Edit: Ying
Căn phòng để Linh Khu là một căn phòng thạch bích bình thường, trống rỗng, riêng chính giữa tường có treo một thanh kiếm, vỏ kiếm màu đồng so với đồ bày ra ở những lò rèn bình thường không có gì khác biệt, thậm chí không tinh tế bằng thanh đoản kiếm mà Tiết Tình cất trong tay áo, gần như thô ráp đến nỗi không giống với đồ vật mà tổ tiên của Đoạn Kiếm Sơn Trang làm ra. Ở trong lòng Tiết Tình, trước tiên không nói Linh Khu nên có bao nhiêu hoa lệ, ít nhất phải là tác phẩm điêu khắc tinh thế hạng sang, thanh kiếm trước mắt này ném ở trên đường cái cũng không có người nhặt .(thạch bích: đá)
". . . . . . Tiền bối, có phải ngươi tìm lộn phòng rồi không ? Không giống như trong tưởng tượng của ta." Tiết Tình chần chờ hỏi Lệnh Hồ Thần Quang.
"Ngươi lấy kiếm xuống xem một chút." Lệnh Hồ Thần Quang lòng tin mười phần nói.
Tiết Tình lấy kiếm từ trên tường xuống, dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa ngã nhào, so với thanh kiếm bình thường nhẹ hơn rất nhiều, cũng chỉ nặng bằng một phần mười Thanh Vân kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, vừa nhìn qua còn tưởng không có thân kiếm, nhìn kỹ thì trên chuôi kiếm đúng là có thân kiếm , chỉ là chất liệu vô cùng óng ánh trong suốt, không nhìn kỹ còn tưởng rằng trong suốt.
"Đây là Linh Khu?" Tiết Tình chưa từng thấy qua kiếm như vậy, không nhìn ra chất liệu, xem ra giống như thuỷ tinh vừa đụng mạnh sẽ vỡ, đồ chơi này có dùng để chém người sao?
Lưu Huỳnh cũng đến gần nhìn kiếm trong tay Tiết Tình, ngón tay dài nhỏ ấn xuống giữa kiếm Linh Khu, thân kiếm Linh Khu lại theo lực ngón tay Lưu Huỳnh cong thành nửa vòng tròn.
"Thật là dẻo dai." Lưu Huỳnh nói.
"Linh Khu, thiên hạ chí nhu chi kiếm, là khắc tinh duy nhất của tà mị thần công." Lệnh Hồ Thần Quang yêu thương vuốt ve thân kiếm Linh Khu.
Tiết Tình cầm kiếm lại càng lo lắng, thanh kiếm này mềm như vậy, cắt được tiểu JJ của Diêm Minh o0o sao?
"Này, thanh kiếm này, cho ta?" Tiết Tình hỏi Lệnh Hồ Thần Quang.
"Không được, bởi vì. . . . . ."
Đang nói chuyện, cửa bị một cước đá văng, một bé trai mười tuổi đứng ờ cửa ra vào, trợn mắt nhìn chằm chằm ba người trong phòng: "Linh Khu là của ta!"
Tiểu Nam Hài thở phì phò chạy tới muốn cướp kiếm trên tay Tiết Tình, Tiết Tình thật vất vả mới tìm được Linh Khu, dĩ nhiên không dễ dàng giao ra, liều chết nắm Linh Khu không buông, hai người cùng nắm Linh Khu không chịu buông tay, giống như kéo co giằng đi giằng lại không ai nhường ai. Thân thể Tiết Tình bởi vì luyện võ, sức lực so với người thường lớn hơn, một đứa trẻ mười tuổi có thể chống đối sức lực của nàng, người của đỉnh núi này có phải ai cũng đều có quái lực hay không!
"Đệ đệ, còn không buông tay, Tiết cô nương là khách đưa rượu Hoài Xuân tới, quên đạo đãi khách của tộc Lệnh Hồ chúng ta rồi hay sao?”. Lệnh Hồ Thần Quang chặn lại rồi nói, kéo bé trai vừa đến, nói xin lỗi với Tiết Tình: "Đây là đệ đệ ta Lệnh Hồ Quất Lâm, hắn là nhỏ nhất trong nhà, bình thường có thói quen kiêu căng, làm hai vị chê cười."
Đạo đãi khách của tộc Lệnh Hồ. . . . . . đạo lý phải là có rượu mới gặp khách này. . . . . . Cũng coi như không có nhiều lễ phép đi.
"Linh Khu là của đệ! Đệ không cho nàng!" Lệnh Hồ Quất Lâm vẫn thở phì phò nói.
Tiết Tình sẽ không coi lời đứa trẻ nói coi là thật, cố ý đùa Lệnh Hồ Quất Lâm nói: "Tại sao không cho ta? Nói lý do."
"Ta là đại hiệp, đại hiệp nên xứng kiếm tốt, Linh Khu là của ta, ai cũng không cho, đại ca, ca đồng ý đem Linh Khu để lại cho đệ!" Lệnh Hồ Quất Lâm tức giận nhìn Lệnh Hồ Thần Quang.
