Thường Thời Quy bỏ di động xuống, đi đến bên cạnh cửa sổ, nhìn bông tuyết bay ngoài trời, anh bỗng cảm thấy hơi uể oải.
- Ông chủ?
Thư ký gõ cửa bước vào, thấy ông chủ đang quay lưng đứng bên cửa sổ liền để tài liệu trong tay xuống.
- Người phụ trách của xí nghiệp Trần thị đưa phương án mới đến, mời ngài xem qua.
- Xí nghiệp Trần thị?
Anh quay người cầm tài liệu trên bàn lên xem, nhìn lại hồ sơ người phụ trách của Trần thị:
- Đây là công tử họ Trần hả?
Thư ký khẽ gật đầu. Người phụ trách lần trước của Trần thị đã bị thay bằng Trần Nhất Tuấn, công tử nhà họ Trần. Ông bố trải đường giúp con trai cũng là chuyện bình thường, nhưng trực tiếp cướp lấy thành quả khi người ta làm gần xong nửa hạng mục rồi thì đúng là chẳng hay ho gì.
Cũng may kẻ chen ngang là người thừa kế tương lai của xí nghiệp Trần thị, dù nhân viên bên dưới cảm thấy khó chịu nhưng cũng sẽ nhịn. Nếu đổi thành người khác thì đã gây ra tranh đấu nội bộ rồi.
Thường Thời Quy đóng bản kế hoạch lại, giọng nói bình thản đến lạnh lùng:
- Không cần xem! Trong khoảng thời gian này Thường thị sẽ không hợp tác với Trần thị nữa.
- Vâng!
Thư ký cầm lại bản thiết kế, đi ra ngoài.
Đợi thư ký đi ra, Thường Thời Quy lại ngồi xuống ghế, mệt mỏi day day huyệt thái dương, sau đó cầm di động gửi đi một tin nhắn trả lời.
- Chị Chu, chị uống một cốc trà sữa nóng đi.
Ninh Tây cầm cho Chu Hải Lệ một cốc trà sữa nóng hầm hập, sau đó ngồi rụt cổ ở một bên, ôm trà sữa sưởi ấm.
- Cảm ơn!
Chu Hải Lệ tắt rồi đưa di động cho trợ lý ở phía sau, đón lấy cốc trà sữa uống một ngụm. Hương vị trà sữa rất chính tông*, không phải loại pha bằng bột.
Thấy bộ dạng sợ lạnh của Ninh Tây, Chu Hải Lệ bật cười:
- Vừa rồi thấy em treo người trên dây cáp lâu như vậy chị còn tưởng em không sợ lạnh.
Ninh Tây kéo mũ áo trùm lên đầu, sau đó cười cười hớn hở nói với Chu Hải Lệ:
- Từ bé em đã sợ lạnh rồi. Trước kia…
Nói đến đây, cô dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Đây là vì quay phim thôi. Bình thường nếu không có công tác, gặp hôm thời tiết như thế này, em chỉ hận không thể chui tọt vào trong chăn ý chứ.
Chu Hải Lệ nghe vậy cũng cười, nhớ đến tin nhắn của Tổng giám đốc Thường thị vừa gửi cho mình, liền khẽ thở dài. Cô bé này giống như cô lúc còn trẻ, chịu được khổ, lại đối xử nghiêm khắc với chính mình. Người như vậy, căn bản không cần bất kỳ ai chiếu cố cũng có thể để cho mình sống rất tốt.
Cô không biết Tổng giám đốc của Thường thị có liên quan gì với Ninh Tây. Ít nhất, theo như cô thấy thì cô gái này đã bao bọc bản thân mình đến mức nước lửa không vào, mạnh mẽ bền bỉ, không bị suy sụp.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, tuyết cũng càng ngày càng nhiều. Sắp đến Tết, toàn bộ thủ đô đều bị tuyết dày đặc bao trùm, trở thành một thế giới toàn màu trắng bạc.
Vì đạt được hiệu quả đẹp và thật cho hình ảnh trong phim nên rất nhiều cảnh trong Đàm hải tiên ký đều được quay ở ngoài trời chứ không dựng trong trường quay. Diễn viên theo đoàn làm phim chạy đông chạy tây khắp nơi, đến những ngày cuối cùng của năm đoàn làm phim mới cho mọi người nghỉ.
