Có một mốc thời gian, chính là “ mốc Tô Thần” trong khoảng thời gian hắn về nước này, đầu tiên là scandan hắn đam mê cuồng nhiệt SM“bị bạo”, liên lụy tới cổ phiếu Tô thị rớt giá, sau đó là việc Tô thị ra mắt biệt dược trong giải phẫu, mới ngắn ngủi hơn một tháng, trên thị trường lại xuất hiện một loại thuốc đặc hiệu trong giải phẫu tương tự như của bọn họ, tuy rằng thành phần tỉ lệ có hơi khác, nhưng sai số không lớn, hơn nữa giá thành cũng rẻ, rõ ràng là muốn cướp thị trường của hắn, thắng lợi chưa đến một tháng Tô thị lại lần nữa rơi vào khủng hoảng, cổ phiếu từ 40 đồng rớt xuống chỉ còn hơn 10 đồng, mất hơn 20 đồng một cổ phiếu.
Sau đó khi Tô thị còn chưa trở lại bình thường, thì một tin sét đánh ngang trời xuất hiện : chính phủ triển khai loại thuốc chống ung thư mà bọn họ nghiên cứu, nhưng lại không hề công bố loại thuốc này là do Tô thị nghiên cứu, cũng chẳng nhắc gì tới Tô thị.
Tô thần mơ hồ cảm thấy mình đang bị người ta chơi xỏ, hắn không hề quyên tặng cho chính phủ, mà có tặng cũng không thể không lấy danh nghĩa của Tô thị.
Nhưng hiện tại cho dù hắn có giải thích hay cam đoan như thế nào, tất cả trên dưới Tô thị đều cho rằng năng lực của hắn không đủ nên mới để cho sự việc như vậy phát sinh, làm Tô thị vô cớ chịu tổn thất không thể lường, hơn nữa lần trước cũng làm liên lụy tới Tô thị, các thành viên trong hội đồng quản trị cấp cao lo lắng việc này sẽ tiếp tục xảy ra nên nhất trí yêu cầu bác bỏ vị trí tổng giám đốc của hắn, Tô gia không kháng cự được áp lực từ ban hội đồng quản trị, chỉ có thể tạm thời miễn chức vị tổng giám đốc của Tô Thần.
Tô Thần biết cục đắng này hắn không thể không nuốt, nhưng biết là một chuyện, tiếp nhận lại là một chuyện khác, khi nhận thông báo bãi nhiệm, Tô Thần bị xuất huyết dạ dày ngay tại chỗ, sau đó được đưa vào bệnh viện.
An Noãn cũng đã biết tin Tô Thần bị bãi miễn chức vị tổng giác đốc, nghĩ tới việc mình lại bước thêm một bước trong kế hoạch:” nam phụ biến mất khỏi cuộc sống của cô” liền cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, ngón trỏ ấn vào tài khoản của mình, kiếm được 200 triệu, hahaaa, kiếp trước còn không dám nghĩ tới 200 triệu.
Nhưng hiện nay, tài khoản trên danh nghĩa của cô có hơn 1 tỷ, nháy mắn kiếm thêm được 1/5, thật quá hưng phấn, vui vẻ cứ như ăn phải thuốc kính thích,cứ lắc lắc, lại đung đưa tại chỗ.
An Noãn cảm thán, mình đã sáng lập ra kỳ tích như vậy, việc này hoàn toàn có thể trở thành chủ để giảng dạy đại học, nhưng lại không biết rằng Tần Mộc trong một năm cứ tùy tiện cũng kiếm vài trăm triệu một lần trên thị trường cổ phiếu.
An Noãn dừng lại, nghĩ cách xem nên tiêu số tiền này như thế nào, cô đem chia làm hai phần, 100 triệu để cô tiêu dùng hàng ngày, 10 triệu để mua nhà và dưỡng lão, cô thấy con người phải nghĩ xa một chút, đặc biệt là đối với tương lại không thể biết trước, khó đảm bảo sau này sẽ không xảy ra biến cố, nếu như công ty của Tần Mộc thất bại, cô hoàn toàn có thể đưa tay ra, học cách các nhân vật nam chính đối xử với nữ chính trong tiểu thuyết, thâm tình nói : “ em nuôi anh”.
