Chương 9
‘‘ANH SCOTT CÓ NÓI kiếm được nó ở đâu không anh?’’ Tôi vừa hỏi vừa nhúng cái chổi vào thùng sơn trắng.
Anh Nash đã năn nỉ tôi sau giờ học tới trang trí các gian hàng cùng anh cho vui. Và tôi cũng làm điều tương tự với Emma. Kết quả là cậu ấy, anh Nash, anh Doug và tôi đang tập trung trong phòng Thể dục, lúc bốn giờ chiều thứ Tư, vừa quét sơn trắng vừa đính bông tuyết lên các gian hàng được dựng bằng gỗ dán và súng bắn ghim. Cùng với hơn hai mươi người trong đội cổ vũ và đội bóng rổ, và các thành viên trong Hội học sinh – những người tôi hầu như chưa bao giờ nói chuyện cùng.
‘‘Cậu ấy bảo lại lấy từ Fuller.’’
Tôi quỳ xuống miếng vải bạt được trải ra để bảo vệ sàn phòng tập và liếc mắt về phía sân bóng rổ, nơi Emma và anh Doug đang bận trang trí một quầy hàng khác. Có điều hai người họ làm thì ít, nhưng hôn nhau thì nhiều.
‘‘Và anh ta cũng lại lấy từ gã Everett?’’
Anh Nash nhún vai và lấy cái chổi quét lại chỗ tôi vừa sơn cho phẳng. ‘‘Anh đoán thế.’’
‘‘Chúng ta phải tìm cho ra gã đó. Anh có thể nhờ anh Doug giới thiệu cho anh được không? Giả vờ như anh muốn mua để dùng riêng chẳng hạn?’’
Mặt anh Nash nhăn tít lại. ‘‘Nhưng nhỡ anh phải kiểm tra hàng thì sao?’’
Ờ nhỉ. ‘‘Thế anh không giả vờ được à?’’ Tôi nói xong cũng thấy mình vô duyên. Làm sao tôi có thể bắt anh Nash mạo hiểm như thế được? Nhỡ anh ấy không giả vờ được và buộc phải hít thật thì sao? Nhỡ anh ấy vô tình hít phải Hơi thở của Quỷ thì sao? Dù thế nào thì cũng là lỗi của tôi. Và cả đời này tôi sẽ không sống nổi với nỗi day dứt ấy mất.
‘‘À mà thôi, để em làm cho.’’ – tôi đứng dậy, kiễng chân làm một đường từ trên xuống dưới, nước sơn nhỏ tong tỏng xuống miếng vải bạt – ‘‘Em sẽ tới gặp anh ta, giả vờ muốn hít thử và tìm hiểu xem anh ta lấy chúng từ nguồn nào. Và liệu anh ta có biết cái chất đó thực sự là gì hay không…’’
‘‘Không được.’’ Anh Nash sẵng giọng nói.
‘‘Tại sao? Bởi vì em là con gái à?’’
Các vòng xoáy trong mắt anh Nash xoay tít mù. Anh đang lo lắng hay sợ hãi? ‘‘Bởi vì em dường như không chịu hiểu rằng thế giới này đâu phải của mình em để mà ai em cũng muốn dang tay ra cứu. Đây không phải là một trò chơi, Kaylee ạ. Em không phải là cảnh sát chìm. Em chỉ là một đứa trẻ con, luôn thích nghiêm trọng hóa mọi chuyện. Và anh sẽ không để cho em đâm đầu vào chỗ chết chỉ vì muốn làm anh hùng cứu thế giới.’’
Tôi lùi lại vài bước, hai má đỏ bừng như vừa bị ăn tát. ‘‘Em không phải là một đứa trẻ con.’’ – Trước giờ chưa bao giờ anh Nash dùng cái giọng đó nói với tôi. Chưa một lần nào. ‘‘Em không biết vấn đề của anh là gì, nhưng trừ phi anh trả tiền thuê nhà cho em hoặc là sếp của em ở Cinemark, còn thì anh chẳng có quyền bảo em phải làm gì hết.’’
‘‘Không thì sao? Em sẽ vẩy sơn vào áo khoác anh chắc?’’ Nụ cười bỡn cợt của anh chỉ càng làm tôi điên tiết hơn.
‘‘Anh đừng có cười như thế. Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.’’ Giọng tôi đanh lại cảnh cáo.
‘‘OK.OK. Anh có thể thấy là em đang muốn phá hỏng cái ảo của anh thật. Và đó chính là lý do tại sao em càng phải để anh làm việc này. Em nghĩ một gã đã dám buôn thuốc cấm ở Cõi Âm mà sẽ sợ cái chổi sơn của em à?’’ – Anh nhoài người tới định giật lấy cái chổi từ tay tôi và khi thấy tôi nhất quyết không chịu buông ra, anh túm cả tay cả chổi kéo xuống hai bên hông – ‘‘Hãy để anh làm chuyện đó. Anh không muốn em đến gần những gã như Everett.’’ Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, để tôi có thể đọc sự nghiêm túc trong ánh mắt anh, nhưng điều đó vẫn chưa đủ để xoa dịu tôi.
