KTV mà Hạ Đan chọn cách trung tâm thương mại không xa, chỉ mất một phút đi xe là tới. Đây là một KTV cao cấp rất nổi tiếng, rất chú trọng đến sự riêng tư của khách hàng, phòng bao cũng được trang trí rất sang trọng, đương nhiên là giá cả cũng không hề rẻ.
Kiều Tinh Lâm đứng trong thang máy đi thẳng tới phòng bao ở tầng một của KTV, theo số phòng mà Hạ Đan nói, nhanh chóng đẩy cửa vào, sau khi xác nhận đúng là phòng này mới bỏ hết phòng bị trên người xuống.
Phòng mà Hạ Đan đặt là loại phòng trung, ngồi được nhiều nhất là mười người. Cô ấy đã mở mic bắt đầu hát, trên bàn bày đủ thứ loại đồ ăn.
Kiều Tinh Lâm đặt túi xách xuống, “Cậu trúng số rồi à?”
Hạ Đan phấn khởi bỏ mic xuống, chạy đến chỗ cô, “Bạn yêu của tôi ơi, vì mười năm tu thành chính quả của các cậu, tiền của tới đã bỏ hết vào đây rồi đấy.”
“Cái gì chứ!” Kiều Tinh Lâm đẩy cô, “Cậu đừng có mà nói tầm bậy tầm bạ nha.”
“A, ây da, đằng nào sớm muộn gì cũng là chồng của cậu, sớm thích ứng thì có sao đâu. Có phải bây giờ tớ nên để dành tiền hay không? Hôn lễ long trọng của cậu có mời tớ không?” Hạ Đan xòe hai tay ra làm vẻ khao khát.
Kiều Tinh Lâm lười để ý đến cô ấy, tự mở một chai nước, ngồi bên cạnh uống.
Mấy bài Hạ Đan chọn toàn là mấy bài cũ rích, cái gì mà Lương Tịnh Như, Tôn Yến Tư, Ngũ Nguyệt Thiên. Kiều Tinh Lâm rất ít đến KTV, cô thật sự hát rất dỡ, thay vì bảo cô hát thì kêu cô đi học kịch bản cho rồi. Nhưng cô tới đây không phải vì đồng ý yêu cầu vô cớ của Hạ Đan, mà là bởi vì cô chưa từng nghe Lâm Thâm hát bao giờ.
Ngày trước ở trong lớp tổ chức đoàn hợp xướng, anh luôn đứng hát đệm. Cho nên cô rất hiếu kì, rốt cuộc anh có biết hát hay không?
Cô nhìn thấy Hạ Đan hát rất vui vẻ, cảm thấy chuyện hôm nay gặp Tôn Chí Trung vẫn là không nên nhắc.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ Hạ Đan cũng đã sớm quên, việc gì phải lại chạm vào vết thương của cô ấy.
Hạ Đan hát xong một bài, chạy tới chỗ Kiều Tinh Lâm, hét lớn với giọng khàn đặc, “Hôm nay cậu đến trung tâm thương mại làm gì? Chỗ đó mắc muốn chết.”
Tai của Kiều Tinh Lâm sắp bị cô ấy chọc thủng, “Cậu nói nhỏ thôi, tớ có thể nghe thấy. Diêu Hiểu Đồng hẹn tớ đi uống cà phê, tớ tiện đường muốn vài thứ luôn.”
Hạ Đan lắc đầu, thế giới của người giàu, cô ấy không hiểu.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Thâm bước vào, “Để mọi người chờ lâu rồi.”
Anh mặc một chiếc áo khoác thoải mái cùng với áo len và chiếc quần bò, trong tay cầm một chiếc hộp, trên người tỏa ra mùi hương của sữa tắm. Anh không giống như mới tan làm liền chạy qua đây cho lắm mà giống đã về nhà một chuyến thì hơn.
“Không lâu, không lâu, Kiều Kiều cũng vừa tới.” Hạ Đan vui vẻ chạy lại, đưa tay ra, “Làm quen lại một chút nha, em tên là Hạ Đan, là bạn thân rất thân của Kiều Kiều.”
Lâm Thâm nở nụ cười, bắt tay với cô, “Lâm Thâm, bạn trai của bạn thân rất thân của em.”
