Nghe giọng nói phát ra từ điện thoại, Bạch Túc Túc ngẩn người, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Phó Sâm vì trả thù cô nên mới không chịu hủy hôn sao?
"Tôi... tôi biết là tôi không đúng, nhưng mà không cưới cả anh với tôi đều có lợi. Anh có thể dừng hết hoạt đồng gần đây của tôi, nhưng cũng không thể không hủy hôn mà." Bạch Túc Túc cũng không biết mình đang nói cái gì. Dừng hết hoạt động là không có tiền đó! Nhưng tiền không quan trọng bằng mạng sống! Dù sao cô có thể không cần các hoạt động, nhưng mạng là nhất định phải giữ!
Nhìn lướt qua màn hình sáng bóng, Phó Sâm đột nhiên ném tập tài liệu lên bàn, trầm giọng nói: "Cô cứ như vậy muốn gạt bỏ tôi? "
Nói xong, Phó Sâm lại cười xùy một tiếng: "Đã như vậy, cô nên chuẩn bị tinh thần làm người của Phó gia đi, ông nội tôi rất thích cô."
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến âm thanh "Đô Đô" cúp điện thoại, Bạch Túc Túc phát ngốc tại chỗ. Có phải tại cô chỉ biết tính chuyện trước mắt, vội vội vàng vàng cho nên Phó Sâm mới vì mặt mũi mà không từ hôn cũng muốn phải tra tấn cô bằng được?
Nằm trên ghế salon một hồi, Bạch Túc Túc thấy mình vẫn nên thương lượng từ từ với ông nội cái đã. Nghĩ vậy, cô lập tức bật dậy thay quần áo đi đến biệt thự.
Có lẽ là cuối tuần nên Bạch Quốc Hoa và hai mẹ con kia đều ở nhà nghỉ ngơi. Bất quá bầu không khí có chút không đúng, sắc mặt đôi mẹ con kia tựa hồ có chút không tốt, mà ông nội của cô đang ngồi ở kia nói gì đó.
Thấy Bạch Túc Túc tới, khuôn mặt Bạch Côn lập tức lộ ra ý cười hòa ái: "Hôm nay sao lại nhớ tới mà đến thăm ông già này rồi?"
Dứt lời, Bạch Túc Túc lập tức ngồi lại, ân cần đấm vai cho ông nội của cô "Con ngày nào chả nhớ tới ông, hôm nay con có thời gian nên mới tới thăm ông không phải sao?"
"Ông thấy con là *'Không có việc không lên điện Tam Bảo' mới đúng. Nói đi, lại có chuyện gì?"
* Không có việc không lên điện Tam Bảo= vô sự bất đăng Tam Bảo điện: không có việc cần nhờ mới không lên chùa. Ý ở đây là ông nội Bạch biết Bạch Túc Túc cần nhờ ông giúp mới đến gặp ông.
Bạch Túc Túc cười cười, ngồi bên canh ông, ánh mắt vô tội: "Con tới thăm ông thật mà, nào có xấu như ông nói đến vậy."
Nói xong, Bạch Túc Túc quét mắt qua khuôn mặt đau khổ của hai mẹ con kia, tò mò hỏi: "Mọi người vừa nói chuyện gì vậy?"
Không nhắc thì thôi đi, vừa nói tới Bạch Tình Tình liền có chút oán niệm quét mắt nhìn Bạch Túc Túc một chút, hai tay lặng lẽ nắm chặt góc áo, nội tâm tựa hồ rất không bình tĩnh.
Bạch Quốc Hoa đang đọc báo trả lời một câu: "Em gái của *con tuổi cũng không còn nhỏ nữa, ông con có ý định cho em con xem mắt tiến tới hôn nhân. Đối phương là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Trần thị, nghe nói là người có dáng dấp đoan chính, thành tích cao. Ba và ông con cảm thấy cũng không tệ."
Dứt lời, Trần Mân một bên không chịu được nhăn lông mày: "Túc Túc còn chưa lấy chồng, Tình Tình gấp làm gì nha?"
Tập đoàn Trần thị kia chỉ là tập đoàn xí nghiệp hạng 2, còn chẳng có triển vọng phát triển. Cái ông già này chính là bất công, con tiểu tiện nhân kia thì được gả cho nhà họ Phó, đến phiên con gái bà thì lại đem cho một người không xứng đáng.
"Túc Túc sẽ sớm thôi, hai chị em cùng nhau kết hôn, một cảnh thật nhiều náo nhiệt." Bạch Quốc Hoa lơ đễnh trừng mắt Trân Mẫn, sau đó cúi xuống tiếp tục đọc báo.
Trần Mân tựa hồ muốn nói gì, nhưng chỉ có thể nhăn mặt không vui đi vào nhà bếp. Dù sao trong nhà này, bà hết thảy không thể làm chủ tất cả.
Nghe vậy, Bạch Túc Túc ngược lại là không nói gì. Thái tử gia tập đoàn Trần thị kia cô vẫn có chút ấn tượng, quy củ coi như không tệ, gia thế so với nhà cô cũng tương đương, nhưng lại thích chơi cùng đám *hồ bằng cẩu hữu, thường xuyên cùng bọn hỗn đản tụ tập một chỗ. Bất quá cái này cũng không còn cách nào. Tập tục của vòng tròn thượng lưu này đều là như vậy. Mà cô cũng chưa từng nghe nói đối phương có hành động gì quá phận, xem ra tính tự chủ vẫn còn xài được.
*Hồ bằng cẩu hữu: đám bạn xấu
Chỉ là cô em gái kiêu ngạo này chắc chắn sẽ không chịu. Bất quá cô cũng không biết ông nội cô là đang có ý gì?
"Mọi việc đã định, hai người trẻ tuổi bình thường cũng có thể giao lưu nhiều một chút. Dù sao chuyện tình cảm vẫn do bản thân mình quyết định." Nói xong, Bạch Côn liền đứng lên. Thấy thế, Bạch Túc Túc cũng lập tức đi theo.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong mắt Bạch Tình Tình lóe lên một tia oán độc. Mấy người đã quá phận như thế, vậy thì cũng đừng trách cô ta!
Đi đến thư phòng ở lầu hai, Bạch Túc Túc liền ân cần rót nước mời ông, sau đó nắm nắm vuốt vuốt vai ông, tò mò hỏi: "Ông nội, sao đột nhiên ông lại muốn cho Tình Tình kết hôn?"
Trong thư phòng rất yên tĩnh, Bạch Côn vừa lật một trang sách cũ, vừa thản nhiên nói: "Hai mẹ con kia cứ nghĩ là ông không biết mọi hành động của họ. Ha, ngây thơ! Bất quá họ cũng là cốt nhục của ba con, ông cho Bạch Tình Tình xem mắt với người bình thường so với ta, cũng để bọn họ thu hồi hết mấy tâm tư không nên có."
Nghe vậy, Bạch Túc Túc không nói gì, chỉ là sắc mặt có chút vi diệu. Đối với người mắt cao hơn trời như Bạch Tình Tình đây, gả cho Trần gia chắc là thống khổ lắm nhỉ?
"Sáng mai ông cùng ông nội Lý đi đến Chiết Giang thăm chiến hữu cũ một vài hôm, qua một tuần mới trở về, con có gì thì cứ gọi cho ông là được." Bạch Côn vừa nói vừa cười, vỗ vỗ đầu Bạch Túc Túc.
Dứt lời, Bạch Túc Túc chỉ khẽ gật đầu. Không phải chuyện gì lớn, cô cũng sẽ không quấy rầy ông nội của cô.
