Ở Đoạn Kiếm sơn trang, tối nay là Hỉ nhi trực đêm, nàng mang theo bên mình cái đèn lồng có hình hoa mẫu đơn mà mình thích nhất đi vòng quanh Đoạn Kiếm sơn trang dò xét. An toàn của sơn trang có gia đinh bảo vệ, cũng có người gõ mõ cầm canh có thể kiểm tra những vật dễ cháy và kho hàng, nha hoàn giống như Hỉ nhi chỉ phụ trách từng bộ phận khác nhau.
Lão gia và phu nhân đều đã qua đời, trong sơn trang chỉ còn lại ba vị thiếu gia, hai vị thiếu gia đều đã trưởng thành, Nhị thiếu gia lại thường xuyên chạy ra bên ngoài, nên công việc của bọn nha hoàn cũng rất dễ dàng! Trước tiên Hỉ nhi đến gian phòng của Tam thiếu gia Kiếm Vô Ý tra xét trước, Kiếm Vô Ý đã ngủ, bên ngoài phòng còn có hai thiếp thân nha hoàn đứng canh chừng. Kiếm Vô Ý cũng được gần mười tuổi, mặc dù khó tránh khỏi tính cách còn trẻ con nhưng khi còn bé hắn đã phải để tang mẫu thân nên phá lệ trưởng thành sớm, học văn viết chữ với sư phó cũng rất chuyên tâm, cũng không cần nhiều người hầu quan tâm, trong sơn trang không có một ai dám bắt nạt hắn. Khi còn bé Hỉ nhi thường bị bắt nạt, ở trong ấn tượng của nàng những đứa bé trai giống như Kiếm Vô Ý đều tàn bạo, làm người khác phải chán ghét, nhưng Kiếm Vô Ý không giống như vậy, nếu không phải khi hắn và Nhị thiếu gia gây gổ sẽ giận dỗi không ăn cơm, lại bởi vì sùng bái Đại thiếu gia nên thường có những yêu cầu cao thì dường như nàng quên mất hắn còn là một đứa trẻ.
Hỉ nhi vào phòng, nha hoàn bên ngoài liền tỉnh dậy, thấy người đến là Hỉ nhi, hai người lại yên lòng ngủ, Hỉ nhi rón rén đi vào gian phòng của Kiếm Vô Ý, thấy Kiếm Vô Ý đang ngủ trên giường, nhìn hắn ngủ nằm thẳng tắp trên giường, giống như Đại thiếu gia, có lẽ sau khi lớn lên cũng sẽ không có dọa người như Đại thiếu gia đi, Hỉ nhi cúi đầu nhìn sát, thấy Kiếm Vô Ý nghiến nghiến răng, không phải là nằm mơ ăn trộm đấy chứ, thiếu chút nữa Hỉ nhi bật cười, sửa sang lại góc chăn cho Kiếm Vô Ý một lần nữa rồi xách đèn mẫu đơn ra khỏi phòng.
Kế tiếp là đến gian phòng của Nhị thiếu gia Kiếm Vô Tâm, vừa vào phòng Hỉ nhi liền phát hiện có cái gì đó không đúng, đi đến vén chăn lên, quả nhiên bên trong chỉ có gối, chiếc chăn được cuốn chặt để lừa gạt người khác, nếu là người thật thì đã sớm chết ngạt rồi, Nhị thiếu gia chắc lại chạy đi tìm cô nương nào đó ngủ qua đêm rồi, Hỉ nhi thở dài, ngày mai mình lại phải bẩm báo tin tức bất hạnh này với Đại thiếu gia, có lẽ phải chọn lúc tâm tình của hắn tốt mới được........... Mà lòng hắn có lúc nào thoải mái sao?
Bây giờ chỉ còn lại gian phòng của Đại thiếu gia Kiếm Vô Danh, Hỉ nhi xách đèn lồng đi đến, trên giường Kiếm Vô Danh sạch sẽ, chăn gối cũng được bày biện chỉnh tề, hôm nay hắn lại không ngủ. Gần đây Kiếm Vô Danh thường như vậy, Hỉ nhi biết phải đi nơi nào tìm hắn, men theo con đường trải đá, Hỉ nhi đi đến phòng lò luyện chuyện dụng của Kiếm Vô Danh, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong phòng lò luyện còn có ánh sáng của đèn dầu, quả nhiên lại đang ở nơi này.
Trong lúc Kiếm Vô Danh làm việc thường rất ghét bị quấy rầy, Hỉ nhi không gõ cửa, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy lửa trong lò đang cháy hừng hực, Kiếm Vô Danh ngồi bên cạnh, tay đặt trên tảng đá bên cạnh đang đỡ lấy cằm, ánh mắt nhắm lim dim. Thật là, nếu mệt mỏi không phải nên đi ngủ sao, làm gì thì cũng nên quan tâm đến thân thể mình chứ, mặc dù bên cạnh có lò lửa, ngủ như vậy vẫn sẽ lạnh, cũng may là mình khoác áo dày đến đây, Hỉ nhi cởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng đi đến bên người Kiếm Vô Danh, đem áo khoác phủ lên người Kiếm Vô Danh.
Kiếm Vô Danh dù không biết võ công, nhưng cảm giác cũng rất nhanh nhạy, hắn tỉnh lại, quay đầu nhìn thấy Hỉ nhi đang đứng bên cạnh mình.
"Hôm nay lại là ngươi trực đêm sao? Ta có cảm giác thời gian gần đây đều là ngươi trực đêm, có phải các nàng ấy bắt nạt ngươi, ngại không muốn ra ngoài nên giao việc này lại cho ngươi?" Kiếm Vô Danh nói.
"Phương tỷ tỷ bị trúng gió nên gần đây bụng dạ tỷ ấy không thoải mái, Kiều tỷ tỷ thì bị thương ở chân, chỉ có thân thể của ta là tốt nhất, là ta chủ động muốn giúp các nàng ấy trực đêm." Hỉ nhi vội vàng giải thích.
"Thân thể ngươi thật sự tốt sao? Có trèo xuống cái thang cũng ngã." Kiếm Vô Danh không đồng ý nói.
Nhớ đến tình hình ngày hôm đó, Hỉ nhỉ đỏ bừng mặt, ngày đó nàng và mấy nha hoàn khác cũng nhau thả diều trong sân, trước kia nàng chưa từng thả diều, diều bị mắc ở trên mái, vì vậy mới đến kho mượn cái thang để trèo lên lấy diều, không ngờ lại trượt chân ngã xuống, vừa đúng lúc Kiếm Vô Danh đi qua, dùng thân thể trực tiếp đón được nàng, lúc ấy cả người nàng đè lên người Kiếm Vô Danh, mỗi lần nhớ đến chuyện đó đều cảm thấy vô cùng mất thể diện.
"Cái đó............ Ta từ nhỏ đã làm việc nặng quen, mệt mỏi một chút cũng không có gì, thân thể ngươi quý giá, làm sao có thể không ngủ được." Hiếm khi thấy được Hỉ nhi đối với khuôn mặt lạnh như băng của Kiếm Vô Danh nói được những lời như vậy, nàng rất lo lắng cho thân thể của hắn.
"Ngươi còn nhớ cuộc chiến năm đó của hoang mạc và Trung Nguyên không? Khi đó ngươi còn quá nhỏ tuổi, khẳng định không biết được, mỗi lần chiến tranh loạn lạc lại càng cần vũ khí, chính lúc đó Tố Vấn xuất hiện, đáng tiếc vị tiền bối kia còn chưa hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng thì lại ốm chết, gần đây trên giang hồ rất không thái bình, ta có dự cảm, lại sắp phát sinh biến cố, càng đến lúc loạn thế càng cần binh khí tốt, ta, cũng muốn làm ra một thanh kiếm giống như Linh Khu." Kiếm Vô Danh hết sức nghiêm túc nói.
