An Noãn chân đi giày cao gót bước lên lầu, mỗi bước mỗi bước, đều nhịn không được thấy căng thẳng lên, lén lút đánh giá cách ăn mặc của mình hôm nay, chiếc váy trắng liền thân bó sát người hiệu miumiu, áo khóa dài giới hạn burberry, cùng với đôi giày cao gót phong cách âu cổ, đây chính là phong cách mà Tần Mộc thích, không có chỗ nào không ổn. Nhưng khi An Noãn chọn chiếc váy này, vẫn căn cứ theo sở thích trước kia của mình, chọn cỡ nhỏ hơn một size so với bình thường, đôi mắt liếc trái liếc phải tấm kính trước mặt thấy dáng người chữ S trước lồi sau cong, càng nhìn càng đắc ý, bỏ qua kết cục bi thảm của nữ phụ, những cái khác cô đều xếp top 1,top 2, thân hình đồng hồ cát nha.
Tần Mộc ngồi đối diện An Noãn, An Noãn dần dần đã có thể nhìn thấy đầu Tần Mộc, An Noãn khi viết về Tần Mộc, đã cùng các từ ngữ đẹp đẽ nhất để miêu tả hình dáng, gia thế, khuôn mặt của Tần Mộc, nhưng thực tế và tưởng tượng luôn không giống nhau, hắn cứ ngồi ngăn ngắn như vậy, nhưng không cần nhìn mặt, hắn ta cũng làm bạn không thể bỏ qua tồn tại của hắn, còn nếu nhìn rồi, lại càng khỏi phải nói, bạn chỉ có thể…ờ… “nổ tung”.
Chỉ là…. Cô đã tạo nên Tần Mộc, bay giờ Tần Mộc lại “hủy” cô, loại tâm tình này cmn phức tạp quá.
An Noãn cố gắng thuyết phục chính mình, phải quên câu sau đi, chỉ cần nhớ câu đầu thôi, như thế, cố có thể an tâm đi “ôm đùi” hắn. Sau đó cơm áo không lo, may mắn còn có thể về nhà, An Noãn thuộc phái lạc quan, suy nghĩ một lúc, liền chỉ nhớ mỗi câu đầu.
“Tần đại ca” An Noãn đi tới lầu hai, còn chưa tới gần, đã lên tiếng gọi Tần Mộc, sau đó nhảy nhót tới bên Tần Mộc
Tần Mộc thấy người đang tới gần là cô vợ nhỏ của mình, từ trước vẫn luôn đối xử với cô như em gái, nếu như không phải bị An Dương tính kế, cô đại khái sẽ mãi chỉ là em gái hắn mà thôi, nhưng nếu như đã là vợ mình, hắn sẽ để cô đứng ở vị trí của một người vợ, sẽ thử bắt đầu cuộc sống bên cô.
Khó mới có được một lần cô sẽ tới đây, Tần Mộc đứng lên.
An Noãn tới gần nhìn Tần Mộc, phát hiện Tần Mộc đẹp trai hơn bất kì ai mà cô đã từng thấy qua, hiện tại An Noãn thích nhất Kim Soo Hyun cùng Lee Min Ho, nhưng bây giờ thấy Tần Mộc, cô thề, nếu Kim Soo Hyun và Lee Min Ho có xuất hiện trước mặt, cô cũng sẽ không nhìn, thực sự Tần Mộc còn đẹp trai hơn bọn họ nhiều.
Quan trọng là vị soái ca này, là chồng của cô, chính là chồng cô đó, là người thân mật nhất của cô trên thế giới này đó. Có một người chồng vừa biết kiếm tiền lại vừa đẹp trai, có nằm mơ, cô cũng sẽ cười hì hì.
Dưới lầu, Trần Mãn Tân nhìn lên bóng dáng An Noãn và Tần Mộc, không nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt hai người, nhưng căn cứ phán đoán của hắn, An Noãn nhất định đang “mặt nóng dán lên mông lạnh”, haizzz, An Noãn đáng thương.
Lại nhìn Lý Mục Vân, Lý Mục Vân mà An Noãn xây dựng, đúng tiêu chuẩn là một “Lục Trà biểu” ( cô gái giả thanh thuần, trong sáng), hận thể dát vàng lên người để làm cho tần Mộc chú ý, lịa cho muốn giải thích với người khác rằng đó không phải là dát vàng mà là hào quang tự bản thân của cô ta phát ra.
