Mã Kiệt nghe Tô Phỉ Phỉ nhắc nhở, vốn không muốn xuất thủ Mã Kiệt bất đắc dĩ động thân.
Nhảy đến Tô Phỉ Phỉ bên cạnh, Mã Kiệt đánh ra một ám khí hoa mai được ngưng tụ từ linh lực, ám khí nhanh chóng xuyên qua dày đặc roi mây đang bay múa, chỉ trong chớp mắt đã đến Trần Lam bên này.
" Xuất thủ thật tinh chuẩn." Mộ Ly một bên quan sát cũng âm thầm tán thưởng một chiêu này của Mã Kiệt, không cần người quan sát có phải là cao thủ hay không, chỉ cần người bình thường cũng nhìn ra được Mã Kiệt nhắm rất tinh chuẩn, vượt qua mọi cản trở liền đến trước mặt Trần Lam.
" Cẩn thận." Mộ Ly biết Trần Lam không có nhiều kinh nghiệm, một bên âm thầm nhắc nhở.
Ám khí hoa mai đã đến, thời gian bổng chốc dừng lại trong mắt Trần Lam, khi hoa mai ám khí chỉ còn trong gan tấc, bổng trên thân ám khí bạo liệt ra kim linh lực, gai nhọn như nhím đâm ra như một quả cầu gai.
Trần Lam hai mắt co rút, bản năng lui về phía sau vài bước, cửu tiết tiên nhanh chóng thu hồi, cuộn mình thành một tấm chắn băng sương.
" Bùm."
" Răng rắc."
Một trận va đập mạnh khiến tay Trần Lam cầm cửu tiết tiên cũng muốn tê rần, tiếng vở vụng phát ra trên thân cửu tiết tiên, theo những tiếng răng rắc càng nhiều, ám khí hoa mai đã phá tan phòng ngự, vọt thẳng trước mặt Trần Lam.
" Không xong rồi." Trần Lam nhìn dày đặc gai nhọn ám khí đến trước mặt mình chỉ biết tuyệt vọng đứng nhìn. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Mộ Ly như một cái bóng xoẹt ngang, ám khí đến trước mắt Trần Lam liền vỡ vụng thành bụi phấn.
" Làm sao có thể." Trần Lam ngạc nhiên không thôi, bên kia Tô Mã hai người liền thất kinh lên tiếng, bọn họ thật không ngờ chỉ trong chớp mắt mà một con mèo tưởng chừng như vô lực lại có thể nhẹ nhõm đánh tan ám khí thành bột phấn.
" Còn không ra tay." Mộ Ly truyền âm nhắc nhở Trần Lam đang mê mang.
Nghe Mộ Ly giọng nói vang trong đầu, Trần Lam nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, thúc dục linh hồn lực lược, không khí xung quanh bổng đông kết thành băng sương, hơn mười thanh băng truỵ thế như hổ dữ uy mãnh tấn công hai người Tô Mã.
" Phỉ Phỉ cẩn thẩn, chiêu này ảnh hưởng đến nguyên thần." Cảm thấy một chiêu này có khác biệt, Mã Kiệt liền lên tiếng nhắc nhở Tô Phỉ Phỉ, thân đã đứng trước mặt nàng xuất ra pháp thuật hộ thân, một tầng kim chúc rắn chắc ngăn cản băng truỵ tấn công.
" Mã đại ca cẩn thận." Tô Phỉ Phỉ cảm thấy kim chúc lá chắn sắp trụ không vững, trên tay roi mây xiết chắc, một cái vút xuống mặt đất, khi nhìn lại đã thấy roi mây như rễ cây phát hoả, lao ra băng trụ phía bên kia.
" Bùm bùm bùm bùm."
Trần Lam băng truỵ cứ như vậy bị cả hai ngăn cản, nhưng không vì vậy mà khiến Trần Lam cố ý buôn xuôi.
Linh hồn lực mạnh mẽ ngưng tụ, phía trên đầu cả hai người Tô Mã xuất hiện một căn băng truỵ to lớn như cổ thụ che trời.
" Đáng chết." Tô Phỉ Phỉ cảm thấy lạnh lẽo khi nhìn thấy trên đầu to lớn băng truỵ, ngay cả Mã Kiệt cũng cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy đầu nhọn sắc bén đang chỉa về phía đầu mình.
" Nữ oa to gan." Trần Lam thả băng truỵ cứ thế rơi xuống, một tiếng rống giận từ phía xa phát ra.
Một kiếm đâm xuyên thủng to lớn băng truỵ, để cho đầy trời tràn ngập trong bông tuyết, khi nhìn lại, một lão đầu thân mặc Thái Nhất tông đạo bào đang giận dữ nhìn Trần Lam.
