Nữ Phụ Là Vô Tội

Chương 23: Đoạn Kiếm sơn trang

/78


Bịch, Tiết Tình ngã ngồi xuống đất, lần này Lưu Huỳnh không đỡ lấy nàng, bởi vì Lưu Huỳnh cũng đang sững sờ. Lần đầu tiên Tiết Tình gặp Kiếm Vô Tâm là mười năm trước, gặp mặt tổng cộng một lần mà thôi, khi xuất chinh ra hoang mạc, phái Linh Vũ lúc đó phái chưởng môn đi bái phỏng Đoạn Kiếm sơn trang, Tiết Tình tất nhiên cũng đi theo, khi ấy Kiếm Vô Tâm mười tuổi gặp Tiết Tình năm tuổi liền yêu! Tính ra năm đó Tiết Tình xảy ra rất nhiều chuyện, Kiếm Vô Tâm đối với Tiết Tình vừa gặp đã yêu, Tiết Tình và Diêm Minh tự định chung thân, Lưu Huỳnh nảy sinh tình cảm ám muội với Tiết Tình, có thể nói năm năm tuổi ấy là bước ngoặt trong đời Tiết Tình!

Lúc đó Kiếm Vô Tâm mười tuổi theo đuổi Tiết Tình năm tuổi nhiệt tình như lửa, xưng hô là Tình Nhi → Tiểu Tình Tình → Tình Tình thông minh → Tiểu Tình Tình thân ái → cục cưng Tiểu Tình Tình → cục cưng Tiểu Tình Tình thân ái, trình tự biến hóa từ thân ái đến cục cưng, khi bị Tiết Tình cắt ngang lại quay về xưng hô cục cưng Tiểu Tình Tình. Từ đó Tiết Tình luôn trốn tránh Kiếm Vô Tâm, nơi có Kiếm Vô Tâm nhất định không tham gia, không ngờ Kiếm Vô Tâm vẫn nhớ thương nữ thần trong lòng mình, hàng năm sinh nhật Tiết Tình hắn đều phái người đưa quà tặng lên núi Linh Vũ, thanh kiếm này là một trong số đó.

“Nhiều năm như vậy, nàng còn mang theo tín vật đính ước ta đưa, ta liền biết chúng ta hai bên có tình.” Kiếm Vô Tâm vui mừng nói, định ôm Tiết Tình.

Tiết Tình đẩy hắn ra: “Huynh đài, ngươi đừng hiểu lầm!” Lưu Huỳnh đúng lúc dùng bao kiếm chặn giữa hai người, mũi kiếm chỉ về phía Kiếm Vô Tâm.

Kiếm Vô Tâm vỗ vỗ đầu cười: “Ta đã biết, nữ hài tử các nàng hai thẹn thùng, là ta mạo phạm.”

“Cô cô, hai người biết nhau?” Kiển Điệp đứng một bên hỏi.

“Ừ.” Tiết Tình đành phải gật đầu, lại là phiền toái do khối thân thể này dẫn ra.

“Trách không được cô nói lập gia đình phải gả cho hắn, đây là 'quan lại bao che cho nhau' mà mẹ ta từng nói.”

Kiển Điệp, ngươi hiểu lầm rồi! Hơn nữa ngươi còn dùng sai thành ngữ!

Hệ thống trong đầu của Kiếm Vô Tâm chỉ nghe nửa câu trên, hắn càng thêm vui sướng: “Nàng nói như vậy thật sao? Nàng, ta rất vui, thế nhưng về sau không cần khen ta trước mặt người lạ, sẽ bị đố kị mất.”

Tiết Tình dở khóc dở cười, cam đoan nói: “Ừ, về sau ta chắc chắn không khen ngươi.”

“Cục cưng Tiểu Tình Tình, nàng tới tìm ta phải không, tới lúc nào, sao không nói với ta một tiếng, ta sẽ đi đón nàng.” Vẻ mặt Kiếm Vô Tâm cưng chiều lại hờn dỗi khiến đầu Tiết Tình ông ông.

“Ừ, đúng.” Lúc này Tiết Tình mới nhớ tới mục đích của chuyến đi: “Có chuyện muốn nhờ Đoạn Kiếm sơn trang giúp, có được không?”

“Yêu cầu của cục cưng Tiểu Tình Tình sao lại không thể, đi, theo ta về Đoạn Kiếm sơn trang.” Kiếm Vô Tâm dùng tay ra dấu mời, cổ áo hỗn độn bung ra, trên người có mùi son phấn nhàn nhạt.

“Có thể đi cùng hắn thật sao, liệu có bị bắt cóc hay không.” Tiết Tình ngoài cười nhưng trong không cười, nhỏ giọng hỏi Lưu Huỳnh.

“Hẳn là không, Đoạn Kiếm sơn trang quang minh lỗi lạc, ở trên giang hồ rất có uy vọng, nhưng nếu sư thúc không muốn đi, ta tán thành.” Lưu Huỳnh nhỏ giọng trả lời.

Tiết Tình cắn môi: “Đã đến đây sao có thể lùi bước.”

