Lưu Phúc!
Chính Dương điện trầm hương lượn lờ. Ngồi ở giữa long ỷ là đương kim Hoàng đế Sở Bắc Tiệp, bút lông vừa đặt xuống, trầm giọng hô một tiếng. Ngay lập tức, một thái giám từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, cung kính quỳ xuống.
Có nô tài!
Cái này... - Hoàng đế cầm lên thánh chỉ, trong giọng nói nghe không ra hỉ nộ. Đem tới Lạc phủ tuyên đi.
...
Thịnh quốc, Hoàng lịch năm thứ chín mươi bảy, dịch bệnh nổi lên.
Bắt đầu từ Tương Dương, lan tới Kim Lăng, đi qua miền Giang Nam sông nước thì bạo phát, trở thành đại dịch lớn nhất trong lịch sử dựng quốc. Nơi nào dịch bệnh đi qua, thây chất thành đồng, tử khí u u, kinh hoàng không thể nói hết.
Lạc Nghiêm Tuyết rùng mình nhớ lại, kiếp trước, chính là tại lúc này, mười mấy vạn bách tính Thịnh quốc cứ vậy bỏ mình.
Cho đến khi, người kia một mình xông tới Nam Cương vu tộc, thỉnh được thần dược.
...
Phượng Tường là tiểu trấn nằm cạnh Kim Lăng thành, bình thường dân cư không tính đông đúc. Nhưng là mười ngày lại gần đây, bỗng nhiên trở nên tấp nập.
Nguyên do, nơi này xuất hiện một vị tiểu thần y.
Từ hơn nửa tháng trước, Kim Lăng bỗng xuất hiện bệnh lạ. Người nhiễm bệnh sốt cao lợi hại, toàn thân nổi lên mụn nước, nhìn qua có chút giống bệnh sởi thông thường. Nhưng một khi mụn nước vỡ ra, sẽ trở nên lở loét, tanh hôi cực kỳ, không lâu sau thì mất mạng.
Không đầy mười ngày, Kim Lăng đã có mấy trăm bệnh nhân. Lang trung trong thành từ ban đầu cố gắng thi y, sau chuyển sang bất lực, thậm chí không ít người vì chữa bệnh mà bị lây nhiễm, dẫn đến y quán nối tiếp nhau đóng cửa. Ngắn ngủi vài ngày đã loạn thành một đoàn, quan phủ cũng luống cuống tay chân, vội vàng thượng tấu lên Thịnh kinh thỉnh trợ giúp.
Thịnh kinh còn chưa có hồi âm, đã thấy ngoài cửa thành dần xuất hiện nạn dân. Kim Lăng tri phủ sai người hỏi thăm, lại kinh hãi biết được, Tương Dương thành kế bên cũng bạo phát dịch bệnh tương tự, người chết vô số, cơ hồ đã là một tòa tử thành.
Nhất thời, Kim Lăng loạn càng thêm loạn.
Đúng lúc này, Phượng Tường trấn truyền đến tin tức một vị tiểu thần y, tự nguyện mở y quán, phát thuốc cứu người.
...
Ô ô ô.... lão gia nhà ta sau khi dùng dược, hôm qua đã không còn cháy lợi hại như trước, cũng uống được một chút nước. Lạc cô nương, người đúng là thần y ... ô ô ô...
Còn không phải sao? Tiểu tử thối nhà ta hôm nay đã mấy lần tỉnh lại, còn có thể húp cháo loãng đâu. Lạc cô nương, không, Lạc thần y, người chính là đại ân nhân của chúng ta a...
Cái gì Lạc thần y? Như ta đến xem, Lạc cô nương căn bản chính là tiên nữ, được Thượng thiên phái xuống bảo hộ chúng ta đây!
Đúng! Đúng là như vậy!
Thiên nữ a! Xin nhận của chúng ta một lạy!
Bên ngoài một tòa thôn trang lớn tại trung tâm Phượng Tường trấn, rất nhiều người bao vây xung quanh một cái lều nhỏ. Lều này ban đầu do một vị tiểu thư trong trang dựng tạm lên, ý đồ tạo thành một cái y quán nho nhỏ, miễn phí phát dược cứu người. Những người dùng qua dược của nàng, phần lớn đều dần hạ nhiệt, có người còn đã tỉnh lại. Bởi vậy, càng ngày càng có nhiều người đến cầu dược, đem về cứu thân nhân.