Đương nhiên An Noãn vẫn rất có lương tâm, kiếm được tiền, đặc biệt mời cả văn phòng một tuần liền trà chiều.
Cứ như vậy vui vẻ cả một tuần, cho tới khi vui quá hóa buồn, cô chính là điển hình của nữ cung bạch dương, ngày nào cũng rất vui vẻ, nhưng vui quá sẽ hóa buồn, bĩu bĩu môi, nhìn thấy chi tiết kích thích ít ỏi trong tiểu thuyết của cô, vẫn là có chút phiền não, cô thực sự thích viết tiểu thuyết, nhưng lại không hiểu sao những cao trào lại ít ỏi đến vậy, cô đã từng tổng kết lại sự khác biệt giữa tình tiết “độc sủng” và “ mang thai bỏ chạy”, vẫn là không rõ vì sao cùng một đề tài mà một thì được lên bảng vàng top more, mà một thì cái gì cũng không có.
Chẳng lẽ cái kia là do cúng bái?
Aiiiiiii ~
Lúc Tần Mộc mang ly rượu nho bước vào, liền thấy An Noãn mệt mỏi vô lực tựa vào bàn, chuột máy tính click lung tung, ánh sáng yếu ớt từ màn hình phản chiếu rõ ràng trên mặt cô.
Em làm sao vậy?
“Tần đại ca, ‘con’ chúng ta cứ nghẹn trong bụng không chịu ra, sinh mổ cũng vô dụng.” An Noãn bày ra bộ dạng ủy khuất ngẩng đầu nhìn Tần Mộc, cô bay giờ rất hi vọng có người cho cô gợi ý, cho dù người đó là Tần Mộc.
Tần Mộc đầu tiên là một trận hắc tuyến, miệng líu lưỡi, cho dù đứa nhỏ của họ mới một lần đã ‘’trúng’’, nhưng ít nhất cũng phải một năm mới chui ra, ở đâu ra mà nghẹn không chịu ra chứ? Cho tới khi gần mới hiểu ra ý của An Noãn là tiểu thuyết của cô, hắn biết tác giả nào cũng coi tiểu thuyết như con của chính mình, ý An Noãn phỏng chừng chính là ý này.
Trên màn hình là trang web Tấn Giang, click vào phần ‘tải xuống’, ảm đạm, không quá một lượt, Tần Mộc cũng không thấy kỳ quái, An Noãn viết văn, hắn cũng biết, An Noãn là người hào sảng không câu nệ tiểu tiết, buổi tối khi ngủ thỉnh thoảng quên tắt máy tính, đều là anh tắt hộ cô, cho dù không có hứng thú cũng ngẫu nhiên thấy một chút.
Tần Mộc nhớ rõ, bình luận dưới tiểu thuyết của cô cũng không tốt lắm, trong đó có một bình luận rất dài, giọng văn phê bình sắc bén, nhưng hắn biết chuyện này là không thể tránh khỏi, quan trọng nhất là An Noãn thích viết, cho nên Tần Mộc không biết nói gì an ủi cô như: sợ em tủi thân, hay là viết cái khác, v..vv…Anh trời sinh đã không phải người đàn ông dịu dàng, ấm áp, cũng không muốn hại cô, ước mơ là phải tự mình từng từng bước cố gắng.
Nhìn An Noãn nước mắt lưng chòng, lắc đầu thở dài một hơi, Tần Mộc ngồi xuống bên cạnh An Noãn, nửa chiếc ghế đã không còn trống, đưa một tay kéo An Noãn lại ôm, một tay phủ lên bàn tay nhỏ đang cầm chuột của An Noãn, “ để anh xem xem”.
Tuy anh chưa đọc qua, nhưng kịch bản thì anh đã xem qua.
An Noãn nhích nhích vào trong ngực Tần Mộc, tay sờ sờ sơ mi Tần Mộc, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ chờ mong, trong lòng An Noãn Tần Mộc cái gì cũng biết, cô cảm thấy chỉ cần Tần Mộc tình nguyện giúp thì chuyện gì cũng giải quyết được.
