Chương 4
“Em đến bệnh viện làm gì thế?” Anh Tod hỏi, lúc tôi lùi số cho xe ra khỏi bãi để xe.
“Để không phải nghĩ tới việc giờ này tuần sau địa chỉ nhà em đã thay đổi từ số nhà sang số nghĩa trang.” Nhưng sự xao nhãng ấy chỉ mang tính chất tạm thời, và giờ khi các vấn đề của Danica không còn vương vấn trong đầu nữa, các vấn đề của cá nhân tôi lại ùn ùn quay trở lại, kêu gọi sự chú ý như một con chó đang sủa ầm ỹ cho tới khi nào được ăn mới thôi.
Anh Tod tặc lưỡi. “Ừ, anh cũng trải qua chuyện đó rồi.” Có lẽ chỉ có các thần chết mới dám cười nhạo vào cái chết như thế.
Va tôi chợt nhận ra rằng trong số những người tôi quen, anh Tod là người duy nhất có thể hiểu được cảm giác bây giờ của tôi.
Tôi liếc mắt sang nhìn anh và dừng xe lại trước khi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. “Anh có biết mình sẽ chết trước khi sự việc xảy ra không?” Tôi thì thào hỏi, run rẩy lo sợ với chính câu hỏi của mình. Cứ nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong sáu ngày tới là tôi lại cảm thấy bất lực và sợ hãi vô cùng.
“Chỉ khoảng năm phút thôi.”
“Anh có sợ không?” Bỏi vì tôi thấy mình giống như con lắc đồng hồ, đang tiến gần tới những giây cuối cùng của cuộc đời mình, chao đảo nhưng không thể dừng lại....
“Chưa bao giờ anh sợ đến như vậy. Và sau chuyện đó anh đã nghĩ sẽ không bao giờ còn sợ điều gì nữa.”
Tôi còn hàng triệu câu hỏi nữa muốn hỏi anh nhưng tôi biết câu trả lời của anh sẽ không giúp ích được gì cho tôi, nếu không muốn nói là không phù hợp. Bởi vì cái chết của tôi không giống với cái chết của anh, hay của bất kỳ ai. Tôi hiểu mình sẽ chỉ có một mình, khi đối mặt với cái chết.
“Kaylee?” Anh Tod gọi, lúc tôi từ từ cho xe rẽ vào khu nhà mình.
“Dạ?” Nãy giờ tôi vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của bản thân, mặc dù đã rất cố gắng để không nghĩ về chúng.
“Giờ anh đang cảm thấy rất sợ.”
Có gì đó trong giọng nói của anh khiến tôi phải quay sang nhìn anh, qua ánh đèn đường đang chiếu vào trong xe. Và có điều gì đó trong mắt anh khiến tôi phải dừng xe lại, trước cửa một ngôi nhà lạ hoắc, cách nhà tôi hai dãy phố.
“Tại sao anh lại sợ?” Tôi hỏi, và đột nhiên mọi thứ xung quanh tôi bỗng tĩnh lặng một cách lạ thường.
“Bởi vì anh không thể làm gì. Anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ. Và anh ghét cái cảm giác bất lực và vô dụng này. Nhưng đồng thời nó lại khiến anh cảm thấy giống con người hơn, một cảm giác mà lâu nay anh cứ ngỡ là mình đã đánh mất.”
“Bởi vì chị Addison đã không còn?”
Anh chậm rãi gật đầu, như thể vẫn còn gì đó hơn thế nhưng anh chưa sẵn sàng để chia sẻ nó với tôi. “Anh đã làm mọi thứ có thể cho cô ấy. Nhưng đôi khi nỗ lực không thôi vẫn không đủ, em cần phải... buông tay.”
“Em vẫn chưa sẵn sàng buông tay khỏi cuộc đời của mình.” Tôi nói rất khẽ.
“Anh cũng vậy - cho dù là cuộc đời của em hay của anh - Nhưng chẳng hiểu sao lần này khi biết mình không thể kiểm soát được cái chết anh lại thấy mình giống với con người hơn. Và một phần trong anh cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Và đây chính là điều khiến anh sợ hãi.”
Tôi chớp chớp mắt, cố gắng tiêu hóa những lời khó hiểu vừa thốt ra khỏi miệng anh chàng thần chết. “Anh ghét cảm giác vô dụng nhưng lại thích việc cái cảm giác vô dụng ấy khiến anh thấy mình giống với con người hơn?” Tôi bối rối hỏi lại. Có vẻ như tôi đã bỏ lỡ mất chuyện gì đó.
Anh Tod suy nghĩ độ một giây rồi gật đầu. “Ừ. Em nghe có hiểu không?”
Tôi chỉ biết nhún vai. “Hiện giờ em chẳng còn tâm trí để nghe bất cứ cái gì nữa, vì thế anh hỏi em cũng bằng thừa.” - Tôi nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy vô - lăng - “Em không yêu cầu anh phải làm gì hết, anh Tod ạ. Thật không công bằng khi bắt anh phải mạo hiểm công việc của mình...” - cũng chính là cuộc đời sau khi chết của anh - “... trong khi đằng nào thì em cũng sẽ chết, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa.”
“Kaylee…” Anh mở miệng định nói nhưng đã bị tôi chặn lại.
“Em đã nghe thấy những điều anh nói hồi chiều. Và em hoàn toàn tôn trọng điều khoản “không có sự trao đổi lần thứ hai”.” - Mặc dù nó đã giết chết tia hy vọng cuối cùng của cuộc đời tôi - “Nhưng bố em thì không. Vì vậy em cần anh hứa với em sẽ không để bố em làm điều đó. Bởi em biết bố sẽ làm mọi cách để hoán đổi mạng sống của mình cho em. Nếu không, em thề sẽ dùng toàn bộ cuộc đời sau khi chết của mình ám theo anh.”
“Yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu.” - Anh Tod trấn an tôi - “Bố em sẽ không thể nhìn thấy thần chết của em. Chẳng có thần chết nào lại đi xuất hiện trước mặt người thân của người sắp chết cả.”
“Thế thì tốt.” Ít nhất tôi cũng bớt đi dược một nỗi lo.
Tôi gạt cần số sang chế độ LÁI và tay anh Tod nắm nhẹ lấy tay tôi. “Kaylee” - Anh nhẹ nhàng nói, và tôi quay sang nhìn anh - “Nếu có thể làm gì, chắc chắn anh sẽ làm.”
“Em biết.” Và trong giây phút ấy, đó là tất cả những gì tôi biết.