Lý Mục Vân không biết An Noãn là ai, khi còn nhỏ An Noãn từng bị bắt cóc, suýt chút nữa còn bị giết, nên lúc đó còn phải điều trị tâm lý một thời gian dài , vì vậy An gia càng thêm bảo hộ nghiêm ngặt An Noãn , trên mạng có rất ít hình ảnh của An Noãn, nếu như không mở họp báo, gương mặt này của An Noãn sẽ không bại lộ trước truyền thông.
Nhìn con mồi của mình bị người khách cướp đi, là ai thì cũng không thế vui vẻ được , Lý Mục Vân rất không thích An Noãn đứng trước mặt này, cụp cụp mắt bắt đầu tính kế, lại ưu nhã đứng lên, tự giới thiệu bản thân ngăn chặn hai người “ xin chào! Vị tiểu như này….. Tôi là Lý Mục Vân”
Lý Mục Vân bây giờ là một minh tinh, luôn dựa vào việc tạo scandan với Tần Mộc để leo lên vị trí minh tinh quốc tế, An Noãn bị tình yêu làm điên đảo, không ngờ Tần Mộc căn bản không hề đáp lại, liều mạng đối phó với Lý Mục Vân, còn Bạch Lộ bên đứng bên này đứng nhìn hai người bên kia đang đấu nhau ngươi sống ta chết.
Xin chào.
An Noãn không thể không nhìn ra Lý Mục Vân đang bày kế, trong lòng cười châm chọc, liền vứt Lý Mục Vân sang một bên, chuyện xấu cô không nên dính vào.
Cô ghét nhất loại người dựa vào cô, sau đó leo lên người cả người cô, loại này cứ để lại cho Bạch Lộ tự xử lý đi.
An Noãn da mặt dày tiền lại gần ôm lấy cánh tay Tần Mộc, cmn xxx, so với đùi còn nhỏ hơn một chút, cô thực muốn trực tiếp ôm lấy đùi anh.
Tần Mộc nhìn An Noãn đang dựa vào người mình, chừng mắt một lúc lâu, cho tới khi thấy mắt Lý Mục Vân phát ra ánh sáng, lúc đó, cũng hiểu ra An Noãn đang giúp mình giải vây, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra chút má lúm đồng tiền không sâu, cúi đầu, ngửi thấy mùi capuchino trong miệng An Noãn, không nặng không nhẹ hỏi: “ Uống café?”
Lấy chỉ số thông minh của Tần Mộc, hoàn toàn sẽ không để cho người khác phát giác ra đây chỉ là diễn kịch.
Chẳng qua phải diễn trước mặt một diễn viên nửa vời, cảm giác cũng không tốt cho lắm.
Chỉ thấy đầu óc An Noãn nghĩ trái nghĩ phải,từng là tác giả hàng đầu của Tấn Giang, bệnh nghề nghiệp lại bắt đầu phát tác, nàng muốn khoe khoang chút tài năng, tự thêm một câu rất bình thường như cơm bữa, thực tế là cố ý che dấu : “ ừm, vừa mới uống một ly cafe ở tầng một, nãy nhân lúc anh không có nhà, em tới phòng triển lãm nội thất đối diện xem qua một chiếc ghế, ghế ở thư phòng ngồi không thỏa mái lắm.
An Noãn báo cao lại hành trình, bày ra nhìn bộ dáng đang chờ đợi được khen ngợi, cô đã thành công biến giả thành thật rồi, nhưng nghĩ kĩ lại, hình như có gì đó chưa đúng.
Rốt cuộc cũng là người từng trải, liền hiểu được lời mình nói còn thiếu sót, lập tức thức thần bổ sung “ ngồi lâu, mông đau, hơn nữa eo mỏi lưng thì đau nhức”.
Càng bôi càng đen.
Cảm giác hai luồng khí đang quang quẩn trên người mình, An Noãn yếu ớt ngẩng đầu, quả nhiên thấy Tần Mộc đang xoa xoa huyệt thái dương, An Noãn rụt cổ lại, le lưỡi, xong rồi, lại nhìn sang Lý Mục Vân, ánh mắt từ thăm dò đã biến thành kinh ngạc lẫn ghen tị, rõ ràng là đã nghĩ lệch lạc rồi.
Cô chỉ đơn thuần cảm thấy ghế khuyến mại mua một tặng một trong thư phòng không đủ mềm, nằm mà toàn thân đều đau nhức.
Chỉ tiếc có ai tin đâu, ngay cả mặt cũng không dám nhìn, đỏ mặt thay cho An Noãn.
Tần Mộc đột nhiên có chút hối hận vì đã phối hợp diễn trò với An Noãn, hắn không cần thiết làm như vậy, chỉ cần trực tiếp gọi cho trợ lý thì mọi việc đều đã được giải quyết rồi.