Hỉ nhi biết lý tưởng của Kiếm Vô Danh, phải nói đây chính là nguyện vọng của gia tộc đi, hy vọng của Đại thiếu gia chính là như thế, Tam thiếu gia cũng như thế, ngay cả Nhị thiếu gia không có dáng vẻ nghiêm chình trong lúc rèn kiếm cũng dường như thay đổi thành người khác.
"Dạ, nhất định ngươi sẽ tạo ra được một thanh kiếm mà có thể khiến người đời xưng tụng nó là danh kiếm, ta đi pha trà cho ngươi." Hỉ nhi nói.
"Cám ơn." Kiếm Vô Danh đáp lại, đây là cảm giác vui sao, trên khuôn mặt thoạt nhìn có vẻ đang tức giận dường như có chút ôn hòa.
Diêm Minh lên đường đến Trung Nguyên, Nam Cung Lạc Lạc không biết hắn lên đường đến Trung Nguyên có mục đích gì, nàng chỉ biết đây chính là cơ hội tốt của nàng, nàng chưa bao giờ buông tha việc đi tìm thân thế của mình, đáp ứng Diêm Minh trở về Minh Vực, nàng không dám tự tiện bỏ trốn, lần trước nàng chạy trốn khỏi Minh Vực, mấy thủ vệ và thị nữ đều bị Diêm Minh chặt đầu, nàng không muốn vì mình mà hy sinh thêm bất kỳ người nào nữa, lần này đối với nàng chính là một cơ hội tốt, Diêm Minh muốn đến núi Cực Nhạc, núi Cực Nhạc nằm ở phía bắc, Diêm Minh muốn đến đó cũng phải mất vài ngày, nàng chỉ muốn đến núi Võ Đang mà thôi, có thể trở về trước khi Diêm Minh quay về Minh Vực, như vậy hắn sẽ không giận chó đánh mèo bất kỳ ai.
Sau khi Diêm Minh đi, Nam Cung Lạc Lạc liền trở nên lén lén lút lút, Diêm Minh biết rõ tính tình thiện lương của nàng, biết nàng không dám chạy, cho nên cũng không phái người canh chừng nàng. Vì để che giấu tai mắt người khác, Nam Cung Lạc Lạc cũng không mang theo hành lý, chỉ mang theo mấy món đồ trang sức Diêm Minh mua cho nàng mà nàng hết sức quý trọng, lúc ra khỏi đây còn có thể dùng đến. Ở hành lang trong Minh Vực, Nam Cung Lạc Lạc gặp được Lệ Cơ, một trong số sáu đạo chủ - vua Tu La, thủ hạ của Diêm Minh. Nam Cung Lạc Lạc sợ hãi nhìn nàng, nàng có chút sợ nữ nhân này, mặc dù dáng dấp nàng ta rất đẹp, nhưng chung quy lại Nam Cung Lạc Lạc vẫn cảm thấy nàng là bọ cạp đội lốt người, bởi vì nàng bị nàng ta mang vào phòng của một người đàn ông không cho ra ngoài.
Vòng eo Lệ Cơ uốn éo, quyến rũ đi vòng quanh người Nam Cung Lạc Lạc một lúc rồi dừng lại, dùng dáng người làm cho người khác mê dại tà mị nói: "Chủ nhân không có ở đây, vật chơi không chịu được cô đơn nên muốn một mình ra ngoài tản bộ sao."
Những lời này, Nam Cung Lạc Lạc nghe vào rất không thoải mái, nàng không dám phản bác, chỉ cúi đầu, cũng không dám nghiêng đầu đi đâu, nàng vẫn cảm thấy nữ nhân này không có một chút sợ hãi nào đối với Diêm Minh, nàng ta sẽ không để ý mặt mũi của Diêm Minh, hơn nữa....... chung quy lại nàng cảm thấy nữ nhân đáng sợ này rất muốn giết mình.
Dường như Lệ Cơ đã nhìn thấu suy nghĩ của Nam Cung Lạc Lạc, móng tay đỏ sẫm khẽ nâng cằm nàng lên: "Ngươi có biết là Diêm Minh đã giết trượng phu của ta? Ta cũng nên giết ngươi mới đúng, như vậy mới công bằng."
Nam Cung Lạc Lạc trợn to hai mắt, phảng phất thấy Lệ Cơ giống như một con quỷ kinh khủng.
Lệ Cơ diễm lệ cười mị hoặc cười một cái: "Lừa ngươi đó, dù sao ta cũng không thương hắn nhiều lắm, chết thì cũng chết rồi." Lệ Cơ cười quyến rũ, buông Nam Cung Lạc Lạc ra, lắc mông quay đi, Nam Cung Lạc Lạc nhìn bóng lưng của nàng, sau này thật sự không muốn nhìn thấy nữ nhân này một lần nữa.
"Ngươi không sao chứ?" Một giọng nam dịu dàng cất lên.
Nam Cung Lạc Lạc quay đầu lại, nhìn thấy trước mặt là một nam tử văn nhã, bề ngoài chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ màu xanh, người đàn ông này cũng là một trong sáu đạo chủ của Diêm Minh, đạo chủ nhân đạo Mặc Thanh Sam. Mặc Thanh Sam chính là người mà Nam Cung Lạc Lạc tiếp xúc nhiều nhất trừ Diêm Minh, nghe nói trước kia hắn là đệ tử Võ Đang, có lẽ đều là người Trung Nguyên nên Mặc Thanh Sam là người duy nhất của Minh Vực khiến thần kinh của Nam Cung Lạc Lạc không khẩn trương, hắn luôn có dáng vẻ tao nhã lễ độ, điều Nam Cung Lạc Lạc khó hiểu nhất chính là người như thế làm sao lại xuất hiện ở Minh Vực.
"Không, ta không sao." Nam Cung Lạc Lạc cuống quýt trả lời.
"Tiểu Lệ, nàng ý có chút tùy hứng, ta thay nàng bồi lễ với ngươi." Mặc Thanh Sam nho nhã nói.
"Không sao." Nam Cung Lạc Lạc vội vàng nói, tiểu Lệ dĩ nhiên là ám chỉ Lệ Cơ, chung quy lại cảm thấy có chút kỳ lạ, người như Mặc Thanh Sam làm sao lại có giao tình với Lệ Cơ, thật là một tổ hợp kỳ lạ.
"Đi đường nhớ cẩn thận." Đi trước, Mặc Thanh Sam nhỏ giọng nói bên tai Nam Cung Lạc Lạc.
Nam Cung Lạc Lạc kinh ngạc trợn tròn hai mắt, người đàn ông này như thế nào mà lại có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, bị người khác dòm ngó nội tâm mà không có cảm giác chán ghét, quả nhiên, những quái vật như vậy cần phải sống ở Minh Vực.
Nhớ đến kinh nghiệm một lần chạy trốn, lần này chạy trốn có thể nói là quen cửa quen lối, đến địa giới của Trung Nguyên đem bán đồ trang sức trên tay cũng có thể thuê một chiếc xe ngựa ở trạm dịch trực tiếp đi lên núi Võ Đang, Nam Cung Lạc Lạc cầm thật chặt miếng ngọc màu đen khắc hình chim ưng trước ngực, lần này nhất định nàng phải biết rõ nàng có phải là hậu nhân của nhà Nam Cung hay không.
