảm thấy cô gái này có chút tà môn, từ sau khi bản thân gây chuyện tính toán Ninh Tây thì không có việc gì được như ý muốn.
Thật vất vả tranh thủ được đến cơ hội quay quảng cáo sản phẩm thì bị bên phía công ty bên kia hủy bỏ, tiết mục chân nhân tú* lúc trước liên hệ với cô cũng không thấy tin tức gì nữa, càng đừng nhắc đến chuyện bị cắt giảm cảnh quay trong đoàn làm phim, đúng thật là không có chuyện này tốt đẹp cả.
Chẳng lẽ Ninh Tây có quan hệ gì với Tổng giám đốc của Thường thị?
Càng nghĩ càng kinh hãi, Chu Mạt Lỵ bắt đầu cảm thấy hối hận.
Đạo diễn Tiền nói với Ninh Tây:
- Tiểu Ninh, vai diễn của cô còn mấy cảnh quay nữa là xong rồi. Mấy cảnh này đều hơi vất vả, cô chịu được chứ?
- Ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng không kéo chậm tiến độ của kịch tổ.
Không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng cũng không được quá mức khiêm tốn, Ninh Tây khẽ lau mỡ trên khóe miệng:
- Xin ngài yên tâm!
- Diễn xuất của cô, tôi yên tâm!
Đạo diễn Tiền tươi cười hỏi thăm:
- Tôi thấy cô khá quen với cảnh quay võ thuật, trước kia từng tập võ hay sao?
- Trước khi về nước, tôi có diễn qua một ít vai chạy chân hoặc là nhân vật phụ nho nhỏ.
Nói đến đây, Ninh Tây không khỏi cười cười.
- Ngài biết đấy, rất nhiều bạn bè nước ngoài đều cảm thấy tò mò và thần kỳ với công phu Trung Quốc. Vì vậy tôi thường hay diễn các vai nhân vật là người Hoa có một ít võ công cao cường hoặc là diễn thế thân cho một số diễn viên, trên thực tế cũng chỉ là quơ tay múa chân cho đẹp mắt mà thôi.
Tiền Từ Hải nghe vậy không khỏi liếc nhìn Ninh Tây. Cô gái trẻ như vậy, thường diễn một ít nhân vật nhỏ cần đánh nhau, thậm chí là diễn thế thân ở nước ngoài, trong đó chịu bao nhiêu đau khổ không cần nghĩ cũng biết.
Phó đạo diễn Lưu cũng có chút sững sờ, ông không ngờ rằng Ninh Tây từng trải qua như vậy, khó trách mới gia nhập giới giải trí không lâu, quay chụp bộ phim lớn như này cũng không mấy sai lầm, e sợ. Hóa ra là có rèn luyện ở đoàn làm phim nước ngoài rồi.
- Dù vậy cũng chẳng dễ dàng.
Phó đạo diễn Lưu có chút đồng tình;
- Người Hoa chúng ta ở giới giải trí nước ngoài rất ít người có thể nổi tiếng
- Lúc ấy tôi cũng không nghĩ đến việc nổi tiếng, chẳng qua là khi đó thiếu tiền, vừa vặn đoàn làm phim cần một nhân vật như vậy, tôi liền thử một chút.
Nói đến những chuyện đã qua, Ninh Tây cũng chẳng thấy có gì là mất mặt.
- Sau khi tốt nghiệp đại học, tuy không còn thiếu tiền nữa nhưng vì một số bạn bè quen biết trong giới nên đôi khi sẽ đến giúp bọn họ một chút.
Còn về chuyện gặp phải các vấn đề như kỳ thị chủng tộc thì Ninh Tây không muốn nhắc tới, tránh làm ảnh hưởng tâm tình của ba người ngồi đây.
Thường Thời Quy nghiêng đầu nhìn Ninh Tây, mí mắt hơi rung rung. Anh nhắm hai mắt lại, che giấu tâm tình trong đáy mắt.
Cuối cùng, cô ấy đã phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể thoải mái không thèm để ý gì khi nhắc lại những chuyện đã qua?
- Ninh Tây…
Anh nghe được giọng nói của mình có chút nghẹn nghẹn. Anh muốn hỏi cô rằng những năm nay cô ở nước ngoài có tốt không, nhưng lại không thể hỏi ra miệng. Một mình bên ngoài, kinh tế khó khăn, không có người thân quan tâm… Như vậy thì có thể tốt đến đâu được?
