Tần Mộc nhặt tấm ảnh trên mặt đất lên, bức ảnh này còn nhiều hàm xúc hơn so với người thật lúc buổi sáng, da thịt trắng nõn mịt màng, Tần Mộc dường như có thể tưởng tượng đến xúc cảm mềm mại của người thật, đem tấm ảnh cất đi, để vào ngăn sâu nhất của vali.
“Tần đại ca?” đầu kia vẫn chậm chạm không nghe được âm thanh nào đáp lại, giọng nói dịu dàng lại vang lên lần nữa.
Còn chưa ngủ?
Hì hì, đang đợi điện thoại của anh, Tần đại ca, anh vừa mới đến khách sạn sao? An Noãn tắm rửa xong, mặc áo ngủ tơ tằm, nằm trên chiếc giường mà Tần Mộc vẫn hay ngủ, lăn qua lăn lại.
ừm!
Tần đại ca, anh... Nhìn thấy bức ảnh chưa?
ừm?
Ăn cơm chưa? Nhìn thấy bức ảnh chưa?
ừm , ăn rồi.
Thời tiết bên đó có tốt không? Nhìn thấy bức ảnh chưa?
Trời nắng!
Mặc bao nhiêu quần áo? Phòng to không? Uống rượu rồi sao? Chung quanh có mấy quán club?
An Noãn ngay cả cô dọn vệ xinh trông như thế nào cũng hỏi, nhưng lại không hỏi tới trọng điểm, ngân nga hai giờ điện thoại, Tần Mộc đại khái cũng hiểu ý của An Noãn, hắn nói’muộn rồi’, để cho cô đi ngủ, hắn cũng buồn ngủ, lảng tránh vấn đề An Noãn muốn hỏi, như vậy An Noãn mới an tâm dập máy, cô cảm thấy Tần Mộc khẳng định là biết cô muốn hỏi cái gì, nhưng lạ cố tình không nói, đồ xấu xa.
Bĩu môi buồn bực đi ngủ.
Nói là ba ngày, mà An Noãn ở lại Tần gia suốt cả một tuần, ngoại trừ việc bắt buộc phải ra ngoài xã giao, cô đều ở Tần gia, cô mặc dù mới 20 tuổi, nhưng đã là sinh viên năm 4, bậc tiểu học ở thành phố A chỉ có 5 năm( tiểu học ở TQ là 6 năm), cô lại đi học sớm một năm, cho nên cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Nhưng dù vậy, An Noãn cũng không cảm thấy quá nhàm chán, bởi vì đối với người lạc quan biết tự tìm thú vui cho mình như An Noãn mà nói, nếu vui vẻ không tìm tới cô, thì cô tự tìm tới nó, dường như đều không hết việc để làm.
Tám giờ sáng, rời giường là viết văn, cô bắt đầu viết tiểu thuyết cho Tấn Giang, vẫn là chủ đề tổng tài, cô luôn luôn chung thủy với thể loại này, lần này cô vẫn ngược nữ phụ, nhưng trong khi ngược cũng cầu phúc cho nữ phụ, sau đó lại cho thêm các tình tiết cẩu huyết, thêm vào các tình tiết oái oăm.
Một chương đã xong, ấn nút gửi đi.
An Noãn xem qua một chút số liệu, trong một tuần, đã viết được ba chương , cũng coi như là tạm được, chương đầu có 200 lượt người xem, tổng lượt xem đến nay là 365 lượt, tải về 13 lượt, để lại lời nhắn 5 lần, hiện tại chỉ thiếu mỗi việc biên tập tìm tới nữa là có thể chính thức ký hợp đồng.
An Noãn vươn vai vặn eo một cái, lại kiểm tra weibo, tiện thể tìm linh cảm viết văn, sau đó xuống lầu xem ông nội tập Thái Cực quyền, ông nội mỗi ngày đều taaph Thái cực, còn An Noãn phụ tránh xem, An Noãn gần như dùng con mắt sung bái nhìn ông nội Tần tập Thái Cực quyền, ông cảm thấy vô cùng tự hào, càng đánh càng lâu, mấy lần nhịn không được muốn hỏi cô có muốn học không?
“Buối tối Tần Mộc có về không?” cố nén việc hỏi cô có húng thú học đánh Thái Cực hay không, ông vừa đánh vừa hỏi về Tần Mộc.
Tối nay, Tần gia mở yến tiệc tẩy trần cho Tần lão gia, các nhân vật nổi tiếng ở thanh phố A đều được mời tới.
An Noãn gật đầu như trống bỏi, cười nói: “ có, có, anh ấy nói bay chuyến chiều, buổi tối là tới nơi.” Mỗi tối An Noãn đều báo cáo lại tình hình một ngày của mình cho Tần Mộc, giống như nộp bài tập vậy, vô cùng nghiêm túc, mục tiêu của cô bây giờ là để cho mỗi phương diện trong cuộc sống sinh hoạt của Tần Mộc đều có cô, ngủ cũng có cô, ăn nước, ăn cơm cũng có cô.
