Cố Bách Chu và Đỗ Kiêu Kiêu ra khỏi đại sảnh, tới ngoài cửa.
Một cơn gió lạnh thổi ngang Đỗ Kiêu Kiêu, khiến cô tỉnh táo lại.
Bây giờ chúng ta đi đâu mua quà bây giờ?
Cố Bách Chu không nói gì, kéo Đỗ Kiêu Kiêu tới bãi đậu xe.
Hai người đi tới một chiếc xe đắt tiền.
Này! Đỗ Kiêu Kiêu liếc mắt nhìn anh, Chẳng phải anh không biết lái xe sao?
Vẻ mặt Cố Bách Chu thản nhiên: Tôi nói không biết lái xe hồi nào.
Đỗ Kiêu Kiêu cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện từ đầu tới cuối anh chàng này chưa từng nói mình không biết lái xe.
Vậy không phải anh đã từng nói anh không có bằng lái sao? Đỗ Kiêu Kiêu nhớ lúc đó cô cũng có hỏi chuyện bằng lái của anh, nhưng CỐ Bách Chu chỉ lắc đầu.
Trong mắt Cố Bách Chu mang theo ý cười, Ý của tôi là tôi không mang theo bằng lái.
...
Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy bề ngoài của Cố Bách Chu rất mê người, nhìn lịch sự đó, nhã nhặn đó, nhưng thực ra vô cùng xấu bụng.
Thấy Cố Bách Chu tươi cười, Đỗ Kiêu Kiêu nghiến răng, Anh đừng nói có quà cũng là lừa tôi đó chứ.
Cố Bách Chu không nói gì, chỉ cười cười nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.
Lát sau, Đỗ Kiêu Kiêu cũng hiểu được, bất đắc dĩ hỏi: Vậy chúng ta nên làm gì đây?
Cố Bách Chu vẫn lạnh nhạt như trước, Thì cứ nói là quên mang theo thôi.
Vậy sao khi nãy anh không nói như vậy? Đỗ Kiêu Kiêu không thể hiểu được suy nghĩ của Cố Bách Chu.
Vì tôi không muốn nhìn thấy anh ta.
...
Lý do này rất tốt. Đỗ Kiêu Kiêu sắp bị anh thuyết phục tới nơi rồi.
Vậy anh dẫn tôi tới đây làm gì?
Chúng ta đi hóng gió. Lúc nói câu này, ánh mắt Cố Bách Chu vô cùng chân thành, khiến Đỗ Kiêu Kiêu thẹn quá hóa giận với anh.
Sao lại có tên ngốc này thế nhỉ? Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ.
Em không muốn đi sao? Trong mắt Cố Bách Chu hiện lên vẻ mất mát.
Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ, tôi muốn đi nhưng làm sao có thể không xem kịch được?
Nhưng nhìn thấy đôi mắt chán nản của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu hơi do dự, có nên đi không đây?
Cố Bách Chu rủ mắt xuống, hàng lông mi dài run lên, đánh một cái vào lòng Đỗ Kiêu Kiêu.
Đi đâu? Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.
Cố Bách Chu giơ khóe môi lên, đôi mắt u ám khi nãy đã sáng bừng lên, khiến tim Đỗ Kiêu Kiêu đập chậm một nhịp.
Nhìn bóng lưng của Cố Bách chu, ĐỖ kiêu Kiêu nhắc: Nhưng không được đi lâu đâu đó, nếu không thì hơi mất lịch sự.
Tuy cô không muốn ở đây, nhưng phép lịch sự thì phải có.
Tôi biết rồi. Cố Bách Chu đáp.
Lúc Cố Bách Chu chuẩn bị mở cửa ngồi vào xe, đột nhiên, cô nhìn thấy Cố Bách Chu lấy một chiếc xe đạp từ trong cốp xe ra.
Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy, nếu bây giờ Cố Bách Chu có lấy ra chiếc máy bay nào đi chăng nữa cô cũng không ngạc nhiên.
Anh ta thích đi xe đạp tới vậy à? Đỗ Kiêu Kiêu yên lặng nghĩ.