Lúc này, độ nóng của bộ phim “Lòng đã yêu em”cũng giảm xuống. Tuy nhờ mấy cảnh quay xinh đẹp mà Ninh Tây trở thành nữ thần của một số người, nhưng trên thực tế thì cũng không có nhiều người biết đến cô.
Vì vậy, dù Ninh Tây có đi ra siêu thị mua sắm đồ thì cùng lắm người khác chỉ cảm thấy cô xinh đẹp, nhìn thêm vài lần chứ không có ai nhận ra.
Trong siêu thị đang phát ca khúc mừng năm mới, trên khuôn mặt mỗi khách hàng đều mang theo vẻ vui sướng. Cho dù giá cả của thịt cá, hoa quả đều tăng lên nhưng không ngăn được bước chân mua đồ của bọn họ.
Ninh Tây chen lấn giữa những người này, chọn đồ mà mình muốn mua, sau đó vật vả xuyên qua đám người, xếp hàng đợi hơn mười phút mới thành công thanh toán tiền để ra khỏi siêu thị.
- Lại tuyết rơi?
Bước chân ra ngoài lại thấy tuyết tung bay, Nỉnh Tây chỉnh lại mũ trên đầu, cẩn thận bước từng bước một, nhưng chưa được bao xa thì cô đã ngã chổng vó.
Lúng túng, mất mặt! Cực kỳ lúng túng và mất mặt.
Ninh Tây che mặt muốn đứng lên, thế nhưng tuyết đọng trên mặt đất đã quá lâu, đông cứng lại vừa trơn vừa cứng. Cô tiếp tục ngã đập xuống đất, mũ trên đầu cũng rơi xuống.
Cô nghe thấy có tiếng cười liền ngẩn lên nhìn về phía có tiếng cười. Ở đó, một chiếc ô tô đang đỗ, tiếng cười do người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ phát ra.
Hà Đông đang cười hăng say thì phát hiện đối tượng mình chê cười nhìn mình. Anh ta mất tự nhiên, sờ sờ mũi, lại thấy được đối phương là một cô gái xinh đẹp nên vội vàng bước xuống xe, chạy chậm ra đỡ đối phương dậy.
- Ngại quá, vừa rồi…
Hà Đông biết hành vi vừa rồi của mình là bất lịch sự, nhưng nhìn người khác ngã chổng vó thật sự rất buồn cười.
Lúc này Ninh Tây mới phát hiện ra lòng bàn tay đau rát, cô nâng tay lên nhìn qua, hóa ra là bị cọ rách da, hình như còn có mấy tia máu.
- Không sao đâu!
Cô ngồi xổm xuống nhặt đồ. Hà Đông thấy vậy cũng giúp đỡ cô nhặt các thứ. Thê thảm nhất là một lọ nước tương, đã vỡ thành năm bảy mảnh.
Ninh Tây cẩn thận nhặt mảnh sứ vỡ của chai nước tương lên, dùng túi nilon bọc lại, rồi mới ném vào thùng rác đựng các loại rác không phân hủy được.
Lúc này Hà Đông mới để ý đến tay phải của cô bị thương, anh giúp cô nhặt mũ trên mặt đất, đập đập tuyết bị dính lên rồi bảo:
- Tay của cô bị thương, để tôi đưa cô về.
- Không cần! Nhà tôi ở ngay gần đây thôi, cảm ơn anh!
Ninh Tây đưa tay nhận mũ, nói cảm ơn với anh ta xong liền quay người xách túi đồ trên mặt đất.
- Hà Đông, cậu làm gì ở đấy vậy?
Ninh Tây quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đi tới. Gió thổi khiến mái tóc cô bay lên, che đi biểu lộ trên khuôn mặt.
Trần Nhất Tuấn đi đến chỗ bạn thân, nhìn Ninh Tây một lúc mới nói:
- Hóa ra là bạn học!
Anh ta nhìn mặt đất, cũng đại khái đoán được có chuyện gì xảy ra
- Mùa đông nên đường hơi trơn trượt, cô xách nhiều đồ như vậy cũng không tiện. Để chúng tôi đưa cô về.
- Không cần!
Ninh Tây vén những sợi tóc che khuất mắt ra , ánh mắt đảo qua Trần Nhất Tuấn và Hà Đông:
- Thời gian của Trần công tử quý giá như vậy, tôi làm sao dám quấy rầy.
- Có gì quý giá cơ chứ?