- Hả?
Ninh Tây cười dịu dàng nghiêng đầu nhìn Thường Thời Quy, từng biểu tình đều hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.
- Cô thật là giỏi! Vô cùng giỏi!
Anh miễn cưỡng nói.
Ninh Tây cười cong cong đôi mày:
- Không có gì! Thường tiên sinh khen ngợi như vậy đúng là khiến tôi không biết nói sao.
Có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ! Con người ta ở trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có hai lựa chọn. Một là buộc bản thân mình trở nên thật giỏi, hoặc hai là sa ngã. Bản thân cô không chọn con đường thứ hai được, vậy thì chỉ có thể cắn răng liều mình chọn con đường thứ nhất mà thôi.
Đúng lúc này, thư ký của Thường Thời Quy đi tới, cúi người nhỏ giọng nói:
- Ông chủ! Công tử của tập đoàn Trần thị tìm đến đây.
Ninh Tây khẽ nhướng mày, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, giống như chưa từng nghe thấy lời nói của thư ký.
Thường Thời Quy không tự giác mà liếc sang nhìn Ninh Tây, giọng nói có vẻ lạnh nhạt:
- Làm sao anh ta biết tôi ở đây?
- Điều này…
Trợ lý cũng không biết rõ được là ai đã để lộ hành trình của ông chủ. Anh ta do dự trả lời:
- Xin lỗi ông chủ! Sau khi quay về tôi sẽ điều tra việc này.
- Cứ để anh ta tới đây vậy.
Thường Thời Quy quay đầu lại nói với đạo diễn Tiền.
- Thật có lỗi. Có người biết được tin tôi đến đây nên đã đuổi theo tới tận đoàn làm phim.
- Không sao! Không sao!
Tiền Từ Hải cười và nói:
- Chúng tôi cũng vừa ăn xong, sẽ không quấy rầy Thường tiên sinh bàn bạc công việc vậy!
Lấy thân phận của Thường Thời Quy thì người muốn tìm anh ta để xin đầu tư nhiều vô số, việc có người tìm đến tận nơi này cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.
Ninh Tây thấy đạo diễn Tiền và phó đạo diễn Lưu đứng dậy đi ra, cúi đầu nhìn hộp cơm mới ăn được một nửa của mình, cũng chỉ đành đặt đũa xuống chuẩn bị rời khỏi.
- Không có việc gì đâu! Tôi chỉ nói mấy câu rồi sẽ bảo họ đi.
Thường Thời Quy quay ra cười nói, lại còn vặn nắp một chai nước đưa cho cô:
- Cô cứ từ từ ăn, đừng vội!
Nhìn chai nước được vặn mở kia, Ninh Tây cười nói cảm ơn rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Trần Nhất Tuấn đi vào chỗ đoàn làm phim, nhìn thấy một số diễn viên quần chúng đang ngồi chồm hỗm trên đất ăn ngon lành những thứ thức ăn không rõ hình dạng, mùi dầu mỡ ngấy ngấy thỉnh thoảng bay vào mũi khiến anh ta không chịu nổi mà nhăn mũi cau mày.
- Trần tiên sinh, mời đi bên này.
Trợ lý dẫn anh ta và Hà Đông đi vào trong. Ánh mắt anh ta nhìn quanh rồi vội đi theo, chẳng bao lâu đã nhìn thấy được Thường Thời Quy đang ngồi bên ở một chiếc bàn hơi cũ, trên mặt bàn để hai hộp cơm chưa ăn hết, bên cạnh còn có một nữ diễn viên mặc trang phục diễn, để búi tóc kiểu cổ đại. Nữ diễn viên này ngồi trước mặt Thường Thời Quy, hơn nữa còn vẫn cúi đầu ăn cơm, không biết cô ta là ai?
Trong lòng Trần Nhất Tuấn có chút tò mò, nhưng trên mặt vẫn vội vã tươi cười cực kỳ nhiệt tình:
- Thật có lỗi, Thường tiên sinh! Làm phiền ngài dùng cơm trưa rồi.
- Không sao, tôi cũng vừa ăn xong.
Thường Thời Quy uống một ngụm nước, sau đó đưa tay làm hành động mời Trần Nhất Tuấn và Hà Đông ngồi xuống.