“Được rồi, ta phải đi dẫn ngựa, lúc trước ta bỏ một số tiền lớn mua thần mã hiếm thấy ở hoang mạc, tướng mạo cao sang, sức chịu đựng kinh người, thích hợp để mỹ nhân như cục cưng Tiểu Tình Tình ngồi cùng ta.” Kiếm Vô Tâm nói xong đi dẫn ngựa, Tiết Tình tuy không muốn ngồi cùng một con ngựa với Kiếm Vô Tâm, nhưng nghe hắn nói dùng số tiền lớn mua ngựa hiếm nên rất kinh ngạc. Người cổ đại và hiện đại đều để ý tới phương tiện đi lại, ngựa trắng nhỏ của Tiết Tình tuy tốn không ít tiền, nhưng mua ở trạm dịch, chỉ có thể xem như giá ô tô giá cao, hãn huyết bảo mã chân chính là dạng gì, Tiết Tình còn chưa thấy qua.

Chỉ chốc lát sau, Kiếm Vô Tâm dắt thần mã hoang mạc trở lại, quả thật không giống bình thường, trông giống dê hơn là ngựa, toàn thân là lông tuyết trắng dài, lỗ tai nhỏ hình tam giác, đường cong ở lưng tuyệt đẹp, đôi mắt nhỏ u buồn, bộ mặt đáng yêu khiến Tiết Tình ngẩn ra. Con ngựa này quả đúng với chữ “thần”, người Nam Mỹ gọi nó là alcapa, người Trung Quốc coi nó là vương giả đi trong hoang mạc.

“Ha ha! Ta thấy được thần thú rồi!” Tiết Tình nhào lên ôm lấy khuôn mặt u buồn của alcapa.

Thấy phản ứng vui vẻ của Tiết Tình, Kiếm Vô Tâm càng thêm đắc ý: “Thế nào, con ngựa này rất đặc biệt, ta còn chưa thấy loại nào giống nó, cưỡi nó với ta đảm bảo ai ai cũng nhìn, nở mày nở mặt.”

“Không cần, Vô Tâm công tử, chúng ta có xe ngựa, Lưu Huỳnh, nhanh mang xe ngựa tới.” Tiết Tình thúc giục Lưu Huỳnh, nàng tự nhận bản thân mình nghèo hèn, không có tư cách ngồi thần thú.

“Vâng, sư thúc.”

“Ừm, con ngựa này quá nhỏ, hai người ngồi được không?” Kiển Điệp đi quanh alcapa một vòng hỏi.

“Ôm chặt là ngồi đủ.” Kiếm Vô Tâm không hề đỏ mặt đáp lại.

May mà xe ngựa dừng cách đây không xa, Lưu Huỳnh mang xe ngựa tới rất nhanh, Tiết Tình tiến vào trong xe, khoát tay với Kiếm Vô Tâm: “Xe ngựa vững vàng hơn, công tử cứ cưỡi thần thú hoang mạc đi.”

Kiếm Vô Tâm mở vạt áo, tiêu sái ngồi lên alcapa, alcapa đi song song với xe ngựa, hắn vén mành xe lên nói chuyện với Tiết Tình: “Cục cưng Tiểu Tình Tình, ngài mai ta sẽ đi tìm sư tỷ nàng để cầu hôn, nàng thấy có được không?”

Lưu Huỳnh chạm vào dây mành, mành xe buông xuống ngăn cách Tiết Tình và Kiếm Vô Tâm, Tiết Tình ở bên trong hô to: “Vô Tâm ca! Huynh là ca ca của ta! Không thể được a!”

Xe ngựa chạy nhanh hơn, gần như lao vùn vụt, alcapa của Kiếm Vô Tâm cũng không yếu thế, bốn chân ma sát với đất khiến bụi bay mù mịt, lộ ra phong phạm của vương giả sa mạc. Bởi vì động tác đánh xe của Lưu Huỳnh, xe ngựa không hề vững vàng như trước. Tiết Tình cảm thấy lúc thì mình ngồi trên đệm lót, lúc thì ngồi trên ván gỗ. Người Kiển Điệp cũng lắc lư, không nhịn được hỏi Tiết Tình: “Cô cô, Lưu Huỳnh ca ca làm sao vậy?”

Tiết Tình đoán là Lưu Huỳnh đang ghen, nhưng nếu nói với Kiển Điệp có khi Kiển Điệp sẽ hỏi “Vì sao không ăn sùi cảo mà lại muốn ăn dấm chua?”, vì thế nói: “Lưu Huỳnh nhìn tọa kỵ của Vô Tâm công tử, bị dọa chạy.”

“A, ngựa của Vô Tâm công tử quả thật hiếm thấy, ta sống ở hoang mạc mà mới thấy lần đầu.” Kiển Điệp cảm thán nói.

“Ừ, Đoạn Kiếm sơn trang quả nhiên tàng long ngọa hổ.” Tiết Tình cũng kính nể gật đầu, là một nam nhân cưỡi alcapa, Kiếm Vô Tâm sẽ mãi mãi ở trong sử sách của Tiết Tình.

