Minh vực u ám, bên trong nội đường, Diêm Minh đang ngồi trên ghế, An Loa vội vã đi đến, quỳ một chân xuống nói: "Nhận được tin của nội gián ở Đoạn Kiếm sơn trang báo lại rằng, bên trong sơn trang vẫn như cũ không có hành động nào khác thường."
"Ừ, còn có chuyện nào khác không?" Diêm Minh ngồi trên ghế lười biếng hỏi.
"Không" An Loa trả lời.
Diêm Minh nheo mắt lại, đột nhiên đánh một chưởng về phía An Loa, nội lực thâm hậu làm cho mặt An Loa chảy ra một đường máu dài, Diêm Minh tức giận nói: "Tất đi bắt nữ nhân kia thất bại, vì sao không báo lại."
An Loa không giải thích, vẫn quỳ gối như cũ, cúi đầu thật thấp xuống: "Thuộc hạ đáng chết!"
Diêm Minh không muốn thừa nhận mình đang tức giận với nàng, hắn đứng lên, giọng nói bình tĩnh: "Thời điểm ta đem vị trí này truyền lại cho người, đã nói đây chính là chủ của địa ngục, mà chủ địa ngục thì không thể có tình cảm riêng, ngươi đã làm cho ta quá thất vọng."
An Loa đã chuẩn bị tinh thần để chịu bất kỳ hình phạt nào, hình phạt đau đớn thế nào nàng cũng có thể chịu đựng được, nhưng hai chữ "thất vọng" này từ trong miệng sư phụ nàng nói ra, so với nếu hắn lột xương nàng làm đàn tỳ bà còn khiến nàng dễ chịu hơn, những năm qua nàng bỏ ra cố gắng lớn hơn người thường rất nhiều, cho dù là tập võ hay hoàn thành nhiệm vụ Diêm Minh giao phó, nàng đều phải làm được một cách hoàn mĩ, chính là muốn được một câu khen ngợi của Diêm Minh, hôm nay lại nhận được hai chữ thất vọng như vậy, thật sự rất đau khổ.
"Thuộc hạ đáng chết...........Thuộc hạ đáng chết" Dường như đầu An Loa muốn dính vào mặt đất, không ngừng lặp lại bốn chữ này.
"Bây giờ Minh vực đang trong lúc thiếu người, lần này bỏ qua cho ngươi, nói cho Tất, trước tiên không cần lo việc nữ nhân kia nữa." Diêm Minh nói.
"Vì sao?" An Loa nghi ngờ ngẩng đầu lên hỏi.
"Ngọc Diện kiếm khách chết, hắn sẽ không có khả năng đem bí mật của Linh Khu vào quan tài, trước khi hắn chết nữ nhân kia đã chạy về núi Linh Vũ, ngươi cảm thấy trong này có mấy phần trùng hợp? Nội gián của chúng ta ở Đoạn Kiếm sơn trang vẫn không có thu hoạch gì, không bằng để cho nàng thay chúng ta đi tìm, chúng ta chỉ cần ngồi chờ Linh Khu xuất hiện."
"Vâng, Vực Chủ anh minh, vậy nội gián ở Đoạn Kiếm sơn trang có rút về hay không?" An Loa lĩnh mệnh nói.
Diêm Minh khoát tay: "Chúng ta sẽ tiếp tục giám thị Đoạn Kiếm sơn trang, nói cho nàng ta biết càng phải cẩn thận hơn."
"Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm cái này." An Loa cúi đầu nói.
Tiết Tình đứng ở ngoài cửa phòng Lưu Huỳnh không dám đi vào, Lưu Huỳnh đã xác định nàng không phải là Tiết Tình, khó tránh khỏi có chút phấn khích, ở ngoài cửa do dự đi lại thật lâu, cho đến khi từ trong phòng truyền tới giọng nói của Lưu Huỳnh: "Nếu còn không đi vào ta sẽ coi là kẻ địch để tấn công."
Còn tiếp tục đứng ngoài cửa nữa sẽ bị đánh mất, Tiết Tình đẩy cửa đi vào, gian phòng của Lưu Huỳnh rất sạch sẽ đơn giản, đơn giản đến mức nếu không có người ở nơi này thì dường như giống một căn phòng không có ai ở cả, Tiết Tình cảm thấy điểm này của Lưu Huỳnh rất thích hợp cho hôn nhân, nàng có thể chiếm nhiều thêm không gian cho mình, dù sao thì hắn cũng không chiếm quá nhiều diện tích.