Trong điện thoại, An Noãn nói rất nhiều, Tần Mộc phụ trách nghe, ngẫu nhiên, Tần Mộc cũng nói một số việc cho cô biết, một tuần cố gắng, An Noãn cảm thấy Tần Mộc cũng không xa cánh với cô nữa, cảm giác thật tuyệt, thật nhớ Tần Mộc, một ngày không gặp như xa cách ba thu, tiểu biệt nhất định thắng tân hoan.
Mà Tần Mộc đang tiếp khách, nhìn thấy một bóng người đi qua rất giống Bạch Lộ, hình ảnh đầu tiên hiện ra là An Noãn, anh nhớ rõ An Noãn rất không thích Bạch Lộ.
Hắt xì, hắt xì. ở sân bay, An Noãn hắt hơi mấy cái.
Một cái là mắng, hai cái là nhớ, ba cái là cảm cúm, có người đang nhớ cô, nhất định là Tần Mộc.
“ Pha cho thiếu phu nhân một ly rễ bản lam (cây thuốc thuộc giống cải)”. Tần lão gia phân phó người giúp việc.
An Noãn vừa nghe, cảm động vô cùng, cả tuần nay cô bầu bạn với ông quả không uổng, vội vàng khoát tay : “không cần, ông nội, thể chất của cháu rất tốt, sẽ không dễ cảm cúm đâu.”
Tần lão gia lắc đầu, “Tô thị năm nay mang tới 20 hộp rễ lam bản, nêu không dùng sẽ hết hạn.”
An Noãn vừa nghe, liền đơ lại, vẻ mặt đầy bi thương nhìn Tần lão gia, suýt chút thì lệ rơi đầy mặt, tự mình đa tình, ai chẳng biết xưa nay Tô thị và Tần thị là đối thủ không đội trời chung, ông nội người xấu.
Buổi chiều, một đội chuyên tổ chức yến tiệc đã tới Tần gia để chuẩn bị, trang hoàng trong ngoài Tần gia, An Noãn phát hiện, việc bố trí tổ chức tiệc, không cần cô động tay tới, tự nhiên sẽ có công ty giúp cô bố trí đâu vào đấy, đây là việc Tần gia thường xuyên làm, nên không cần phải nói, trên hồ sơ của công ty có ghi lại, ngay đến thiệp khách mời cũng sẽ đưa đến tận tay cho đối phương.
Cô căn bản cái gì cũng không cần làm.
Nếu như nhất định phải làm cái gì đó , thì cô chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi.
Khuôn mặt An Noãn rất dễ hợp thẩm mỹ của người khác, dung mạo như vậy làm cho người khách rất dễ gần, nhưng cũng có một chút không ổn, đó chính là không tạo được cảm giác trấn động, làm một phu nhân của Tần gia, An Noãn bắt buộc phải cho người khác thấy khí chất cao quý, sang trọng của mình.
Stylist lần này chính là stylist riêng của An Noãn, cho nên rất hiểu sty như thế nào hợp với cô, một bộ lễ phục dạ hội màu đen, một đôi giày mũi nhọn màu hồng phấn.
An Noãn cảm thấy những ngày tháng trôi qua thật…cmn… thỏa mái, nhìn mình trong gương so với bình thường như hai người khác nhau, cô nghi ngờ mình vừa đi phẫu thuật thẩm mỹ về, chứ không phải chỉ vừa trang điểm đơn giản.
Giơ tay 45 độ, An Noãn chụp một kiểu, sau đó gửi cho Tần Mộc, tiện thể còn gửi luôn vào webchat, cho anh cả, anh cả nói với cô, anh và chị dâu đang trên đường tới, sau đó gửi cho anh ba, gửi đi không bao lâu, anh ba cũng gửi tự chụp hình gửi lại cho cô, An noãn nhìn thấy mấy chân dài đằng sau anh, liền biết anh đang ở đâu, lần trước vỗ hỏng ngựa của cô, cô liền gửi tấm ảnh này cho bố mẹ bạn bè của anh, cô cũng là vì muốn tốt cho anh ba.
Sáu giờ chạng vạng tối, bắt đầu có người nối đuôi nhau liên tục vào.
An Noãn lúc đầu theo Tần lão gia gặp một số người bạn, lúc giới thiệu, cô không hề nhớ tiền đề câu chuyện là gì, lúc nào cũng chọc cho đám người cười haha vui vẻ, Tần lão gia khó có một lần cảm thấy rất có mặt mũi, cô cháu dâu này vẫn có chút ưu điểm. Một đề tài mà nói hơn nửa giờ, An Noãn cảm thấy buồn chán, lúc này vô cùng nhớ Tần Mộc, ánh mắt luôn nhìn về phía cửa, hy vọng anh ngay lập tức xuất hiện.
Sau đó An Lôi và chị dâu Lâm Na xuất hiện, An Noãn mới hoàn toàn thoát thân.
“Anh cả, chị dâu, hai người thật tốt, đã tới giải cứu em trong lúc nước sôi lửa bỏng.” Đến góc, An Noãn ôm quyền tỏ vẻ cảm tạ An Lôi và Lâm Na.