Hai người kia đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy hai cái ghế nhựa. Bọn hắn nhìn lại, thấy Thường Thời Quy cũng đang ngồi như vậy, do dự trong chốc lát liền thành thật ngồi xuống.
Vừa lúc đó, Trần Nhất Tuấn thấy được nữ diễn viên vẫn cúi đầu ăn cơm kia ngẩng đầu lên, hắn ta hoảng hốt lùi về sau, cả người lẫn ghế ngã lăn ra đất.
- Là… là cô?
* chân nhân tú: người thật biểu diễn – là chương trình thực tế quay chụp trực tiếp nghệ sĩ tham gia trò chơi hoặc hoạt động chân thật. Ví dụ như chương trình “Bữa trưa vui vẻ”
Trần Nhất Tuấn lắc lắc bùn đất trên giày, quay sang nói với Hà Đông.
Hà Đông thở hồng hộc, giọng nói có chút phát run:
- Chỉ lo là dù tìm được anh ta nhưng anh ta chưa chắc đã đồng ý hợp tác với chúng ta mà. Đến lúc đó ta phải làm sao bây giờ?
Trần Nhất Tuấn cắn răng không nói gì. Nếu là hai tháng trước, anh ta chắc chắn sẽ không mất công mất sức đi nịnh nọt bất cứ người nào, thế nhưng…
Nghĩ đến chuyện của nhà mình, Trần Nhất Tuấn hít sâu một hơi và đáp.
- Hà Đông, cậu cũng biết tình hình của nhà tôi rồi. Bây giờ tôi chỉ có thể cố gắng hết sức một phen.
Hà Đông liền vỗ vai an ủi anh ta:
- Tôi biết mà! Không nói nữa, cứ thử xem thế nào đã.
- Quay lại cảnh vừa rồi một lần nữa, rất tốt!
Tiền Từ Hải quay xong cảnh quay mình muốn, đặt loa xuống một bên, quay đầu lại mới phát hiện ra ông chủ Thường vẫn đang ngồi ở ghế nhỏ gần đấy. Lúc này ông mới nhớ ra mình đã bỏ rơi, mặc kệ vị đại gia này rất lâu rồi.
Tiền Từ Hải vội cố nở nụ cười, đi đến trước mặt Thường Thời Quy
- Thường tiên sinh! Hiện trường quay phim thật ra rất nhàm chán, khiến cho ngài đợi lâu rồi!
Ánh mắt ôn hòa của Thường Thời Quy nhìn qua khu biểu diễn, khẽ cười nói với Tiền Từ Hải:
- Nhìn đạo diễn ngài quay phim cũng rất thú vị!
Tiền Từ Hải im lặng cười khan, hứng thú của kẻ có tiền đúng là khiến cho người khác không hiểu nổi.
- Ninh Tây, Trương Bồi Bồi, hai người vất vả rồi!
Đạo diễn nhìn thời gian, quay ra nói:
- Cảnh quay buổi sáng đến đây thôi, mọi người nghỉ ăn cơm đi.
Vừa rồi lúc quay phim thì không thấy gì, đợi đến lúc xuống khỏi cáp treo, Trường Bồi Bồi mới phát hiện động tác xoay người của Ninh Tây có chút mất tự nhiên. Cô đi đến gần Ninh Tây hỏi nhỏ:
- Vừa rồi bị thương ở sau lưng?
Trương Bồi Bồi làm diễn viên đã nhiều năm, vẫn luôn bình thường không nổi tiếng, lần này nhận được vai diễn nữ phản diện số hai đã là nhân vật tốt khó được. Bây giờ vì Chu Mạt Lỵ ngang nhiên bắt nạt Ninh Tây khiến cho đạo diễn Tiền cắt bớt không ít cảnh quay của Chu Mạt Lỵ chuyển sang cho cô. Vì vậy, người đại diện của cô còn cười bảo rằng nhờ Ninh Tây mà cô gặp vận may.
Khuôn mặt của cô trong số nghệ nhân nữ không thuộc nhóm đẹp nhất, khả năng diễn xuất cũng không tính là tốt nhất, cái đáng nói nhất chính là tâm tính, có thể nổi tiếng hay không không quan trọng, chỉ cần nhận được vai diễn, kiếm đủ tiền tiêu là được rồi. Cô và Ninh Tây cũng có mấy cảnh diễn cùng nhau, tuổi tác hai người lại không quá chênh lệch nên quan hệ cá nhân cũng không kém.