Trên đỉnh núi Cực Nhạc, Tiết Tình và Lệnh Hồ Quất Lâm đứng đối mặt với nhau.
Lệnh Hồ Quất Lâm nói: "Ta đã từng nói qua, đề nghị lúc trước của ngươi cũng rất tốt, nếu ngươi là ta, ngươi chính là ta, đại hiệp nên có mỹ nhân làm bạn, xem dáng vẻ của ngươi cũng không tệ lắm, ta quyết định sẽ cưới ngươi."
"Ngươi nói cái gì?" Tiết Tình nghi ngờ tai mình nghe nhầm.
"Ta nói, bên người đại hiệp luôn có một mỹ nhân, mặc dù tính tình ngươi ác liệt, phẩm chất lại thấp kém, hèn hạ vô sỉ, giảo hoạt hạ lưu, giống như Nhị tỷ sẽ không ai thèm cưới, nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi có chút gì đó, cho nên ta sẽ cưới ngươi." Lệnh Hồ Quất Lâm kiên nhẫn lặp lại một lần nữa,
"Ta có thể cự tuyệt không?"
"Không thể"
"Ta lại càng phải cự tuyệt, bất kỳ kẻ nào cũng đừng hy vọng có thể cướp ta từ bên cạnh hắn." Tiết Tình kiên định nói, lời nói này có chút gì đó không được tự nhiên.
"Mới vừa rồi ngươi còn nói là phải gả cho ta! Nói không giữ lời! Mới không ai thèm lấy ngươi! Không ai thèm lấy!" Lệnh Hồ Quất Lâm bị Tiết Tình chọc giận.
"Những cuốn tiểu thuyết mà đại ca ngươi mua cho ngươi có lẽ đều đã cũ rồi đi, hiện tại đã từ lâu không còn lưu hành đại hiệp xứng với mỹ nhân, mỗi một người bên cạnh đều có một Ultraman yên lặng đánh tiểu quái thú, bên người mỗi đại hiệp đều thủ lĩnh âm thầm dẹp bỏ cường đạo, bây giờ ngươi còn nhỏ, tương lai nhất định sẽ có một thủ lĩnh thuộc về ngươi." Tiết Tình khích lệ vỗ vỗ vai Lệnh Hồ Quất Lâm.
"Ngươi đang nói cái gì? Là tiếng địa phương sao? Ta nghe không hiểu?" Lệnh Hồ Quất Lâm nghi ngờ hỏi.
Tiết Tình tà mị cười một tiếng: "Ngươi chỉ là phàm phu tục tử làm sao có thể nghe hiểu lời ta nói, ta còn có ngôn ngữ cao siêu hơn, ABCDEFGHIJKL..................VWXYZ, như thế nào, còn khó hiểu hơn đúng không."
"Đây có lẽ chính là chứng bệnh điên thỉnh thoảng tái phát như đại ca nói, không sao, nhìn dáng dấp ngươi đẹp mắt nên ta có thể chịu được." Lệnh Hồ Quất Lâm nhíu mày một cái nói.
"Thật ra thì ta đã mang thai con người khác." Tiết Tình bày ra một dáng vẻ vô cùng đau đớn nói.
"Mặc dù ca ca nói không thể lấy nữ nhân mang theo con chồng, nhưng nhìn dung mạo xinh đẹp của ngươi, ta có thể chịu được." Chân mày Lệnh Hồ Quất Lâm nhíu chặt hơn nói.
"Ta bị hôi nách."
"Ta tìm đại phu chữa trị cho ngươi."
"Ta bị bệnh nấm chân."
"Ta có thể chịu đựng được."
"Ta đi nhà xí xong không rửa tay"
"Ta sẽ đốc thúc ngươi sửa lại."
"Thật ra thì.......... Ta là nam" Cuối cùng Tiết Tình phải xuất ra chiêu cuối cùng.
Chân mày Lệnh Hồ Quất Lâm nhíu chặt lại, câm nín nửa ngày rồi mới nói: "Cái này............ Ta không tiếp thụ nổi."
"Hoan hô!" Tiết Tình hô lên, tiểu hài tử mà lại muốn đấu với nàng sao, cái gì gọi là yêu tinh thụ trứng, cái gì gọi là ăn dưa chuột, nàng đều biết cả! Cái gì gọi là tinh thần kiên trì của nữ thanh niên thế kỷ hai mươi mốt, nàng chính là ví dụ điển hình nha!
"Ngươi ở nơi này, đã lấy được Linh Khu rồi sao!" Lưu Huỳnh từ đàng xa đi lại nói.
"Dĩ nhiên, còn không nhìn xem là ai đã ra tay." Tiết Tình kiêu ngạo nói.
Lệnh Hồ Quất Lâm suy tư trong chốc lát liền nói: "Vừa rồi ngươi nói là đang mang thai, là của hắn sao.........."
Lời của Lệnh Hồ Quất Lâm còn chưa nói hết, Tiết Tình đã hung hăng đánh một đấm xuống đỉnh đầu hắn, đau đến mức hắn không thể nói chuyện được nữa.
"Ngươi là cái đồ nữ nhân thô lỗ hung tàn! Giống như Nhị tỷ! Không ai thèm lấy các ngươi! Không ai thèm lấy!" Lệnh Hồ Quất Lâm rống lên.
Tiết Tình nheo mắt làm mặt quỷ với hắn: "Linh Khu là của ta rồi, sau này không lấy chồng ta cũng sẽ vui vẻ." Dứt lời liền dắt Lưu Huỳnh đi, quăng tức giận đến bốc khói của Lệnh Hồ Quất Lâm ra sau.
"Chung quy lại ta cảm thấy ngươi đã hồ ngôn loạn ngữ với hắn cái gì đó." Lưu Huỳnh nói.
Tiết Tình nghiêm mặt nói: "Có phải ngươi là nữ giả trang nam không? Chỉ có trực giác của nữ nhân mới chuẩn xác như vậy."
"Hắc, bàn về khả năng ngụy biện ta vĩnh viễn không thể so sánh với ngươi." Lưu Huỳnh trêu chọc nói.
"Tiểu tử, đàng hoàng một chút đi, thuốc giải của ngươi vẫn đang ở trong tay ta." Tiết Tình sờ cẳm Lưu Huỳnh một cái nói.
"Được được, mọi lời nói của ngươi chính là thánh chỉ đối với ta, cho dù có bảo ta hái sao trên trời, ta cũng không thể từ chối." Lưu Huỳnh cười ôn hòa nói.
Nhìn thấy nụ cười của Lưu Huỳnh, gương mặt của Tiết Tình nóng lên, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: "Nói ít thôi, ngươi cho rằng là mình đang đọc diễn văn sao, ta bắt ngươi hái trăng, không phải ngươi sẽ bưng ngay chậu nước ra sao, mánh khóe này đã sớm bị ta nhìn thấu rồi, kiến thức của ngươi có thể rộng hơn ta sao, đừng cho rằng có thể lừa ta, bảo ngươi hái sao cho ta, ngươi có thể hái xuống sao?"
"Ở đây chờ ta một chút, đừng đi đâu." Lưu Huỳnh nói với Tiết Tình, để nàng đứng tại chỗ chờ, còn một mình mình thì chạy đi mất.
Chỉ lát sau, Lưu Huỳnh mang theo một chậu nước quay về, đặt cách Tiết Tình một khoảng.
"Không cần đâu, thật sự định lấy cái bóng trong nước để lừa ta sao? Phản chiếu lại ánh trăng còn tạm được, còn sao thì nghe vẻ hơi khó khăn đây." Tiết Tình mất hứng nói.
