Nữ Thần Báo Tử

Q.4 - Chương 33 - Chương 26 Phần 1

/145


Chương 26

Anh Tod nhìn chằm chằm về phía tôi qua cơ thể đang nằm bất động trên bãi cỏ của Alec, trên tay vẫn cầm cái lò nướng đã bị móp hẳn một bên. “Kaylee? Em không sao chứ?”

“Tất nhiên là có sao rồi.” – Tôi giơ tay hất tóc ra đằng sau – “Nhưng từ sau khi quen hai anh, em đã dần quen với câu hỏi đó rồi.”

Anh Nash mỉm cười nhìn tôi, trong khi anh Tod chỉ tặc lưỡi không nói gì.

“OK, em cần anh tới nhà Sabine kiểm tra xem chị ta có ở nhà không. Nếu có thì gọi ngay cho bọn em.” – Tôi nói, và anh Tod gật đầu. Tôi không nghĩ là chị ta đã rời khỏi trường, vì xe của chị ta vẫn còn nguyên trong bãi xe, nhưng với Sabine, tôi đã rút ra được một điều: Hãy chờ đợi những điều không mong đợi. Những điều bốc đồng. Những điều điên rồ.

“Nếu cô ấy không ở nhà, anh thử qua nhà em xem.” – Anh Nash dặn thêm, trước khi ông anh trai biến mất – “Anh đã tìm khắp những nơi cô ấy lui tới, khi không có tiết.” Anh nói, lúc chúng tôi đi vào căng-tin.

Tôi nhún vai. “Thế thì chúng ta sẽ tìm lại một lần nữa. Và nếu vẫn không tìm thấy chị ta ở đây, chúng ta sẽ phải qua bên kia.”

Anh Nash ngập ngừng gật đầu, có thể thấy rõ anh ấy sẵn sàng đặt cả hai chúng tôi vào nguy hiểm để cứu Sabine, hơn hẳn so với hồi đi cứu chị Addison.

Anh mở cửa và giữ cửa cho tôi vào trước. Tôi bước vào trong và chỉ có thể đứng trố mắt ra nhìn. Cả cái căng-tin giống như một bãi rác khổng lồ.

“Chuyện gì đã xảy ra thế này?” Tôi nhăn mặt trước chỗ thức ăn bôi choe choét trên tường, cửa sổ và bàn ghế, nước cam và sữa tươi chảy lênh láng trên sàn nhà.

“Một cuộc chiến thức ăn! Anh cũng không biết ai là người khơi mào nhưng ít nhất có vài chục người đã trèo lên bàn ném thức ăn, trước khi cô Goody ổn định lại trật tự. 38 người đã bị phạt. Mấy người làm trong căng-tin đã tỏ ý không hài lòng khi cô ấy yêu cầu họ dọn dẹp chỗ này và đồng loạt xin nghỉ việc. Vì thế toàn bộ 38 người kia sẽ phải dành cả ngày mai cọ rửa lại chỗ này. Đó chính là lý do tại sao bữa trưa hôm nay pizza được bán ở ngoài hành lang. Em không biết à?”

Tôi lắc đầu, vẫn chưa hết bàng hoàng. “Lúc đấy em còn đang bận buộc tội Sabine.” Sau đó tôi đã chui vào trong xe để hạ hỏa, cho tới khi tiếng chuông vào tiết 4 vang lên. Kết quả là tôi đã bỏ lỡ toàn bộ màn kịch có 1-0-2 vừa xảy ra trong căng-tin.

Bình thường tôi vẫn nghĩ rằng các cuộc chiến thức ăn là trò trẻ con chỉ dành cho học sinh phổ thông, nhưng chiếu theo cái bãi chiến trường tôi đang nhìn thấy thì đây phải gọi là một cuộc bạo động, chứ không phải trò phá phách thông thường. “Sáng mai thì cả cái căng-tin sẽ bốc mùi chua loét lên mất…” – Tôi lắc đầu ngán ngẩm – “Đi thôi anh.”

Nhưng tôi mới đi được vài bước thì bị tay anh Nash kéo lại. “Khoan đã. Em có nghe thấy gì không?”

Tôi chỉ nghe thấy tiếng đế giày của mình kêu ken két trên mặt sàn bẩn thỉu, vì thế tôi dừng lại và lắng nghe. Một giọng nói nhẹ nhàng, mượt mà và rất nữ tính.

