Chương 12
Trời về đêm càng lúc càng lạnh tê tái mà tôi lại không hề mang theo áo khoác. Lúc nãy tôi chỉ chăm chăm bắt anh chàng thần chết quay mặt đi ình thay quần áo nên quên béng mất vụ áo khoác. “Thế bọn mình làm thế nào để…?”
“Vào nhà mà không bị ai nhìn thấy ý hả?” – Anh Tod hỏi, và tôi gật đầu. Lúc nãy khi chuồn ra bằng đường cửa bếp tôi đã bắt Alec phải thề giữ bí mật rồi đi bộ suốt cả quãng đường vì sợ bố tôi sẽ nghe thấy tiếng nổ máy và dậy mất. Sau cùng, anh Tod và tôi cũng đến được trước cửa nhà anh Nash, ngắm nhìn ngôi nhà chìm trong màn đêm – “Giờ đến đoạn vui nhất đấy. Hy vọng thế.”
“Hả? Là sao?” – Tôi chột dạ, quay sang nhìn anh chàng thần chết nhưng chỉ nhận được một cái nhún vai. Chính cái điệu bộ không mấy tự tin của anh bỗng dưng làm tôi thấy lo lo – “Em bỏ sót chuyện gì à?”
“Anh mới thử có mấy lần. Căn bản anh chẳng tìm được ai để thực hành cùng cả…”
“Thực hành cái gì?” Tôi ngắt lời.
“Em chỉ cần nhớ mấy điều cơ bản là đủ.”
“Mấy điều gì?” – Tôi nhíu mày nhìn anh, nhưng anh chỉ nhe răng cười rất ma mãnh – “Anh đang nói về chuyện gì thế?”
“Anh định sẽ biến hình nhảy vào phòng Nash. Cùng với em.”
“Anh làm thế được ý hả?” Nếu vậy, tại sao trước giờ anh ấy chẳng hề nói gì với bọn tôi? Chúng tôi đã có thể tiết kiệm được một lố thời gian và xăng xe rồi!
“Ừ, được. Nhưng mà anh vẫn chưa thành thục cho lắm. Mỗi lần mới chỉ đưa được một người và cũng không đi được quá xa.”
“Vì thế nên bọn mình mới phải đi bộ thế này à?”
“Ừ.” – Nụ cười trên môi anh nở rộng hơn – “Với cả anh cũng chưa đủ mạnh, hoặc chưa đủ kinh nghiệm, để giữ cho em cũng một lúc vừa tàng hình vừa vô thanh được. Vì thế em nhớ phải thở thật nhẹ nhàng và đừng có nói gì đấy.”
“Anh Tod! Em không thể vào trong kia và rình rập anh Nash được! Anh ấy sẽ nghe thấy chúng ta và mọi chuyện càng rối tung lên mà thôi. Anh ấy sẽ không bao giờ tin bọn mình nữa!”
Anh nhướn mày nhìn tôi, đôi mắt xanh sáng bừng lên dưới ánh đèn đường. “Em đang lo cậu ta không tin bọn mình ý hả?”
Công nhận như thế cũng ngược đời thật, dạo gần đây giữa hai chúng tôi đã có quá nhiều vấn đề về lòng tin rồi.
Vấn đề thực sự không phải là nguy cơ bị anh Nash phát hiện mà là việc tôi để cho anh Tod thuyết phục mình tham gia vào mấy chuyện rình rập này. Vì thế đã đâm lao đành phải theo lao thôi, còn sợ gì bị bắt quả tang nữa.
“Thế em phải làm những gì?”
“Em chỉ cần nắm lấy tay anh và giữ im lặng. Nhớ đừng có thả tay anh ra đấy, nếu không muốn thình lình hiện ra giữa phòng nhà người ta và gây ra những hiểu lầm không đáng có. Mà anh thì chúa ghét mấy trò hiểu lầm.”
“Em nhớ rồi.”
“Sẵn sàng chưa?”
“Chưa.” – Tôi lắc đầu quầy quậy, toàn thân run lẩy bẩy vì lạnh – “Nhưng cứ đi thôi, trước khi hàm răng của em va lập cập vào nhau.” Mà khi ấy thì còn lâu tôi mới giữ được chúng im lặng.
Tod cầm lấy tay tôi, và trong giây lát mắt tôi chỉ nhìn thấy mỗi mình anh ấy, và tôi bắt đầu quen dần với hơi ấm của anh bên mình. Các ngón tay của anh khẽ đan vào tay tôi, sau đó nắm lấy thật chặt, và tôi thề là mình đã nhìn thấy những vòng xoáy lờ mờ trong mắt anh.
Tim tôi bỗng đập loạn nhịp và tôi vội chớp mắt để phá vỡ cái mối liên kết bằng mắt ấy. Sau đó tôi lại chớp mắt một lần nữa, bối rối vì những gì mình suýt nhìn thấy được trong mắt anh.
Tod vẫn tiếp tục nhìn tôi thêm một giây nữa, rồi lắc đầu thật mạnh và quay trở lại với cái điệu nhấp môi quen thuộc. “OK, chúc anh may mắn đi!”
“Chúc anh may mắn!”
“Anh đùa đấy.” Tod đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho tôi im lặng. Chưa đầy một tích tắc sau, tôi bỗng thấy hẫng một cái và toàn thân nhẹ bẫng, giống y như cái cảm giác lúc chơi xích đu hồi nhỏ.
Tôi nhắm chặt mắt lại. Chưa đầy một giây sau, mọi thứ dường như đã bình thường trở lại. Tôi khẽ hé mắt và thấy căn phòng của anh Nash đang dần hiện ra trước mắt. Tôi há hốc mồm kinh ngạc và xém chút nữa thì buột miệng thốt lên thành tiếng nhưng đã bị cái siết tay của anh Tod nhắc nhở.
Và cùng lúc đó, tiếng ù trong tai tôi biến mất và tôi bắt đầu nghe được trở lại.
“… và trời bắt đầu đổ mưa tầm tã, lúc chỉ còn cách nhà anh có hai dãy nhà đúng không nhỉ?” Sabine hỏi và anh Nash cười phá lên. Bọn họ đang nằm cạnh nhau, sấp bụng xuống giường, hai khuỷu tay chống lên còn chân thì vắt vẻo trên gối. Trước mặt họ, ở phía cuối giường, là một cuốn album ảnh đang được mở ra. Anh Nash vừa nói vừa lật từng trang.
“Tiếc là bọn mình đã không chụp ảnh lại! Anh vẫn nhớ hôm đấy bọn mình đã bị ướt sũng, đến nỗi đôi giày của anh đến tận ngày hôm sau vẫn không thể khô nổi.”
“Anh còn nhớ bọn mình đã phải giữ ấm bằng cách nào không?” Đây là lần đầu tiên tôi thấy Sabine dịu dàng với ai như thế. Anh Nash quay sang nhìn chị ta và môi hai người chỉ còn cách nhau có vài phân.
Tôi nín thở và anh Tod siết chặt lấy tay tôi như để nhắc tôi giữ im lặng. Nhưng tôi biết, nếu giờ hai người họ hôn nhau, tôi sẽ không thể kìm nén được cơn thịnh nộ cùng cảm giác bị phản bội của mình. Hơn nữa, nếu chuyện đó xảy ra thật thì việc tôi có giữ im lặng hay không cũng không quan trọng nữa. Và việc anh Tod và tôi đột nhiên hiện ra giữa phòng anh Nash, trong khi anh ấy đang mải ôm hôn cô bạn gái cũ, sẽ chẳng còn là vấn đề gì to tát.