“Nice!” Hạ Đan trong lòng vô cùng vui mừng, cô đã từng luyện tập rất nhiều lần trong mơ, Kiều Kiều theo đuổi được nam thần cô nên nói thế nào, làm gì. Dẫu sao hồi xưa, Lâm Thâm cũng là một người rất ít nói.
Lâm Thâm của hiện tại thật sự rất thoải mái, không có chút ngại ngùng giống như cô tưởng tượng.
“Không biết con gái tụi em thích cái gì, trùng hợp trên đường đi qua đây có đi ngang qua một tiệm đồ ngọt khá nổi tiếng, nên sẵn tiện mua một ít.” Anh đưa chiếc hộp trong tay qua cho cô.
Hạ Đan tưởng chừng như muốn hét lên. Lâm Thâm vậy mà lại mua quà cho cô? Còn là đồ ngọt nữa chứ? Má ơi nam thần thật biết chọn quá đi? Hai tay cô nhận lấy chiếc hộp, nhìn Kiều Tinh Lâm với ánh mắt “Cậu hiểu chứ”. Sau đó lại nói: “Sao lại mua cho em chứ? Thật là có lòng quá.”
Lâm Thâm nói: “Tinh Lâm không ăn đồ ngọt.”
Một tiếng “Tinh Lâm” này, làm Hạ Đan vui mừng xém khóc.
Thời còn đi học, dường như lúc nào nam thần gọi Kiều Kiều nhà bọn họ cũng đều thêm họ vào, có lúc còn trực tiếp kêu “Này”. Quan hệ hiện tại thật sự đã tiến triển quá nhanh rồi.
Sau khi kết thúc màn bạn bè chào hỏi, Hạ Đan ôm hộp đồ ngọt, vui vẻ chạy qua một bên mở ra, tiếp tục hò hét. Bánh kem dâu tây, bánh Tart trứng phô mai, trái cây dĩa. Rốt cuộc ai dạy nam thần hiểu rõ ý của con gái đến như vậy chứ? Ý nghĩ muốn làm khó anh lúc đầu của cô, đã bị đánh bay sạch sẽ.
Lâm Thâm đi đến cạnh Kiều Tinh Lâm nãy giờ bị mình ngó lơ ngồi xuống, hai người cùng nhìn Hạ Đan. Kiều Tinh Lâm không kiềm được mà cười, “Anh Lâm, anh cũng thật rất biết ý đó.”
“Quá khen rồi.” Lâm Thâm rất tự nhiên đặt tay ra sau lưng cô, “Không phải muốn hát à?”
“Anh không hát hả?”
“Anh từng nói anh biết hát?”
“…”
Kiều Tinh Lâm ngồi trước màn hình chọn bài, search ca sĩ Đặng Lệ Quân. Bài đầu tiên tất nhiên là “Em chỉ quan tâm anh”. Cô chọn bài này, là bởi vì lúc trước khi tham gia hoạt động từng tập qua, nên hát hơi được….Có điều, cô đột nhiên mất hết tự tin rồi. Người ngồi bên cạnh cô được mệnh danh là chàng trai vàng trong làng cảm âm. Lúc mới vào học môn âm nhạc, cảnh tượng anh tìm lông bới vết xém chút nữa ép giáo viên phải phát điên vẫn còn hiện rõ trước mắt.
Lúc này, vang lên một giai điệu rất quen thuộc, bài hát nổi tiếng nhất Douyin hiện tại - Mang Chủng. Hạ Đan gần đây rất thích bài này, rất nhiều lần nhắc đến với cô. Lúc đầu mới nghe không có cảm giác gì, sau này càng nghe càng thấy hay, đặc biệt là đoạn độc tấu violon cuối cùng thật sự rất xuất sắc. Cô vẫn còn đi search bản độc tấu violon… Bên đó, Hạ Đan đã bắt đầu hát.
“Vừa nghĩ đến chàng thì ta wu~~~”
Màn hình đột nhiên tối đen cho thấy đã bị ai đó tắt.
Hạ Đan tưởng chừng muốn phát điên, “A! Cậu làm gì vậy! Tớ mới chỉ hát một câu thôi đó!”
Thủ phạm ngồi trước màn hình chọn bài bình tĩnh nói, “Không hay. Đổi bài khác.”