Tim tôi thắt lại trong lồng ngực. Tôi biết cái giọng đó, mặc dù mới chỉ nghe có một lần. “Mụ Invidia.” – Tôi thì thào nói – “Mụ ta đang ở đây.” Và có lẽ Sabine cũng đang ở với mụ ta.

Đột nhiên tôi ước gì mình đã không phân tán lực lượng bằng cách cử anh Tod đi tìm chị ta.

Anh Nash giơ một tay lên miệng và tôi gật đầu, đi theo anh vào trong bếp, xuyên qua một cái mê cung toàn nồi niêu xoong chảo, máy rửa bát và bồn rửa bát. Ở phía cuối bếp, đứng bên cạnh cái giá cao vút bằng kim loại, đựng toàn chai lọ là Sabine.

Và Emma.

“Emma ơi?” Tôi gọi.

Cậu ấy quay lại và mỉm cười nhìn tôi, đầu nghiêng sang một bên đầy thích thú. Cuối cùng thì tôi đã hiểu… Emma đã ngủ gật trong giờ Lịch sử, lúc ngồi xem phim tài liệu và mụ Invidia đã kịp ra tay. Cô bạn thân nhất của tôi chính là cái xác đi mượn thứ hai.

Thân xác của Emma đang đứng nép sau lưng Sabine, áp sát vào người cô nàng mara, miệng chỉ cách tai chị ta có vài phân. Mụ ta cong môi, giương đôi mắt nâu trong veo của Emma lên nhìn tôi, như thể tôi vừa làm ngắt lời mụ ta trò chuyện với Sabine.

“Cô nàng bean sidhe bé nhỏ đây hả?” – Mụ Invidia hỏi, giơ tay của Emma vuốt dọc cánh tay trần của Sabine – “Ngươi đã thấy cái cách cô ta chế nhạo ngươi chưa? Cô ta biết ngươi cảm thấy thế nào. Cô ta biết anh ta cảm thấy thế nào. Cô ta đâu có cần tới anh ta, vậy mà vẫn nhất quyết không chịu buông tay. Vì sao à? Vì cô ta muốn kéo anh ta ra khỏi ngươi.”

“Sabine, đó không phải là sự thật…” Tôi tiến lại gần, đảo mắt nhìn xung quanh xem có dùng được cái gì để chống lại mụ Invidia mà không làm bị thương tới Emma không.

“Các tà ma không thể nói dối.” Sabine nói và chị ta nhìn tôi với ánh mắt hừng hực nỗi căm hờn. Và sự đố kị, đến nỗi tôi gần như cảm nhận được vị đắng của nó trong bầu không khí giữa hai chúng tôi. Sao chị ta có thể đột nhiên trở mặt ghét tôi đến như vậy, khi mà mới vài tiếng trước vẫn còn gọi tôi là bạn? Không lẽ chỉ vì lời buộc tội sai của tôi với chị ta? Hay vì sự khích bác của mụ Invidia và cơn bão của sự đố kị mà mụ ấy mới thả vào trường chúng tôi?

Và giờ đây khi đứng cạnh kẻ đang trực tiếp gây ra cơn bão ấy, hiển nhiên là mức độ của sự đố kị trong lòng chị ta càng đậm đặc hơn rồi.

“Các tà ma không thể cố tình nói dối.” – Anh Nash chữa lại và bước tới cạnh tôi – “Nhưng bọn chúng vẫn có thể tự do đoán mò và đưa ra các giả định, giống như bao người khác.”

“Hãy xem cái cách bọn họ vào hùa với nhau để chống lại ngươi kìa…” Mái tóc vàng của Emma rơi xuống vai Sabine, và giọng nói của ả tà ma sượt qua da thịt tôi, ngọt ngào và mềm mại như mật ong nơi đầu lưỡi. Nếu đến tôi còn thấy khó cưỡng lại sự cám dỗ của mụ ta thì làm sao Sabine có thể, khi mà chị ta đang thực sự rất muốn có được thứ mà tôi đang có.