Lệnh Hồ Thần Quang dùng một ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nhỏ giọng lầm bầm: "Không phải đệ cứ làm phiền ta, ta chẳng qua muốn tìm chút yên tĩnh."
"Nữ hiệp cũng có thể xứng kiếm tốt, ta là nữ hiệp, ta cũng muốn Linh Khu." Tiết Tình làm cái mặt quỷ hướng Lệnh Hồ Quất Lâm.
Lưu Huỳnh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thế nào lại so đo cùng đứa bé.
Lệnh Hồ Quất Lâm giận đến mặt cũng đỏ lên : "Nữ nhân dã man không hiểu chuyện! nhất định không ai thèm lấy ngươi! Khẳng định không ai thèm lấy! Sẽ giống nhị tỷ!"
"Đệ đệ, đệ nói người nào không ai thèm lấy?"
Sau kưng Lệnh Hồ Quất Lâm truyền đến thanh âm lạnh lẽo, Tiết Tình hoàn toàn có thể nhìn thấy Lệnh Hồ Chân Thải cao gầy đang đứng sau lưng hắn, hung ác vẻ mặt này. . . . . . Thật sự sẽ không ai thèm lấy. `\(o.o)/’
"Đại hiệp nên ý nghĩ thẳng thắn, nếu bị tỷ nghe thấy, muốn chém giết muốn róc thịt tùy tỷ." Lệnh Hồ Quất Lâm nghểnh cổ hiên ngang nói.
"Xin lỗi, đệ đệ làm hai vị thêm phiền toái rồi, ta sẽ dẫn trở hẳn về ‘ giáo dục ’ cho tốt ." Lệnh Hồ Chân Thải nói, một cánh tay xốc Lệnh Hồ Quất Lâm lên, giống như hắn là cặp tài liệu mang hắn đi ra ngoài, Lệnh Hồ Quất Lâm liều mạng giãy giụa, vẫn không quên kêu khóc: " Linh Khu của ta! Linh Khu của ta!"
"Chê cười chê cười, đệ đệ vẫn muốn làm đại hiệp, còn tự mình đem Linh Khu xác định làm bội kiếm của mình, Tiết cô nương cũng không cần quá lo lắng, ngươi bây giờ cầm theo kiếm chạy đi thật xa, khẳng định hắn không tìm được ngươi." Lệnh Hồ Thần Quang nói.
Tiết Tình quang minh chính đại đoạt lấy Linh Khu, tại sao giống như đi trộm gà mẹ vậy: "Như vậy không tốt đâu, hắn mới lớn như vậy, có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt với hắn hay không."
"Không sao, hắn sẽ cho rằng thân làm kiếm khách ngay cả kiếm của mình cũng không bảo vệ được, có lẽ sẽ từ đó không gượng dậy nổi coi thường mạng sống của mình, có lẽ sẽ đi sát thủ huyết bảng lấy ý nguyện ám sát ngươi làm mục tiêu phấn đâu, dù có chuyện gì sảy ra thì cùng lắm là như vậy không hơn." Lệnh Hồ Thần Quang vừa nói vừa ngáp.
Lông mày Tiết Tình mạnh mẽ lay động, ba con đường này không thể coi là “không hơn” được đi.
"Lưu Huỳnh, ta vừa nghe thấy gì mà coi thường mạng sống với cái gì mà đi làm sát thủ đúng không?" Tiết Tình lại hướng Lưu Huỳnh xác nhận lại một lần.
"Ừm, đạo làm kiếm khách, kiếm nặng tựa sinh mạng, khó được người như hắn tuổi nhỏ đã mang trong lòng kiếm đạo" Lưu Huỳnh tán thưởng nói.
"Các ngươi, các ngươi đều là người xấu! Không biết thanh thiếu niên thân thể khoẻ mạnh mới phát triên tốt được sao!" Tiết Tình khinh bỉ nhìn sự thờ ơ của hai ngừoi, trong Vô Cực, bởi vì một cái bánh bao mà Vô Hoan đối với khuynh thành luôn canh cánh trong lòng, đây chính là một thanh kiếm a, Lệnh Hồ Quất Lâm vì một thanh kiếm cả đời dốc sức đuổi giết nàng cũng không phải là không thể. Tiết Tình chạy ra cửa, nào Linh Khu x đi, trước đó, phải khiến tâm Lệnh Hồ Quất Lâm không oán nói đồng ý nhận nàng là chủ nhân quang minh chánh đại củaLinh Khu
Sauk hi Tiết Tình rời đi, trong kiếm thất trống rỗng chỉ còn lại hai người Lưu Huỳnh và Lệnh Hồ Thần Quang.
"Đây chính là khảo nghiệm của ngươi? Có phải x quá đơn giản hai người." Lưu Huỳnh không biến sắc nói với Lệnh Hồ Thần Quang.