Mộ Ly lườm nhìn Thái Nhất tông người đến, mặc dù người đến chỉ là trúc cơ trung kỳ tu vi, nhưng lấy Trần Lam thực lực hiên tại cũng không tài nào địch nổi.
" Ngươi nữ oa này, cố tình cản trở Thái Nhất tông làm việc, ngươi đây là muốn khiêu khích chúng ta sao." Thái Nhất tông lão đầu hai mắt trừng nhìn Trần Lam, rõ ràng hắn vẫn chưa phát hiện được Trần Lam đang giả trang thành nữ.
" Sự phụ làm sao giờ." Trần Lam không ngờ lại dẫn đến Trúc cơ tu sĩ, điều này khiến cho Trần Lam hốt hoản không thôi, nhưng Trần Lam không biết rằng, Mộ Ly đã biết có người tiến đến nhưng vẫn cố tình không nhắc nhở hắn, cũng bỏi vì vừa rồi Trần Lam ngộ hiểu ra sự sáng tạo của pháp thuật mà Mộ Ly thầm yêu cầu, điều đó khiến nàng không muốn Trần Lam bị gián đoạn trong lúc này.
" Có sự phụ ngươi bên cạnh, lo gì một con sâu cái kiến." Mộ Ly khinh thường hừ lạnh, mặc dù tu vi nàng lúc này chưa trở về trúc cơ, nhưng bản thân lực lượng cơ thể khi tu luyện Thiên Yêu Thánh Thể quyết đã có thể cùng kim đan một trận chiến, huống chi là một tên trúc cơ nhỏ nhoi.
" Nữ oa to gan, lại không trả lời bổn tôn, xem ra không lấy mạng ngươi không được." Thái Nhất tông lão đầu giận dữ quát, Tổ Phỉ Phỉ một bên nghe vậy liền sáng mắt vui mừng, duy chỉ có Mã Kiệt có chút gì đó phức tạp không nói nên lời.
" Để cho ngươi biết thế nào là đắc tội đến Thái Nhất Tông." Lão đầu một tay cầm kiếm, một chưởng đánh lên đuôi kiếm khiến phi kiếm bay ra, một đạo kiếm quang ngoan lệ bộc phát khiến Trần Lam hoa mắt chóng mặt.
Khi mọi người tưởng chừng Trần Lam sẽ chết dưới phi kiếm đó, Mộ Ly từ dưới đất nhảy lên, một chưởng quét ngang khiến phi kiếm bay mạnh ra xa, đùng một cái lại vỡ vụng thành nhiều mãnh.
Mộ Ly thân thể mạnh mẽ khiến lão đầu cùng những người khác đều há hốc mồm không thôi, khi hắn lấy lại bình tĩnh, biết chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của mình, hắn tay nhanh xuất ra truyền âm phù nhằm báo hiệu cho tông môn cứu viện.
Mộ Ly miêu chảo chỉ ra, một đạo thuỷ đạn bắn nát truyền âm phù, khiến cho lão đầu lạnh sống lưng hoản sợ nhìn Mộ Ly nho nhỏ thân ảnh.
" Ngươi, ngươi rốt cuộc là quái vật phương nào." Lão đầu hoản hốt nhìn Mộ Ly, một con bình thường tiểu miêu lại có thể xuất ra thực lực như vậy, rốt cuộc nàng là kim đan kỳ yêu thú hay là nguyên anh yêu thú.
Mộ Ly cũng mặc kê ba người hoản sợ, lắc mình nhảy lên vai Trần Lam, ánh mắt bổng trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
" Hôm nay bổn tôn tha ngươi một mạng chó, về nói cho Mộ Tình Tình biết, rữa cổ mà chờ ta lấy mạng nàng." Xung quanh không biết từ đâu xuất hiện dày đặc sương mù, giọng nói băng lãnh như địa ngục câu hồn của Mộ Ly cứ thế vang vãng trong rừng rậm, khiến lão đầu rùng mình ướt đẫm mồ hôi.
" Rốt cuộc là thần thánh phương nào." Lão đầu cùng hai người Tô Mã cứ thế suy nghĩ trong đầu, chỉ trong một cái chớp mắt đã không thấy Mộ Ly hai người thân ảnh, ngay cả Túc Băng Điểu cũng không còn ở đó.
" Không được, ta phải cấp báo cho chưởng môn về việc này." Lão đầu sao khi suy xét cẩn thận, quyết định bẩm báo lên trên, hắn mặc dù sống không đến hai trăm năm nhưng cũng biết được một số sự tình lúc trước của môn phái, nếu như hắn suy đoán là đúng, người mà chưởng môn nhân luôn ráo riết tìm kiếm chính là con tiểu miêu đó, kẻ mà đại náo cả Long Phượng Bảng.