Nhưng anh Nash đã không hề hôn Sabine, mà chỉ nhe răng cười và tiếp tục chúi đầu vào quyển album, chỉ có đôi má hơi ửng hồng của anh là dấu hiệu duy nhất chứng tỏ kỷ niệm ấy vẫn còn có chút ảnh hưởng đối với anh.
Đáng ra tôi phải cảm thấy hạnh phúc mới đúng. Đáng ra tôi phải thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh vượt qua được cái cám dỗ mà đa phần các chàng trai thường khó vượt qua. Thế nhưng nhẹ nhõm đâu chẳng thấy, tôi chỉ thấy cái vị cay cay chát chát nơi đầu lưỡi. Kỷ niệm về cái ngày hai người họ cùng chạy trong mưa, và say đắm trong tình yêu, đến giờ vẫn còn ít nhiều ảnh hưởng tới anh ấy. Chứng tỏ Nash vẫn chưa hề bán chúng cho lão Avari để đổi lấy thứ hơi thở độc hại kia. Anh ấy chọn giữ lại những kỉ niệm về Sabine nhưng sẵn sàng đánh đổi những kỉ niệm về hai chúng tôi.
“Sao anh có thể quên được.” Nash vừa nói vừa giơ tay lật sang trang khác, hoàn toàn không có ý thức về sự hiện diện, và nỗi cay đắng, của tôi. Còn Sabine chăm chú nhìn anh, thay vì xem ảnh.
“Nếu có thể thì anh có làm không? Quên đi ý?” – Chị ta hỏi – “Liệu anh có quên em không?”
Mắt anh mở to và dù đứng ở xa nhưng tôi vẫn nhìn thấy các vòng xoáy đang chậm rãi chuyển động trong mắt anh. “Không, anh sẽ không bao giờ quên em hay bất cứ kỉ niệm nào mà chúng ta từng có với nhau, Sabine ạ. Em đại diện ọi cái đầu tiên của cuộc đời anh, và điều đó vẫn có một ý nghĩa nhất định đối với anh, kể cả bây giờ, khi mọi thứ đã thay đổi. Sẽ luôn là như vậy.”
Nụ cười trên môi Sabine trở nên méo xẹo, kiểu không biết nên cười hay nên khóc. “Hồi đó anh có đi tìm em không, Nash?” – Khi thấy anh lặng thinh không nói gì, chị ta liền hỏi tiếp, giọng nghe như sắp tru lên khóc. Không ngờ một người gai góc như chị ta cũng có mặt yếu đuối như thế này! – “Sau khi dọn đi, anh thậm chí có nghĩ tới chuyện đi tìm em không?”
Anh Nash gập cuốn album lại và ngồi dậy, còn Sabine cũng lật người lại, nằm ngửa ra nhìn anh. “Có, anh đã gọi đến nhà Holser để báo với em là anh sắp dọn đi, nhưng họ không cho anh gặp em, thậm chí đến lời nhắn cũng không cho anh gửi lại.”
Chị ta gật đầu và đưa tay vén tóc sang một bên. “Tên anh không có trong danh sách được phép nhận cuộc gọi của em. Với cả, em đã bị tước hết mọi đặc quyền sau khi họ phát hiện ra cái điện thoại di động anh đưa cho em.”
“Sau đấy anh đã thử gọi đến nhà Harper nhưng họ cũng không biết tin tức gì về gia đình mới nhận nuôi em. Đến trường hỏi thì chỉ biết em đã chuyển trường, còn chuyển tới đâu thì họ không chịu nói. Còn trên mạng thì em dường như không hề tồn tại.”
“Ừ, em cũng phải mãi mới tìm ra được anh.” – Sabine nhắm mắt lại rồi nằm nghiêng đầu sang một bên – “Em thật quá ngốc khi nghĩ rằng anh sẽ chờ em.”
“Bina…” Sự dằn vặt và nét buồn bã hằn rõ trên khuôn mặt anh Nash. Mặc dù rất muốn ghét chị ta nhưng giây phút ấy chẳng hiểu sao cơn giận dữ của tôi tự dưng cứ biến đi đâu mất. Sabine đích thực là cô gái đầu tiên của anh Nash về mọi mặt, kể cả lần thất tình đầu tiên.
“Anh có bao giờ tự hỏi mọi chuyện sẽ thế nào nếu anh không dọn đi? Nếu em không bị bắt lại không?”
“Anh…” – Nash thở dài, và các vòng xoáy bắt đầu chuyển động chậm rãi trong mắt anh, chứng tỏ lòng anh đang rối bời và đầy mâu thuẫn – “Anh có. Nhưng chuyện đó giờ không quan trọng nữa Bina à. Luyến tiếc cũng chẳng thay đổi được điều gì. Mọi chuyện đã không thể quay trở lại như xưa.”
“Vẫn có thể đấy.” Chị ta vươn tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán anh ấy và tôi đã phải cắn chặt môi để không hét lên phản đối. Tôi không muốn chị ta đụng vào người anh ấy. Không bao giờ.
“Không.” – Anh cầm lấy cổ tay chị ta chặn lại, trước khi chị ta kịp vuốt tóc anh thêm lần nữa – “Mọi chuyện giờ đã khác rồi.”
“Vì cô ta đúng không?” – Sabine nhìn thẳng vào mắt anh Nash và hỏi. Anh gật đầu, rồi buông tay chị ta ra – “Cô ta nghĩ em đã giết mấy thầy cô đó.”
“Anh biết.”
“Anh có tin lời cô ta không?”
“Tất nhiên là anh biết em không làm chuyện đó rồi. Nhưng ngược lại, em chẳng hề cho cô ấy một lý do nào để tin em cả.”
Sabine nhăn mặt lại rồi ngồi dậy đối mặt với anh Nash. “Em chưa hề nói dối cô ta một lần nào. Và em cũng chẳng quan tâm tới chuyện cô ta tin hay không tin em.”
Nash đặt cuốn album xuống gối. “Sabine, em cần phải quan tâm dần đi. Bởi vì một mình anh là không đủ, em cần phải có nhiều hơn một người bạn.”
Chị ta lắc đầu quầy quậy, mái tóc đen xòa xuống mặt. “Anh là tất cả những gì em cần.”
Chưa bao giờ tôi lại thấy chị ta yếu đuối đến như vậy. Nói đúng hơn, chị ta như một con người trái ngược hoàn toàn khi ở bên anh Nash. Không hiểu tôi nên thở phào vì thấy chị ta còn lưu lại chút phần người, hay là nên tức điên vì phần người ấy chỉ hiện hữu khi chị ta ở cạnh bạn trai của tôi mà thôi.
“Không đúng.” – Nash nói – “Khi ấy, anh là tất cả những gì em có thì đúng hơn. Em chưa bao giờ có cơ hội phát triển với bất kỳ mối quan hệ nào bởi em không thể kiểm soát được khả năng của mình. Nhưng giờ thì em có thể rồi.”
“Anh im đi. Anh chỉ đang nói thế để chọc tức em mà thôi.”
“Anh đang nói sự thật mà.” – Anh nhe răng cười – “Còn chọc tức em chỉ là phần phụ thôi.”
“Á à, vậy là anh muốn thấy em nổi điên ý gì?” Sabine bật cười rồi kéo Nash nằm lại xuống giường, gác một chân lên người anh và quặp chặt lấy anh. Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi có cảm tưởng như nó đang muốn xé rách cả lồng ngực. Tôi cố giằng tay ra khỏi anh Tod nhưng anh ấy vẫn nắm chặt lấy tay tôi và khẽ lắc đầu, như muốn bảo tôi hãy chỉ nhìn thôi, đừng nói gì hết.