Nghe nói, vị này là Lạc phủ cô nương, trong nhà đứng thứ nhất, là đích trưởng nữ. Chỉ vì lúc nhỏ thân thể có bệnh, mới từ Thịnh kinh đến thôn trang thật tốt dưỡng dưỡng. Nàng một lần gặp kỳ ngộ, được một vị nhàn tản thần y thương xót, nhận làm đồ đệ, truyền thụ cho một thân y thuật thần kỳ. Dược phương lần này là do sư phụ của nàng nghĩ ra, còn nàng đích thân luyện chế.
Danh hiệu tiểu thần y, cứ như vậy, tự nhiên mà định.
Khó được hơn là, vị tiểu thần y này tâm cũng thực rộng, cư nhiên hướng đại phu trong thành chia sẻ dược phương. Mấy chục lang trung cùng nhau chế thuốc, tận lực hơn mười ngày, dịch bệnh rốt cuộc bị kìm hãm.
Bách tính Kim Lăng tôn sùng nàng, coi nàng như thiên nữ.
Đại phu Kim Lăng tôn kính nàng, xem nàng như tiền bối.
Thanh danh của nàng, cứ như vậy lan tới Thịnh kinh, đến tai Hoàng đế.
...
Khi trước, đọc đến chỗ này, Lạc Thanh Dao còn vỗ đùi khen hay, thầm nghĩ : thực con mẹ nó hoành tráng!
Kết quả, bị xuyên thành như vậy, Lạc Thanh Dao hận không thể thống khoái chỉ vào mặt tác giả mà chửi ầm lên : thực con mẹ nó não tàn!
Nơi đây là cổ đại, mà cổ đại là gì? Là dân trí thấp, hiểu không? Không phải Nhật Bản 2011 có được chưa? Cô nương gia một mình giữa loạn cục, không có người bảo hộ, còn có thể bình bình an an đại phóng quang mang?
Bần nông bách tính không thiếu vũ phu, cư nhiên còn biết tuần tự xếp hàng lấy thuốc.
Đại phu một đám mấy chục năm học nghiệp, bỗng nhiên danh tiếng mất hết bởi một cái tiểu thí hài không biết từ đâu nhảy ra, lại không nghe được nửa câu oán hận.
Một quyển da dê, tự mình học nghệ, lần đầu chế thuốc, cư nhiên thành công!
Mỗi ngày làm ra hàng nghìn viên thuốc, lại không một viên là phế phẩm!
Ta thao!
Thế nào là YY? Thế này là YY!
Mụ nội nó --- siêu cấp YY!
...
Ngoại vi Phượng Tường trấn, Lạc phủ thôn trang.
Ngồi bên bàn là một thiếu nữ, xem cách búi tóc hẳn là còn chưa cập kê. Nhân diện hoa đào, mi nhược viễn sơn, một thân thanh y sấn lên vẻ ôn nhu nhàn thục. Nàng đưa một tách trà lên miệng, nhẹ nhàng thổi qua, dịu giọng hỏi nha hoàn bên cạnh : Xuân Mai, ngươi vất vả cả ngày, đã xong?
Hồi cô nương, nô tỳ đã thu thập tốt lắm! - Xuân Mai cúi đầu thưa. Kỳ thực, đại tiểu thư nhiều năm nay tuy không ở trong phủ, nhưng phu nhân cũng không bạc đãi nàng. Hàng năm, Thịnh kinh vẫn đều đặn đưa tới không ít đồ tốt, lần này trở về, tự nhiên nên là tất cả mang theo.
Ngươi làm việc, ta yên tâm. Trà đã nguội, Lạc Nghiêm Tuyết chậm rãi uống một ngụm nhỏ, mỉm cười.
Xuân Mai cúi đầu ứng thanh, trong mắt lại hiện lên một ít mất tự nhiên.
Lạc Nghiêm Tuyết nhìn thấy nhất thanh nhị sở, lại cố tình bỏ qua, trên mặt ngoài đạm bạc vẫn là thản nhiên. Chỉ có nàng hiểu, trong lòng là cỡ nào dậy sóng.
Kinh thành. Lạc gia.
Nàng quay lại rồi...