"Sư thúc, là ngươi sao." Lưu Huỳnh không ngờ Tiết Tình lại đến tìm hắn nên có chút giật mình.
"Còn gọi ta là sư thúc sao, thật ngoan." Tiết Tình vừa nói vừa không khách khí tìm cái ghế để mình ngồi xuống.
Lưu Huỳnh chỉ nhàn nhạt mỉm cười, trong lòng hắn có tính toán của riêng mình, nên không muốn gây cho nàng thêm phiền toái.
Tiết Tình tự nhận thấy thuốc giải trong tay mình rất có uy lực, vui mừng mở miệng nói: "Sư huynh đi rồi, liên minh Võ Lâm........... Phải làm sao bây giờ......."
"Không phải đã giao lại cho hai chúng ta hay sao?" Lưu Huỳnh tùy tiện nói, dường như đang nói về cái gì đó rất bình thường.
Tiết Tình cau mày: "Này, ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, ta cũng đang phiền não chết đi được."
"Có gì mà phiền não? Nói ra một chút xem sao." Lưu Huỳnh rót trà cho Tiết Tình, giống như một bác sĩ tâm lý đang chờ nghe tâm sự của bệnh nhân.
"Ta chỉ muốn sống ở một thời đại thái bình, một mẫu ruộng ba gian phòng, một trượng phu ba hài tử (con), không cần có đủ loại món ăn, thi thoảng trồng cây trồng hoa, ta không muốn cuốn vào tranh đấu trong giang hồ." Tiết Tình cúi đầu cọ cọ ngón tay, nàng còn muốn có không gian tùy thân, may mắn là chưa nói ra.
"Ngươi muốn có ba đứa con." Lưu Huỳnh hỏi. (Anh bắt đầu tính chuyện tương lai rồi đó! Hihi! )
"Hai cũng được........ Cái này không phải là mấu chốt.
Nhìn Tiết Tình thẹn quá hóa giận, Lưu Huỳnh cười cười: "Không phải ngươi có rất nhiều tiền riêng sao, tùy tiện đi nơi nào cũng có thể mua đất."
Theo bản năng Tiết Tình che túi tiền mình lại, cái này mà cũng bị hắn phát hiện, phải nói chính xác là số tiền này đủ để nàng có thể ăn thịt cả nửa đời còn lại, chẳng qua là trong lòng vẫn cứ không được yên, lời nói của Kiển Điệp không phải là nói dối, phái Linh Vũ chỉ còn có một mình nàng là có thể hoàn thành tâm nguyện của Động Trù, nàng lười biếng, ung dung tự tại, giờ đột nhiên để cho nàng gánh vác trọng trách gì đó, khó tránh khỏi có chút bàng hoàng.
"Ngươi có biết ngươi và sư thúc khác nhau nhất ở điểm nào không?" Lưu Huỳnh nói với Tiết Tình.
"Không? Vậy xin rửa tai lắng nghe." Tiết Tình không kiêng dè nói.
"Ngươi so với nàng biết cách bảo vệ mình hơn, trước kia một khi nàng đã có mục tiêu thì hy sinh người khác hay hy sinh bản thân mình đều không qua tâm, nhưng ngươi vừa quan tâm đến mình vừa quan tâm đến người khác, cho nên cuối cùng đã hy sinh mục tiêu của mình." Lưu Huỳnh nói.
"Hắc, không ngờ ngươi hiểu rõ ta như vậy, ta cũng muốn hỏi suy nghĩ của ngươi một chút, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?" Tiết Tình hỏi.
"Nếu như mười lăm năm trước người nhìn thấy ta ở hoang mạc thì người sẽ biết ta muốn làm thế nào." Lưu Huỳnh nhìn vào mắt Tiết Tình nghiêm túc nói.