Sau đó thì sao? Chúng tôi sẽ như hai bóng ma bay qua cửa sổ và lặng lẽ biến mất?
Sabine nhìn chằm chằm vào mặt anh Nash, mái tóc dài của chị ta đang che khuất mặt của cả hai người bọn họ. “Anh đã quên lúc em nổi điên thì sẽ thế nào rồi à?” Nhưng qua ánh mắt hấp háy và nụ cười tinh quái của chị ta, tôi có linh cảm Sabine có cách thể hiện cơn điên khác hẳn với người bình thường.
“Anh chẳng quên chuyện gì hết Bina ạ.” – Nash nắm lấy cổ tay cô bạn gái cũ rồi nhẹ nhàng đẩy chị ta ngồi lại xuống giường – “Kể cả về Kaylee. Chúng ta sẽ khó mà tiếp tục như thế này nếu em không biết kiềm chế.”
“Chúng ta chỉ có thể tiếp tục nếu em không kiềm chế lại mới đúng.”
“Anh nói nghiêm túc đấy.” – Nash chống khuỷu tay, nghiêng người sang một bên – “Em nên cho Kaylee một cơ hội. Cô ấy biết em là ai. Cô ấy có thể trở thành một người bạn tốt của em, nếu em chịu để cho cô ấy thử. Nếu em ngừng ngay cái trò dọa dẫm người ta mỗi khi gặp mặt nhau.”
Ối… không nhé, tôi không thể làm bạn tốt với một Cơn Ác Mộng lúc nào cũng nghĩ tới chuyện trả thù như thế. Anh ấy mất trí rồi chắc?
Sabine khịt mũi, phải công nhận là trông rất dễ thương. “Em chẳng có việc gì phải dọa nạt cô ta cả, mọi chuyện tự nhiên cứ thế đấy chứ.”
Tôi ném cho anh Tod một cái nhìn sắc như dao. Rốt cuộc thì tôi còn phải đứng đây xem đến khi nào nữa?
Tod hất hàm chỉ về phía gương nơi Sabine đang nhìn Nash như thể anh là đốm sáng duy nhất lóe lên giữa đêm tối mịt mùng.
Nash nhìn Sabine như thể cô là một câu đố phức tạp, hóc búa mà anh đang cố tìm lời giải đáp, và tôi biết rất rõ cái nhìn đó. Anh đã từng nhìn tôi như thế khi lần đầu tiên chứng kiến tôi cất tiếng hát cho linh hồn của một người xa lạ, trước khi tôi biết mình là một bean sidhe. Anh đã từng nhìn tôi như thế khi tôi là cô gái mà anh tôn trọng và cảm thấy muốn giúp đỡ khỏi những đau khổ, không cần biết tôi có cần giúp đỡ hay không. Tôi đã từng yêu cái nhìn đó.
Giờ thì tôi ghét nó.
“Sabine!” – Cuối cùng, khi thấy chị ta không có vẻ gì là chịu nhượng bộ, Nash đành lên tiếng – “Hãy đọc suy nghĩ của anh đi.”
“Cái gì?” – Lần đầu tiên, kể từ lúc cùng anh Tod vào đây tới giờ, tôi mới thấy chị ta khó chịu ra mặt như vậy – “Không.”
“Anh muốn em đọc nỗi sợ hãi của anh. Một cách thật nghiêm túc. Hãy đi vào tận sâu bên trong và xem thử xem anh thực sự sợ điều gì.”
Giờ thì mặt chị ta đang nhăn tít lại, giọng đầy hoài nghi. “Tại sao?”
“Anh nghĩ nó sẽ giúp em hiểu anh hơn.”
“Thế nếu em không muốn hiểu thì sao?”
Anh khẽ nhích lại gần và nhìn thẳng vào mắt chị ta, “Thế thì em quá là hèn và anh thấy xấu hổ vì em.”
Sự giận dữ và cả nỗi cay đắng bỗng nổi cuồn cuộn trên khuôn mặt xinh xắn của Sabine. Chị ta cau mày hỏi. “Anh đang định chọc giận em thật đấy hả?”
“Anh chỉ đang đưa ra một lời thách đố thôi. Chẳng phải trước đây em vẫn thích những lời thách đố hay sao? Không lẽ em đã thay đổi?”
Một nụ cười mới khẽ nở trên môi Sabine, chậm rãi và u tối, hệt như đôi mắt đen của chị ta. “Chả có gì thay đổi cả. Đó chính là điều em vẫn cố nói với anh từ đầu đến giờ.”
“Thế thì hãy đọc nỗi sợ hãi của anh đi.”
Sabine ngồi dậy và anh Nash cũng vội nhổm dậy theo. “Anh muốn làm theo kiểu nào? Kiểu vui vẻ giống hồi xưa chăng?”
Tôi lại liếc sang nhìn anh Tod. Tại sao việc bị người khác đọc ra nỗi sợ hãi lớn nhất của mình lại có thể là niềm vui được? Nhưng anh chàng thần chết thậm chí còn chẳng buồn nhìn về phía tôi.
“Sabine…” Anh Nash nói, bằng cái giọng nhắc nhở quen thuộc.
Chị ta nhe răng cười, cố gắng làm dịu đi bầu không khí đang khá căng thẳng giữa hai người, nhưng không mấy tác dụng. “Anh không thể trách một cô gái nỗ lực vì anh được.”
Nhưng có gì đó mách bảo tôi rằng, tôi sẽ tặng cho chị ta ba cái tát thẳng vào mặt, nếu biết họ đang nói về chuyện gì.
“Thôi được. Anh đưa tay cho em.”
Anh Nash chìa tay ra, giống như định bắt tay Sabine. Nhưng thay vì một cái bắt tay thông thường, Sabine lại đan các ngón tay của mình vào tay anh rồi hướng chúng lên trần nhà.
Tôi cứ tưởng khi ấy cả hai sẽ phải cùng nhắm mắt lại, nhưng ai dè chị ta lại xích lại gần anh ấy như kiểu muốn nhìn xuyên vào trong mắt anh. Và họ cứ giữ nguyên tư thế đó trong vài giây. Anh Nash cũng chớp mắt mất mấy lần nhưng ngược lại, ánh mắt của cô nàng mara thì không hề thay đổi.
Tuy nhiên, tay chị ta thì có. Cuối cùng chị ta cũng đã chịu chớp mắt, và anh Nash nhắm mắt lại, hai tay chị ta rung lên bần bật. Sabine gỡ các ngón tay khỏi tay anh Nash rồi chùi tay vào quần, như thể mồ hôi của cả hai đã bị vấy bẩn bởi chính nỗi sợ chị ta vừa đọc được trong đầu anh.
“Em đã nhìn thấy gì?” Lúc này anh ấy mới lại là người đang bình tĩnh hơn.
“Kaylee…” – Chị ta thì thầm, làm tôi suýt nữa thì rụt tay khỏi anh Tod vì choáng.
Anh Nash sợ tôi thật sao?
“Anh sợ sẽ mất cô ta.” – Sabine tránh ánh mắt của anh Nash, như thể nhìn vào chúng sẽ khiến cho chị ta càng thêm đau đớn – “Anh hoảng sợ tột độ và mơ về nó hằng đêm, bởi vì đó chính là điều hắn đã nói với anh là sẽ xảy ra. Gã tà ma đó. Hắn nói rằng anh sẽ mất cô ta. Rằng giờ anh đã không còn đủ tốt với cô ta nữa. Rằng anh không xứng đáng với cô ta. Và anh tin lời hắn ta. Nỗi sợ hãi lớn nhất của anh chính là bản thân không xứng đáng với Kaylee. Và sợ rằng cô ta cũng nghĩ như vậy.”