‘‘Nếu em nói em cũng không muốn anh đến gần một kẻ như thế thì sao?’’
Anh nhún vai. ‘‘Anh cao to hơn hẳn em và suốt sáu năm qua anh đã ăn đấm không ít từ những gã cao lớn hơn anh.’’
‘‘Nhưng đấy là các anh đều có đội mũ bảo hiểm và đeo miếng bảo vệ chân tay. Hơn nữa, chưa có gì đảm bảo gã Everett là con người.’’
‘‘Nếu hắn không phải là tà ma thì anh hoàn toàn có thể hạ gục hắn, nếu cần.’’ – Các tà ma không thể đi qua đầu bên này vì thế cơ hội để chuyện đó xảy ra là bằng không – ‘‘Hơn nữa Fuller cũng có mặt ở đó cơ mà.’’
Nhưng tôi nghi ngờ việc anh Doug sẽ hướng về phía anh Nash lắm, nếu anh ta còn muốn mua hít tiếp.
‘‘Thôi được.’’ – Tôi đành nhượng bộ. Anh Nash lập tức buông tay và cúi xuống hôn lên chop mũi tôi. Ở đầu bên kia, Emma cuối cùng cũng đã chịu đứng lên lăn sơn, nhưng hai mắt vẫn đắm đuối nhìn anh Doug không rời. Tôi chột dạ tự hỏi nhỡ anh ta không phải thứ khiến cậu ấy hạnh phúc đến như vậy thì sao? – ‘‘Anh Nash, bọn họ rời nhau ra rồi kìa. Cơ hội của anh đấy.’’
‘‘Anh sẽ quay lại ngay.’’ Anh Nash cẩn thận đặt cái chổi lên nắp thùng sơn rồi tiến vê fphias anh Doug, thỉnh thoảng đứng lại chào hỏi mọi người. Tôi nhúng cái chổi vào thùng sơn, thầm ước giá như mình có thể đọc được khẩu hình. Đang định quét nốt một đường cuối cùng, bỗng tôi nghe thấy có tiếng sẵng giọng từ bên ngoài hành lang vọng vào, qua cánh cửa đang mở toang, cách tôi vài mét.
‘‘Anh quay lại ngay cho em! Ngay lập tức!’’ – Là chị Sophie, giọng đầy phẫn nộ. Chưa bao giờ tôi thấy chị ấy giận dữ đến như vậy, mặc dù chị ấy vẫn thường xuyên gào thét trước mặt tôi – ‘‘Anh đừng hòng lẩn đi lần nữa.’’
‘‘Anh sẽ quay lại ngay.’’ – anh Scott vặc lại và qua và qua cái điệu bộ gắt gỏng khó chịu ấy tôi hiểu thừa là anh ta đang bứt rứt vì thiếu thuốc và đang muốn đi hít một liều mới. – ‘‘Anh cần phải lấy một thứ trong quả bóng.’’
‘‘Cái gì?’’ – Chị Sophie gào lên. Tôi nhích lại gần cửa, ghé mắt nhìn ra ngoài và thấy anh Scott nhưng chị Sophie thì không.
‘‘Ý anh là trong xe.’’ – anh Scott giơ tay lên xoa trán, giọng đầy khẩn trương – ‘‘Anh không thể nghĩ được khi xung quanh ồn như thế này!’’ Anh gầm lên và tôi thụt đầu vội vào bên trong, liếc mắt nhìn xung quanh. Đúng là mọi người đang trò chuyện rôm rả với nhau thật nhưng căn phòng rất lớn, một nhúm người như thế này làm sao có thể gọi là ồn được.
Không lẽ anh Scott bắt đầu mắc chứng ảo thanh và nghe thấy tiếng nói trong đầu rồi hay sao? Không hay rồi…
‘‘Anh cần phải đi lấy một thứ…’’ Anh lầm bầm nói. Tôi rón rén ngó đầu nhìn ra lần nữa và thấy anh Scott đang nhìn chằm chằm vào bức tường bên trái, như thể có cái gì đó sắp xồ ra.
‘‘Gớm, anh chịu quay lại ghê cơ…’’ – Sophie cong môi dè bỉu – ‘‘Anh đã hứa là sẽ giúp em cơ mà! Giờ anh bỏ em đi như vậy thì tụi bạn em sẽ nhìn em như thế nào?’’
‘‘Vậy thì em thay nhóm bạn khác đi. Có khi em không phải là người duy nhất thèm muốn cái danh hiệu ‘‘Công chúa băng giá’’ năm nay đâu.’’
‘‘Là ‘‘Nữ hoàng tuyết’’. Nhưng em dành chiến thắng thì có ích gì khi không có ai ở đó ăn mừng với em?’’
Trong lúc đó, anh Nash đã kịp kéo anh Doug ra một góc để nói chuyện riêng. Vừa theo dõi hai người họ vừa nghe lén chị Sophie và bạn trai thật chẳng dễ dàng tẹo nào.
‘‘Anh đã nói anh sẽ có mặt ở đấy rồi còn gì.’’ Anh Scott rít lên qua kẽ răng và tim tôi như muốn rớt ra ngoài trước sự giận dữ của anh.