Mười lăm năm trước ở hoang mạc, có lẽ là nơi xác chết rải đầy, quả thật Tiết Tình chưa từng nhìn thấy tận mắt, nàng chỉ biết qua miêu tả của sách vở, không có chỗ sinh sống là giang hồ, chết không toàn thây chính là hoang mạc, Tiết Tình phát hiện ra mình chưa từng đi sâu tìm hiểu nội tâm Lưu Huỳnh, cho đến nay nàng muốn đi nơi nào hay muốn làm gì, hắn đều đi theo, chẳng qua hắn chỉ là người đi theo, tình cảm là phải xuất phát từ hai phía, làm sao có thể để cho hắn trở thành một người đáng thương phải chịu thương tích đầy mình được chứ, cũng nên có người thực hiện nguyện vọng hắn đi.
"Ta đi tìm Kiển Điệp." Đột nhiên Tiết Tình nói vậy rồi chạy ra ngoài.
Hỏi qua nhiều đệ tử mới tìm được Kiển Điệp đang ngồi trong linh đường, quan tài của Động Trù được đặt giữa linh đường, trong linh đường treo rèm ngăn cản ánh sáng mặt trời, chỉ có trên bàn thờ đặt hai cây nến, Kiển Điệp đang ngồi bên trên quan tài Động Trù ngẩn người, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
"Kiển Điệp" Tiết Tình nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Kiển Điệp ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhảy xuống khỏi quan tài chạy đến bên người Tiết Tình: "Cô cô"
"Ta đồng ý tiếp nhận vị trí của Nhị sư huynh, hắn còn điều gì giao phó, nói cho ta biết đi." Tiết Tình nói.
"Vâng, chúng ta về phòng nói, Nhị bá phụ ghét nhất chúng ta nói chuyện khi hắn đang ngủ" Kiển Điệp làm động tác đừng có lên tiếng, lôi kéo Tiết Tình về phòng.
Tiết Tình liếc mắt nhìn chiếc quan tài đen như mực của Động Trù, bị Kiển Điệp lôi đi, nhìn bóng lưng thiếu nữ của Kiển Điệp, trong lòng càng nghĩ đến nhiều chuyện hơn, quan tâm của nàng đối với Động Trù nghe vẻ hơi quá một chút, thích một người, đối với những gì hắn quan tâm sẽ đặc biệt để ý hơn, hắn không quan tâm đến cái gì, cũng sẽ không để cho mình trói tay trói chân, nhưng tình cảm của Kiển Điệp với Động Trù là gì thì không ai biết được, tơ hồng một đầu đã đứt, rốt cuộc nút thắt này vẫn không có kết quả, chết không có đối chứng.
Đến gian phòng của Kiển Điệp, Kiển Điệp kéo Tiết Tình cùng ngồi lên giường, Kiển Điệp ngồi đối diện với Tiết Tình, cúi đầu, không nói lời nào.
"Ngươi định nói với ta cái gì?" Tiết Tình không nhịn được hỏi.
"..........Cháu đang suy nghĩ xem Nhị bá phụ đã nói với cháu những gì." Kiển Điệp im lặng một lúc mới trả lời.
"..........." Tiết Tình quýnh lên, đừng có chơi nàng như vậy chứ! Trước mắt thấy một nhiệm vụ đã kết thúc, chuẩn bị làm thêm một nhiệm vụ nữa là có thể thăng cấp! NPC đang cố gắng nhớ nội dung nhiệm vụ sao! Đây có lẽ là BUG đi! Đây chính là BUG trong truyền thuyết đó ư!
"A! Cháu nhớ ra rồi, Nhị bá phụ có nói cho cháu về một thanh kiếm từ xa xưa" Kiển Điệp nói: "Thanh kiếm đó, tên gọi là Linh Khu, Nhị bá phụ nói riêng về võ học, Thiếu Lâm tự độc bá thiên hạ, sau đó hoang mạc xuất hiện một quyển tà mị thần công, trước mặt nó ngay cả Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm tự cũng phải biến sắc, Vực chủ tiền nhiệm của Minh Vực luyện đến tầng thứ ba thì bị chưởng môn tiền nhiệm của phái Nga Mi đánh trọng thương mà chết, nếu có người luyện đến tầng thứ năm thì sẽ trở nên vô địch thiên hạ."
Tiết Tình vẫn luôn biết tà mị thần công lợi hại, nhưng không nghĩ đến là có thể lợi hại như vậy, nam chính luyện võ công, nếu như thất bại thì không biết có thể lấy tay che đi xấu hổ được không.
