Trong cuộc sống, không gặp được tình địch là chuyện không thực tế, có ông xã vừa đẹp trai lại giàu có mà không có tình địch có thể nói là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Nhưng khi đối mặt với tình địch mạnh như vậy sao cô lại không thấy ghen nhỉ? Tại sao lại không ghen?
“Tần đại ca, có phải anh có người phụ nữ bên ngoài không? Có phải anh không còn yêu em nữa?” Như vậy mới đúng dáng vẻ của một người vợ nên có.
“Tiểu Noãn, nửa đêm rồi, em đừng điên nữa, lại đây, ngủ.” Tần Mọc thu dọn quần áo trên giường, đã rất muộn rồi, nhưng vì ăn tối tương đối trễ nên bây giờ cả người vẫn rất tỉnh táo.
An Noãn lại đứng, không nhúc nhích, há miệng nhìn Tần Mộc hát: “ yêu đến con tim vụn vỡ cũng đừng oán trách ai, chỉ bởi vì giây phút gặp nhau quá đẹp đẽ, cho dù có đau thương, có rơi lệ, trái tim này có hóa thành tro bụi cũng không sao….” An Noãn ảo tưởng mình là nguyên chủ, càng hát càng nhập tâm, hai tai nâng ngực, dáng vẻ hoàn toàn giống các nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, đầu lắc lắc, gật gật. (Hanri: đây là bài “ cánh bướm trong mưa” trong phim Hoàn Châu cách cách).
“hây….”bay về anh trong cơn mưa nhẹ êm đềm. ( H: vẫn là lời bài hát)
Cao, chỗ cao trào, An Noãn ngẩng đầu, duỗi tay.
Nghênh đón cô chính là chiếc áo lót bay tới mắc luôn trên đầu, chắn tầm mắt cũng chặn luôn tiếng hát của cô.
Đáng ghét, làm gì mà ném cái này, không nhìn được biểu tình trên khuôn mặt tần Mộc rồi.
Sau đó, một bàn tay đột nhiên kéo tay cô, thân hình An Noãn thấp, Tần Mộc dễ dàng tóm An Noãn đầy ra bên ngoài, sau đó “ oành’’ đóng cửa.
An Noãn kéo đồ lót trên dầu xuống, dậm chân một cái, nhíu mặt bánh bao nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, ông xã gì vậy, lại vứt cô ra ngoài cửa, thật không ra làm sao, thật chẳng ra làm làm sao, Tần gia sao có một người cháu như vậy?
Tần đại ca, mở cửa, mở cửa. Thực bực mình.
“Thật thà hối lỗi xong mới được vào.” Âm thanh nhạt nhạt của Tần Mộc vang lên, nhưng thực tế anh vẫn có chút bực mình, anh không thích thái độ hoài nghi của An Noãn cho lắm, cho dù chỉ là đùa giỡn.
Đây là phòng của em.
Chẳng lẽ không phải của anh sao? Nhà là do anh mua.
Em mua giường, anh muốn đuổi em ra ngoài, có phải là nên để cho em mang cả giường ra ngoài không?”
Tần Mộc cảm thấy hôm nay quá mệt mỏi, mới cùng An Noãn lý luận vấn đề phòng ở.
Trong phòng yên tĩnh không có một âm thanh, An Noãn đứng trong phòng khách, vẫn là để chân trần đứng đó, sàn nhà lạnh buốt, lạnh quá...
Tần đại ca?
Dán tai lên cánh của, không có tiếng gì.
Tần Mộc?
Không ngừng cố gắng.
A Mộc?
Thay đổi sách lược.
Ông xã?
Âm thanh vang lên tiếng sau dịu dàng mềm mại hơn tiếng trước, Tần Mộc nghe mà trong lòng ngứa ngáy, khó chịu vừa nãy đã vơi đi hơn nửa.
Thực ra cũng không định phạt cô quá lâu, đứng dậy mở cửa, dáng người cao ráo chắn trước cửa, cúi đầu nhìn An Noãn đầu rối bù, mặc chiếc áo ngủ nhung màu trắng nói : “ Hối lỗi rồi”
Ưm, em sai rồi . Biết sai có thể sửa là đứa bé ngoan.
Sai ở đâu?
Không nên biết anh không yêu em, còn hỏi anh có yêu em không?
Oành cửa lại được đóng lần nữa, được, coi như anh chưa từng mở cửa.