Trần Nhất Tuấn ngây người một lúc, sau đó cởi mở cười nói:
- Chúng ta đều là bạn học, không cần khách khí như vậy.
Hà Đông nhìn Ninh Tây, lại nhìn Trần Nhất Tuấn:
- Hóa ra hai người biết nhau hả?
- Từng gặp qua một lần!
Trần Nhất Tuấn cười cười, sau đó thân thiện nhìn Ninh Tây, tỏ thái độ rất ga lăng:
- Vị tiểu thư này, xin mời.
Ninh Tây liếc nhìn anh ta, mỉm cười, không mặn không nhạt nói:
- Trần công tử luôn là người nhiệt tình như vậy hả?
Trực giác của con người rất mẫn cảm. Trần Nhất Tuấn phát hiện ra cô gái trẻ tuổi trước mắt hình như có ác cảm với mình. Mặc dù vừa rồi đối phương vẫn rất lịch sự, tiếng nói cũng ôn nhu, dịu dàng, thậm chí còn mang theo sự vui vẻ. Nhưng anh ta vẫn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình mang theo một loại cảm giác “Không thích”.
Mặc dù đối phương trông rất xinh đẹp nhưng từ nhỏ tới lớn Trần Nhất Tuấn chưa bao giờ phải chịu ủy khuất, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Anh ta liếc nhìn Hà Đông.
- Được rồi! Nếu người ta đã không muốn nhận thì chúng ta đi đi thôi. Dù sao người đẹp cũng không thiếu kẻ xum xoe.
- Ninh tiểu thư!
Một người đàn ông mặc vest, bên ngoài còn choàng một chiếc áo khoác lớn nhanh chóng bước đến
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Anh quay đầu nhìn Hà Đông và Trần Nhất Tuấn, vội vàng che chở trước mặt Ninh Tây.
Nhận ra người đàn ông này tưởng mình là kẻ xấu có ý đồ gì, Hà Đông vội vàng giải thích:
- Chúng tôi thấy vị tiểu thư này bị ngã nên qua xem sao.
- Thường tổng?
Trần Nhất Tuấn kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng chắn trước mặt mình. Đây không phải là Tổng giám đốc của xí nghiệp Thường thị hay sao?
Ninh Tây khẽ khịt mũi. Có thể không nhắc đến chuyện bị ngã được không. Ngã chổng vó cũng chẳng phải chuyện đáng khoe. Cô ngẩng đầu nhìn Thường Thời Quy đứng trước mặt mình, lúng túng che mặt.
Xác định hai người này không có gì nguy hiểm, Thường Thời Quy mới quay đầu nhìn Ninh Tây, phát hiện tóc cô hơi rối, trên áo khoác lông trắng còn dính vết bẩn, vì vậy hỏi:
- Ngã ở chỗ nào? Có làm sao không?
Ninh Tây lắc đầu, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Trần Nhất Tuấn đứng một bên nhìn hai người nói chuyện với nhau, cảm thấy hết sức xấu hổ. Chủ động chào hỏi đối phương, cuối cùng đối phương lại coi mình như không tồn tại. Chuyện này thật quá mất mặt!
- Thường tổng, ngài khỏe chứ! Chúng tôi là quản lý hạng mục của xí nghiệp Trần thị!
Hà Đông mở miệng, hóa giải sự lúng túng của Trần Nhất Tuấn. Hơn nữa thái độ của anh ta cũng mềm mỏng hơn Trần Nhất Tuấn rất nhiều. Nghĩ đến Trần thị còn có hạng mục cần hợp tác với Thường Thời Quy, anh hận không thể lúc này đem bản kế hoạch nhét vào tay Thường Thời Quy.
- Chào hai vị!
Thường Thời Quy thấy tay Ninh Tây bị cọ rách da liền cầm lấy túi đồ trong tay cô.
- Phía trước không xa có một phòng khám, để tôi đưa cô đi sát trùng vết thương.
Ninh Tây muốn bảo không cần nhưng khi nhìn đến đôi mắt sâu thẳm của đối phương, cô cảm thấy nếu ông chủ lớn đã mở miệng thì cô nên nể mặt thì tốt hơn.
- Xin chờ một chút!
Vẻ mặt Trần Nhất Tuấn nhìn về Ninh Tây có chút quái lạ:
- Cô tên là gì vậy?
Vừa rồi Thường Thời Quy gọi cô ấy… Ninh tiểu thư?
