Trại tạm giam dĩ nhiên là điều kiện sống không tốt được như ở nhà, vào đó ở một hai ngày là đã không thể chịu nổi. Đồ ăn thì cực kỳ kém, giường nằm bằng thép vừa nhỏ hẹp vừa lạnh lẽo, còn có phạm nhân ở cùng phòng cũng không hữu hảo gì.
Cô hai của Ninh Tây ở trong đó vài ngày đã muốn phát điên. Hôm nay nghe cảnh ngục nói có người tới thăm bà đã nghĩ đến là người nhà tới đưa quần áo và đồ ăn tới cho mình. Nhưng khi bà vào phòng thì đã thấy chồng và anh em trai mình ở đó. Bà thấy làm lạ, làm sao cảnh sát có thể cho bốn người gặp người thân cùng một lúc như thế này, mà người thân đó là ai vẫn chưa xuất hiện.
Trong lòng có nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi, ngồi co rúm lại xuống ghế, vừa định nói chuyện với chồng mình thì bị cảnh ngục liếc nhìn một cái, lập tức im lặng không dám mở miệng.
Chồng của bà ta ngẩng đầu nhìn, trong mắt còn mang theo oán giận và không cam lòng..
Vài phút sau, cửa phòng đẩy ra, bà ta nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đi vào, nhìn một lần liền nhận ra đây chính là bạn trai của Ninh Tây. Kể từ khi biết Ninh Tây làm đại minh tinh, trong lòng bà vẫn luôn bất an, vậy nên bình thường đều đặc biệt chú ý tin giải trí liên quan đến Ninh Tây, người đàn ông này bà đã không ít lần nhìn thấy trên báo, chụp hình cùng với Ninh Tây. Nghe nói người này gia nghiệp rất lớn, thế lực cũng lớn, rất nhiều người không dám đắc tội.
Hắn tại sao lại tới đây, chẳng lẽ là đến đây giúp Ninh Tây bỏ đá xuống giếng sao?
Quả nhiên, phía sau còn có Ninh Tây đi cùng. Tám năm không gặp, Ninh Tây đã không còn là cô bé mập mạp như trước nữa, khuôn mặt xinh đẹp sắc nét được thừa hưởng từ cha mẹ.
Bà ta rụt đầu, không dám nhìn thẳng Ninh Tây.
Bác cả và chú hai cũng không khá hơn là bao. Có thể trong lòng họ hiểu rõ việc mình làm trước kia là sai, nên không có mặt mũi nào nhìn Ninh Tây.
Nhưng riêng dượng cả lại có vẻ mặt không cam lòng, trừng mắt nhìn Ninh Tây, giống như có oán hận đối với Ninh Tây vậy.
Ninh Tây chỉ liếc qua ông ta, không nói gì, ngồi xuống cái ghế đối diện bọn họ, ánh mắt lạnh như băng quét qua bốn người một lượt, ba anh em nhà họ Ninh lại càng cúi đầu thấp hơn, hận không thể đem mặt mình dán lên ngực.
Cô cả, dượng cả, bác cả, chú hai.
Ninh Tây gọi lần lượt từng người, ba anh em Ninh gia nghe đến mà run rẩy. Dượng cả thì hừ một tiếng.
Ninh Tây nhìn ông ta, lạnh mặt nói:
Tôi gọi ông một tiếng dượng ngoài miệng, trong lòng cũng chán ghét. Dù sao hôm nay tôi đến cũng không phải để ôn chuyện.
Hai mắt Ninh Tây nhìn chằm chằm vào cả bốn người, muốn quan sát hết sự biến hóa nét mặt cả bốn người...
Việc mưu sát mẹ tôi tám năm trước, là ai chủ mưu?
Bà anh em Ninh gia anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng dồn ánh mắt nhìn về phía người còn lại là chồng của cô hai.
Mấy người nhìn chằm chằm tôi như thế làm cái gì?
Nếu như không phải là mấy người ở sau lưng nghĩ Tần Di sẽ đem tiên bối thường chạy trốn, tôi mới đi theo ba người tìm bà ta nên mới thành ra như vậy sao?
Không, không đúng,
Cô hai đột nhiên nhớ tới mấy ngày sau khi ba của Ninh Tây mất đều kể chuyện người nọ chồng mất đi tái giá, người kia chồng mất thì nuôi tình nhân trẻ, không chăm lo cho con cái,... Sau đó mới khiến bọn họ liên tưởng đến Tần Di, nên mới dẫn đến bị kịch tám năm trước.