Lúc này mặc kệ An Noãn gọi thế nào, bên trong cũng không mở nữa, tại sao lại như vậy???
Trên đời này, chỉ có cô mới có bi kịch bị ông xã đuổi ra khỏi phòng ngủ, đồ xấu xa, không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Có nữ chủ, chẳng lẽ lại quên ngay nữ phụ ‘bên hồ Đại Minh’’ sao? (H: An Noãn đang lụy HCCC, nữ phụ bên hồ Đại Minh là chỉ mẹ của Tử Vy)
Tần Mộc quyết tâm, không mở của cho An Noãn, tối nay An Noãn thật sự chỉ có thể ngủ trên sô pha, An Noãn nhớ lại thái độ lạnh nhạt ban nãy của Tần Mộc đối với Bạch Lộ liền không nhìn được mỉm cười.
A, a, Làm gì lại đẹp trai như vậy……, kỳ thực cô căn bản không có tức giận.
An Noãn ghé người trên sô pha, lăn qua lăn lại, suy nghĩ suy nghĩ rồi ngọt ngào tiến vào giấc một đẹp, đến nửa đêm, ông xã mặt than đen cuối cùng không nỡ để bà xã ngủ ghế sa lông nên trực tiếp ôm cô lên giường ngủ.
An Noãn sau khi nằm trên giường, theo bản năng tiến sát vào hướng tới nguồn nhiệt ấm áp, Tần Mộc ôm lưng cô, cũng tiến vào mộng đẹp.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm lấp lánh, bóng đêm rực rỡ.
————
An Noãn ngủ muộn hậu quả chính là đi làm muộn, khi Tần Mộc đi làm nếu như An Noãn muộn hắn trước giờ không đợi, cho nên tới 11 giờ, An Noãn mới mang theo mỳ chua cay bước vào văn phòng, một số đồng nghiệp nhìn thấy cô, hận không thế tự đấm ngực mình.
Làm gì có kiểu đi làm như vậy, phu nhân tổng tài là giỏi lắm sao?
Những người có tâm lý ghen tức người giàu ‘tương đối nặng’ đã xin rời tầng 9, bởi vì ở tầng 9 quả thực là thất vọng, có thể nhẫn nhịn để một thư ký như vậy làm việc tại Tần thị, công ty như vậy làm sao có thể trở thành doanh nghiệp đứng đầu trong ngành bất động sản.
An Noãn thân là thư kí, nhưng lại không làm việc của một thư kí chân chính, ngồi trước màn hình máy tính, rất tự nhiên mở trang chủ của Tấn Giang, trên bảng xếp hàng bá vương có tiểu thuyết của cô, lướt qua top 1 và top 2, thực ra An Noãn biết đây là công lao của ai, có những chuyện, tự mình làm sẽ có chút lúng túng, ngại ngùng, dường như đó là biểu hiện không tự tin, cũng làm mất đi sự hợp tình hợp lý nên có, nhưng nếu người này là Tần Mộc, vậy thì lại là chuyện khác, đây chính là biểu hiện Tần Mộc sủng cô, có một vài vấn đề kì thực cuộc sống đã cho ta đáp án.
Đôi mắt hồ ly nhìn tổng tài trong vắn phòng, cười hắc hắc, hai mắt cong cong, vô cùng xinh đẹp.
Sau đó An Noãn đăng nhập tài khoản của mình.
Tiểu thuyết của An Noãn đã được năm vạn chữ, nhưng lần nào An Noãn cũng mở ra đọc lại, xem chỗ nào chưa đúng, liền sửa lại, năm vạn chữ, cô đã sửa lại không dưới sáu lần, biên tập bắt đầu gửi tin nhắn cho cô, cô biết, tiểu thuyết của cô rất nhanh đã lên VIP.
Vui không?
Đáp án là rất vui vẻ, làm chuyện mình thích, đến lúc được hồi đáp cho dù chỉ là một chút chút, cũng hơn trăm lần so với những chuyện khác.
An Noãn lúc rảnh rỗi còn lướt trang bishui, xem xem người khách viết vắn, hoặc là xem người khách đánh giá tiểu thuyết của cô, văn đô thị ở bishui tương đối nhiều, sau đó nggieem túc ghi nhớ các đánh giá của mọi người về tiểu thuyết của cô.
Làm xong An Noãn ăn hết một túi khoai tây miếng, còn lại ném cho Bàng Mộng.