Hơn nữa hắn đường đường là một người đàn ông hoàn toàn khỏe mạng, nhắc tới đề tài này, cũng sẽ không tự chủ nghĩ tới những hình ảnh nào đó, sắc mặt đen lại.
Lại nghe thấy An Noãn nói tiếp : “ ghế em đặt, anh có muốn tự mình thử cảm nhận một chút không? Em cũng không rõ lắm”. An Noãn vô sỉ phủi sạch.
Nhìn thấy Tần Mộc châm biếm nhìn An Noãn, An Noãn đáp lại bằng dáng mắt đáng thương, ý đồ trong mắt kia quá rõ ràng, ‘anh mau giải thích đi’.
Tần Mộc rất hảo tâm sờ sờ đầu An Noãn ,nói: Anh biết, cho nên lần này nhất định phải chọn một chiếc rộng hơn .
Rộng, việc quái gì phải rộng, cũng không phải để hai người nằm.
Lý Mục Vân xem ra hai người toàn là liếc mắt đưa tình, nhìn thật chướng mắt.
Lý Mục Vân cứng người nói: “ xin chào! Tôi là Lý Mục Vân, bạn gái của Tần Mộc, rất hân hạnh được biết em”。 Lý Mục Vân lần nữa giới thiệu mình, lần này còn đặc biệt thêm một câu, khi nói tôi là ‘bạn gái của Tần Mộc’ cố ý nói mơ hồ để người khác nghe vào hiêủ thành ‘người yêu’, nói xong, Lý Mục Vân lại càng đưa ánh mắt đầy ẩn tình nhìn Tần Mộc, cố ý để cho An Noãn hiểu lầm, tốt nhất là làm cho An Noãn mất đi lý trí.
An Noãn vừa nghe đã thấy mất hứng, vốn đã không vui, lại còn muốn trêu trọc vào cô, liền bước lên phía trước Tần Mộc, bày tỏ ý không muốn cho Lý Mục Vân nhìn Tần Mộc, bĩu môi, hừ một cái, ra oai nói: “ không cho nhìn, anh ấy là chồng tôi, cô nãy giờ đã nhìn mấy lần rồi đó”.
Cô không làm được như các nữa chủ trong truyện trùng sinh, đầu tiên châm trọc đối phương sau đó nhân lúc đối phương trở tay không kịp lại tiên thủ hạ vi cường, cho một bạt tai, cảnh cáo, sau đó mới nói chuyện.
Thật phiền toái, viết tiểu thuyết thì có thể, nhưng tự mình làm, thì xin lỗi, cô không làm được.
Cứ nói thẳng ra không phải là xong sao?
Mấy người con gái đi xung quang nghe tiếng An Noãn liền quay đầu lại, gật gật đầu, nói nhỏ: “ thảo nào, quả thật rất đẹp trai.”
Lý Mục Vân không ngờ An Noãn thẳng thừng như vậy, khuôn mặt thoắt đỏ lên, nhất thời không biết nói gì, cô là diễn viên, mười lần thì có chín lần làm “tiểu tam”, căn bản không để ý đối phương có vợ hay chưa, đối mặt với tình huống vợ cả tìm tới nói cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng mà, tình cảnh không phải như vậy, cmn… cô đang thị uy mà, là thị uy đó, không phải chọc cười, không cho nhìn? Là ý gì chứ?
Bé con , tỷ tỷ cho bé ăn kẹo, mau mau đứng sang một bên đi có được hay không?
Đừng đùa nữa .
Ngươi đang lý ra phải đi lên cho ta một bàn tai, như vậy mới khí thế của vợ cả, sau đó ta phụ trách làm người đnag thương, ngươi phụ trách làm kẻ độc ác.
Tần Mộc cảm giác huyệt Thái Dương giật càng lúc càng mạnh !
Tần đại ca, con mèo nhà chú hàng xóm cạnh nhà sinh mấy chú mèo con, nhưng mà chú ấy lại muốn vứt đi, chúng ta nuôi một con giúp chú ấy được không!
An Noãn bĩu môi nói chuyện, trên mặt tràn ngập ý tứ răng: tôi muốn cô lập cô.
Lý Mục Vân cảm giác khóe miệng mình nhất định giật rất lợi hại.
Diễn “tiểu tam”, lập đổ chính thất, đầy bụng tâm cơ , nhưng là bây giờ lại cảm thấy không có chút sức lực nào.
Nếu cứ tiếp tục, sẽ chỉ biết cảm thấy đẳng cấp chính mình rớt không phải một -hai điểm.