"Ông nội, chuyện từ hôn..."
"Chuyện đó ông sẽ cùng Phó Lâm Năm bàn sau. Nếu như một tháng sau con vẫn thấy các con không hợp thì đến lúc đó, hủy hôn cũng không muộn. Như con bây giờ cứ không đầu không đuôi rút lui như vậy, về sau sẽ hối hận thì làm sao bây giờ?" Bạch Côn nhìn cháu gái nhà mình.
Bạch Túc Túc chỉ cười vài tiếng, cô mới không hối hận. Nếu không từ hôn mới hối hận ấy chứ, ai biết bọn cướp kia lúc nào sẽ đến bắt cô đi.
Thấy không thuyết phục được Bạch Côn, Bạch Túc Túc cũng không ở lại quá lâu liền rời đi. Dù sao sáng mai cô còn phải đi thu âm cho ca khúc quảng bá phim nữa.
Bản nhạc cô đã có được, cũng đã luyện rất nhiều lần. Nhưng khi đến phòng thu âm Bạch Túc Túc có hát thế nào vẫn không hài lòng với nó. Mặc dù hậu kỳ sẽ có chỉnh sửa, nhưng cô vẫn muốn phát huy tốt hơn như thế.
Một mực thu âm đến chín giờ tối Bạch Túc Túc mới cảm thấy lần này có thể miễn cưỡng cho qua. Từ phòng thu âm đi ra, cổ họng Bạch Túc Túc có chút khô khốc, mà ngoài kia, Chu tỷ đã đứng khoanh tay dựa ở cửa ra vào nhìn chằm chằm cô.
"Chị thấy em yêu cầu đối với bản thân cũng quá nghiêm khắc, chỉ thấy mấy bản hát trước đó dã rất tốt rồi đó chứ." Chu tỷ có chút không hiểu nhíu nhíu mày.
Bạch Túc Túc vặn nắp chai uống một ngụm nước, một bên nhìn Chu tỷ nghiêm túc nói: "Chị không biết chứ mấy lần trước có hàng tá lỗi, mà cảm giác bài hát nó cũng không đúng nữa."
Ai cũng nói người làm âm nhạc đều là tên điên, Chu tỷ lại một lần nữa hiểu sâu hiểu sắc cái chân lý này. Nghe vậy, Chu tỷ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Hôm nay hẳn là em chưa ăn gì đúng không?"
Đối diện với ánh mắt trách cứ của Chu tỷ, Bạch Túc Túc bất đắc dĩ cười một tiếng, cho đến lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên. Bạch Túc Túc lấy ra xem thì mới phát hiện là điện thoại của ba cô.
Không biết đối phương gọi có chuyện gì, Bạch Túc Túc vừa nghe điện thoại vừa đi đến bãi đậu xe. Bên kia lập tức truyền đến một âm thanh mạnh mẽ: "Ngày mai Trần Vận mời chúng ta ăn cơm, cô nhớ kỹ mà tới."
Trần Vận chính là cái người cùng Bạch Tình Tình đính hôn, mà giọng điệu của Bạch Quốc Hoa rõ ràng là câu trần thuật, chứ không phải hỏi ý kiến. Bạch Túc Túc không muốn đi, đang định mở miệng cự tuyệt thì bên kia lại truyền tới giọng nói không vui: "Đây là tâm ý của nhà người ta, cô đừng có mà không hiểu lễ phép căn bản!"
Bạch Túc Túc: "..."
"Con biết rồi." Bạch Túc Túc bất đắc dĩ đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, Chu tỷ bên cạnh cũng tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Đi ra khỏi thang máy, Bạch Túc Túc bất đắc dĩ nhùn vai "Em gái của em đính hôn, nhà đối phương mời ăn cơm, ba em bắt em nhất định phải tới."
Dứt lời, Chu tỷ đi phía trước nghiêm túc nhìn vào mắt Bạch Túc Túc: "Em gái em á? Cô ta thật sự dễ dàng nguyện ý lập gia đình vậy à?"
"Có chết liền á chị, bất quá là ý của ông nội, Bạch Tình Tình chắc chắn là không muốn gả cho họ Trần kia. Người mà cô ta muốn gả là Phó Sâm kia mà, nào có chuyện dễ dàng gả cho một tên đàn ông mà mình chướng mắt đâu cơ chứ." Bạch Túc Túc cười khẽ một tiếng. Hiện tại danh môn thế gia kết hôn đều xem gia thế hoặc là *nhân mạch. Có là tình yêu đi chăng nữa cũng là môn đăng hộ đối. Bằng không thì nhất định sẽ có một nắm lớn ngăn cản hai người đến với nhau. Phải biết, trước khi nữ chính gả cho nam chính cũng đã trải qua không ít trắc trở.
*nhân mạch: độ quan hệ rộng, được lòng người.
"Vậy thì em cũng phải cẩn thận. Phụ nữ mà có dã tâm thì cái gì cũng có thể làm được." Chu tỷ vừa nói, vừa mở cửa xe ngồi vào.
Bạch Túc Túc cũng ngồi vào ghế phó lái. Cô đương nhiên biết rõ cô em gái này sẽ chẳng làm gì tốt lành cả. Nhưng lần này có cả Bạch Quốc Hoa ở đó, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lúc về đến nhà đã 11 giờ, Bạch Túc Túc lướt weibo một hồi, phát hiện Tô Nguyệt lại lên hotsearch. Lần này không biết là ai tuôn ra tin Tô Nguyệt bất hòa cùng Triệu Tiếc, lúc đóng phim Triệu Tiếc đùa giả làm thật bộp cho Tô Nguyệt một cái tát. Kết quả bị một *đại V làm lớn chuyện, hiện tại fan hâm mộ hai bên lao vào xâu xé. Lúc đầu bên phe Tô Nguyệt thúc ngựa 10 đường cũng không chửi lại Triệu Tiếc. Nhưng Tô Nguyệt là ai? Là người có hậu thuẫn chứ ai. Ở trên weibo bỗng nhiên từ đâu tràn ra một nhóm "Người qua đường" chỉ trích, nhục mạ Triệu Tiếc lòng dạ nhỏ mọn, còn Tô Nguyệt thì được cảm thông đồng tình.
*đại V: blogger nổi tiếng, những tài khoản nối tiếng.
Triệu Tiếc đánh Tô Nguyệt, Bạch Túc Túc tin là sự thật. Nhưng dẫu biết Tô Nguyệt có người chống lưng vẫn dám làm như vậy, chẳng lẽ Triệu Tiếc không biết đây là thế giới của tư bản sao? Có nổi tiếng đến đâu cũng đấu không lại quyền lực và địa vị.
Bạch Túc Túc cũng chẳng cảm thấy Triệu Tiếc đáng thương, cô ta tự làm tự chịu. Đối với người kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, lần này coi như là giẫm phải đinh.
Ăn dưa hóng chuyện đầy đủ rồi thì đi ngủ, hôm sau tỉnh lại Bạch Túc Túc vẫn thấy cư dân mạng còn đang mắng Triệu Tiếc, sau đó có rất nhiều "Bạn trên mạng" vạch trần những lịch sử đen tối ăn chơi tác tráng của Triệu Tiếc, với cả mấy phiền toái gần đây của cô ta.
Trần gia mời cơm vào buổi tối, Bạch Túc Túc cũng không muốn giật spotlight của em gái mình, dù sao cũng là chuyện tốt của em gái, cho nên Bạch Túc Túc chỉ mặc một bộ váy suôn dài màu cam, trang điểm đơn giản. Khi đến khách sạn mà ba cô nói, Bạch Túc Túc mở cửa phòng thì thấy ngay một người đàn ông với khuôn mặt đoan chính đã ngồi ở đó, còn có cả Bạch Tình Tình, nhưng không thấy Bạch Quốc Hoa lẫn Trần Mẫn đâu.