Tần Mộc lướt qua một lần liền biết hướng đi của tiểu thuyết, hơn dựa vào trình độ sáng tác của An Noãn anh thậm chí có thể đoán được cô sẽ giải quyết tình tiết cẩu huyết kia.
“Tiểu Noãn, viết văn tốt nhất phải thực tế một chút, quá mơ mộng không thực tế, độc giả sẽ không thích, em muốn viết lãng mạn có thể, nhưng không thể quá lãng mạn, người đọc sẽ thấy rất giả, trong văn của em anh chỉ thấy bốn chữ ‘quá không thực tế’, nên kết hợp một chút những hiện thực phát sinh trong cuộc sống lại sau đó viết, anh tin như vậy sẽ hay hơn.” Tần Mộc lại chỉ cho cô những chỗ chưa hợp lý, những chỗ nào nên sửa lại.
“Thật sao? Hình như em có tật xấu đó, hihii, em hiểu ra một chút rồi, cám ơn anh, Tần đại ca.” đầu An Noãn chui sâu vào ngực Tần Mộc, Tần Mộc mới tắm xong, trên người mang theo mùi sữa tắm thoang thoảng, Tần Mộc mặc áo choàng tắm màu trắng so với mặc âu phục hàng ngày càng thêm vài phần nhu hòa dịu dàng, thêm một phần thanh tú, anh tuấn.
“Ừm, anh tin tương lai trong nhà chúng ta sẽ có một đại tác gia.” Tần Mộc biết bây giờ điều An Noãn cần nhất là cổ vũ, nói một câu chung chung, tương lai không chắc chắn, nhà bọn họ, vài năm là tương lai, mà vài trăm năm cũng là tương lai.
“Tần đại ca, em có dự cảm, tiểu thuyết của em sẽ lội ngược dòng, và được xuất bản.”
Rất khó.
Nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn không tin tưởng của Tần Mộc, An Noãn bĩu môi: “ Anh không tin sao?”
Tần Mộc trước giờ không dễ dàng buông tha An Noãn, bà xã vừa ngốc lại vừa dễ thương, hắn sớm đã có cách, vỗ vỗ vai An Noãn cho An Noãn khích lệ lớn nhất:
Không, anh tin, cùng lắm thì anh bỏ tiền cho em xuất bản. Tần Mộc nói xong giúp An Noãn sửa sang lại cổ áo.
An Noãn vừa nghe liền cảm động, ông xã quả nhiên nhiều tiền hơn cô, vừa ra tay là tùy tiện vứt vài triệu đầu tư cho cô, quá cảm động, quá yêu ông xã, sau đó trực tiếp nhào vào lòng Tần Mộc “Tần đại ca, anh thật tốt.” Tần đại ca tuyệt đối là người đàn ông tốt, kiếp trước cô phải cứu cả hệ ngân hà mới có thể gả cho anh.
Tần Mộc mím môi, có thể dự liệu trước là vài triệu sẽ bay đi, nhưng ngược lại anh không cảm thấy mất mát quá nhiều, An Noãn cảm động anh rất vui vẻ hưởng thụ.
Tần Mộc nói: Uống rượu nho đi, sau đó ngủ sớm một chút.
Dạ.
————
An Noãn nghe ý kiến của Tần Mộc, bắt đầu viết đại cương, hướng về hiện thực, vẫn rất cẩu huyết, nhưng cẩu huyết thực tế, các giải quyết tình tiết cũng có rồi, thỉnh thoảng cô cũng trung cầu ý kiếm của Tần Mộc, sẽ hỏi hắn đoạn này như thế này được không? An Noãn mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ kiên nhẫn Tần Mộc lại nhìn không được chạy tới hỏi Tần Mộc, có lúc thì chia sẻ có lúc thì thỉnh giáo, cuối cùng ‘tiểu thiên sứ’ cũng trở lại, cho cô một đoạn dài cmt bình luận tốt, cô cảm thấy chính mình thật không có tiền đồ, làm sao có thể vì vậy mà vui vẻ như thế?