Styx ngóc đầu dậy khỏi lòng anh Nash khi nghe thấy tiếng tôi mở cửa. Vai trò của Styx giống như những chú chó giữ nhà ở thế giới loài người, chỉ có điều nó ở đây để bảo vệ cho tôi khỏi bị tà ma nhập vào, chứ không phải người bạn trai mà tôi đã quên bẵng mất là có hẹn. Anh Nash đứng dậy và Styx nhảy vội xuống khỏi ghế, lóc cóc chạy về phía tôi. Một chú chó nửa Pô - mê-ran, nửa... gì đó của Cõi Ẩm. Và thuộc sở hữu của riêng tôi. Chúng tôi đã gắn bó với nhau từ khi Styx còn bé xíu - mặc dù bây giờ cô nàng vẫn chẳng to hơn là mấy - và nó sẽ không nghe lời bất kỳ ai khác ngoài tôi, cho tới ngày tôi chết.
Một việc khá hay ho, nếu là vài giờ trước.
“Chào anh.” Tôi nói, và Nash bước tới vòng tay ôm ghì lấy tôi chặt đến nỗi tôi gần như muốn tắt thở.
“Em không sao chứ?” Cuối cùng anh cũng chịu buông tôi ra, nhưng là để nhìn chằm chằm vào trong mắt tôi, tìm kiếm một điều gì đó.
“Anh đã biết chuyện rồi à?” Tôi cúi xuống bế Styx lên nựng, theo thói quen.
“Bố tưởng con cũng muốn như vậy.” Tôi ngẩng đầu lên và thấy bố đang đứng ở cửa phòng bếp, trên tay là một cốc cà phê bốc khói nghi ngút, mặc dù giờ đã khá muộn.
Có thực là tôi muốn anh Nash biết hay không, bản thân tôi cũng không dám chắc. Anh ấy không thể làm gì để ngăn chặn điều đó, và tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu anh ấy một bí mật khủng khiếp đến như vậy. Nhưng giờ anh ấy đang nhìn tôi như thể chỉ cần một hơi thở mạnh thôi cũng đủ khiến cho tôi gục ngã. Như thể tôi mong manh dễ vỡ đến độ cần phải được bảo vệ.
“À vâng. Con cảm ơn bố.” Tôi gật đầu, không muốn làm tổn thương tới tình cảm của bố.
Khép cánh cửa lại sau lưng, tôi đang định quay ra cảm ơn anh Tod vì đã mang điện thoại tới cho tôi thì chẳng thấy anh ấy đâu nữa - anh ấy đã biến mất từ lúc nào không hay.
“Con có đói không?” Bố hỏi và tôi khựng người lại mất vài giây trước khi hiểu ra việc bố đang làm. Bố đang chăm sóc tôi theo cách của bố. Mặc dù không thể cứu mạng tôi - thêm một lần nữa nhưng bố có thể giải quyết cơn đói của tôi.
“Không ạ. cảm ơn bố.” Tôi thả Styx xuống và cô nàng ngay lập tức nhảy lên cái ghế bành của bố, chăm chăm nhìn ra ngoài cửa, tăng cường cảnh giác cao độ.
“Vậy là chúng ta sẽ xem phim mà không có bỏng ngô hả em?
“Giờ em chẳng còn tâm trạng nào để xem phim nữa.” - Nhất lại là một bộ phim tình cảm đầy nước mắt - “Em nghĩ chắc bọn mình chỉ vào phòng em ngồi chơi thôi.” Tôi kéo tay anh Nash đi về phía hành lang.
“Nhớ mở cửa phòng đấy nhé.” Bố tôi dặn với theo. Lời nhắc nhở quen thuộc thứ hai, chỉ sau câu “Nash, về nhà đi cháu.”
Tôi thật chẳng biết nên cười hay nên khóc nữa. Tôi chỉ còn có sáu ngày để sống, vậy mà bố vẫn lo lắng về việc canh chừng bạn trai của tôi?
Tôi thả tay anh Nash ra và khoanh hai tay lại trước ngực, cố gắng lựa từ để tránh không làm tổn thương tới bố. “Bố có thể yên tâm, điều bố lo sợ sẽ không xảy ra đâu. Hơn nữa con chỉ còn sống được sáu ngày nữa thôi. Con thậm chí còn không thể tổ chức sinh nhật mười bảy tuổi chứ đừng nói là mười tám. Vì thế con muốn sáu ngày tới của mình, sáu ngày cuối cùng của con trên thế giới này, được làm một trẻ vị thành niên tự do.” Hay chí ít là một người lớn danh dự.
“Kaylee…” Bố nghiêm giọng lại đầy cảnh cáo, nhưng có phần run run.
“Bố yên tâm, không phải con đòi dọn ra ngoài sống hay gì hết.” - Tôi vội trấn an bố, không muốn ký ức cuối cùng của ông về tôi lại là một trận cãi vã giữa hai bố con - “Ý con muốn nói là con không muốn tuần cuối cùng của đời mình phải sống gò bó trong một mớ các quy định thậm chí còn chẳng có tác dụng với con sau sáu ngày nữa. Nếu là bố, liệu bố có đi nhắc nhở một bà lão tám mươi tuổi bị ung thư giai đoạn cuối phải mở cửa phòng không?”
“Con sẽ không chết, Kaylee ạ.” Giờ thì bố trông có vẻ cáu thực sự, hai tay bố cũng đang khoanh lại trước ngực giống như tôi.
Tôi nhướn lông mày đầy thách thức. “Bố biết chuyện gì mà con không biết à?”
“Bố biết bố sẽ tìm ra được cách và sau này chúng ta sẽ ngồi cười với nhau về chuyện này khi con đã thành một bà lão. Và đúng, chừng nào con vẫn sống ở đây thì cho dù con có tám mươi hay chín mươi tuổi đi chăng nữa, bố sẽ vẫn bắt con phải mở cửa phòng.”
Lồng ngực tôi thắt lại và tôi phải cố gắng lắm mới thốt ra được một câu. “Nếu đến sáng thứ Sáu tới mà con vẫn còn sống thì con sẽ vui vẻ nghe theo mọi quy định của bố. Còn giờ thì con đi tận hưởng chút thảnh thơi cuối đời còn lại của mình đây.”
Bố cau mặt lại, và các vòng xoáy trong mắt bố từ từ chuyển động, để lộ nỗi lo lắng, xen chút khó chịu, nhưng bố không hề ngăn cản lúc tôi kéo anh Nash vào phòng. Và đóng cửa lại, Nhưng sau đó lại phải mở ra cho Styx vào.
Nash ngồi xuống cái ghế cạnh rồi ngước mặt lên nhìn tôi. “Tại sao em lại phải để bố kể cho anh chuyện đó? Sao em không tự mình nói với anh?