‘‘Anh cũng đã nói sẽ giúp tụi em cả tuần này nhưng mãi tới hôm nay mới thấy anh xuất hiện lần đầu tiên. Và chưa gì anh đã muốn chuồn rồi.’’
Đôi giày thể thao của anh Scott kêu ken két trên sàn nhà lúc anh quay lưng bỏ đi, kế đó là tiếng lọc cọc đuổi theo của chị Sophie. ‘‘Khỉ ạ! Sophie, buông ra!’’ Và rồi tôi nghe thấy huych một cái và tiếng chị Sophie á lên đầy sửng sốt.
‘‘Anh là thằng khốn!’’ Chị rít lên, phủi tay đứng dậy.
Anh Scott thở ra rất mạnh, trông mặt vừa ăn năn vừa có phần hơi nôn nóng. ‘‘Tại em… em không biết lúc nào nên dừng lại.’’
‘‘Câu đó phải để em nói với anh mới đúng!’’ – chị Sophie hậm hực nói và tôi không thể đồng ý hơn. Có lẽ từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên hai chị em tôi có chung quan điểm về một vấn đề gì đó. Không ngờ chị ấy dám nói thẳng vào mặt anh Scott những lời như thế… Có điều, đáng ra tôi không cần phải ngạc nhiên như vậy. Vì xét cho cùng chị Sophie chỉ ti tiện chứ không ngu ngốc – ‘‘Lối hành xử của anh còn điên hơn cả Kaylee.’’
Và… chị ấy vừa đánh mất sự thông cảm của tôi, một lần nữa.
‘‘Sao cũng được.’’ Anh Scott bỏ đi thẳng, cánh tay trái giật đùng đùng. Trước khi quẹo qua khỏi hành lang, anh ta lấm lét nhìn qua vai một lần cuối, nhưng không phải về phía chị Sophie mà về phía dãy tủ đựng đồ bên phải. Như thể anh đang nhìn thấy thứ mà người khác không thể nhìn thấy được.
Chị Sophie vuốt lại cái áo khoác và tôi chạy thật nhanh về gian hàng của mình, đúng lúc anh Nash cũng đang từ chỗ anh Doug bước tới. Một lác sau, chị Sophie đi vào phòng tập, và hơi khựng người lại khi bắt gặp anh mắt của tôi.
Mặt chị ấy tái đi vì chợt nhận ra rằng tôi đã nghe thấy hết cuộc cãi vã vừa rồi giữa chị và bạn trai. Nhưng chỉ độ một giây sau chị ấy đã quay trở lại với đúng bản chất Sophie của mình. Chị giương ánh mắt dè bỉu, nhìn tôi từ đầu xuống chân và cười khẩy hỏi: ‘‘Không có tiền mua giày trắng hay sao mà phải dùng sơn trắng sơn giày thế kia.’’ Nói xong, chị cầm một vốc tuyết giả ngúng nguẩy đi tới chỗ đội khiêu vũ, đang xúm đông xúm đỏ trước cái sân khấu vừa được dựng tạm lên, dành riêng cho cuộc thi ‘‘Nữ hoàng tuyết’’.
‘‘Lại có chuyện gì với bà chị họ em à?’’ Anh Nash cúi xuống nhặt cái chổi sơn đang quét dở lúc nãy lên.
‘‘À, tại em nghe thấy chị ấy với anh Scott cãi nhau ý mà. Anh ta lại vừa bỏ đi hít tiếp rồi. Em thề với anh, hai ông bạn anh giống y như hai đứa trẻ con nghiện mút ti giả ý. Anh Scott thì càng ngày càng ăn nói thiếu mạch lạc.’’
‘‘Ừ.’’ – anh Nash thở dài cái thượt, nhưng khi thấy mấy giọt sơn trắng đang rỏ tong tỏng lên bàn chân phải của tôi, anh liền mỉm cười – ‘‘Em đang tính sơn chân trắng đấy à?’’
‘‘Có người vừa hỏi em câu đấy rồi.’’ – tôi vứt toẹt cái chổi sơn vào trong thùng và quỳ xuống lau giày – ‘‘Anh Doug đã nói gì thế anh?’’
Anh Nash ngồi xuống tấm vải bạt đẻ sửa sang lại phần đáy của gian hàng. ‘‘Tối thứ Sáu này sẽ có tiệc ở nhà Fuller và tay Everett đó cũng sẽ mặt. Doug nói anh có thể đợi tới tối hôm đó rồi tự mua, chứ cậu ấy sẽ không bán chỗ đang có cho anh.’’
Tôi ra sức lau chỗ sơn dính trên giày nhưng có vẻ như càng lau thì nó càng bẩn hơn. ‘‘Vậy là chúng ta sẽ đi dự tiệc đúng không anh?’’
‘‘Chắc thế.’’ – anh thở dài, liếc nhìn xung quanh đề phòng xung quanh có người nghe trộm – ‘‘Nhưng anh không hiểu chuyện đó thì giúp được gì. Gặp được gã Everett rồi thì sao? Không lẽ lôi hắn ra cửa sau và yêu cầu hắn không được bán thứ thuốc đó vào thế giới loài người? Nếu hắn đã bán Hơi thở của Quỷ, chứng tỏ phải có người cung cấp cho hắn. Làm sao chúng ta chống lại một tà ma được?’’ Anh giật vội lấy giẻ trên tay tôi để lau mấy giọt sơn vừa rỏ xuống sàn, trước khi tôi kịp ngồi vào.