Lý Mục Vân cảm thấy mình phải điều chỉnh một chút, sau đó mới lại tới khiêu chiến An Noãn.
Cô bây giờ cần trở về nghĩ cách, tìm một cái cớ nói: Tần tổng, buổi tối tôi còn có hẹn, đi trước .
tạm biệt ! !
An Noãn vẫy vẫy tay theo hướng bóng dáng của Lý Mục.
Mà bộ dáng Lý Mục Vân, nhìn thế nào cũng giống như là đang chạy trối chết.
Còn đùa?
“Em thật sự không thích mà. An Noãn đứng bên cạnh Tần Mộc, thật thà nói.
Nam chủ mà mình cực nhọc sáng tạo ra lại bị Lý Mục Vân quyến rũ, sao có thể được chứ, tốt xấu gì ít nhất cũng phải là nữ chủ hội tụ đầy đủ các điều kiện chứ?
Hơn nữa em dã giúp anh giải quyết đống phiền toái đó mà”. An Noãn nhỏ giọng thầm thì.
Tần Mộc cảm thấy hoàn toàn không nên tiếp tục đề tài này, liền đổi qua việc khác, Nếu đã tới, chút nữa chúng ta đi cùng ăn một bữa .
Bây giờ trở về nhà sao, đợi chút, Tần đại ca, em nợ tiền người ta. An Noãn có chút ủy khuất nói.
Nàng không có quên vẫn còn Trần Mãn Tân đang ở dưới lầu xem kịch vui, nói xong, An Noãn không biết để tay ở đâu, hai tay đan vào nhau, bộ dnag như đứa trẻ con lúng túng, lúc này khuôn mặt quay về hướng tầng một, nênTrần Mãn Tân thấy được khuôn mặt cô.
Khoản tiền này nhất định phải trả, bằng không tới lúc đó, truyền ra ngoài, sẽ bị người nói rằng An gia mấy vạn cũng không có, bị người ta chê cười, nói là đồ keo kiệt hay sao.
Tần Mộc rút một tấm thẻ vàng và một sấp tiền khoảng một vạn tệ ra đưa cho An Noãn nói: “ nếu như không đủ thì dùng thẻ rút đi, mật mã chính là mật mã cửa nhà”
Không cần, em có mang theo tiền. Để cho Tần Mộc trả tiền, xấu hổ .
Vậy anh đợi em ở tầng hầm để xe.
Chúng ta đi tới khu biệt thự Lục thành đúng không? khu biệt thự Lục thành là nơi An gia ở.
Nàng đáp ứng An Dương, tối hôm nay sẽ tới ăn cơm .
Anh có hợp đồng để ở chung cư, nếu như em không ngại đợi anh hai tiếng, thì chúng ta sẽ đi Lục thành.
“Nếu anh bận thì không cần đi em gọi cho anh ba.” Chuyện của Tần Mộc quan trọng nhất.
Chỉ chốc lát, điện thoại đã thông , anh ba , là em, Tiểu Noãn, buổi tối em không về ăn cơm nữa , em và Tần đại ca về nhà ăn.
Bên đầu kia nói: Trọng sắc khinh anh, em đúng là đồ không có lương tâm, khi còn bé anh giúp em làm bao nhiêu bài tập, báo đáp anh như vậy sao...
An Noãn vội vàng ngắt lời, Anh ba tốt nhất , em yêu anh ba nhất trên thế giới này , anh ba, anh ba, alo, nghe thấy không, alo alo, anh ba tín hiệu không tốt, em nghe không được , tút tút tút, xin lỗi, số máy quý khách hiện……...
Nghe tới âm thanh tút tút tút An Dương tâm tình buồn bực đến cực điểm.
Tam thiếu gia, bữa tối cần thêm vài món ăn. Vừa nãy tam thiếu gia dặn dò làm thêm mấy món, người hầu tới hỏi có cần thêm nữa hay không.
An Dương quát lên : Thêm cái gì mà thêm, có mỗi mình ta ăn , thêm nữa làm gì.
Người hầu thầm nghĩ: “ tam thiếu gia thật đáng sợ!
An Noãn ngắt máy, mới ý thức được lúc nãy trừ nàng ra, vẫn còn có Tần Mộc ở đây, vốn là muốn xây dựng hình tượng tốt đẹp, vậy mà.. Tần Mộc nhất định là đã cho rằng cô là đồ dối trá, huhuhu, tất cả lại anh ba.