Thực ra, Đỗ Kiêu Kiêu không biết, suy nghĩ của Cố Bách Chu rất đơn giản, đi xe đạp..., Đỗ Kiêu Kiêu bắt buộc phải ôm anh.
Chúng ta đi vòng vòng xung quanh đây, hóng gió một chút rồi về. Cố Bách Chu nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, dường như muốn hỏi ý kiến cô.
Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu suy nghĩ, rồi nói: Được.
Cố Bách Chu dắt xe đạp ra khỏi bãi đậu xe, sau đó ngồi lên chờ Đỗ Kiêu Kiêu chậm rãi đi tới.
Cố Bách Chu ngồi trên xe đạp như một chàng trai ngây ngô chờ đợi cô gái mình thầm yêu, trong mắt mang theo một chút vui sướng.
Đỗ Kiêu Kiêu bước đi, cơn gió nhẹ nhàng thổi ngang qua, đôi mắt của cô dường như có thể nhìn thấy Cố Bách Chu hơi cười, trái tim cô bất chợt đập rộn lên.
Mặt cô hơi hồng, cũng không hiểu được tại sao lại hồng.
Đi tới trước mặt Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên cảm thấy muốn chạy trốn đi.
Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, Đỗ Kiêu Kiêu lập tức xoay người chạy trốn, không biết có phải Cố Bách Chu đã biết được suy nghĩ của cô hay không, anh liền kéo Đỗ Kiêu Kiêu.
Mau lên đây, tôi chở em đi dạo.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau. Thình thịch , Thình thịch , Thình Thịch . Đỗ Kiêu Kiêu dường như nghe thấy tiếng đập của trái tim mình. Cô chột dạ nhìn Cố Bách Chu, chợt phát hiện, không biết từ khi nào, tai anh cũng đã ửng hồng.
Đỗ Kiêu Kiêu mấp máy môi, nở một nụ cười, cô ngồi xuống phía sau.
Ôm lấy bờ hông gầy gò của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu nhớ tới trò đùa hôm đó, cô khiêu khích nhéo hông Cố Bách Chu một cái.
Cố Bách Chu vẫn không nói gì, anh lặng lẽ tính, đây là lần thứ hai.
Đỗ Kiêu Kiêu thấy Cố Bách Chu không có phản ứng gì đặc biệt, không có ý nghĩa gì nữa rồi, cô tức giận thu tay lại.
Thực ra, phong cảnh xung quanh của căn biệt thự này rất đẹp, đặc biệt là buổi tối hôm nay..., có thể nhìn thấy cả bầu trời sao lấp lánh.
Cố Bách Chu đạp xe không nhanh không chậm, chao đảo chở Đỗ Kiêu Kiêu.Một nơi rộng lớn thế này nhưng chỉ có hai người đạp xe đi dạo, có lẽ bởi vì thời tiết hôm nay rất đẹp, nên sao trời cũng không ít.
Tóm lại, Đỗ Kiêu Kiêu như bị ma xui quỷ ám dựa mặt vào lưng Cố Bách Chu.
Dường như Cố Bách Chu chẳng hay biết gì cả, anh tập trung đạp xe, nhưng anh lặng lẽ khom lưng xuống, để mặc cô gái nào đó có thể dựa thoải mái hơn.
Cố Bách Chu. Đột nhiên Đỗ Kiêu Kiêu lên tiếng.
Ừm. Cố Bách Chu thấp giọng trả lời.
Sao anh lại quen với Lâm Trí Hiên vậy? Cô nhớ không lầm hình như Lâm Trí Hiên học trên Cố Bách Chu một khóa.
Tôi gặp anh ta ở một bữa tiệc.
Anh ta đi theo nói chuyện với tôi.
Đỗ Kiêu Kiêu hơi tò mò, cô biết tính cách của Lâm Trí Hiên, tuy anh ta nhìn có vẻ dịu dàng vô hại, nhưng bên trong là một người vô cùng kiêu ngạo, người có thể khiến anh ta chủ động tới gần rất ít.