Hạ Đan vội vã, “Làm sao mà không hay được, đây là 《Mang Chủng》đó! Cậu không phải rất thích đoạn độc tấu violon của nó sao, còn đi search nguyên bài độc tấu đó…” Nói đến đây cô đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, bình tĩnh lại. Trước đây Tạ Vũ Phi nói Lâm Thâm không có cách nào chơi lại violon, hình như là bởi vì PTSD (chứng rối loạn tinh thần sau khi chấn thương), cô nhắc đến như vậy có phải đã quá đáng không….
Kiều Tinh Lâm nhắm mắt, thở dài. Cô biết Hạ Đan không cố ý, cô nghe được chuyện quá khứ đau thương của Lâm Thâm từ chỗ Alice cho nên biết vết thương này sâu như thế nào, có lẽ cả đời này không thể chữa lành được. Nhưng Hạ Đan không biết.
Lúc trước cô nghe đoạn độc tấu violon này, thật sự đã tưởng tượng, nếu như bọn họ có thể ở bên nhau, cô có lẽ sẽ kêu anh chơi một đoạn, sau đó nằm tựa vào đầu gối anh, cùng thưởng ánh trăng của thành phố, theo tiếng đàn của anh chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ, sợ là không thể thực hiện được.
“Kiều Kiều, bài hát của cậu.” Hạ Đa mở một mic khác, nhẹ nhàng đưa qua.
Lúc này, Kiều Tinh Lâm không dám nhìn Lâm Thâm, cô cảm thấy bất kì từ ngữ nào cũng đều không thể diễn tả được, bèn cầm mic đứng lên.
“Nếu như không gặp được anh, em không biết mình sẽ ở đâu.”
“Ngày tháng sẽ trôi qua ra sao, cuộc đời có còn đáng trân trọng hay không.”
“Có lẽ sẽ cùng một người đó, qua hết những tháng chuỗi ngày yên này.”
“Không biết liệu em có thể, có được tình yêu ngọt ngào ấy không.”
“Mặc cho thời gian vội vã trôi qua, anh chỉ quan tâm mình em thôi.” Đột nhiên một giọng nam trầm vang lên, Kiều Tinh Lâm quay đầu, Lâm Thâm cũng đang cầm mic, một chất giọng trầm du dương mê hoặc lòng người.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu rõ nỗi lòng của đối phương. Lâm Thâm đứng dậy đi đến bên Kiều Tinh Lâm.
“Cam tâm tình nguyện quyện vào hơi thở của em/anh. Đời người có mấy lần mới gặp được tri kỷ, cho dù có mất đi sinh mệnh này anh/em cũng không hối tiếc.”
“Cho nên cầu xin em, đừng rời xa anh/em. Ngoài em/anh ra anh/em chẳng thể cảm nhận bất cứ tình yêu nào.”
Hạ Đan vỗ tay kêu tuyệt vời, cảm thán với sự kết hợp hoàn mỹ của hai người. Chỉ là không biết từ khi nào, Lâm Thâm đã ôm eo Kiều Tinh Lâm, chuyện quái gì mà cô ấy trong âm thầm đã bị nhét cho một miệng cẩu lương?
Nhét thì nhét đi, chỉ cần sự việc vừa nãy mau chóng qua đi là được.
Hát xong một bài, Hạ Đan hoan hô, vô cùng tâng bốc hai người. Kiều Tinh Lâm rất hài lòng với sự thể hiện của mình, nói với Lâm Thâm, “Thế nào, không thể nói em hát dở nữa chứ gì? Anh hát cũng rất hay đó.”
Lâm Thâm ghé vào tai cô nói: “Cô Kiều, câu thứ tư, em hát nhanh hơn tám nhịp, anh thật sự không nghe nổi nên mới hát đó.”
“…”
Kiều Tinh Lâm thật sự muốn đánh người kia, nhéo mạnh cánh tay anh. Cô được dịp, hát một bài đong đầy tình cảm, kết quả anh chỉ nhớ cô lạc nhịp! Cô muốn nghe 《Mang Chủng》!
Lúc này đột nhiên có người gõ cửa phòng. Ba người không hẹn mà cùng nhìn ra, Kiều Tinh Lâm hỏi: “Đan Đan, cậu ấn chuông gọi phục vụ hả?”