Môi tôi khẽ mở ra và cái hơi thở nãy giờ tôi đang cố nín lại, một cách vô thức, từ từ thoát ra ngoài không khí.
Tôi liếc sang anh Tod và anh ấy gật đầu. Thì ra đây chính là chuyện anh ấy muốn tôi thấy. Hoặc nghe. Nhưng chẳng hiểu sao trông mặt anh ấy chẳng hề vui vẻ gì.
“Biết được chuyện đó cũng đâu có giúp cho vấn đề của anh dễ dàng hơn.” Sabine hơi ngồi nhích ra nhưng không có vẻ gì là sẽ sớm rời khỏi giường.
“Anh biết, sẽ chỉ càng khó khăn hơn mà thôi. Nhưng đó là sự thật, và sự thật thì không phải lúc nào cũng dễ dàng cả.”
Sabine đảo tròn hai mắt. “Giờ anh nghĩ mình là ai thế, thầy tu chắc? Có phải Kaylee đã nói như thế với anh không?”
“Cô ấy không nói gì nhiều, nhưng thường chỉ cần nhìn vào mắt cô ấy là hiểu cô ấy đang nghĩ gì.”
Không, không thể nào! Tôi cau mày và cảm nhận được hai má mình đang đỏ ửng lên. Thật may là bọn họ không nhìn thấy tôi lúc này.
“Cái đó thì công nhận. Nhất là cái thông điệp “hãy biến đi và chết đi cho rảnh” của cô ta, nhìn cứ gọi là rõ mồn một.” Sabine đảo mắt nhìn quanh phòng và tự dưng khựng lại ở góc nơi anh Tod và tôi đang đứng. Mặc dù vẫn biết là chị ta không thể nhìn thấy bọn tôi nhưng chẳng hiểu sao đôi mắt ghê rợn ấy vẫn khiến tôi sởn cả gáy.
Tôi xem thế là đủ rồi. Giờ bọn họ cũng chỉ đang nói chuyện phiếm thôi, rõ ràng là chị ta đã từ bỏ ý định dụ dỗ anh ấy quay lại với mình. Và đá tôi. Ít nhất là trong tối nay.
Đi thôi! Tôi ra hiệu cho anh Tod và lần này anh ấy đã gật đầu. Sau đó, anh ấy nhắm mắt lại và tôi hiểu rằng mình cũng phải làm theo.
Lại là cái cảm giác bị hẫng một cái khi nãy và tôi rùng mình trước cơn gió lạnh vừa đột ngột thổi qua. Tôi mở mắt ra và thấy mình đang đứng trước cửa nhà anh Nash. Sau khi đã chắc chắn là tôi có thể đứng vững tôi mới thả tay anh Tod ra. Và ngay lập tức thấy nhớ hơi ấm của cái nắm tay đó.
“Cũng… thú vị anh nhỉ.” Tôi đút hai tay vào túi áo và anh Tod quay sang nhìn tôi đầy ngạc nhiên, như thể tôi vừa nói đúng những lời anh ấy đang định nói vậy. Và rồi anh ấy mỉm cười.
“Ừ, cũng…”
“Ý em là… thật kỳ quặc khi thấy bọn họ đã dành phần lớn thời gian để nói về em. Có lẽ em phải lấy đấy làm mừng anh nhỉ?”
Tod nhíu mày, có vẻ chưa hiểu ý tôi cho lắm, sau đó anh ngoái đầu nhìn về phía ngôi nhà như để tìm câu trả lời. “À, ừ.” – Anh mỉm cười nói – “Anh cũng có cảm giác bọn họ nói về em rất nhiều. Thế… em có thấy dễ chịu hơn không?”
“Có và không.” Tôi bắt đầu bước đi và anh Tod đi theo tôi.
“Sao lại không?”
Tôi ngập ngừng. “Bởi vì nhìn chị ta ở bên anh ấy như thế khiến em càng khó tin chị ta là kẻ giết người.” Không phải là không có khả năng đấy. Nhưng đúng là khó tin hơn hẳn.
Anh Tod nhún vai. “Có thể không phải cô ấy thật.”
Tôi nhướn mày nhìn anh. “Nhất định là chị ta, không thì còn có thể là ai?” – Tod mở miệng định nói nhưng đã bị tôi cướp lời trước – “Anh đừng nói có thể không phải là ai nhé, bởi vì chẳng thể nào có chuyện chỉ trong vòng hai ngày có tới ba giáo viên lần lượt qua đời trong khi đang ngủ, lại còn đúng vào cái tuần Sabine chuyển đến.”
“Anh đồng ý. Nhưng không có nghĩa là cô ấy đã làm chuyện đó.”
“Không chị ta thì là ai?”
“Làm sao anh biết được. Có thể là bất cứ ai, hoặc bất cứ thứ gì. Liệu có phải em cứ nhằm vào cô ấy chỉ vì cô ấy cứ nhằm vào Nash không?”
Tôi dừng lại trên vỉa hè, nãy giờ chúng tôi đã đi được hơn nửa đường, từ nhà anh Nash về nhà tôi. Anh Tod nói đúng. Tôi vẫn chưa sẵn sàng loại bỏ nghi ngờ với Sabine. Nhưng chừng nào còn đóng vai cảnh sát thì tôi vẫn phải suy nghĩ như một cảnh sát, mà một cảnh sát giỏi thì không bao giờ vì tư thù cá nhân mà loại bỏ hết các khả năng có thể xảy ra, để quy kết tội cho người khác.
“Hãy giúp em.” Tôi ngước lên cầu cứu anh Tod.
“Giúp cái gì?” Anh nhíu mày.
“Hãy giúp em. Anh hiểu rõ về Cõi âm hơn em rất nhiều. Chắc chắn một người bình thường không thể làm những chuyện này. Nếu anh thực sự nghĩ rằng Sabine vô tội thì hãy giúp em loại bỏ những nghi ngờ về chị ta và tìm hiểu xem ai là người đứng đằng sau mấy chuyện này. Chúng ta không thể để chuyện đó tiếp tục xảy ra được. Chính anh đã chẳng bảo thầy Wells, cô Bennigan và thầy Wesner chưa hề đến số phải chết còn gì.”
“Kaylee còn chưa đầy một tiếng nữa anh phải đi làm rồi.”
Tôi lại bước đi, làm anh ấy gần như là phải chạy theo mới đuổi kịp. “Thế ca đầu tiên của anh là mấy giờ?”
Anh Tod thở dài. “Hai giờ cơ. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng phải ra vẻ cho họ thấy là mình muốn giữ công việc này chứ.”
“Thôi mà, thần chết! Ở đó có cả kem đấy, chúng ta sẽ có thể ăn thỏa thích cả đêm.”
Ngay lập tức, mắt anh Tod cứ gọi là sáng rực cả lên. Anh liếc nhìn xuống tay tôi, đang buông thõng giữa anh và tôi, sau đó gật đầu. “Em thừa biết là anh không thể nói không với món kem mà.”
“Hoặc pizza, hoặc bánh rán, hoặc đồ ăn nhanh ở tiệm Chick-fil-A…”
“Thôi ngay đi, không anh đổi ý bây giờ.”