"Đơn giản sao? Ngươi cũng không nên xem thường đệ đệ ta, nếu các ngươi không đến, ta thật sự tính giao Linh Khu cho hắn." Lệnh Hồ Thần Quang không rõ nguyên nhân cười cười nói, có phải chủ nhân Linh Khu hay không, để cho chính nàng đi thử nghiệm thôi.
Trong thính đường Kỳ Lân các, Tiêu Quy Ứng đang nghị sự cùng trình linh, một người thị vệ mang theo tin đi vào dâng lên cho Tiêu Quy Ứng.
"Thế nào?" Thấy Tiêu Quy Ứng sắc mặt của càng ngày càng kém, trình linh vội vã hỏi.
". . . . . . Kiều Dật Quân phái Võ Đang , bị đâm trọng thương." Lúc Tiêu Quy Ứng nói tên tuổi Kiều Dật Quân còn có chút lúng túng, người giang hồ đều biết trình linh vì bị Kiều Dật Quân từ hôn mà bị người đời đàm tiếu.
Trình linh cũng không thèm để ý trò cười này, chỉ ân cần hỏi: "Bị thương nghiêm trọng không?"
"Không thương tổn được mạng sống, nhưng cũng không nhẹ, lũ thích khách tới vì muốn lấy mạng hắn, lần này tránh thoát một kiếp." Tiêu Quy Ứng đáp.
"Là sát thủ Minh Vực phái đến sao?"
"Xem ra không giống."
"Trung Nguyên? . . . . . . Môn phái nào?" Trình linh nhíu chân mày, thật vất vả liên minh Trung Nguyên mới có chút khởi sắc, là ai ở thời điểm mấu chốt này dám sinh sự.
"Kiều Dật Quân nói, không nhìn ra môn phái, võ công chưa từng thấy qua."
vẻ mặt Trình linh trở nên kinh ngạc, vẻ mặt của Kiều Dật Quân mặc dù không bằng Tiết Tình, gia nhập làm môn hạ phái Võ Đang cũng đã hai mươi năm rồi, tự Ưu Đạo Nhân thường bế quan, hắn đều thay sư phụ đi lại trên giang hồ, mặc dù võ công của hắn không đáng sợ, đối với chiêu số võ công của các môn các phái luôn hiểu rõ, đột nhiên làm sao nhảy ra sát thủ một bang phái mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.
rất có thể Tiêu Quy Ứng cũng hiểu được vẻ mặt không dám tin của trình linh, nói: "Bản thân chuyện này cũng không đáng sợ như bậy, nhưng ta lo lắng là, Kiều Dật Quân là người thứ nhất, không phải người cuối cùng."
Thấy mây đen ở chân mày Tiêu Quy Ứng mãi không tan, trình linh an ủi hắn nói: "Binh đến tướng chắn, không có việc gì."
Cùng lúc đó, Diêm Minh đang ở Minh vực cũng nhận được đồng dạng tin tức.
"Ha ha, thú vị." Diêm Minh cười lớn nói.
"Chủ nhân, ngoại trừ người của ta sẽ còn có ai. . . . . ." An loa không nghĩ ra đáp án.
"Côn Luân cung có động tĩnh gì?" Diêm Minh hỏi.
"Vẫn rất an phận." An loa bẩm.
"Ngươi tin tưởng lão đầu kia sẽ đàng hoàng như thế sao?" khóe môi Diêm Minh nhếch lên nụ cười tà mị.
"Bọn họ quả thật không có bất kỳ hành động gì, thuộc hạ vẫn phái người giám sát." An loa trả lời.
"Chuyện này tạm thời không cần quan tâm, cho dù ai là người rat ay cũng làm ta rất vui, ta để ngươi giám sát Tiết Tình, có tin tức gì chưa?"
"Nàng và sư điệt lên núi Cực Nhạc, đên giờ vẫn chưa xuống."
"Xem ra Linh Khu 89% là ở trong tay tộc Lệnh Hồ, không trách được tai mắt cài ở Đoạn Kiếm Sơn trang không điều tra được gì." khóe miệng Diêm Minh treo nụ cười tà mị.
"Có muốn phái người đi không. . . . . ."
"Không cần, ta tự mình đi, tình cũ của ta và nàng cũng nên chấm dứt một chút." Diêm Minh nói xong, trong mắt một sát ý.
Tiết Tình đuổi theo Lệnh Hồ Quất Lâm, nhìn thấy Lệnh Hồ Chân Thải đang kẹp Lệnh Hồ Quất Lâm vào một gian phòng ốc, Tiết Tình đuổi kịp đến cửa, lại nghe thấy trong nhà truyền đến thanh âm “Bành bạch” đinh tai nhức óc, sau đó là tiếng nam đồng kêu khóc, Tiết Tình vội vàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Lệnh Hồ Chân Thải ngồi ở trên giường, để Lệnh Hồ Quất Lâm nằm ở trên chân mình, quần Lệnh Hồ Quất Lâm bị tuột đến chỗ đầu gối, lộ ra mượt mà tiểu PP, bên trên tiểu PP còn có một ấn kí mày hồng hồng tựa như năm ngón tay.(nam đồng : trẻ con là nam ~.~”)
Độ vang này, Tiết Tình còn tưởng rằng Lệnh Hồ Chân Thải muốn giết đệ đệ mình, vừa nhìn là loại tình cảnh này, đứng ở cửa miệng có chút lúng túng, Lệnh Hồ Quất Lâm nghiêng đầu nhìn thấy Tiết Tình, đầu tiên là ngẩn ngơ, hỏa tốc nhảy dựng lên kéo quần của mình, khuân mặt xuấy hổ giống như than nướng hồng, chỉ vào Tiết Tình rống giận: "Nữ nhân hấp tấp! không ai thèm lấy ngươi đấy! Không ai thèm lấy đấy!"