Hạ Đan lắc đầu, “Không có.” Kiều Tinh Lâm ở đây, đồ ăn cô cũng đã gọi lên hết, chính là không muốn người khác làm phiền.
Đang nói, thì cửa bị đẩy ra, ấy vậy là lại Tạ Vũ Phi bước vào.
Cô ta mang theo nụ cười nói, “Đúng thật là các cậu. Vừa rồi tớ nhìn thấy Lâm Thâm bước vào còn cho rằng bản thân nhìn nhầm. Tớ với đồng nghiệp ở phòng kế bên chơi, không làm phiền mọi người chứ?”
Kiều Tinh Lâm không hoan nghênh cô ta nhưng người ta có đồng nghiệp ở đây, cũng không tiện làm ồn ào tới mức khó coi, cho nên chỉ im lặng ngồi xuống.
Tạ Vũ Phi cũng không để ý, chỉ là đi đến trước mặt Lâm Thâm, đưa tay ra: “Chúc mừng cậu, giờ tôi nên gọi cậu là tổng giám đốc Lâm rồi đúng không nhỉ?”
Lâm Thâm nhìn cô ta, ánh mắt và nụ cười của cô ta vô cùng chân thành, không có gì ác ý. Nhưng anh cảm thấy cô ta tới không có ý tốt gì nên vẫn đứng im.
“Tôi nghe đồng nghiệp trong công ty nói. Hôm nay cô ấy cùng Hằng Thông bàn chuyện, nhân viên công ty các anh nói buổi họp sáng nay chính thức bổ nhiệm anh thành CEO mới. Sau này vẫn mong tổng giám đốc Lâm chiếu cố nhiều hơn.”
Lâm Thâm không đưa tay ra, Tạ Vũ Phi cũng không để ý, rút tay về. Lúc cô ta vừa bước vào, rõ ràng nhìn thấy Lâm Thâm và Kiều Tinh Lâm dựa vào nhau, còn đặt tay lên eo cô ấy, bọn họ có lẽ đã ở bên nhau. Nhưng thời gian trước, cô ta còn thấy tin đồn của Kiều Tinh Lâm và Khang Hạo trên mạng.
Làm nữ thật thật tốt, không những làm giá trị bản thân tăng vọt, bên cạnh còn rất nhiều người đàn ông ưu tú vây quanh.
Nhưng lần trước Tạ Vũ Phi thử thăm dò trên Wechat, Kiều Tinh Lâm dường như không biết gì về gia thế của Lâm Thâm. Cho nên hôm nay tin tức chấn động như vậy lại do cô ta thông báo thật sự rất hay.
“Tinh Lâm, cậu vẫn chưa biết tin tốt này sao? Cậu có thể cảm ơn tớ. Lâm Thâm vừa mới ở Châu Âu làm một dự án bất động sản mấy tỷ, bây giờ lại được bổ nhiệm chức CEO, đúng thật là tuổi trẻ tài cao. Là bạn bè cũ, tớ cũng thấy vui mừng thay.” Tạ Vũ Phi cười nói, dường như chuyện mâu thuẫn và tranh cãi lúc trước chưa từng xảy ra vậy, thay vào đó là sự quan tâm thật lòng của bạn bè cũ.
Trong phòng giữ vững sự im lặng, đến cả Hạ Đan cũng cảm thấy bầu không khí rất căng thẳng, căng thẳng tới mức hô hấp cũng có chút khó khăn.
“Kiều Kiều…”
Kiều Tinh Lâm đột nhiên đứng dậy, kéo cánh tay Lâm Thâm lại, cười nói: “Cô Tạ đặc biệt đến chúc mừng bạn trai tôi thăng chức, thật sự rất có lòng. Tụi tôi có việc, chuẩn bị đi, cậu cứ tùy ý ở lại đây nha.”
Tạ Vũ Phi ngây người, lời đuổi khách rõ ràng như vậy, hoàn toàn không để lại cho chút thể diện nào.
Vả lại lời cô nói vừa nãy, dường như không có chút tác dụng nào. Lẽ nào Kiều Tinh Lâm đã sớm biết rồi?
“Đa Đan, cầm đồ đạc, tụi mình đổi qua chỗ khác.” Kiều Tinh Lâm kéo theo Lâm Thâm, ung dung bước qua người Tạ Vũ Phi, “Người nào đó tớ cảm thấy rất tốt mà giờ đây như âm hồn bất tán, thật sự rất đáng ghét.”