Mà An Noãn lại không biết rằng, Tần Mộc và An Dương vì chuyện kia, vẫn còn có khó chịu với nhau, không biết vì cái gì, thấy An Noãn trêu chọc An Dương như vậy, tâm tình hắn ngược lại, lại cảm thấy đặc biệt tốt.
An Noãn sờ da mặt có chút khô nóng của mình, mơ hồ nói ra một câu em đi một lát rồi về. Chạy đi tìm Trần Mãn Tân, diễn nhiều như vậy không thể bỏ phí được.
Tần Mộc ngồi đối diện An Noãn, An Noãn dần dần đã có thể nhìn thấy đầu Tần Mộc, An Noãn khi viết về Tần Mộc, đã cùng các từ ngữ đẹp đẽ nhất để miêu tả hình dáng, gia thế, khuôn mặt của Tần Mộc, nhưng thực tế và tưởng tượng luôn không giống nhau, hắn cứ ngồi ngăn ngắn như vậy, nhưng không cần nhìn mặt, hắn ta cũng làm bạn không thể bỏ qua tồn tại của hắn, còn nếu nhìn rồi, lại càng khỏi phải nói, bạn chỉ có thể…ờ… “nổ tung”.
Chỉ là…. Cô đã tạo nên Tần Mộc, bay giờ Tần Mộc lại “hủy” cô, loại tâm tình này cmn phức tạp quá.
An Noãn cố gắng thuyết phục chính mình, phải quên câu sau đi, chỉ cần nhớ câu đầu thôi, như thế, cố có thể an tâm đi “ôm đùi” hắn. Sau đó cơm áo không lo, may mắn còn có thể về nhà, An Noãn thuộc phái lạc quan, suy nghĩ một lúc, liền chỉ nhớ mỗi câu đầu.
“Tần đại ca” An Noãn đi tới lầu hai, còn chưa tới gần, đã lên tiếng gọi Tần Mộc, sau đó nhảy nhót tới bên Tần Mộc
Tần Mộc thấy người đang tới gần là cô vợ nhỏ của mình, từ trước vẫn luôn đối xử với cô như em gái, nếu như không phải bị An Dương tính kế, cô đại khái sẽ mãi chỉ là em gái hắn mà thôi, nhưng nếu như đã là vợ mình, hắn sẽ để cô đứng ở vị trí của một người vợ, sẽ thử bắt đầu cuộc sống bên cô.
Khó mới có được một lần cô sẽ tới đây, Tần Mộc đứng lên.
An Noãn tới gần nhìn Tần Mộc, phát hiện Tần Mộc đẹp trai hơn bất kì ai mà cô đã từng thấy qua, hiện tại An Noãn thích nhất Kim Soo Hyun cùng Lee Min Ho, nhưng bây giờ thấy Tần Mộc, cô thề, nếu Kim Soo Hyun và Lee Min Ho có xuất hiện trước mặt, cô cũng sẽ không nhìn, thực sự Tần Mộc còn đẹp trai hơn bọn họ nhiều.
Quan trọng là vị soái ca này, là chồng của cô, chính là chồng cô đó, là người thân mật nhất của cô trên thế giới này đó. Có một người chồng vừa biết kiếm tiền lại vừa đẹp trai, có nằm mơ, cô cũng sẽ cười hì hì.
Dưới lầu, Trần Mãn Tân nhìn lên bóng dáng An Noãn và Tần Mộc, không nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt hai người, nhưng căn cứ phán đoán của hắn, An Noãn nhất định đang “mặt nóng dán lên mông lạnh”, haizzz, An Noãn đáng thương.
Lại nhìn Lý Mục Vân, Lý Mục Vân mà An Noãn xây dựng, đúng tiêu chuẩn là một “Lục Trà biểu” ( cô gái giả thanh thuần, trong sáng), hận thể dát vàng lên người để làm cho tần Mộc chú ý, lịa cho muốn giải thích với người khác rằng đó không phải là dát vàng mà là hào quang tự bản thân của cô ta phát ra.
Lý Mục Vân không biết An Noãn là ai, khi còn nhỏ An Noãn từng bị bắt cóc, suýt chút nữa còn bị giết, nên lúc đó còn phải điều trị tâm lý một thời gian dài , vì vậy An gia càng thêm bảo hộ nghiêm ngặt An Noãn , trên mạng có rất ít hình ảnh của An Noãn, nếu như không mở họp báo, gương mặt này của An Noãn sẽ không bại lộ trước truyền thông.