Kiếp trước cô không biết Cố Bách Chu là ai, chỉ biết anh chàng này học rất giỏi, lại có năng lực. Cô cũng từng nghe nói, hình như nhà Cố Bách Chu rất có tiền.
Này. Đỗ Kiêu Kiêu chọc tay vào lưng Cố Bách Chu, Nhà anh làm gì vậy?
Cố Bách Chu không ngờ Đỗ Kiêu Kiêu lại hỏi chuyện này, nghĩ một hồi, anh nói: Có xem là kinh doanh đi.
À.
Đỗ Kiêu Kiêu tự hỏi, họ Cố, kinh doanh, tài sản không ít.
Họ Cố?
Đỗ Kiêu Kiêu to gan đoán:
Anh biết Cố Hoành Lãng không?
Cố Bách Chu nghi ngờ nhìn cô, Biết.
Ông ấy là gì của anh?
Ba.
Văn Mạn là gì của anh?
Mẹ.
Đỗ Kiêu Kiêu hít sâu một hơi, Cố Thái Thanh là...
Ông nội của tôi.
Nghe Đỗ Kiêu Kiêu nói tên người thân của mình, sắc mặt Cố Bách Chu vẫn không thay đổi, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu không thể bình tĩnh được.
Nhà Cố Bách Chu đâu phải chỉ có tiền, mà rất nhiều tiền mới đúng.
Ông nội của anh - Cố Thái Thanh là một quân nhân, cống hiến không ít cho quốc gia, có thể nói, ở thành phố B này, ông lão là một trong những quân nhân có tiếng.
Ba của Cố Bách Chu cũng là một nhân vật truyền kỳ. Theo lý thuyết mà nói, Cố Hoàng Lãng là con ông cháu cha, không có gì ngạc nhiên nếu ông tiếp tục đi theo con đường chính trị này. Nhưng từ nhỏ, ông đã không có hứng thú gì với chính trị, một lòng một dạ muốn kinh doanh, ông lão cũng không ngăn cản ông, để mặc ông muốn làm gì thì làm. Không ngờ, Cố Hoàng Lãng thật sự có tài kinh doanh. Ông dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tự mình sáng lập tập đoàn Cố Thị.
Còn Văn Mạn là vợ của Cố Hoàng Lãng, tình yêu của họ luôn là chủ đề được mọi người quan tâm tới.
Lẽ ra một người giàu có, năng lực không kém, dáng vẻ không tệ như Cố Hoàng Lãng, lúc nào cũng có một khoản nợ phong lưu. Nhưng ông thì khác, ông giữ mình trong sạch, sự nghiệp thành công, nhưng ông cũng chỉ có một mình, chưa bao giờ có tiếng xấu.
Tất cả mọi người đều rất mong chờ ngày hoàng tử gặp được người trong mộng của mình, cô ấy sẽ là một cô gái nghèo khó, nhưng tâm địa hiền lành, khuôn mặt xinh đẹp.
Văn Mạn xuất hiện vào chính lúc đó. Sự xuất hiện của bà đã phá vỡ suy đoán của mọi người.
Đời thường không như truyện cổ tích, Văn Mạn không xinh đẹp, thậm chí là rất bình thường. Nhưng khí chất trên người bà khiến nhiều người khuất phục.
Trong bức ảnh đầu tiên chỉ chụp được một bên của Văn Mạn, bà mặc bộ sườn xám màu xanh biển, nở nụ cười yếu ớt.
Tấm hình này khiến mọi người hiểu rõ vì sao Cố Hoàng Lãng lại yêu bà. Bởi vì, bà là người phù hợp với mọi tiêu chuẩn của người tình trong mộng.
Về thân thế của Văn Mạn luôn là một bí ẩn, không ai biết bà là ai, giàu có hay nghèo khổ, bà như từ trong một nơi nào đó xuất hiện, khiến người khác không kịp xoay sở.
Thậm chí những phóng viên chuyên nghiệp theo dõi bọn họ, muốn tìm được một chút thông tin của Văn Mạn, nhưng cũng không có kết quả gì, bởi không có chút tin tức nào của Văn Mạn được đào lên. Không biết có thể vì Cố Hoàng Lãng đã che dấu tốt qua không, nói chung, mọi người chỉ biết tên và vẻ ngoài của bà.