Kiều Tinh Lâm đứng trong thang máy đi thẳng tới phòng bao ở tầng một của KTV, theo số phòng mà Hạ Đan nói, nhanh chóng đẩy cửa vào, sau khi xác nhận đúng là phòng này mới bỏ hết phòng bị trên người xuống.
Phòng mà Hạ Đan đặt là loại phòng trung, ngồi được nhiều nhất là mười người. Cô ấy đã mở mic bắt đầu hát, trên bàn bày đủ thứ loại đồ ăn.
Kiều Tinh Lâm đặt túi xách xuống, “Cậu trúng số rồi à?”
Hạ Đan phấn khởi bỏ mic xuống, chạy đến chỗ cô, “Bạn yêu của tôi ơi, vì mười năm tu thành chính quả của các cậu, tiền của tới đã bỏ hết vào đây rồi đấy.”
“Cái gì chứ!” Kiều Tinh Lâm đẩy cô, “Cậu đừng có mà nói tầm bậy tầm bạ nha.”
“A, ây da, đằng nào sớm muộn gì cũng là chồng của cậu, sớm thích ứng thì có sao đâu. Có phải bây giờ tớ nên để dành tiền hay không? Hôn lễ long trọng của cậu có mời tớ không?” Hạ Đan xòe hai tay ra làm vẻ khao khát.
Kiều Tinh Lâm lười để ý đến cô ấy, tự mở một chai nước, ngồi bên cạnh uống.
Mấy bài Hạ Đan chọn toàn là mấy bài cũ rích, cái gì mà Lương Tịnh Như, Tôn Yến Tư, Ngũ Nguyệt Thiên. Kiều Tinh Lâm rất ít đến KTV, cô thật sự hát rất dỡ, thay vì bảo cô hát thì kêu cô đi học kịch bản cho rồi. Nhưng cô tới đây không phải vì đồng ý yêu cầu vô cớ của Hạ Đan, mà là bởi vì cô chưa từng nghe Lâm Thâm hát bao giờ.
Ngày trước ở trong lớp tổ chức đoàn hợp xướng, anh luôn đứng hát đệm. Cho nên cô rất hiếu kì, rốt cuộc anh có biết hát hay không?
Cô nhìn thấy Hạ Đan hát rất vui vẻ, cảm thấy chuyện hôm nay gặp Tôn Chí Trung vẫn là không nên nhắc.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, có lẽ Hạ Đan cũng đã sớm quên, việc gì phải lại chạm vào vết thương của cô ấy.
Hạ Đan hát xong một bài, chạy tới chỗ Kiều Tinh Lâm, hét lớn với giọng khàn đặc, “Hôm nay cậu đến trung tâm thương mại làm gì? Chỗ đó mắc muốn chết.”
Tai của Kiều Tinh Lâm sắp bị cô ấy chọc thủng, “Cậu nói nhỏ thôi, tớ có thể nghe thấy. Diêu Hiểu Đồng hẹn tớ đi uống cà phê, tớ tiện đường muốn vài thứ luôn.”
Hạ Đan lắc đầu, thế giới của người giàu, cô ấy không hiểu.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Thâm bước vào, “Để mọi người chờ lâu rồi.”
Anh mặc một chiếc áo khoác thoải mái cùng với áo len và chiếc quần bò, trong tay cầm một chiếc hộp, trên người tỏa ra mùi hương của sữa tắm. Anh không giống như mới tan làm liền chạy qua đây cho lắm mà giống đã về nhà một chuyến thì hơn.
“Không lâu, không lâu, Kiều Kiều cũng vừa tới.” Hạ Đan vui vẻ chạy lại, đưa tay ra, “Làm quen lại một chút nha, em tên là Hạ Đan, là bạn thân rất thân của Kiều Kiều.”
Lâm Thâm nở nụ cười, bắt tay với cô, “Lâm Thâm, bạn trai của bạn thân rất thân của em.”
“Nice!” Hạ Đan trong lòng vô cùng vui mừng, cô đã từng luyện tập rất nhiều lần trong mơ, Kiều Kiều theo đuổi được nam thần cô nên nói thế nào, làm gì. Dẫu sao hồi xưa, Lâm Thâm cũng là một người rất ít nói.