Lời nói giống nhau, lần thứ hai hắn mắng đối với Tiết Tình mà nói lực sát thương đã không còn, Tiết Tình mặt không thay đổi trả lời: "Ta định không ai thèm lấy sẽ gả cho ngươi."
Lệnh Hồ Quất Lâm đang tức giận tự nhiên cứng lại, mặt đang hồng chuyển trắng, trắng phờ phạc.
"Tiết cô nương, lại để ngươi chê cười, tiểu tử này”Tinh trùng lên não” một ngày không đánh liền ngứa da." Lệnh Hồ Chân Thải bồi lễ nói, dáng dấp nàng coi như mĩ lệ, vóc người cao gầy khoác y phục bằng lông ung dung mà mĩ lệ, từ trong miệng nàng nghe thấy từ "Tinh trùng lên não" cảm giác rất không thích hợp.
"Ta tới là hướng Quất Lâm tiểu đệ xin lỗi, quân tử không lên đoạt thứ người khác yêu thích." Tiết Tình nói.
ánh mắt của Lệnh Hồ Quất Lâm tỏa sáng : "Thật sao? Ngươi đem Linh Khu trả lại cho ta?"
Tiết Tình nói tiếp: "Ta còn chưa nói xong, bởi vì ta không phải quân tử, ta chuyên môn đoạt thứ người khác thích, làm cho ta khổ não là ta còn chút lương tâm, ta muốn để ngươi cam tâm tình nguyện nhường Linh Khu cho ta."
"Không thể nào, đã là đại hiệp thì phải “kiếm còn người còn, kiếm mất người vong”, ngươi muốn mang đi Linh Khu trừ phi ngươi chết, nếu không thì ta chết." Lệnh Hồ Quất Lâm ngẩng cao đầu nói.
Đúng là nên để Lệnh Hồ Thần Quang nói, tư tưởng của đứa nhỏ này quá dị dạng rồi.
"Đều do đại ca, ta nói đệ đệ nên biết chữ, bảo ca lúc xuống lúc mua về ít truyện này nọ, ca ca mua một đống Tiểu Thuyết Võ Hiệp, sau khi đệ đệ ta xem xong liền muốn trở thành đại hiệp." Lệnh Hồ Chân Thải nhức đầu nói.
"Cho nên ta mới muốn ngươi thành thân với ta nha, ngươi xem, Linh Khu là của ta, ta là của ngươi, không phải tương đương với Linh Khu vẫn là của ngươi sao." Tiết Tình đề nghị.
Lệnh Hồ Quất Lâm suy nghĩ một chút, dứt khoát cự tuyệt: "Không cần, đại ca nói tương lai gia sản đều là của ta, ngươi nhất định vì gia sản của ta mà đến."
Tiết Tình cả giận, mặc dù nàng đùa giỡn, bị cự tuyệt cũng rất căm tức, Đoạn Kiếm sơn trang người ta ngày nào cũng muốn cưới nàng a! Trẻ con căn bản không có khiếu thẩm mỹ, cãi lại nói: "Đồ cưới của ta phong phú hơn ngươi có được không, sư tỷ nói tương lai cả núi linh Vũ đều là của ta!"
Lệnh Hồ Chân Thải sờ cằm nói: "Đệ đệ, có thể suy nghĩ một chút, núi Linh Vũ nhất định cất giữ rất nhiều rượu ngon."
Lấy tuổi của Tiết Tình ở cổ đại cũng coi như là chiến sĩ còn thừa lại rồi, đệ đệ ngươi mới mười tuổi! Ngươi vì rượu để cho hắn cưới một bà cô già! Có nhân tính hay không a!
"Ta nhìn ra, ngươi cũng rất thích Linh Khu, nếu như vậy, ta cho ngươi một cơ hội." Lệnh Hồ Quất Lâm nhếch miệng không cam lòng nói.
"Ừ Ừ, cơ hội gì?" ánh mắt của Tiết Tình sáng lên, chỉ thiếu hai cái đuôi vẫy vẫy đằng sau nữa thôi.
"Tất nhiên danh kiếm xứng với cường nhân, chuyện ngươi có thể làm chỉ cần có thứ ta không làm được, ta sẽ đem nó tặng cho ngươi." Lệnh Hồ Quất Lâm nói.