Lâm Na – chị dâu An Noãn là nữ cường nhân chân chính, 32 tuổi, vẫn chưa muốn có con, luôn luôn bận công việc, ngay đến kết hôn cũng vội vàng kết hôn năm ngoái, đối với cô gái nhỏ duy nhất trong là An Noãn cũng nuông chiều vô cùng.
Lâm Na lắc đầu, mắt phượng xinh đẹp liếc An Noãn một cái : “đều đã kết hôn rồi, sao mãi vẫn không trưởng thành vậy? bộ dạng này của em không thể để người khác thấy, nếu không, sẽ bị người khác chê cười.”
“Biết rồi, đây còn không phải do chị dâu sao” An Noãn tựa đầu vào vai Lâm Na, chớp chớp mắt với cô, làm Lâm Na bất đắc dĩ.
“Ngón tay em làm sao vậy?” An Lôi chú ý đến ngón tay dán urgo của An Noãn, cau mày hỏi.
“Hai ngày trước không cẩn thận cắt phải, sắp khỏi rồi, anh, em không quấy rầy hai người nữa, ở đây hơi bức bối, em ra ban công hóng gió chút sẽ vào.” An Noãn thoáng nhìn thấy bóng dáng Trần Mãn Tân trên ban công, đột nhiên nhớ tới hai ngày trước có 50 vạn chuyển vào tài khoản, cô lấy hai ly rượu đỏ từ vân viên phục vụ đi tới ban công.
An Lôi và Lâm Na thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, xoáy người đi tiếp khách.
Trần Mẫn Tân thấy An Noãn đang tới gần, hôm nay cô ăn mặc trang điểm chu đáo, kiểu tóc chia 3-7, có phần thả xõa như dòng nước, nhìn như tùy ý , một chiếc váy dài lệch vai đơn giản màu đen, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, đặc biệt là đôi mắt, dưới ánh đèn yếu ớt trên gương mặt ấy, đôi mắt ấy có chút quá mê hoặc, ánh mắt đó đột nhiên hướng về phía hắn, vừa nhìn thấy trái tim Trần Mãn Tân liền thót lên một cái, bước chân cũng bất giác di chuyển tới.
“Đã nhận được tiền chưa?” Trần Mãn Tân chạm ly với An Noãn.
“Nhận được rồi, không hổ là Trần thiếu, ra tay hào phóng, bội phục” An Noãn đưa ngón tay trỏ ra với Trần Mãn Tân, làm cho Trần Mãn Tân thêm cao ngạo.
Trần Mãn Tân đắc ý đến lỗ mũi cũng ngẩng lên nói: “ hừ, làm tiểu đệ, thế nào cũng phải mời đại ca một bữa chứ.” Anh cho tôi 5 vạn, tôi trả anh 50 vạn, đủ lên mặt với anh.
An Noãn cảm thấy, mình đã tự tìm cho ông xã nhà mình một đối thủ, thấy hai người hiểu lầm càng ngày càng sâu, cô lại càng bó tay không biết làm thế nào.
“Tần Mộc không có ở đây?’ Trần Mãn Tân vừa nhìn qua khách khứa, không thấy Tần Mộc.
“ Đi công tác, nhưng cũng sắp tới rồi, tôi ở ban công xem lúc nào anh ấy tới.”
“Cô mỗi lần ‘mặt nóng dán mong lạnh’ không cảm thấy mệt hả?” đối với Trần Mãn Tân mà nói, Tần Mộc quá lạnh nhạt với con gái, thật không rõ An Noãn làm sao mà chịu được, lại còn thích khôi băng lạnh đó nữa.
An Noãn lại không cho là đúng: “anh biết không, khi anh dán vào mông lạnh đó, đối phương cũng dễ dàng dán lại sao?” cho nên cô rất vui vẻ.
Nhấp một chút rượu, chất lỏng màu đỏ từ từ lan trong miệng, không biết vì cái gì, lại vô cùng hấp dẫn, Trần Mãn Tân cảm thấy mình phát điên rồi.
Cho nên nhất thời không phản ứng kịp, sau này nghĩ kĩ lại, mới hiểu được, đỏ mặt chỉ vào An Noãn nói: “ cô, không cần mặt mũi sao?.”
An Noãn nhún nhún vai, buông tay nói: “ tôi có mặt nha, cần thêm một mặt nữa làm gì”
Hừ.
Hai người lưng tựa ban công, mỗi người đều im lặng uống rượu, Trần Mãn Tân từ sau chuyện đó, đã không còn chán ghét đối với An Noãn .
“Cô quen Tô Thần hả?” Trần Mãn Tân nhìn vào trong buổi tiệc, thấy ánh mắt Tô thần liếc lại đây, liền nhíu mày.