"Nhị bá phụ nói, hiện tại Vực chủ Minh Vực đã luyện tà mị thần công đến tầng thứ tư, hắn có thiên phú dị bẩm, rất có thể sẽ đột phá đến tầng thứ năm, đến lúc đó Trung Nguyên sẽ không còn ai là đối thủ của hắn nữa."
Đối với võ công Diêm Minh, Tiết Tình không hề nghi ngờ, loài người không thể ngăn cản được nam chính, việc hắn đột phá đến tầng thứ năm chỉ còn là vấn đề thời gian, có lẽ mình nên nghiên cứu chế tạo ra thuốc nổ, đến lúc đó có thể cầm súng tự động bắn chết hắn.
"Cô cô, Nhị bá phụ nói cho ngươi biết là để cho ngươi không nên nản chí, tà mị thần công chính là võ học độc đáo nhất do Minh Vực sáng tạo ra, năm đó vị giáo chủ kia nhờ môn tuyệt học này mà thành lập được Minh Vực, hùng bá bốn phương, nhưng vị giáo chủ kia rất sợ vợ, phu nhân của hắn xuất thân từ Đoạn Kiếm sơn trang, nàng đã chế tạo ra một thanh kiếm đặc biệt để khắc chế tà mị thần công, thanh kiếm kia chính là Linh Khu."
Mí mắt Tiết Tình giật giật, chẳng lẽ tương lai của Trung Nguyên phải trông chờ vào một vị thê tử quản giáo nghiêm ngặn giáo chủ sao! Tà mị thần công có nhược điểm cũng là vì người sáng tạo ra nó sợ vợ sao! Đột nhiên Tiết Tình cảm thấy tà mị thần công rất đáng thương, khí phách như vậy, mà chỉ vì nguyên nhân này mà có khuyết điểm!
"Kiếm Linh Khu ở đâu? Nhị sư huynh có nói nó ở đâu không?" Tiết Tình hỏi.
"Vị phu nhân giáo chủ kia sau khi chết, truyền nhân mấy đời sau của kiếm Linh Khu cũng không có tin tức, giang hồ đồn rằng nó đã bị Đoạn Kiếm sơn trang thu hồi, lời đồn này là giả, Nhị bá phụ nói, nếu muốn tìm kiếm Linh Khu, tốt nhất nên đi tìm một người khác."
"Là ai?"
"Lệnh Hồ Thần Quang."
Hành tẩu trong giang hồ quan trọng nhất chính là cái gì? Chính là binh khí. Đoạn Kiếm sơn trang chính là nơi chế tạo kiếm nổi tiếng trên giang hồ, còn có một bộ tộc khác cũng nổi tiếng không kém, tộc kia không chỉ chế tạo kiếm, đao, chủy thủ, chỉ cần yêu cầu không quá khó khăn thì không làm khó được bọn họ, đó chính là tộc Lệnh Hồ, nhưng tộc này và Đoạn Kiếm sơn trang khác nhau, Đoạn Kiếm sơn trang chỉ làm kiếm cho đại hiệp, còn bộ tộc Lệnh Hồ không để ý những cái này, chỉ cần bọn họ để mắt đến, cho dù là đại hiệp hay thổ phỉ, võ công cao hay thấp, đã từng giết người hay chưa, toàn bộ đều không nằm trong suy tính của họ. Bộ tộc kia cũng ít giao lưu với người trên giang hồ, ở trên đỉnh của một ngọn núi là Cực Nhạc, rất khó để gặp mặt, phải nói chính xác là đã nhiều năm qua chưa ai từng nghe thấy tin tức của họ, thậm chí có lời đồn rằng bộ tộc Lệnh Hồ đã tuyệt hậu.
"Cháu xác định Nhị sư huynh nói chính là cái tên này? Hắn có thể là Lưu Thần Quang, Lăng Thần Quang, Hồ Thần Quang, có lẽ cháu đã nghe nhầm chăng!" Tiết Tình tuyệt đối không muốn nhắc đến họ Lệnh Hồ này.
Kiển Điệp không hề để ý đến tâm tình của nàng, khẳng định nói: "Cháu không hề nghe nhầm, Nhị bá phụ nói hắn chính là Lệnh Hồ Thần Quang, người còn viết tên hắn ra cho cháu nhìn."
Trời tạo nghiệt không thể nói gì, tự làm bậy không thể sống, theo truyền thuyết núi Cực Nhạc là một ngọn núi cao quanh năm bốn mùa tuyết phủ, thang máy đã hỏng rồi còn bắt đi tầng hai mươi làm cái gì a!