Tôi chớp chớp mắt, hơi bất ngờ khi nghe thấy sự tổn thương trong giọng nói của anh. “Em chưa kịp nói thì bố đã nói trước đấy chứ. Em cũng định sẽ nói với anh mà.” Nhưng tôi cần có thời gian để tự mình suy ngẫm về thông tin đó, trước khi nghĩ tới phản ứng của mọi người.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” - Nash kéo tôi lại gần và vòng tay ôm lấy eo tôi, đầu anh áp vào bụng tôi - “Scott, rồi Doug, và giờ là em… Tại sao mọi người cứ lần lượt bỏ anh mà đi vậy hả Kay? Anh biết phải làm gì khi không có em đây”
Anh ấy sẽ phải dựa vào mẹ, vào anh Tod. Và Sabine. Ba người họ sẽ làm mọi điều để bảo vệ cho Nash và anh sẽ vẫn luôn có họ ở bên cạnh sau khi tôi ra đi. Người tôi đang lo lắng hơn cả là bố tôi...
“Tạm thời đừng nghĩ về chuyện đó làm gì.” - Tôi không phải chỉ đang nói với Nash mà còn nói với chính mình. Tôi lùi lại một bước để anh phải ngẩng mặt lên nhìn tôi - “Hãy nghĩ về sự riêng tư em vừa kiếm được cho chúng ta. Thật tiếc là em phải đợi tới tuần cuối cùng của đời mình mới chịu đứng lên phản kháng nhỉ?”
“Câu nói đùa của em chẳng hay tẹo nào.” Nash nhíu mày, còn tôi quay ra ngồi lại xuống giường.
“Em đâu có nói đùa.”
“Bố em nghĩ có thể ngăn chuyện đó lại.
“Anh Tod nói là không thể rồi.” Tôi ngả người ra giường, hai chân vẫn vắt vẻo bên cạnh giường, còn mắt thì nhìn chằm chằm lên trần nhà. Sao tới giờ tôi mới để ý thấy vết nứt thẳng từ gối của mình lên nhỉ? Ngày nào tôi chẳng nhìn lên đó mà sao chẳng nhận ra nhỉ?
Nash nhích ghế lại gần phía tôi đang nằm. “Và em tin lời anh ta hơn là bố mình à?”
“Em có tin lời một thần chết đã từng trải qua cái chết khi đang là một bean sidhe không à? Có, em tin.”
“Sao em lại như vậy?” Anh kéo ghế ra sát cạnh giường, nhăn nhó nhìn tôi.
Tôi nghiêng người sang đối diện với anh. “Thế em biết phải làm gì bây giờ? Em thậm chí còn chẳng biết chuyện gì đang chờ mình sáu ngày tới.”
Anh Nash thở dài cái thượt rồi chống hai tay lên đầu gối. “Anh chỉ không thể hiểu tại sao em có thể coi chuyện này nhẹ nhàng như thế.”
“Thế anh bảo em phải làm sao, không lẽ đánh chút mắt đen rồi tự tể chức tang lễ sớm ình? Sớm muộn gì em cũng sẽ phải chết, Nash ạ. Không ai có thể thay đổi được điều đó. Nhưng em vẫn còn sáu ngày nữa và em không muốn dành những ngày cuối đời của mình suy đoán xem mình sẽ chết như thế nào.”
Tôi ngồi dậy, cố gắng tìm lại cảm xúc của mình của sáu tháng trước, khi chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Trước khi Nash nói dối tôi về lão Avari và Hơi thở của Quỷ, mặc dù cũng tại tôi nên anh ấy mới bị tiếp xúc với thứ chất độc hại đó. Hơn một tháng rưỡi qua, tôi ráng học cách tin tưởng anh trở lại, và phải đến khi thời gian của mình sắp hết tôi mới hiểu được rằng: Mọi thứ tốt đẹp trên đời không phải tự dưng mà có, ta cần phải nắm lấy thời cơ trước khi quá muộn.
“Sao nào?” - Nash nhíu mày khi thấy tôi cứ ngồi nhìn anh chằm chằm - “Em có thể dẹp ngay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kiểu nếu bây giờ chúng ta chia tay thì thứ Năm tới sẽ dễ dàng hơn với anh...”
“Nash, nếu em biết có cách nào đó có thể khiến cho cái chết của em dễ dàng hơn đối với anh thì ngay từ đầu chúng ta đã không đến với nhau. Chỉ là... Em không muốn nghĩ về những việc mình sẽ không bao giờ có cơ hội được làm…” Tôi không thể lựa chọn cuộc đời mình sẽ kết thúc khi nào và như thế nào, nhưng tôi có thể chọn làm gì với quỹ thời gian còn lại của mình.
Tôi có thể làm được.
Tôi nắm lấy tay Nash và kéo anh dậy khỏi ghế. Tôi không kéo quá mạnh, chỉ là một kiểu dẫn dắt anh tới nơi cần đến. Đó là lên giường. Cùng với tôi. “Có một số việc em muốn làm, trước khi quá muộn.”
Tôi lùi lại ra phía sau, ngả người xuống gối và anh từ từ bò lên giường theo tôi, tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi có thể nghe thấy tim mình đang đập.
“Đây là lý do em đóng cửa đấy à?” Anh thì thầm hỏi, đồng thời cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi.
“Cũng không phải là em định trước...” Tôi choàng tay ôm lấy cổ anh. Có phải tim anh ấy đang đập mạnh hơn cả tôi không?
“Em cũng tinh quái thật.”
“Im nào...” Tôi kéo đầu anh xuống cho tới khi môi anh chạm vào môi tôi. Môi anh vừa ấm vừa mềm, và nó chỉ gợi lại cho tôi toàn những ký ức tốt đẹp đã có giữa anh và tôi - ưu điểm duy nhất của việc bị tà ma nhập vào là bạn sẽ chẳng nhớ gì về chuyện đã xảy ra khi đang xa rời cơ thể của mình. Vì thế tôi cũng dễ dàng bỏ qua cho việc làm trước kia của anh hơn, và quyết định từ nay sẽ tin tưởng anh trở lại
Một việc mà trước giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn làm được. Nhưng sau khi biết mình chỉ còn sáu ngày để sống - rằng tôi sắp sửa mất đi cơ hội của mình - tôi thấy không còn gì để sợ nữa. Tất nhiên là vẫn chưa đến mức gai góc như Sabine, nhưng rõ ràng là dũng cảm hơn rất nhiều. Và có một chút phấn khích.
Được ôm anh trong vòng tay như thế này khiến ọi ưu phiền của tôi như tan biến hết. Chưa bao giờ tôi cảm thấy được sống thật đến thế này.
Tôi sẽ làm chuyện đó. Tôi đã sẵn sàng, mà cái chính là cũng chẳng còn thời gian để không sẵn sàng nữa - trừ phi tôi muốn chết đi mà vẫn còn trinh. Và trong số những việc tôi muốn được làm trước khi chết, đây là việc duy nhất nằm trong tầm tay của tôi.
Môi của Nash trượt dần xuống cổ họng tôi và tôi nhắm mắt lại, cố gắng tập trung không để nỗi sợ hãi xâm lấn vào nỗi đam mê của mình. Tôi có rất nhiều thứ để sợ - những thứ đáng sợ thực sự - và chuyện này không nằm trong số đó. Tôi từ từ lần tay xuống dưới ngực anh và cởi dần từng cái cúc áo.