- Đúng là hơi đau một chút. Có khi bị tím xanh mất rồi.
Ninh Tây khẽ đi lại gần, nhỏ giọng trả lời cô.
- Chỗ tôi có dầu thuốc giúp lưu thông máu, tan bầm. Để chiều tối cầm về đưa tiểu Dương xoa bóp cho cô.
Người mới giống như Ninh Tây, sau một bộ phim nhìn thì có vẻ có chút tiếng tăm, nhưng ở đoàn phim tụ tập toàn ngôi sao lớn nổi tiếng như thế này thì chẳng là gì cả. Cô hiểu được vì sao Ninh Tây kiên trì quay phim dù bị thương, không phải là không biết tự chăm sóc, coi trọng bản thân mà là vì giới giải trí cạnh tranh quá khốc liệt, nếu như không cẩn thận để lại ấn tượng không tốt cho những người này thì dù chỉ là một chút thôi cũng không khác gì tai họa ngập đầu với Ninh Tây rồi.
Tiếng tốt không dễ có, ấn tượng xấu lại quá dễ dàng, đôi khi chỉ là một câu nói thôi cũng đủ.
Ninh Tây cảm ơn Trương Bồi Bồi, hai người ra khỏi khu quay phim, cầm lấy cơm hộp do trợ lý đưa, còn chưa kịp mở ra thì trợ lý đạo diễn đã tới gọi Ninh Tây, bảo cô đi tới nghe đạo diễn phân tích cảnh quay.
Bình thường đạo diễn Tiền cũng hay tranh thủ giờ nghỉ trưa ăn cơm để phân tích cảnh quay cho diễn viên, Ninh Tây cũng không để ý nhiều, bê hộp cơm, cầm đũa đi theo trợ lý đạo diễn.
- Tiểu Ninh, mau đến đây ngồi!
Đạo diễn Tiền thấy Ninh Tây đi tới liền vung đũa vẫy Ninh Tây lại gần.
Ninh Tây nhìn nhìn bàn nhỏ trước mắt, ngồi vây quanh đó là đạo diễn Tiền, phó đạo diễn Lưu và Thường Thời Quy. Cô hơi dừng chân một chút, rồi thoải mái ngồi xuống chỗ trống còn lại bên cạnh Thường Thời Quy.
Đợi cô mở hộp cơm ra thì thấy hôp cơm của mình với của Thường Thời Quy có chút khác biệt. Rõ ràng là cùng một kiểu đồ ăn, vì sao của Thường Thời Quy lại có nhiều thịt hơn hộp của cô.
Chú ý tới ánh mắt của cô, Thường Thời Quy cúi đầu nhìn về phía đồ ăn của mình mà anh chưa đụng tới, sau đó đẩy về phía Ninh Tây.
Đạo diễn Tiền và phó đạo diễn Lưu cùng lúc ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hộp đồ ăn ở giữa Thường Thời Quy và Ninh Tây, sau đó lại cùng lúc thu lại ánh mắt.
Ninh Tây: …
Cứ cảm thấy có điểm nào đó không đúng!
Ở phía xa, Chu Mạt Lỵ vẫn nhìn chằm chằm Ninh Tây, tức giận thiếu chút nữa cắn răng vào lợi. Chỉ là cô ta không dám trêu chọc Ninh Tây nữa. Chu Mạt Lỵ cảm thấy cô gái này có chút tà môn, từ sau khi bản thân gây chuyện tính toán Ninh Tây thì không có việc gì được như ý muốn.
Thật vất vả tranh thủ được đến cơ hội quay quảng cáo sản phẩm thì bị bên phía công ty bên kia hủy bỏ, tiết mục chân nhân tú* lúc trước liên hệ với cô cũng không thấy tin tức gì nữa, càng đừng nhắc đến chuyện bị cắt giảm cảnh quay trong đoàn làm phim, đúng thật là không có chuyện này tốt đẹp cả.
Chẳng lẽ Ninh Tây có quan hệ gì với Tổng giám đốc của Thường thị?
Càng nghĩ càng kinh hãi, Chu Mạt Lỵ bắt đầu cảm thấy hối hận.