Sau đó càng viết càng có động lực hơn.
Viết đến đoạn nữ chủ và nam chủ gặp nhau trong một cuộc đấu giá, An Noãn cuối cùng cũng nhớ ra đã lâu chưa đi thăm Tần lão gia, cô thật sự chỉ là nhớ Tần lão gia thôi, thật đó, thật mà, nhưng trong đầu lại hiện lên vô vàn ngọc ngà châu báu, ngay cả Tần lão gia cũng phát ra ánh vàng ánh bạc.
Tròng mắt An Noãn chuyển chuyển, nhảy xuống giường, lôi một đống quà từ tủ trang điểm ra, từng chiếc từng chiếc một, toàn là vàng bạc châu báu, của An gia, của Tần gia, của Tần Mộc cũng có, bây giờ đều thuộc về cô, cô thấy mình như địa chủ của xã hội cũ, lôi một hòm châu báu ra, An Noãn đặt trên nền đất, có thể bày ra cả một khoảng đất, An Noãn vui vẻ cười rộ lên, không có người phụ nữ nào lại không thích châu báu, hơn nữa mấy ngày nay đều viết tiểu thuyết, xem mấy bộ phim hào môn, đã bị những tạo hình trong đó làm mê hoặc, nên càng yêu thích hơn, cả tủ châu báu, cứ mấy ngày lại lôi ra xem.
An Noãn nhịn không được lấy di động ra chụp vài kiểu, nhưng cô không dám khoe ra, chắc kia không có để khoe, bây giờ không dám khoe, cho nên An Noãn chụp nhiều, lại chỉ dám đăng một kiểu lên wechat.
Không lâu sau, An Dương điện thoại tới.
“Hi, anh ba đẹp trai nhất của em, hôm nay có việc gì vậy?” An Noãn nhẹ nhàng nói.
“Lại ở nhà hả?, nếu không anh ba dẫn em đi bar bồi dưỡng thêm kiến thức thế nào? Bar Dân Lạc có bartender mới, pha cocktail vô cùng ngon, nhất định em sẽ thích.”
Thấy em gái sau khi kết hôn, cuộc sống không rảnh rỗi như trước, An Dương có chút đau lòng.
“Thôi! Tần đại ca bận việc, em là bà xã tốt, ở nhà với anh ấy.” Tuy rằng An Dương nói tới Bar cô cũng lung lay, nhưng ở nhà với Tần đại ca cũng tốt.
An Dương biết An Noãn đã lâu không ra ngoài đi dạo, mới đề nghị để cô ra ngoài, lại thấy cô chuyện gì cũng nghĩ tới Tần Mộc, không nhịn được còn muốn nói gì đó, lại bị An Noãn dùng mấy cách pha trò trước kia ngắt lời: “ ai da ai da…, anh ba, Tần đại ca gọi em, em đi trước nhé, không nói chuyện với anh nữa, bye bye anh ba.”
Tần Mộc đúng lúc nghe được điện thoại của An Noãn.
Bước vào nhìn thấy An Noãn đang cất từng món từng món bảo bối của mình vào hộp, thấy Tần Mộc, An Noãn trêu: “ Tần đại ca, tổ tiên của anh có phải là Tần Hàn không? nghe nói thần quan thái giám bên cạnh hoàng thượng có rất nhiều tiền, giống như Lý Liên Anh, Triệu Cao, Trương Nhượng v…vv….”
Nói cái gì, thái giám? Nếu là thái giám thì anh từ đâu mà ra?
“Như vậy trên đời này còn có anh sao?’’
“Có lẽ anh là Tôn Ngộ Không.” Chui ra từ tảng đá.
“Con khỉ hả? đêm qua có gặp một con khỉ , nó cào anh vài vết đến chảy cả máu trên lưng anh ấy.”
“….” Mặt An Noãn đã vùi sâu vào hòm châu báu, ta tìm, ta tìm, ta tìm, ta tìm, tìm đến khi thấy một chuỗi châu báu.
An Noãn ra vẻ tìm châu báu, trong lòng lại vô cùng muốn quay người lại cào tường, chuyện này chỉ có thể để trong lòng sao có thể nói ra thành lời, làm sao có thể nói ra chứ?