Sự tồn tại của Cố Bách Chu không phải là bí mật, ngay từ lúc còn nhỏ, anh đã bị truyền thông đưa tin, chẳng biết vì sao, từ khi Cố Bách Chu mười ba tuổi thì không còn bất kỳ tin tức nào liên quan tới anh nữa, mọi người đều nói Cố Hoàng Lãng đã đưa anh ra nước ngoài, nhưng không ngờ anh lại ở thành phố Z học.
Đỗ Kiêu Kiêu không ngờ anh lại là con trai của Cố Hoàng Lãng, dù sao Cố Bách Chu khiêm tốn, làm người khác không thể đoán được.
Là một phú nhị đại (thế hệ con cháu nhà giàu), dù không cố ý, nhưng trên người anh cũng tỏa ra cảm giác không giống những người khác. Ví như Lâm Trí Hiên.
Gia cảnh của Lâm Trí Hiên rất ưu tú, ở thành phố Z này cũng coi như là có mặt mũi.
Đôi khi anh ta cũng vô tình kiêu ngạo để người khác biết anh ta không giống với những người khác, mặc dù biểu hiện vô cùng dịu dàng.
Đỗ Kiêu Kiêu cũng là người kiêu ngạo, từ nhỏ cô đã có gia cảnh tốt, rất nhiều người cưng chiều cô, trừ cái tính kiêu ngạo ra, Đỗ Kiêu Kiêu cũng là một người ưu tú.
Kiếp trước, Đỗ Khanh Khanh cướp đi Đỗ Hồng Bân, gián tiếp giá vỡ tình cảm của Đỗ Kiêu Kiêu và Lâm Trí Hiên. Nhưng cũng không thể làm cô bỏ đi cái tính kiêu ngạo của mình.
Ngay cả Đỗ Khanh Khanh cũng kiêu ngạo, nhưng trời sinh cô ta là người đẹp, đàn ông con trái yêu mến cô ta cũng chỉ là chuyện bình thường. Nên cô ta rất hận Đỗ Kiêu Kiêu, bởi sự tồn tại của Đỗ Kiêu Kiêu nhắc nhở cô ta chỉ là một đứa con riêng mà thôi.
Mà Cố Bách Chu không giống như vậy, anh ưu tú hơn bọn họ rất nhiều, còn khiêm tốn hơn cả. Kiếp trước, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ xem Cố Bách Chu là một đối thủ mạnh, hoàn toàn không biết anh có gia thế hùng hậu như vậy.
Bây giờ thì cô đã biết vì sao Lâm Trí Hiên đã nịnh bợ Cố Bách Chu như vậy rồi, cũng rất đáng giá để anh ta bỏ đi tính kiêu ngạo mà kết bạn với anh.
Đỗ Kiêu Kiêu hơi ngẩn người, cô nhìn người con trai trước mắt, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô biết có rất nhiều người đối xử tốt với cô chỉ vì gia đình cô, ngay cả Lâm Trí Hiên cũng không ngoài. Thực ra, cô vẫn luôn biết rõ, cô chỉ có tác dụng làm cầu nối cho hai nhà Lâm Đỗ mà thôi, nhưng cô vẫn cố chấp cho rằng mình và Lâm Trí Hiên thật lòng yêu hau, không phải không có những cảm xúc của hôn nhân, nhưng mãi đến khi cô phát hiện Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh ở cùng nhau.
Cô hiểu, nếu cây cầu này không phải là cô, Đỗ Khanh Khanh cũng có thể thay thế.
Nhưng Cố Bách Chu đối xử với cô tốt như vậy, anh có mưu đồ gì đây?
Một cơn gió lạnh thổi ngang Đỗ Kiêu Kiêu, khiến cô tỉnh táo lại.
Bây giờ chúng ta đi đâu mua quà bây giờ?
Cố Bách Chu không nói gì, kéo Đỗ Kiêu Kiêu tới bãi đậu xe.