Chính Dương điện trầm hương lượn lờ. Ngồi ở giữa long ỷ là đương kim Hoàng đế Sở Bắc Tiệp, bút lông vừa đặt xuống, trầm giọng hô một tiếng. Ngay lập tức, một thái giám từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, cung kính quỳ xuống.
Có nô tài!
Cái này... - Hoàng đế cầm lên thánh chỉ, trong giọng nói nghe không ra hỉ nộ. Đem tới Lạc phủ tuyên đi.
...
Thịnh quốc, Hoàng lịch năm thứ chín mươi bảy, dịch bệnh nổi lên.
Bắt đầu từ Tương Dương, lan tới Kim Lăng, đi qua miền Giang Nam sông nước thì bạo phát, trở thành đại dịch lớn nhất trong lịch sử dựng quốc. Nơi nào dịch bệnh đi qua, thây chất thành đồng, tử khí u u, kinh hoàng không thể nói hết.
Lạc Nghiêm Tuyết rùng mình nhớ lại, kiếp trước, chính là tại lúc này, mười mấy vạn bách tính Thịnh quốc cứ vậy bỏ mình.
Cho đến khi, người kia một mình xông tới Nam Cương vu tộc, thỉnh được thần dược.
...
Phượng Tường là tiểu trấn nằm cạnh Kim Lăng thành, bình thường dân cư không tính đông đúc. Nhưng là mười ngày lại gần đây, bỗng nhiên trở nên tấp nập.
Nguyên do, nơi này xuất hiện một vị tiểu thần y.
Từ hơn nửa tháng trước, Kim Lăng bỗng xuất hiện bệnh lạ. Người nhiễm bệnh sốt cao lợi hại, toàn thân nổi lên mụn nước, nhìn qua có chút giống bệnh sởi thông thường. Nhưng một khi mụn nước vỡ ra, sẽ trở nên lở loét, tanh hôi cực kỳ, không lâu sau thì mất mạng.
Không đầy mười ngày, Kim Lăng đã có mấy trăm bệnh nhân. Lang trung trong thành từ ban đầu cố gắng thi y, sau chuyển sang bất lực, thậm chí không ít người vì chữa bệnh mà bị lây nhiễm, dẫn đến y quán nối tiếp nhau đóng cửa. Ngắn ngủi vài ngày đã loạn thành một đoàn, quan phủ cũng luống cuống tay chân, vội vàng thượng tấu lên Thịnh kinh thỉnh trợ giúp.
Thịnh kinh còn chưa có hồi âm, đã thấy ngoài cửa thành dần xuất hiện nạn dân. Kim Lăng tri phủ sai người hỏi thăm, lại kinh hãi biết được, Tương Dương thành kế bên cũng bạo phát dịch bệnh tương tự, người chết vô số, cơ hồ đã là một tòa tử thành.
Nhất thời, Kim Lăng loạn càng thêm loạn.
Đúng lúc này, Phượng Tường trấn truyền đến tin tức một vị tiểu thần y, tự nguyện mở y quán, phát thuốc cứu người.
...
Ô ô ô.... lão gia nhà ta sau khi dùng dược, hôm qua đã không còn cháy lợi hại như trước, cũng uống được một chút nước. Lạc cô nương, người đúng là thần y ... ô ô ô...
Còn không phải sao? Tiểu tử thối nhà ta hôm nay đã mấy lần tỉnh lại, còn có thể húp cháo loãng đâu. Lạc cô nương, không, Lạc thần y, người chính là đại ân nhân của chúng ta a...
Cái gì Lạc thần y? Như ta đến xem, Lạc cô nương căn bản chính là tiên nữ, được Thượng thiên phái xuống bảo hộ chúng ta đây!
Đúng! Đúng là như vậy!
Thiên nữ a! Xin nhận của chúng ta một lạy!
Bên ngoài một tòa thôn trang lớn tại trung tâm Phượng Tường trấn, rất nhiều người bao vây xung quanh một cái lều nhỏ. Lều này ban đầu do một vị tiểu thư trong trang dựng tạm lên, ý đồ tạo thành một cái y quán nho nhỏ, miễn phí phát dược cứu người. Những người dùng qua dược của nàng, phần lớn đều dần hạ nhiệt, có người còn đã tỉnh lại. Bởi vậy, càng ngày càng có nhiều người đến cầu dược, đem về cứu thân nhân.