Tần Mộc không nhìn tiếp được nữa, bèn giúp An Noãn cất từng món từng món lại, vì vừa nghe thấy cuộc điện thoại ban nãy, biết An Noãn đã mấy tuần nay liền đều ở trong nhà, có chút áy náy, cầm tay An Noãn lại nói: “Đi, anh đưa em ra ngoài đi dạo.”
Sau đó khi Tô thị còn chưa trở lại bình thường, thì một tin sét đánh ngang trời xuất hiện : chính phủ triển khai loại thuốc chống ung thư mà bọn họ nghiên cứu, nhưng lại không hề công bố loại thuốc này là do Tô thị nghiên cứu, cũng chẳng nhắc gì tới Tô thị.
Tô thần mơ hồ cảm thấy mình đang bị người ta chơi xỏ, hắn không hề quyên tặng cho chính phủ, mà có tặng cũng không thể không lấy danh nghĩa của Tô thị.
Nhưng hiện tại cho dù hắn có giải thích hay cam đoan như thế nào, tất cả trên dưới Tô thị đều cho rằng năng lực của hắn không đủ nên mới để cho sự việc như vậy phát sinh, làm Tô thị vô cớ chịu tổn thất không thể lường, hơn nữa lần trước cũng làm liên lụy tới Tô thị, các thành viên trong hội đồng quản trị cấp cao lo lắng việc này sẽ tiếp tục xảy ra nên nhất trí yêu cầu bác bỏ vị trí tổng giám đốc của hắn, Tô gia không kháng cự được áp lực từ ban hội đồng quản trị, chỉ có thể tạm thời miễn chức vị tổng giám đốc của Tô Thần.
Tô Thần biết cục đắng này hắn không thể không nuốt, nhưng biết là một chuyện, tiếp nhận lại là một chuyện khác, khi nhận thông báo bãi nhiệm, Tô Thần bị xuất huyết dạ dày ngay tại chỗ, sau đó được đưa vào bệnh viện.
An Noãn cũng đã biết tin Tô Thần bị bãi miễn chức vị tổng giác đốc, nghĩ tới việc mình lại bước thêm một bước trong kế hoạch:” nam phụ biến mất khỏi cuộc sống của cô” liền cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt, ngón trỏ ấn vào tài khoản của mình, kiếm được 200 triệu, hahaaa, kiếp trước còn không dám nghĩ tới 200 triệu.
Nhưng hiện nay, tài khoản trên danh nghĩa của cô có hơn 1 tỷ, nháy mắn kiếm thêm được 1/5, thật quá hưng phấn, vui vẻ cứ như ăn phải thuốc kính thích,cứ lắc lắc, lại đung đưa tại chỗ.
An Noãn cảm thán, mình đã sáng lập ra kỳ tích như vậy, việc này hoàn toàn có thể trở thành chủ để giảng dạy đại học, nhưng lại không biết rằng Tần Mộc trong một năm cứ tùy tiện cũng kiếm vài trăm triệu một lần trên thị trường cổ phiếu.
An Noãn dừng lại, nghĩ cách xem nên tiêu số tiền này như thế nào, cô đem chia làm hai phần, 100 triệu để cô tiêu dùng hàng ngày, 10 triệu để mua nhà và dưỡng lão, cô thấy con người phải nghĩ xa một chút, đặc biệt là đối với tương lại không thể biết trước, khó đảm bảo sau này sẽ không xảy ra biến cố, nếu như công ty của Tần Mộc thất bại, cô hoàn toàn có thể đưa tay ra, học cách các nhân vật nam chính đối xử với nữ chính trong tiểu thuyết, thâm tình nói : “ em nuôi anh”.
Đương nhiên An Noãn vẫn rất có lương tâm, kiếm được tiền, đặc biệt mời cả văn phòng một tuần liền trà chiều.