‘‘Em biết.’’ – Thực ra tôi chẳng biết gì hết. Cũng chẳng có giải pháp nào để ngăn chặn tên Everett – hay gã tà ma đứng đằng sau chống lung – và càng không dám chắc rằng việc cắt đứt nguồn cung cấp và bắt họ đi cai nghiện là giúp họ hay giết họ. Nhưng tôi không thể đứng nhìn mà không làm gì cả - ‘‘Chuyện đã tới nước này rồi, chúng ta phải nhờ người giúp thôi.’’
‘‘Ví dụ như ai?’’
‘‘Em không biết. Bố em? Mẹ anh? Hay bác Brendon?’’ Tôi nín thở chờ đợi màn tranh luận của anh Nash.
‘‘Kaylee…’’
‘‘Nghe em nói hết đã.’’ – Tôi đặt cái chổi lên nắp thùng sơn, như cách anh Nash vừa làm lúc nãy và nhích lại gần chỗ anh đang ngồi, vì sợ nhỡ người khác nghe thấy – ‘‘Đây không phải là chuyện ai bán đứng ai. Càng không có chuyện báo cảnh sát hay bắt bớ nào hết. Vấn đề là: Nếu chúng ta không làm gì đó, anh Scott sẽ hóa điên mất. Kiểu như lẩm bẩm nói chuyện một mình, thu mình trong bóng tối, tưởng tượng ra những thứ không có thật,… Và đó mới chỉ là sự khởi đầu. Điều tương tự rồi cũng sẽ xảy ra với anh Doug, và những người mà anh ta chuyền quả bóng cho. Thậm chí là cả Emma, chị Sophie, và bất cứ ai chẳng may hít phải quá nhiều hơi thở của những quả bóng đó. Chúng ta phải tìm mọi cách để ngăn chặn gã Everett và kẻ cung cấp Hơi thở của Quỷ cho hắn. Nhưng chúng ta không thể làm chuyện đó một mình.’’
‘‘Okkkk…’’ – anh Nash nhíu mày – ‘‘Thế bố em sẽ nói gì khi phát hiện ra em đã biết việc này được hơn tuần nay rồi mà không hề nói cho bố biết? Rồi cả chuyện xe em bị đâm bởi một gã đang phê Hơi thở của Quỷ? Bố sẽ không bao giờ cho em bước chân ra khỏi nhà nữa mất. Không lẽ em muốn bị cấm túc suốt quãng đời còn lại của mình hả Kay?’’
‘‘Tất nhiên là không rồi. Nhưng kể cả em có bị bố phạt đi chăng nữa, ít nhất chúng ta cũng cứu được mạng cho anh Scott và anh Doug.’’ – Với một tinh thần tỉnh táo, hy vọng là như vậy. Và công bằng mà nói, so với việc cứu được một mạng người thì so với việc bị phạt thêm một lần nữa là quá nhỏ và hoàn toàn xứng đáng – ‘‘Chưa kể Emma, và chị Sophie nữa. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta tiếp tục bưng bít mọi chuyện? Nhỡ chị Sophie cũng bị kéo vào vụ này thì sao? Làm sao em có thể nhìn mặt bác mình khi mà chính em đã đẩy con gái bác vào chỗ chết? Thêm một lần nữa?’’
Anh Nash nhắm nghiền mắt lại và hít một hơi thật sâu. Anh không hề nhìn tôi cho tới khi các đốt ngón tay anh không còn trắng bệch vì nắm quá chặt nữa. ‘‘Em nói thế thì anh cũng chịu rồi.’’ – nhưng nét mặt anh lại đang nói điều ngược lại – ‘‘Nhưng chúng ta phải thử trước đã, được không? Hãy cùng anh tới bữa tiệc và gặp tay Everett đó xem thế nào rồi hẵng đi mách với bố mẹ vẫn chưa muộn. Anh chỉ xin em thêm hai ngày thôi, được không Kaylee?’’
Tôi ngập ngừng. Tôi có thể hiểu sự do dự của anh Nash khi phải bán đứng bạn mình, nhưng tôi không thể hiểu tại sao anh lại do dự trước việc giữ mạng sống cho họ. ‘‘Thôi được. Nhưng nếu chúng ta không thể làm gì hắn, em sẽ kể hết mọi chuyện với bố em. Ngay tối hôm ấy. Em không đùa đâu, anh Nash ạ. Chuyện này thực sự đã đi quá xa rồi.’’
Anh Nash gật đầu và thả cái chổi sơn xuống sàn. ‘‘Anh hoàn toàn đồng ý với em về điểm đó.’’ – anh thì thầm nói. Và qua các vòng xoáy đang chuyển động chậm rãi trong mắt anh, tôi có thể đọc được nỗi lo lắng xen lẫn chút sợ hãi – ‘‘Chuyện này quả thực đã đi quá xa rồi.’’