"Chị!"
Thấy Bạch Túc Túc đến, Bạch Tình Tình ăn mặc giản dị lập tức nhiệt tình đi tới, mặc kệ Bạch Túc Túc cố muốn hay không, kéo mạnh tay cô giới thiệu với người đàn ông: "Đây là chị của em, cô ấy là vị hôn thê của Phó Sâm đấy."
Bạch Túc Túc khách khí cười một tiếng, sau đó cố gắng rút tay mình lại, nhìn xung quanh hỏi: "Ba cùng dì đâu?"
Gian phòng rất lớn, trên bàn đã để sẵn đầy thức ăn, rõ ràng chỉ có mấy người bọn họ. Lúc này Bạch Tình Tình nhìn thời gian trong điện thoại, không nhanh không chậm trả lời: "Ba mẹ nói kẹt xe, 10 phút nữa mới có thể đến."
Nghe vậy, Bạch Túc Túc chỉ nhíu nhíu mày, vẫn ngồi xuống trước. Trần Vận ngồi đối diện cũng chỉ khách khí cười với cô, Bạch Túc Túc khẽ vuốt cằm, không nói lời nào.
Bầu không khí tựa hồ có chút xấu hổ, Trần Vận cũng không phải là kiểu người khuấy động được bầu không khí. Ngược lại Bạch Tình Tình lại phá lệ nhiệt tình rót rượu mời Bạch Túc Túc: "Chị, rượu trái cây này hương vị không tồi, mà nồng độ cũng không cao."
"Không cần, chị vẫn thích uống nước trái cây hơn." Nói đoạn, Bạch Túc Túc nhấp một ngụm nước chanh trước mặt.
Thấy thế, trong mắt Bạch Tình Tình lập tức hiện lên vẻ đắc ý. Ngược lại Trần Vân đối diện không tự giác nhíu nhíu lông mày, nhìn Bạch Túc Túc đối diện như vậy có chút không đành lòng, chỉ có thể lặng lẽ nhắn một cái tin nhắn ngắn. Anh chỉ có thể làm như thế này là đến cùng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Bạch Túc Túc bỗng thấy có chút kì quái. Bạch Quốc Hoa là người chú trọng khái niệm thời gian nhất, ngày hôm nay sao lại trễ lâu như vậy?
Ngay khi Bạch Túc Túc chuẩn bị mở miệng hỏi, cửa phòng bỗng nhiên bị người mở ra. Chỉ thấy bên ngoài từ nhiên có một đám người đi vào. Bạch Túc Túc quay đầu nhìn lại, nhận ra một số thân ảnh quen thuộc.
"Tên tiểu tử Trần Vận này cũng quá không suy nghĩ, một người mà dám mời cả hai mĩ nhân cùng ăn cơm, cậu chịu nổi à?" Người đàn ông mặc áo sơ mi thêu hoa bỗng nhiên cười kỳ quái, vỗ vỗ lên vai Trần Vận.
Thấy thế, những người khác cũng phụ họa theo, trong phòng lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt. Bạch Túc Túc nhíu mày, lơ đãng nhìn qua người đàn ông đã từng gặp qua ở đại thọ của Nguyên gia. Đối phương tựa hồ cũng chú ý tới cô, đôi mắt mang theo xâm lược trần trụi nhìn khắp người cô, khóe miệng còn mang theo nét cười quỷ dị.
"Tôi còn có việc, đi trước." Bạch Túc Túc đột nhiên đứng dậy, nhìn Trần Vận ở đối diện nói.
Thấy thế, Bạch Tình Tình lại giữ chặt cánh tay của cô, một mặt oán trách mà nói: "Ba mẹ chẳng mấy chốc sẽ tới, sao chị có thể rời đi bây giờ được. Nếu không hồi nữa ba chắc chắn sẽ không vui cho mà xem."
Bạch Túc Túc rảnh đâu mà quản nhiều như vậy, lúc này cửa phòng bỗng bị đóng lại, ở giữa cửa còn có hai người đứng canh. Mấy người đàn ông mới gặp qua lần trước bỗng nhiên ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt trần trụi quét lên nhìn xuống thân hình có lồi có lõm của cô một vòng. Một tên nhướng mày, nói: "Bây giờ tiểu thư mà đi thì rất đáng tiếc đó nha, tôi tự giới thiệu, tôi là Đông Dịch, là "bạn tốt" của Phó Sâm, hoặc là chúng tôi chính là "bạn tốt" của Phó Sâm."
Vừa nói, hắn còn nhấn mạnh từ "bạn tốt", bàn tay đen sì của hắn bỗng dưng chạm thẳng vào mu bàn tay trắng nõn của Bạch Túc Túc. Bạch Túc Túc lập tức dịch lùi ra sau, nhịn xuống chán ghét trong lòng, trên mặt ra vẻ bình tĩnh nói: "Phó Sâm còn đang chờ tôi, lần sau có cơ hội sẽ cùng Đông thiếu trò chuyện."
Dứt lời, lúc Bạch Túc Túc quay người muốn đi ra ngoài, hai người canh cửa bỗng dưng duỗi tay ngăn cô lại, ánh mắt sắc bén không chút kiêng kị đảo qua trên người Bạch Túc Túc.
Bạch Tình Tình nâng khóe miệng, bộ dáng tốt bụng khuyên nhủ: "Chị này, không phải là đang kết giao bằng hữu sao? Chị cũng đừng không cho Đông thiếu mặt mũi chứ?"
Nhìn một màn này, Bạch Túc Túc chỉ có thể nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ trừng mắt nhìn Bạch Tình Tình: "Cô có biết cô đang làm cái gì không!"
Ánh đèn trong phòng rực rỡ, tràn ngập bầu không khí nguy hiểm. Bạch Tình Tình cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Bạch Túc Túc: "Quên nói cho chị, bệnh đau bao tử mẹ *tôi lại tái phát, ba chăm sóc mẹ, sợ là không tới được rồi."
Đối diện với từng ánh mắt bại hoại của bọn người kia, lòng bàn tay Bạch Túc Túc không tự giác bắt đầu đổ mồ hôi hột. Cô không nghĩ tới hai mẹ còn này, thế mà dám lợi dụng ba cô để hại cô. Điện thoại vừa nãy còn có tín hiệu, đám người này vào tín hiệu liền biến mất.
"Được rồi được rồi, hai người đều đi ra ngoài cả đi. Còn Trận Vận nếu muốn ở lại làm một phát, tôi cũng không có ý kiến." Đông Dịch uể oải quét mắt nhìn người đối diện.
Thấy thế, Trần Vận cũng lập tức đứng lên, vội vàng nói không cần rồi cùng Bạch Tình Tình đi ra ngoài. Bất quá trước khi đi, Bạch Tình Tình còn thâm ý liếc Bạch Túc Túc một cái, nhưng đáng tiếc độ ăn ý giữa hai cô cũng không có cao đến vậy.
Nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, Bạch Tình Tình lúc đi ra còn cười một tiếng: "Chị gái à, chị nói xem Phó gia sẽ nhận một đứa con dâu đã mất trinh tiết sao?"