“Khoannn...!” - Nash lật ngưòỉ sang một bên và cúi xuống nhìn tôi đầy bối rối - “Em đang làm gì thế?”
“Em nghĩ anh thừa biết chuyện gì rồi...”
Anh nhíu mày. “Đây có phải là một bài kiểm tra không? Anh có nên hỏi màu chiếc xe đạp đầu tiên của em là gì không?”
Tôi bật cười phá lên. Sáu tuần trước, tôi đã từng dùng câu hỏi đó làm mật khẩu để đề phòng lão Avari nhập vào cơ thể Alec, một người bạn mới của tôi. “Chẳng có ai đang nhập vào em hết.” - Tôi ngước mắt lên nhìn anh từ dưới gối, để anh có thể đọc được sự thật trong mắt mình - “Chỉ là em đã sẵn sàng.”
“Tuần trước em vẫn còn chưa sẵn sàng. - Nash ngồi thẳng dậy, mặt có vẻ không vui - “Và điều duy nhất thay đổi là…”
“Điều duy nhất thay đổi là em sắp chết. Em không còn nhiều thời gian nữa, Nash ạ, và em muốn được làm chuyện này. Ngay bây giờ.” Trước khi bị nỗi lo lắng, hoặc nỗi sợ hãi lấn át hoàn toàn hoặc bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì tôi lại là người phải thuyết phục anh làm chuyện đó.
“Bố em đang ở phòng bên cạnh mà.”
“Thế thì hãy đến nhà anh.”
Anh chậm rãi lắc đầu. “Mẹ anh hôm nay ở nhà.”
Tôi nhún vai. “Vậy thì đi ra hồ “
“Kaylee…” - Nash thở dài cái thượt rồi quay sang nhìn tôi đầy tiếc nuối - “Em biết là anh cũng muốn mà, nhưng...”
Tôi ngồi thẳng dậy, và có thể cảm nhận hai má đang đò ửng lên vì ngượng. Anh ấy đang từ chối tôi? Sau biết bao lần gợi ý, đề nghị và thậm chí là cả ép buộc? “Nhưng sao?” Tôi sẵng giọng hỏi.
“Không phải như thế này. Em không hề thực sự muốn điều đó. Em chỉ đang muốn trốn tránh để không phải nghĩ về ngày thứ Năm tới. Chứ thực tâm đây không phải là thứ em muốn, và...”
“Đừng nói với em là em muốn gì!” Tôi gắt lên, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, để tôi phải quay sang nhìn vào mắt anh và đọc được nỗi tiếc nuối thực sự trong đó.
“... và anh đã từng thề với em là anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của em. Anh quá hiểu em để biết khi nào em muốn dừng lại, kể cả nếu em không nói cho anh biết. Vì thế, đừng biến anh thành kẻ nói dối một lần nữa, Kaylee ạ. Một lần đã là quá đủ.”
Đáng tiếc, anh ấy nói đúng.
“OK, em hiểu ý anh. Nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ thay đổi chứ.” - Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt anh, âm thầm cầu xin anh hãy hiểu ình - “Mọi thứ đã thay đổi Nash ạ. Em thực sự muốn có anh. Và anh cũng muốn có em. Anh luôn muốn làm chuyện này từ nhiều tháng nay rồi, và giờ chúng ta chỉ còn sáu ngày để thực hiện điều đó, trước khi cả hai đánh mất cơ hội của mình.”
Anh nhắm mắt lại, ngăn không cho tôi nhìn thấy những cảm xúc mà anh không thể đừng được. Cuối cùng, anh mở mắt ra và tôi có thể thấy anh đang phải rất cố gắng để giấu đi cảm xúc thực sự của mình. “Sao tự dưng lại thành em cầu xin anh chuyện đó thế này?” Anh nhoẻn miệng cười và nháy mắt trêu tôi, làm tôi không nhịn được cười.
“Anh sẽ không chịu để cho em toại nguyện đúng không?”
Nụ cười trên môi Nash nhạt dần. “Đừng lấy cái chết ra để đùa nữa, Kaylee. Chuyện này đã đủ khó khăn lắm rồi.”
“Người ta vẫn nói sự hài hước là cách phòng ngự tốt nhất.”
“Phải nói là tấn công là cách phòng ngự tốt nhất mới đúng. Nhưng em không thể tấn công cái chết. Mặc dù đôi lúc anh ta cũng đáng ghét thật…” Ý chỉ anh Tod đây mà. Mặc dù công bằng mà nói anh Nash cũng nhiều lần cố tình chọc tức anh Tod cơ.
“Sao cũng được. Nếu đó là điều ước trước khi chết của em thì sao?” Tôi ngả người lại xuống gối, hy vọng có thể dụ dỗ được anh.
“Anh là điều ước trước khi chết của em ý hả?” Anh nằm xuống bên cạnh tôi và tôi hơi nhấc đầu lên để anh có thể luồn tay qua cho tôi gối.
“Ừm... cũng không hẳn. Điều ước của em là sẽ không phải chết. Nhưng anh xếp thứ hai, ngay sau đó. Anh thấy sao?”
Ngón tay anh trượt dọc theo bàn tay tôi, và anh cúi xuống thì thầm nói. “Anh thấy...
Một tiếng cọt kẹt vang lên và tôi ngẩng đầu lên thấy anh Tod đang ngồi ghế, lưng quay lại về phía chúng tôi. Đây có lẽ là lần xuất hiện lịch sự nhất của anh giành cho Nash và tôi. Mặc dù khá thất vọng trước sự gián đoạn này nhưng một phần nhỏ trong tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Thực sự tôi cũng chẳng biết nên phải hiểu cảm xúc của mình bây giờ như thế nào nữa.
“Hy vọng là anh đã làm gián đoạn chuyện gì đó.” Anh chàng thần chết quay người lại nhìn chúng tôi. Anh Nash ngồi bật dậy, hai má đỏ bừng lên.
“Đi ra!” Anh gầm lên.
Anh Tod đảo tròn hai mắt. “Anh đã hứa với Kaylee một chuyện. Và như mọi lần, anh chỉ làm người đưa tin thôi.”
“Chuyện gì thế anh Tod?” Tôi nắm lấy tay anh Nash chặn lại, trước khi anh có thể nói thêm điều gì.
“Mẹ anh đang ở trong bếp cố gắng thuyết phục bố em không làm chuyện gì đó ngu ngốc. Có vẻ như mẹ sẽ phải cần tới sự trợ giúp của em!”
“Em đến bệnh viện làm gì thế?” Anh Tod hỏi, lúc tôi lùi số cho xe ra khỏi bãi để xe.