‘‘ANH SCOTT CÓ NÓI kiếm được nó ở đâu không anh?’’ Tôi vừa hỏi vừa nhúng cái chổi vào thùng sơn trắng.
Anh Nash đã năn nỉ tôi sau giờ học tới trang trí các gian hàng cùng anh cho vui. Và tôi cũng làm điều tương tự với Emma. Kết quả là cậu ấy, anh Nash, anh Doug và tôi đang tập trung trong phòng Thể dục, lúc bốn giờ chiều thứ Tư, vừa quét sơn trắng vừa đính bông tuyết lên các gian hàng được dựng bằng gỗ dán và súng bắn ghim. Cùng với hơn hai mươi người trong đội cổ vũ và đội bóng rổ, và các thành viên trong Hội học sinh – những người tôi hầu như chưa bao giờ nói chuyện cùng.
‘‘Cậu ấy bảo lại lấy từ Fuller.’’
Tôi quỳ xuống miếng vải bạt được trải ra để bảo vệ sàn phòng tập và liếc mắt về phía sân bóng rổ, nơi Emma và anh Doug đang bận trang trí một quầy hàng khác. Có điều hai người họ làm thì ít, nhưng hôn nhau thì nhiều.
‘‘Và anh ta cũng lại lấy từ gã Everett?’’
Anh Nash nhún vai và lấy cái chổi quét lại chỗ tôi vừa sơn cho phẳng. ‘‘Anh đoán thế.’’
‘‘Chúng ta phải tìm cho ra gã đó. Anh có thể nhờ anh Doug giới thiệu cho anh được không? Giả vờ như anh muốn mua để dùng riêng chẳng hạn?’’
Mặt anh Nash nhăn tít lại. ‘‘Nhưng nhỡ anh phải kiểm tra hàng thì sao?’’
Ờ nhỉ. ‘‘Thế anh không giả vờ được à?’’ Tôi nói xong cũng thấy mình vô duyên. Làm sao tôi có thể bắt anh Nash mạo hiểm như thế được? Nhỡ anh ấy không giả vờ được và buộc phải hít thật thì sao? Nhỡ anh ấy vô tình hít phải Hơi thở của Quỷ thì sao? Dù thế nào thì cũng là lỗi của tôi. Và cả đời này tôi sẽ không sống nổi với nỗi day dứt ấy mất.
‘‘À mà thôi, để em làm cho.’’ – tôi đứng dậy, kiễng chân làm một đường từ trên xuống dưới, nước sơn nhỏ tong tỏng xuống miếng vải bạt – ‘‘Em sẽ tới gặp anh ta, giả vờ muốn hít thử và tìm hiểu xem anh ta lấy chúng từ nguồn nào. Và liệu anh ta có biết cái chất đó thực sự là gì hay không…’’
‘‘Không được.’’ Anh Nash sẵng giọng nói.
‘‘Tại sao? Bởi vì em là con gái à?’’
Các vòng xoáy trong mắt anh Nash xoay tít mù. Anh đang lo lắng hay sợ hãi? ‘‘Bởi vì em dường như không chịu hiểu rằng thế giới này đâu phải của mình em để mà ai em cũng muốn dang tay ra cứu. Đây không phải là một trò chơi, Kaylee ạ. Em không phải là cảnh sát chìm. Em chỉ là một đứa trẻ con, luôn thích nghiêm trọng hóa mọi chuyện. Và anh sẽ không để cho em đâm đầu vào chỗ chết chỉ vì muốn làm anh hùng cứu thế giới.’’
Tôi lùi lại vài bước, hai má đỏ bừng như vừa bị ăn tát. ‘‘Em không phải là một đứa trẻ con.’’ – Trước giờ chưa bao giờ anh Nash dùng cái giọng đó nói với tôi. Chưa một lần nào. ‘‘Em không biết vấn đề của anh là gì, nhưng trừ phi anh trả tiền thuê nhà cho em hoặc là sếp của em ở Cinemark, còn thì anh chẳng có quyền bảo em phải làm gì hết.’’
‘‘Không thì sao? Em sẽ vẩy sơn vào áo khoác anh chắc?’’ Nụ cười bỡn cợt của anh chỉ càng làm tôi điên tiết hơn.
‘‘Anh đừng có cười như thế. Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.’’ Giọng tôi đanh lại cảnh cáo.
‘‘OK.OK. Anh có thể thấy là em đang muốn phá hỏng cái ảo của anh thật. Và đó chính là lý do tại sao em càng phải để anh làm việc này. Em nghĩ một gã đã dám buôn thuốc cấm ở Cõi Âm mà sẽ sợ cái chổi sơn của em à?’’ – Anh nhoài người tới định giật lấy cái chổi từ tay tôi và khi thấy tôi nhất quyết không chịu buông ra, anh túm cả tay cả chổi kéo xuống hai bên hông – ‘‘Hãy để anh làm chuyện đó. Anh không muốn em đến gần những gã như Everett.’’ Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, để tôi có thể đọc sự nghiêm túc trong ánh mắt anh, nhưng điều đó vẫn chưa đủ để xoa dịu tôi.