Hai người đi tới một chiếc xe đắt tiền.
Này! Đỗ Kiêu Kiêu liếc mắt nhìn anh, Chẳng phải anh không biết lái xe sao?
Vẻ mặt Cố Bách Chu thản nhiên: Tôi nói không biết lái xe hồi nào.
Đỗ Kiêu Kiêu cẩn thận suy nghĩ lại, phát hiện từ đầu tới cuối anh chàng này chưa từng nói mình không biết lái xe.
Vậy không phải anh đã từng nói anh không có bằng lái sao? Đỗ Kiêu Kiêu nhớ lúc đó cô cũng có hỏi chuyện bằng lái của anh, nhưng CỐ Bách Chu chỉ lắc đầu.
Trong mắt Cố Bách Chu mang theo ý cười, Ý của tôi là tôi không mang theo bằng lái.
...
Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy bề ngoài của Cố Bách Chu rất mê người, nhìn lịch sự đó, nhã nhặn đó, nhưng thực ra vô cùng xấu bụng.
Thấy Cố Bách Chu tươi cười, Đỗ Kiêu Kiêu nghiến răng, Anh đừng nói có quà cũng là lừa tôi đó chứ.
Cố Bách Chu không nói gì, chỉ cười cười nhìn Đỗ Kiêu Kiêu.
Lát sau, Đỗ Kiêu Kiêu cũng hiểu được, bất đắc dĩ hỏi: Vậy chúng ta nên làm gì đây?
Cố Bách Chu vẫn lạnh nhạt như trước, Thì cứ nói là quên mang theo thôi.
Vậy sao khi nãy anh không nói như vậy? Đỗ Kiêu Kiêu không thể hiểu được suy nghĩ của Cố Bách Chu.
Vì tôi không muốn nhìn thấy anh ta.
...
Lý do này rất tốt. Đỗ Kiêu Kiêu sắp bị anh thuyết phục tới nơi rồi.
Vậy anh dẫn tôi tới đây làm gì?
Chúng ta đi hóng gió. Lúc nói câu này, ánh mắt Cố Bách Chu vô cùng chân thành, khiến Đỗ Kiêu Kiêu thẹn quá hóa giận với anh.
Sao lại có tên ngốc này thế nhỉ? Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ.
Em không muốn đi sao? Trong mắt Cố Bách Chu hiện lên vẻ mất mát.
Đỗ Kiêu Kiêu nghĩ, tôi muốn đi nhưng làm sao có thể không xem kịch được?
Nhưng nhìn thấy đôi mắt chán nản của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu hơi do dự, có nên đi không đây?
Cố Bách Chu rủ mắt xuống, hàng lông mi dài run lên, đánh một cái vào lòng Đỗ Kiêu Kiêu.
Đi đâu? Đỗ Kiêu Kiêu hỏi.
Cố Bách Chu giơ khóe môi lên, đôi mắt u ám khi nãy đã sáng bừng lên, khiến tim Đỗ Kiêu Kiêu đập chậm một nhịp.
Nhìn bóng lưng của Cố Bách chu, ĐỖ kiêu Kiêu nhắc: Nhưng không được đi lâu đâu đó, nếu không thì hơi mất lịch sự.
Tuy cô không muốn ở đây, nhưng phép lịch sự thì phải có.
Tôi biết rồi. Cố Bách Chu đáp.
Lúc Cố Bách Chu chuẩn bị mở cửa ngồi vào xe, đột nhiên, cô nhìn thấy Cố Bách Chu lấy một chiếc xe đạp từ trong cốp xe ra.
Đỗ Kiêu Kiêu cảm thấy, nếu bây giờ Cố Bách Chu có lấy ra chiếc máy bay nào đi chăng nữa cô cũng không ngạc nhiên.
Anh ta thích đi xe đạp tới vậy à? Đỗ Kiêu Kiêu yên lặng nghĩ.
Thực ra, Đỗ Kiêu Kiêu không biết, suy nghĩ của Cố Bách Chu rất đơn giản, đi xe đạp..., Đỗ Kiêu Kiêu bắt buộc phải ôm anh.