Nghe nói, vị này là Lạc phủ cô nương, trong nhà đứng thứ nhất, là đích trưởng nữ. Chỉ vì lúc nhỏ thân thể có bệnh, mới từ Thịnh kinh đến thôn trang thật tốt dưỡng dưỡng. Nàng một lần gặp kỳ ngộ, được một vị nhàn tản thần y thương xót, nhận làm đồ đệ, truyền thụ cho một thân y thuật thần kỳ. Dược phương lần này là do sư phụ của nàng nghĩ ra, còn nàng đích thân luyện chế.
Danh hiệu tiểu thần y, cứ như vậy, tự nhiên mà định.
Khó được hơn là, vị tiểu thần y này tâm cũng thực rộng, cư nhiên hướng đại phu trong thành chia sẻ dược phương. Mấy chục lang trung cùng nhau chế thuốc, tận lực hơn mười ngày, dịch bệnh rốt cuộc bị kìm hãm.
Bách tính Kim Lăng tôn sùng nàng, coi nàng như thiên nữ.
Đại phu Kim Lăng tôn kính nàng, xem nàng như tiền bối.
Thanh danh của nàng, cứ như vậy lan tới Thịnh kinh, đến tai Hoàng đế.
...
Khi trước, đọc đến chỗ này, Lạc Thanh Dao còn vỗ đùi khen hay, thầm nghĩ : thực con mẹ nó hoành tráng!
Kết quả, bị xuyên thành như vậy, Lạc Thanh Dao hận không thể thống khoái chỉ vào mặt tác giả mà chửi ầm lên : thực con mẹ nó não tàn!
Nơi đây là cổ đại, mà cổ đại là gì? Là dân trí thấp, hiểu không? Không phải Nhật Bản 2011 có được chưa? Cô nương gia một mình giữa loạn cục, không có người bảo hộ, còn có thể bình bình an an đại phóng quang mang?
Bần nông bách tính không thiếu vũ phu, cư nhiên còn biết tuần tự xếp hàng lấy thuốc.
Đại phu một đám mấy chục năm học nghiệp, bỗng nhiên danh tiếng mất hết bởi một cái tiểu thí hài không biết từ đâu nhảy ra, lại không nghe được nửa câu oán hận.
Một quyển da dê, tự mình học nghệ, lần đầu chế thuốc, cư nhiên thành công!
Mỗi ngày làm ra hàng nghìn viên thuốc, lại không một viên là phế phẩm!
Ta thao!
Thế nào là YY? Thế này là YY!
Mụ nội nó --- siêu cấp YY!
...
Ngoại vi Phượng Tường trấn, Lạc phủ thôn trang.
Ngồi bên bàn là một thiếu nữ, xem cách búi tóc hẳn là còn chưa cập kê. Nhân diện hoa đào, mi nhược viễn sơn, một thân thanh y sấn lên vẻ ôn nhu nhàn thục. Nàng đưa một tách trà lên miệng, nhẹ nhàng thổi qua, dịu giọng hỏi nha hoàn bên cạnh : Xuân Mai, ngươi vất vả cả ngày, đã xong?
Hồi cô nương, nô tỳ đã thu thập tốt lắm! - Xuân Mai cúi đầu thưa. Kỳ thực, đại tiểu thư nhiều năm nay tuy không ở trong phủ, nhưng phu nhân cũng không bạc đãi nàng. Hàng năm, Thịnh kinh vẫn đều đặn đưa tới không ít đồ tốt, lần này trở về, tự nhiên nên là tất cả mang theo.
Ngươi làm việc, ta yên tâm. Trà đã nguội, Lạc Nghiêm Tuyết chậm rãi uống một ngụm nhỏ, mỉm cười.
Xuân Mai cúi đầu ứng thanh, trong mắt lại hiện lên một ít mất tự nhiên.
Lạc Nghiêm Tuyết nhìn thấy nhất thanh nhị sở, lại cố tình bỏ qua, trên mặt ngoài đạm bạc vẫn là thản nhiên. Chỉ có nàng hiểu, trong lòng là cỡ nào dậy sóng.
Kinh thành. Lạc gia.
Nàng quay lại rồi...
/12
|