Ninh Tây nhíu mày:
- Trần công tử! Chẳng lẽ không ai bảo cho anh biết rằng đàn ông đột ngột hỏi thăm họ tên của một nữ sĩ là chuyện cực kỳ bất lịch sự hay sao?
Trần Nhất Tuấn bước đến trước mặt cô:
- Cô có phải họ Ninh… hay không?
Ninh Tây nhìn anh ta như nhìn kẻ đầu óc có vấn đề. Cô không để ý đến anh ta nữa mà quay sang bảo với Thường Thời Quy:
- Cảm ơn Thường tiên sinh. Chúng ta đi thôi.
- Ừ!
Thường Thời Quy một tay xách hai túi đồ lớn, tay trái bên phía Ninh Tây lại trống không, giống như nếu Ninh Tây có bị té ngã một lần nữa thì anh có thể đỡ cô dậy bất cứ lúc nào.
- Đợi…
Hà Đông giữ chặt Trần Nhất Tuấn, nhỏ giọng an ủi:
- Cô gái này e là có quan hệ không bình thường với Thường Thời Quy. Cậu đừng đụng chạm tới cô ta.
Ít nhiều gì anh cũng từng chú ý, nghe ngóng một vài tin tức về tác phong sinh hoạt của những nhân vật lớn trong giới kinh doanh. Ví dụ như Thường Thời Quy thuộc về loại người không gần nữ sắc.
Một người đàn ông vốn không gần nữ sắc mà bây giờ lại đối xử cẩn thận với một cô gái trẻ tuổi, bảo không có quan hệ gì thì chả ai tin nổi.
Nếu như chỉ đơn giản là gặp chuyện bất bình, cho là hai người bọn họ bắt nạt cô gái này thì chỉ cần sai lái xe của mình đến xử lý là được, cần gì phải tự mình đi đến.
- Cậu nói xem, liệu cô ấy… có khả năng là Ninh Tây ở lớp chúng ta hồi cấp 3 hay không?
Giọng của Trần Nhất Tuấn rất nhỏ, nhỏ đến mức có chút chột dạ và áy náy.
Mà nghe đến cái tên này, sắc mặt Hà Đông cũng thay đổi.
*chính tông: đúng chuẩn, đúng nguồn gốc, hàng xịn.
- Ông chủ?
Thư ký gõ cửa bước vào, thấy ông chủ đang quay lưng đứng bên cửa sổ liền để tài liệu trong tay xuống.
- Người phụ trách của xí nghiệp Trần thị đưa phương án mới đến, mời ngài xem qua.
- Xí nghiệp Trần thị?
Anh quay người cầm tài liệu trên bàn lên xem, nhìn lại hồ sơ người phụ trách của Trần thị:
- Đây là công tử họ Trần hả?
Thư ký khẽ gật đầu. Người phụ trách lần trước của Trần thị đã bị thay bằng Trần Nhất Tuấn, công tử nhà họ Trần. Ông bố trải đường giúp con trai cũng là chuyện bình thường, nhưng trực tiếp cướp lấy thành quả khi người ta làm gần xong nửa hạng mục rồi thì đúng là chẳng hay ho gì.
Cũng may kẻ chen ngang là người thừa kế tương lai của xí nghiệp Trần thị, dù nhân viên bên dưới cảm thấy khó chịu nhưng cũng sẽ nhịn. Nếu đổi thành người khác thì đã gây ra tranh đấu nội bộ rồi.
Thường Thời Quy đóng bản kế hoạch lại, giọng nói bình thản đến lạnh lùng:
- Không cần xem! Trong khoảng thời gian này Thường thị sẽ không hợp tác với Trần thị nữa.
- Vâng!
Thư ký cầm lại bản thiết kế, đi ra ngoài.
Đợi thư ký đi ra, Thường Thời Quy lại ngồi xuống ghế, mệt mỏi day day huyệt thái dương, sau đó cầm di động gửi đi một tin nhắn trả lời.
- Chị Chu, chị uống một cốc trà sữa nóng đi.
Ninh Tây cầm cho Chu Hải Lệ một cốc trà sữa nóng hầm hập, sau đó ngồi rụt cổ ở một bên, ôm trà sữa sưởi ấm.
- Cảm ơn!
Chu Hải Lệ tắt rồi đưa di động cho trợ lý ở phía sau, đón lấy cốc trà sữa uống một ngụm. Hương vị trà sữa rất chính tông*, không phải loại pha bằng bột.