“Bàng Mộng, cô biết không, chương đầu của tôiđã vượt quá một vạn lần đọc, cũng có hơn 100 lượt bình luận.”
“An Noãn, tôi xin cô, đừng nói nữa, đừng kích thích tôi.” Bàng Mộng là cô gái trần lặng, nhưng đối mặt với An Noãn, cô đích thực chịu không nổi.
An Noãn chớp chớp mắt không hiểu nói : “ Tối chỉ chia sẻ một chút tiến bộ của tôi tôi, cô làm gì phản ứng mạnh thế, có phải ốm rồi không?”
“ Không phải, tôi mỗi ngày thấy cô đi làm, liền rất đau khổ.” Bàng Mộng có gì nói đó.
“ Được rồi, vậy mai tôi sẽ tận lực đi muộn một chút, nói như vậy, cô có thể ít nhìn thấy tôi một chút.”
... ... Bàng Mộng đã ghé vào trên bàn hộc máu.
An Noãn nhìn tình trạng cổ phiếu trên thị trường, phần lớn thời đi làm cô vẫn tự tìm niềm vui cho mình, Tần Mộc đi làm bề bộn công việc, cô biết việc xây dựng thêm bệnh viện nhân dân ở thành phố A, lại rơi trên đầu Tần thị, Tần thị vừa mới mở bán biệt thự, mới mở bán mà đã tranh nhau không còn, cho nên Tần Mộc bề bộn có đôi khi vội vàng, đến ăn cơm cũng không có thời gian, nhưng An Noãn cảm thấy mặc dù như vậy, nhưng vẫn rất hạnh phúc, hằng ngày nhìn thấy Tần Mộc đó chính là một loại hạnh phúc.
Không ghen tuông, không oán giận, bà xã chăm chỉ đi làm như cô trên đời này biết tìm nơi nào đây?
Suy nghĩ một chút, An Noãn lại bắt đầu hỏi An Dương vấn đề này.
Anh ba, anh nói xem em vì sao lại không không ghen?
“Bởi vì em là đồ ngốc, nếu Bạch Lộ lần tới còn dám cướp chồng em, em nhớ rõ cho cô ta mấy cái bạt tai, nếu như em đánh không lại cô ta, nói cho anh, anh ba tới giúp em xả giận, nhớ đó, phụ nữ không ác thì địa vị bất ổn.” Bất kì người anh nào cũng lo lắng em gái mình người khách bắt nạt, cho dù em gái hắn không chịu bất kì thiệt thòi nào.
“Ha, em mới không hư như vậy, kì thực hôm qua trở về, em còn cố ý biểu hiện tức giận cho Tần Mộc coi, anh ấy không ôm em, cũng không có nói yêu em, em có chút buồn buồn.” An Noãn đem cả việc hôm qua Tần Mộc đuổi cô ra khỏi phòng cũng nói luôn cho An Dương.
“ Không có người đàn ông nào dưới tình huống như vậy lại ôm em, nói yêu em cả, không cãi nhau với em đã là tốt lắm ròi, lần sau đừng có hỏi.”
“Ừm, cho nên em cảm thấy gả cho Tần Mộc thực sự rất hạnh phúc, nhưng em vẫn rất rối rắm vì sao em lại không ghen?’’
“A Noãn, chũng ta vẫn là nên nói về việc bữa tiệc công ty tổ chức vào tuần này đi.” Vấn đề này chúng ta đã nói cả nửa tiếng đồng hồ, có thể đổi đề tài rồi
“ Nhưng anh ba vấn đề này còn chưa đucợ giải quyết, anh hãy giả đáp em trước đã, anh nói đi vì sao em lại không ghen, em tại sao lại không ghen hả?” An Noãn lại bắt đầu lảm nhảm.
Phiền chết ...
Lần đầu tiên, An Dương cúp điện thoại An Noãn.
Tu tu tu.
em …. An Noãn mắng mỏ qua di động.
An Noãn nhìn di động chuẩn bị gọi cho An Dương để cúp lại một lần, nhưng gọi mới phát hiện điện thoại hết tiền, ngay cả di động cũng chống đối cô, ta cmn….
Vừa nạp 3000 tệ phí điện thoại online chưa đến hai phút, An Noãn nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh.
An Noãn, có bưu kiện của cô.