Đạo diễn Tiền nói với Ninh Tây:
- Tiểu Ninh, vai diễn của cô còn mấy cảnh quay nữa là xong rồi. Mấy cảnh này đều hơi vất vả, cô chịu được chứ?
- Ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng không kéo chậm tiến độ của kịch tổ.
Không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng cũng không được quá mức khiêm tốn, Ninh Tây khẽ lau mỡ trên khóe miệng:
- Xin ngài yên tâm!
- Diễn xuất của cô, tôi yên tâm!
Đạo diễn Tiền tươi cười hỏi thăm:
- Tôi thấy cô khá quen với cảnh quay võ thuật, trước kia từng tập võ hay sao?
- Trước khi về nước, tôi có diễn qua một ít vai chạy chân hoặc là nhân vật phụ nho nhỏ.
Nói đến đây, Ninh Tây không khỏi cười cười.
- Ngài biết đấy, rất nhiều bạn bè nước ngoài đều cảm thấy tò mò và thần kỳ với công phu Trung Quốc. Vì vậy tôi thường hay diễn các vai nhân vật là người Hoa có một ít võ công cao cường hoặc là diễn thế thân cho một số diễn viên, trên thực tế cũng chỉ là quơ tay múa chân cho đẹp mắt mà thôi.
Tiền Từ Hải nghe vậy không khỏi liếc nhìn Ninh Tây. Cô gái trẻ như vậy, thường diễn một ít nhân vật nhỏ cần đánh nhau, thậm chí là diễn thế thân ở nước ngoài, trong đó chịu bao nhiêu đau khổ không cần nghĩ cũng biết.
Phó đạo diễn Lưu cũng có chút sững sờ, ông không ngờ rằng Ninh Tây từng trải qua như vậy, khó trách mới gia nhập giới giải trí không lâu, quay chụp bộ phim lớn như này cũng không mấy sai lầm, e sợ. Hóa ra là có rèn luyện ở đoàn làm phim nước ngoài rồi.
- Dù vậy cũng chẳng dễ dàng.
Phó đạo diễn Lưu có chút đồng tình;
- Người Hoa chúng ta ở giới giải trí nước ngoài rất ít người có thể nổi tiếng
- Lúc ấy tôi cũng không nghĩ đến việc nổi tiếng, chẳng qua là khi đó thiếu tiền, vừa vặn đoàn làm phim cần một nhân vật như vậy, tôi liền thử một chút.
Nói đến những chuyện đã qua, Ninh Tây cũng chẳng thấy có gì là mất mặt.
- Sau khi tốt nghiệp đại học, tuy không còn thiếu tiền nữa nhưng vì một số bạn bè quen biết trong giới nên đôi khi sẽ đến giúp bọn họ một chút.
Còn về chuyện gặp phải các vấn đề như kỳ thị chủng tộc thì Ninh Tây không muốn nhắc tới, tránh làm ảnh hưởng tâm tình của ba người ngồi đây.
Thường Thời Quy nghiêng đầu nhìn Ninh Tây, mí mắt hơi rung rung. Anh nhắm hai mắt lại, che giấu tâm tình trong đáy mắt.
Cuối cùng, cô ấy đã phải trải qua bao nhiêu chuyện mới có thể thoải mái không thèm để ý gì khi nhắc lại những chuyện đã qua?
- Ninh Tây…
Anh nghe được giọng nói của mình có chút nghẹn nghẹn. Anh muốn hỏi cô rằng những năm nay cô ở nước ngoài có tốt không, nhưng lại không thể hỏi ra miệng. Một mình bên ngoài, kinh tế khó khăn, không có người thân quan tâm… Như vậy thì có thể tốt đến đâu được?
- Hả?
Ninh Tây cười dịu dàng nghiêng đầu nhìn Thường Thời Quy, từng biểu tình đều hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.
- Cô thật là giỏi! Vô cùng giỏi!
Anh miễn cưỡng nói.
Ninh Tây cười cong cong đôi mày:
- Không có gì! Thường tiên sinh khen ngợi như vậy đúng là khiến tôi không biết nói sao.
Có gì đặc biệt hơn người đâu cơ chứ! Con người ta ở trong hoàn cảnh như vậy, chỉ có hai lựa chọn. Một là buộc bản thân mình trở nên thật giỏi, hoặc hai là sa ngã. Bản thân cô không chọn con đường thứ hai được, vậy thì chỉ có thể cắn răng liều mình chọn con đường thứ nhất mà thôi.