“Cô ta đã làm thay đổi anh ta. Khiến anh ta hèn hẳn đi.” – Mụ Invidia nói tiếp và tôi có thể thấy Sabine đang chăm chú lắng nghe. Lời của mụ ta đã đánh trúng mục tiêu – không phải đôi tai của Sabine, mà là trái tim của chị ta – “Chỉ cần không còn cô ta ở bên cạnh, ngươi có thể thay đổi lại mọi chuyện. Ngươi có thể có lại được anh ta và mọi thứ sẽ quay trở lại giống như ngày xưa. Và không còn ả bean sidhe nào chắn ngang đường ngươi nữa.”

“Sabine, đừng làm như vậy.” – Tôi bước tới van nài chị ta – “Hãy bảo mụ ta để cho Emma yên. Cậu ấy không có liên quan gì tới mấy chuyện này.”

“Con nhỏ Emma này ý hả?” – Mụ Invidia phá lên cười – “Emma Marshall có liên quan tới tất cả mọi chuyện.” – Mụ ta ghé tai thì thầm vào tai Sabine nhưng đủ to để tất cả chúng tôi có thể nghe thấy – “Cô ta là một phần của vấn đề. Cô ta là chỗ dựa tinh thần vững chắc của cô nàng bean sidhe kia, trong khi cuộc đời chỉ đem lại cho ngươi khó khăn và nhọc nhằn.”

“Bina, làm ơn đi…” Anh Nash cầu xin và ánh mắt đầy mâu thuẫn của Sabine lập tức quay sang nhìn anh. Nhưng điều đó chỉ càng khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, bởi vì chị ta không thể nhìn thấy anh ấy mà không nhìn thấy tôi, thấy chúng tôi đứng cạnh nhau.

“Anh ta cũng là một phần của cuộc đời quá nhiều đặc ân của cô ta.” – Tay Emma lại chạm vào các ngón tay của cô nàng mara rồi vuốt ngược lên trên, và cánh tay của Sabine khẽ giật giật – “Người bạn trai hết mực yêu thương, những người bạn trung thành, một người bố luôn bao bọc và che chở cho con gái. Cô ta có tất cả mọi thứ, còn ngươi chỉ có những cơn thèm ăn, luôn cào cấu và hành hạ ngươi từ bên trong, cả ngày lẫn đêm.”

Tôi lại nhích thêm một bước nữa và anh Nash cũng di chuyển theo tôi. “Sabine, chị cũng có thể có tất cả những cái đó!” – OK, ngoại trừ một người bố, nhưng đấy không phải là lỗi của tôi – “Và chị không cần phải mặc cả với một tà ma để có được những điều đó!”

“Cô ta nói dối.” – Mụ Invidia cong môi lên nói, và Sabine khẽ rùng mình khi môi Emma sượt qua tai chị ta – “Mọi người bị cuốn hút vào cô nàng bean sidhe bé nhỏ bởi sự ngây thơ, trong trắng của cô ta. Nhưng khi ngươi bước vào phòng, tất cả đều run lẩy bẩy và co rúm lại. Ngươi phải cố gắng để che giấu nỗi kinh hoàng mỗi khi họ nhìn vào mắt ngươi còn cô ta chỉ việc mỉm cười. Tự mình ngươi sẽ không thể có được những thứ mà cô ta có, không một cái gì hết! Nhưng ta có thể mang chúng lại cho ngươi. Ta có thể mang cho ngươi tình yêu và sự chấp nhận, và một nụ cười rực rỡ hơn cả Mặt Trời. Ta có thể mang cho ngươi bạn bè và sự chú ý. Ta có thể đều đặn cung cấp cho ngươi những con người luôn sẵn sàng ngủ để ngươi thỏa mãn cơn thèm ăn của mình.”

“Mụ ta không thể làm điều đó, Sabine ạ.” – Tôi bước tới khẳng định, và giờ tôi chỉ còn cách họ chưa đầy ba mét – “Kể cả nếu mụ ta nghĩ là mình có thể làm được đi chăng nữa thì chúng cũng không phải là những thứ chị thực sự muốn. Mụ ta không thể thay đổi giống loài của chị, mụ ta không thể mang đến cho chị những người bạn thực sự. Cho dù mụ ta có hứa gì đi chăng nữa.”

