- Oa, đùi gà KFC! To quá đi!! – Tôi hét lên đầy hưng phấn khi nhìn thấy một chiếc đùi gà to đùng bay trước mặt mình. Tôi khẽ nuốt nước bọt, lao đến với đùi gà. Thế nhưng khi mới tóm được cái đùi gà, cắn được một phát thì cơ thể tôi bị một ngoài lực nào đó tác động khiến tôi chưa kịp nuốt miếng thịt đã phải nhả ra.
“Lọc cọc” tiếng vó ngựa vang lên bên tai tôi. Khẽ nhíu mày, tôi từ từ mở mắt. Trong cái trạng thái lơ mơ, tôi lười nhác xoay người vốn định ngủ tiếp thì đập ngay vào mắt tôi là gương mặt của Vương Dật Thần. Tôi cười cười, đưa hai tay lên nhéo má hắn. Cho hắn chết nhá. Ở ngoài tôi không giết được hắn thì tôi sẽ giết trong mơ. Ha ha. Bỗng dưng cảm thấy thông minh không hề nhẹ. Hé hé. Nhưng mà mơ thôi mà cảm rất chân thật và sinh động nhé! Thịt hắn mềm mềm này. He he.
- Nghịch đủ chưa?! – Hắn lườm. Lúc này tôi mới sực tỉnh rụt tay lại và ngồi bật dậy. Nhìn xung quanh bốn bề là một khung hộp bằng gỗ, thỉnh thoảng lại sóc lên. Tôi hỏi:
- Sao ta lại ở đây?
- Tiểu thư hôm nay chúng phải rời phủ về Hỏa Liêu quốc ạ! - Ở ngoài An Nhiên nói vọng vào.
Rời... rời phủ?! Tôi còn chưa tạm biệt gia đình “chùa” của tôi cơ mà! Tôi cũng chưa tạm biệt Phi Long nữa! Tôi đã rời đi mà chả thể nhìn mặt họ lần cuối.
- Vương Dật Thần tại sao ngươi lại không gọi ta dậy hả? – Tôi gắt lên, nước mắt trào ra.
Thấy tôi khóc, hắn bắt đầu luống cuống.
- Ta... ta đã cho người gọi nàng dậy nhiều lần nhưng nàng không chịu dậy nên ta đi luôn!
Nói như vậy... là tại tôi sao? Tôi nín khóc. Nếu vậy tôi ếch khóc nữa. Tưởng tại hắn thì tôi khóc tiếp, ai dè tại tôi thì khóc làm quái gì nữa. Thấy tôi nín khóc, Vương Dật Thần liền bật cười. Tôi lườm hắn. Hắn cười cái gì? Hắn tưởng tôi nín khóc là do hắn dỗ chắc?! Không có đâu, là tôi dỗ nhé.
Được một hồi thấy hắn không động đậy tôi liền hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
- Chân ta không di chuyển được. – Hắn chống tay vào cắm còn mắt nhìn ra ngoài, nói.
- Ngươi... không phải là đến kì đấy chứ?! – Tôi nhìn hắn bằng nửa con mắt hỏi. Thực ra tôi hỏi như vậy, hắn không có não thì mới không biết là tôi đang xỏ đểu hắn. Mà ba cái chuyện con gái này thì tôi đương nhiên là trải qua rồi. Do ở đây cũng chả có mấy cái kiểu như Diana nên mỗi tháng tôi lại phải làm người liệt một lần, không thể đi lại.
Nghe vậy, hắn ho khan mấy tiếng rồi lườm tôi, nói:
- Bậy bạ! Do nàng ngủ đè vào chân ta rồi coi chân ta như chân gà ngoạm một cái nên giờ chân ta mới bị tê.
Coi như là hắn vẫn còn não! Tôi cũng chả nói thêm gì. Đi thêm được một quãng nữa, tôi liền ngửi thấy cái mùi gì kì kì. Chiếc xe ngựa cũng chậm dần chậm dần. Chết tiệt! Khói gây mê! Tôi nhíu mày, bịt mũi lại. Bên cạnh Vương Dật Thần cũng đã sớm phát hiện ra việc này.
- Nàng ở yên trong này! – Nói rồi hắn phi ra ngoài, còn lại tôi trong xe ngựa. Tuy rằng đã bịt mũi lại nhưng tôi đã hít một lượng khói gây mê không hề nhỏ. Não bộ sớm đã muốn đình công. Trong trạng thái lơ mơ như thế này, tôi không thể bản thân mình gặp chuyện. Tôi liền rút từ trong tay áo ra một con dao. Vốn là định đâm một nhát vào tay để khiến bản thân tỉnh táo nhưng vừa rút được chuôi dao ra thì não bộ đã đình công.