"Ừ, còn có chuyện nào khác không?" Diêm Minh ngồi trên ghế lười biếng hỏi.
"Không" An Loa trả lời.
Diêm Minh nheo mắt lại, đột nhiên đánh một chưởng về phía An Loa, nội lực thâm hậu làm cho mặt An Loa chảy ra một đường máu dài, Diêm Minh tức giận nói: "Tất đi bắt nữ nhân kia thất bại, vì sao không báo lại."
An Loa không giải thích, vẫn quỳ gối như cũ, cúi đầu thật thấp xuống: "Thuộc hạ đáng chết!"
Diêm Minh không muốn thừa nhận mình đang tức giận với nàng, hắn đứng lên, giọng nói bình tĩnh: "Thời điểm ta đem vị trí này truyền lại cho người, đã nói đây chính là chủ của địa ngục, mà chủ địa ngục thì không thể có tình cảm riêng, ngươi đã làm cho ta quá thất vọng."
An Loa đã chuẩn bị tinh thần để chịu bất kỳ hình phạt nào, hình phạt đau đớn thế nào nàng cũng có thể chịu đựng được, nhưng hai chữ "thất vọng" này từ trong miệng sư phụ nàng nói ra, so với nếu hắn lột xương nàng làm đàn tỳ bà còn khiến nàng dễ chịu hơn, những năm qua nàng bỏ ra cố gắng lớn hơn người thường rất nhiều, cho dù là tập võ hay hoàn thành nhiệm vụ Diêm Minh giao phó, nàng đều phải làm được một cách hoàn mĩ, chính là muốn được một câu khen ngợi của Diêm Minh, hôm nay lại nhận được hai chữ thất vọng như vậy, thật sự rất đau khổ.
"Thuộc hạ đáng chết...........Thuộc hạ đáng chết" Dường như đầu An Loa muốn dính vào mặt đất, không ngừng lặp lại bốn chữ này.
"Bây giờ Minh vực đang trong lúc thiếu người, lần này bỏ qua cho ngươi, nói cho Tất, trước tiên không cần lo việc nữ nhân kia nữa." Diêm Minh nói.
"Vì sao?" An Loa nghi ngờ ngẩng đầu lên hỏi.
"Ngọc Diện kiếm khách chết, hắn sẽ không có khả năng đem bí mật của Linh Khu vào quan tài, trước khi hắn chết nữ nhân kia đã chạy về núi Linh Vũ, ngươi cảm thấy trong này có mấy phần trùng hợp? Nội gián của chúng ta ở Đoạn Kiếm sơn trang vẫn không có thu hoạch gì, không bằng để cho nàng thay chúng ta đi tìm, chúng ta chỉ cần ngồi chờ Linh Khu xuất hiện."
"Vâng, Vực Chủ anh minh, vậy nội gián ở Đoạn Kiếm sơn trang có rút về hay không?" An Loa lĩnh mệnh nói.
Diêm Minh khoát tay: "Chúng ta sẽ tiếp tục giám thị Đoạn Kiếm sơn trang, nói cho nàng ta biết càng phải cẩn thận hơn."
"Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm cái này." An Loa cúi đầu nói.
Tiết Tình đứng ở ngoài cửa phòng Lưu Huỳnh không dám đi vào, Lưu Huỳnh đã xác định nàng không phải là Tiết Tình, khó tránh khỏi có chút phấn khích, ở ngoài cửa do dự đi lại thật lâu, cho đến khi từ trong phòng truyền tới giọng nói của Lưu Huỳnh: "Nếu còn không đi vào ta sẽ coi là kẻ địch để tấn công."
Còn tiếp tục đứng ngoài cửa nữa sẽ bị đánh mất, Tiết Tình đẩy cửa đi vào, gian phòng của Lưu Huỳnh rất sạch sẽ đơn giản, đơn giản đến mức nếu không có người ở nơi này thì dường như giống một căn phòng không có ai ở cả, Tiết Tình cảm thấy điểm này của Lưu Huỳnh rất thích hợp cho hôn nhân, nàng có thể chiếm nhiều thêm không gian cho mình, dù sao thì hắn cũng không chiếm quá nhiều diện tích.