“Cô ta thì biết gì về nỗi đau của ngươi? Về sự cô đơn của ngươi?” – Mụ Invidia rít lên, làm tôi dựng hết cả tóc gáy – “Cô ta chẳng hiểu gì về sự tăm tối của cuộc đời ngươi nhưng vẫn sẵn sàng dập tắt ngọn lửa duy nhất mà nó có.” Ánh mắt của Emma liếc nhìn về phía anh Nash đang đứng cạnh tôi và Sabine cũng nhìn theo.

“Ngươi chỉ cần đi qua Cõi âm…” – mụ ta luồn cánh tay của Emma vòng qua eo Sabine một cách đầy chiếm hữu – “Giao cho ta cơ thể trẻ trung và căng tràn sức sống này của Emma rồi ký vào tờ hợp đồng bán đi linh hồn của ngươi. Một cái giá quá rẻ ột cuộc đời bình yên và hạnh phúc.”

“Sabine! Không được!” – Anh Nash hốt hoảng kêu lên và tôi nhìn thấy các vòng xoáy của nỗi sợ hãi và sự phẫn nộ chuyển động dữ dội trong mắt anh – “Nếu em đi qua bên đó, em sẽ không bao giờ quay lại được nữa. Mụ ta sẽ không thả em ra đâu.”

“Một anh chàng bean sidhe si tình…” - Ả tà ma tiếp tục rót những lời hứa hẹn đường mật vào tai Sabine – “Anh ta vẫn muốn bảo vệ cho ngươi. Nếu không phải vì cô ta, anh ta sẽ là của ngươi. Hãy đi qua bên đây, và ta hứa với ngươi, ngươi sẽ có thể quay trở lại ngay sau khi đặt bút ký. Ngươi sẽ sống một cuộc đời thực sự ở đây, với mọi thứ mà cô ta có, mà ngươi xứng đáng được hưởng.”

Tôi có cảm giác như trời đất đang chao đảo trước mặt tôi. Mụ Invidia có thể mang lại những thứ đó cho Sabine nhưng không thể lấy chúng đi khỏi tôi, đúng không?

Tôi nhìn thấy sự quyết tâm trong ánh mắt Sabine chỉ một giây trước khi chị ta biến mất. Chị ta đã quá yêu anh Nash – và quá ghen tị với tôi – để mà có thể cưỡng lại lời đề nghị đó. “Không!” Tôi nhào tới túm lấy Emma để kéo cậu ấy khỏi Sabine trước khi chị ta đi qua Cõi âm. Nhưng tôi đã quá trễ. Các ngón tay của tôi chỉ kịp sượt qua mái tóc vàng của Emma và rồi cả hai người đó biến mất.

“Không!” Anh Nash kéo tôi lại bằng cả hai tay và ôm chặt lấy tôi.

Emma đang ở bên Cõi âm. Và tôi đã để chuyện đó xảy ra. Con người không thể tồn tại ở Cõi âm và kể cả nếu Emma có thể sống sót được thì cậu ấy cũng mãi mãi không bao giờ trở lại được như xưa. Cậu ấy sẽ thế nào khi nhìn thấy những sinh vật hung hãn và đáng sợ ở bên đó, những kẻ chỉ tìm mọi cách để ăn tươi nuốt sống cậu ấy?

“Kaylee, chúng ta cần phải cứu họ ra khỏi đấy. Em cần phải đưa chúng ta sang bên đó. Ngay lập tức!”

Và đó là khi tôi hiểu ra mục đích thực sự của mụ Invidia. Mụ ta không thể lấy được những thứ mà tôi có và giao chúng cho Sabine. Hiển nhiên cái đó vượt quá khả năng của mụ ta. Nhưng nếu tôi đi qua Cõi âm, mụ ta – hoặc lão Avari – sẽ có thể vĩnh viễn biến tôi thành nô lệ ở bên đó. Hoặc chúng có thể giết chết tôi và lấy đi linh hồn của tôi – giống như cái kết mà chúng đã định sẵn dành cho Emma.

Bọn tôi đã bị gài bẫy. Mụ Invidia đã cố tình để chúng tôi nghe thấy mụ ta nói chuyện với Sabine, cố tình để chúng tôi nhìn thấy bọn họ đi qua Cõi âm. Và muốn chúng tôi phải đi theo sang bên đó.