Thấy bộ dạng sợ lạnh của Ninh Tây, Chu Hải Lệ bật cười:
- Vừa rồi thấy em treo người trên dây cáp lâu như vậy chị còn tưởng em không sợ lạnh.
Ninh Tây kéo mũ áo trùm lên đầu, sau đó cười cười hớn hở nói với Chu Hải Lệ:
- Từ bé em đã sợ lạnh rồi. Trước kia…
Nói đến đây, cô dừng lại một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Đây là vì quay phim thôi. Bình thường nếu không có công tác, gặp hôm thời tiết như thế này, em chỉ hận không thể chui tọt vào trong chăn ý chứ.
Chu Hải Lệ nghe vậy cũng cười, nhớ đến tin nhắn của Tổng giám đốc Thường thị vừa gửi cho mình, liền khẽ thở dài. Cô bé này giống như cô lúc còn trẻ, chịu được khổ, lại đối xử nghiêm khắc với chính mình. Người như vậy, căn bản không cần bất kỳ ai chiếu cố cũng có thể để cho mình sống rất tốt.
Cô không biết Tổng giám đốc của Thường thị có liên quan gì với Ninh Tây. Ít nhất, theo như cô thấy thì cô gái này đã bao bọc bản thân mình đến mức nước lửa không vào, mạnh mẽ bền bỉ, không bị suy sụp.
Thời tiết càng lúc càng lạnh, tuyết cũng càng ngày càng nhiều. Sắp đến Tết, toàn bộ thủ đô đều bị tuyết dày đặc bao trùm, trở thành một thế giới toàn màu trắng bạc.
Vì đạt được hiệu quả đẹp và thật cho hình ảnh trong phim nên rất nhiều cảnh trong Đàm hải tiên ký đều được quay ở ngoài trời chứ không dựng trong trường quay. Diễn viên theo đoàn làm phim chạy đông chạy tây khắp nơi, đến những ngày cuối cùng của năm đoàn làm phim mới cho mọi người nghỉ.
Lúc này, độ nóng của bộ phim “Lòng đã yêu em”cũng giảm xuống. Tuy nhờ mấy cảnh quay xinh đẹp mà Ninh Tây trở thành nữ thần của một số người, nhưng trên thực tế thì cũng không có nhiều người biết đến cô.
Vì vậy, dù Ninh Tây có đi ra siêu thị mua sắm đồ thì cùng lắm người khác chỉ cảm thấy cô xinh đẹp, nhìn thêm vài lần chứ không có ai nhận ra.
Trong siêu thị đang phát ca khúc mừng năm mới, trên khuôn mặt mỗi khách hàng đều mang theo vẻ vui sướng. Cho dù giá cả của thịt cá, hoa quả đều tăng lên nhưng không ngăn được bước chân mua đồ của bọn họ.
Ninh Tây chen lấn giữa những người này, chọn đồ mà mình muốn mua, sau đó vật vả xuyên qua đám người, xếp hàng đợi hơn mười phút mới thành công thanh toán tiền để ra khỏi siêu thị.
- Lại tuyết rơi?
Bước chân ra ngoài lại thấy tuyết tung bay, Nỉnh Tây chỉnh lại mũ trên đầu, cẩn thận bước từng bước một, nhưng chưa được bao xa thì cô đã ngã chổng vó.
Lúng túng, mất mặt! Cực kỳ lúng túng và mất mặt.
Ninh Tây che mặt muốn đứng lên, thế nhưng tuyết đọng trên mặt đất đã quá lâu, đông cứng lại vừa trơn vừa cứng. Cô tiếp tục ngã đập xuống đất, mũ trên đầu cũng rơi xuống.
Cô nghe thấy có tiếng cười liền ngẩn lên nhìn về phía có tiếng cười. Ở đó, một chiếc ô tô đang đỗ, tiếng cười do người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ phát ra.
Hà Đông đang cười hăng say thì phát hiện đối tượng mình chê cười nhìn mình. Anh ta mất tự nhiên, sờ sờ mũi, lại thấy được đối phương là một cô gái xinh đẹp nên vội vàng bước xuống xe, chạy chậm ra đỡ đối phương dậy.
- Ngại quá, vừa rồi…
Hà Đông biết hành vi vừa rồi của mình là bất lịch sự, nhưng nhìn người khác ngã chổng vó thật sự rất buồn cười.