Trời về đêm càng lúc càng lạnh tê tái mà tôi lại không hề mang theo áo khoác. Lúc nãy tôi chỉ chăm chăm bắt anh chàng thần chết quay mặt đi ình thay quần áo nên quên béng mất vụ áo khoác. “Thế bọn mình làm thế nào để…?”
“Vào nhà mà không bị ai nhìn thấy ý hả?” – Anh Tod hỏi, và tôi gật đầu. Lúc nãy khi chuồn ra bằng đường cửa bếp tôi đã bắt Alec phải thề giữ bí mật rồi đi bộ suốt cả quãng đường vì sợ bố tôi sẽ nghe thấy tiếng nổ máy và dậy mất. Sau cùng, anh Tod và tôi cũng đến được trước cửa nhà anh Nash, ngắm nhìn ngôi nhà chìm trong màn đêm – “Giờ đến đoạn vui nhất đấy. Hy vọng thế.”
“Hả? Là sao?” – Tôi chột dạ, quay sang nhìn anh chàng thần chết nhưng chỉ nhận được một cái nhún vai. Chính cái điệu bộ không mấy tự tin của anh bỗng dưng làm tôi thấy lo lo – “Em bỏ sót chuyện gì à?”
“Anh mới thử có mấy lần. Căn bản anh chẳng tìm được ai để thực hành cùng cả…”
“Thực hành cái gì?” Tôi ngắt lời.
“Em chỉ cần nhớ mấy điều cơ bản là đủ.”
“Mấy điều gì?” – Tôi nhíu mày nhìn anh, nhưng anh chỉ nhe răng cười rất ma mãnh – “Anh đang nói về chuyện gì thế?”
“Anh định sẽ biến hình nhảy vào phòng Nash. Cùng với em.”
“Anh làm thế được ý hả?” Nếu vậy, tại sao trước giờ anh ấy chẳng hề nói gì với bọn tôi? Chúng tôi đã có thể tiết kiệm được một lố thời gian và xăng xe rồi!
“Ừ, được. Nhưng mà anh vẫn chưa thành thục cho lắm. Mỗi lần mới chỉ đưa được một người và cũng không đi được quá xa.”
“Vì thế nên bọn mình mới phải đi bộ thế này à?”
“Ừ.” – Nụ cười trên môi anh nở rộng hơn – “Với cả anh cũng chưa đủ mạnh, hoặc chưa đủ kinh nghiệm, để giữ cho em cũng một lúc vừa tàng hình vừa vô thanh được. Vì thế em nhớ phải thở thật nhẹ nhàng và đừng có nói gì đấy.”
“Anh Tod! Em không thể vào trong kia và rình rập anh Nash được! Anh ấy sẽ nghe thấy chúng ta và mọi chuyện càng rối tung lên mà thôi. Anh ấy sẽ không bao giờ tin bọn mình nữa!”
Anh nhướn mày nhìn tôi, đôi mắt xanh sáng bừng lên dưới ánh đèn đường. “Em đang lo cậu ta không tin bọn mình ý hả?”
Công nhận như thế cũng ngược đời thật, dạo gần đây giữa hai chúng tôi đã có quá nhiều vấn đề về lòng tin rồi.
Vấn đề thực sự không phải là nguy cơ bị anh Nash phát hiện mà là việc tôi để cho anh Tod thuyết phục mình tham gia vào mấy chuyện rình rập này. Vì thế đã đâm lao đành phải theo lao thôi, còn sợ gì bị bắt quả tang nữa.
“Thế em phải làm những gì?”
“Em chỉ cần nắm lấy tay anh và giữ im lặng. Nhớ đừng có thả tay anh ra đấy, nếu không muốn thình lình hiện ra giữa phòng nhà người ta và gây ra những hiểu lầm không đáng có. Mà anh thì chúa ghét mấy trò hiểu lầm.”
“Em nhớ rồi.”
“Sẵn sàng chưa?”
“Chưa.” – Tôi lắc đầu quầy quậy, toàn thân run lẩy bẩy vì lạnh – “Nhưng cứ đi thôi, trước khi hàm răng của em va lập cập vào nhau.” Mà khi ấy thì còn lâu tôi mới giữ được chúng im lặng.
Tod cầm lấy tay tôi, và trong giây lát mắt tôi chỉ nhìn thấy mỗi mình anh ấy, và tôi bắt đầu quen dần với hơi ấm của anh bên mình. Các ngón tay của anh khẽ đan vào tay tôi, sau đó nắm lấy thật chặt, và tôi thề là mình đã nhìn thấy những vòng xoáy lờ mờ trong mắt anh.
Tim tôi bỗng đập loạn nhịp và tôi vội chớp mắt để phá vỡ cái mối liên kết bằng mắt ấy. Sau đó tôi lại chớp mắt một lần nữa, bối rối vì những gì mình suýt nhìn thấy được trong mắt anh.
Tod vẫn tiếp tục nhìn tôi thêm một giây nữa, rồi lắc đầu thật mạnh và quay trở lại với cái điệu nhấp môi quen thuộc. “OK, chúc anh may mắn đi!”
“Chúc anh may mắn!”
“Anh đùa đấy.” Tod đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho tôi im lặng. Chưa đầy một tích tắc sau, tôi bỗng thấy hẫng một cái và toàn thân nhẹ bẫng, giống y như cái cảm giác lúc chơi xích đu hồi nhỏ.
Tôi nhắm chặt mắt lại. Chưa đầy một giây sau, mọi thứ dường như đã bình thường trở lại. Tôi khẽ hé mắt và thấy căn phòng của anh Nash đang dần hiện ra trước mắt. Tôi há hốc mồm kinh ngạc và xém chút nữa thì buột miệng thốt lên thành tiếng nhưng đã bị cái siết tay của anh Tod nhắc nhở.
Và cùng lúc đó, tiếng ù trong tai tôi biến mất và tôi bắt đầu nghe được trở lại.
“… và trời bắt đầu đổ mưa tầm tã, lúc chỉ còn cách nhà anh có hai dãy nhà đúng không nhỉ?” Sabine hỏi và anh Nash cười phá lên. Bọn họ đang nằm cạnh nhau, sấp bụng xuống giường, hai khuỷu tay chống lên còn chân thì vắt vẻo trên gối. Trước mặt họ, ở phía cuối giường, là một cuốn album ảnh đang được mở ra. Anh Nash vừa nói vừa lật từng trang.
“Tiếc là bọn mình đã không chụp ảnh lại! Anh vẫn nhớ hôm đấy bọn mình đã bị ướt sũng, đến nỗi đôi giày của anh đến tận ngày hôm sau vẫn không thể khô nổi.”
“Anh còn nhớ bọn mình đã phải giữ ấm bằng cách nào không?” Đây là lần đầu tiên tôi thấy Sabine dịu dàng với ai như thế. Anh Nash quay sang nhìn chị ta và môi hai người chỉ còn cách nhau có vài phân.
Tôi nín thở và anh Tod siết chặt lấy tay tôi như để nhắc tôi giữ im lặng. Nhưng tôi biết, nếu giờ hai người họ hôn nhau, tôi sẽ không thể kìm nén được cơn thịnh nộ cùng cảm giác bị phản bội của mình. Hơn nữa, nếu chuyện đó xảy ra thật thì việc tôi có giữ im lặng hay không cũng không quan trọng nữa. Và việc anh Tod và tôi đột nhiên hiện ra giữa phòng anh Nash, trong khi anh ấy đang mải ôm hôn cô bạn gái cũ, sẽ chẳng còn là vấn đề gì to tát.