Nhưng kể cả đã biết rõ là hai tà ma ấy sẽ đang đứng đợi sẵn thì chúng tôi vẫn phải đi qua. Tôi không thể để Emma – hay thậm chí là cô nàng mara đầy mâu thuẫn kia – phải chịu sự đày đọa của đám tà ma. Nếu không muốn phần đời còn lại của mình sống trong ân hận và dày vò.

“Em biết.” – Tôi thều thào trả lời, vẫn chưa hết sốc trước những gì vừa diễn ra. Tỉnh táo lại đi nào Kaylee! – “OK, hãy thử suy nghĩ một chút.”

“Không, hãy đi ngay sang đó và đưa họ về. Anh không thể đi qua bên đó mà không có em, Kaylee ạ. Chúng ta phải đi thôi…”

“Đợi một chút.” – Tôi kéo anh Nash đi về hướng ngược lại, cố gắng không đi quá sát tường, phòng trường hợp đám cây leo đỏ lan vào tới trong bếp – “Sẽ là dại dột nếu chúng ta đi qua bên đó tại chính cái điểm mà bọn chúng đã nhìn thấy mình. Chắc chắn bọn chúng sẽ đang đứng đấy đợi sẵn để tóm chúng ta.”

“Em nghĩ cũng phải.” Anh Nash gật đầu tán thành, trông anh có vẻ hơi bất ngờ trước sự nhanh trí của tôi.

Bình thường anh Nash là người rất điềm đạm, suy nghĩ cái gì cũng chín chắn và bình tĩnh, nhưng rõ ràng lần này anh ấy đang không hề suy nghĩ thông suốt và cuống hết cả lên. Vì Sabine. Anh ấy muốn cứu chị ta nhiều như tôi muốn cứu Emma, và tôi không thể không tự hỏi phải chăng anh Tod đã nói đúng. Rằng anh Nash và Sabine sinh ra là để dành cho nhau? Rằng tôi là người duy nhất đang cản đường họ?

Giờ không phải là lúc suy nghĩ tới mấy chuyện này… “Đưa tay của anh cho em.”

Các ngón tay của anh nắm chặt lấy tay tôi và tôi cảm thấy có một chút cay đắng. Sabine cần anh ấy và anh ấy cần phải đi để cứu chị ta. Và anh ấy cần tôi đưa anh sang bên đó. Nhưng còn tôi, tôi cần gì ở anh?

“Kay ơi?” – Trán anh Nash nhăn tít lại vì lo lắng và sợ hãi – “Em sẵn sàng chưa?”

Tôi thở hắt ra đầy khó nhọc. “Chưa. Nhưng… Đi thôi.”

Lần này tiếng thét của tôi đến quá dễ dàng, bởi vì tôi chỉ cần hình dung ra cảnh Emma chết – một lần nữa. Tôi đã hứa với cậu ấy sẽ không để chuyện đó xảy ra, bằng bất cứ giá nào. Và tôi sẽ không phá vỡ lời hứa của mình.

Khi tiếng thét nhỏ dần trong tai tôi, và nỗi đau đớn trong cổ họng tôi cũng giảm dần, tôi mở mắt ra và quan sát phiên bản Cõi âm của căn bếp trường tôi. Các sợi dây leo lan ra khắp hai bên tường và sàn nhà, ngoe nguẩy vươn về phía chúng tôi. Nhưng cũng may chưa đủ để bao phủ kín cả căn phòng.

Một thứ chất lỏng đục ngầu đang chảy tong tỏng từ cái vòi ở chậu rửa bát, và một số dụng cụ khác trong bếp cũng đã chảy qua hàng rào ngăn cách giữa hai thế giới.

Emma và Sabine đang đứng giữa phòng bếp, tại đúng cái vị trí mà họ vừa đi qua, chỉ có điều cô bạn thân của tôi đã quay trở lại với thân xác của mình – và hiển nhiên là đang rất sốc. Một tay Sabine đang nắm chặt lấy khuỷu tay của Emma và tôi cũng không biết chị ta đang muốn bảo vệ hay khống chế bạn tôi nữa.

Lão Avari và mụ Invidia đang đứng ở hai bên tường khác nhau, để Sabine không thể một lúc theo dõi được cả hai.