Đến khi cửa phòng một lần nữa bị đóng lại, mấy tên đàn ông đột nhiên xông tới, Bạch Túc Túc liên tục lùi lại, cầm lấy cái nĩa trên bàn, hung tợn nhắm vào mấy người đó. Chỉ là không biết làm sao, cơ thể cô lại bắt đầu nóng ran. Đối với việc đã từng đọc qua vô số tiểu thuyết mà nói, Bạch Túc Túc tự nhiên biết đây là phản ứng gì. Chỉ là không nghĩ tới Bạch Tình Tình vậy mà lại ghê tởm đến như vậy. Nếu như hôm nay cô thoát nạn thì người phụ nữ lòng dạ thủ đoạn đó chết với cô!
"Đông ca, đừng nói chứ phụ nữ này của Phó Sâm quả thực đúng giờ. Anh nói xem cô ta có còn trinh hay không nha?" Người đàn ông có dáng người thấp nhỏ nhìn chằm chằm trên người Bạch Túc Túc.
Đông Dịch còn đang uống rượu ở bàn bên kia chỉ cười lạnh một tiếng: "Cái thằng họ Phó kia chính là *đạo mạo ngụy quân tử, bên ngoài thì giả bộ không gần nữ sắc, ai biết bên trong nó thế nào. Nếu như cô ta còn trinh thì càng tốt, mẹ nó họ Phó cướp công của tao, hại tao mỗi ngày đều bị lão già nhà mắng. Ngày hôm nay lão tử phải cho hắn đội một đầu nón xanh mới được!"
*đạo mạo ngụy quân tử: ra vẻ chính nhân quân tử, nghiêm nghị
Nói xong, Đông Dịch đột nhiên đứng lên, tiện tay quét sạch mọi thứ trên bàn xuống, một bên cởi cúc áo, cười đắc ý: "Tụi bây kéo cô ta qua đây, đợi tao làm xong rồi bây lên tiếp."
"Mấy người không được qua đây!" Bạch Túc Túc tựa ở góc tường, tay gắt gao cầm chặt cái nĩa chĩa thẳng vào đám người kia. Nhưng sự kì lạ trong cơ thể khiến cho đầu óc cô bắt đầu từng trận choáng váng ập đến.
Thấy Bạch Túc Túc còn đang giãy dụa, một đám người không chút kiêng kị nở nụ cười. Một người đàn ông tương đối vạm vỡ đột nhiên sải bước tiến lên phía trước, nắm lấy cổ tay cô giật cái nĩa ném ra chỗ khác, sau đó kéo người cô ném lên bàn.
"Mẹ kiếp còn muốn phản kháng, xem ra tác dụng còn chưa đủ!"
Đông Dịch hung tợn bóp chặt cằm Bạch Túc Túc, cầm lấy ly nước chanh bên cạnh điên cuồng rót vào miệng cô. Nhưng người khác nhìn thấy cũng điên cuồng phá lên cười.
"Súc sinh!" Bạch Túc Túc tuyệt vọng một mực nghiêng đầu, hay tay giãy dụa không ngừng, nhưng nước trái cây vẫn chảy xuống họng.
"Ha ha ha!"
Bốn phía trong phòng tràn đầy tiếng cười hèn mọn, Đông Dịch lập tức cho người giữ tay Bạch Túc Túc lại, còn mình thì cởi cúc áo, trong mắt đều là tính xâm lược "Yên tâm, lão tử nhất định sẽ khiến em thoải mái."
Vừa dứt lời, ngay lúc Đông Dịch chuẩn bị đi qua, cửa phòng đột nhiên bị đá tung ra. Bên ngoài chính là khuôn mặt ngây ngốc của quản lý, trên tay còn cầm chìa khóa, đứng bên cạnh là người đàn ông thân hình cao lớn. Khi thấy cảnh tượng bên trong, trên khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông lập tức hiện lên một tia tức giận dữ mà trước đây chưa từng có.
"Mày..."
Đông Dịch còn đang kinh ngạc, cả người đột nhiên bị một cước của người đàn ông đạp ngã xuống đất, bụng đau như muốn nôn ra ngoài.
Những người khác thấy cảnh này cũng bị dọa đến lập tức buông lỏng cánh tay Bạch Túc Túc. Người đàn ông đi vào chỉ lạnh lùng liếc nhìn mọi người trong phòng một cái, ôm người vào trong lòng. Lúc đi tới cửa bỗng nhiên dừng bước chân, nhìn trợ lý, âm thanh lạnh tới cực điểm: "Trông bọn người trong đó cho thật kỹ!"
"Vâng."
Trợ lý cúi đầu, nhanh chóng để bảo vệ đằng sau đi vào hốt đám người to gan lớn mật này lại.
Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy đầu đặc biệt choáng, cái nóng trong người cũng ngày càng mãnh liệt. Cô biết người đang ôm mình chính là Phó Sâm, trong lúc nhất thời nhịn không được ôm cổ hắn, ủy khuất khóc òa lên.
Đưa người tới một căn phòng,nhìn cô gái vẫn đang không chịu buông cổ hắn, Phó Sâm cũng để mặc cho cô tiếp tục khóc. Nghe tiếng nức nở tuyệt vọng của cô, cơn tức giận trong lòng hắn phát ra càng nồng đậm. Phó Sâm vẫn gọi bác sĩ đến.
"Tôi... tôi thật khó chịu..." Bạch Túc Túc nức nở, ôm chặt lấy cổ Phó Sâm, vùi cả đầu vào trong ngực hắn.
Trên người cô rất nóng, Phó Sâm đương nhiên có thể cảm nhận được. Hắn thật không dám tưởng tượng, nếu như hắn mà không đến kịp lúc thì không biết mọi chuyện sẽ khủng khiếp đến mức nào nữa. Nghĩ tới đây, hắn chỉ cảm thấy đám người kia thật là chán sống!
"Bác sĩ sắp tối rồi, nhịn thêm chút nữa." Phó Sâm đặt người lên trên giường, nhưng người trong lòng có thế nào cũng không chịu buông tay.
Bạch Túc Túc cũng muốn chịu đựng, nhưng cô thật sự khó chịu. Lý trí nói cho cô biết cô cần phải bình tĩnh, nhưng thân thể lại nói cô rằng, trước mắt cô cần được lấp đầy!
Bên trong căn phòng như vậy, không khí tựa hồ có chút mập mờ. Cảm nhận được cái tay nhỏ bé đang chui vào trong áo hắn, ánh mắt Phó Sâm tối sầm, cúi đầu xuống, chỉ thấy khuôn mặt cô gái trước mắt mang theo chút ửng hồng, đôi mắt trong veo thật giống như bị phủ một tầng hơi nước, mông lung không rõ. Có lẽ bởi vì góc độ của hắn mà Phó Sâm có thể lờ mờ thấy được cảnh xuân dưới áo cô. Trong chốc lát, hắn cảm thấy yết hầu mình xiết chặt, rất không khách khí ném người lên giường.
"Tôi... tôi thật sự khó chịu." Bạch Túc Túc ôm chặt cánh tay Phó Sâm, lầm bầm trong họng: "Anh yên tâm, tôi sẽ không bắt anh chịu trách nghiệm."
Phó Sâm cản thấy cô gái này điên rồi, mầy ngày trước thì còn liều sống liều chết muốn đẩy hắn ra, hiện tại trúng thuốc mới nhớ tới hắn?
Phó Sâm từ trên cao nhìn xuống người ở trên giường, một tay kéo Bạch Túc Túc, vuốt cằm cô, nhìn thẳng con mắt mơ màng của cô, giọng nói thâm trầm: "Tôi không thích lợi dụng người đang gặp khó khăn."