“Để không phải nghĩ tới việc giờ này tuần sau địa chỉ nhà em đã thay đổi từ số nhà sang số nghĩa trang.” Nhưng sự xao nhãng ấy chỉ mang tính chất tạm thời, và giờ khi các vấn đề của Danica không còn vương vấn trong đầu nữa, các vấn đề của cá nhân tôi lại ùn ùn quay trở lại, kêu gọi sự chú ý như một con chó đang sủa ầm ỹ cho tới khi nào được ăn mới thôi.
Anh Tod tặc lưỡi. “Ừ, anh cũng trải qua chuyện đó rồi.” Có lẽ chỉ có các thần chết mới dám cười nhạo vào cái chết như thế.
Va tôi chợt nhận ra rằng trong số những người tôi quen, anh Tod là người duy nhất có thể hiểu được cảm giác bây giờ của tôi.
Tôi liếc mắt sang nhìn anh và dừng xe lại trước khi đèn giao thông chuyển sang màu đỏ. “Anh có biết mình sẽ chết trước khi sự việc xảy ra không?” Tôi thì thào hỏi, run rẩy lo sợ với chính câu hỏi của mình. Cứ nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra trong sáu ngày tới là tôi lại cảm thấy bất lực và sợ hãi vô cùng.
“Chỉ khoảng năm phút thôi.”
“Anh có sợ không?” Bỏi vì tôi thấy mình giống như con lắc đồng hồ, đang tiến gần tới những giây cuối cùng của cuộc đời mình, chao đảo nhưng không thể dừng lại....
“Chưa bao giờ anh sợ đến như vậy. Và sau chuyện đó anh đã nghĩ sẽ không bao giờ còn sợ điều gì nữa.”
Tôi còn hàng triệu câu hỏi nữa muốn hỏi anh nhưng tôi biết câu trả lời của anh sẽ không giúp ích được gì cho tôi, nếu không muốn nói là không phù hợp. Bởi vì cái chết của tôi không giống với cái chết của anh, hay của bất kỳ ai. Tôi hiểu mình sẽ chỉ có một mình, khi đối mặt với cái chết.
“Kaylee?” Anh Tod gọi, lúc tôi từ từ cho xe rẽ vào khu nhà mình.
“Dạ?” Nãy giờ tôi vẫn đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ của bản thân, mặc dù đã rất cố gắng để không nghĩ về chúng.
“Giờ anh đang cảm thấy rất sợ.”
Có gì đó trong giọng nói của anh khiến tôi phải quay sang nhìn anh, qua ánh đèn đường đang chiếu vào trong xe. Và có điều gì đó trong mắt anh khiến tôi phải dừng xe lại, trước cửa một ngôi nhà lạ hoắc, cách nhà tôi hai dãy phố.
“Tại sao anh lại sợ?” Tôi hỏi, và đột nhiên mọi thứ xung quanh tôi bỗng tĩnh lặng một cách lạ thường.
“Bởi vì anh không thể làm gì. Anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như bây giờ. Và anh ghét cái cảm giác bất lực và vô dụng này. Nhưng đồng thời nó lại khiến anh cảm thấy giống con người hơn, một cảm giác mà lâu nay anh cứ ngỡ là mình đã đánh mất.”
“Bởi vì chị Addison đã không còn?”
Anh chậm rãi gật đầu, như thể vẫn còn gì đó hơn thế nhưng anh chưa sẵn sàng để chia sẻ nó với tôi. “Anh đã làm mọi thứ có thể cho cô ấy. Nhưng đôi khi nỗ lực không thôi vẫn không đủ, em cần phải... buông tay.”
“Em vẫn chưa sẵn sàng buông tay khỏi cuộc đời của mình.” Tôi nói rất khẽ.
“Anh cũng vậy - cho dù là cuộc đời của em hay của anh - Nhưng chẳng hiểu sao lần này khi biết mình không thể kiểm soát được cái chết anh lại thấy mình giống với con người hơn. Và một phần trong anh cảm thấy hạnh phúc vì điều đó. Và đây chính là điều khiến anh sợ hãi.”
Tôi chớp chớp mắt, cố gắng tiêu hóa những lời khó hiểu vừa thốt ra khỏi miệng anh chàng thần chết. “Anh ghét cảm giác vô dụng nhưng lại thích việc cái cảm giác vô dụng ấy khiến anh thấy mình giống với con người hơn?” Tôi bối rối hỏi lại. Có vẻ như tôi đã bỏ lỡ mất chuyện gì đó.
Anh Tod suy nghĩ độ một giây rồi gật đầu. “Ừ. Em nghe có hiểu không?”
Tôi chỉ biết nhún vai. “Hiện giờ em chẳng còn tâm trí để nghe bất cứ cái gì nữa, vì thế anh hỏi em cũng bằng thừa.” - Tôi nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm chặt lấy vô - lăng - “Em không yêu cầu anh phải làm gì hết, anh Tod ạ. Thật không công bằng khi bắt anh phải mạo hiểm công việc của mình...” - cũng chính là cuộc đời sau khi chết của anh - “... trong khi đằng nào thì em cũng sẽ chết, cho dù anh có làm gì đi chăng nữa.”
“Kaylee…” Anh mở miệng định nói nhưng đã bị tôi chặn lại.
“Em đã nghe thấy những điều anh nói hồi chiều. Và em hoàn toàn tôn trọng điều khoản “không có sự trao đổi lần thứ hai”.” - Mặc dù nó đã giết chết tia hy vọng cuối cùng của cuộc đời tôi - “Nhưng bố em thì không. Vì vậy em cần anh hứa với em sẽ không để bố em làm điều đó. Bởi em biết bố sẽ làm mọi cách để hoán đổi mạng sống của mình cho em. Nếu không, em thề sẽ dùng toàn bộ cuộc đời sau khi chết của mình ám theo anh.”
“Yên tâm, sẽ không có chuyện đó đâu.” - Anh Tod trấn an tôi - “Bố em sẽ không thể nhìn thấy thần chết của em. Chẳng có thần chết nào lại đi xuất hiện trước mặt người thân của người sắp chết cả.”
“Thế thì tốt.” Ít nhất tôi cũng bớt đi dược một nỗi lo.
Tôi gạt cần số sang chế độ LÁI và tay anh Tod nắm nhẹ lấy tay tôi. “Kaylee” - Anh nhẹ nhàng nói, và tôi quay sang nhìn anh - “Nếu có thể làm gì, chắc chắn anh sẽ làm.”
“Em biết.” Và trong giây phút ấy, đó là tất cả những gì tôi biết.