"Sư thúc, là ngươi sao." Lưu Huỳnh không ngờ Tiết Tình lại đến tìm hắn nên có chút giật mình.
"Còn gọi ta là sư thúc sao, thật ngoan." Tiết Tình vừa nói vừa không khách khí tìm cái ghế để mình ngồi xuống.
Lưu Huỳnh chỉ nhàn nhạt mỉm cười, trong lòng hắn có tính toán của riêng mình, nên không muốn gây cho nàng thêm phiền toái.
Tiết Tình tự nhận thấy thuốc giải trong tay mình rất có uy lực, vui mừng mở miệng nói: "Sư huynh đi rồi, liên minh Võ Lâm........... Phải làm sao bây giờ......."
"Không phải đã giao lại cho hai chúng ta hay sao?" Lưu Huỳnh tùy tiện nói, dường như đang nói về cái gì đó rất bình thường.
Tiết Tình cau mày: "Này, ta đang nói chuyện nghiêm túc với ngươi, ta cũng đang phiền não chết đi được."
"Có gì mà phiền não? Nói ra một chút xem sao." Lưu Huỳnh rót trà cho Tiết Tình, giống như một bác sĩ tâm lý đang chờ nghe tâm sự của bệnh nhân.
"Ta chỉ muốn sống ở một thời đại thái bình, một mẫu ruộng ba gian phòng, một trượng phu ba hài tử (con), không cần có đủ loại món ăn, thi thoảng trồng cây trồng hoa, ta không muốn cuốn vào tranh đấu trong giang hồ." Tiết Tình cúi đầu cọ cọ ngón tay, nàng còn muốn có không gian tùy thân, may mắn là chưa nói ra.
"Ngươi muốn có ba đứa con." Lưu Huỳnh hỏi. (Anh bắt đầu tính chuyện tương lai rồi đó! Hihi! )
"Hai cũng được........ Cái này không phải là mấu chốt.
Nhìn Tiết Tình thẹn quá hóa giận, Lưu Huỳnh cười cười: "Không phải ngươi có rất nhiều tiền riêng sao, tùy tiện đi nơi nào cũng có thể mua đất."
Theo bản năng Tiết Tình che túi tiền mình lại, cái này mà cũng bị hắn phát hiện, phải nói chính xác là số tiền này đủ để nàng có thể ăn thịt cả nửa đời còn lại, chẳng qua là trong lòng vẫn cứ không được yên, lời nói của Kiển Điệp không phải là nói dối, phái Linh Vũ chỉ còn có một mình nàng là có thể hoàn thành tâm nguyện của Động Trù, nàng lười biếng, ung dung tự tại, giờ đột nhiên để cho nàng gánh vác trọng trách gì đó, khó tránh khỏi có chút bàng hoàng.
"Ngươi có biết ngươi và sư thúc khác nhau nhất ở điểm nào không?" Lưu Huỳnh nói với Tiết Tình.
"Không? Vậy xin rửa tai lắng nghe." Tiết Tình không kiêng dè nói.
"Ngươi so với nàng biết cách bảo vệ mình hơn, trước kia một khi nàng đã có mục tiêu thì hy sinh người khác hay hy sinh bản thân mình đều không qua tâm, nhưng ngươi vừa quan tâm đến mình vừa quan tâm đến người khác, cho nên cuối cùng đã hy sinh mục tiêu của mình." Lưu Huỳnh nói.
"Hắc, không ngờ ngươi hiểu rõ ta như vậy, ta cũng muốn hỏi suy nghĩ của ngươi một chút, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?" Tiết Tình hỏi.
"Nếu như mười lăm năm trước người nhìn thấy ta ở hoang mạc thì người sẽ biết ta muốn làm thế nào." Lưu Huỳnh nhìn vào mắt Tiết Tình nghiêm túc nói.
Mười lăm năm trước ở hoang mạc, có lẽ là nơi xác chết rải đầy, quả thật Tiết Tình chưa từng nhìn thấy tận mắt, nàng chỉ biết qua miêu tả của sách vở, không có chỗ sinh sống là giang hồ, chết không toàn thây chính là hoang mạc, Tiết Tình phát hiện ra mình chưa từng đi sâu tìm hiểu nội tâm Lưu Huỳnh, cho đến nay nàng muốn đi nơi nào hay muốn làm gì, hắn đều đi theo, chẳng qua hắn chỉ là người đi theo, tình cảm là phải xuất phát từ hai phía, làm sao có thể để cho hắn trở thành một người đáng thương phải chịu thương tích đầy mình được chứ, cũng nên có người thực hiện nguyện vọng hắn đi.