Lưu Huỳnh rút Tố Vấn bên hông ra, thân kiếm trắng noãn dưới ánh trăng tỏa ra những vầng sáng lung linh nhàn nhạt, mũi kiếm cũng ánh lên những tia hàn quang trong trẻo.
"Ách, ta nói đùa thôi, không phải ngươi định dùng cái này giết ta diệt khẩu đấy chứ!" Tiết Tình giơ hai tay......qua đỉnh đầu cầu xin tha thứ.
Thân kiếm Lưu Huỳnh vẽ nên một đường cong duyên dáng, mũi kiếm như không hề luồn vào bên trong nước, khơi mào những bọt nước nhỏ li ti, vì tốc độ kiếm của hắn cực cao mà lực đạo lại nhẹ nên những bọt nước bị đánh tan văng lên cao trong không trung, một kiếm, hai kiếm, ba kiếm, bốn kiếm,........... Lưu Huỳnh không ngừng khơi mào những bọt nước từ trong chậu lên, những bọt nước nhỏ li ti được ánh trăng chiếu vào, sáng lấp lánh như sao.
Tiết Tình thấy thế sợ ngây người, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên cười, cười vô cùng rực rỡ, trong lòng cũng đang gào thét, lão thiên gia, không nên để cho nàng được hạnh phúc như vậy! Tốt đẹp như vậy lại khiến nàng không nói được câu nào, nàng sẽ không nhịn được muốn báo thù xã hội a!
Nếu như hiện tại nàng đi đến ôm hắn, sẽ giống như lưu manh đùa bỡn sao? Sẽ bị đẩy ra sao? Không sao, bị đẩy ra thì sẽ tiếp tục nhào đến, càng đánh thì càng hăng, trăm trận trăm thắng. Có nhiều tâm niệm có cầu cũng không được, có bao nhiêu ái mộ lại càng không muốn xa rời, tất cả tình cảm rải rác trên mặt đất đang được trải ra một cách có nề nếp, khiến Tiết Tình đi về phía Lưu Huỳnh, ôm thật chặt lấy hắn.
Hắn không đẩy ra, cũng không ôm lại nàng, chẳng qua là lẳng lặng đứng yên chịu đựng cái ôm của nàng, những bọt nước trên đất bị ngọn núi Cực Nhạc đầy tuyết phủ nuốt hết, ánh trăng sáng tỏ giống như một tầng khăn mỏng che đi tất cả, che đi nhiệt độ ấm áp của nhau, nhiệt độ ấm áp của ban ngày, của mặt đất, nhớ lại sự ấm áp đó, còn nhớ đến ngày đầu tiên khi xuyên qua, người cầm kiếm mặc y phục trắng này hỏi mình "Ngươi có khỏe không?", tình cờ bắt gặp lúc hắn đang tắm, thiếu chút nữa bị hắn giết chết vì xấu hổ, đối mặt với Diêm Minh, hắn có thể vì mình mà không ngần ngại vứt kiếm xuống, chịu đựng cả mười hai kiếm mà một câu cũng không oán hận, lần đầu tiên nhìn thấy thi thể có hắn ở bên cạnh, lần đầu tiên giết người cũng có hắn ở bên cạnh, lúc Nhị sư huynh chết cũng có hắn bên cạnh, lúc Kiển Điệp chết cũng có hắn bên cạnh, ngay cả khi khóc hắn cũng ở bên cạnh nàng, khi cười cũng có hắn bên cạnh, hắn chẳng qua giống như trăng sáng dịu dàng bồi bạn với nàng, lại dường như trở thành một ánh mặt trời ấm áp không cách nào có thể xa rời, tin cậy, không muốn rơi vào cuối đường chân trời, không muốn mặt trời vì ánh mắt của nàng mà ném nàng vào bóng tối.
"Tốt lắm! Chúc ngủ ngon!" Đột nhiên Tiết Tình buông Lưu Huỳnh ra nói, chạy như điên về phòng của mình, khóa chặt cửa lại sau đó dựa vào cánh cửa, không ngờ nước mắt đã rơi đầy mặt: " Lưu Huỳnh, những điều ủng hộ trước kia có bao nhiêu điều ngươi vì ta mà làm, ta muốn đối xử với ngươi giống như trước kia, nhưng cuối cùng liệu ta có thể đối xử với ngươi trước kia hay không?"
Tiết Tình theo cánh cửa ngồi chồm hỗm xuống, hai cánh tay bắt chéo ôm chặt lấy thân mình, chung quy lại cảm thấy thân thể đã lạnh run, là do đứng trong tuyết lâu nên cảm lạnh sao, lạnh quá, lạnh đến mức giống như tượng muốn cử động cũng không động được, lục phủ ngũ tạng như đóng thành băng, Tiết Tình cảm giác mình sắp chết đến nơi, lạnh đến mức ngất đi.
Sáng hôm sau, Tiết Tình tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm bên cửa, thân thể đã không lạnh như trước, chẳng lẽ là cảm lạnh bộc phát? Tới như này cũng quá nhanh mà đi qua cũng nhanh, chẳng lẽ là nhãn hiệu Lưu Tường sao?
Nếu đã lấy được Linh Khu thì cũng nên trở về để cho người cung Côn Luân vừa hâm mộ vừa ghen tị với mình mới được, Tiết Tình đặt Linh Khu trong bọc hành lý, bên hông vẫn cầm Thanh Vân kiếm, thân kiếm của Linh Khu quá mềm nhũn, mọi người đều nói nó là thiên hạ đệ nhất kiếm, nhưng căn bản không có cách nào có thể sử dụng nó a, nhiều lắm là có thể thay thế một cây roi da trên giường để tăng thêm tình thú, cầm nó để giết người, người khác còn không cho là đùa bỡn sao.
Gặp Lưu Huỳnh, Tiết Tình có chút lúng túng, nhưng Lưu Huỳnh lại không có phản ứng đặc thù gì, tối hôm qua hắn không phải đã uống rượu đấy chứ, có lẽ là đã quên hết chuyện hôm qua rồi. Hai người chào tạm biệt với huynh muội Lệnh Hồ, Lệnh Hồ Quất Lâm nhìn thấy Tiết Tình liền than thở, cảm thấy tiếc hận cho dáng dấp Tiết Tình tốt như vậy sao lại là đàn ông.
Tiết Tình và Lưu Huỳnh vừa đi xuống núi thì dường như Lệnh Hồ Quất Lâm nghĩ đến cái gì, chạy đến bên vách đã bên đường lên núi lễ Phật hô to: "Ngươi lừa ta! Ngươi có thai thì làm sao có thể là nam nhân được!"
Đáng tiếc là Tiết Tình không nghe thấy, nếu như nàng nghe thấy, nhất định sẽ dùng những lời nói sờ sờ lên đầu Lệnh Hồ Quất Lâm nói: "Ngươi còn nhỏ nên không biết có cái loại đồ vật gọi là nam nam sinh tử."
Đi đến chân núi, chân Tiết Tình cũng đau đau, để cho Lưu Huỳnh đến trấn trên mang xe đến, còn mình thì an vị ngồi chờ dưới chân núi.
Sau khi Lưu Huỳnh đi, Tiết Tình ngồi một mình trên mặt tuyết, nhàm chán vẽ lên tuyết.
"Lâu rồi không thấy, ngược lại xem ngươi rất nhàn nhã." Một giọng nói ta mị cất lên.