* * *
Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình bị trói lại, miệng thì bị nhét giẻ và đang ở trong một cái động lạ hoắc. Động đương nhiên là có đá, nhưng trong động đồ dùng sinh hoạt lại không hề thiếu thốn ngược lại, rất đầy đủ.
- Tỉnh rồi à?! – Tiếng nói vang lên từ một lối đi phía trong động. Vài tên nam nhân theo đó mà đi ra. Bọn họ vận những bộ y phục được làm bằng da và lông thú. Tướng tá trông rất hung hãn. Nhìn sơ qua chắc mẩm vài phần là thổ phỉ.
- Ước... ước ( Nước nước)! – Tôi nói.
- Cái gì? Mỹ nhân nói gì thế? Đại gia đây không hiểu. – Bọn chúng nhìn nhau cười. Khá khen cho bọn chúng có con mắt nhìn người đấy hê hê.
- Ước (Nước)!!! – Tôi hét lên.
- Điếc tai quá! Mau tháo giẻ cho ả. – Tên nào đó trong đám gắt lên và một tên khác liền đi về phía tôi và làm theo nguyên văn tên vừa nãy nói.
- Nước! Mau cho tôi uống nước nhanh lên! – Tôi giục.
- Im miệng! – Tên thổ phỉ quát lớn. Ờ thì tôi im. Sau khi được đáp ứng nhu cầu tôi liền quay sang bọn chúng hỏi:
- Các ngươi hành nghề bao nhiêu năm rồi?
- Chắc cũng 6 hay 7 năm gì đấy! – Bọn chúng đáp.
- Sao các ngươi tìm được chỗ nãy hay vậy?
- À thật ra... – Còn chưa để đồng bọn nói hết câu. Tên đầu xỏ đã gắt lên.
- Chúng mày làm gì vậy? Mau bịt miệng ả ta vào. Nữ nhân lắm lời, nếu không phải ả là người của tên kia thì ta đã sớm giết ả lâu rồi.
Người của tên kia?! Tên kia mà hắn nói tới là Vương Dật Thần?! Mà thế quái nào tôi lại là người của hắn thế?! Có mà hắn là người của tôi mới đúng. Nghĩ là thế nhưng mà tôi đâu có phun được ra câu nào đâu. Tôi bị bịt miệng rồi mà. Uất ức chết mất!!! T.T
“Bịch” Thân hình to lớn của tên nam nhân nào đấy tôi ếch biết bay vèo một nhát và hạ cánh thẳng xuống nền đất. Phía ngoài cửa động, thân ảnh màu xanh cao lớn xuất hiện. Vương Dật Thần để hai tay sau lưng ung dung đi vào. Cái khí thế ấy của hắn quả khiến người ta phải sợ hãi.
- Đứng yên đó! Nếu còn tiến thêm bước nữa ta sẽ giết chết nữ nhân của ngươi. – Tên thổ phỉ khốn kiếp nào đó chĩa kiếm vào cổ tôi. Con mẹ hắn! Nói nữ nhân thôi không được hay sao mà còn phải thêm của ngươi vào nữa?!
- Nữ nhân của ta ngươi dám đụng?! – Vương Dật Thần cười. Từ khóe miệng mang hơi thở của tử thần. Cái tên Thần kinh này hắn lại còn “nữ nhân của ta”? Của ngươi có cái mông đây này! Chả có cái gì là của ngươi sất!
- Ha ha. Nữ nhân của ngươi sao ta không dám đụng?! – Con mịa nó chứ! Giết thì giết mịa đi còn đối thoại lắm thế làm gì? Lại còn “của ngươi” với chả “của ta”. Này nhé, nếu tên thổ phỉ này biết điều im lặng mà giết người thì tôi không có ý kiến gì đâu nhưng mà hắn thực nói lắm quá. Đã vậy toàn nói mấy cái câu khiến người ta điên tiết không. Tôi bực rồi đấy. Hít một hơi thật sâu, vận khí xuống. Cuối cùng chiếc dây trói đã bị tôi làm đứt cái “phựt”.
- Ngươi... ngươi... – Đám thổ phỉ thấy vậy liền thốt không nên lời. À mà cũng chẳng thể gọi là thốt không nên lời được. Vì hắn chưa kịp thốt tôi đã cho hắn một chưởng rồi mà.
- Con tiện nhân này... Mau giết nó!!! – Tên đầu xỏ hét lên. Ngay lập tức, đám người còn lại cậy đông liền xông tới.
- Nữ nhân của hắn?! Hừ các ngươi bớt sủa càn đi. Nghe cho rõ đây, hắn là nam nhân của ta chứ không phải ta là nữ nhân của hắn, rõ chưa??? – Tôi hỏi. Tiếc rằng bọn chúng lại chả thể tương tác được với tôi được.