Styx ngóc đầu dậy khỏi lòng anh Nash khi nghe thấy tiếng tôi mở cửa. Vai trò của Styx giống như những chú chó giữ nhà ở thế giới loài người, chỉ có điều nó ở đây để bảo vệ cho tôi khỏi bị tà ma nhập vào, chứ không phải người bạn trai mà tôi đã quên bẵng mất là có hẹn. Anh Nash đứng dậy và Styx nhảy vội xuống khỏi ghế, lóc cóc chạy về phía tôi. Một chú chó nửa Pô - mê-ran, nửa... gì đó của Cõi Ẩm. Và thuộc sở hữu của riêng tôi. Chúng tôi đã gắn bó với nhau từ khi Styx còn bé xíu - mặc dù bây giờ cô nàng vẫn chẳng to hơn là mấy - và nó sẽ không nghe lời bất kỳ ai khác ngoài tôi, cho tới ngày tôi chết.
Một việc khá hay ho, nếu là vài giờ trước.
“Chào anh.” Tôi nói, và Nash bước tới vòng tay ôm ghì lấy tôi chặt đến nỗi tôi gần như muốn tắt thở.
“Em không sao chứ?” Cuối cùng anh cũng chịu buông tôi ra, nhưng là để nhìn chằm chằm vào trong mắt tôi, tìm kiếm một điều gì đó.
“Anh đã biết chuyện rồi à?” Tôi cúi xuống bế Styx lên nựng, theo thói quen.
“Bố tưởng con cũng muốn như vậy.” Tôi ngẩng đầu lên và thấy bố đang đứng ở cửa phòng bếp, trên tay là một cốc cà phê bốc khói nghi ngút, mặc dù giờ đã khá muộn.
Có thực là tôi muốn anh Nash biết hay không, bản thân tôi cũng không dám chắc. Anh ấy không thể làm gì để ngăn chặn điều đó, và tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ giấu anh ấy một bí mật khủng khiếp đến như vậy. Nhưng giờ anh ấy đang nhìn tôi như thể chỉ cần một hơi thở mạnh thôi cũng đủ khiến cho tôi gục ngã. Như thể tôi mong manh dễ vỡ đến độ cần phải được bảo vệ.
“À vâng. Con cảm ơn bố.” Tôi gật đầu, không muốn làm tổn thương tới tình cảm của bố.
Khép cánh cửa lại sau lưng, tôi đang định quay ra cảm ơn anh Tod vì đã mang điện thoại tới cho tôi thì chẳng thấy anh ấy đâu nữa - anh ấy đã biến mất từ lúc nào không hay.
“Con có đói không?” Bố hỏi và tôi khựng người lại mất vài giây trước khi hiểu ra việc bố đang làm. Bố đang chăm sóc tôi theo cách của bố. Mặc dù không thể cứu mạng tôi - thêm một lần nữa nhưng bố có thể giải quyết cơn đói của tôi.
“Không ạ. cảm ơn bố.” Tôi thả Styx xuống và cô nàng ngay lập tức nhảy lên cái ghế bành của bố, chăm chăm nhìn ra ngoài cửa, tăng cường cảnh giác cao độ.
“Vậy là chúng ta sẽ xem phim mà không có bỏng ngô hả em?
“Giờ em chẳng còn tâm trạng nào để xem phim nữa.” - Nhất lại là một bộ phim tình cảm đầy nước mắt - “Em nghĩ chắc bọn mình chỉ vào phòng em ngồi chơi thôi.” Tôi kéo tay anh Nash đi về phía hành lang.
“Nhớ mở cửa phòng đấy nhé.” Bố tôi dặn với theo. Lời nhắc nhở quen thuộc thứ hai, chỉ sau câu “Nash, về nhà đi cháu.”
Tôi thật chẳng biết nên cười hay nên khóc nữa. Tôi chỉ còn có sáu ngày để sống, vậy mà bố vẫn lo lắng về việc canh chừng bạn trai của tôi?
Tôi thả tay anh Nash ra và khoanh hai tay lại trước ngực, cố gắng lựa từ để tránh không làm tổn thương tới bố. “Bố có thể yên tâm, điều bố lo sợ sẽ không xảy ra đâu. Hơn nữa con chỉ còn sống được sáu ngày nữa thôi. Con thậm chí còn không thể tổ chức sinh nhật mười bảy tuổi chứ đừng nói là mười tám. Vì thế con muốn sáu ngày tới của mình, sáu ngày cuối cùng của con trên thế giới này, được làm một trẻ vị thành niên tự do.” Hay chí ít là một người lớn danh dự.
“Kaylee…” Bố nghiêm giọng lại đầy cảnh cáo, nhưng có phần run run.
“Bố yên tâm, không phải con đòi dọn ra ngoài sống hay gì hết.” - Tôi vội trấn an bố, không muốn ký ức cuối cùng của ông về tôi lại là một trận cãi vã giữa hai bố con - “Ý con muốn nói là con không muốn tuần cuối cùng của đời mình phải sống gò bó trong một mớ các quy định thậm chí còn chẳng có tác dụng với con sau sáu ngày nữa. Nếu là bố, liệu bố có đi nhắc nhở một bà lão tám mươi tuổi bị ung thư giai đoạn cuối phải mở cửa phòng không?”
“Con sẽ không chết, Kaylee ạ.” Giờ thì bố trông có vẻ cáu thực sự, hai tay bố cũng đang khoanh lại trước ngực giống như tôi.
Tôi nhướn lông mày đầy thách thức. “Bố biết chuyện gì mà con không biết à?”
“Bố biết bố sẽ tìm ra được cách và sau này chúng ta sẽ ngồi cười với nhau về chuyện này khi con đã thành một bà lão. Và đúng, chừng nào con vẫn sống ở đây thì cho dù con có tám mươi hay chín mươi tuổi đi chăng nữa, bố sẽ vẫn bắt con phải mở cửa phòng.”
Lồng ngực tôi thắt lại và tôi phải cố gắng lắm mới thốt ra được một câu. “Nếu đến sáng thứ Sáu tới mà con vẫn còn sống thì con sẽ vui vẻ nghe theo mọi quy định của bố. Còn giờ thì con đi tận hưởng chút thảnh thơi cuối đời còn lại của mình đây.”
Bố cau mặt lại, và các vòng xoáy trong mắt bố từ từ chuyển động, để lộ nỗi lo lắng, xen chút khó chịu, nhưng bố không hề ngăn cản lúc tôi kéo anh Nash vào phòng. Và đóng cửa lại, Nhưng sau đó lại phải mở ra cho Styx vào.
Nash ngồi xuống cái ghế cạnh rồi ngước mặt lên nhìn tôi. “Tại sao em lại phải để bố kể cho anh chuyện đó? Sao em không tự mình nói với anh?
Tôi chớp chớp mắt, hơi bất ngờ khi nghe thấy sự tổn thương trong giọng nói của anh. “Em chưa kịp nói thì bố đã nói trước đấy chứ. Em cũng định sẽ nói với anh mà.” Nhưng tôi cần có thời gian để tự mình suy ngẫm về thông tin đó, trước khi nghĩ tới phản ứng của mọi người.