Căn phòng để Linh Khu là một căn phòng thạch bích bình thường, trống rỗng, riêng chính giữa tường có treo một thanh kiếm, vỏ kiếm màu đồng so với đồ bày ra ở những lò rèn bình thường không có gì khác biệt, thậm chí không tinh tế bằng thanh đoản kiếm mà Tiết Tình cất trong tay áo, gần như thô ráp đến nỗi không giống với đồ vật mà tổ tiên của Đoạn Kiếm Sơn Trang làm ra. Ở trong lòng Tiết Tình, trước tiên không nói Linh Khu nên có bao nhiêu hoa lệ, ít nhất phải là tác phẩm điêu khắc tinh thế hạng sang, thanh kiếm trước mắt này ném ở trên đường cái cũng không có người nhặt .(thạch bích: đá)
". . . . . . Tiền bối, có phải ngươi tìm lộn phòng rồi không ? Không giống như trong tưởng tượng của ta." Tiết Tình chần chờ hỏi Lệnh Hồ Thần Quang.
"Ngươi lấy kiếm xuống xem một chút." Lệnh Hồ Thần Quang lòng tin mười phần nói.
Tiết Tình lấy kiếm từ trên tường xuống, dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa ngã nhào, so với thanh kiếm bình thường nhẹ hơn rất nhiều, cũng chỉ nặng bằng một phần mười Thanh Vân kiếm, rút kiếm ra khỏi vỏ, vừa nhìn qua còn tưởng không có thân kiếm, nhìn kỹ thì trên chuôi kiếm đúng là có thân kiếm , chỉ là chất liệu vô cùng óng ánh trong suốt, không nhìn kỹ còn tưởng rằng trong suốt.
"Đây là Linh Khu?" Tiết Tình chưa từng thấy qua kiếm như vậy, không nhìn ra chất liệu, xem ra giống như thuỷ tinh vừa đụng mạnh sẽ vỡ, đồ chơi này có dùng để chém người sao?
Lưu Huỳnh cũng đến gần nhìn kiếm trong tay Tiết Tình, ngón tay dài nhỏ ấn xuống giữa kiếm Linh Khu, thân kiếm Linh Khu lại theo lực ngón tay Lưu Huỳnh cong thành nửa vòng tròn.
"Thật là dẻo dai." Lưu Huỳnh nói.
"Linh Khu, thiên hạ chí nhu chi kiếm, là khắc tinh duy nhất của tà mị thần công." Lệnh Hồ Thần Quang yêu thương vuốt ve thân kiếm Linh Khu.
Tiết Tình cầm kiếm lại càng lo lắng, thanh kiếm này mềm như vậy, cắt được tiểu JJ của Diêm Minh o0o sao?
"Này, thanh kiếm này, cho ta?" Tiết Tình hỏi Lệnh Hồ Thần Quang.
"Không được, bởi vì. . . . . ."
Đang nói chuyện, cửa bị một cước đá văng, một bé trai mười tuổi đứng ờ cửa ra vào, trợn mắt nhìn chằm chằm ba người trong phòng: "Linh Khu là của ta!"
Tiểu Nam Hài thở phì phò chạy tới muốn cướp kiếm trên tay Tiết Tình, Tiết Tình thật vất vả mới tìm được Linh Khu, dĩ nhiên không dễ dàng giao ra, liều chết nắm Linh Khu không buông, hai người cùng nắm Linh Khu không chịu buông tay, giống như kéo co giằng đi giằng lại không ai nhường ai. Thân thể Tiết Tình bởi vì luyện võ, sức lực so với người thường lớn hơn, một đứa trẻ mười tuổi có thể chống đối sức lực của nàng, người của đỉnh núi này có phải ai cũng đều có quái lực hay không!
"Đệ đệ, còn không buông tay, Tiết cô nương là khách đưa rượu Hoài Xuân tới, quên đạo đãi khách của tộc Lệnh Hồ chúng ta rồi hay sao?”. Lệnh Hồ Thần Quang chặn lại rồi nói, kéo bé trai vừa đến, nói xin lỗi với Tiết Tình: "Đây là đệ đệ ta Lệnh Hồ Quất Lâm, hắn là nhỏ nhất trong nhà, bình thường có thói quen kiêu căng, làm hai vị chê cười."
Đạo đãi khách của tộc Lệnh Hồ. . . . . . đạo lý phải là có rượu mới gặp khách này. . . . . . Cũng coi như không có nhiều lễ phép đi.
"Linh Khu là của đệ! Đệ không cho nàng!" Lệnh Hồ Quất Lâm vẫn thở phì phò nói.
Tiết Tình sẽ không coi lời đứa trẻ nói coi là thật, cố ý đùa Lệnh Hồ Quất Lâm nói: "Tại sao không cho ta? Nói lý do."
"Ta là đại hiệp, đại hiệp nên xứng kiếm tốt, Linh Khu là của ta, ai cũng không cho, đại ca, ca đồng ý đem Linh Khu để lại cho đệ!" Lệnh Hồ Quất Lâm tức giận nhìn Lệnh Hồ Thần Quang.