Xong xuôi tôi liền thở hắt ra một cái rồi quay ra nhìn Vương Dật Thần. Lúc này hắn trông như thằng phởn đời tự đứng cười một mình.
- Ngươi cười cái gì?
- Không có gì. – Hắn lắc đầu cười.
“Lọc cọc” tiếng vó ngựa vang lên bên tai tôi. Khẽ nhíu mày, tôi từ từ mở mắt. Trong cái trạng thái lơ mơ, tôi lười nhác xoay người vốn định ngủ tiếp thì đập ngay vào mắt tôi là gương mặt của Vương Dật Thần. Tôi cười cười, đưa hai tay lên nhéo má hắn. Cho hắn chết nhá. Ở ngoài tôi không giết được hắn thì tôi sẽ giết trong mơ. Ha ha. Bỗng dưng cảm thấy thông minh không hề nhẹ. Hé hé. Nhưng mà mơ thôi mà cảm rất chân thật và sinh động nhé! Thịt hắn mềm mềm này. He he.
- Nghịch đủ chưa?! – Hắn lườm. Lúc này tôi mới sực tỉnh rụt tay lại và ngồi bật dậy. Nhìn xung quanh bốn bề là một khung hộp bằng gỗ, thỉnh thoảng lại sóc lên. Tôi hỏi:
- Sao ta lại ở đây?
- Tiểu thư hôm nay chúng phải rời phủ về Hỏa Liêu quốc ạ! - Ở ngoài An Nhiên nói vọng vào.
Rời... rời phủ?! Tôi còn chưa tạm biệt gia đình “chùa” của tôi cơ mà! Tôi cũng chưa tạm biệt Phi Long nữa! Tôi đã rời đi mà chả thể nhìn mặt họ lần cuối.
- Vương Dật Thần tại sao ngươi lại không gọi ta dậy hả? – Tôi gắt lên, nước mắt trào ra.
Thấy tôi khóc, hắn bắt đầu luống cuống.
- Ta... ta đã cho người gọi nàng dậy nhiều lần nhưng nàng không chịu dậy nên ta đi luôn!
Nói như vậy... là tại tôi sao? Tôi nín khóc. Nếu vậy tôi ếch khóc nữa. Tưởng tại hắn thì tôi khóc tiếp, ai dè tại tôi thì khóc làm quái gì nữa. Thấy tôi nín khóc, Vương Dật Thần liền bật cười. Tôi lườm hắn. Hắn cười cái gì? Hắn tưởng tôi nín khóc là do hắn dỗ chắc?! Không có đâu, là tôi dỗ nhé.
Được một hồi thấy hắn không động đậy tôi liền hỏi:
- Ngươi làm sao vậy?
- Chân ta không di chuyển được. – Hắn chống tay vào cắm còn mắt nhìn ra ngoài, nói.
- Ngươi... không phải là đến kì đấy chứ?! – Tôi nhìn hắn bằng nửa con mắt hỏi. Thực ra tôi hỏi như vậy, hắn không có não thì mới không biết là tôi đang xỏ đểu hắn. Mà ba cái chuyện con gái này thì tôi đương nhiên là trải qua rồi. Do ở đây cũng chả có mấy cái kiểu như Diana nên mỗi tháng tôi lại phải làm người liệt một lần, không thể đi lại.
Nghe vậy, hắn ho khan mấy tiếng rồi lườm tôi, nói:
- Bậy bạ! Do nàng ngủ đè vào chân ta rồi coi chân ta như chân gà ngoạm một cái nên giờ chân ta mới bị tê.
Coi như là hắn vẫn còn não! Tôi cũng chả nói thêm gì. Đi thêm được một quãng nữa, tôi liền ngửi thấy cái mùi gì kì kì. Chiếc xe ngựa cũng chậm dần chậm dần. Chết tiệt! Khói gây mê! Tôi nhíu mày, bịt mũi lại. Bên cạnh Vương Dật Thần cũng đã sớm phát hiện ra việc này.
- Nàng ở yên trong này! – Nói rồi hắn phi ra ngoài, còn lại tôi trong xe ngựa. Tuy rằng đã bịt mũi lại nhưng tôi đã hít một lượng khói gây mê không hề nhỏ. Não bộ sớm đã muốn đình công. Trong trạng thái lơ mơ như thế này, tôi không thể bản thân mình gặp chuyện. Tôi liền rút từ trong tay áo ra một con dao. Vốn là định đâm một nhát vào tay để khiến bản thân tỉnh táo nhưng vừa rút được chuôi dao ra thì não bộ đã đình công.
* * *
Khi tôi tỉnh dậy đã thấy mình bị trói lại, miệng thì bị nhét giẻ và đang ở trong một cái động lạ hoắc. Động đương nhiên là có đá, nhưng trong động đồ dùng sinh hoạt lại không hề thiếu thốn ngược lại, rất đầy đủ.