‘‘Nếu em nói em cũng không muốn anh đến gần một kẻ như thế thì sao?’’
Anh nhún vai. ‘‘Anh cao to hơn hẳn em và suốt sáu năm qua anh đã ăn đấm không ít từ những gã cao lớn hơn anh.’’
‘‘Nhưng đấy là các anh đều có đội mũ bảo hiểm và đeo miếng bảo vệ chân tay. Hơn nữa, chưa có gì đảm bảo gã Everett là con người.’’
‘‘Nếu hắn không phải là tà ma thì anh hoàn toàn có thể hạ gục hắn, nếu cần.’’ – Các tà ma không thể đi qua đầu bên này vì thế cơ hội để chuyện đó xảy ra là bằng không – ‘‘Hơn nữa Fuller cũng có mặt ở đó cơ mà.’’
Nhưng tôi nghi ngờ việc anh Doug sẽ hướng về phía anh Nash lắm, nếu anh ta còn muốn mua hít tiếp.
‘‘Thôi được.’’ – Tôi đành nhượng bộ. Anh Nash lập tức buông tay và cúi xuống hôn lên chop mũi tôi. Ở đầu bên kia, Emma cuối cùng cũng đã chịu đứng lên lăn sơn, nhưng hai mắt vẫn đắm đuối nhìn anh Doug không rời. Tôi chột dạ tự hỏi nhỡ anh ta không phải thứ khiến cậu ấy hạnh phúc đến như vậy thì sao? – ‘‘Anh Nash, bọn họ rời nhau ra rồi kìa. Cơ hội của anh đấy.’’
‘‘Anh sẽ quay lại ngay.’’ Anh Nash cẩn thận đặt cái chổi lên nắp thùng sơn rồi tiến vê fphias anh Doug, thỉnh thoảng đứng lại chào hỏi mọi người. Tôi nhúng cái chổi vào thùng sơn, thầm ước giá như mình có thể đọc được khẩu hình. Đang định quét nốt một đường cuối cùng, bỗng tôi nghe thấy có tiếng sẵng giọng từ bên ngoài hành lang vọng vào, qua cánh cửa đang mở toang, cách tôi vài mét.
‘‘Anh quay lại ngay cho em! Ngay lập tức!’’ – Là chị Sophie, giọng đầy phẫn nộ. Chưa bao giờ tôi thấy chị ấy giận dữ đến như vậy, mặc dù chị ấy vẫn thường xuyên gào thét trước mặt tôi – ‘‘Anh đừng hòng lẩn đi lần nữa.’’
‘‘Anh sẽ quay lại ngay.’’ – anh Scott vặc lại và qua và qua cái điệu bộ gắt gỏng khó chịu ấy tôi hiểu thừa là anh ta đang bứt rứt vì thiếu thuốc và đang muốn đi hít một liều mới. – ‘‘Anh cần phải lấy một thứ trong quả bóng.’’
‘‘Cái gì?’’ – Chị Sophie gào lên. Tôi nhích lại gần cửa, ghé mắt nhìn ra ngoài và thấy anh Scott nhưng chị Sophie thì không.
‘‘Ý anh là trong xe.’’ – anh Scott giơ tay lên xoa trán, giọng đầy khẩn trương – ‘‘Anh không thể nghĩ được khi xung quanh ồn như thế này!’’ Anh gầm lên và tôi thụt đầu vội vào bên trong, liếc mắt nhìn xung quanh. Đúng là mọi người đang trò chuyện rôm rả với nhau thật nhưng căn phòng rất lớn, một nhúm người như thế này làm sao có thể gọi là ồn được.
Không lẽ anh Scott bắt đầu mắc chứng ảo thanh và nghe thấy tiếng nói trong đầu rồi hay sao? Không hay rồi…
‘‘Anh cần phải đi lấy một thứ…’’ Anh lầm bầm nói. Tôi rón rén ngó đầu nhìn ra lần nữa và thấy anh Scott đang nhìn chằm chằm vào bức tường bên trái, như thể có cái gì đó sắp xồ ra.
‘‘Gớm, anh chịu quay lại ghê cơ…’’ – Sophie cong môi dè bỉu – ‘‘Anh đã hứa là sẽ giúp em cơ mà! Giờ anh bỏ em đi như vậy thì tụi bạn em sẽ nhìn em như thế nào?’’
‘‘Vậy thì em thay nhóm bạn khác đi. Có khi em không phải là người duy nhất thèm muốn cái danh hiệu ‘‘Công chúa băng giá’’ năm nay đâu.’’
‘‘Là ‘‘Nữ hoàng tuyết’’. Nhưng em dành chiến thắng thì có ích gì khi không có ai ở đó ăn mừng với em?’’
Trong lúc đó, anh Nash đã kịp kéo anh Doug ra một góc để nói chuyện riêng. Vừa theo dõi hai người họ vừa nghe lén chị Sophie và bạn trai thật chẳng dễ dàng tẹo nào.
‘‘Anh đã nói anh sẽ có mặt ở đấy rồi còn gì.’’ Anh Scott rít lên qua kẽ răng và tim tôi như muốn rớt ra ngoài trước sự giận dữ của anh.