Lệnh Hồ Thần Quang dùng một ngón tay ngoáy ngoáy lỗ tai, nhỏ giọng lầm bầm: "Không phải đệ cứ làm phiền ta, ta chẳng qua muốn tìm chút yên tĩnh."
"Nữ hiệp cũng có thể xứng kiếm tốt, ta là nữ hiệp, ta cũng muốn Linh Khu." Tiết Tình làm cái mặt quỷ hướng Lệnh Hồ Quất Lâm.
Lưu Huỳnh bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thế nào lại so đo cùng đứa bé.
Lệnh Hồ Quất Lâm giận đến mặt cũng đỏ lên : "Nữ nhân dã man không hiểu chuyện! nhất định không ai thèm lấy ngươi! Khẳng định không ai thèm lấy! Sẽ giống nhị tỷ!"
"Đệ đệ, đệ nói người nào không ai thèm lấy?"
Sau kưng Lệnh Hồ Quất Lâm truyền đến thanh âm lạnh lẽo, Tiết Tình hoàn toàn có thể nhìn thấy Lệnh Hồ Chân Thải cao gầy đang đứng sau lưng hắn, hung ác vẻ mặt này. . . . . . Thật sự sẽ không ai thèm lấy. `\(o.o)/’
"Đại hiệp nên ý nghĩ thẳng thắn, nếu bị tỷ nghe thấy, muốn chém giết muốn róc thịt tùy tỷ." Lệnh Hồ Quất Lâm nghểnh cổ hiên ngang nói.
"Xin lỗi, đệ đệ làm hai vị thêm phiền toái rồi, ta sẽ dẫn trở hẳn về ‘ giáo dục ’ cho tốt ." Lệnh Hồ Chân Thải nói, một cánh tay xốc Lệnh Hồ Quất Lâm lên, giống như hắn là cặp tài liệu mang hắn đi ra ngoài, Lệnh Hồ Quất Lâm liều mạng giãy giụa, vẫn không quên kêu khóc: " Linh Khu của ta! Linh Khu của ta!"
"Chê cười chê cười, đệ đệ vẫn muốn làm đại hiệp, còn tự mình đem Linh Khu xác định làm bội kiếm của mình, Tiết cô nương cũng không cần quá lo lắng, ngươi bây giờ cầm theo kiếm chạy đi thật xa, khẳng định hắn không tìm được ngươi." Lệnh Hồ Thần Quang nói.
Tiết Tình quang minh chính đại đoạt lấy Linh Khu, tại sao giống như đi trộm gà mẹ vậy: "Như vậy không tốt đâu, hắn mới lớn như vậy, có thể tạo thành ảnh hưởng không tốt với hắn hay không."
"Không sao, hắn sẽ cho rằng thân làm kiếm khách ngay cả kiếm của mình cũng không bảo vệ được, có lẽ sẽ từ đó không gượng dậy nổi coi thường mạng sống của mình, có lẽ sẽ đi sát thủ huyết bảng lấy ý nguyện ám sát ngươi làm mục tiêu phấn đâu, dù có chuyện gì sảy ra thì cùng lắm là như vậy không hơn." Lệnh Hồ Thần Quang vừa nói vừa ngáp.
Lông mày Tiết Tình mạnh mẽ lay động, ba con đường này không thể coi là “không hơn” được đi.
"Lưu Huỳnh, ta vừa nghe thấy gì mà coi thường mạng sống với cái gì mà đi làm sát thủ đúng không?" Tiết Tình lại hướng Lưu Huỳnh xác nhận lại một lần.
"Ừm, đạo làm kiếm khách, kiếm nặng tựa sinh mạng, khó được người như hắn tuổi nhỏ đã mang trong lòng kiếm đạo" Lưu Huỳnh tán thưởng nói.
"Các ngươi, các ngươi đều là người xấu! Không biết thanh thiếu niên thân thể khoẻ mạnh mới phát triên tốt được sao!" Tiết Tình khinh bỉ nhìn sự thờ ơ của hai ngừoi, trong Vô Cực, bởi vì một cái bánh bao mà Vô Hoan đối với khuynh thành luôn canh cánh trong lòng, đây chính là một thanh kiếm a, Lệnh Hồ Quất Lâm vì một thanh kiếm cả đời dốc sức đuổi giết nàng cũng không phải là không thể. Tiết Tình chạy ra cửa, nào Linh Khu x đi, trước đó, phải khiến tâm Lệnh Hồ Quất Lâm không oán nói đồng ý nhận nàng là chủ nhân quang minh chánh đại củaLinh Khu
Sauk hi Tiết Tình rời đi, trong kiếm thất trống rỗng chỉ còn lại hai người Lưu Huỳnh và Lệnh Hồ Thần Quang.
"Đây chính là khảo nghiệm của ngươi? Có phải x quá đơn giản hai người." Lưu Huỳnh không biến sắc nói với Lệnh Hồ Thần Quang.