ây…, chẳng lẽ phí điện thoại lại biến thành cũng bưu kiện?
Nhưng khi đối mặt với tình địch mạnh như vậy sao cô lại không thấy ghen nhỉ? Tại sao lại không ghen?
“Tần đại ca, có phải anh có người phụ nữ bên ngoài không? Có phải anh không còn yêu em nữa?” Như vậy mới đúng dáng vẻ của một người vợ nên có.
“Tiểu Noãn, nửa đêm rồi, em đừng điên nữa, lại đây, ngủ.” Tần Mọc thu dọn quần áo trên giường, đã rất muộn rồi, nhưng vì ăn tối tương đối trễ nên bây giờ cả người vẫn rất tỉnh táo.
An Noãn lại đứng, không nhúc nhích, há miệng nhìn Tần Mộc hát: “ yêu đến con tim vụn vỡ cũng đừng oán trách ai, chỉ bởi vì giây phút gặp nhau quá đẹp đẽ, cho dù có đau thương, có rơi lệ, trái tim này có hóa thành tro bụi cũng không sao….” An Noãn ảo tưởng mình là nguyên chủ, càng hát càng nhập tâm, hai tai nâng ngực, dáng vẻ hoàn toàn giống các nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao, đầu lắc lắc, gật gật. (Hanri: đây là bài “ cánh bướm trong mưa” trong phim Hoàn Châu cách cách).
“hây….”bay về anh trong cơn mưa nhẹ êm đềm. ( H: vẫn là lời bài hát)
Cao, chỗ cao trào, An Noãn ngẩng đầu, duỗi tay.
Nghênh đón cô chính là chiếc áo lót bay tới mắc luôn trên đầu, chắn tầm mắt cũng chặn luôn tiếng hát của cô.
Đáng ghét, làm gì mà ném cái này, không nhìn được biểu tình trên khuôn mặt tần Mộc rồi.
Sau đó, một bàn tay đột nhiên kéo tay cô, thân hình An Noãn thấp, Tần Mộc dễ dàng tóm An Noãn đầy ra bên ngoài, sau đó “ oành’’ đóng cửa.
An Noãn kéo đồ lót trên dầu xuống, dậm chân một cái, nhíu mặt bánh bao nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, ông xã gì vậy, lại vứt cô ra ngoài cửa, thật không ra làm sao, thật chẳng ra làm làm sao, Tần gia sao có một người cháu như vậy?
Tần đại ca, mở cửa, mở cửa. Thực bực mình.
“Thật thà hối lỗi xong mới được vào.” Âm thanh nhạt nhạt của Tần Mộc vang lên, nhưng thực tế anh vẫn có chút bực mình, anh không thích thái độ hoài nghi của An Noãn cho lắm, cho dù chỉ là đùa giỡn.
Đây là phòng của em.
Chẳng lẽ không phải của anh sao? Nhà là do anh mua.
Em mua giường, anh muốn đuổi em ra ngoài, có phải là nên để cho em mang cả giường ra ngoài không?”
Tần Mộc cảm thấy hôm nay quá mệt mỏi, mới cùng An Noãn lý luận vấn đề phòng ở.
Trong phòng yên tĩnh không có một âm thanh, An Noãn đứng trong phòng khách, vẫn là để chân trần đứng đó, sàn nhà lạnh buốt, lạnh quá...
Tần đại ca?
Dán tai lên cánh của, không có tiếng gì.
Tần Mộc?
Không ngừng cố gắng.
A Mộc?
Thay đổi sách lược.
Ông xã?
Âm thanh vang lên tiếng sau dịu dàng mềm mại hơn tiếng trước, Tần Mộc nghe mà trong lòng ngứa ngáy, khó chịu vừa nãy đã vơi đi hơn nửa.
Thực ra cũng không định phạt cô quá lâu, đứng dậy mở cửa, dáng người cao ráo chắn trước cửa, cúi đầu nhìn An Noãn đầu rối bù, mặc chiếc áo ngủ nhung màu trắng nói : “ Hối lỗi rồi”
Ưm, em sai rồi . Biết sai có thể sửa là đứa bé ngoan.
Sai ở đâu?
Không nên biết anh không yêu em, còn hỏi anh có yêu em không?
Oành cửa lại được đóng lần nữa, được, coi như anh chưa từng mở cửa.
Lúc này mặc kệ An Noãn gọi thế nào, bên trong cũng không mở nữa, tại sao lại như vậy???