Cứ như vậy vui vẻ cả một tuần, cho tới khi vui quá hóa buồn, cô chính là điển hình của nữ cung bạch dương, ngày nào cũng rất vui vẻ, nhưng vui quá sẽ hóa buồn, bĩu bĩu môi, nhìn thấy chi tiết kích thích ít ỏi trong tiểu thuyết của cô, vẫn là có chút phiền não, cô thực sự thích viết tiểu thuyết, nhưng lại không hiểu sao những cao trào lại ít ỏi đến vậy, cô đã từng tổng kết lại sự khác biệt giữa tình tiết “độc sủng” và “ mang thai bỏ chạy”, vẫn là không rõ vì sao cùng một đề tài mà một thì được lên bảng vàng top more, mà một thì cái gì cũng không có.
Chẳng lẽ cái kia là do cúng bái?
Aiiiiiii ~
Lúc Tần Mộc mang ly rượu nho bước vào, liền thấy An Noãn mệt mỏi vô lực tựa vào bàn, chuột máy tính click lung tung, ánh sáng yếu ớt từ màn hình phản chiếu rõ ràng trên mặt cô.
Em làm sao vậy?
“Tần đại ca, ‘con’ chúng ta cứ nghẹn trong bụng không chịu ra, sinh mổ cũng vô dụng.” An Noãn bày ra bộ dạng ủy khuất ngẩng đầu nhìn Tần Mộc, cô bay giờ rất hi vọng có người cho cô gợi ý, cho dù người đó là Tần Mộc.
Tần Mộc đầu tiên là một trận hắc tuyến, miệng líu lưỡi, cho dù đứa nhỏ của họ mới một lần đã ‘’trúng’’, nhưng ít nhất cũng phải một năm mới chui ra, ở đâu ra mà nghẹn không chịu ra chứ? Cho tới khi gần mới hiểu ra ý của An Noãn là tiểu thuyết của cô, hắn biết tác giả nào cũng coi tiểu thuyết như con của chính mình, ý An Noãn phỏng chừng chính là ý này.
Trên màn hình là trang web Tấn Giang, click vào phần ‘tải xuống’, ảm đạm, không quá một lượt, Tần Mộc cũng không thấy kỳ quái, An Noãn viết văn, hắn cũng biết, An Noãn là người hào sảng không câu nệ tiểu tiết, buổi tối khi ngủ thỉnh thoảng quên tắt máy tính, đều là anh tắt hộ cô, cho dù không có hứng thú cũng ngẫu nhiên thấy một chút.
Tần Mộc nhớ rõ, bình luận dưới tiểu thuyết của cô cũng không tốt lắm, trong đó có một bình luận rất dài, giọng văn phê bình sắc bén, nhưng hắn biết chuyện này là không thể tránh khỏi, quan trọng nhất là An Noãn thích viết, cho nên Tần Mộc không biết nói gì an ủi cô như: sợ em tủi thân, hay là viết cái khác, v..vv…Anh trời sinh đã không phải người đàn ông dịu dàng, ấm áp, cũng không muốn hại cô, ước mơ là phải tự mình từng từng bước cố gắng.
Nhìn An Noãn nước mắt lưng chòng, lắc đầu thở dài một hơi, Tần Mộc ngồi xuống bên cạnh An Noãn, nửa chiếc ghế đã không còn trống, đưa một tay kéo An Noãn lại ôm, một tay phủ lên bàn tay nhỏ đang cầm chuột của An Noãn, “ để anh xem xem”.
Tuy anh chưa đọc qua, nhưng kịch bản thì anh đã xem qua.
An Noãn nhích nhích vào trong ngực Tần Mộc, tay sờ sờ sơ mi Tần Mộc, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ chờ mong, trong lòng An Noãn Tần Mộc cái gì cũng biết, cô cảm thấy chỉ cần Tần Mộc tình nguyện giúp thì chuyện gì cũng giải quyết được.
Tần Mộc lướt qua một lần liền biết hướng đi của tiểu thuyết, hơn dựa vào trình độ sáng tác của An Noãn anh thậm chí có thể đoán được cô sẽ giải quyết tình tiết cẩu huyết kia.