Là ông! Nếu không phải là ông, chúng tôi cũng không đến tìm em dâu.
Ha ha,
Dượng hai kia cười trào phúng, không thèm nhìn cô hai, cúi đầu không có ý sẽ mở miệng lần nữa.
Dượng hai cho rằng chuyện đến bước này thì còn ai có thể cứu được dượng đây?
Ninh Tây từ từ mở miệng nói tiếp,
Tôi nghĩ cô hai chắc không biết, mấy năm trước dượng đã bao nuôi một cô tình nhân ở bên ngoài, cô ta còn sinh cho dượng một đứa con trai.
Cái gì?!
Cô hai há hốc miệng, không thể tin được, chồng mình lại dám làm ra chuyện như vậy. Sau đó bà ta nghĩ rằng Ninh Tây chỉ là cố ý nói láo để châm ngòi chia rẽ tình cảm vợ chồng mình, nhưng khi thấy nét mặt chồng mình biến đổi, bà đã biết Ninh Tây nói không sai.
Ông, ông... Tôi gả cho ông hai mươi mấy năm, làm việc đi sớm về tối, chưa từng ăn ngon, không được mặc đẹp, ông bên ngoài lại nuôi tình nhân???
Chuyện đã lỡ, dượng hai kia cũng không giấu gienữa, ông ta nhìn cô Hai vừa khóc vừa gào, không kiên nhẫn nói:
Không phải vì bà không đẻ được con trai sao, tôi cũng chỉ vì Triệu gia có người nỗi dõi!
Ông, cái đồ khốn kiếp!
Ninh Tây nhìn hai người mang còng tay chửi bậy đánh bạ lẫn nhau, sau đó bị cảnh ngục tách ra. Chờ hai vợ chồng bọn họ ngồi lại ghế ngồi, lúc này mới mở miệng:
Trước khi tôi xuất ngoại, tiền đều bị mấy người lấy đi,ông ta nếu khôgn có tiền cũng sẽ không thể nuôi được tình nhân ở bên ngoài.
Nói đến đây, ánh mắt của Ninh Tây híp lại,
Dượng Hai, năm đó ai bảo ông làm như thế?
Sắc mặt ông ta khẽ biến, lập tức cúi đầu nói:
Cô đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu!
Ông không hiểu cũng không sao?,
Ninh Tây cười một tiếng,
Dù sao hiện tại cũng không ai có thể giúp được ông, nếu ông không hiểu, tôi đành đi hỏi thăm một chút đến cô tình nhân của ông, có lẽ là cô ta cũng biết đấy nhỉ.
Cô đừng động tới con tôi!
Ông nói cái gì vậy,tôi chỉ hỏi thăm một chút thôi, liên quan gì đến con trai ông.
Ninh Tây đứng lên, trào phúng nhìn về phía cô Hai:
Cuộc đời bà gắn liền với người đàn ông này, làm ra việc ác như vậy, đáng giá không?
Cô hai ngồi bệt xuống đất gào khóc, vừa đáng thương vừa đáng hận.
Thời Quy, nếu ông ấy không muốn nói, vậy chúng ta về thôi,
Ninh Tây liền xoay người đi ra ngoài, Thường Thời Quy trầm mặc theo sau lưng cô.
Tôi nói! Tôi nói!
Dượng Hai cực kì yêu chiều con trai, hơn nữa lại là đứa con trai không dễ mà có được, nghe Ninh Tây nói như thế, không ngừng mở miệng nói,
Cô đừng động đến con tôi, tôi nói, cái gì tôi cũng nói.
Năm đócó người muốn Tần Di câm miệng, hắn cho tôi mười vạn tiền đặt cọc, còn nói chuyện giải quyết xong sẽ cho thêm bốn mươì vạn.
Người kia là ai?
Ninh Tây dừng chân, quay đầu nhìn về phía ông ta.
Tôi không biết, nhưng có một lần tôi gặp hắn, vô tình nhìn thấy chức vụ của ông ta, là làm quản lý ở công ty Khang thị, nhưng không nhìn thấy tên đầy đủ.
Thường Thời Quy trầm giọng hỏi lại:
Trừ lần đó ra, còn có lần nào nữa không?
Không có, không có.
Ông ta biết rõ thân phận Thường Thời Quy, không dám nói dối, vội vàng lắc đầu liên tục.