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?” - Nash kéo tôi lại gần và vòng tay ôm lấy eo tôi, đầu anh áp vào bụng tôi - “Scott, rồi Doug, và giờ là em… Tại sao mọi người cứ lần lượt bỏ anh mà đi vậy hả Kay? Anh biết phải làm gì khi không có em đây”
Anh ấy sẽ phải dựa vào mẹ, vào anh Tod. Và Sabine. Ba người họ sẽ làm mọi điều để bảo vệ cho Nash và anh sẽ vẫn luôn có họ ở bên cạnh sau khi tôi ra đi. Người tôi đang lo lắng hơn cả là bố tôi...
“Tạm thời đừng nghĩ về chuyện đó làm gì.” - Tôi không phải chỉ đang nói với Nash mà còn nói với chính mình. Tôi lùi lại một bước để anh phải ngẩng mặt lên nhìn tôi - “Hãy nghĩ về sự riêng tư em vừa kiếm được cho chúng ta. Thật tiếc là em phải đợi tới tuần cuối cùng của đời mình mới chịu đứng lên phản kháng nhỉ?”
“Câu nói đùa của em chẳng hay tẹo nào.” Nash nhíu mày, còn tôi quay ra ngồi lại xuống giường.
“Em đâu có nói đùa.”
“Bố em nghĩ có thể ngăn chuyện đó lại.
“Anh Tod nói là không thể rồi.” Tôi ngả người ra giường, hai chân vẫn vắt vẻo bên cạnh giường, còn mắt thì nhìn chằm chằm lên trần nhà. Sao tới giờ tôi mới để ý thấy vết nứt thẳng từ gối của mình lên nhỉ? Ngày nào tôi chẳng nhìn lên đó mà sao chẳng nhận ra nhỉ?
Nash nhích ghế lại gần phía tôi đang nằm. “Và em tin lời anh ta hơn là bố mình à?”
“Em có tin lời một thần chết đã từng trải qua cái chết khi đang là một bean sidhe không à? Có, em tin.”
“Sao em lại như vậy?” Anh kéo ghế ra sát cạnh giường, nhăn nhó nhìn tôi.
Tôi nghiêng người sang đối diện với anh. “Thế em biết phải làm gì bây giờ? Em thậm chí còn chẳng biết chuyện gì đang chờ mình sáu ngày tới.”
Anh Nash thở dài cái thượt rồi chống hai tay lên đầu gối. “Anh chỉ không thể hiểu tại sao em có thể coi chuyện này nhẹ nhàng như thế.”
“Thế anh bảo em phải làm sao, không lẽ đánh chút mắt đen rồi tự tể chức tang lễ sớm ình? Sớm muộn gì em cũng sẽ phải chết, Nash ạ. Không ai có thể thay đổi được điều đó. Nhưng em vẫn còn sáu ngày nữa và em không muốn dành những ngày cuối đời của mình suy đoán xem mình sẽ chết như thế nào.”
Tôi ngồi dậy, cố gắng tìm lại cảm xúc của mình của sáu tháng trước, khi chúng tôi bắt đầu yêu nhau. Trước khi Nash nói dối tôi về lão Avari và Hơi thở của Quỷ, mặc dù cũng tại tôi nên anh ấy mới bị tiếp xúc với thứ chất độc hại đó. Hơn một tháng rưỡi qua, tôi ráng học cách tin tưởng anh trở lại, và phải đến khi thời gian của mình sắp hết tôi mới hiểu được rằng: Mọi thứ tốt đẹp trên đời không phải tự dưng mà có, ta cần phải nắm lấy thời cơ trước khi quá muộn.
“Sao nào?” - Nash nhíu mày khi thấy tôi cứ ngồi nhìn anh chằm chằm - “Em có thể dẹp ngay mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kiểu nếu bây giờ chúng ta chia tay thì thứ Năm tới sẽ dễ dàng hơn với anh...”
“Nash, nếu em biết có cách nào đó có thể khiến cho cái chết của em dễ dàng hơn đối với anh thì ngay từ đầu chúng ta đã không đến với nhau. Chỉ là... Em không muốn nghĩ về những việc mình sẽ không bao giờ có cơ hội được làm…” Tôi không thể lựa chọn cuộc đời mình sẽ kết thúc khi nào và như thế nào, nhưng tôi có thể chọn làm gì với quỹ thời gian còn lại của mình.
Tôi có thể làm được.
Tôi nắm lấy tay Nash và kéo anh dậy khỏi ghế. Tôi không kéo quá mạnh, chỉ là một kiểu dẫn dắt anh tới nơi cần đến. Đó là lên giường. Cùng với tôi. “Có một số việc em muốn làm, trước khi quá muộn.”
Tôi lùi lại ra phía sau, ngả người xuống gối và anh từ từ bò lên giường theo tôi, tim tôi đập mạnh đến nỗi tôi có thể nghe thấy tim mình đang đập.
“Đây là lý do em đóng cửa đấy à?” Anh thì thầm hỏi, đồng thời cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi.
“Cũng không phải là em định trước...” Tôi choàng tay ôm lấy cổ anh. Có phải tim anh ấy đang đập mạnh hơn cả tôi không?
“Em cũng tinh quái thật.”
“Im nào...” Tôi kéo đầu anh xuống cho tới khi môi anh chạm vào môi tôi. Môi anh vừa ấm vừa mềm, và nó chỉ gợi lại cho tôi toàn những ký ức tốt đẹp đã có giữa anh và tôi - ưu điểm duy nhất của việc bị tà ma nhập vào là bạn sẽ chẳng nhớ gì về chuyện đã xảy ra khi đang xa rời cơ thể của mình. Vì thế tôi cũng dễ dàng bỏ qua cho việc làm trước kia của anh hơn, và quyết định từ nay sẽ tin tưởng anh trở lại
Một việc mà trước giờ tôi vẫn chưa hoàn toàn làm được. Nhưng sau khi biết mình chỉ còn sáu ngày để sống - rằng tôi sắp sửa mất đi cơ hội của mình - tôi thấy không còn gì để sợ nữa. Tất nhiên là vẫn chưa đến mức gai góc như Sabine, nhưng rõ ràng là dũng cảm hơn rất nhiều. Và có một chút phấn khích.
Được ôm anh trong vòng tay như thế này khiến ọi ưu phiền của tôi như tan biến hết. Chưa bao giờ tôi cảm thấy được sống thật đến thế này.
Tôi sẽ làm chuyện đó. Tôi đã sẵn sàng, mà cái chính là cũng chẳng còn thời gian để không sẵn sàng nữa - trừ phi tôi muốn chết đi mà vẫn còn trinh. Và trong số những việc tôi muốn được làm trước khi chết, đây là việc duy nhất nằm trong tầm tay của tôi.
Môi của Nash trượt dần xuống cổ họng tôi và tôi nhắm mắt lại, cố gắng tập trung không để nỗi sợ hãi xâm lấn vào nỗi đam mê của mình. Tôi có rất nhiều thứ để sợ - những thứ đáng sợ thực sự - và chuyện này không nằm trong số đó. Tôi từ từ lần tay xuống dưới ngực anh và cởi dần từng cái cúc áo.