Nhưng anh Nash đã không hề hôn Sabine, mà chỉ nhe răng cười và tiếp tục chúi đầu vào quyển album, chỉ có đôi má hơi ửng hồng của anh là dấu hiệu duy nhất chứng tỏ kỷ niệm ấy vẫn còn có chút ảnh hưởng đối với anh.
Đáng ra tôi phải cảm thấy hạnh phúc mới đúng. Đáng ra tôi phải thở phào nhẹ nhõm khi thấy anh vượt qua được cái cám dỗ mà đa phần các chàng trai thường khó vượt qua. Thế nhưng nhẹ nhõm đâu chẳng thấy, tôi chỉ thấy cái vị cay cay chát chát nơi đầu lưỡi. Kỷ niệm về cái ngày hai người họ cùng chạy trong mưa, và say đắm trong tình yêu, đến giờ vẫn còn ít nhiều ảnh hưởng tới anh ấy. Chứng tỏ Nash vẫn chưa hề bán chúng cho lão Avari để đổi lấy thứ hơi thở độc hại kia. Anh ấy chọn giữ lại những kỉ niệm về Sabine nhưng sẵn sàng đánh đổi những kỉ niệm về hai chúng tôi.
“Sao anh có thể quên được.” Nash vừa nói vừa giơ tay lật sang trang khác, hoàn toàn không có ý thức về sự hiện diện, và nỗi cay đắng, của tôi. Còn Sabine chăm chú nhìn anh, thay vì xem ảnh.
“Nếu có thể thì anh có làm không? Quên đi ý?” – Chị ta hỏi – “Liệu anh có quên em không?”
Mắt anh mở to và dù đứng ở xa nhưng tôi vẫn nhìn thấy các vòng xoáy đang chậm rãi chuyển động trong mắt anh. “Không, anh sẽ không bao giờ quên em hay bất cứ kỉ niệm nào mà chúng ta từng có với nhau, Sabine ạ. Em đại diện ọi cái đầu tiên của cuộc đời anh, và điều đó vẫn có một ý nghĩa nhất định đối với anh, kể cả bây giờ, khi mọi thứ đã thay đổi. Sẽ luôn là như vậy.”
Nụ cười trên môi Sabine trở nên méo xẹo, kiểu không biết nên cười hay nên khóc. “Hồi đó anh có đi tìm em không, Nash?” – Khi thấy anh lặng thinh không nói gì, chị ta liền hỏi tiếp, giọng nghe như sắp tru lên khóc. Không ngờ một người gai góc như chị ta cũng có mặt yếu đuối như thế này! – “Sau khi dọn đi, anh thậm chí có nghĩ tới chuyện đi tìm em không?”
Anh Nash gập cuốn album lại và ngồi dậy, còn Sabine cũng lật người lại, nằm ngửa ra nhìn anh. “Có, anh đã gọi đến nhà Holser để báo với em là anh sắp dọn đi, nhưng họ không cho anh gặp em, thậm chí đến lời nhắn cũng không cho anh gửi lại.”
Chị ta gật đầu và đưa tay vén tóc sang một bên. “Tên anh không có trong danh sách được phép nhận cuộc gọi của em. Với cả, em đã bị tước hết mọi đặc quyền sau khi họ phát hiện ra cái điện thoại di động anh đưa cho em.”
“Sau đấy anh đã thử gọi đến nhà Harper nhưng họ cũng không biết tin tức gì về gia đình mới nhận nuôi em. Đến trường hỏi thì chỉ biết em đã chuyển trường, còn chuyển tới đâu thì họ không chịu nói. Còn trên mạng thì em dường như không hề tồn tại.”
“Ừ, em cũng phải mãi mới tìm ra được anh.” – Sabine nhắm mắt lại rồi nằm nghiêng đầu sang một bên – “Em thật quá ngốc khi nghĩ rằng anh sẽ chờ em.”
“Bina…” Sự dằn vặt và nét buồn bã hằn rõ trên khuôn mặt anh Nash. Mặc dù rất muốn ghét chị ta nhưng giây phút ấy chẳng hiểu sao cơn giận dữ của tôi tự dưng cứ biến đi đâu mất. Sabine đích thực là cô gái đầu tiên của anh Nash về mọi mặt, kể cả lần thất tình đầu tiên.
“Anh có bao giờ tự hỏi mọi chuyện sẽ thế nào nếu anh không dọn đi? Nếu em không bị bắt lại không?”
“Anh…” – Nash thở dài, và các vòng xoáy bắt đầu chuyển động chậm rãi trong mắt anh, chứng tỏ lòng anh đang rối bời và đầy mâu thuẫn – “Anh có. Nhưng chuyện đó giờ không quan trọng nữa Bina à. Luyến tiếc cũng chẳng thay đổi được điều gì. Mọi chuyện đã không thể quay trở lại như xưa.”
“Vẫn có thể đấy.” Chị ta vươn tay vuốt mấy sợi tóc lòa xòa trên trán anh ấy và tôi đã phải cắn chặt môi để không hét lên phản đối. Tôi không muốn chị ta đụng vào người anh ấy. Không bao giờ.
“Không.” – Anh cầm lấy cổ tay chị ta chặn lại, trước khi chị ta kịp vuốt tóc anh thêm lần nữa – “Mọi chuyện giờ đã khác rồi.”
“Vì cô ta đúng không?” – Sabine nhìn thẳng vào mắt anh Nash và hỏi. Anh gật đầu, rồi buông tay chị ta ra – “Cô ta nghĩ em đã giết mấy thầy cô đó.”
“Anh biết.”
“Anh có tin lời cô ta không?”
“Tất nhiên là anh biết em không làm chuyện đó rồi. Nhưng ngược lại, em chẳng hề cho cô ấy một lý do nào để tin em cả.”
Sabine nhăn mặt lại rồi ngồi dậy đối mặt với anh Nash. “Em chưa hề nói dối cô ta một lần nào. Và em cũng chẳng quan tâm tới chuyện cô ta tin hay không tin em.”
Nash đặt cuốn album xuống gối. “Sabine, em cần phải quan tâm dần đi. Bởi vì một mình anh là không đủ, em cần phải có nhiều hơn một người bạn.”
Chị ta lắc đầu quầy quậy, mái tóc đen xòa xuống mặt. “Anh là tất cả những gì em cần.”
Chưa bao giờ tôi lại thấy chị ta yếu đuối đến như vậy. Nói đúng hơn, chị ta như một con người trái ngược hoàn toàn khi ở bên anh Nash. Không hiểu tôi nên thở phào vì thấy chị ta còn lưu lại chút phần người, hay là nên tức điên vì phần người ấy chỉ hiện hữu khi chị ta ở cạnh bạn trai của tôi mà thôi.
“Không đúng.” – Nash nói – “Khi ấy, anh là tất cả những gì em có thì đúng hơn. Em chưa bao giờ có cơ hội phát triển với bất kỳ mối quan hệ nào bởi em không thể kiểm soát được khả năng của mình. Nhưng giờ thì em có thể rồi.”
“Anh im đi. Anh chỉ đang nói thế để chọc tức em mà thôi.”
“Anh đang nói sự thật mà.” – Anh nhe răng cười – “Còn chọc tức em chỉ là phần phụ thôi.”
“Á à, vậy là anh muốn thấy em nổi điên ý gì?” Sabine bật cười rồi kéo Nash nằm lại xuống giường, gác một chân lên người anh và quặp chặt lấy anh. Tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi có cảm tưởng như nó đang muốn xé rách cả lồng ngực. Tôi cố giằng tay ra khỏi anh Tod nhưng anh ấy vẫn nắm chặt lấy tay tôi và khẽ lắc đầu, như muốn bảo tôi hãy chỉ nhìn thôi, đừng nói gì hết.