"Tôi... tôi biết là tôi không đúng, nhưng mà không cưới cả anh với tôi đều có lợi. Anh có thể dừng hết hoạt đồng gần đây của tôi, nhưng cũng không thể không hủy hôn mà." Bạch Túc Túc cũng không biết mình đang nói cái gì. Dừng hết hoạt động là không có tiền đó! Nhưng tiền không quan trọng bằng mạng sống! Dù sao cô có thể không cần các hoạt động, nhưng mạng là nhất định phải giữ!
Nhìn lướt qua màn hình sáng bóng, Phó Sâm đột nhiên ném tập tài liệu lên bàn, trầm giọng nói: "Cô cứ như vậy muốn gạt bỏ tôi? "
Nói xong, Phó Sâm lại cười xùy một tiếng: "Đã như vậy, cô nên chuẩn bị tinh thần làm người của Phó gia đi, ông nội tôi rất thích cô."
Đầu bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến âm thanh "Đô Đô" cúp điện thoại, Bạch Túc Túc phát ngốc tại chỗ. Có phải tại cô chỉ biết tính chuyện trước mắt, vội vội vàng vàng cho nên Phó Sâm mới vì mặt mũi mà không từ hôn cũng muốn phải tra tấn cô bằng được?
Nằm trên ghế salon một hồi, Bạch Túc Túc thấy mình vẫn nên thương lượng từ từ với ông nội cái đã. Nghĩ vậy, cô lập tức bật dậy thay quần áo đi đến biệt thự.
Có lẽ là cuối tuần nên Bạch Quốc Hoa và hai mẹ con kia đều ở nhà nghỉ ngơi. Bất quá bầu không khí có chút không đúng, sắc mặt đôi mẹ con kia tựa hồ có chút không tốt, mà ông nội của cô đang ngồi ở kia nói gì đó.
Thấy Bạch Túc Túc tới, khuôn mặt Bạch Côn lập tức lộ ra ý cười hòa ái: "Hôm nay sao lại nhớ tới mà đến thăm ông già này rồi?"
Dứt lời, Bạch Túc Túc lập tức ngồi lại, ân cần đấm vai cho ông nội của cô "Con ngày nào chả nhớ tới ông, hôm nay con có thời gian nên mới tới thăm ông không phải sao?"
"Ông thấy con là *'Không có việc không lên điện Tam Bảo' mới đúng. Nói đi, lại có chuyện gì?"
* Không có việc không lên điện Tam Bảo= vô sự bất đăng Tam Bảo điện: không có việc cần nhờ mới không lên chùa. Ý ở đây là ông nội Bạch biết Bạch Túc Túc cần nhờ ông giúp mới đến gặp ông.
Bạch Túc Túc cười cười, ngồi bên canh ông, ánh mắt vô tội: "Con tới thăm ông thật mà, nào có xấu như ông nói đến vậy."
Nói xong, Bạch Túc Túc quét mắt qua khuôn mặt đau khổ của hai mẹ con kia, tò mò hỏi: "Mọi người vừa nói chuyện gì vậy?"
Không nhắc thì thôi đi, vừa nói tới Bạch Tình Tình liền có chút oán niệm quét mắt nhìn Bạch Túc Túc một chút, hai tay lặng lẽ nắm chặt góc áo, nội tâm tựa hồ rất không bình tĩnh.
Bạch Quốc Hoa đang đọc báo trả lời một câu: "Em gái của *con tuổi cũng không còn nhỏ nữa, ông con có ý định cho em con xem mắt tiến tới hôn nhân. Đối phương là con trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn Trần thị, nghe nói là người có dáng dấp đoan chính, thành tích cao. Ba và ông con cảm thấy cũng không tệ."
Dứt lời, Trần Mân một bên không chịu được nhăn lông mày: "Túc Túc còn chưa lấy chồng, Tình Tình gấp làm gì nha?"
Tập đoàn Trần thị kia chỉ là tập đoàn xí nghiệp hạng 2, còn chẳng có triển vọng phát triển. Cái ông già này chính là bất công, con tiểu tiện nhân kia thì được gả cho nhà họ Phó, đến phiên con gái bà thì lại đem cho một người không xứng đáng.
"Túc Túc sẽ sớm thôi, hai chị em cùng nhau kết hôn, một cảnh thật nhiều náo nhiệt." Bạch Quốc Hoa lơ đễnh trừng mắt Trân Mẫn, sau đó cúi xuống tiếp tục đọc báo.
Trần Mân tựa hồ muốn nói gì, nhưng chỉ có thể nhăn mặt không vui đi vào nhà bếp. Dù sao trong nhà này, bà hết thảy không thể làm chủ tất cả.
Nghe vậy, Bạch Túc Túc ngược lại là không nói gì. Thái tử gia tập đoàn Trần thị kia cô vẫn có chút ấn tượng, quy củ coi như không tệ, gia thế so với nhà cô cũng tương đương, nhưng lại thích chơi cùng đám *hồ bằng cẩu hữu, thường xuyên cùng bọn hỗn đản tụ tập một chỗ. Bất quá cái này cũng không còn cách nào. Tập tục của vòng tròn thượng lưu này đều là như vậy. Mà cô cũng chưa từng nghe nói đối phương có hành động gì quá phận, xem ra tính tự chủ vẫn còn xài được.
*Hồ bằng cẩu hữu: đám bạn xấu
Chỉ là cô em gái kiêu ngạo này chắc chắn sẽ không chịu. Bất quá cô cũng không biết ông nội cô là đang có ý gì?
"Mọi việc đã định, hai người trẻ tuổi bình thường cũng có thể giao lưu nhiều một chút. Dù sao chuyện tình cảm vẫn do bản thân mình quyết định." Nói xong, Bạch Côn liền đứng lên. Thấy thế, Bạch Túc Túc cũng lập tức đi theo.
Nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong mắt Bạch Tình Tình lóe lên một tia oán độc. Mấy người đã quá phận như thế, vậy thì cũng đừng trách cô ta!
Đi đến thư phòng ở lầu hai, Bạch Túc Túc liền ân cần rót nước mời ông, sau đó nắm nắm vuốt vuốt vai ông, tò mò hỏi: "Ông nội, sao đột nhiên ông lại muốn cho Tình Tình kết hôn?"
Trong thư phòng rất yên tĩnh, Bạch Côn vừa lật một trang sách cũ, vừa thản nhiên nói: "Hai mẹ con kia cứ nghĩ là ông không biết mọi hành động của họ. Ha, ngây thơ! Bất quá họ cũng là cốt nhục của ba con, ông cho Bạch Tình Tình xem mắt với người bình thường so với ta, cũng để bọn họ thu hồi hết mấy tâm tư không nên có."
Nghe vậy, Bạch Túc Túc không nói gì, chỉ là sắc mặt có chút vi diệu. Đối với người mắt cao hơn trời như Bạch Tình Tình đây, gả cho Trần gia chắc là thống khổ lắm nhỉ?
"Sáng mai ông cùng ông nội Lý đi đến Chiết Giang thăm chiến hữu cũ một vài hôm, qua một tuần mới trở về, con có gì thì cứ gọi cho ông là được." Bạch Côn vừa nói vừa cười, vỗ vỗ đầu Bạch Túc Túc.
Dứt lời, Bạch Túc Túc chỉ khẽ gật đầu. Không phải chuyện gì lớn, cô cũng sẽ không quấy rầy ông nội của cô.
"Ông nội, chuyện từ hôn..."