Nhìn con mồi của mình bị người khách cướp đi, là ai thì cũng không thế vui vẻ được , Lý Mục Vân rất không thích An Noãn đứng trước mặt này, cụp cụp mắt bắt đầu tính kế, lại ưu nhã đứng lên, tự giới thiệu bản thân ngăn chặn hai người “ xin chào! Vị tiểu như này….. Tôi là Lý Mục Vân”
Lý Mục Vân bây giờ là một minh tinh, luôn dựa vào việc tạo scandan với Tần Mộc để leo lên vị trí minh tinh quốc tế, An Noãn bị tình yêu làm điên đảo, không ngờ Tần Mộc căn bản không hề đáp lại, liều mạng đối phó với Lý Mục Vân, còn Bạch Lộ bên đứng bên này đứng nhìn hai người bên kia đang đấu nhau ngươi sống ta chết.
Xin chào.
An Noãn không thể không nhìn ra Lý Mục Vân đang bày kế, trong lòng cười châm chọc, liền vứt Lý Mục Vân sang một bên, chuyện xấu cô không nên dính vào.
Cô ghét nhất loại người dựa vào cô, sau đó leo lên người cả người cô, loại này cứ để lại cho Bạch Lộ tự xử lý đi.
An Noãn da mặt dày tiền lại gần ôm lấy cánh tay Tần Mộc, cmn xxx, so với đùi còn nhỏ hơn một chút, cô thực muốn trực tiếp ôm lấy đùi anh.
Tần Mộc nhìn An Noãn đang dựa vào người mình, chừng mắt một lúc lâu, cho tới khi thấy mắt Lý Mục Vân phát ra ánh sáng, lúc đó, cũng hiểu ra An Noãn đang giúp mình giải vây, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra chút má lúm đồng tiền không sâu, cúi đầu, ngửi thấy mùi capuchino trong miệng An Noãn, không nặng không nhẹ hỏi: “ Uống café?”
Lấy chỉ số thông minh của Tần Mộc, hoàn toàn sẽ không để cho người khác phát giác ra đây chỉ là diễn kịch.
Chẳng qua phải diễn trước mặt một diễn viên nửa vời, cảm giác cũng không tốt cho lắm.
Chỉ thấy đầu óc An Noãn nghĩ trái nghĩ phải,từng là tác giả hàng đầu của Tấn Giang, bệnh nghề nghiệp lại bắt đầu phát tác, nàng muốn khoe khoang chút tài năng, tự thêm một câu rất bình thường như cơm bữa, thực tế là cố ý che dấu : “ ừm, vừa mới uống một ly cafe ở tầng một, nãy nhân lúc anh không có nhà, em tới phòng triển lãm nội thất đối diện xem qua một chiếc ghế, ghế ở thư phòng ngồi không thỏa mái lắm.
An Noãn báo cao lại hành trình, bày ra nhìn bộ dáng đang chờ đợi được khen ngợi, cô đã thành công biến giả thành thật rồi, nhưng nghĩ kĩ lại, hình như có gì đó chưa đúng.
Rốt cuộc cũng là người từng trải, liền hiểu được lời mình nói còn thiếu sót, lập tức thức thần bổ sung “ ngồi lâu, mông đau, hơn nữa eo mỏi lưng thì đau nhức”.
Càng bôi càng đen.
Cảm giác hai luồng khí đang quang quẩn trên người mình, An Noãn yếu ớt ngẩng đầu, quả nhiên thấy Tần Mộc đang xoa xoa huyệt thái dương, An Noãn rụt cổ lại, le lưỡi, xong rồi, lại nhìn sang Lý Mục Vân, ánh mắt từ thăm dò đã biến thành kinh ngạc lẫn ghen tị, rõ ràng là đã nghĩ lệch lạc rồi.
Cô chỉ đơn thuần cảm thấy ghế khuyến mại mua một tặng một trong thư phòng không đủ mềm, nằm mà toàn thân đều đau nhức.
Chỉ tiếc có ai tin đâu, ngay cả mặt cũng không dám nhìn, đỏ mặt thay cho An Noãn.
Tần Mộc đột nhiên có chút hối hận vì đã phối hợp diễn trò với An Noãn, hắn không cần thiết làm như vậy, chỉ cần trực tiếp gọi cho trợ lý thì mọi việc đều đã được giải quyết rồi.
Hơn nữa hắn đường đường là một người đàn ông hoàn toàn khỏe mạng, nhắc tới đề tài này, cũng sẽ không tự chủ nghĩ tới những hình ảnh nào đó, sắc mặt đen lại.
Lại nghe thấy An Noãn nói tiếp : “ ghế em đặt, anh có muốn tự mình thử cảm nhận một chút không? Em cũng không rõ lắm”. An Noãn vô sỉ phủi sạch.