“Tiểu Noãn, viết văn tốt nhất phải thực tế một chút, quá mơ mộng không thực tế, độc giả sẽ không thích, em muốn viết lãng mạn có thể, nhưng không thể quá lãng mạn, người đọc sẽ thấy rất giả, trong văn của em anh chỉ thấy bốn chữ ‘quá không thực tế’, nên kết hợp một chút những hiện thực phát sinh trong cuộc sống lại sau đó viết, anh tin như vậy sẽ hay hơn.” Tần Mộc lại chỉ cho cô những chỗ chưa hợp lý, những chỗ nào nên sửa lại.
“Thật sao? Hình như em có tật xấu đó, hihii, em hiểu ra một chút rồi, cám ơn anh, Tần đại ca.” đầu An Noãn chui sâu vào ngực Tần Mộc, Tần Mộc mới tắm xong, trên người mang theo mùi sữa tắm thoang thoảng, Tần Mộc mặc áo choàng tắm màu trắng so với mặc âu phục hàng ngày càng thêm vài phần nhu hòa dịu dàng, thêm một phần thanh tú, anh tuấn.
“Ừm, anh tin tương lai trong nhà chúng ta sẽ có một đại tác gia.” Tần Mộc biết bây giờ điều An Noãn cần nhất là cổ vũ, nói một câu chung chung, tương lai không chắc chắn, nhà bọn họ, vài năm là tương lai, mà vài trăm năm cũng là tương lai.
“Tần đại ca, em có dự cảm, tiểu thuyết của em sẽ lội ngược dòng, và được xuất bản.”
Rất khó.
Nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn không tin tưởng của Tần Mộc, An Noãn bĩu môi: “ Anh không tin sao?”
Tần Mộc trước giờ không dễ dàng buông tha An Noãn, bà xã vừa ngốc lại vừa dễ thương, hắn sớm đã có cách, vỗ vỗ vai An Noãn cho An Noãn khích lệ lớn nhất:
Không, anh tin, cùng lắm thì anh bỏ tiền cho em xuất bản. Tần Mộc nói xong giúp An Noãn sửa sang lại cổ áo.
An Noãn vừa nghe liền cảm động, ông xã quả nhiên nhiều tiền hơn cô, vừa ra tay là tùy tiện vứt vài triệu đầu tư cho cô, quá cảm động, quá yêu ông xã, sau đó trực tiếp nhào vào lòng Tần Mộc “Tần đại ca, anh thật tốt.” Tần đại ca tuyệt đối là người đàn ông tốt, kiếp trước cô phải cứu cả hệ ngân hà mới có thể gả cho anh.
Tần Mộc mím môi, có thể dự liệu trước là vài triệu sẽ bay đi, nhưng ngược lại anh không cảm thấy mất mát quá nhiều, An Noãn cảm động anh rất vui vẻ hưởng thụ.
Tần Mộc nói: Uống rượu nho đi, sau đó ngủ sớm một chút.
Dạ.
————
An Noãn nghe ý kiến của Tần Mộc, bắt đầu viết đại cương, hướng về hiện thực, vẫn rất cẩu huyết, nhưng cẩu huyết thực tế, các giải quyết tình tiết cũng có rồi, thỉnh thoảng cô cũng trung cầu ý kiếm của Tần Mộc, sẽ hỏi hắn đoạn này như thế này được không? An Noãn mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ kiên nhẫn Tần Mộc lại nhìn không được chạy tới hỏi Tần Mộc, có lúc thì chia sẻ có lúc thì thỉnh giáo, cuối cùng ‘tiểu thiên sứ’ cũng trở lại, cho cô một đoạn dài cmt bình luận tốt, cô cảm thấy chính mình thật không có tiền đồ, làm sao có thể vì vậy mà vui vẻ như thế?
Sau đó càng viết càng có động lực hơn.
Viết đến đoạn nữ chủ và nam chủ gặp nhau trong một cuộc đấu giá, An Noãn cuối cùng cũng nhớ ra đã lâu chưa đi thăm Tần lão gia, cô thật sự chỉ là nhớ Tần lão gia thôi, thật đó, thật mà, nhưng trong đầu lại hiện lên vô vàn ngọc ngà châu báu, ngay cả Tần lão gia cũng phát ra ánh vàng ánh bạc.