"Chuyện đó ông sẽ cùng Phó Lâm Năm bàn sau. Nếu như một tháng sau con vẫn thấy các con không hợp thì đến lúc đó, hủy hôn cũng không muộn. Như con bây giờ cứ không đầu không đuôi rút lui như vậy, về sau sẽ hối hận thì làm sao bây giờ?" Bạch Côn nhìn cháu gái nhà mình.
Bạch Túc Túc chỉ cười vài tiếng, cô mới không hối hận. Nếu không từ hôn mới hối hận ấy chứ, ai biết bọn cướp kia lúc nào sẽ đến bắt cô đi.
Thấy không thuyết phục được Bạch Côn, Bạch Túc Túc cũng không ở lại quá lâu liền rời đi. Dù sao sáng mai cô còn phải đi thu âm cho ca khúc quảng bá phim nữa.
Bản nhạc cô đã có được, cũng đã luyện rất nhiều lần. Nhưng khi đến phòng thu âm Bạch Túc Túc có hát thế nào vẫn không hài lòng với nó. Mặc dù hậu kỳ sẽ có chỉnh sửa, nhưng cô vẫn muốn phát huy tốt hơn như thế.
Một mực thu âm đến chín giờ tối Bạch Túc Túc mới cảm thấy lần này có thể miễn cưỡng cho qua. Từ phòng thu âm đi ra, cổ họng Bạch Túc Túc có chút khô khốc, mà ngoài kia, Chu tỷ đã đứng khoanh tay dựa ở cửa ra vào nhìn chằm chằm cô.
"Chị thấy em yêu cầu đối với bản thân cũng quá nghiêm khắc, chỉ thấy mấy bản hát trước đó dã rất tốt rồi đó chứ." Chu tỷ có chút không hiểu nhíu nhíu mày.
Bạch Túc Túc vặn nắp chai uống một ngụm nước, một bên nhìn Chu tỷ nghiêm túc nói: "Chị không biết chứ mấy lần trước có hàng tá lỗi, mà cảm giác bài hát nó cũng không đúng nữa."
Ai cũng nói người làm âm nhạc đều là tên điên, Chu tỷ lại một lần nữa hiểu sâu hiểu sắc cái chân lý này. Nghe vậy, Chu tỷ nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thản nhiên nói: "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm. Hôm nay hẳn là em chưa ăn gì đúng không?"
Đối diện với ánh mắt trách cứ của Chu tỷ, Bạch Túc Túc bất đắc dĩ cười một tiếng, cho đến lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên. Bạch Túc Túc lấy ra xem thì mới phát hiện là điện thoại của ba cô.
Không biết đối phương gọi có chuyện gì, Bạch Túc Túc vừa nghe điện thoại vừa đi đến bãi đậu xe. Bên kia lập tức truyền đến một âm thanh mạnh mẽ: "Ngày mai Trần Vận mời chúng ta ăn cơm, cô nhớ kỹ mà tới."
Trần Vận chính là cái người cùng Bạch Tình Tình đính hôn, mà giọng điệu của Bạch Quốc Hoa rõ ràng là câu trần thuật, chứ không phải hỏi ý kiến. Bạch Túc Túc không muốn đi, đang định mở miệng cự tuyệt thì bên kia lại truyền tới giọng nói không vui: "Đây là tâm ý của nhà người ta, cô đừng có mà không hiểu lễ phép căn bản!"
Bạch Túc Túc: "..."
"Con biết rồi." Bạch Túc Túc bất đắc dĩ đáp ứng.
Sau khi cúp điện thoại, Chu tỷ bên cạnh cũng tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Đi ra khỏi thang máy, Bạch Túc Túc bất đắc dĩ nhùn vai "Em gái của em đính hôn, nhà đối phương mời ăn cơm, ba em bắt em nhất định phải tới."
Dứt lời, Chu tỷ đi phía trước nghiêm túc nhìn vào mắt Bạch Túc Túc: "Em gái em á? Cô ta thật sự dễ dàng nguyện ý lập gia đình vậy à?"
"Có chết liền á chị, bất quá là ý của ông nội, Bạch Tình Tình chắc chắn là không muốn gả cho họ Trần kia. Người mà cô ta muốn gả là Phó Sâm kia mà, nào có chuyện dễ dàng gả cho một tên đàn ông mà mình chướng mắt đâu cơ chứ." Bạch Túc Túc cười khẽ một tiếng. Hiện tại danh môn thế gia kết hôn đều xem gia thế hoặc là *nhân mạch. Có là tình yêu đi chăng nữa cũng là môn đăng hộ đối. Bằng không thì nhất định sẽ có một nắm lớn ngăn cản hai người đến với nhau. Phải biết, trước khi nữ chính gả cho nam chính cũng đã trải qua không ít trắc trở.
*nhân mạch: độ quan hệ rộng, được lòng người.
"Vậy thì em cũng phải cẩn thận. Phụ nữ mà có dã tâm thì cái gì cũng có thể làm được." Chu tỷ vừa nói, vừa mở cửa xe ngồi vào.
Bạch Túc Túc cũng ngồi vào ghế phó lái. Cô đương nhiên biết rõ cô em gái này sẽ chẳng làm gì tốt lành cả. Nhưng lần này có cả Bạch Quốc Hoa ở đó, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lúc về đến nhà đã 11 giờ, Bạch Túc Túc lướt weibo một hồi, phát hiện Tô Nguyệt lại lên hotsearch. Lần này không biết là ai tuôn ra tin Tô Nguyệt bất hòa cùng Triệu Tiếc, lúc đóng phim Triệu Tiếc đùa giả làm thật bộp cho Tô Nguyệt một cái tát. Kết quả bị một *đại V làm lớn chuyện, hiện tại fan hâm mộ hai bên lao vào xâu xé. Lúc đầu bên phe Tô Nguyệt thúc ngựa 10 đường cũng không chửi lại Triệu Tiếc. Nhưng Tô Nguyệt là ai? Là người có hậu thuẫn chứ ai. Ở trên weibo bỗng nhiên từ đâu tràn ra một nhóm "Người qua đường" chỉ trích, nhục mạ Triệu Tiếc lòng dạ nhỏ mọn, còn Tô Nguyệt thì được cảm thông đồng tình.
*đại V: blogger nổi tiếng, những tài khoản nối tiếng.
Triệu Tiếc đánh Tô Nguyệt, Bạch Túc Túc tin là sự thật. Nhưng dẫu biết Tô Nguyệt có người chống lưng vẫn dám làm như vậy, chẳng lẽ Triệu Tiếc không biết đây là thế giới của tư bản sao? Có nổi tiếng đến đâu cũng đấu không lại quyền lực và địa vị.
Bạch Túc Túc cũng chẳng cảm thấy Triệu Tiếc đáng thương, cô ta tự làm tự chịu. Đối với người kiêu ngạo ương ngạnh như vậy, lần này coi như là giẫm phải đinh.
Ăn dưa hóng chuyện đầy đủ rồi thì đi ngủ, hôm sau tỉnh lại Bạch Túc Túc vẫn thấy cư dân mạng còn đang mắng Triệu Tiếc, sau đó có rất nhiều "Bạn trên mạng" vạch trần những lịch sử đen tối ăn chơi tác tráng của Triệu Tiếc, với cả mấy phiền toái gần đây của cô ta.
Trần gia mời cơm vào buổi tối, Bạch Túc Túc cũng không muốn giật spotlight của em gái mình, dù sao cũng là chuyện tốt của em gái, cho nên Bạch Túc Túc chỉ mặc một bộ váy suôn dài màu cam, trang điểm đơn giản. Khi đến khách sạn mà ba cô nói, Bạch Túc Túc mở cửa phòng thì thấy ngay một người đàn ông với khuôn mặt đoan chính đã ngồi ở đó, còn có cả Bạch Tình Tình, nhưng không thấy Bạch Quốc Hoa lẫn Trần Mẫn đâu.