Đúng lúc này, thư ký của Thường Thời Quy đi tới, cúi người nhỏ giọng nói:
- Ông chủ! Công tử của tập đoàn Trần thị tìm đến đây.
Ninh Tây khẽ nhướng mày, cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm, giống như chưa từng nghe thấy lời nói của thư ký.
Thường Thời Quy không tự giác mà liếc sang nhìn Ninh Tây, giọng nói có vẻ lạnh nhạt:
- Làm sao anh ta biết tôi ở đây?
- Điều này…
Trợ lý cũng không biết rõ được là ai đã để lộ hành trình của ông chủ. Anh ta do dự trả lời:
- Xin lỗi ông chủ! Sau khi quay về tôi sẽ điều tra việc này.
- Cứ để anh ta tới đây vậy.
Thường Thời Quy quay đầu lại nói với đạo diễn Tiền.
- Thật có lỗi. Có người biết được tin tôi đến đây nên đã đuổi theo tới tận đoàn làm phim.
- Không sao! Không sao!
Tiền Từ Hải cười và nói:
- Chúng tôi cũng vừa ăn xong, sẽ không quấy rầy Thường tiên sinh bàn bạc công việc vậy!
Lấy thân phận của Thường Thời Quy thì người muốn tìm anh ta để xin đầu tư nhiều vô số, việc có người tìm đến tận nơi này cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.
Ninh Tây thấy đạo diễn Tiền và phó đạo diễn Lưu đứng dậy đi ra, cúi đầu nhìn hộp cơm mới ăn được một nửa của mình, cũng chỉ đành đặt đũa xuống chuẩn bị rời khỏi.
- Không có việc gì đâu! Tôi chỉ nói mấy câu rồi sẽ bảo họ đi.
Thường Thời Quy quay ra cười nói, lại còn vặn nắp một chai nước đưa cho cô:
- Cô cứ từ từ ăn, đừng vội!
Nhìn chai nước được vặn mở kia, Ninh Tây cười nói cảm ơn rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Trần Nhất Tuấn đi vào chỗ đoàn làm phim, nhìn thấy một số diễn viên quần chúng đang ngồi chồm hỗm trên đất ăn ngon lành những thứ thức ăn không rõ hình dạng, mùi dầu mỡ ngấy ngấy thỉnh thoảng bay vào mũi khiến anh ta không chịu nổi mà nhăn mũi cau mày.
- Trần tiên sinh, mời đi bên này.
Trợ lý dẫn anh ta và Hà Đông đi vào trong. Ánh mắt anh ta nhìn quanh rồi vội đi theo, chẳng bao lâu đã nhìn thấy được Thường Thời Quy đang ngồi bên ở một chiếc bàn hơi cũ, trên mặt bàn để hai hộp cơm chưa ăn hết, bên cạnh còn có một nữ diễn viên mặc trang phục diễn, để búi tóc kiểu cổ đại. Nữ diễn viên này ngồi trước mặt Thường Thời Quy, hơn nữa còn vẫn cúi đầu ăn cơm, không biết cô ta là ai?
Trong lòng Trần Nhất Tuấn có chút tò mò, nhưng trên mặt vẫn vội vã tươi cười cực kỳ nhiệt tình:
- Thật có lỗi, Thường tiên sinh! Làm phiền ngài dùng cơm trưa rồi.
- Không sao, tôi cũng vừa ăn xong.
Thường Thời Quy uống một ngụm nước, sau đó đưa tay làm hành động mời Trần Nhất Tuấn và Hà Đông ngồi xuống.
Hai người kia đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy hai cái ghế nhựa. Bọn hắn nhìn lại, thấy Thường Thời Quy cũng đang ngồi như vậy, do dự trong chốc lát liền thành thật ngồi xuống.
Vừa lúc đó, Trần Nhất Tuấn thấy được nữ diễn viên vẫn cúi đầu ăn cơm kia ngẩng đầu lên, hắn ta hoảng hốt lùi về sau, cả người lẫn ghế ngã lăn ra đất.
- Là… là cô?
* chân nhân tú: người thật biểu diễn – là chương trình thực tế quay chụp trực tiếp nghệ sĩ tham gia trò chơi hoặc hoạt động chân thật. Ví dụ như chương trình “Bữa trưa vui vẻ”
/122
|