Nhảy đến Tô Phỉ Phỉ bên cạnh, Mã Kiệt đánh ra một ám khí hoa mai được ngưng tụ từ linh lực, ám khí nhanh chóng xuyên qua dày đặc roi mây đang bay múa, chỉ trong chớp mắt đã đến Trần Lam bên này.
" Xuất thủ thật tinh chuẩn." Mộ Ly một bên quan sát cũng âm thầm tán thưởng một chiêu này của Mã Kiệt, không cần người quan sát có phải là cao thủ hay không, chỉ cần người bình thường cũng nhìn ra được Mã Kiệt nhắm rất tinh chuẩn, vượt qua mọi cản trở liền đến trước mặt Trần Lam.
" Cẩn thận." Mộ Ly biết Trần Lam không có nhiều kinh nghiệm, một bên âm thầm nhắc nhở.
Ám khí hoa mai đã đến, thời gian bổng chốc dừng lại trong mắt Trần Lam, khi hoa mai ám khí chỉ còn trong gan tấc, bổng trên thân ám khí bạo liệt ra kim linh lực, gai nhọn như nhím đâm ra như một quả cầu gai.
Trần Lam hai mắt co rút, bản năng lui về phía sau vài bước, cửu tiết tiên nhanh chóng thu hồi, cuộn mình thành một tấm chắn băng sương.
" Bùm."
" Răng rắc."
Một trận va đập mạnh khiến tay Trần Lam cầm cửu tiết tiên cũng muốn tê rần, tiếng vở vụng phát ra trên thân cửu tiết tiên, theo những tiếng răng rắc càng nhiều, ám khí hoa mai đã phá tan phòng ngự, vọt thẳng trước mặt Trần Lam.
" Không xong rồi." Trần Lam nhìn dày đặc gai nhọn ám khí đến trước mặt mình chỉ biết tuyệt vọng đứng nhìn. Nhìn thấy tình cảnh như vậy, Mộ Ly như một cái bóng xoẹt ngang, ám khí đến trước mắt Trần Lam liền vỡ vụng thành bụi phấn.
" Làm sao có thể." Trần Lam ngạc nhiên không thôi, bên kia Tô Mã hai người liền thất kinh lên tiếng, bọn họ thật không ngờ chỉ trong chớp mắt mà một con mèo tưởng chừng như vô lực lại có thể nhẹ nhõm đánh tan ám khí thành bột phấn.
" Còn không ra tay." Mộ Ly truyền âm nhắc nhở Trần Lam đang mê mang.
Nghe Mộ Ly giọng nói vang trong đầu, Trần Lam nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, thúc dục linh hồn lực lược, không khí xung quanh bổng đông kết thành băng sương, hơn mười thanh băng truỵ thế như hổ dữ uy mãnh tấn công hai người Tô Mã.
" Phỉ Phỉ cẩn thẩn, chiêu này ảnh hưởng đến nguyên thần." Cảm thấy một chiêu này có khác biệt, Mã Kiệt liền lên tiếng nhắc nhở Tô Phỉ Phỉ, thân đã đứng trước mặt nàng xuất ra pháp thuật hộ thân, một tầng kim chúc rắn chắc ngăn cản băng truỵ tấn công.
" Mã đại ca cẩn thận." Tô Phỉ Phỉ cảm thấy kim chúc lá chắn sắp trụ không vững, trên tay roi mây xiết chắc, một cái vút xuống mặt đất, khi nhìn lại đã thấy roi mây như rễ cây phát hoả, lao ra băng trụ phía bên kia.
" Bùm bùm bùm bùm."
Trần Lam băng truỵ cứ như vậy bị cả hai ngăn cản, nhưng không vì vậy mà khiến Trần Lam cố ý buôn xuôi.
Linh hồn lực mạnh mẽ ngưng tụ, phía trên đầu cả hai người Tô Mã xuất hiện một căn băng truỵ to lớn như cổ thụ che trời.
" Đáng chết." Tô Phỉ Phỉ cảm thấy lạnh lẽo khi nhìn thấy trên đầu to lớn băng truỵ, ngay cả Mã Kiệt cũng cảm thấy ớn lạnh khi nhìn thấy đầu nhọn sắc bén đang chỉa về phía đầu mình.
" Nữ oa to gan." Trần Lam thả băng truỵ cứ thế rơi xuống, một tiếng rống giận từ phía xa phát ra.
Một kiếm đâm xuyên thủng to lớn băng truỵ, để cho đầy trời tràn ngập trong bông tuyết, khi nhìn lại, một lão đầu thân mặc Thái Nhất tông đạo bào đang giận dữ nhìn Trần Lam.