Tròng mắt An Noãn chuyển chuyển, nhảy xuống giường, lôi một đống quà từ tủ trang điểm ra, từng chiếc từng chiếc một, toàn là vàng bạc châu báu, của An gia, của Tần gia, của Tần Mộc cũng có, bây giờ đều thuộc về cô, cô thấy mình như địa chủ của xã hội cũ, lôi một hòm châu báu ra, An Noãn đặt trên nền đất, có thể bày ra cả một khoảng đất, An Noãn vui vẻ cười rộ lên, không có người phụ nữ nào lại không thích châu báu, hơn nữa mấy ngày nay đều viết tiểu thuyết, xem mấy bộ phim hào môn, đã bị những tạo hình trong đó làm mê hoặc, nên càng yêu thích hơn, cả tủ châu báu, cứ mấy ngày lại lôi ra xem.
An Noãn nhịn không được lấy di động ra chụp vài kiểu, nhưng cô không dám khoe ra, chắc kia không có để khoe, bây giờ không dám khoe, cho nên An Noãn chụp nhiều, lại chỉ dám đăng một kiểu lên wechat.
Không lâu sau, An Dương điện thoại tới.
“Hi, anh ba đẹp trai nhất của em, hôm nay có việc gì vậy?” An Noãn nhẹ nhàng nói.
“Lại ở nhà hả?, nếu không anh ba dẫn em đi bar bồi dưỡng thêm kiến thức thế nào? Bar Dân Lạc có bartender mới, pha cocktail vô cùng ngon, nhất định em sẽ thích.”
Thấy em gái sau khi kết hôn, cuộc sống không rảnh rỗi như trước, An Dương có chút đau lòng.
“Thôi! Tần đại ca bận việc, em là bà xã tốt, ở nhà với anh ấy.” Tuy rằng An Dương nói tới Bar cô cũng lung lay, nhưng ở nhà với Tần đại ca cũng tốt.
An Dương biết An Noãn đã lâu không ra ngoài đi dạo, mới đề nghị để cô ra ngoài, lại thấy cô chuyện gì cũng nghĩ tới Tần Mộc, không nhịn được còn muốn nói gì đó, lại bị An Noãn dùng mấy cách pha trò trước kia ngắt lời: “ ai da ai da…, anh ba, Tần đại ca gọi em, em đi trước nhé, không nói chuyện với anh nữa, bye bye anh ba.”
Tần Mộc đúng lúc nghe được điện thoại của An Noãn.
Bước vào nhìn thấy An Noãn đang cất từng món từng món bảo bối của mình vào hộp, thấy Tần Mộc, An Noãn trêu: “ Tần đại ca, tổ tiên của anh có phải là Tần Hàn không? nghe nói thần quan thái giám bên cạnh hoàng thượng có rất nhiều tiền, giống như Lý Liên Anh, Triệu Cao, Trương Nhượng v…vv….”
Nói cái gì, thái giám? Nếu là thái giám thì anh từ đâu mà ra?
“Như vậy trên đời này còn có anh sao?’’
“Có lẽ anh là Tôn Ngộ Không.” Chui ra từ tảng đá.
“Con khỉ hả? đêm qua có gặp một con khỉ , nó cào anh vài vết đến chảy cả máu trên lưng anh ấy.”
“….” Mặt An Noãn đã vùi sâu vào hòm châu báu, ta tìm, ta tìm, ta tìm, ta tìm, tìm đến khi thấy một chuỗi châu báu.
An Noãn ra vẻ tìm châu báu, trong lòng lại vô cùng muốn quay người lại cào tường, chuyện này chỉ có thể để trong lòng sao có thể nói ra thành lời, làm sao có thể nói ra chứ?
Tần Mộc không nhìn tiếp được nữa, bèn giúp An Noãn cất từng món từng món lại, vì vừa nghe thấy cuộc điện thoại ban nãy, biết An Noãn đã mấy tuần nay liền đều ở trong nhà, có chút áy náy, cầm tay An Noãn lại nói: “Đi, anh đưa em ra ngoài đi dạo.”
/28
|