"Chị!"
Thấy Bạch Túc Túc đến, Bạch Tình Tình ăn mặc giản dị lập tức nhiệt tình đi tới, mặc kệ Bạch Túc Túc cố muốn hay không, kéo mạnh tay cô giới thiệu với người đàn ông: "Đây là chị của em, cô ấy là vị hôn thê của Phó Sâm đấy."
Bạch Túc Túc khách khí cười một tiếng, sau đó cố gắng rút tay mình lại, nhìn xung quanh hỏi: "Ba cùng dì đâu?"
Gian phòng rất lớn, trên bàn đã để sẵn đầy thức ăn, rõ ràng chỉ có mấy người bọn họ. Lúc này Bạch Tình Tình nhìn thời gian trong điện thoại, không nhanh không chậm trả lời: "Ba mẹ nói kẹt xe, 10 phút nữa mới có thể đến."
Nghe vậy, Bạch Túc Túc chỉ nhíu nhíu mày, vẫn ngồi xuống trước. Trần Vận ngồi đối diện cũng chỉ khách khí cười với cô, Bạch Túc Túc khẽ vuốt cằm, không nói lời nào.
Bầu không khí tựa hồ có chút xấu hổ, Trần Vận cũng không phải là kiểu người khuấy động được bầu không khí. Ngược lại Bạch Tình Tình lại phá lệ nhiệt tình rót rượu mời Bạch Túc Túc: "Chị, rượu trái cây này hương vị không tồi, mà nồng độ cũng không cao."
"Không cần, chị vẫn thích uống nước trái cây hơn." Nói đoạn, Bạch Túc Túc nhấp một ngụm nước chanh trước mặt.
Thấy thế, trong mắt Bạch Tình Tình lập tức hiện lên vẻ đắc ý. Ngược lại Trần Vân đối diện không tự giác nhíu nhíu lông mày, nhìn Bạch Túc Túc đối diện như vậy có chút không đành lòng, chỉ có thể lặng lẽ nhắn một cái tin nhắn ngắn. Anh chỉ có thể làm như thế này là đến cùng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Bạch Túc Túc bỗng thấy có chút kì quái. Bạch Quốc Hoa là người chú trọng khái niệm thời gian nhất, ngày hôm nay sao lại trễ lâu như vậy?
Ngay khi Bạch Túc Túc chuẩn bị mở miệng hỏi, cửa phòng bỗng nhiên bị người mở ra. Chỉ thấy bên ngoài từ nhiên có một đám người đi vào. Bạch Túc Túc quay đầu nhìn lại, nhận ra một số thân ảnh quen thuộc.
"Tên tiểu tử Trần Vận này cũng quá không suy nghĩ, một người mà dám mời cả hai mĩ nhân cùng ăn cơm, cậu chịu nổi à?" Người đàn ông mặc áo sơ mi thêu hoa bỗng nhiên cười kỳ quái, vỗ vỗ lên vai Trần Vận.
Thấy thế, những người khác cũng phụ họa theo, trong phòng lập tức trở nên ồn ào náo nhiệt. Bạch Túc Túc nhíu mày, lơ đãng nhìn qua người đàn ông đã từng gặp qua ở đại thọ của Nguyên gia. Đối phương tựa hồ cũng chú ý tới cô, đôi mắt mang theo xâm lược trần trụi nhìn khắp người cô, khóe miệng còn mang theo nét cười quỷ dị.
"Tôi còn có việc, đi trước." Bạch Túc Túc đột nhiên đứng dậy, nhìn Trần Vận ở đối diện nói.
Thấy thế, Bạch Tình Tình lại giữ chặt cánh tay của cô, một mặt oán trách mà nói: "Ba mẹ chẳng mấy chốc sẽ tới, sao chị có thể rời đi bây giờ được. Nếu không hồi nữa ba chắc chắn sẽ không vui cho mà xem."
Bạch Túc Túc rảnh đâu mà quản nhiều như vậy, lúc này cửa phòng bỗng bị đóng lại, ở giữa cửa còn có hai người đứng canh. Mấy người đàn ông mới gặp qua lần trước bỗng nhiên ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt trần trụi quét lên nhìn xuống thân hình có lồi có lõm của cô một vòng. Một tên nhướng mày, nói: "Bây giờ tiểu thư mà đi thì rất đáng tiếc đó nha, tôi tự giới thiệu, tôi là Đông Dịch, là "bạn tốt" của Phó Sâm, hoặc là chúng tôi chính là "bạn tốt" của Phó Sâm."
Vừa nói, hắn còn nhấn mạnh từ "bạn tốt", bàn tay đen sì của hắn bỗng dưng chạm thẳng vào mu bàn tay trắng nõn của Bạch Túc Túc. Bạch Túc Túc lập tức dịch lùi ra sau, nhịn xuống chán ghét trong lòng, trên mặt ra vẻ bình tĩnh nói: "Phó Sâm còn đang chờ tôi, lần sau có cơ hội sẽ cùng Đông thiếu trò chuyện."
Dứt lời, lúc Bạch Túc Túc quay người muốn đi ra ngoài, hai người canh cửa bỗng dưng duỗi tay ngăn cô lại, ánh mắt sắc bén không chút kiêng kị đảo qua trên người Bạch Túc Túc.
Bạch Tình Tình nâng khóe miệng, bộ dáng tốt bụng khuyên nhủ: "Chị này, không phải là đang kết giao bằng hữu sao? Chị cũng đừng không cho Đông thiếu mặt mũi chứ?"
Nhìn một màn này, Bạch Túc Túc chỉ có thể nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ trừng mắt nhìn Bạch Tình Tình: "Cô có biết cô đang làm cái gì không!"
Ánh đèn trong phòng rực rỡ, tràn ngập bầu không khí nguy hiểm. Bạch Tình Tình cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Bạch Túc Túc: "Quên nói cho chị, bệnh đau bao tử mẹ *tôi lại tái phát, ba chăm sóc mẹ, sợ là không tới được rồi."
Đối diện với từng ánh mắt bại hoại của bọn người kia, lòng bàn tay Bạch Túc Túc không tự giác bắt đầu đổ mồ hôi hột. Cô không nghĩ tới hai mẹ còn này, thế mà dám lợi dụng ba cô để hại cô. Điện thoại vừa nãy còn có tín hiệu, đám người này vào tín hiệu liền biến mất.
"Được rồi được rồi, hai người đều đi ra ngoài cả đi. Còn Trận Vận nếu muốn ở lại làm một phát, tôi cũng không có ý kiến." Đông Dịch uể oải quét mắt nhìn người đối diện.
Thấy thế, Trần Vận cũng lập tức đứng lên, vội vàng nói không cần rồi cùng Bạch Tình Tình đi ra ngoài. Bất quá trước khi đi, Bạch Tình Tình còn thâm ý liếc Bạch Túc Túc một cái, nhưng đáng tiếc độ ăn ý giữa hai cô cũng không có cao đến vậy.
Nghĩ đến chuyện sẽ phát sinh tiếp theo, Bạch Tình Tình lúc đi ra còn cười một tiếng: "Chị gái à, chị nói xem Phó gia sẽ nhận một đứa con dâu đã mất trinh tiết sao?"