Trên đời này, chỉ có cô mới có bi kịch bị ông xã đuổi ra khỏi phòng ngủ, đồ xấu xa, không biết thương hoa tiếc ngọc sao? Có nữ chủ, chẳng lẽ lại quên ngay nữ phụ ‘bên hồ Đại Minh’’ sao? (H: An Noãn đang lụy HCCC, nữ phụ bên hồ Đại Minh là chỉ mẹ của Tử Vy)
Tần Mộc quyết tâm, không mở của cho An Noãn, tối nay An Noãn thật sự chỉ có thể ngủ trên sô pha, An Noãn nhớ lại thái độ lạnh nhạt ban nãy của Tần Mộc đối với Bạch Lộ liền không nhìn được mỉm cười.
A, a, Làm gì lại đẹp trai như vậy……, kỳ thực cô căn bản không có tức giận.
An Noãn ghé người trên sô pha, lăn qua lăn lại, suy nghĩ suy nghĩ rồi ngọt ngào tiến vào giấc một đẹp, đến nửa đêm, ông xã mặt than đen cuối cùng không nỡ để bà xã ngủ ghế sa lông nên trực tiếp ôm cô lên giường ngủ.
An Noãn sau khi nằm trên giường, theo bản năng tiến sát vào hướng tới nguồn nhiệt ấm áp, Tần Mộc ôm lưng cô, cũng tiến vào mộng đẹp.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm lấp lánh, bóng đêm rực rỡ.
————
An Noãn ngủ muộn hậu quả chính là đi làm muộn, khi Tần Mộc đi làm nếu như An Noãn muộn hắn trước giờ không đợi, cho nên tới 11 giờ, An Noãn mới mang theo mỳ chua cay bước vào văn phòng, một số đồng nghiệp nhìn thấy cô, hận không thế tự đấm ngực mình.
Làm gì có kiểu đi làm như vậy, phu nhân tổng tài là giỏi lắm sao?
Những người có tâm lý ghen tức người giàu ‘tương đối nặng’ đã xin rời tầng 9, bởi vì ở tầng 9 quả thực là thất vọng, có thể nhẫn nhịn để một thư ký như vậy làm việc tại Tần thị, công ty như vậy làm sao có thể trở thành doanh nghiệp đứng đầu trong ngành bất động sản.
An Noãn thân là thư kí, nhưng lại không làm việc của một thư kí chân chính, ngồi trước màn hình máy tính, rất tự nhiên mở trang chủ của Tấn Giang, trên bảng xếp hàng bá vương có tiểu thuyết của cô, lướt qua top 1 và top 2, thực ra An Noãn biết đây là công lao của ai, có những chuyện, tự mình làm sẽ có chút lúng túng, ngại ngùng, dường như đó là biểu hiện không tự tin, cũng làm mất đi sự hợp tình hợp lý nên có, nhưng nếu người này là Tần Mộc, vậy thì lại là chuyện khác, đây chính là biểu hiện Tần Mộc sủng cô, có một vài vấn đề kì thực cuộc sống đã cho ta đáp án.
Đôi mắt hồ ly nhìn tổng tài trong vắn phòng, cười hắc hắc, hai mắt cong cong, vô cùng xinh đẹp.
Sau đó An Noãn đăng nhập tài khoản của mình.
Tiểu thuyết của An Noãn đã được năm vạn chữ, nhưng lần nào An Noãn cũng mở ra đọc lại, xem chỗ nào chưa đúng, liền sửa lại, năm vạn chữ, cô đã sửa lại không dưới sáu lần, biên tập bắt đầu gửi tin nhắn cho cô, cô biết, tiểu thuyết của cô rất nhanh đã lên VIP.
Vui không?
Đáp án là rất vui vẻ, làm chuyện mình thích, đến lúc được hồi đáp cho dù chỉ là một chút chút, cũng hơn trăm lần so với những chuyện khác.
An Noãn lúc rảnh rỗi còn lướt trang bishui, xem xem người khách viết vắn, hoặc là xem người khách đánh giá tiểu thuyết của cô, văn đô thị ở bishui tương đối nhiều, sau đó nggieem túc ghi nhớ các đánh giá của mọi người về tiểu thuyết của cô.
Làm xong An Noãn ăn hết một túi khoai tây miếng, còn lại ném cho Bàng Mộng.