Mộ Ly lườm nhìn Thái Nhất tông người đến, mặc dù người đến chỉ là trúc cơ trung kỳ tu vi, nhưng lấy Trần Lam thực lực hiên tại cũng không tài nào địch nổi.
" Ngươi nữ oa này, cố tình cản trở Thái Nhất tông làm việc, ngươi đây là muốn khiêu khích chúng ta sao." Thái Nhất tông lão đầu hai mắt trừng nhìn Trần Lam, rõ ràng hắn vẫn chưa phát hiện được Trần Lam đang giả trang thành nữ.
" Sự phụ làm sao giờ." Trần Lam không ngờ lại dẫn đến Trúc cơ tu sĩ, điều này khiến cho Trần Lam hốt hoản không thôi, nhưng Trần Lam không biết rằng, Mộ Ly đã biết có người tiến đến nhưng vẫn cố tình không nhắc nhở hắn, cũng bỏi vì vừa rồi Trần Lam ngộ hiểu ra sự sáng tạo của pháp thuật mà Mộ Ly thầm yêu cầu, điều đó khiến nàng không muốn Trần Lam bị gián đoạn trong lúc này.
" Có sự phụ ngươi bên cạnh, lo gì một con sâu cái kiến." Mộ Ly khinh thường hừ lạnh, mặc dù tu vi nàng lúc này chưa trở về trúc cơ, nhưng bản thân lực lượng cơ thể khi tu luyện Thiên Yêu Thánh Thể quyết đã có thể cùng kim đan một trận chiến, huống chi là một tên trúc cơ nhỏ nhoi.
" Nữ oa to gan, lại không trả lời bổn tôn, xem ra không lấy mạng ngươi không được." Thái Nhất tông lão đầu giận dữ quát, Tổ Phỉ Phỉ một bên nghe vậy liền sáng mắt vui mừng, duy chỉ có Mã Kiệt có chút gì đó phức tạp không nói nên lời.
" Để cho ngươi biết thế nào là đắc tội đến Thái Nhất Tông." Lão đầu một tay cầm kiếm, một chưởng đánh lên đuôi kiếm khiến phi kiếm bay ra, một đạo kiếm quang ngoan lệ bộc phát khiến Trần Lam hoa mắt chóng mặt.
Khi mọi người tưởng chừng Trần Lam sẽ chết dưới phi kiếm đó, Mộ Ly từ dưới đất nhảy lên, một chưởng quét ngang khiến phi kiếm bay mạnh ra xa, đùng một cái lại vỡ vụng thành nhiều mãnh.
Mộ Ly thân thể mạnh mẽ khiến lão đầu cùng những người khác đều há hốc mồm không thôi, khi hắn lấy lại bình tĩnh, biết chuyện này không nằm trong tầm kiểm soát của mình, hắn tay nhanh xuất ra truyền âm phù nhằm báo hiệu cho tông môn cứu viện.
Mộ Ly miêu chảo chỉ ra, một đạo thuỷ đạn bắn nát truyền âm phù, khiến cho lão đầu lạnh sống lưng hoản sợ nhìn Mộ Ly nho nhỏ thân ảnh.
" Ngươi, ngươi rốt cuộc là quái vật phương nào." Lão đầu hoản hốt nhìn Mộ Ly, một con bình thường tiểu miêu lại có thể xuất ra thực lực như vậy, rốt cuộc nàng là kim đan kỳ yêu thú hay là nguyên anh yêu thú.
Mộ Ly cũng mặc kê ba người hoản sợ, lắc mình nhảy lên vai Trần Lam, ánh mắt bổng trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
" Hôm nay bổn tôn tha ngươi một mạng chó, về nói cho Mộ Tình Tình biết, rữa cổ mà chờ ta lấy mạng nàng." Xung quanh không biết từ đâu xuất hiện dày đặc sương mù, giọng nói băng lãnh như địa ngục câu hồn của Mộ Ly cứ thế vang vãng trong rừng rậm, khiến lão đầu rùng mình ướt đẫm mồ hôi.
" Rốt cuộc là thần thánh phương nào." Lão đầu cùng hai người Tô Mã cứ thế suy nghĩ trong đầu, chỉ trong một cái chớp mắt đã không thấy Mộ Ly hai người thân ảnh, ngay cả Túc Băng Điểu cũng không còn ở đó.
" Không được, ta phải cấp báo cho chưởng môn về việc này." Lão đầu sao khi suy xét cẩn thận, quyết định bẩm báo lên trên, hắn mặc dù sống không đến hai trăm năm nhưng cũng biết được một số sự tình lúc trước của môn phái, nếu như hắn suy đoán là đúng, người mà chưởng môn nhân luôn ráo riết tìm kiếm chính là con tiểu miêu đó, kẻ mà đại náo cả Long Phượng Bảng.
/181
|