Sau đó thì sao? Chúng tôi sẽ như hai bóng ma bay qua cửa sổ và lặng lẽ biến mất?
Sabine nhìn chằm chằm vào mặt anh Nash, mái tóc dài của chị ta đang che khuất mặt của cả hai người bọn họ. “Anh đã quên lúc em nổi điên thì sẽ thế nào rồi à?” Nhưng qua ánh mắt hấp háy và nụ cười tinh quái của chị ta, tôi có linh cảm Sabine có cách thể hiện cơn điên khác hẳn với người bình thường.
“Anh chẳng quên chuyện gì hết Bina ạ.” – Nash nắm lấy cổ tay cô bạn gái cũ rồi nhẹ nhàng đẩy chị ta ngồi lại xuống giường – “Kể cả về Kaylee. Chúng ta sẽ khó mà tiếp tục như thế này nếu em không biết kiềm chế.”
“Chúng ta chỉ có thể tiếp tục nếu em không kiềm chế lại mới đúng.”
“Anh nói nghiêm túc đấy.” – Nash chống khuỷu tay, nghiêng người sang một bên – “Em nên cho Kaylee một cơ hội. Cô ấy biết em là ai. Cô ấy có thể trở thành một người bạn tốt của em, nếu em chịu để cho cô ấy thử. Nếu em ngừng ngay cái trò dọa dẫm người ta mỗi khi gặp mặt nhau.”
Ối… không nhé, tôi không thể làm bạn tốt với một Cơn Ác Mộng lúc nào cũng nghĩ tới chuyện trả thù như thế. Anh ấy mất trí rồi chắc?
Sabine khịt mũi, phải công nhận là trông rất dễ thương. “Em chẳng có việc gì phải dọa nạt cô ta cả, mọi chuyện tự nhiên cứ thế đấy chứ.”
Tôi ném cho anh Tod một cái nhìn sắc như dao. Rốt cuộc thì tôi còn phải đứng đây xem đến khi nào nữa?
Tod hất hàm chỉ về phía gương nơi Sabine đang nhìn Nash như thể anh là đốm sáng duy nhất lóe lên giữa đêm tối mịt mùng.
Nash nhìn Sabine như thể cô là một câu đố phức tạp, hóc búa mà anh đang cố tìm lời giải đáp, và tôi biết rất rõ cái nhìn đó. Anh đã từng nhìn tôi như thế khi lần đầu tiên chứng kiến tôi cất tiếng hát cho linh hồn của một người xa lạ, trước khi tôi biết mình là một bean sidhe. Anh đã từng nhìn tôi như thế khi tôi là cô gái mà anh tôn trọng và cảm thấy muốn giúp đỡ khỏi những đau khổ, không cần biết tôi có cần giúp đỡ hay không. Tôi đã từng yêu cái nhìn đó.
Giờ thì tôi ghét nó.
“Sabine!” – Cuối cùng, khi thấy chị ta không có vẻ gì là chịu nhượng bộ, Nash đành lên tiếng – “Hãy đọc suy nghĩ của anh đi.”
“Cái gì?” – Lần đầu tiên, kể từ lúc cùng anh Tod vào đây tới giờ, tôi mới thấy chị ta khó chịu ra mặt như vậy – “Không.”
“Anh muốn em đọc nỗi sợ hãi của anh. Một cách thật nghiêm túc. Hãy đi vào tận sâu bên trong và xem thử xem anh thực sự sợ điều gì.”
Giờ thì mặt chị ta đang nhăn tít lại, giọng đầy hoài nghi. “Tại sao?”
“Anh nghĩ nó sẽ giúp em hiểu anh hơn.”
“Thế nếu em không muốn hiểu thì sao?”
Anh khẽ nhích lại gần và nhìn thẳng vào mắt chị ta, “Thế thì em quá là hèn và anh thấy xấu hổ vì em.”
Sự giận dữ và cả nỗi cay đắng bỗng nổi cuồn cuộn trên khuôn mặt xinh xắn của Sabine. Chị ta cau mày hỏi. “Anh đang định chọc giận em thật đấy hả?”
“Anh chỉ đang đưa ra một lời thách đố thôi. Chẳng phải trước đây em vẫn thích những lời thách đố hay sao? Không lẽ em đã thay đổi?”
Một nụ cười mới khẽ nở trên môi Sabine, chậm rãi và u tối, hệt như đôi mắt đen của chị ta. “Chả có gì thay đổi cả. Đó chính là điều em vẫn cố nói với anh từ đầu đến giờ.”
“Thế thì hãy đọc nỗi sợ hãi của anh đi.”
Sabine ngồi dậy và anh Nash cũng vội nhổm dậy theo. “Anh muốn làm theo kiểu nào? Kiểu vui vẻ giống hồi xưa chăng?”
Tôi lại liếc sang nhìn anh Tod. Tại sao việc bị người khác đọc ra nỗi sợ hãi lớn nhất của mình lại có thể là niềm vui được? Nhưng anh chàng thần chết thậm chí còn chẳng buồn nhìn về phía tôi.
“Sabine…” Anh Nash nói, bằng cái giọng nhắc nhở quen thuộc.
Chị ta nhe răng cười, cố gắng làm dịu đi bầu không khí đang khá căng thẳng giữa hai người, nhưng không mấy tác dụng. “Anh không thể trách một cô gái nỗ lực vì anh được.”
Nhưng có gì đó mách bảo tôi rằng, tôi sẽ tặng cho chị ta ba cái tát thẳng vào mặt, nếu biết họ đang nói về chuyện gì.
“Thôi được. Anh đưa tay cho em.”
Anh Nash chìa tay ra, giống như định bắt tay Sabine. Nhưng thay vì một cái bắt tay thông thường, Sabine lại đan các ngón tay của mình vào tay anh rồi hướng chúng lên trần nhà.
Tôi cứ tưởng khi ấy cả hai sẽ phải cùng nhắm mắt lại, nhưng ai dè chị ta lại xích lại gần anh ấy như kiểu muốn nhìn xuyên vào trong mắt anh. Và họ cứ giữ nguyên tư thế đó trong vài giây. Anh Nash cũng chớp mắt mất mấy lần nhưng ngược lại, ánh mắt của cô nàng mara thì không hề thay đổi.
Tuy nhiên, tay chị ta thì có. Cuối cùng chị ta cũng đã chịu chớp mắt, và anh Nash nhắm mắt lại, hai tay chị ta rung lên bần bật. Sabine gỡ các ngón tay khỏi tay anh Nash rồi chùi tay vào quần, như thể mồ hôi của cả hai đã bị vấy bẩn bởi chính nỗi sợ chị ta vừa đọc được trong đầu anh.
“Em đã nhìn thấy gì?” Lúc này anh ấy mới lại là người đang bình tĩnh hơn.
“Kaylee…” – Chị ta thì thầm, làm tôi suýt nữa thì rụt tay khỏi anh Tod vì choáng.
Anh Nash sợ tôi thật sao?
“Anh sợ sẽ mất cô ta.” – Sabine tránh ánh mắt của anh Nash, như thể nhìn vào chúng sẽ khiến cho chị ta càng thêm đau đớn – “Anh hoảng sợ tột độ và mơ về nó hằng đêm, bởi vì đó chính là điều hắn đã nói với anh là sẽ xảy ra. Gã tà ma đó. Hắn nói rằng anh sẽ mất cô ta. Rằng giờ anh đã không còn đủ tốt với cô ta nữa. Rằng anh không xứng đáng với cô ta. Và anh tin lời hắn ta. Nỗi sợ hãi lớn nhất của anh chính là bản thân không xứng đáng với Kaylee. Và sợ rằng cô ta cũng nghĩ như vậy.”