Dùng tốc độ gấp đôi bình thường tới Đoạn Kiếm sơn trang, sớm hơn dự tính rất nhiều, xe ngựa dừng ở cửa sơn trang, vài gia đinh vây ở cửa, một người hỏi: “Xin hỏi các vị đến Đoạn Kiếm sơn trang có việc gì? Nô tài sẽ đi bẩm báo.”

Tiết Tình định vén rèm lên nói, Kiếm Vô Tâm đã cưỡi alcapa tới, nói với mấy gia đinh kia: “Mở cửa, đây là nương tử tương lai của ta và hai đứa nhỏ của nàng.”

“Nhị thiếu gia đã trở lại!” Vài gia đinh cúi đầu trước Kiếm Vô Tâm, sau đó đồng loạt quay người cúi đầu trước Tiết Tình: “Bái kiến nhị phu nhân tương lai.”

“Đừng gọi như vậy! Ta không nhận nổi!” Tiết Tình nổi điên, lời nói của Kiếm Vô Tâm cũng có nghĩa khác, tuy rằng theo vai vế có thể coi Kiển Điệp và Lưu Huỳnh là đứa nhỏ của nàng, nhưng nói như vậy lại giống như người mẹ ly dị mang theo hai đứa con riêng.

Gia đinh chia làm hai tổ mở cửa sắt của Đoạn Kiếm sơn trang ra, ngựa và alcapa giao cho gia đinh dắt đi ăn cỏ. Ba người Tiết Tình theo Kiếm Vô Tâm vào Đoạn Kiếm sơn trang. Trong sơn trang đều là cây dâm bụt cành lá um tùm, tháng mười là kỳ nở của hoa dâm bụt, trên cây kết đầy quả.

Còn chưa tới chính đường của Đoạn Kiếm sơn trang, một gã sai vặt vội chạy tới, hành lễ nói với Kiếm Vô Tâm: “Nhị thiếu gia, đại thiếu gia đang chờ ngài. . . . Sắc mặt không được tốt.”

Kiếm Vô Tâm chẳng hề để ý: “Có lúc nào hắn tìm ta mà sắc mặt tốt đâu.”

Gã sai vặt lại hành lễ nói: “Nhị thiếu gia, xin ngài thương xót, cho dù giả bộ cũng được, cứ làm theo ý của đại thiếu gia, nếu làm đại thiếu gia tức giận, xui xẻo chính là chúng ta!”

Kiếm Vô Tâm đá gã sai vặt: “Thiếu gia ta cần ngươi chỉ bảo sao, làm việc của ngươi đi, đừng có chọc đại thiếu gia tức giận.”

Gã sai vặt ôm đùi, vừa chạy vừa quay đầu nói: “Dù sao nhị thiếu gia vẫn nên cẩn thận một chút, đại thiếu gia vừa mắng nha hoàn hầu hạ xong.”

Kiếm Vô Tâm này tuy phóng đãng nhưng tính cách cũng không tệ, huynh trưởng tức giận mà còn có người đến mật báo, không biết đại thiếu gia Đoạn Kiếm sơn trang là người thế nào, nghe qua có vẻ tính tình không tốt, Tiết Tình lần này đến chắc chắn phải gặp chủ nhà, chủ nhà chính là đại thiếu gia, trong lòng có chút lo lắng.

“Vô Tâm huynh, huynh trưởng của ngươi đang tức giận, ngày khác ta lại tới được chứ?” Tiết Tình đề nghị.

“Nếu nàng muốn đợi hắn tâm tình tốt mới đến, phải đợi đời sau, ngày nào tâm tình hắn cũng không tốt.” Kiếm Vô Tâm nói.

“Đáng sợ vậy sao. . . . Ta thấy thanh kiếm này chế tác rất đẹp, đường cong mượt mà, dùng tạm cũng được, không nên sửa lại.” Tiết Tình nhỏ giọng nói, định đi về.

Lưu Huỳnh túm lấy nàng, không để nàng đi: “Sư thúc, không đổi kiếm cũng phải chào trang chủ, đây là lễ tiết.”

Lễ nghi phiền phức đáng chết, Tiết Tình mắng thầm, ủ rũ tiếp tục đi. Đi qua con đường có dàn cây bồ kết là tới chính đường, bên trong chính đường là một nam nhân đang ngồi uống trà, tướng mạo có vẻ như ở tuổi thành lập sự nghiệp, Kiếm Tước Ban mặt mày sắc bén, mũi cao, cả người tản ra chính khí, thiếu chút nữa chọc mù mắt Tiết Tình.

“Về rồi sao? Tối hôm qua ngủ trong phòng Hồng Phương cô nương hay Oanh Oanh cô nương?” Đại thiếu gia Đoạn Kiếm sơn trang ngồi trên bàn, giọng điệu ôn hòa, Tiết Tình lại cảm thấy: hắn tức giận! Hắn đang tức giận! Đây là không giận mà uy trong truyền thuyết sao?

Bịch! Kiếm Vô Tâm dọc đường đi tới thờ ơ, lúc này lại quỳ xuống đất: “Ca, ta sai rồi!”


/78

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status