Nói ra thì Tô thị và Tần thị luôn luôn đối đầu nhau, mà Tô Thần lại không muốn lui tới với Tần thị, hai năm trước, Tần thị cũng Tô thị cạnh tranh nhau một mảnh đất, sau này mảng đất đó thuộc về Tần thị, lúc đó Tô Thần mới lên chức tổng giám đốc, chuyện này, làm cho chức vị tổng giám đốc của hắn không chắc chắn lắm, từ sau đó, Tô thị và Tần thị càng đối đầu nhau gay gắt hơn.
“Hả?”
Theo ánh mắt đó, An Noãn quả nhiên thấy Tô Thần đang nhìn mình, Tô Thần thấy cô nhìn hắn, liên giơ ly rượu lên, bày tỏ thịnh ý hữu hảo.
Ngược lại An Noãn cảm thấy kinh ngạc vì Tô Thần xuất hiện lúc này, lúc này hắn phải ở nước ngoài, trong truyện khi Bạch Lộ khôi phục kí ức, Tô Thần mới xuất hiện, nhưng lần này xuất hiện ở đây, nhất định là có mục đích, hơn nữa mục đích lần này, phân nửa là vì Tần Mộc.
Kẻ thù, muốn đấu tới khi ngươi chết ta sống .
An Noãn hiểu rất rõ tính cách Tô Thần, người này ‘bất lợi không làm’, tâm địa đen tối độc ác, đôi xử với người bên cạnh cũng vậy, huống chi người ngoài.
Chỉ là Tô Thần xuất hiện, phải chăng Bạch Lộ cũng đã trở lại?
Nghĩ đến đây, khóe miệng An Noãn khẽ nhếch lên, đôi mắt hồ ly cong lại : “ Không quen, nhưng mà đại khái chút nữa sẽ quen thôi.” Tô Thần sẽ không buông tha một cơ hội nào có thể lay động tần Mộc, hắn sẽ tìm tới cô.
Ba, ba, ba. “ Ta làm gì còn cần một con chó như cô tới nói cho biết phải làm như thế nào sao?” hậu viện, Tô Thần đạp một cước lên người cô bạn gái, hắn xuống tay không lưu tình, mặt đầy hung bạo, liên tục đá hai cước, kiến cô gái kia bị ngất đi.
An Noãn quay người muốn đi, xui xẻo quá, chỉ là tới đây cho tỉnh rượu, lại nhìn thấy Tô Thần giáo huần người khác, khổ nỗi Tô Thần không muốn buông tha cho cô.
“An tiểu thư, nghe danh đã lâu.” Vừa nghe An Noãn đã cảm thấy âm thanh này vô cùng ghê tởm.
“ Ngại quá! Tôi tưởng rằng nơi này không có ai, liền tới đây chờ ông xã, vừa mới tới thôi tôi không thấy gì hết.” An Noãn nói rất nhanh, nói liền một hơi, cứ như đọc thuộc lòng một bài văn.
Tô Thần nhìn An Noãn có chút quyến rũ mê hoặc, tựa hồ như thú vị hơn nhiều so với tượng tượng của hắn, đưa đôi mắt hứng thú quét qua An Noãn, sau đó không nhanh không chậm rút chiếc khăn tay từ trong ngực ra, lau tay, vẫn không nâng mắt lên nói: “ À, thấy cũng không vấn đề gì, người phụ nữ này, vì muốn ở cạnh tôi, mà hãm hại những chị em tốt của người phụ nữ bên cạnh tôi, cô nói xem có nên dạy bảo không?’
An Noãn không ngốc, biết là Tô Thần đang thử mình.
Trên thế giới này, chỉ có Tô Thần biết, Bạch Lộ bị người ta hại, bỏi vì hắn nhặt lại được một hơi thở của Bạch Lộ, sau đó tùy tiện tra ra, lập tức hắn sẽ liên hệ tới mình, nhưng mà hắn không có chứng cớ, hắn hiện tại cũng chỉ thử, một khi bắt được đuôi của mình, như vậy mới là “ vạn kiếp bất phục”
Đại khái không thẹn với lòng, An Noãn không hồi hộp chút nào, chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn giày không để ý tới hắn.
Tô Thần thấy thế, trong lòng nghĩ ‘không biết tốt xấu’, liền tức giận, nhưng cố gắng giữ nụ cười nói : “ Ngoan, chỉ cần cô tiêm ống thuốc này vào Tần Mộc, chyện này tôi sẽ coi như không biết, bảo bối, cô nhất định sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không?” Tô Thần đưa tay nắm cằm An Noãn, để cho cô nhìn thẳng vào hắn, hẳn muốn khi nhìn vào mắt An Noãn, nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đó.
“Được” Cằm bị bóp có chút đau, An Noãn cười sáng lạn, dịu dàng nhìn hắn.
Nhấc gót giày nhọn nhỏ của mình cao lên, An Noãn hưng hăng đạp lên ngón chân Tô Thần, Tô Thần đau đến buông An Noãn ra, ôm chân, cô nhìn cái mông đang xoay đi, nhấc chân, hướng thẳng vào ‘hoa cúc’ hắn mà đạp, lợi dụng tôi? Tôi đạp chết hoa cúc của anh.