Lâm Thâm của hiện tại thật sự rất thoải mái, không có chút ngại ngùng giống như cô tưởng tượng.
“Không biết con gái tụi em thích cái gì, trùng hợp trên đường đi qua đây có đi ngang qua một tiệm đồ ngọt khá nổi tiếng, nên sẵn tiện mua một ít.” Anh đưa chiếc hộp trong tay qua cho cô.
Hạ Đan tưởng chừng như muốn hét lên. Lâm Thâm vậy mà lại mua quà cho cô? Còn là đồ ngọt nữa chứ? Má ơi nam thần thật biết chọn quá đi? Hai tay cô nhận lấy chiếc hộp, nhìn Kiều Tinh Lâm với ánh mắt “Cậu hiểu chứ”. Sau đó lại nói: “Sao lại mua cho em chứ? Thật là có lòng quá.”
Lâm Thâm nói: “Tinh Lâm không ăn đồ ngọt.”
Một tiếng “Tinh Lâm” này, làm Hạ Đan vui mừng xém khóc.
Thời còn đi học, dường như lúc nào nam thần gọi Kiều Kiều nhà bọn họ cũng đều thêm họ vào, có lúc còn trực tiếp kêu “Này”. Quan hệ hiện tại thật sự đã tiến triển quá nhanh rồi.
Sau khi kết thúc màn bạn bè chào hỏi, Hạ Đan ôm hộp đồ ngọt, vui vẻ chạy qua một bên mở ra, tiếp tục hò hét. Bánh kem dâu tây, bánh Tart trứng phô mai, trái cây dĩa. Rốt cuộc ai dạy nam thần hiểu rõ ý của con gái đến như vậy chứ? Ý nghĩ muốn làm khó anh lúc đầu của cô, đã bị đánh bay sạch sẽ.
Lâm Thâm đi đến cạnh Kiều Tinh Lâm nãy giờ bị mình ngó lơ ngồi xuống, hai người cùng nhìn Hạ Đan. Kiều Tinh Lâm không kiềm được mà cười, “Anh Lâm, anh cũng thật rất biết ý đó.”
“Quá khen rồi.” Lâm Thâm rất tự nhiên đặt tay ra sau lưng cô, “Không phải muốn hát à?”
“Anh không hát hả?”
“Anh từng nói anh biết hát?”
“…”
Kiều Tinh Lâm ngồi trước màn hình chọn bài, search ca sĩ Đặng Lệ Quân. Bài đầu tiên tất nhiên là “Em chỉ quan tâm anh”. Cô chọn bài này, là bởi vì lúc trước khi tham gia hoạt động từng tập qua, nên hát hơi được….Có điều, cô đột nhiên mất hết tự tin rồi. Người ngồi bên cạnh cô được mệnh danh là chàng trai vàng trong làng cảm âm. Lúc mới vào học môn âm nhạc, cảnh tượng anh tìm lông bới vết xém chút nữa ép giáo viên phải phát điên vẫn còn hiện rõ trước mắt.
Lúc này, vang lên một giai điệu rất quen thuộc, bài hát nổi tiếng nhất Douyin hiện tại - Mang Chủng. Hạ Đan gần đây rất thích bài này, rất nhiều lần nhắc đến với cô. Lúc đầu mới nghe không có cảm giác gì, sau này càng nghe càng thấy hay, đặc biệt là đoạn độc tấu violon cuối cùng thật sự rất xuất sắc. Cô vẫn còn đi search bản độc tấu violon… Bên đó, Hạ Đan đã bắt đầu hát.
“Vừa nghĩ đến chàng thì ta wu~~~”
Màn hình đột nhiên tối đen cho thấy đã bị ai đó tắt.
Hạ Đan tưởng chừng muốn phát điên, “A! Cậu làm gì vậy! Tớ mới chỉ hát một câu thôi đó!”
Thủ phạm ngồi trước màn hình chọn bài bình tĩnh nói, “Không hay. Đổi bài khác.”