- Tỉnh rồi à?! – Tiếng nói vang lên từ một lối đi phía trong động. Vài tên nam nhân theo đó mà đi ra. Bọn họ vận những bộ y phục được làm bằng da và lông thú. Tướng tá trông rất hung hãn. Nhìn sơ qua chắc mẩm vài phần là thổ phỉ.
- Ước... ước ( Nước nước)! – Tôi nói.
- Cái gì? Mỹ nhân nói gì thế? Đại gia đây không hiểu. – Bọn chúng nhìn nhau cười. Khá khen cho bọn chúng có con mắt nhìn người đấy hê hê.
- Ước (Nước)!!! – Tôi hét lên.
- Điếc tai quá! Mau tháo giẻ cho ả. – Tên nào đó trong đám gắt lên và một tên khác liền đi về phía tôi và làm theo nguyên văn tên vừa nãy nói.
- Nước! Mau cho tôi uống nước nhanh lên! – Tôi giục.
- Im miệng! – Tên thổ phỉ quát lớn. Ờ thì tôi im. Sau khi được đáp ứng nhu cầu tôi liền quay sang bọn chúng hỏi:
- Các ngươi hành nghề bao nhiêu năm rồi?
- Chắc cũng 6 hay 7 năm gì đấy! – Bọn chúng đáp.
- Sao các ngươi tìm được chỗ nãy hay vậy?
- À thật ra... – Còn chưa để đồng bọn nói hết câu. Tên đầu xỏ đã gắt lên.
- Chúng mày làm gì vậy? Mau bịt miệng ả ta vào. Nữ nhân lắm lời, nếu không phải ả là người của tên kia thì ta đã sớm giết ả lâu rồi.
Người của tên kia?! Tên kia mà hắn nói tới là Vương Dật Thần?! Mà thế quái nào tôi lại là người của hắn thế?! Có mà hắn là người của tôi mới đúng. Nghĩ là thế nhưng mà tôi đâu có phun được ra câu nào đâu. Tôi bị bịt miệng rồi mà. Uất ức chết mất!!! T.T
“Bịch” Thân hình to lớn của tên nam nhân nào đấy tôi ếch biết bay vèo một nhát và hạ cánh thẳng xuống nền đất. Phía ngoài cửa động, thân ảnh màu xanh cao lớn xuất hiện. Vương Dật Thần để hai tay sau lưng ung dung đi vào. Cái khí thế ấy của hắn quả khiến người ta phải sợ hãi.
- Đứng yên đó! Nếu còn tiến thêm bước nữa ta sẽ giết chết nữ nhân của ngươi. – Tên thổ phỉ khốn kiếp nào đó chĩa kiếm vào cổ tôi. Con mẹ hắn! Nói nữ nhân thôi không được hay sao mà còn phải thêm của ngươi vào nữa?!
- Nữ nhân của ta ngươi dám đụng?! – Vương Dật Thần cười. Từ khóe miệng mang hơi thở của tử thần. Cái tên Thần kinh này hắn lại còn “nữ nhân của ta”? Của ngươi có cái mông đây này! Chả có cái gì là của ngươi sất!
- Ha ha. Nữ nhân của ngươi sao ta không dám đụng?! – Con mịa nó chứ! Giết thì giết mịa đi còn đối thoại lắm thế làm gì? Lại còn “của ngươi” với chả “của ta”. Này nhé, nếu tên thổ phỉ này biết điều im lặng mà giết người thì tôi không có ý kiến gì đâu nhưng mà hắn thực nói lắm quá. Đã vậy toàn nói mấy cái câu khiến người ta điên tiết không. Tôi bực rồi đấy. Hít một hơi thật sâu, vận khí xuống. Cuối cùng chiếc dây trói đã bị tôi làm đứt cái “phựt”.
- Ngươi... ngươi... – Đám thổ phỉ thấy vậy liền thốt không nên lời. À mà cũng chẳng thể gọi là thốt không nên lời được. Vì hắn chưa kịp thốt tôi đã cho hắn một chưởng rồi mà.
- Con tiện nhân này... Mau giết nó!!! – Tên đầu xỏ hét lên. Ngay lập tức, đám người còn lại cậy đông liền xông tới.
- Nữ nhân của hắn?! Hừ các ngươi bớt sủa càn đi. Nghe cho rõ đây, hắn là nam nhân của ta chứ không phải ta là nữ nhân của hắn, rõ chưa??? – Tôi hỏi. Tiếc rằng bọn chúng lại chả thể tương tác được với tôi được.
Xong xuôi tôi liền thở hắt ra một cái rồi quay ra nhìn Vương Dật Thần. Lúc này hắn trông như thằng phởn đời tự đứng cười một mình.
- Ngươi cười cái gì?
- Không có gì. – Hắn lắc đầu cười.
/14
|