Tiết Tình ngẩng đầu lên, ngũ quan trở nên vặn vẹo, Diêm Minh, đại gia ngươi không phải là X lạnh đạm sao! Tại sao lại muốn đến nơi này!
Lão gia và phu nhân đều đã qua đời, trong sơn trang chỉ còn lại ba vị thiếu gia, hai vị thiếu gia đều đã trưởng thành, Nhị thiếu gia lại thường xuyên chạy ra bên ngoài, nên công việc của bọn nha hoàn cũng rất dễ dàng! Trước tiên Hỉ nhi đến gian phòng của Tam thiếu gia Kiếm Vô Ý tra xét trước, Kiếm Vô Ý đã ngủ, bên ngoài phòng còn có hai thiếp thân nha hoàn đứng canh chừng. Kiếm Vô Ý cũng được gần mười tuổi, mặc dù khó tránh khỏi tính cách còn trẻ con nhưng khi còn bé hắn đã phải để tang mẫu thân nên phá lệ trưởng thành sớm, học văn viết chữ với sư phó cũng rất chuyên tâm, cũng không cần nhiều người hầu quan tâm, trong sơn trang không có một ai dám bắt nạt hắn. Khi còn bé Hỉ nhi thường bị bắt nạt, ở trong ấn tượng của nàng những đứa bé trai giống như Kiếm Vô Ý đều tàn bạo, làm người khác phải chán ghét, nhưng Kiếm Vô Ý không giống như vậy, nếu không phải khi hắn và Nhị thiếu gia gây gổ sẽ giận dỗi không ăn cơm, lại bởi vì sùng bái Đại thiếu gia nên thường có những yêu cầu cao thì dường như nàng quên mất hắn còn là một đứa trẻ.
Hỉ nhi vào phòng, nha hoàn bên ngoài liền tỉnh dậy, thấy người đến là Hỉ nhi, hai người lại yên lòng ngủ, Hỉ nhi rón rén đi vào gian phòng của Kiếm Vô Ý, thấy Kiếm Vô Ý đang ngủ trên giường, nhìn hắn ngủ nằm thẳng tắp trên giường, giống như Đại thiếu gia, có lẽ sau khi lớn lên cũng sẽ không có dọa người như Đại thiếu gia đi, Hỉ nhi cúi đầu nhìn sát, thấy Kiếm Vô Ý nghiến nghiến răng, không phải là nằm mơ ăn trộm đấy chứ, thiếu chút nữa Hỉ nhi bật cười, sửa sang lại góc chăn cho Kiếm Vô Ý một lần nữa rồi xách đèn mẫu đơn ra khỏi phòng.
Kế tiếp là đến gian phòng của Nhị thiếu gia Kiếm Vô Tâm, vừa vào phòng Hỉ nhi liền phát hiện có cái gì đó không đúng, đi đến vén chăn lên, quả nhiên bên trong chỉ có gối, chiếc chăn được cuốn chặt để lừa gạt người khác, nếu là người thật thì đã sớm chết ngạt rồi, Nhị thiếu gia chắc lại chạy đi tìm cô nương nào đó ngủ qua đêm rồi, Hỉ nhi thở dài, ngày mai mình lại phải bẩm báo tin tức bất hạnh này với Đại thiếu gia, có lẽ phải chọn lúc tâm tình của hắn tốt mới được........... Mà lòng hắn có lúc nào thoải mái sao?
Bây giờ chỉ còn lại gian phòng của Đại thiếu gia Kiếm Vô Danh, Hỉ nhi xách đèn lồng đi đến, trên giường Kiếm Vô Danh sạch sẽ, chăn gối cũng được bày biện chỉnh tề, hôm nay hắn lại không ngủ. Gần đây Kiếm Vô Danh thường như vậy, Hỉ nhi biết phải đi nơi nào tìm hắn, men theo con đường trải đá, Hỉ nhi đi đến phòng lò luyện chuyện dụng của Kiếm Vô Danh, từ bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong phòng lò luyện còn có ánh sáng của đèn dầu, quả nhiên lại đang ở nơi này.
Trong lúc Kiếm Vô Danh làm việc thường rất ghét bị quấy rầy, Hỉ nhi không gõ cửa, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy lửa trong lò đang cháy hừng hực, Kiếm Vô Danh ngồi bên cạnh, tay đặt trên tảng đá bên cạnh đang đỡ lấy cằm, ánh mắt nhắm lim dim. Thật là, nếu mệt mỏi không phải nên đi ngủ sao, làm gì thì cũng nên quan tâm đến thân thể mình chứ, mặc dù bên cạnh có lò lửa, ngủ như vậy vẫn sẽ lạnh, cũng may là mình khoác áo dày đến đây, Hỉ nhi cởi áo khoác ngoài ra, nhẹ nhàng đi đến bên người Kiếm Vô Danh, đem áo khoác phủ lên người Kiếm Vô Danh.
Kiếm Vô Danh dù không biết võ công, nhưng cảm giác cũng rất nhanh nhạy, hắn tỉnh lại, quay đầu nhìn thấy Hỉ nhi đang đứng bên cạnh mình.
"Hôm nay lại là ngươi trực đêm sao? Ta có cảm giác thời gian gần đây đều là ngươi trực đêm, có phải các nàng ấy bắt nạt ngươi, ngại không muốn ra ngoài nên giao việc này lại cho ngươi?" Kiếm Vô Danh nói.
"Phương tỷ tỷ bị trúng gió nên gần đây bụng dạ tỷ ấy không thoải mái, Kiều tỷ tỷ thì bị thương ở chân, chỉ có thân thể của ta là tốt nhất, là ta chủ động muốn giúp các nàng ấy trực đêm." Hỉ nhi vội vàng giải thích.
"Thân thể ngươi thật sự tốt sao? Có trèo xuống cái thang cũng ngã." Kiếm Vô Danh không đồng ý nói.
Nhớ đến tình hình ngày hôm đó, Hỉ nhỉ đỏ bừng mặt, ngày đó nàng và mấy nha hoàn khác cũng nhau thả diều trong sân, trước kia nàng chưa từng thả diều, diều bị mắc ở trên mái, vì vậy mới đến kho mượn cái thang để trèo lên lấy diều, không ngờ lại trượt chân ngã xuống, vừa đúng lúc Kiếm Vô Danh đi qua, dùng thân thể trực tiếp đón được nàng, lúc ấy cả người nàng đè lên người Kiếm Vô Danh, mỗi lần nhớ đến chuyện đó đều cảm thấy vô cùng mất thể diện.
"Cái đó............ Ta từ nhỏ đã làm việc nặng quen, mệt mỏi một chút cũng không có gì, thân thể ngươi quý giá, làm sao có thể không ngủ được." Hiếm khi thấy được Hỉ nhi đối với khuôn mặt lạnh như băng của Kiếm Vô Danh nói được những lời như vậy, nàng rất lo lắng cho thân thể của hắn.
"Ngươi còn nhớ cuộc chiến năm đó của hoang mạc và Trung Nguyên không? Khi đó ngươi còn quá nhỏ tuổi, khẳng định không biết được, mỗi lần chiến tranh loạn lạc lại càng cần vũ khí, chính lúc đó Tố Vấn xuất hiện, đáng tiếc vị tiền bối kia còn chưa hoàn thành được tâm nguyện cuối cùng thì lại ốm chết, gần đây trên giang hồ rất không thái bình, ta có dự cảm, lại sắp phát sinh biến cố, càng đến lúc loạn thế càng cần binh khí tốt, ta, cũng muốn làm ra một thanh kiếm giống như Linh Khu." Kiếm Vô Danh hết sức nghiêm túc nói.