Hạ Đan vội vã, “Làm sao mà không hay được, đây là 《Mang Chủng》đó! Cậu không phải rất thích đoạn độc tấu violon của nó sao, còn đi search nguyên bài độc tấu đó…” Nói đến đây cô đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng, bình tĩnh lại. Trước đây Tạ Vũ Phi nói Lâm Thâm không có cách nào chơi lại violon, hình như là bởi vì PTSD (chứng rối loạn tinh thần sau khi chấn thương), cô nhắc đến như vậy có phải đã quá đáng không….
Kiều Tinh Lâm nhắm mắt, thở dài. Cô biết Hạ Đan không cố ý, cô nghe được chuyện quá khứ đau thương của Lâm Thâm từ chỗ Alice cho nên biết vết thương này sâu như thế nào, có lẽ cả đời này không thể chữa lành được. Nhưng Hạ Đan không biết.
Lúc trước cô nghe đoạn độc tấu violon này, thật sự đã tưởng tượng, nếu như bọn họ có thể ở bên nhau, cô có lẽ sẽ kêu anh chơi một đoạn, sau đó nằm tựa vào đầu gối anh, cùng thưởng ánh trăng của thành phố, theo tiếng đàn của anh chìm vào giấc ngủ.
Bây giờ, sợ là không thể thực hiện được.
“Kiều Kiều, bài hát của cậu.” Hạ Đa mở một mic khác, nhẹ nhàng đưa qua.
Lúc này, Kiều Tinh Lâm không dám nhìn Lâm Thâm, cô cảm thấy bất kì từ ngữ nào cũng đều không thể diễn tả được, bèn cầm mic đứng lên.
“Nếu như không gặp được anh, em không biết mình sẽ ở đâu.”
“Ngày tháng sẽ trôi qua ra sao, cuộc đời có còn đáng trân trọng hay không.”
“Có lẽ sẽ cùng một người đó, qua hết những tháng chuỗi ngày yên này.”
“Không biết liệu em có thể, có được tình yêu ngọt ngào ấy không.”
“Mặc cho thời gian vội vã trôi qua, anh chỉ quan tâm mình em thôi.” Đột nhiên một giọng nam trầm vang lên, Kiều Tinh Lâm quay đầu, Lâm Thâm cũng đang cầm mic, một chất giọng trầm du dương mê hoặc lòng người.
Ánh mắt hai người nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu rõ nỗi lòng của đối phương. Lâm Thâm đứng dậy đi đến bên Kiều Tinh Lâm.
“Cam tâm tình nguyện quyện vào hơi thở của em/anh. Đời người có mấy lần mới gặp được tri kỷ, cho dù có mất đi sinh mệnh này anh/em cũng không hối tiếc.”
“Cho nên cầu xin em, đừng rời xa anh/em. Ngoài em/anh ra anh/em chẳng thể cảm nhận bất cứ tình yêu nào.”
Hạ Đan vỗ tay kêu tuyệt vời, cảm thán với sự kết hợp hoàn mỹ của hai người. Chỉ là không biết từ khi nào, Lâm Thâm đã ôm eo Kiều Tinh Lâm, chuyện quái gì mà cô ấy trong âm thầm đã bị nhét cho một miệng cẩu lương?
Nhét thì nhét đi, chỉ cần sự việc vừa nãy mau chóng qua đi là được.
Hát xong một bài, Hạ Đan hoan hô, vô cùng tâng bốc hai người. Kiều Tinh Lâm rất hài lòng với sự thể hiện của mình, nói với Lâm Thâm, “Thế nào, không thể nói em hát dở nữa chứ gì? Anh hát cũng rất hay đó.”
Lâm Thâm ghé vào tai cô nói: “Cô Kiều, câu thứ tư, em hát nhanh hơn tám nhịp, anh thật sự không nghe nổi nên mới hát đó.”
“…”
Kiều Tinh Lâm thật sự muốn đánh người kia, nhéo mạnh cánh tay anh. Cô được dịp, hát một bài đong đầy tình cảm, kết quả anh chỉ nhớ cô lạc nhịp! Cô muốn nghe 《Mang Chủng》!
Lúc này đột nhiên có người gõ cửa phòng. Ba người không hẹn mà cùng nhìn ra, Kiều Tinh Lâm hỏi: “Đan Đan, cậu ấn chuông gọi phục vụ hả?”
Hạ Đan lắc đầu, “Không có.” Kiều Tinh Lâm ở đây, đồ ăn cô cũng đã gọi lên hết, chính là không muốn người khác làm phiền.