Thường Thời Quy che giấu sự chán ghét trong đáy mắt, hắn quay đầu lại nhìn Ninh Tây, sau đó cùng cô đi ra khỏi phòng.
Cô hai của Ninh Tây ở trong đó vài ngày đã muốn phát điên. Hôm nay nghe cảnh ngục nói có người tới thăm bà đã nghĩ đến là người nhà tới đưa quần áo và đồ ăn tới cho mình. Nhưng khi bà vào phòng thì đã thấy chồng và anh em trai mình ở đó. Bà thấy làm lạ, làm sao cảnh sát có thể cho bốn người gặp người thân cùng một lúc như thế này, mà người thân đó là ai vẫn chưa xuất hiện.
Trong lòng có nghi hoặc nhưng lại không dám hỏi, ngồi co rúm lại xuống ghế, vừa định nói chuyện với chồng mình thì bị cảnh ngục liếc nhìn một cái, lập tức im lặng không dám mở miệng.
Chồng của bà ta ngẩng đầu nhìn, trong mắt còn mang theo oán giận và không cam lòng..
Vài phút sau, cửa phòng đẩy ra, bà ta nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang đi vào, nhìn một lần liền nhận ra đây chính là bạn trai của Ninh Tây. Kể từ khi biết Ninh Tây làm đại minh tinh, trong lòng bà vẫn luôn bất an, vậy nên bình thường đều đặc biệt chú ý tin giải trí liên quan đến Ninh Tây, người đàn ông này bà đã không ít lần nhìn thấy trên báo, chụp hình cùng với Ninh Tây. Nghe nói người này gia nghiệp rất lớn, thế lực cũng lớn, rất nhiều người không dám đắc tội.
Hắn tại sao lại tới đây, chẳng lẽ là đến đây giúp Ninh Tây bỏ đá xuống giếng sao?
Quả nhiên, phía sau còn có Ninh Tây đi cùng. Tám năm không gặp, Ninh Tây đã không còn là cô bé mập mạp như trước nữa, khuôn mặt xinh đẹp sắc nét được thừa hưởng từ cha mẹ.
Bà ta rụt đầu, không dám nhìn thẳng Ninh Tây.
Bác cả và chú hai cũng không khá hơn là bao. Có thể trong lòng họ hiểu rõ việc mình làm trước kia là sai, nên không có mặt mũi nào nhìn Ninh Tây.
Nhưng riêng dượng cả lại có vẻ mặt không cam lòng, trừng mắt nhìn Ninh Tây, giống như có oán hận đối với Ninh Tây vậy.
Ninh Tây chỉ liếc qua ông ta, không nói gì, ngồi xuống cái ghế đối diện bọn họ, ánh mắt lạnh như băng quét qua bốn người một lượt, ba anh em nhà họ Ninh lại càng cúi đầu thấp hơn, hận không thể đem mặt mình dán lên ngực.
Cô cả, dượng cả, bác cả, chú hai.
Ninh Tây gọi lần lượt từng người, ba anh em Ninh gia nghe đến mà run rẩy. Dượng cả thì hừ một tiếng.
Ninh Tây nhìn ông ta, lạnh mặt nói:
Tôi gọi ông một tiếng dượng ngoài miệng, trong lòng cũng chán ghét. Dù sao hôm nay tôi đến cũng không phải để ôn chuyện.
Hai mắt Ninh Tây nhìn chằm chằm vào cả bốn người, muốn quan sát hết sự biến hóa nét mặt cả bốn người...
Việc mưu sát mẹ tôi tám năm trước, là ai chủ mưu?
Bà anh em Ninh gia anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, cuối cùng dồn ánh mắt nhìn về phía người còn lại là chồng của cô hai.
Mấy người nhìn chằm chằm tôi như thế làm cái gì?
Nếu như không phải là mấy người ở sau lưng nghĩ Tần Di sẽ đem tiên bối thường chạy trốn, tôi mới đi theo ba người tìm bà ta nên mới thành ra như vậy sao?
Không, không đúng,
Cô hai đột nhiên nhớ tới mấy ngày sau khi ba của Ninh Tây mất đều kể chuyện người nọ chồng mất đi tái giá, người kia chồng mất thì nuôi tình nhân trẻ, không chăm lo cho con cái,... Sau đó mới khiến bọn họ liên tưởng đến Tần Di, nên mới dẫn đến bị kịch tám năm trước.
Là ông! Nếu không phải là ông, chúng tôi cũng không đến tìm em dâu.