Nhìn thấy Tần Mộc châm biếm nhìn An Noãn, An Noãn đáp lại bằng dáng mắt đáng thương, ý đồ trong mắt kia quá rõ ràng, ‘anh mau giải thích đi’.
Tần Mộc rất hảo tâm sờ sờ đầu An Noãn ,nói: Anh biết, cho nên lần này nhất định phải chọn một chiếc rộng hơn .
Rộng, việc quái gì phải rộng, cũng không phải để hai người nằm.
Lý Mục Vân xem ra hai người toàn là liếc mắt đưa tình, nhìn thật chướng mắt.
Lý Mục Vân cứng người nói: “ xin chào! Tôi là Lý Mục Vân, bạn gái của Tần Mộc, rất hân hạnh được biết em”。 Lý Mục Vân lần nữa giới thiệu mình, lần này còn đặc biệt thêm một câu, khi nói tôi là ‘bạn gái của Tần Mộc’ cố ý nói mơ hồ để người khác nghe vào hiêủ thành ‘người yêu’, nói xong, Lý Mục Vân lại càng đưa ánh mắt đầy ẩn tình nhìn Tần Mộc, cố ý để cho An Noãn hiểu lầm, tốt nhất là làm cho An Noãn mất đi lý trí.
An Noãn vừa nghe đã thấy mất hứng, vốn đã không vui, lại còn muốn trêu trọc vào cô, liền bước lên phía trước Tần Mộc, bày tỏ ý không muốn cho Lý Mục Vân nhìn Tần Mộc, bĩu môi, hừ một cái, ra oai nói: “ không cho nhìn, anh ấy là chồng tôi, cô nãy giờ đã nhìn mấy lần rồi đó”.
Cô không làm được như các nữa chủ trong truyện trùng sinh, đầu tiên châm trọc đối phương sau đó nhân lúc đối phương trở tay không kịp lại tiên thủ hạ vi cường, cho một bạt tai, cảnh cáo, sau đó mới nói chuyện.
Thật phiền toái, viết tiểu thuyết thì có thể, nhưng tự mình làm, thì xin lỗi, cô không làm được.
Cứ nói thẳng ra không phải là xong sao?
Mấy người con gái đi xung quang nghe tiếng An Noãn liền quay đầu lại, gật gật đầu, nói nhỏ: “ thảo nào, quả thật rất đẹp trai.”
Lý Mục Vân không ngờ An Noãn thẳng thừng như vậy, khuôn mặt thoắt đỏ lên, nhất thời không biết nói gì, cô là diễn viên, mười lần thì có chín lần làm “tiểu tam”, căn bản không để ý đối phương có vợ hay chưa, đối mặt với tình huống vợ cả tìm tới nói cũng là chuyện thường xảy ra, nhưng mà, tình cảnh không phải như vậy, cmn… cô đang thị uy mà, là thị uy đó, không phải chọc cười, không cho nhìn? Là ý gì chứ?
Bé con , tỷ tỷ cho bé ăn kẹo, mau mau đứng sang một bên đi có được hay không?
Đừng đùa nữa .
Ngươi đang lý ra phải đi lên cho ta một bàn tai, như vậy mới khí thế của vợ cả, sau đó ta phụ trách làm người đnag thương, ngươi phụ trách làm kẻ độc ác.
Tần Mộc cảm giác huyệt Thái Dương giật càng lúc càng mạnh !
Tần đại ca, con mèo nhà chú hàng xóm cạnh nhà sinh mấy chú mèo con, nhưng mà chú ấy lại muốn vứt đi, chúng ta nuôi một con giúp chú ấy được không!
An Noãn bĩu môi nói chuyện, trên mặt tràn ngập ý tứ răng: tôi muốn cô lập cô.
Lý Mục Vân cảm giác khóe miệng mình nhất định giật rất lợi hại.
Diễn “tiểu tam”, lập đổ chính thất, đầy bụng tâm cơ , nhưng là bây giờ lại cảm thấy không có chút sức lực nào.
Nếu cứ tiếp tục, sẽ chỉ biết cảm thấy đẳng cấp chính mình rớt không phải một -hai điểm.
Lý Mục Vân cảm thấy mình phải điều chỉnh một chút, sau đó mới lại tới khiêu chiến An Noãn.
Cô bây giờ cần trở về nghĩ cách, tìm một cái cớ nói: Tần tổng, buổi tối tôi còn có hẹn, đi trước .
tạm biệt ! !
An Noãn vẫy vẫy tay theo hướng bóng dáng của Lý Mục.