"Đơn giản sao? Ngươi cũng không nên xem thường đệ đệ ta, nếu các ngươi không đến, ta thật sự tính giao Linh Khu cho hắn." Lệnh Hồ Thần Quang không rõ nguyên nhân cười cười nói, có phải chủ nhân Linh Khu hay không, để cho chính nàng đi thử nghiệm thôi.
Trong thính đường Kỳ Lân các, Tiêu Quy Ứng đang nghị sự cùng trình linh, một người thị vệ mang theo tin đi vào dâng lên cho Tiêu Quy Ứng.
"Thế nào?" Thấy Tiêu Quy Ứng sắc mặt của càng ngày càng kém, trình linh vội vã hỏi.
". . . . . . Kiều Dật Quân phái Võ Đang , bị đâm trọng thương." Lúc Tiêu Quy Ứng nói tên tuổi Kiều Dật Quân còn có chút lúng túng, người giang hồ đều biết trình linh vì bị Kiều Dật Quân từ hôn mà bị người đời đàm tiếu.
Trình linh cũng không thèm để ý trò cười này, chỉ ân cần hỏi: "Bị thương nghiêm trọng không?"
"Không thương tổn được mạng sống, nhưng cũng không nhẹ, lũ thích khách tới vì muốn lấy mạng hắn, lần này tránh thoát một kiếp." Tiêu Quy Ứng đáp.
"Là sát thủ Minh Vực phái đến sao?"
"Xem ra không giống."
"Trung Nguyên? . . . . . . Môn phái nào?" Trình linh nhíu chân mày, thật vất vả liên minh Trung Nguyên mới có chút khởi sắc, là ai ở thời điểm mấu chốt này dám sinh sự.
"Kiều Dật Quân nói, không nhìn ra môn phái, võ công chưa từng thấy qua."
vẻ mặt Trình linh trở nên kinh ngạc, vẻ mặt của Kiều Dật Quân mặc dù không bằng Tiết Tình, gia nhập làm môn hạ phái Võ Đang cũng đã hai mươi năm rồi, tự Ưu Đạo Nhân thường bế quan, hắn đều thay sư phụ đi lại trên giang hồ, mặc dù võ công của hắn không đáng sợ, đối với chiêu số võ công của các môn các phái luôn hiểu rõ, đột nhiên làm sao nhảy ra sát thủ một bang phái mà ngay cả hắn cũng không nhận ra.
rất có thể Tiêu Quy Ứng cũng hiểu được vẻ mặt không dám tin của trình linh, nói: "Bản thân chuyện này cũng không đáng sợ như bậy, nhưng ta lo lắng là, Kiều Dật Quân là người thứ nhất, không phải người cuối cùng."
Thấy mây đen ở chân mày Tiêu Quy Ứng mãi không tan, trình linh an ủi hắn nói: "Binh đến tướng chắn, không có việc gì."
Cùng lúc đó, Diêm Minh đang ở Minh vực cũng nhận được đồng dạng tin tức.
"Ha ha, thú vị." Diêm Minh cười lớn nói.
"Chủ nhân, ngoại trừ người của ta sẽ còn có ai. . . . . ." An loa không nghĩ ra đáp án.
"Côn Luân cung có động tĩnh gì?" Diêm Minh hỏi.
"Vẫn rất an phận." An loa bẩm.
"Ngươi tin tưởng lão đầu kia sẽ đàng hoàng như thế sao?" khóe môi Diêm Minh nhếch lên nụ cười tà mị.
"Bọn họ quả thật không có bất kỳ hành động gì, thuộc hạ vẫn phái người giám sát." An loa trả lời.
"Chuyện này tạm thời không cần quan tâm, cho dù ai là người rat ay cũng làm ta rất vui, ta để ngươi giám sát Tiết Tình, có tin tức gì chưa?"
"Nàng và sư điệt lên núi Cực Nhạc, đên giờ vẫn chưa xuống."
"Xem ra Linh Khu 89% là ở trong tay tộc Lệnh Hồ, không trách được tai mắt cài ở Đoạn Kiếm Sơn trang không điều tra được gì." khóe miệng Diêm Minh treo nụ cười tà mị.
"Có muốn phái người đi không. . . . . ."
"Không cần, ta tự mình đi, tình cũ của ta và nàng cũng nên chấm dứt một chút." Diêm Minh nói xong, trong mắt một sát ý.
Tiết Tình đuổi theo Lệnh Hồ Quất Lâm, nhìn thấy Lệnh Hồ Chân Thải đang kẹp Lệnh Hồ Quất Lâm vào một gian phòng ốc, Tiết Tình đuổi kịp đến cửa, lại nghe thấy trong nhà truyền đến thanh âm “Bành bạch” đinh tai nhức óc, sau đó là tiếng nam đồng kêu khóc, Tiết Tình vội vàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Lệnh Hồ Chân Thải ngồi ở trên giường, để Lệnh Hồ Quất Lâm nằm ở trên chân mình, quần Lệnh Hồ Quất Lâm bị tuột đến chỗ đầu gối, lộ ra mượt mà tiểu PP, bên trên tiểu PP còn có một ấn kí mày hồng hồng tựa như năm ngón tay.(nam đồng : trẻ con là nam ~.~”)
Độ vang này, Tiết Tình còn tưởng rằng Lệnh Hồ Chân Thải muốn giết đệ đệ mình, vừa nhìn là loại tình cảnh này, đứng ở cửa miệng có chút lúng túng, Lệnh Hồ Quất Lâm nghiêng đầu nhìn thấy Tiết Tình, đầu tiên là ngẩn ngơ, hỏa tốc nhảy dựng lên kéo quần của mình, khuân mặt xuấy hổ giống như than nướng hồng, chỉ vào Tiết Tình rống giận: "Nữ nhân hấp tấp! không ai thèm lấy ngươi đấy! Không ai thèm lấy đấy!"