‘‘Anh cũng đã nói sẽ giúp tụi em cả tuần này nhưng mãi tới hôm nay mới thấy anh xuất hiện lần đầu tiên. Và chưa gì anh đã muốn chuồn rồi.’’
Đôi giày thể thao của anh Scott kêu ken két trên sàn nhà lúc anh quay lưng bỏ đi, kế đó là tiếng lọc cọc đuổi theo của chị Sophie. ‘‘Khỉ ạ! Sophie, buông ra!’’ Và rồi tôi nghe thấy huych một cái và tiếng chị Sophie á lên đầy sửng sốt.
‘‘Anh là thằng khốn!’’ Chị rít lên, phủi tay đứng dậy.
Anh Scott thở ra rất mạnh, trông mặt vừa ăn năn vừa có phần hơi nôn nóng. ‘‘Tại em… em không biết lúc nào nên dừng lại.’’
‘‘Câu đó phải để em nói với anh mới đúng!’’ – chị Sophie hậm hực nói và tôi không thể đồng ý hơn. Có lẽ từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên hai chị em tôi có chung quan điểm về một vấn đề gì đó. Không ngờ chị ấy dám nói thẳng vào mặt anh Scott những lời như thế… Có điều, đáng ra tôi không cần phải ngạc nhiên như vậy. Vì xét cho cùng chị Sophie chỉ ti tiện chứ không ngu ngốc – ‘‘Lối hành xử của anh còn điên hơn cả Kaylee.’’
Và… chị ấy vừa đánh mất sự thông cảm của tôi, một lần nữa.
‘‘Sao cũng được.’’ Anh Scott bỏ đi thẳng, cánh tay trái giật đùng đùng. Trước khi quẹo qua khỏi hành lang, anh ta lấm lét nhìn qua vai một lần cuối, nhưng không phải về phía chị Sophie mà về phía dãy tủ đựng đồ bên phải. Như thể anh đang nhìn thấy thứ mà người khác không thể nhìn thấy được.
Chị Sophie vuốt lại cái áo khoác và tôi chạy thật nhanh về gian hàng của mình, đúng lúc anh Nash cũng đang từ chỗ anh Doug bước tới. Một lác sau, chị Sophie đi vào phòng tập, và hơi khựng người lại khi bắt gặp anh mắt của tôi.
Mặt chị ấy tái đi vì chợt nhận ra rằng tôi đã nghe thấy hết cuộc cãi vã vừa rồi giữa chị và bạn trai. Nhưng chỉ độ một giây sau chị ấy đã quay trở lại với đúng bản chất Sophie của mình. Chị giương ánh mắt dè bỉu, nhìn tôi từ đầu xuống chân và cười khẩy hỏi: ‘‘Không có tiền mua giày trắng hay sao mà phải dùng sơn trắng sơn giày thế kia.’’ Nói xong, chị cầm một vốc tuyết giả ngúng nguẩy đi tới chỗ đội khiêu vũ, đang xúm đông xúm đỏ trước cái sân khấu vừa được dựng tạm lên, dành riêng cho cuộc thi ‘‘Nữ hoàng tuyết’’.
‘‘Lại có chuyện gì với bà chị họ em à?’’ Anh Nash cúi xuống nhặt cái chổi sơn đang quét dở lúc nãy lên.
‘‘À, tại em nghe thấy chị ấy với anh Scott cãi nhau ý mà. Anh ta lại vừa bỏ đi hít tiếp rồi. Em thề với anh, hai ông bạn anh giống y như hai đứa trẻ con nghiện mút ti giả ý. Anh Scott thì càng ngày càng ăn nói thiếu mạch lạc.’’
‘‘Ừ.’’ – anh Nash thở dài cái thượt, nhưng khi thấy mấy giọt sơn trắng đang rỏ tong tỏng lên bàn chân phải của tôi, anh liền mỉm cười – ‘‘Em đang tính sơn chân trắng đấy à?’’
‘‘Có người vừa hỏi em câu đấy rồi.’’ – tôi vứt toẹt cái chổi sơn vào trong thùng và quỳ xuống lau giày – ‘‘Anh Doug đã nói gì thế anh?’’
Anh Nash ngồi xuống tấm vải bạt đẻ sửa sang lại phần đáy của gian hàng. ‘‘Tối thứ Sáu này sẽ có tiệc ở nhà Fuller và tay Everett đó cũng sẽ mặt. Doug nói anh có thể đợi tới tối hôm đó rồi tự mua, chứ cậu ấy sẽ không bán chỗ đang có cho anh.’’
Tôi ra sức lau chỗ sơn dính trên giày nhưng có vẻ như càng lau thì nó càng bẩn hơn. ‘‘Vậy là chúng ta sẽ đi dự tiệc đúng không anh?’’
‘‘Chắc thế.’’ – anh thở dài, liếc nhìn xung quanh đề phòng xung quanh có người nghe trộm – ‘‘Nhưng anh không hiểu chuyện đó thì giúp được gì. Gặp được gã Everett rồi thì sao? Không lẽ lôi hắn ra cửa sau và yêu cầu hắn không được bán thứ thuốc đó vào thế giới loài người? Nếu hắn đã bán Hơi thở của Quỷ, chứng tỏ phải có người cung cấp cho hắn. Làm sao chúng ta chống lại một tà ma được?’’ Anh giật vội lấy giẻ trên tay tôi để lau mấy giọt sơn vừa rỏ xuống sàn, trước khi tôi kịp ngồi vào.