Hỉ nhi biết lý tưởng của Kiếm Vô Danh, phải nói đây chính là nguyện vọng của gia tộc đi, hy vọng của Đại thiếu gia chính là như thế, Tam thiếu gia cũng như thế, ngay cả Nhị thiếu gia không có dáng vẻ nghiêm chình trong lúc rèn kiếm cũng dường như thay đổi thành người khác.
"Dạ, nhất định ngươi sẽ tạo ra được một thanh kiếm mà có thể khiến người đời xưng tụng nó là danh kiếm, ta đi pha trà cho ngươi." Hỉ nhi nói.
"Cám ơn." Kiếm Vô Danh đáp lại, đây là cảm giác vui sao, trên khuôn mặt thoạt nhìn có vẻ đang tức giận dường như có chút ôn hòa.
Diêm Minh lên đường đến Trung Nguyên, Nam Cung Lạc Lạc không biết hắn lên đường đến Trung Nguyên có mục đích gì, nàng chỉ biết đây chính là cơ hội tốt của nàng, nàng chưa bao giờ buông tha việc đi tìm thân thế của mình, đáp ứng Diêm Minh trở về Minh Vực, nàng không dám tự tiện bỏ trốn, lần trước nàng chạy trốn khỏi Minh Vực, mấy thủ vệ và thị nữ đều bị Diêm Minh chặt đầu, nàng không muốn vì mình mà hy sinh thêm bất kỳ người nào nữa, lần này đối với nàng chính là một cơ hội tốt, Diêm Minh muốn đến núi Cực Nhạc, núi Cực Nhạc nằm ở phía bắc, Diêm Minh muốn đến đó cũng phải mất vài ngày, nàng chỉ muốn đến núi Võ Đang mà thôi, có thể trở về trước khi Diêm Minh quay về Minh Vực, như vậy hắn sẽ không giận chó đánh mèo bất kỳ ai.
Sau khi Diêm Minh đi, Nam Cung Lạc Lạc liền trở nên lén lén lút lút, Diêm Minh biết rõ tính tình thiện lương của nàng, biết nàng không dám chạy, cho nên cũng không phái người canh chừng nàng. Vì để che giấu tai mắt người khác, Nam Cung Lạc Lạc cũng không mang theo hành lý, chỉ mang theo mấy món đồ trang sức Diêm Minh mua cho nàng mà nàng hết sức quý trọng, lúc ra khỏi đây còn có thể dùng đến. Ở hành lang trong Minh Vực, Nam Cung Lạc Lạc gặp được Lệ Cơ, một trong số sáu đạo chủ - vua Tu La, thủ hạ của Diêm Minh. Nam Cung Lạc Lạc sợ hãi nhìn nàng, nàng có chút sợ nữ nhân này, mặc dù dáng dấp nàng ta rất đẹp, nhưng chung quy lại Nam Cung Lạc Lạc vẫn cảm thấy nàng là bọ cạp đội lốt người, bởi vì nàng bị nàng ta mang vào phòng của một người đàn ông không cho ra ngoài.
Vòng eo Lệ Cơ uốn éo, quyến rũ đi vòng quanh người Nam Cung Lạc Lạc một lúc rồi dừng lại, dùng dáng người làm cho người khác mê dại tà mị nói: "Chủ nhân không có ở đây, vật chơi không chịu được cô đơn nên muốn một mình ra ngoài tản bộ sao."
Những lời này, Nam Cung Lạc Lạc nghe vào rất không thoải mái, nàng không dám phản bác, chỉ cúi đầu, cũng không dám nghiêng đầu đi đâu, nàng vẫn cảm thấy nữ nhân này không có một chút sợ hãi nào đối với Diêm Minh, nàng ta sẽ không để ý mặt mũi của Diêm Minh, hơn nữa....... chung quy lại nàng cảm thấy nữ nhân đáng sợ này rất muốn giết mình.
Dường như Lệ Cơ đã nhìn thấu suy nghĩ của Nam Cung Lạc Lạc, móng tay đỏ sẫm khẽ nâng cằm nàng lên: "Ngươi có biết là Diêm Minh đã giết trượng phu của ta? Ta cũng nên giết ngươi mới đúng, như vậy mới công bằng."
Nam Cung Lạc Lạc trợn to hai mắt, phảng phất thấy Lệ Cơ giống như một con quỷ kinh khủng.
Lệ Cơ diễm lệ cười mị hoặc cười một cái: "Lừa ngươi đó, dù sao ta cũng không thương hắn nhiều lắm, chết thì cũng chết rồi." Lệ Cơ cười quyến rũ, buông Nam Cung Lạc Lạc ra, lắc mông quay đi, Nam Cung Lạc Lạc nhìn bóng lưng của nàng, sau này thật sự không muốn nhìn thấy nữ nhân này một lần nữa.
"Ngươi không sao chứ?" Một giọng nam dịu dàng cất lên.
Nam Cung Lạc Lạc quay đầu lại, nhìn thấy trước mặt là một nam tử văn nhã, bề ngoài chừng ba mươi tuổi, mặc một bộ đồ màu xanh, người đàn ông này cũng là một trong sáu đạo chủ của Diêm Minh, đạo chủ nhân đạo Mặc Thanh Sam. Mặc Thanh Sam chính là người mà Nam Cung Lạc Lạc tiếp xúc nhiều nhất trừ Diêm Minh, nghe nói trước kia hắn là đệ tử Võ Đang, có lẽ đều là người Trung Nguyên nên Mặc Thanh Sam là người duy nhất của Minh Vực khiến thần kinh của Nam Cung Lạc Lạc không khẩn trương, hắn luôn có dáng vẻ tao nhã lễ độ, điều Nam Cung Lạc Lạc khó hiểu nhất chính là người như thế làm sao lại xuất hiện ở Minh Vực.
"Không, ta không sao." Nam Cung Lạc Lạc cuống quýt trả lời.
"Tiểu Lệ, nàng ý có chút tùy hứng, ta thay nàng bồi lễ với ngươi." Mặc Thanh Sam nho nhã nói.
"Không sao." Nam Cung Lạc Lạc vội vàng nói, tiểu Lệ dĩ nhiên là ám chỉ Lệ Cơ, chung quy lại cảm thấy có chút kỳ lạ, người như Mặc Thanh Sam làm sao lại có giao tình với Lệ Cơ, thật là một tổ hợp kỳ lạ.
"Đi đường nhớ cẩn thận." Đi trước, Mặc Thanh Sam nhỏ giọng nói bên tai Nam Cung Lạc Lạc.
Nam Cung Lạc Lạc kinh ngạc trợn tròn hai mắt, người đàn ông này như thế nào mà lại có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, bị người khác dòm ngó nội tâm mà không có cảm giác chán ghét, quả nhiên, những quái vật như vậy cần phải sống ở Minh Vực.
Nhớ đến kinh nghiệm một lần chạy trốn, lần này chạy trốn có thể nói là quen cửa quen lối, đến địa giới của Trung Nguyên đem bán đồ trang sức trên tay cũng có thể thuê một chiếc xe ngựa ở trạm dịch trực tiếp đi lên núi Võ Đang, Nam Cung Lạc Lạc cầm thật chặt miếng ngọc màu đen khắc hình chim ưng trước ngực, lần này nhất định nàng phải biết rõ nàng có phải là hậu nhân của nhà Nam Cung hay không.
Trên đỉnh núi Cực Nhạc, Tiết Tình và Lệnh Hồ Quất Lâm đứng đối mặt với nhau.