Ha ha,
Dượng hai kia cười trào phúng, không thèm nhìn cô hai, cúi đầu không có ý sẽ mở miệng lần nữa.
Dượng hai cho rằng chuyện đến bước này thì còn ai có thể cứu được dượng đây?
Ninh Tây từ từ mở miệng nói tiếp,
Tôi nghĩ cô hai chắc không biết, mấy năm trước dượng đã bao nuôi một cô tình nhân ở bên ngoài, cô ta còn sinh cho dượng một đứa con trai.
Cái gì?!
Cô hai há hốc miệng, không thể tin được, chồng mình lại dám làm ra chuyện như vậy. Sau đó bà ta nghĩ rằng Ninh Tây chỉ là cố ý nói láo để châm ngòi chia rẽ tình cảm vợ chồng mình, nhưng khi thấy nét mặt chồng mình biến đổi, bà đã biết Ninh Tây nói không sai.
Ông, ông... Tôi gả cho ông hai mươi mấy năm, làm việc đi sớm về tối, chưa từng ăn ngon, không được mặc đẹp, ông bên ngoài lại nuôi tình nhân???
Chuyện đã lỡ, dượng hai kia cũng không giấu gienữa, ông ta nhìn cô Hai vừa khóc vừa gào, không kiên nhẫn nói:
Không phải vì bà không đẻ được con trai sao, tôi cũng chỉ vì Triệu gia có người nỗi dõi!
Ông, cái đồ khốn kiếp!
Ninh Tây nhìn hai người mang còng tay chửi bậy đánh bạ lẫn nhau, sau đó bị cảnh ngục tách ra. Chờ hai vợ chồng bọn họ ngồi lại ghế ngồi, lúc này mới mở miệng:
Trước khi tôi xuất ngoại, tiền đều bị mấy người lấy đi,ông ta nếu khôgn có tiền cũng sẽ không thể nuôi được tình nhân ở bên ngoài.
Nói đến đây, ánh mắt của Ninh Tây híp lại,
Dượng Hai, năm đó ai bảo ông làm như thế?
Sắc mặt ông ta khẽ biến, lập tức cúi đầu nói:
Cô đang nói cái gì, tôi nghe không hiểu!
Ông không hiểu cũng không sao?,
Ninh Tây cười một tiếng,
Dù sao hiện tại cũng không ai có thể giúp được ông, nếu ông không hiểu, tôi đành đi hỏi thăm một chút đến cô tình nhân của ông, có lẽ là cô ta cũng biết đấy nhỉ.
Cô đừng động tới con tôi!
Ông nói cái gì vậy,tôi chỉ hỏi thăm một chút thôi, liên quan gì đến con trai ông.
Ninh Tây đứng lên, trào phúng nhìn về phía cô Hai:
Cuộc đời bà gắn liền với người đàn ông này, làm ra việc ác như vậy, đáng giá không?
Cô hai ngồi bệt xuống đất gào khóc, vừa đáng thương vừa đáng hận.
Thời Quy, nếu ông ấy không muốn nói, vậy chúng ta về thôi,
Ninh Tây liền xoay người đi ra ngoài, Thường Thời Quy trầm mặc theo sau lưng cô.
Tôi nói! Tôi nói!
Dượng Hai cực kì yêu chiều con trai, hơn nữa lại là đứa con trai không dễ mà có được, nghe Ninh Tây nói như thế, không ngừng mở miệng nói,
Cô đừng động đến con tôi, tôi nói, cái gì tôi cũng nói.
Năm đócó người muốn Tần Di câm miệng, hắn cho tôi mười vạn tiền đặt cọc, còn nói chuyện giải quyết xong sẽ cho thêm bốn mươì vạn.
Người kia là ai?
Ninh Tây dừng chân, quay đầu nhìn về phía ông ta.
Tôi không biết, nhưng có một lần tôi gặp hắn, vô tình nhìn thấy chức vụ của ông ta, là làm quản lý ở công ty Khang thị, nhưng không nhìn thấy tên đầy đủ.
Thường Thời Quy trầm giọng hỏi lại:
Trừ lần đó ra, còn có lần nào nữa không?
Không có, không có.
Ông ta biết rõ thân phận Thường Thời Quy, không dám nói dối, vội vàng lắc đầu liên tục.
Thường Thời Quy che giấu sự chán ghét trong đáy mắt, hắn quay đầu lại nhìn Ninh Tây, sau đó cùng cô đi ra khỏi phòng.
/122
|