Lúc này Ninh Tây mới phát hiện ra lòng bàn tay đau rát, cô nâng tay lên nhìn qua, hóa ra là bị cọ rách da, hình như còn có mấy tia máu.
- Không sao đâu!
Cô ngồi xổm xuống nhặt đồ. Hà Đông thấy vậy cũng giúp đỡ cô nhặt các thứ. Thê thảm nhất là một lọ nước tương, đã vỡ thành năm bảy mảnh.
Ninh Tây cẩn thận nhặt mảnh sứ vỡ của chai nước tương lên, dùng túi nilon bọc lại, rồi mới ném vào thùng rác đựng các loại rác không phân hủy được.
Lúc này Hà Đông mới để ý đến tay phải của cô bị thương, anh giúp cô nhặt mũ trên mặt đất, đập đập tuyết bị dính lên rồi bảo:
- Tay của cô bị thương, để tôi đưa cô về.
- Không cần! Nhà tôi ở ngay gần đây thôi, cảm ơn anh!
Ninh Tây đưa tay nhận mũ, nói cảm ơn với anh ta xong liền quay người xách túi đồ trên mặt đất.
- Hà Đông, cậu làm gì ở đấy vậy?
Ninh Tây quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đi tới. Gió thổi khiến mái tóc cô bay lên, che đi biểu lộ trên khuôn mặt.
Trần Nhất Tuấn đi đến chỗ bạn thân, nhìn Ninh Tây một lúc mới nói:
- Hóa ra là bạn học!
Anh ta nhìn mặt đất, cũng đại khái đoán được có chuyện gì xảy ra
- Mùa đông nên đường hơi trơn trượt, cô xách nhiều đồ như vậy cũng không tiện. Để chúng tôi đưa cô về.
- Không cần!
Ninh Tây vén những sợi tóc che khuất mắt ra , ánh mắt đảo qua Trần Nhất Tuấn và Hà Đông:
- Thời gian của Trần công tử quý giá như vậy, tôi làm sao dám quấy rầy.
- Có gì quý giá cơ chứ?
Trần Nhất Tuấn ngây người một lúc, sau đó cởi mở cười nói:
- Chúng ta đều là bạn học, không cần khách khí như vậy.
Hà Đông nhìn Ninh Tây, lại nhìn Trần Nhất Tuấn:
- Hóa ra hai người biết nhau hả?
- Từng gặp qua một lần!
Trần Nhất Tuấn cười cười, sau đó thân thiện nhìn Ninh Tây, tỏ thái độ rất ga lăng:
- Vị tiểu thư này, xin mời.
Ninh Tây liếc nhìn anh ta, mỉm cười, không mặn không nhạt nói:
- Trần công tử luôn là người nhiệt tình như vậy hả?
Trực giác của con người rất mẫn cảm. Trần Nhất Tuấn phát hiện ra cô gái trẻ tuổi trước mắt hình như có ác cảm với mình. Mặc dù vừa rồi đối phương vẫn rất lịch sự, tiếng nói cũng ôn nhu, dịu dàng, thậm chí còn mang theo sự vui vẻ. Nhưng anh ta vẫn cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn mình mang theo một loại cảm giác “Không thích”.
Mặc dù đối phương trông rất xinh đẹp nhưng từ nhỏ tới lớn Trần Nhất Tuấn chưa bao giờ phải chịu ủy khuất, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Anh ta liếc nhìn Hà Đông.
- Được rồi! Nếu người ta đã không muốn nhận thì chúng ta đi đi thôi. Dù sao người đẹp cũng không thiếu kẻ xum xoe.
- Ninh tiểu thư!
Một người đàn ông mặc vest, bên ngoài còn choàng một chiếc áo khoác lớn nhanh chóng bước đến
- Có chuyện gì xảy ra vậy?
Anh quay đầu nhìn Hà Đông và Trần Nhất Tuấn, vội vàng che chở trước mặt Ninh Tây.
Nhận ra người đàn ông này tưởng mình là kẻ xấu có ý đồ gì, Hà Đông vội vàng giải thích:
- Chúng tôi thấy vị tiểu thư này bị ngã nên qua xem sao.
- Thường tổng?
Trần Nhất Tuấn kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng chắn trước mặt mình. Đây không phải là Tổng giám đốc của xí nghiệp Thường thị hay sao?