Lệnh Hồ Quất Lâm nói: "Ta đã từng nói qua, đề nghị lúc trước của ngươi cũng rất tốt, nếu ngươi là ta, ngươi chính là ta, đại hiệp nên có mỹ nhân làm bạn, xem dáng vẻ của ngươi cũng không tệ lắm, ta quyết định sẽ cưới ngươi."
"Ngươi nói cái gì?" Tiết Tình nghi ngờ tai mình nghe nhầm.
"Ta nói, bên người đại hiệp luôn có một mỹ nhân, mặc dù tính tình ngươi ác liệt, phẩm chất lại thấp kém, hèn hạ vô sỉ, giảo hoạt hạ lưu, giống như Nhị tỷ sẽ không ai thèm cưới, nhưng nhìn dáng vẻ của ngươi có chút gì đó, cho nên ta sẽ cưới ngươi." Lệnh Hồ Quất Lâm kiên nhẫn lặp lại một lần nữa,
"Ta có thể cự tuyệt không?"
"Không thể"
"Ta lại càng phải cự tuyệt, bất kỳ kẻ nào cũng đừng hy vọng có thể cướp ta từ bên cạnh hắn." Tiết Tình kiên định nói, lời nói này có chút gì đó không được tự nhiên.
"Mới vừa rồi ngươi còn nói là phải gả cho ta! Nói không giữ lời! Mới không ai thèm lấy ngươi! Không ai thèm lấy!" Lệnh Hồ Quất Lâm bị Tiết Tình chọc giận.
"Những cuốn tiểu thuyết mà đại ca ngươi mua cho ngươi có lẽ đều đã cũ rồi đi, hiện tại đã từ lâu không còn lưu hành đại hiệp xứng với mỹ nhân, mỗi một người bên cạnh đều có một Ultraman yên lặng đánh tiểu quái thú, bên người mỗi đại hiệp đều thủ lĩnh âm thầm dẹp bỏ cường đạo, bây giờ ngươi còn nhỏ, tương lai nhất định sẽ có một thủ lĩnh thuộc về ngươi." Tiết Tình khích lệ vỗ vỗ vai Lệnh Hồ Quất Lâm.
"Ngươi đang nói cái gì? Là tiếng địa phương sao? Ta nghe không hiểu?" Lệnh Hồ Quất Lâm nghi ngờ hỏi.
Tiết Tình tà mị cười một tiếng: "Ngươi chỉ là phàm phu tục tử làm sao có thể nghe hiểu lời ta nói, ta còn có ngôn ngữ cao siêu hơn, ABCDEFGHIJKL..................VWXYZ, như thế nào, còn khó hiểu hơn đúng không."
"Đây có lẽ chính là chứng bệnh điên thỉnh thoảng tái phát như đại ca nói, không sao, nhìn dáng dấp ngươi đẹp mắt nên ta có thể chịu được." Lệnh Hồ Quất Lâm nhíu mày một cái nói.
"Thật ra thì ta đã mang thai con người khác." Tiết Tình bày ra một dáng vẻ vô cùng đau đớn nói.
"Mặc dù ca ca nói không thể lấy nữ nhân mang theo con chồng, nhưng nhìn dung mạo xinh đẹp của ngươi, ta có thể chịu được." Chân mày Lệnh Hồ Quất Lâm nhíu chặt hơn nói.
"Ta bị hôi nách."
"Ta tìm đại phu chữa trị cho ngươi."
"Ta bị bệnh nấm chân."
"Ta có thể chịu đựng được."
"Ta đi nhà xí xong không rửa tay"
"Ta sẽ đốc thúc ngươi sửa lại."
"Thật ra thì.......... Ta là nam" Cuối cùng Tiết Tình phải xuất ra chiêu cuối cùng.
Chân mày Lệnh Hồ Quất Lâm nhíu chặt lại, câm nín nửa ngày rồi mới nói: "Cái này............ Ta không tiếp thụ nổi."
"Hoan hô!" Tiết Tình hô lên, tiểu hài tử mà lại muốn đấu với nàng sao, cái gì gọi là yêu tinh thụ trứng, cái gì gọi là ăn dưa chuột, nàng đều biết cả! Cái gì gọi là tinh thần kiên trì của nữ thanh niên thế kỷ hai mươi mốt, nàng chính là ví dụ điển hình nha!
"Ngươi ở nơi này, đã lấy được Linh Khu rồi sao!" Lưu Huỳnh từ đàng xa đi lại nói.
"Dĩ nhiên, còn không nhìn xem là ai đã ra tay." Tiết Tình kiêu ngạo nói.
Lệnh Hồ Quất Lâm suy tư trong chốc lát liền nói: "Vừa rồi ngươi nói là đang mang thai, là của hắn sao.........."
Lời của Lệnh Hồ Quất Lâm còn chưa nói hết, Tiết Tình đã hung hăng đánh một đấm xuống đỉnh đầu hắn, đau đến mức hắn không thể nói chuyện được nữa.
"Ngươi là cái đồ nữ nhân thô lỗ hung tàn! Giống như Nhị tỷ! Không ai thèm lấy các ngươi! Không ai thèm lấy!" Lệnh Hồ Quất Lâm rống lên.
Tiết Tình nheo mắt làm mặt quỷ với hắn: "Linh Khu là của ta rồi, sau này không lấy chồng ta cũng sẽ vui vẻ." Dứt lời liền dắt Lưu Huỳnh đi, quăng tức giận đến bốc khói của Lệnh Hồ Quất Lâm ra sau.
"Chung quy lại ta cảm thấy ngươi đã hồ ngôn loạn ngữ với hắn cái gì đó." Lưu Huỳnh nói.
Tiết Tình nghiêm mặt nói: "Có phải ngươi là nữ giả trang nam không? Chỉ có trực giác của nữ nhân mới chuẩn xác như vậy."
"Hắc, bàn về khả năng ngụy biện ta vĩnh viễn không thể so sánh với ngươi." Lưu Huỳnh trêu chọc nói.
"Tiểu tử, đàng hoàng một chút đi, thuốc giải của ngươi vẫn đang ở trong tay ta." Tiết Tình sờ cẳm Lưu Huỳnh một cái nói.
"Được được, mọi lời nói của ngươi chính là thánh chỉ đối với ta, cho dù có bảo ta hái sao trên trời, ta cũng không thể từ chối." Lưu Huỳnh cười ôn hòa nói.
Nhìn thấy nụ cười của Lưu Huỳnh, gương mặt của Tiết Tình nóng lên, nhưng ngoài miệng vẫn không buông tha: "Nói ít thôi, ngươi cho rằng là mình đang đọc diễn văn sao, ta bắt ngươi hái trăng, không phải ngươi sẽ bưng ngay chậu nước ra sao, mánh khóe này đã sớm bị ta nhìn thấu rồi, kiến thức của ngươi có thể rộng hơn ta sao, đừng cho rằng có thể lừa ta, bảo ngươi hái sao cho ta, ngươi có thể hái xuống sao?"
"Ở đây chờ ta một chút, đừng đi đâu." Lưu Huỳnh nói với Tiết Tình, để nàng đứng tại chỗ chờ, còn một mình mình thì chạy đi mất.
Chỉ lát sau, Lưu Huỳnh mang theo một chậu nước quay về, đặt cách Tiết Tình một khoảng.
"Không cần đâu, thật sự định lấy cái bóng trong nước để lừa ta sao? Phản chiếu lại ánh trăng còn tạm được, còn sao thì nghe vẻ hơi khó khăn đây." Tiết Tình mất hứng nói.