Đang nói, thì cửa bị đẩy ra, ấy vậy là lại Tạ Vũ Phi bước vào.
Cô ta mang theo nụ cười nói, “Đúng thật là các cậu. Vừa rồi tớ nhìn thấy Lâm Thâm bước vào còn cho rằng bản thân nhìn nhầm. Tớ với đồng nghiệp ở phòng kế bên chơi, không làm phiền mọi người chứ?”
Kiều Tinh Lâm không hoan nghênh cô ta nhưng người ta có đồng nghiệp ở đây, cũng không tiện làm ồn ào tới mức khó coi, cho nên chỉ im lặng ngồi xuống.
Tạ Vũ Phi cũng không để ý, chỉ là đi đến trước mặt Lâm Thâm, đưa tay ra: “Chúc mừng cậu, giờ tôi nên gọi cậu là tổng giám đốc Lâm rồi đúng không nhỉ?”
Lâm Thâm nhìn cô ta, ánh mắt và nụ cười của cô ta vô cùng chân thành, không có gì ác ý. Nhưng anh cảm thấy cô ta tới không có ý tốt gì nên vẫn đứng im.
“Tôi nghe đồng nghiệp trong công ty nói. Hôm nay cô ấy cùng Hằng Thông bàn chuyện, nhân viên công ty các anh nói buổi họp sáng nay chính thức bổ nhiệm anh thành CEO mới. Sau này vẫn mong tổng giám đốc Lâm chiếu cố nhiều hơn.”
Lâm Thâm không đưa tay ra, Tạ Vũ Phi cũng không để ý, rút tay về. Lúc cô ta vừa bước vào, rõ ràng nhìn thấy Lâm Thâm và Kiều Tinh Lâm dựa vào nhau, còn đặt tay lên eo cô ấy, bọn họ có lẽ đã ở bên nhau. Nhưng thời gian trước, cô ta còn thấy tin đồn của Kiều Tinh Lâm và Khang Hạo trên mạng.
Làm nữ thật thật tốt, không những làm giá trị bản thân tăng vọt, bên cạnh còn rất nhiều người đàn ông ưu tú vây quanh.
Nhưng lần trước Tạ Vũ Phi thử thăm dò trên Wechat, Kiều Tinh Lâm dường như không biết gì về gia thế của Lâm Thâm. Cho nên hôm nay tin tức chấn động như vậy lại do cô ta thông báo thật sự rất hay.
“Tinh Lâm, cậu vẫn chưa biết tin tốt này sao? Cậu có thể cảm ơn tớ. Lâm Thâm vừa mới ở Châu Âu làm một dự án bất động sản mấy tỷ, bây giờ lại được bổ nhiệm chức CEO, đúng thật là tuổi trẻ tài cao. Là bạn bè cũ, tớ cũng thấy vui mừng thay.” Tạ Vũ Phi cười nói, dường như chuyện mâu thuẫn và tranh cãi lúc trước chưa từng xảy ra vậy, thay vào đó là sự quan tâm thật lòng của bạn bè cũ.
Trong phòng giữ vững sự im lặng, đến cả Hạ Đan cũng cảm thấy bầu không khí rất căng thẳng, căng thẳng tới mức hô hấp cũng có chút khó khăn.
“Kiều Kiều…”
Kiều Tinh Lâm đột nhiên đứng dậy, kéo cánh tay Lâm Thâm lại, cười nói: “Cô Tạ đặc biệt đến chúc mừng bạn trai tôi thăng chức, thật sự rất có lòng. Tụi tôi có việc, chuẩn bị đi, cậu cứ tùy ý ở lại đây nha.”
Tạ Vũ Phi ngây người, lời đuổi khách rõ ràng như vậy, hoàn toàn không để lại cho chút thể diện nào.
Vả lại lời cô nói vừa nãy, dường như không có chút tác dụng nào. Lẽ nào Kiều Tinh Lâm đã sớm biết rồi?
“Đa Đan, cầm đồ đạc, tụi mình đổi qua chỗ khác.” Kiều Tinh Lâm kéo theo Lâm Thâm, ung dung bước qua người Tạ Vũ Phi, “Người nào đó tớ cảm thấy rất tốt mà giờ đây như âm hồn bất tán, thật sự rất đáng ghét.”
/55
|