“Khoannn...!” - Nash lật ngưòỉ sang một bên và cúi xuống nhìn tôi đầy bối rối - “Em đang làm gì thế?”
“Em nghĩ anh thừa biết chuyện gì rồi...”
Anh nhíu mày. “Đây có phải là một bài kiểm tra không? Anh có nên hỏi màu chiếc xe đạp đầu tiên của em là gì không?”
Tôi bật cười phá lên. Sáu tuần trước, tôi đã từng dùng câu hỏi đó làm mật khẩu để đề phòng lão Avari nhập vào cơ thể Alec, một người bạn mới của tôi. “Chẳng có ai đang nhập vào em hết.” - Tôi ngước mắt lên nhìn anh từ dưới gối, để anh có thể đọc được sự thật trong mắt mình - “Chỉ là em đã sẵn sàng.”
“Tuần trước em vẫn còn chưa sẵn sàng. - Nash ngồi thẳng dậy, mặt có vẻ không vui - “Và điều duy nhất thay đổi là…”
“Điều duy nhất thay đổi là em sắp chết. Em không còn nhiều thời gian nữa, Nash ạ, và em muốn được làm chuyện này. Ngay bây giờ.” Trước khi bị nỗi lo lắng, hoặc nỗi sợ hãi lấn át hoàn toàn hoặc bắt đầu cảm thấy xấu hổ vì tôi lại là người phải thuyết phục anh làm chuyện đó.
“Bố em đang ở phòng bên cạnh mà.”
“Thế thì hãy đến nhà anh.”
Anh chậm rãi lắc đầu. “Mẹ anh hôm nay ở nhà.”
Tôi nhún vai. “Vậy thì đi ra hồ “
“Kaylee…” - Nash thở dài cái thượt rồi quay sang nhìn tôi đầy tiếc nuối - “Em biết là anh cũng muốn mà, nhưng...”
Tôi ngồi thẳng dậy, và có thể cảm nhận hai má đang đò ửng lên vì ngượng. Anh ấy đang từ chối tôi? Sau biết bao lần gợi ý, đề nghị và thậm chí là cả ép buộc? “Nhưng sao?” Tôi sẵng giọng hỏi.
“Không phải như thế này. Em không hề thực sự muốn điều đó. Em chỉ đang muốn trốn tránh để không phải nghĩ về ngày thứ Năm tới. Chứ thực tâm đây không phải là thứ em muốn, và...”
“Đừng nói với em là em muốn gì!” Tôi gắt lên, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi, để tôi phải quay sang nhìn vào mắt anh và đọc được nỗi tiếc nuối thực sự trong đó.
“... và anh đã từng thề với em là anh sẽ tôn trọng mọi quyết định của em. Anh quá hiểu em để biết khi nào em muốn dừng lại, kể cả nếu em không nói cho anh biết. Vì thế, đừng biến anh thành kẻ nói dối một lần nữa, Kaylee ạ. Một lần đã là quá đủ.”
Đáng tiếc, anh ấy nói đúng.
“OK, em hiểu ý anh. Nhưng chuyện gì rồi cũng sẽ thay đổi chứ.” - Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt anh, âm thầm cầu xin anh hãy hiểu ình - “Mọi thứ đã thay đổi Nash ạ. Em thực sự muốn có anh. Và anh cũng muốn có em. Anh luôn muốn làm chuyện này từ nhiều tháng nay rồi, và giờ chúng ta chỉ còn sáu ngày để thực hiện điều đó, trước khi cả hai đánh mất cơ hội của mình.”
Anh nhắm mắt lại, ngăn không cho tôi nhìn thấy những cảm xúc mà anh không thể đừng được. Cuối cùng, anh mở mắt ra và tôi có thể thấy anh đang phải rất cố gắng để giấu đi cảm xúc thực sự của mình. “Sao tự dưng lại thành em cầu xin anh chuyện đó thế này?” Anh nhoẻn miệng cười và nháy mắt trêu tôi, làm tôi không nhịn được cười.
“Anh sẽ không chịu để cho em toại nguyện đúng không?”
Nụ cười trên môi Nash nhạt dần. “Đừng lấy cái chết ra để đùa nữa, Kaylee. Chuyện này đã đủ khó khăn lắm rồi.”
“Người ta vẫn nói sự hài hước là cách phòng ngự tốt nhất.”
“Phải nói là tấn công là cách phòng ngự tốt nhất mới đúng. Nhưng em không thể tấn công cái chết. Mặc dù đôi lúc anh ta cũng đáng ghét thật…” Ý chỉ anh Tod đây mà. Mặc dù công bằng mà nói anh Nash cũng nhiều lần cố tình chọc tức anh Tod cơ.
“Sao cũng được. Nếu đó là điều ước trước khi chết của em thì sao?” Tôi ngả người lại xuống gối, hy vọng có thể dụ dỗ được anh.
“Anh là điều ước trước khi chết của em ý hả?” Anh nằm xuống bên cạnh tôi và tôi hơi nhấc đầu lên để anh có thể luồn tay qua cho tôi gối.
“Ừm... cũng không hẳn. Điều ước của em là sẽ không phải chết. Nhưng anh xếp thứ hai, ngay sau đó. Anh thấy sao?”
Ngón tay anh trượt dọc theo bàn tay tôi, và anh cúi xuống thì thầm nói. “Anh thấy...
Một tiếng cọt kẹt vang lên và tôi ngẩng đầu lên thấy anh Tod đang ngồi ghế, lưng quay lại về phía chúng tôi. Đây có lẽ là lần xuất hiện lịch sự nhất của anh giành cho Nash và tôi. Mặc dù khá thất vọng trước sự gián đoạn này nhưng một phần nhỏ trong tôi lại cảm thấy nhẹ nhõm. Thực sự tôi cũng chẳng biết nên phải hiểu cảm xúc của mình bây giờ như thế nào nữa.
“Hy vọng là anh đã làm gián đoạn chuyện gì đó.” Anh chàng thần chết quay người lại nhìn chúng tôi. Anh Nash ngồi bật dậy, hai má đỏ bừng lên.
“Đi ra!” Anh gầm lên.
Anh Tod đảo tròn hai mắt. “Anh đã hứa với Kaylee một chuyện. Và như mọi lần, anh chỉ làm người đưa tin thôi.”
“Chuyện gì thế anh Tod?” Tôi nắm lấy tay anh Nash chặn lại, trước khi anh có thể nói thêm điều gì.
“Mẹ anh đang ở trong bếp cố gắng thuyết phục bố em không làm chuyện gì đó ngu ngốc. Có vẻ như mẹ sẽ phải cần tới sự trợ giúp của em!”
/145
|