“Kaylee ơi…?” – Đôi mắt nâu của Emma mở to hết nhìn tôi lại nhìn mụ Invidia. Giờ suối tóc của mụ ta đang chảy siết vì sự phấn khích tột độ. Những giọt nước lăn dài trên quần áo của mụ ta, nhưng không hề làm hỏng chất liệu áo, sau đó rơi xuống tấm vải sơn lót sàn và cháy xèo xèo, tạo thành những cái lỗ sâu hoắm. Emma co rúm lại khi nhìn thấy cảnh đó – “Chúng ta đang ở đâu thế? Đây là địa ngục đúng không? Mình đang ở địa ngục đúng không?”

“Là Cõi âm, Emma ạ.” – Một cái tên khác của địa ngục – “Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mình sẽ đưa cậu ra khỏi đây.”

“Mình chết rồi hả Kay?” – Emma run rẩy hỏi và tim tôi như muốn vỡ vụn. Cậu ấy ngủ gật trong giờ Lịch sử và tỉnh dậy đã thấy mình đang ở dưới địa ngục. Cậu ấy sẽ nghĩ là tôi đã để chuyện đó xảy ra. Rằng tôi đã để cho cậu ấy chết trong khi hoàn toàn có thể cứu được cậu ấy.

“Sắp rồi, cưng ạ…” – Mụ Invidia ngân nga trả lời – “Rất nhanh thôi.”

“Đừng nghe lời mụ ta, Emma. Cũng đừng nhìn vào mắt mụ ta.” Tôi quay sang dặn Emma. Tôi băn khoăn không hiểu tại sao hai tà ma ấy vẫn chưa hề xông vào tóm lấy bọn tôi.

“Sabine, quay lại đi em!” – Anh Nash nói – “Trước hết hãy đưa Emma quay lại thế giới loài người đã, rồi chúng ta sẽ giải quyết mọi chuyện ở bên đó. Em không cần phải bán đi linh hồn của mình để có một cuộc đời tốt đẹp hơn.”

“Không đúng!” – Mụ Invidia lắc đầu nói. Ở phía đối diện, lão Avari chỉ im lặng đứng nhìn. Có vẻ như lão ta đang muốn đợi xem mọi chuyện diễn ra thế nào đã rồi mới hành động – “Ngươi đã tự thử cố gắng rồi đấy thôi, nhưng kết quả thế nào?”

“Mọi chuyện đều ổn!” – Anh Nash hét ầm lên, và tiến về phía trước. Tôi cũng vội bước theo anh bởi tôi không muốn buông tay anh ra, phòng khi phải quay trở lại bên kia gấp – “Em có thể tự mình làm chuyện đó, Sabine ạ, và anh sẽ giúp em. Anh chưa bao giờ ngừng giúp em.”

“Anh đã vứt bỏ em.” – Tay chị ta siết chặt lấy tay Emma và cậu ấy nhăn mặt lại nhưng không tìm cách giãy ra – “Anh đã đuổi em ra khỏi nhà và bảo em đừng bao giờ quay lại.”

Anh Nash ngập ngừng và tôi đọc được sự mâu thuẫn trong mắt anh. Anh ấy không thể chối bỏ những gì đã xảy ra, nhưng giờ trách cứ Sabine sẽ chỉ càng đẩy chị ta xa hơn về phía đám tà ma kia mà thôi. Mặc dù chuyện xảy ra hôm đó hoàn toàn là lỗi của chị ta – “Anh rút lại lời đó.” – Cuối cùng anh Nash lên tiếng – “Anh đã quá thất vọng và giận dữ nên đã xử sự hơi nóng vội, trong khi đáng ra có nhiều cách để xử lý tình huống đó tốt hơn.”

Anh nói, và tôi tự hỏi không biết có phải anh ấy học được câu đó từ mẹ mình không.

“Anh ta sẽ lặp lại chuyện đó.” – Mụ Invidia vén tóc ra đằng sau và thêm vài giọt a-xít nữa rơi xuống sàn nhà – “Chừng nào cô ta còn xen vào giữa hai người, anh ta sẽ còn tiếp tục bỏ rơi ngươi, hết lần này đến lần khác. Hãy trao linh hồn lại cho ta và ta sẽ làm ọi nỗi khổ sở ấy biến mất. Ta sẽ làm cho cô ta biến mất.”

/145

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status