Lời nói giống nhau, lần thứ hai hắn mắng đối với Tiết Tình mà nói lực sát thương đã không còn, Tiết Tình mặt không thay đổi trả lời: "Ta định không ai thèm lấy sẽ gả cho ngươi."
Lệnh Hồ Quất Lâm đang tức giận tự nhiên cứng lại, mặt đang hồng chuyển trắng, trắng phờ phạc.
"Tiết cô nương, lại để ngươi chê cười, tiểu tử này”Tinh trùng lên não” một ngày không đánh liền ngứa da." Lệnh Hồ Chân Thải bồi lễ nói, dáng dấp nàng coi như mĩ lệ, vóc người cao gầy khoác y phục bằng lông ung dung mà mĩ lệ, từ trong miệng nàng nghe thấy từ "Tinh trùng lên não" cảm giác rất không thích hợp.
"Ta tới là hướng Quất Lâm tiểu đệ xin lỗi, quân tử không lên đoạt thứ người khác yêu thích." Tiết Tình nói.
ánh mắt của Lệnh Hồ Quất Lâm tỏa sáng : "Thật sao? Ngươi đem Linh Khu trả lại cho ta?"
Tiết Tình nói tiếp: "Ta còn chưa nói xong, bởi vì ta không phải quân tử, ta chuyên môn đoạt thứ người khác thích, làm cho ta khổ não là ta còn chút lương tâm, ta muốn để ngươi cam tâm tình nguyện nhường Linh Khu cho ta."
"Không thể nào, đã là đại hiệp thì phải “kiếm còn người còn, kiếm mất người vong”, ngươi muốn mang đi Linh Khu trừ phi ngươi chết, nếu không thì ta chết." Lệnh Hồ Quất Lâm ngẩng cao đầu nói.
Đúng là nên để Lệnh Hồ Thần Quang nói, tư tưởng của đứa nhỏ này quá dị dạng rồi.
"Đều do đại ca, ta nói đệ đệ nên biết chữ, bảo ca lúc xuống lúc mua về ít truyện này nọ, ca ca mua một đống Tiểu Thuyết Võ Hiệp, sau khi đệ đệ ta xem xong liền muốn trở thành đại hiệp." Lệnh Hồ Chân Thải nhức đầu nói.
"Cho nên ta mới muốn ngươi thành thân với ta nha, ngươi xem, Linh Khu là của ta, ta là của ngươi, không phải tương đương với Linh Khu vẫn là của ngươi sao." Tiết Tình đề nghị.
Lệnh Hồ Quất Lâm suy nghĩ một chút, dứt khoát cự tuyệt: "Không cần, đại ca nói tương lai gia sản đều là của ta, ngươi nhất định vì gia sản của ta mà đến."
Tiết Tình cả giận, mặc dù nàng đùa giỡn, bị cự tuyệt cũng rất căm tức, Đoạn Kiếm sơn trang người ta ngày nào cũng muốn cưới nàng a! Trẻ con căn bản không có khiếu thẩm mỹ, cãi lại nói: "Đồ cưới của ta phong phú hơn ngươi có được không, sư tỷ nói tương lai cả núi linh Vũ đều là của ta!"
Lệnh Hồ Chân Thải sờ cằm nói: "Đệ đệ, có thể suy nghĩ một chút, núi Linh Vũ nhất định cất giữ rất nhiều rượu ngon."
Lấy tuổi của Tiết Tình ở cổ đại cũng coi như là chiến sĩ còn thừa lại rồi, đệ đệ ngươi mới mười tuổi! Ngươi vì rượu để cho hắn cưới một bà cô già! Có nhân tính hay không a!
"Ta nhìn ra, ngươi cũng rất thích Linh Khu, nếu như vậy, ta cho ngươi một cơ hội." Lệnh Hồ Quất Lâm nhếch miệng không cam lòng nói.
"Ừ Ừ, cơ hội gì?" ánh mắt của Tiết Tình sáng lên, chỉ thiếu hai cái đuôi vẫy vẫy đằng sau nữa thôi.
"Tất nhiên danh kiếm xứng với cường nhân, chuyện ngươi có thể làm chỉ cần có thứ ta không làm được, ta sẽ đem nó tặng cho ngươi." Lệnh Hồ Quất Lâm nói.
/78
|