Sau đó, An Noãn nghe thấy tiếng kêu bi thảm vang lên.
“Tần đại ca?” đầu kia vẫn chậm chạm không nghe được âm thanh nào đáp lại, giọng nói dịu dàng lại vang lên lần nữa.
Còn chưa ngủ?
Hì hì, đang đợi điện thoại của anh, Tần đại ca, anh vừa mới đến khách sạn sao? An Noãn tắm rửa xong, mặc áo ngủ tơ tằm, nằm trên chiếc giường mà Tần Mộc vẫn hay ngủ, lăn qua lăn lại.
ừm!
Tần đại ca, anh... Nhìn thấy bức ảnh chưa?
ừm?
Ăn cơm chưa? Nhìn thấy bức ảnh chưa?
ừm , ăn rồi.
Thời tiết bên đó có tốt không? Nhìn thấy bức ảnh chưa?
Trời nắng!
Mặc bao nhiêu quần áo? Phòng to không? Uống rượu rồi sao? Chung quanh có mấy quán club?
An Noãn ngay cả cô dọn vệ xinh trông như thế nào cũng hỏi, nhưng lại không hỏi tới trọng điểm, ngân nga hai giờ điện thoại, Tần Mộc đại khái cũng hiểu ý của An Noãn, hắn nói’muộn rồi’, để cho cô đi ngủ, hắn cũng buồn ngủ, lảng tránh vấn đề An Noãn muốn hỏi, như vậy An Noãn mới an tâm dập máy, cô cảm thấy Tần Mộc khẳng định là biết cô muốn hỏi cái gì, nhưng lạ cố tình không nói, đồ xấu xa.
Bĩu môi buồn bực đi ngủ.
Nói là ba ngày, mà An Noãn ở lại Tần gia suốt cả một tuần, ngoại trừ việc bắt buộc phải ra ngoài xã giao, cô đều ở Tần gia, cô mặc dù mới 20 tuổi, nhưng đã là sinh viên năm 4, bậc tiểu học ở thành phố A chỉ có 5 năm( tiểu học ở TQ là 6 năm), cô lại đi học sớm một năm, cho nên cũng sắp tốt nghiệp rồi.
Nhưng dù vậy, An Noãn cũng không cảm thấy quá nhàm chán, bởi vì đối với người lạc quan biết tự tìm thú vui cho mình như An Noãn mà nói, nếu vui vẻ không tìm tới cô, thì cô tự tìm tới nó, dường như đều không hết việc để làm.
Tám giờ sáng, rời giường là viết văn, cô bắt đầu viết tiểu thuyết cho Tấn Giang, vẫn là chủ đề tổng tài, cô luôn luôn chung thủy với thể loại này, lần này cô vẫn ngược nữ phụ, nhưng trong khi ngược cũng cầu phúc cho nữ phụ, sau đó lại cho thêm các tình tiết cẩu huyết, thêm vào các tình tiết oái oăm.
Một chương đã xong, ấn nút gửi đi.
An Noãn xem qua một chút số liệu, trong một tuần, đã viết được ba chương , cũng coi như là tạm được, chương đầu có 200 lượt người xem, tổng lượt xem đến nay là 365 lượt, tải về 13 lượt, để lại lời nhắn 5 lần, hiện tại chỉ thiếu mỗi việc biên tập tìm tới nữa là có thể chính thức ký hợp đồng.
An Noãn vươn vai vặn eo một cái, lại kiểm tra weibo, tiện thể tìm linh cảm viết văn, sau đó xuống lầu xem ông nội tập Thái Cực quyền, ông nội mỗi ngày đều taaph Thái cực, còn An Noãn phụ tránh xem, An Noãn gần như dùng con mắt sung bái nhìn ông nội Tần tập Thái Cực quyền, ông cảm thấy vô cùng tự hào, càng đánh càng lâu, mấy lần nhịn không được muốn hỏi cô có muốn học không?
“Buối tối Tần Mộc có về không?” cố nén việc hỏi cô có húng thú học đánh Thái Cực hay không, ông vừa đánh vừa hỏi về Tần Mộc.
Tối nay, Tần gia mở yến tiệc tẩy trần cho Tần lão gia, các nhân vật nổi tiếng ở thanh phố A đều được mời tới.
An Noãn gật đầu như trống bỏi, cười nói: “ có, có, anh ấy nói bay chuyến chiều, buổi tối là tới nơi.” Mỗi tối An Noãn đều báo cáo lại tình hình một ngày của mình cho Tần Mộc, giống như nộp bài tập vậy, vô cùng nghiêm túc, mục tiêu của cô bây giờ là để cho mỗi phương diện trong cuộc sống sinh hoạt của Tần Mộc đều có cô, ngủ cũng có cô, ăn nước, ăn cơm cũng có cô.
Trong điện thoại, An Noãn nói rất nhiều, Tần Mộc phụ trách nghe, ngẫu nhiên, Tần Mộc cũng nói một số việc cho cô biết, một tuần cố gắng, An Noãn cảm thấy Tần Mộc cũng không xa cánh với cô nữa, cảm giác thật tuyệt, thật nhớ Tần Mộc, một ngày không gặp như xa cách ba thu, tiểu biệt nhất định thắng tân hoan.