‘‘Em biết.’’ – Thực ra tôi chẳng biết gì hết. Cũng chẳng có giải pháp nào để ngăn chặn tên Everett – hay gã tà ma đứng đằng sau chống lung – và càng không dám chắc rằng việc cắt đứt nguồn cung cấp và bắt họ đi cai nghiện là giúp họ hay giết họ. Nhưng tôi không thể đứng nhìn mà không làm gì cả - ‘‘Chuyện đã tới nước này rồi, chúng ta phải nhờ người giúp thôi.’’
‘‘Ví dụ như ai?’’
‘‘Em không biết. Bố em? Mẹ anh? Hay bác Brendon?’’ Tôi nín thở chờ đợi màn tranh luận của anh Nash.
‘‘Kaylee…’’
‘‘Nghe em nói hết đã.’’ – Tôi đặt cái chổi lên nắp thùng sơn, như cách anh Nash vừa làm lúc nãy và nhích lại gần chỗ anh đang ngồi, vì sợ nhỡ người khác nghe thấy – ‘‘Đây không phải là chuyện ai bán đứng ai. Càng không có chuyện báo cảnh sát hay bắt bớ nào hết. Vấn đề là: Nếu chúng ta không làm gì đó, anh Scott sẽ hóa điên mất. Kiểu như lẩm bẩm nói chuyện một mình, thu mình trong bóng tối, tưởng tượng ra những thứ không có thật,… Và đó mới chỉ là sự khởi đầu. Điều tương tự rồi cũng sẽ xảy ra với anh Doug, và những người mà anh ta chuyền quả bóng cho. Thậm chí là cả Emma, chị Sophie, và bất cứ ai chẳng may hít phải quá nhiều hơi thở của những quả bóng đó. Chúng ta phải tìm mọi cách để ngăn chặn gã Everett và kẻ cung cấp Hơi thở của Quỷ cho hắn. Nhưng chúng ta không thể làm chuyện đó một mình.’’
‘‘Okkkk…’’ – anh Nash nhíu mày – ‘‘Thế bố em sẽ nói gì khi phát hiện ra em đã biết việc này được hơn tuần nay rồi mà không hề nói cho bố biết? Rồi cả chuyện xe em bị đâm bởi một gã đang phê Hơi thở của Quỷ? Bố sẽ không bao giờ cho em bước chân ra khỏi nhà nữa mất. Không lẽ em muốn bị cấm túc suốt quãng đời còn lại của mình hả Kay?’’
‘‘Tất nhiên là không rồi. Nhưng kể cả em có bị bố phạt đi chăng nữa, ít nhất chúng ta cũng cứu được mạng cho anh Scott và anh Doug.’’ – Với một tinh thần tỉnh táo, hy vọng là như vậy. Và công bằng mà nói, so với việc cứu được một mạng người thì so với việc bị phạt thêm một lần nữa là quá nhỏ và hoàn toàn xứng đáng – ‘‘Chưa kể Emma, và chị Sophie nữa. Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta tiếp tục bưng bít mọi chuyện? Nhỡ chị Sophie cũng bị kéo vào vụ này thì sao? Làm sao em có thể nhìn mặt bác mình khi mà chính em đã đẩy con gái bác vào chỗ chết? Thêm một lần nữa?’’
Anh Nash nhắm nghiền mắt lại và hít một hơi thật sâu. Anh không hề nhìn tôi cho tới khi các đốt ngón tay anh không còn trắng bệch vì nắm quá chặt nữa. ‘‘Em nói thế thì anh cũng chịu rồi.’’ – nhưng nét mặt anh lại đang nói điều ngược lại – ‘‘Nhưng chúng ta phải thử trước đã, được không? Hãy cùng anh tới bữa tiệc và gặp tay Everett đó xem thế nào rồi hẵng đi mách với bố mẹ vẫn chưa muộn. Anh chỉ xin em thêm hai ngày thôi, được không Kaylee?’’
Tôi ngập ngừng. Tôi có thể hiểu sự do dự của anh Nash khi phải bán đứng bạn mình, nhưng tôi không thể hiểu tại sao anh lại do dự trước việc giữ mạng sống cho họ. ‘‘Thôi được. Nhưng nếu chúng ta không thể làm gì hắn, em sẽ kể hết mọi chuyện với bố em. Ngay tối hôm ấy. Em không đùa đâu, anh Nash ạ. Chuyện này thực sự đã đi quá xa rồi.’’
Anh Nash gật đầu và thả cái chổi sơn xuống sàn. ‘‘Anh hoàn toàn đồng ý với em về điểm đó.’’ – anh thì thầm nói. Và qua các vòng xoáy đang chuyển động chậm rãi trong mắt anh, tôi có thể đọc được nỗi lo lắng xen lẫn chút sợ hãi – ‘‘Chuyện này quả thực đã đi quá xa rồi.’’
/145
|