Chúng ta đi vòng vòng xung quanh đây, hóng gió một chút rồi về. Cố Bách Chu nhìn Đỗ Kiêu Kiêu, dường như muốn hỏi ý kiến cô.
Đỗ Kiêu Kiêu cúi đầu suy nghĩ, rồi nói: Được.
Cố Bách Chu dắt xe đạp ra khỏi bãi đậu xe, sau đó ngồi lên chờ Đỗ Kiêu Kiêu chậm rãi đi tới.
Cố Bách Chu ngồi trên xe đạp như một chàng trai ngây ngô chờ đợi cô gái mình thầm yêu, trong mắt mang theo một chút vui sướng.
Đỗ Kiêu Kiêu bước đi, cơn gió nhẹ nhàng thổi ngang qua, đôi mắt của cô dường như có thể nhìn thấy Cố Bách Chu hơi cười, trái tim cô bất chợt đập rộn lên.
Mặt cô hơi hồng, cũng không hiểu được tại sao lại hồng.
Đi tới trước mặt Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu đột nhiên cảm thấy muốn chạy trốn đi.
Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện, Đỗ Kiêu Kiêu lập tức xoay người chạy trốn, không biết có phải Cố Bách Chu đã biết được suy nghĩ của cô hay không, anh liền kéo Đỗ Kiêu Kiêu.
Mau lên đây, tôi chở em đi dạo.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay hai người đang nắm lấy nhau. Thình thịch , Thình thịch , Thình Thịch . Đỗ Kiêu Kiêu dường như nghe thấy tiếng đập của trái tim mình. Cô chột dạ nhìn Cố Bách Chu, chợt phát hiện, không biết từ khi nào, tai anh cũng đã ửng hồng.
Đỗ Kiêu Kiêu mấp máy môi, nở một nụ cười, cô ngồi xuống phía sau.
Ôm lấy bờ hông gầy gò của Cố Bách Chu, Đỗ Kiêu Kiêu nhớ tới trò đùa hôm đó, cô khiêu khích nhéo hông Cố Bách Chu một cái.
Cố Bách Chu vẫn không nói gì, anh lặng lẽ tính, đây là lần thứ hai.
Đỗ Kiêu Kiêu thấy Cố Bách Chu không có phản ứng gì đặc biệt, không có ý nghĩa gì nữa rồi, cô tức giận thu tay lại.
Thực ra, phong cảnh xung quanh của căn biệt thự này rất đẹp, đặc biệt là buổi tối hôm nay..., có thể nhìn thấy cả bầu trời sao lấp lánh.
Cố Bách Chu đạp xe không nhanh không chậm, chao đảo chở Đỗ Kiêu Kiêu.Một nơi rộng lớn thế này nhưng chỉ có hai người đạp xe đi dạo, có lẽ bởi vì thời tiết hôm nay rất đẹp, nên sao trời cũng không ít.
Tóm lại, Đỗ Kiêu Kiêu như bị ma xui quỷ ám dựa mặt vào lưng Cố Bách Chu.
Dường như Cố Bách Chu chẳng hay biết gì cả, anh tập trung đạp xe, nhưng anh lặng lẽ khom lưng xuống, để mặc cô gái nào đó có thể dựa thoải mái hơn.
Cố Bách Chu. Đột nhiên Đỗ Kiêu Kiêu lên tiếng.
Ừm. Cố Bách Chu thấp giọng trả lời.
Sao anh lại quen với Lâm Trí Hiên vậy? Cô nhớ không lầm hình như Lâm Trí Hiên học trên Cố Bách Chu một khóa.
Tôi gặp anh ta ở một bữa tiệc.
Anh ta đi theo nói chuyện với tôi.
Đỗ Kiêu Kiêu hơi tò mò, cô biết tính cách của Lâm Trí Hiên, tuy anh ta nhìn có vẻ dịu dàng vô hại, nhưng bên trong là một người vô cùng kiêu ngạo, người có thể khiến anh ta chủ động tới gần rất ít.