Môi tôi khẽ mở ra và cái hơi thở nãy giờ tôi đang cố nín lại, một cách vô thức, từ từ thoát ra ngoài không khí.
Tôi liếc sang anh Tod và anh ấy gật đầu. Thì ra đây chính là chuyện anh ấy muốn tôi thấy. Hoặc nghe. Nhưng chẳng hiểu sao trông mặt anh ấy chẳng hề vui vẻ gì.
“Biết được chuyện đó cũng đâu có giúp cho vấn đề của anh dễ dàng hơn.” Sabine hơi ngồi nhích ra nhưng không có vẻ gì là sẽ sớm rời khỏi giường.
“Anh biết, sẽ chỉ càng khó khăn hơn mà thôi. Nhưng đó là sự thật, và sự thật thì không phải lúc nào cũng dễ dàng cả.”
Sabine đảo tròn hai mắt. “Giờ anh nghĩ mình là ai thế, thầy tu chắc? Có phải Kaylee đã nói như thế với anh không?”
“Cô ấy không nói gì nhiều, nhưng thường chỉ cần nhìn vào mắt cô ấy là hiểu cô ấy đang nghĩ gì.”
Không, không thể nào! Tôi cau mày và cảm nhận được hai má mình đang đỏ ửng lên. Thật may là bọn họ không nhìn thấy tôi lúc này.
“Cái đó thì công nhận. Nhất là cái thông điệp “hãy biến đi và chết đi cho rảnh” của cô ta, nhìn cứ gọi là rõ mồn một.” Sabine đảo mắt nhìn quanh phòng và tự dưng khựng lại ở góc nơi anh Tod và tôi đang đứng. Mặc dù vẫn biết là chị ta không thể nhìn thấy bọn tôi nhưng chẳng hiểu sao đôi mắt ghê rợn ấy vẫn khiến tôi sởn cả gáy.
Tôi xem thế là đủ rồi. Giờ bọn họ cũng chỉ đang nói chuyện phiếm thôi, rõ ràng là chị ta đã từ bỏ ý định dụ dỗ anh ấy quay lại với mình. Và đá tôi. Ít nhất là trong tối nay.
Đi thôi! Tôi ra hiệu cho anh Tod và lần này anh ấy đã gật đầu. Sau đó, anh ấy nhắm mắt lại và tôi hiểu rằng mình cũng phải làm theo.
Lại là cái cảm giác bị hẫng một cái khi nãy và tôi rùng mình trước cơn gió lạnh vừa đột ngột thổi qua. Tôi mở mắt ra và thấy mình đang đứng trước cửa nhà anh Nash. Sau khi đã chắc chắn là tôi có thể đứng vững tôi mới thả tay anh Tod ra. Và ngay lập tức thấy nhớ hơi ấm của cái nắm tay đó.
“Cũng… thú vị anh nhỉ.” Tôi đút hai tay vào túi áo và anh Tod quay sang nhìn tôi đầy ngạc nhiên, như thể tôi vừa nói đúng những lời anh ấy đang định nói vậy. Và rồi anh ấy mỉm cười.
“Ừ, cũng…”
“Ý em là… thật kỳ quặc khi thấy bọn họ đã dành phần lớn thời gian để nói về em. Có lẽ em phải lấy đấy làm mừng anh nhỉ?”
Tod nhíu mày, có vẻ chưa hiểu ý tôi cho lắm, sau đó anh ngoái đầu nhìn về phía ngôi nhà như để tìm câu trả lời. “À, ừ.” – Anh mỉm cười nói – “Anh cũng có cảm giác bọn họ nói về em rất nhiều. Thế… em có thấy dễ chịu hơn không?”
“Có và không.” Tôi bắt đầu bước đi và anh Tod đi theo tôi.
“Sao lại không?”
Tôi ngập ngừng. “Bởi vì nhìn chị ta ở bên anh ấy như thế khiến em càng khó tin chị ta là kẻ giết người.” Không phải là không có khả năng đấy. Nhưng đúng là khó tin hơn hẳn.
Anh Tod nhún vai. “Có thể không phải cô ấy thật.”
Tôi nhướn mày nhìn anh. “Nhất định là chị ta, không thì còn có thể là ai?” – Tod mở miệng định nói nhưng đã bị tôi cướp lời trước – “Anh đừng nói có thể không phải là ai nhé, bởi vì chẳng thể nào có chuyện chỉ trong vòng hai ngày có tới ba giáo viên lần lượt qua đời trong khi đang ngủ, lại còn đúng vào cái tuần Sabine chuyển đến.”
“Anh đồng ý. Nhưng không có nghĩa là cô ấy đã làm chuyện đó.”
“Không chị ta thì là ai?”
“Làm sao anh biết được. Có thể là bất cứ ai, hoặc bất cứ thứ gì. Liệu có phải em cứ nhằm vào cô ấy chỉ vì cô ấy cứ nhằm vào Nash không?”
Tôi dừng lại trên vỉa hè, nãy giờ chúng tôi đã đi được hơn nửa đường, từ nhà anh Nash về nhà tôi. Anh Tod nói đúng. Tôi vẫn chưa sẵn sàng loại bỏ nghi ngờ với Sabine. Nhưng chừng nào còn đóng vai cảnh sát thì tôi vẫn phải suy nghĩ như một cảnh sát, mà một cảnh sát giỏi thì không bao giờ vì tư thù cá nhân mà loại bỏ hết các khả năng có thể xảy ra, để quy kết tội cho người khác.
“Hãy giúp em.” Tôi ngước lên cầu cứu anh Tod.
“Giúp cái gì?” Anh nhíu mày.
“Hãy giúp em. Anh hiểu rõ về Cõi âm hơn em rất nhiều. Chắc chắn một người bình thường không thể làm những chuyện này. Nếu anh thực sự nghĩ rằng Sabine vô tội thì hãy giúp em loại bỏ những nghi ngờ về chị ta và tìm hiểu xem ai là người đứng đằng sau mấy chuyện này. Chúng ta không thể để chuyện đó tiếp tục xảy ra được. Chính anh đã chẳng bảo thầy Wells, cô Bennigan và thầy Wesner chưa hề đến số phải chết còn gì.”
“Kaylee còn chưa đầy một tiếng nữa anh phải đi làm rồi.”
Tôi lại bước đi, làm anh ấy gần như là phải chạy theo mới đuổi kịp. “Thế ca đầu tiên của anh là mấy giờ?”
Anh Tod thở dài. “Hai giờ cơ. Nhưng thỉnh thoảng anh cũng phải ra vẻ cho họ thấy là mình muốn giữ công việc này chứ.”
“Thôi mà, thần chết! Ở đó có cả kem đấy, chúng ta sẽ có thể ăn thỏa thích cả đêm.”
Ngay lập tức, mắt anh Tod cứ gọi là sáng rực cả lên. Anh liếc nhìn xuống tay tôi, đang buông thõng giữa anh và tôi, sau đó gật đầu. “Em thừa biết là anh không thể nói không với món kem mà.”
“Hoặc pizza, hoặc bánh rán, hoặc đồ ăn nhanh ở tiệm Chick-fil-A…”
“Thôi ngay đi, không anh đổi ý bây giờ.”
/145
|