“Bàng Mộng, cô biết không, chương đầu của tôiđã vượt quá một vạn lần đọc, cũng có hơn 100 lượt bình luận.”
“An Noãn, tôi xin cô, đừng nói nữa, đừng kích thích tôi.” Bàng Mộng là cô gái trần lặng, nhưng đối mặt với An Noãn, cô đích thực chịu không nổi.
An Noãn chớp chớp mắt không hiểu nói : “ Tối chỉ chia sẻ một chút tiến bộ của tôi tôi, cô làm gì phản ứng mạnh thế, có phải ốm rồi không?”
“ Không phải, tôi mỗi ngày thấy cô đi làm, liền rất đau khổ.” Bàng Mộng có gì nói đó.
“ Được rồi, vậy mai tôi sẽ tận lực đi muộn một chút, nói như vậy, cô có thể ít nhìn thấy tôi một chút.”
... ... Bàng Mộng đã ghé vào trên bàn hộc máu.
An Noãn nhìn tình trạng cổ phiếu trên thị trường, phần lớn thời đi làm cô vẫn tự tìm niềm vui cho mình, Tần Mộc đi làm bề bộn công việc, cô biết việc xây dựng thêm bệnh viện nhân dân ở thành phố A, lại rơi trên đầu Tần thị, Tần thị vừa mới mở bán biệt thự, mới mở bán mà đã tranh nhau không còn, cho nên Tần Mộc bề bộn có đôi khi vội vàng, đến ăn cơm cũng không có thời gian, nhưng An Noãn cảm thấy mặc dù như vậy, nhưng vẫn rất hạnh phúc, hằng ngày nhìn thấy Tần Mộc đó chính là một loại hạnh phúc.
Không ghen tuông, không oán giận, bà xã chăm chỉ đi làm như cô trên đời này biết tìm nơi nào đây?
Suy nghĩ một chút, An Noãn lại bắt đầu hỏi An Dương vấn đề này.
Anh ba, anh nói xem em vì sao lại không không ghen?
“Bởi vì em là đồ ngốc, nếu Bạch Lộ lần tới còn dám cướp chồng em, em nhớ rõ cho cô ta mấy cái bạt tai, nếu như em đánh không lại cô ta, nói cho anh, anh ba tới giúp em xả giận, nhớ đó, phụ nữ không ác thì địa vị bất ổn.” Bất kì người anh nào cũng lo lắng em gái mình người khách bắt nạt, cho dù em gái hắn không chịu bất kì thiệt thòi nào.
“Ha, em mới không hư như vậy, kì thực hôm qua trở về, em còn cố ý biểu hiện tức giận cho Tần Mộc coi, anh ấy không ôm em, cũng không có nói yêu em, em có chút buồn buồn.” An Noãn đem cả việc hôm qua Tần Mộc đuổi cô ra khỏi phòng cũng nói luôn cho An Dương.
“ Không có người đàn ông nào dưới tình huống như vậy lại ôm em, nói yêu em cả, không cãi nhau với em đã là tốt lắm ròi, lần sau đừng có hỏi.”
“Ừm, cho nên em cảm thấy gả cho Tần Mộc thực sự rất hạnh phúc, nhưng em vẫn rất rối rắm vì sao em lại không ghen?’’
“A Noãn, chũng ta vẫn là nên nói về việc bữa tiệc công ty tổ chức vào tuần này đi.” Vấn đề này chúng ta đã nói cả nửa tiếng đồng hồ, có thể đổi đề tài rồi
“ Nhưng anh ba vấn đề này còn chưa đucợ giải quyết, anh hãy giả đáp em trước đã, anh nói đi vì sao em lại không ghen, em tại sao lại không ghen hả?” An Noãn lại bắt đầu lảm nhảm.
Phiền chết ...
Lần đầu tiên, An Dương cúp điện thoại An Noãn.
Tu tu tu.
em …. An Noãn mắng mỏ qua di động.
An Noãn nhìn di động chuẩn bị gọi cho An Dương để cúp lại một lần, nhưng gọi mới phát hiện điện thoại hết tiền, ngay cả di động cũng chống đối cô, ta cmn….
Vừa nạp 3000 tệ phí điện thoại online chưa đến hai phút, An Noãn nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh.
An Noãn, có bưu kiện của cô.
ây…, chẳng lẽ phí điện thoại lại biến thành cũng bưu kiện?
/28
|