Mà Tần Mộc đang tiếp khách, nhìn thấy một bóng người đi qua rất giống Bạch Lộ, hình ảnh đầu tiên hiện ra là An Noãn, anh nhớ rõ An Noãn rất không thích Bạch Lộ.
Hắt xì, hắt xì. ở sân bay, An Noãn hắt hơi mấy cái.
Một cái là mắng, hai cái là nhớ, ba cái là cảm cúm, có người đang nhớ cô, nhất định là Tần Mộc.
“ Pha cho thiếu phu nhân một ly rễ bản lam (cây thuốc thuộc giống cải)”. Tần lão gia phân phó người giúp việc.
An Noãn vừa nghe, cảm động vô cùng, cả tuần nay cô bầu bạn với ông quả không uổng, vội vàng khoát tay : “không cần, ông nội, thể chất của cháu rất tốt, sẽ không dễ cảm cúm đâu.”
Tần lão gia lắc đầu, “Tô thị năm nay mang tới 20 hộp rễ lam bản, nêu không dùng sẽ hết hạn.”
An Noãn vừa nghe, liền đơ lại, vẻ mặt đầy bi thương nhìn Tần lão gia, suýt chút thì lệ rơi đầy mặt, tự mình đa tình, ai chẳng biết xưa nay Tô thị và Tần thị là đối thủ không đội trời chung, ông nội người xấu.
Buổi chiều, một đội chuyên tổ chức yến tiệc đã tới Tần gia để chuẩn bị, trang hoàng trong ngoài Tần gia, An Noãn phát hiện, việc bố trí tổ chức tiệc, không cần cô động tay tới, tự nhiên sẽ có công ty giúp cô bố trí đâu vào đấy, đây là việc Tần gia thường xuyên làm, nên không cần phải nói, trên hồ sơ của công ty có ghi lại, ngay đến thiệp khách mời cũng sẽ đưa đến tận tay cho đối phương.
Cô căn bản cái gì cũng không cần làm.
Nếu như nhất định phải làm cái gì đó , thì cô chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa là được rồi.
Khuôn mặt An Noãn rất dễ hợp thẩm mỹ của người khác, dung mạo như vậy làm cho người khách rất dễ gần, nhưng cũng có một chút không ổn, đó chính là không tạo được cảm giác trấn động, làm một phu nhân của Tần gia, An Noãn bắt buộc phải cho người khác thấy khí chất cao quý, sang trọng của mình.
Stylist lần này chính là stylist riêng của An Noãn, cho nên rất hiểu sty như thế nào hợp với cô, một bộ lễ phục dạ hội màu đen, một đôi giày mũi nhọn màu hồng phấn.
An Noãn cảm thấy những ngày tháng trôi qua thật…cmn… thỏa mái, nhìn mình trong gương so với bình thường như hai người khác nhau, cô nghi ngờ mình vừa đi phẫu thuật thẩm mỹ về, chứ không phải chỉ vừa trang điểm đơn giản.
Giơ tay 45 độ, An Noãn chụp một kiểu, sau đó gửi cho Tần Mộc, tiện thể còn gửi luôn vào webchat, cho anh cả, anh cả nói với cô, anh và chị dâu đang trên đường tới, sau đó gửi cho anh ba, gửi đi không bao lâu, anh ba cũng gửi tự chụp hình gửi lại cho cô, An noãn nhìn thấy mấy chân dài đằng sau anh, liền biết anh đang ở đâu, lần trước vỗ hỏng ngựa của cô, cô liền gửi tấm ảnh này cho bố mẹ bạn bè của anh, cô cũng là vì muốn tốt cho anh ba.
Sáu giờ chạng vạng tối, bắt đầu có người nối đuôi nhau liên tục vào.
An Noãn lúc đầu theo Tần lão gia gặp một số người bạn, lúc giới thiệu, cô không hề nhớ tiền đề câu chuyện là gì, lúc nào cũng chọc cho đám người cười haha vui vẻ, Tần lão gia khó có một lần cảm thấy rất có mặt mũi, cô cháu dâu này vẫn có chút ưu điểm. Một đề tài mà nói hơn nửa giờ, An Noãn cảm thấy buồn chán, lúc này vô cùng nhớ Tần Mộc, ánh mắt luôn nhìn về phía cửa, hy vọng anh ngay lập tức xuất hiện.
Sau đó An Lôi và chị dâu Lâm Na xuất hiện, An Noãn mới hoàn toàn thoát thân.
“Anh cả, chị dâu, hai người thật tốt, đã tới giải cứu em trong lúc nước sôi lửa bỏng.” Đến góc, An Noãn ôm quyền tỏ vẻ cảm tạ An Lôi và Lâm Na.