Đến khi cửa phòng một lần nữa bị đóng lại, mấy tên đàn ông đột nhiên xông tới, Bạch Túc Túc liên tục lùi lại, cầm lấy cái nĩa trên bàn, hung tợn nhắm vào mấy người đó. Chỉ là không biết làm sao, cơ thể cô lại bắt đầu nóng ran. Đối với việc đã từng đọc qua vô số tiểu thuyết mà nói, Bạch Túc Túc tự nhiên biết đây là phản ứng gì. Chỉ là không nghĩ tới Bạch Tình Tình vậy mà lại ghê tởm đến như vậy. Nếu như hôm nay cô thoát nạn thì người phụ nữ lòng dạ thủ đoạn đó chết với cô!
"Đông ca, đừng nói chứ phụ nữ này của Phó Sâm quả thực đúng giờ. Anh nói xem cô ta có còn trinh hay không nha?" Người đàn ông có dáng người thấp nhỏ nhìn chằm chằm trên người Bạch Túc Túc.
Đông Dịch còn đang uống rượu ở bàn bên kia chỉ cười lạnh một tiếng: "Cái thằng họ Phó kia chính là *đạo mạo ngụy quân tử, bên ngoài thì giả bộ không gần nữ sắc, ai biết bên trong nó thế nào. Nếu như cô ta còn trinh thì càng tốt, mẹ nó họ Phó cướp công của tao, hại tao mỗi ngày đều bị lão già nhà mắng. Ngày hôm nay lão tử phải cho hắn đội một đầu nón xanh mới được!"
*đạo mạo ngụy quân tử: ra vẻ chính nhân quân tử, nghiêm nghị
Nói xong, Đông Dịch đột nhiên đứng lên, tiện tay quét sạch mọi thứ trên bàn xuống, một bên cởi cúc áo, cười đắc ý: "Tụi bây kéo cô ta qua đây, đợi tao làm xong rồi bây lên tiếp."
"Mấy người không được qua đây!" Bạch Túc Túc tựa ở góc tường, tay gắt gao cầm chặt cái nĩa chĩa thẳng vào đám người kia. Nhưng sự kì lạ trong cơ thể khiến cho đầu óc cô bắt đầu từng trận choáng váng ập đến.
Thấy Bạch Túc Túc còn đang giãy dụa, một đám người không chút kiêng kị nở nụ cười. Một người đàn ông tương đối vạm vỡ đột nhiên sải bước tiến lên phía trước, nắm lấy cổ tay cô giật cái nĩa ném ra chỗ khác, sau đó kéo người cô ném lên bàn.
"Mẹ kiếp còn muốn phản kháng, xem ra tác dụng còn chưa đủ!"
Đông Dịch hung tợn bóp chặt cằm Bạch Túc Túc, cầm lấy ly nước chanh bên cạnh điên cuồng rót vào miệng cô. Nhưng người khác nhìn thấy cũng điên cuồng phá lên cười.
"Súc sinh!" Bạch Túc Túc tuyệt vọng một mực nghiêng đầu, hay tay giãy dụa không ngừng, nhưng nước trái cây vẫn chảy xuống họng.
"Ha ha ha!"
Bốn phía trong phòng tràn đầy tiếng cười hèn mọn, Đông Dịch lập tức cho người giữ tay Bạch Túc Túc lại, còn mình thì cởi cúc áo, trong mắt đều là tính xâm lược "Yên tâm, lão tử nhất định sẽ khiến em thoải mái."
Vừa dứt lời, ngay lúc Đông Dịch chuẩn bị đi qua, cửa phòng đột nhiên bị đá tung ra. Bên ngoài chính là khuôn mặt ngây ngốc của quản lý, trên tay còn cầm chìa khóa, đứng bên cạnh là người đàn ông thân hình cao lớn. Khi thấy cảnh tượng bên trong, trên khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông lập tức hiện lên một tia tức giận dữ mà trước đây chưa từng có.
"Mày..."
Đông Dịch còn đang kinh ngạc, cả người đột nhiên bị một cước của người đàn ông đạp ngã xuống đất, bụng đau như muốn nôn ra ngoài.
Những người khác thấy cảnh này cũng bị dọa đến lập tức buông lỏng cánh tay Bạch Túc Túc. Người đàn ông đi vào chỉ lạnh lùng liếc nhìn mọi người trong phòng một cái, ôm người vào trong lòng. Lúc đi tới cửa bỗng nhiên dừng bước chân, nhìn trợ lý, âm thanh lạnh tới cực điểm: "Trông bọn người trong đó cho thật kỹ!"
"Vâng."
Trợ lý cúi đầu, nhanh chóng để bảo vệ đằng sau đi vào hốt đám người to gan lớn mật này lại.
Bạch Túc Túc chỉ cảm thấy đầu đặc biệt choáng, cái nóng trong người cũng ngày càng mãnh liệt. Cô biết người đang ôm mình chính là Phó Sâm, trong lúc nhất thời nhịn không được ôm cổ hắn, ủy khuất khóc òa lên.
Đưa người tới một căn phòng,nhìn cô gái vẫn đang không chịu buông cổ hắn, Phó Sâm cũng để mặc cho cô tiếp tục khóc. Nghe tiếng nức nở tuyệt vọng của cô, cơn tức giận trong lòng hắn phát ra càng nồng đậm. Phó Sâm vẫn gọi bác sĩ đến.
"Tôi... tôi thật khó chịu..." Bạch Túc Túc nức nở, ôm chặt lấy cổ Phó Sâm, vùi cả đầu vào trong ngực hắn.
Trên người cô rất nóng, Phó Sâm đương nhiên có thể cảm nhận được. Hắn thật không dám tưởng tượng, nếu như hắn mà không đến kịp lúc thì không biết mọi chuyện sẽ khủng khiếp đến mức nào nữa. Nghĩ tới đây, hắn chỉ cảm thấy đám người kia thật là chán sống!
"Bác sĩ sắp tối rồi, nhịn thêm chút nữa." Phó Sâm đặt người lên trên giường, nhưng người trong lòng có thế nào cũng không chịu buông tay.
Bạch Túc Túc cũng muốn chịu đựng, nhưng cô thật sự khó chịu. Lý trí nói cho cô biết cô cần phải bình tĩnh, nhưng thân thể lại nói cô rằng, trước mắt cô cần được lấp đầy!
Bên trong căn phòng như vậy, không khí tựa hồ có chút mập mờ. Cảm nhận được cái tay nhỏ bé đang chui vào trong áo hắn, ánh mắt Phó Sâm tối sầm, cúi đầu xuống, chỉ thấy khuôn mặt cô gái trước mắt mang theo chút ửng hồng, đôi mắt trong veo thật giống như bị phủ một tầng hơi nước, mông lung không rõ. Có lẽ bởi vì góc độ của hắn mà Phó Sâm có thể lờ mờ thấy được cảnh xuân dưới áo cô. Trong chốc lát, hắn cảm thấy yết hầu mình xiết chặt, rất không khách khí ném người lên giường.
"Tôi... tôi thật sự khó chịu." Bạch Túc Túc ôm chặt cánh tay Phó Sâm, lầm bầm trong họng: "Anh yên tâm, tôi sẽ không bắt anh chịu trách nghiệm."
Phó Sâm cản thấy cô gái này điên rồi, mầy ngày trước thì còn liều sống liều chết muốn đẩy hắn ra, hiện tại trúng thuốc mới nhớ tới hắn?
Phó Sâm từ trên cao nhìn xuống người ở trên giường, một tay kéo Bạch Túc Túc, vuốt cằm cô, nhìn thẳng con mắt mơ màng của cô, giọng nói thâm trầm: "Tôi không thích lợi dụng người đang gặp khó khăn."
/75
|