"Ta đi tìm Kiển Điệp." Đột nhiên Tiết Tình nói vậy rồi chạy ra ngoài.
Hỏi qua nhiều đệ tử mới tìm được Kiển Điệp đang ngồi trong linh đường, quan tài của Động Trù được đặt giữa linh đường, trong linh đường treo rèm ngăn cản ánh sáng mặt trời, chỉ có trên bàn thờ đặt hai cây nến, Kiển Điệp đang ngồi bên trên quan tài Động Trù ngẩn người, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
"Kiển Điệp" Tiết Tình nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Kiển Điệp ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cười một tiếng, nhảy xuống khỏi quan tài chạy đến bên người Tiết Tình: "Cô cô"
"Ta đồng ý tiếp nhận vị trí của Nhị sư huynh, hắn còn điều gì giao phó, nói cho ta biết đi." Tiết Tình nói.
"Vâng, chúng ta về phòng nói, Nhị bá phụ ghét nhất chúng ta nói chuyện khi hắn đang ngủ" Kiển Điệp làm động tác đừng có lên tiếng, lôi kéo Tiết Tình về phòng.
Tiết Tình liếc mắt nhìn chiếc quan tài đen như mực của Động Trù, bị Kiển Điệp lôi đi, nhìn bóng lưng thiếu nữ của Kiển Điệp, trong lòng càng nghĩ đến nhiều chuyện hơn, quan tâm của nàng đối với Động Trù nghe vẻ hơi quá một chút, thích một người, đối với những gì hắn quan tâm sẽ đặc biệt để ý hơn, hắn không quan tâm đến cái gì, cũng sẽ không để cho mình trói tay trói chân, nhưng tình cảm của Kiển Điệp với Động Trù là gì thì không ai biết được, tơ hồng một đầu đã đứt, rốt cuộc nút thắt này vẫn không có kết quả, chết không có đối chứng.
Đến gian phòng của Kiển Điệp, Kiển Điệp kéo Tiết Tình cùng ngồi lên giường, Kiển Điệp ngồi đối diện với Tiết Tình, cúi đầu, không nói lời nào.
"Ngươi định nói với ta cái gì?" Tiết Tình không nhịn được hỏi.
"..........Cháu đang suy nghĩ xem Nhị bá phụ đã nói với cháu những gì." Kiển Điệp im lặng một lúc mới trả lời.
"..........." Tiết Tình quýnh lên, đừng có chơi nàng như vậy chứ! Trước mắt thấy một nhiệm vụ đã kết thúc, chuẩn bị làm thêm một nhiệm vụ nữa là có thể thăng cấp! NPC đang cố gắng nhớ nội dung nhiệm vụ sao! Đây có lẽ là BUG đi! Đây chính là BUG trong truyền thuyết đó ư!
"A! Cháu nhớ ra rồi, Nhị bá phụ có nói cho cháu về một thanh kiếm từ xa xưa" Kiển Điệp nói: "Thanh kiếm đó, tên gọi là Linh Khu, Nhị bá phụ nói riêng về võ học, Thiếu Lâm tự độc bá thiên hạ, sau đó hoang mạc xuất hiện một quyển tà mị thần công, trước mặt nó ngay cả Dịch Cân Kinh của Thiếu Lâm tự cũng phải biến sắc, Vực chủ tiền nhiệm của Minh Vực luyện đến tầng thứ ba thì bị chưởng môn tiền nhiệm của phái Nga Mi đánh trọng thương mà chết, nếu có người luyện đến tầng thứ năm thì sẽ trở nên vô địch thiên hạ."
Tiết Tình vẫn luôn biết tà mị thần công lợi hại, nhưng không nghĩ đến là có thể lợi hại như vậy, nam chính luyện võ công, nếu như thất bại thì không biết có thể lấy tay che đi xấu hổ được không.
"Nhị bá phụ nói, hiện tại Vực chủ Minh Vực đã luyện tà mị thần công đến tầng thứ tư, hắn có thiên phú dị bẩm, rất có thể sẽ đột phá đến tầng thứ năm, đến lúc đó Trung Nguyên sẽ không còn ai là đối thủ của hắn nữa."