Lâm Na – chị dâu An Noãn là nữ cường nhân chân chính, 32 tuổi, vẫn chưa muốn có con, luôn luôn bận công việc, ngay đến kết hôn cũng vội vàng kết hôn năm ngoái, đối với cô gái nhỏ duy nhất trong là An Noãn cũng nuông chiều vô cùng.
Lâm Na lắc đầu, mắt phượng xinh đẹp liếc An Noãn một cái : “đều đã kết hôn rồi, sao mãi vẫn không trưởng thành vậy? bộ dạng này của em không thể để người khác thấy, nếu không, sẽ bị người khác chê cười.”
“Biết rồi, đây còn không phải do chị dâu sao” An Noãn tựa đầu vào vai Lâm Na, chớp chớp mắt với cô, làm Lâm Na bất đắc dĩ.
“Ngón tay em làm sao vậy?” An Lôi chú ý đến ngón tay dán urgo của An Noãn, cau mày hỏi.
“Hai ngày trước không cẩn thận cắt phải, sắp khỏi rồi, anh, em không quấy rầy hai người nữa, ở đây hơi bức bối, em ra ban công hóng gió chút sẽ vào.” An Noãn thoáng nhìn thấy bóng dáng Trần Mãn Tân trên ban công, đột nhiên nhớ tới hai ngày trước có 50 vạn chuyển vào tài khoản, cô lấy hai ly rượu đỏ từ vân viên phục vụ đi tới ban công.
An Lôi và Lâm Na thấy thế, liếc mắt nhìn nhau, lắc đầu, xoáy người đi tiếp khách.
Trần Mẫn Tân thấy An Noãn đang tới gần, hôm nay cô ăn mặc trang điểm chu đáo, kiểu tóc chia 3-7, có phần thả xõa như dòng nước, nhìn như tùy ý , một chiếc váy dài lệch vai đơn giản màu đen, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, đặc biệt là đôi mắt, dưới ánh đèn yếu ớt trên gương mặt ấy, đôi mắt ấy có chút quá mê hoặc, ánh mắt đó đột nhiên hướng về phía hắn, vừa nhìn thấy trái tim Trần Mãn Tân liền thót lên một cái, bước chân cũng bất giác di chuyển tới.
“Đã nhận được tiền chưa?” Trần Mãn Tân chạm ly với An Noãn.
“Nhận được rồi, không hổ là Trần thiếu, ra tay hào phóng, bội phục” An Noãn đưa ngón tay trỏ ra với Trần Mãn Tân, làm cho Trần Mãn Tân thêm cao ngạo.
Trần Mãn Tân đắc ý đến lỗ mũi cũng ngẩng lên nói: “ hừ, làm tiểu đệ, thế nào cũng phải mời đại ca một bữa chứ.” Anh cho tôi 5 vạn, tôi trả anh 50 vạn, đủ lên mặt với anh.
An Noãn cảm thấy, mình đã tự tìm cho ông xã nhà mình một đối thủ, thấy hai người hiểu lầm càng ngày càng sâu, cô lại càng bó tay không biết làm thế nào.
“Tần Mộc không có ở đây?’ Trần Mãn Tân vừa nhìn qua khách khứa, không thấy Tần Mộc.
“ Đi công tác, nhưng cũng sắp tới rồi, tôi ở ban công xem lúc nào anh ấy tới.”
“Cô mỗi lần ‘mặt nóng dán mong lạnh’ không cảm thấy mệt hả?” đối với Trần Mãn Tân mà nói, Tần Mộc quá lạnh nhạt với con gái, thật không rõ An Noãn làm sao mà chịu được, lại còn thích khôi băng lạnh đó nữa.
An Noãn lại không cho là đúng: “anh biết không, khi anh dán vào mông lạnh đó, đối phương cũng dễ dàng dán lại sao?” cho nên cô rất vui vẻ.
Nhấp một chút rượu, chất lỏng màu đỏ từ từ lan trong miệng, không biết vì cái gì, lại vô cùng hấp dẫn, Trần Mãn Tân cảm thấy mình phát điên rồi.
Cho nên nhất thời không phản ứng kịp, sau này nghĩ kĩ lại, mới hiểu được, đỏ mặt chỉ vào An Noãn nói: “ cô, không cần mặt mũi sao?.”
An Noãn nhún nhún vai, buông tay nói: “ tôi có mặt nha, cần thêm một mặt nữa làm gì”
Hừ.
Hai người lưng tựa ban công, mỗi người đều im lặng uống rượu, Trần Mãn Tân từ sau chuyện đó, đã không còn chán ghét đối với An Noãn .
“Cô quen Tô Thần hả?” Trần Mãn Tân nhìn vào trong buổi tiệc, thấy ánh mắt Tô thần liếc lại đây, liền nhíu mày.
Nói ra thì Tô thị và Tần thị luôn luôn đối đầu nhau, mà Tô Thần lại không muốn lui tới với Tần thị, hai năm trước, Tần thị cũng Tô thị cạnh tranh nhau một mảnh đất, sau này mảng đất đó thuộc về Tần thị, lúc đó Tô Thần mới lên chức tổng giám đốc, chuyện này, làm cho chức vị tổng giám đốc của hắn không chắc chắn lắm, từ sau đó, Tô thị và Tần thị càng đối đầu nhau gay gắt hơn.