Kiếp trước cô không biết Cố Bách Chu là ai, chỉ biết anh chàng này học rất giỏi, lại có năng lực. Cô cũng từng nghe nói, hình như nhà Cố Bách Chu rất có tiền.
Này. Đỗ Kiêu Kiêu chọc tay vào lưng Cố Bách Chu, Nhà anh làm gì vậy?
Cố Bách Chu không ngờ Đỗ Kiêu Kiêu lại hỏi chuyện này, nghĩ một hồi, anh nói: Có xem là kinh doanh đi.
À.
Đỗ Kiêu Kiêu tự hỏi, họ Cố, kinh doanh, tài sản không ít.
Họ Cố?
Đỗ Kiêu Kiêu to gan đoán:
Anh biết Cố Hoành Lãng không?
Cố Bách Chu nghi ngờ nhìn cô, Biết.
Ông ấy là gì của anh?
Ba.
Văn Mạn là gì của anh?
Mẹ.
Đỗ Kiêu Kiêu hít sâu một hơi, Cố Thái Thanh là...
Ông nội của tôi.
Nghe Đỗ Kiêu Kiêu nói tên người thân của mình, sắc mặt Cố Bách Chu vẫn không thay đổi, nhưng Đỗ Kiêu Kiêu không thể bình tĩnh được.
Nhà Cố Bách Chu đâu phải chỉ có tiền, mà rất nhiều tiền mới đúng.
Ông nội của anh - Cố Thái Thanh là một quân nhân, cống hiến không ít cho quốc gia, có thể nói, ở thành phố B này, ông lão là một trong những quân nhân có tiếng.
Ba của Cố Bách Chu cũng là một nhân vật truyền kỳ. Theo lý thuyết mà nói, Cố Hoàng Lãng là con ông cháu cha, không có gì ngạc nhiên nếu ông tiếp tục đi theo con đường chính trị này. Nhưng từ nhỏ, ông đã không có hứng thú gì với chính trị, một lòng một dạ muốn kinh doanh, ông lão cũng không ngăn cản ông, để mặc ông muốn làm gì thì làm. Không ngờ, Cố Hoàng Lãng thật sự có tài kinh doanh. Ông dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, tự mình sáng lập tập đoàn Cố Thị.
Còn Văn Mạn là vợ của Cố Hoàng Lãng, tình yêu của họ luôn là chủ đề được mọi người quan tâm tới.
Lẽ ra một người giàu có, năng lực không kém, dáng vẻ không tệ như Cố Hoàng Lãng, lúc nào cũng có một khoản nợ phong lưu. Nhưng ông thì khác, ông giữ mình trong sạch, sự nghiệp thành công, nhưng ông cũng chỉ có một mình, chưa bao giờ có tiếng xấu.
Tất cả mọi người đều rất mong chờ ngày hoàng tử gặp được người trong mộng của mình, cô ấy sẽ là một cô gái nghèo khó, nhưng tâm địa hiền lành, khuôn mặt xinh đẹp.
Văn Mạn xuất hiện vào chính lúc đó. Sự xuất hiện của bà đã phá vỡ suy đoán của mọi người.
Đời thường không như truyện cổ tích, Văn Mạn không xinh đẹp, thậm chí là rất bình thường. Nhưng khí chất trên người bà khiến nhiều người khuất phục.
Trong bức ảnh đầu tiên chỉ chụp được một bên của Văn Mạn, bà mặc bộ sườn xám màu xanh biển, nở nụ cười yếu ớt.
Tấm hình này khiến mọi người hiểu rõ vì sao Cố Hoàng Lãng lại yêu bà. Bởi vì, bà là người phù hợp với mọi tiêu chuẩn của người tình trong mộng.
Về thân thế của Văn Mạn luôn là một bí ẩn, không ai biết bà là ai, giàu có hay nghèo khổ, bà như từ trong một nơi nào đó xuất hiện, khiến người khác không kịp xoay sở.