Đối với võ công Diêm Minh, Tiết Tình không hề nghi ngờ, loài người không thể ngăn cản được nam chính, việc hắn đột phá đến tầng thứ năm chỉ còn là vấn đề thời gian, có lẽ mình nên nghiên cứu chế tạo ra thuốc nổ, đến lúc đó có thể cầm súng tự động bắn chết hắn.
"Cô cô, Nhị bá phụ nói cho ngươi biết là để cho ngươi không nên nản chí, tà mị thần công chính là võ học độc đáo nhất do Minh Vực sáng tạo ra, năm đó vị giáo chủ kia nhờ môn tuyệt học này mà thành lập được Minh Vực, hùng bá bốn phương, nhưng vị giáo chủ kia rất sợ vợ, phu nhân của hắn xuất thân từ Đoạn Kiếm sơn trang, nàng đã chế tạo ra một thanh kiếm đặc biệt để khắc chế tà mị thần công, thanh kiếm kia chính là Linh Khu."
Mí mắt Tiết Tình giật giật, chẳng lẽ tương lai của Trung Nguyên phải trông chờ vào một vị thê tử quản giáo nghiêm ngặn giáo chủ sao! Tà mị thần công có nhược điểm cũng là vì người sáng tạo ra nó sợ vợ sao! Đột nhiên Tiết Tình cảm thấy tà mị thần công rất đáng thương, khí phách như vậy, mà chỉ vì nguyên nhân này mà có khuyết điểm!
"Kiếm Linh Khu ở đâu? Nhị sư huynh có nói nó ở đâu không?" Tiết Tình hỏi.
"Vị phu nhân giáo chủ kia sau khi chết, truyền nhân mấy đời sau của kiếm Linh Khu cũng không có tin tức, giang hồ đồn rằng nó đã bị Đoạn Kiếm sơn trang thu hồi, lời đồn này là giả, Nhị bá phụ nói, nếu muốn tìm kiếm Linh Khu, tốt nhất nên đi tìm một người khác."
"Là ai?"
"Lệnh Hồ Thần Quang."
Hành tẩu trong giang hồ quan trọng nhất chính là cái gì? Chính là binh khí. Đoạn Kiếm sơn trang chính là nơi chế tạo kiếm nổi tiếng trên giang hồ, còn có một bộ tộc khác cũng nổi tiếng không kém, tộc kia không chỉ chế tạo kiếm, đao, chủy thủ, chỉ cần yêu cầu không quá khó khăn thì không làm khó được bọn họ, đó chính là tộc Lệnh Hồ, nhưng tộc này và Đoạn Kiếm sơn trang khác nhau, Đoạn Kiếm sơn trang chỉ làm kiếm cho đại hiệp, còn bộ tộc Lệnh Hồ không để ý những cái này, chỉ cần bọn họ để mắt đến, cho dù là đại hiệp hay thổ phỉ, võ công cao hay thấp, đã từng giết người hay chưa, toàn bộ đều không nằm trong suy tính của họ. Bộ tộc kia cũng ít giao lưu với người trên giang hồ, ở trên đỉnh của một ngọn núi là Cực Nhạc, rất khó để gặp mặt, phải nói chính xác là đã nhiều năm qua chưa ai từng nghe thấy tin tức của họ, thậm chí có lời đồn rằng bộ tộc Lệnh Hồ đã tuyệt hậu.
"Cháu xác định Nhị sư huynh nói chính là cái tên này? Hắn có thể là Lưu Thần Quang, Lăng Thần Quang, Hồ Thần Quang, có lẽ cháu đã nghe nhầm chăng!" Tiết Tình tuyệt đối không muốn nhắc đến họ Lệnh Hồ này.
Kiển Điệp không hề để ý đến tâm tình của nàng, khẳng định nói: "Cháu không hề nghe nhầm, Nhị bá phụ nói hắn chính là Lệnh Hồ Thần Quang, người còn viết tên hắn ra cho cháu nhìn."
Trời tạo nghiệt không thể nói gì, tự làm bậy không thể sống, theo truyền thuyết núi Cực Nhạc là một ngọn núi cao quanh năm bốn mùa tuyết phủ, thang máy đã hỏng rồi còn bắt đi tầng hai mươi làm cái gì a!
/78
|