“Hả?”
Theo ánh mắt đó, An Noãn quả nhiên thấy Tô Thần đang nhìn mình, Tô Thần thấy cô nhìn hắn, liên giơ ly rượu lên, bày tỏ thịnh ý hữu hảo.
Ngược lại An Noãn cảm thấy kinh ngạc vì Tô Thần xuất hiện lúc này, lúc này hắn phải ở nước ngoài, trong truyện khi Bạch Lộ khôi phục kí ức, Tô Thần mới xuất hiện, nhưng lần này xuất hiện ở đây, nhất định là có mục đích, hơn nữa mục đích lần này, phân nửa là vì Tần Mộc.
Kẻ thù, muốn đấu tới khi ngươi chết ta sống .
An Noãn hiểu rất rõ tính cách Tô Thần, người này ‘bất lợi không làm’, tâm địa đen tối độc ác, đôi xử với người bên cạnh cũng vậy, huống chi người ngoài.
Chỉ là Tô Thần xuất hiện, phải chăng Bạch Lộ cũng đã trở lại?
Nghĩ đến đây, khóe miệng An Noãn khẽ nhếch lên, đôi mắt hồ ly cong lại : “ Không quen, nhưng mà đại khái chút nữa sẽ quen thôi.” Tô Thần sẽ không buông tha một cơ hội nào có thể lay động tần Mộc, hắn sẽ tìm tới cô.
Ba, ba, ba. “ Ta làm gì còn cần một con chó như cô tới nói cho biết phải làm như thế nào sao?” hậu viện, Tô Thần đạp một cước lên người cô bạn gái, hắn xuống tay không lưu tình, mặt đầy hung bạo, liên tục đá hai cước, kiến cô gái kia bị ngất đi.
An Noãn quay người muốn đi, xui xẻo quá, chỉ là tới đây cho tỉnh rượu, lại nhìn thấy Tô Thần giáo huần người khác, khổ nỗi Tô Thần không muốn buông tha cho cô.
“An tiểu thư, nghe danh đã lâu.” Vừa nghe An Noãn đã cảm thấy âm thanh này vô cùng ghê tởm.
“ Ngại quá! Tôi tưởng rằng nơi này không có ai, liền tới đây chờ ông xã, vừa mới tới thôi tôi không thấy gì hết.” An Noãn nói rất nhanh, nói liền một hơi, cứ như đọc thuộc lòng một bài văn.
Tô Thần nhìn An Noãn có chút quyến rũ mê hoặc, tựa hồ như thú vị hơn nhiều so với tượng tượng của hắn, đưa đôi mắt hứng thú quét qua An Noãn, sau đó không nhanh không chậm rút chiếc khăn tay từ trong ngực ra, lau tay, vẫn không nâng mắt lên nói: “ À, thấy cũng không vấn đề gì, người phụ nữ này, vì muốn ở cạnh tôi, mà hãm hại những chị em tốt của người phụ nữ bên cạnh tôi, cô nói xem có nên dạy bảo không?’
An Noãn không ngốc, biết là Tô Thần đang thử mình.
Trên thế giới này, chỉ có Tô Thần biết, Bạch Lộ bị người ta hại, bỏi vì hắn nhặt lại được một hơi thở của Bạch Lộ, sau đó tùy tiện tra ra, lập tức hắn sẽ liên hệ tới mình, nhưng mà hắn không có chứng cớ, hắn hiện tại cũng chỉ thử, một khi bắt được đuôi của mình, như vậy mới là “ vạn kiếp bất phục”
Đại khái không thẹn với lòng, An Noãn không hồi hộp chút nào, chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn giày không để ý tới hắn.
Tô Thần thấy thế, trong lòng nghĩ ‘không biết tốt xấu’, liền tức giận, nhưng cố gắng giữ nụ cười nói : “ Ngoan, chỉ cần cô tiêm ống thuốc này vào Tần Mộc, chyện này tôi sẽ coi như không biết, bảo bối, cô nhất định sẽ không làm tôi thất vọng, đúng không?” Tô Thần đưa tay nắm cằm An Noãn, để cho cô nhìn thẳng vào hắn, hẳn muốn khi nhìn vào mắt An Noãn, nhìn thấy nỗi sợ hãi trong đó.
“Được” Cằm bị bóp có chút đau, An Noãn cười sáng lạn, dịu dàng nhìn hắn.
Nhấc gót giày nhọn nhỏ của mình cao lên, An Noãn hưng hăng đạp lên ngón chân Tô Thần, Tô Thần đau đến buông An Noãn ra, ôm chân, cô nhìn cái mông đang xoay đi, nhấc chân, hướng thẳng vào ‘hoa cúc’ hắn mà đạp, lợi dụng tôi? Tôi đạp chết hoa cúc của anh.
Sau đó, An Noãn nghe thấy tiếng kêu bi thảm vang lên.
/28
|