Lưu Huỳnh rút Tố Vấn bên hông ra, thân kiếm trắng noãn dưới ánh trăng tỏa ra những vầng sáng lung linh nhàn nhạt, mũi kiếm cũng ánh lên những tia hàn quang trong trẻo.
"Ách, ta nói đùa thôi, không phải ngươi định dùng cái này giết ta diệt khẩu đấy chứ!" Tiết Tình giơ hai tay......qua đỉnh đầu cầu xin tha thứ.
Thân kiếm Lưu Huỳnh vẽ nên một đường cong duyên dáng, mũi kiếm như không hề luồn vào bên trong nước, khơi mào những bọt nước nhỏ li ti, vì tốc độ kiếm của hắn cực cao mà lực đạo lại nhẹ nên những bọt nước bị đánh tan văng lên cao trong không trung, một kiếm, hai kiếm, ba kiếm, bốn kiếm,........... Lưu Huỳnh không ngừng khơi mào những bọt nước từ trong chậu lên, những bọt nước nhỏ li ti được ánh trăng chiếu vào, sáng lấp lánh như sao.
Tiết Tình thấy thế sợ ngây người, khóe miệng không tự chủ được nhếch lên cười, cười vô cùng rực rỡ, trong lòng cũng đang gào thét, lão thiên gia, không nên để cho nàng được hạnh phúc như vậy! Tốt đẹp như vậy lại khiến nàng không nói được câu nào, nàng sẽ không nhịn được muốn báo thù xã hội a!
Nếu như hiện tại nàng đi đến ôm hắn, sẽ giống như lưu manh đùa bỡn sao? Sẽ bị đẩy ra sao? Không sao, bị đẩy ra thì sẽ tiếp tục nhào đến, càng đánh thì càng hăng, trăm trận trăm thắng. Có nhiều tâm niệm có cầu cũng không được, có bao nhiêu ái mộ lại càng không muốn xa rời, tất cả tình cảm rải rác trên mặt đất đang được trải ra một cách có nề nếp, khiến Tiết Tình đi về phía Lưu Huỳnh, ôm thật chặt lấy hắn.
Hắn không đẩy ra, cũng không ôm lại nàng, chẳng qua là lẳng lặng đứng yên chịu đựng cái ôm của nàng, những bọt nước trên đất bị ngọn núi Cực Nhạc đầy tuyết phủ nuốt hết, ánh trăng sáng tỏ giống như một tầng khăn mỏng che đi tất cả, che đi nhiệt độ ấm áp của nhau, nhiệt độ ấm áp của ban ngày, của mặt đất, nhớ lại sự ấm áp đó, còn nhớ đến ngày đầu tiên khi xuyên qua, người cầm kiếm mặc y phục trắng này hỏi mình "Ngươi có khỏe không?", tình cờ bắt gặp lúc hắn đang tắm, thiếu chút nữa bị hắn giết chết vì xấu hổ, đối mặt với Diêm Minh, hắn có thể vì mình mà không ngần ngại vứt kiếm xuống, chịu đựng cả mười hai kiếm mà một câu cũng không oán hận, lần đầu tiên nhìn thấy thi thể có hắn ở bên cạnh, lần đầu tiên giết người cũng có hắn ở bên cạnh, lúc Nhị sư huynh chết cũng có hắn bên cạnh, lúc Kiển Điệp chết cũng có hắn bên cạnh, ngay cả khi khóc hắn cũng ở bên cạnh nàng, khi cười cũng có hắn bên cạnh, hắn chẳng qua giống như trăng sáng dịu dàng bồi bạn với nàng, lại dường như trở thành một ánh mặt trời ấm áp không cách nào có thể xa rời, tin cậy, không muốn rơi vào cuối đường chân trời, không muốn mặt trời vì ánh mắt của nàng mà ném nàng vào bóng tối.
"Tốt lắm! Chúc ngủ ngon!" Đột nhiên Tiết Tình buông Lưu Huỳnh ra nói, chạy như điên về phòng của mình, khóa chặt cửa lại sau đó dựa vào cánh cửa, không ngờ nước mắt đã rơi đầy mặt: " Lưu Huỳnh, những điều ủng hộ trước kia có bao nhiêu điều ngươi vì ta mà làm, ta muốn đối xử với ngươi giống như trước kia, nhưng cuối cùng liệu ta có thể đối xử với ngươi trước kia hay không?"
Tiết Tình theo cánh cửa ngồi chồm hỗm xuống, hai cánh tay bắt chéo ôm chặt lấy thân mình, chung quy lại cảm thấy thân thể đã lạnh run, là do đứng trong tuyết lâu nên cảm lạnh sao, lạnh quá, lạnh đến mức giống như tượng muốn cử động cũng không động được, lục phủ ngũ tạng như đóng thành băng, Tiết Tình cảm giác mình sắp chết đến nơi, lạnh đến mức ngất đi.
Sáng hôm sau, Tiết Tình tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm bên cửa, thân thể đã không lạnh như trước, chẳng lẽ là cảm lạnh bộc phát? Tới như này cũng quá nhanh mà đi qua cũng nhanh, chẳng lẽ là nhãn hiệu Lưu Tường sao?
Nếu đã lấy được Linh Khu thì cũng nên trở về để cho người cung Côn Luân vừa hâm mộ vừa ghen tị với mình mới được, Tiết Tình đặt Linh Khu trong bọc hành lý, bên hông vẫn cầm Thanh Vân kiếm, thân kiếm của Linh Khu quá mềm nhũn, mọi người đều nói nó là thiên hạ đệ nhất kiếm, nhưng căn bản không có cách nào có thể sử dụng nó a, nhiều lắm là có thể thay thế một cây roi da trên giường để tăng thêm tình thú, cầm nó để giết người, người khác còn không cho là đùa bỡn sao.
Gặp Lưu Huỳnh, Tiết Tình có chút lúng túng, nhưng Lưu Huỳnh lại không có phản ứng đặc thù gì, tối hôm qua hắn không phải đã uống rượu đấy chứ, có lẽ là đã quên hết chuyện hôm qua rồi. Hai người chào tạm biệt với huynh muội Lệnh Hồ, Lệnh Hồ Quất Lâm nhìn thấy Tiết Tình liền than thở, cảm thấy tiếc hận cho dáng dấp Tiết Tình tốt như vậy sao lại là đàn ông.
Tiết Tình và Lưu Huỳnh vừa đi xuống núi thì dường như Lệnh Hồ Quất Lâm nghĩ đến cái gì, chạy đến bên vách đã bên đường lên núi lễ Phật hô to: "Ngươi lừa ta! Ngươi có thai thì làm sao có thể là nam nhân được!"
Đáng tiếc là Tiết Tình không nghe thấy, nếu như nàng nghe thấy, nhất định sẽ dùng những lời nói sờ sờ lên đầu Lệnh Hồ Quất Lâm nói: "Ngươi còn nhỏ nên không biết có cái loại đồ vật gọi là nam nam sinh tử."
Đi đến chân núi, chân Tiết Tình cũng đau đau, để cho Lưu Huỳnh đến trấn trên mang xe đến, còn mình thì an vị ngồi chờ dưới chân núi.
Sau khi Lưu Huỳnh đi, Tiết Tình ngồi một mình trên mặt tuyết, nhàm chán vẽ lên tuyết.
"Lâu rồi không thấy, ngược lại xem ngươi rất nhàn nhã." Một giọng nói ta mị cất lên.
Tiết Tình ngẩng đầu lên, ngũ quan trở nên vặn vẹo, Diêm Minh, đại gia ngươi không phải là X lạnh đạm sao! Tại sao lại muốn đến nơi này!
/78
|