Thậm chí những phóng viên chuyên nghiệp theo dõi bọn họ, muốn tìm được một chút thông tin của Văn Mạn, nhưng cũng không có kết quả gì, bởi không có chút tin tức nào của Văn Mạn được đào lên. Không biết có thể vì Cố Hoàng Lãng đã che dấu tốt qua không, nói chung, mọi người chỉ biết tên và vẻ ngoài của bà.
Sự tồn tại của Cố Bách Chu không phải là bí mật, ngay từ lúc còn nhỏ, anh đã bị truyền thông đưa tin, chẳng biết vì sao, từ khi Cố Bách Chu mười ba tuổi thì không còn bất kỳ tin tức nào liên quan tới anh nữa, mọi người đều nói Cố Hoàng Lãng đã đưa anh ra nước ngoài, nhưng không ngờ anh lại ở thành phố Z học.
Đỗ Kiêu Kiêu không ngờ anh lại là con trai của Cố Hoàng Lãng, dù sao Cố Bách Chu khiêm tốn, làm người khác không thể đoán được.
Là một phú nhị đại (thế hệ con cháu nhà giàu), dù không cố ý, nhưng trên người anh cũng tỏa ra cảm giác không giống những người khác. Ví như Lâm Trí Hiên.
Gia cảnh của Lâm Trí Hiên rất ưu tú, ở thành phố Z này cũng coi như là có mặt mũi.
Đôi khi anh ta cũng vô tình kiêu ngạo để người khác biết anh ta không giống với những người khác, mặc dù biểu hiện vô cùng dịu dàng.
Đỗ Kiêu Kiêu cũng là người kiêu ngạo, từ nhỏ cô đã có gia cảnh tốt, rất nhiều người cưng chiều cô, trừ cái tính kiêu ngạo ra, Đỗ Kiêu Kiêu cũng là một người ưu tú.
Kiếp trước, Đỗ Khanh Khanh cướp đi Đỗ Hồng Bân, gián tiếp giá vỡ tình cảm của Đỗ Kiêu Kiêu và Lâm Trí Hiên. Nhưng cũng không thể làm cô bỏ đi cái tính kiêu ngạo của mình.
Ngay cả Đỗ Khanh Khanh cũng kiêu ngạo, nhưng trời sinh cô ta là người đẹp, đàn ông con trái yêu mến cô ta cũng chỉ là chuyện bình thường. Nên cô ta rất hận Đỗ Kiêu Kiêu, bởi sự tồn tại của Đỗ Kiêu Kiêu nhắc nhở cô ta chỉ là một đứa con riêng mà thôi.
Mà Cố Bách Chu không giống như vậy, anh ưu tú hơn bọn họ rất nhiều, còn khiêm tốn hơn cả. Kiếp trước, Đỗ Kiêu Kiêu chỉ xem Cố Bách Chu là một đối thủ mạnh, hoàn toàn không biết anh có gia thế hùng hậu như vậy.
Bây giờ thì cô đã biết vì sao Lâm Trí Hiên đã nịnh bợ Cố Bách Chu như vậy rồi, cũng rất đáng giá để anh ta bỏ đi tính kiêu ngạo mà kết bạn với anh.
Đỗ Kiêu Kiêu hơi ngẩn người, cô nhìn người con trai trước mắt, cảm xúc trong lòng vô cùng phức tạp.
Cô biết có rất nhiều người đối xử tốt với cô chỉ vì gia đình cô, ngay cả Lâm Trí Hiên cũng không ngoài. Thực ra, cô vẫn luôn biết rõ, cô chỉ có tác dụng làm cầu nối cho hai nhà Lâm Đỗ mà thôi, nhưng cô vẫn cố chấp cho rằng mình và Lâm Trí Hiên thật lòng yêu hau, không phải không có những cảm xúc của hôn nhân, nhưng mãi đến khi cô phát hiện Lâm Trí Hiên và Đỗ Khanh Khanh ở cùng nhau.
Cô hiểu, nếu cây cầu này không phải là cô, Đỗ Khanh Khanh cũng có thể thay thế.
Nhưng Cố Bách Chu đối xử với cô tốt như vậy, anh có mưu đồ gì đây?
/71
|