Mà bộ dáng Lý Mục Vân, nhìn thế nào cũng giống như là đang chạy trối chết.
Còn đùa?
“Em thật sự không thích mà. An Noãn đứng bên cạnh Tần Mộc, thật thà nói.
Nam chủ mà mình cực nhọc sáng tạo ra lại bị Lý Mục Vân quyến rũ, sao có thể được chứ, tốt xấu gì ít nhất cũng phải là nữ chủ hội tụ đầy đủ các điều kiện chứ?
Hơn nữa em dã giúp anh giải quyết đống phiền toái đó mà”. An Noãn nhỏ giọng thầm thì.
Tần Mộc cảm thấy hoàn toàn không nên tiếp tục đề tài này, liền đổi qua việc khác, Nếu đã tới, chút nữa chúng ta đi cùng ăn một bữa .
Bây giờ trở về nhà sao, đợi chút, Tần đại ca, em nợ tiền người ta. An Noãn có chút ủy khuất nói.
Nàng không có quên vẫn còn Trần Mãn Tân đang ở dưới lầu xem kịch vui, nói xong, An Noãn không biết để tay ở đâu, hai tay đan vào nhau, bộ dnag như đứa trẻ con lúng túng, lúc này khuôn mặt quay về hướng tầng một, nênTrần Mãn Tân thấy được khuôn mặt cô.
Khoản tiền này nhất định phải trả, bằng không tới lúc đó, truyền ra ngoài, sẽ bị người nói rằng An gia mấy vạn cũng không có, bị người ta chê cười, nói là đồ keo kiệt hay sao.
Tần Mộc rút một tấm thẻ vàng và một sấp tiền khoảng một vạn tệ ra đưa cho An Noãn nói: “ nếu như không đủ thì dùng thẻ rút đi, mật mã chính là mật mã cửa nhà”
Không cần, em có mang theo tiền. Để cho Tần Mộc trả tiền, xấu hổ .
Vậy anh đợi em ở tầng hầm để xe.
Chúng ta đi tới khu biệt thự Lục thành đúng không? khu biệt thự Lục thành là nơi An gia ở.
Nàng đáp ứng An Dương, tối hôm nay sẽ tới ăn cơm .
Anh có hợp đồng để ở chung cư, nếu như em không ngại đợi anh hai tiếng, thì chúng ta sẽ đi Lục thành.
“Nếu anh bận thì không cần đi em gọi cho anh ba.” Chuyện của Tần Mộc quan trọng nhất.
Chỉ chốc lát, điện thoại đã thông , anh ba , là em, Tiểu Noãn, buổi tối em không về ăn cơm nữa , em và Tần đại ca về nhà ăn.
Bên đầu kia nói: Trọng sắc khinh anh, em đúng là đồ không có lương tâm, khi còn bé anh giúp em làm bao nhiêu bài tập, báo đáp anh như vậy sao...
An Noãn vội vàng ngắt lời, Anh ba tốt nhất , em yêu anh ba nhất trên thế giới này , anh ba, anh ba, alo, nghe thấy không, alo alo, anh ba tín hiệu không tốt, em nghe không được , tút tút tút, xin lỗi, số máy quý khách hiện……...
Nghe tới âm thanh tút tút tút An Dương tâm tình buồn bực đến cực điểm.
Tam thiếu gia, bữa tối cần thêm vài món ăn. Vừa nãy tam thiếu gia dặn dò làm thêm mấy món, người hầu tới hỏi có cần thêm nữa hay không.
An Dương quát lên : Thêm cái gì mà thêm, có mỗi mình ta ăn , thêm nữa làm gì.
Người hầu thầm nghĩ: “ tam thiếu gia thật đáng sợ!
An Noãn ngắt máy, mới ý thức được lúc nãy trừ nàng ra, vẫn còn có Tần Mộc ở đây, vốn là muốn xây dựng hình tượng tốt đẹp, vậy mà.. Tần Mộc nhất định là đã cho rằng cô là đồ dối trá, huhuhu, tất cả lại anh ba.
Mà An Noãn lại không biết rằng, Tần Mộc và An Dương vì chuyện kia, vẫn còn có khó chịu với nhau, không biết vì cái gì, thấy An Noãn trêu chọc An Dương như vậy, tâm tình hắn ngược lại, lại cảm thấy đặc biệt tốt.
An Noãn sờ da mặt có chút khô nóng của mình, mơ hồ nói ra một câu em đi một lát rồi về. Chạy đi tìm Trần Mãn Tân, diễn nhiều như vậy không thể bỏ phí được.
/28
|