Ninh Tây khẽ khịt mũi. Có thể không nhắc đến chuyện bị ngã được không. Ngã chổng vó cũng chẳng phải chuyện đáng khoe. Cô ngẩng đầu nhìn Thường Thời Quy đứng trước mặt mình, lúng túng che mặt.
Xác định hai người này không có gì nguy hiểm, Thường Thời Quy mới quay đầu nhìn Ninh Tây, phát hiện tóc cô hơi rối, trên áo khoác lông trắng còn dính vết bẩn, vì vậy hỏi:
- Ngã ở chỗ nào? Có làm sao không?
Ninh Tây lắc đầu, cảm thấy hơi ngại ngùng.
Trần Nhất Tuấn đứng một bên nhìn hai người nói chuyện với nhau, cảm thấy hết sức xấu hổ. Chủ động chào hỏi đối phương, cuối cùng đối phương lại coi mình như không tồn tại. Chuyện này thật quá mất mặt!
- Thường tổng, ngài khỏe chứ! Chúng tôi là quản lý hạng mục của xí nghiệp Trần thị!
Hà Đông mở miệng, hóa giải sự lúng túng của Trần Nhất Tuấn. Hơn nữa thái độ của anh ta cũng mềm mỏng hơn Trần Nhất Tuấn rất nhiều. Nghĩ đến Trần thị còn có hạng mục cần hợp tác với Thường Thời Quy, anh hận không thể lúc này đem bản kế hoạch nhét vào tay Thường Thời Quy.
- Chào hai vị!
Thường Thời Quy thấy tay Ninh Tây bị cọ rách da liền cầm lấy túi đồ trong tay cô.
- Phía trước không xa có một phòng khám, để tôi đưa cô đi sát trùng vết thương.
Ninh Tây muốn bảo không cần nhưng khi nhìn đến đôi mắt sâu thẳm của đối phương, cô cảm thấy nếu ông chủ lớn đã mở miệng thì cô nên nể mặt thì tốt hơn.
- Xin chờ một chút!
Vẻ mặt Trần Nhất Tuấn nhìn về Ninh Tây có chút quái lạ:
- Cô tên là gì vậy?
Vừa rồi Thường Thời Quy gọi cô ấy… Ninh tiểu thư?
Ninh Tây nhíu mày:
- Trần công tử! Chẳng lẽ không ai bảo cho anh biết rằng đàn ông đột ngột hỏi thăm họ tên của một nữ sĩ là chuyện cực kỳ bất lịch sự hay sao?
Trần Nhất Tuấn bước đến trước mặt cô:
- Cô có phải họ Ninh… hay không?
Ninh Tây nhìn anh ta như nhìn kẻ đầu óc có vấn đề. Cô không để ý đến anh ta nữa mà quay sang bảo với Thường Thời Quy:
- Cảm ơn Thường tiên sinh. Chúng ta đi thôi.
- Ừ!
Thường Thời Quy một tay xách hai túi đồ lớn, tay trái bên phía Ninh Tây lại trống không, giống như nếu Ninh Tây có bị té ngã một lần nữa thì anh có thể đỡ cô dậy bất cứ lúc nào.
- Đợi…
Hà Đông giữ chặt Trần Nhất Tuấn, nhỏ giọng an ủi:
- Cô gái này e là có quan hệ không bình thường với Thường Thời Quy. Cậu đừng đụng chạm tới cô ta.
Ít nhiều gì anh cũng từng chú ý, nghe ngóng một vài tin tức về tác phong sinh hoạt của những nhân vật lớn trong giới kinh doanh. Ví dụ như Thường Thời Quy thuộc về loại người không gần nữ sắc.
Một người đàn ông vốn không gần nữ sắc mà bây giờ lại đối xử cẩn thận với một cô gái trẻ tuổi, bảo không có quan hệ gì thì chả ai tin nổi.
Nếu như chỉ đơn giản là gặp chuyện bất bình, cho là hai người bọn họ bắt nạt cô gái này thì chỉ cần sai lái xe của mình đến xử lý là được, cần gì phải tự mình đi đến.
- Cậu nói xem, liệu cô ấy… có khả năng là Ninh Tây ở lớp chúng ta hồi cấp 3 hay không?
Giọng của Trần Nhất Tuấn rất nhỏ, nhỏ đến mức có chút chột dạ và áy náy.
Mà nghe đến cái tên này, sắc mặt Hà Đông cũng thay đổi.
*chính tông: đúng chuẩn, đúng nguồn gốc, hàng xịn.
/122
|