Lạc Thanh Dao cảm thấy, nếu có thể so sánh tiểu thuyết ngôn tình với thời trang, thì nó nhất định phải là một loại mốt thời thượng, thuộc hàng - dẫn đầu xu thế! Ngươi có thể mặc nó ngày này qua năm khác, mà không sợ lỗi thời!
Giống như, tác giả ngôn tình có thể dùng đi dùng lại một loại cốt truyện, tuyệt không băn khoăn có được độc giả đón nhận...
Lại giống như, nơi này.
Lạc Thanh Dao xuyên qua, đến một loại tình huống không thể phổ biến hơn: Nữ chủ kiếp trước tin lầm ác mẫu, sai phủng ích kỷ thân muội muội, lại nhìn không rõ cặn bã cha. Kết quả, bị hủy trong sạch, ủy thân làm thiếp. Niết bàn trùng sinh, một thân lệ khí, bàn tay trắng nõn hóa thành đao. Đấu thân mẫu, trừng đích muội, diệt cặn bã nam, lưu vương gia, một đường thẳng tiến, không gì cản nổi!
Còn nàng, xuyên qua, không phải Ất Giáp Bính Đinh người qua đường, mà chính là vị thân muội muội đã được định sẵn sẽ có kết cục bi thảm kia…
Con mẹ nó!
Ta thao!
Ta thao!
Ta thao xxxxxxxx@(#$&)(!&$_)...
Mỗi lần nghĩ đến cái này, Lạc Thanh Dao lại không nhịn được trong bụng chửi ầm lên, cũng sớm đem tổ tông bảy mươi hai đời của tác giả ra, ân cần thăm hỏi. Chỉ là, âm thầm phát tiết xong rồi, nàng lại như một quả bóng bị xì hơi, chán nản gục đầu xuống bàn.
Biết trước kết cục rồi, thì phải làm cái gì?
Nghịch tập? Vặn ngã nữ chủ? No! No! Đây căn bản là – Không có khả năng!
Đùa sao? Nhân gia là nữ chủ! Là bàn tay vàng! Là nam chủ thịt trên đầu quả tim! Thế nào là nữ cường, nam lại càng cường? Chính là hai cái kẻ điên, một là linh hồn có được ký ức kiếp trước, lại tài hoa vạn dặm, nữ chủ quang hoàn soi sáng từng trang sách; một là siêu cấp biến thái lãnh vương gia. Còn ngươi, có cái gì?
Lạc Thanh Dao cố gắng suy nghĩ, tận lực suy nghĩ, hao hết tinh lực để suy nghĩ. Cuối cùng, kết quả : tin vui là, nàng biết trước tình huống, đây là đại ưu thế! Tin buồn là, ưu thế này có thể được nàng phát huy đến cỡ nào, cũng còn chưa biết được.
Đây chính là một đạo lý rất đơn giản. Đao tốt muốn có binh cường, lợi thế chỉ được phát huy khi có thực lực. Giống như, đưa một thanh thần khí cho ba tuổi tiểu oa nhi, hắn có biết cầm giữ hay không, vậy phải hỏi lão Thiên rồi.
Lạc Thanh Dao kiếp trước, mười tám năm an an ổn ổn được xã hội hiện đại nuôi nấng, nào phải tiếp xúc với loan loan nhiễu nhiễu, cong cong quẹo quẹo? Gia đấu, trạch đấu gì đó, đùa bỡn tâm cơ, tiến hành thủ đoạn mấy thứ này, nàng tự nhận mình không biết làm, cũng không muốn làm.
Bởi thế, đối mặt với trùng sinh nữ chủ, nói không sợ hãi, là không có khả năng.
Cô nương, đồ ăn mau nguội, người nhanh dùng một chút a?
Lạc Thanh Dao suy nghĩ bị cắt đứt, có chút cáu kỉnh nhìn lên, phát hiện Hải Đường đã đem đồ ăn bày ra bàn, mùi thơm tỏa ra, lại nghe cô lỗ cô lỗ mấy tiếng, thế này mới phát hiện bản thân thì ra đói bụng, cũng liền không khách khí, vội gắp một ít thịt bỏ vào miệng.
Ưm, ngon a!
Hải Đường nhìn Lạc Thanh Dao hai mắt lim dim, trong lòng bỗng liên tưởng đến một con mèo nhỏ thỏa mãn, chợt cảm thấy muốn cười. Tam cô nương từ khi tỉnh lại thật khác thường, có khi ngây ngốc, có khi trầm tư, lần đầu biểu hiện ra như lúc này, thực đáng yêu đâu!
Lạc Thanh Dao vốn không phải tiểu thư khuê các, ăn uống tự nhiên không cố kỵ hình tượng, một đường như hổ cuốn tiến tới. Qua một khắc cảm thấy no bụng liền buông đũa. Hải Đường lại lập tức nâng ly nước lên, cùng với khăn sạch để nàng lau miệng.
Cô nương, cô nương...
Lạc Thanh Dao vốn là cảm thấy no muốn chết, còn đang tính ra ngoài đi dạo dạo, đột nhiên lại có một nha hoàn đẩy cửa bước vào. Nhìn dáng vẻ, còn là rất khẩn trương.
Hải Đường nhìn thấy, lập tức cau mày: Là ngươi? Xảo Nhi, sao lại không có quy củ như vậy? Cô nương còn đang nghỉ ngơi đây.
Xảo Nhi là Thúy Trúc cư nhị đẳng nha hoàn, thường ngày phụ trách công việc qua lại trong phủ, nói lịch sự thì là nhân viên ngoại giao, cụ thể ra chính là chân chạy vặt. Nàng một đường từ tiền viện chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giọng nói không giấu được phấn khích:
Cô nương, nô tỳ... nô tỳ biết sai! Nhưng là, Định vương phủ quản gia đăng môn bái phỏng, mang theo rất nhiều lễ vật. Lúc này, còn đang ở chính sảnh đâu...
Nguyên lai là sự tình liên quan đến Định vương. Khó trách khiến Xảo Nhi gấp thành như vậy.
Hải Đường quay đầu nhìn về phía Lạc Thanh Dao. Nếu là lúc trước, cô nương hẳn sẽ cao hứng cực. Chỉ là hiện tại, có nhìn cách nào cũng không thấy trên mặt nàng có nửa điểm vui vẻ, trái lại, còn có chút... ừm, giống như là, khó coi?
Cô nương?
Lạc Thanh Dao ưm một tiếng, không tự giác mếu xệch miệng.
Định vương, hai chữ này đối với cố chủ là cỡ nào ngọt ngào cùng mong đợi. Đối với nàng hiện tại, lại như một tấm bùa đòi mạng, treo lơ lửng trên đầu, tùy thời đều có thể khiến nàng mạng nhỏ ô hô ai tai.
Ô ô ô... hắn - là nam chủ a....
Thế nhân chỉ biết, Định vương không hiểu vì sao từ sáu năm trước nhìn trúng nàng, từ đó đau nàng, sủng nàng, phủng nàng trong lòng bàn tay. Lại cực ít người biết được nguyên nhân thực sự trong đó.
Kỳ thực, đây là một cái thiên đại hiểu lầm.
Người mà hắn nguyện ý cả đời đối tốt, là tiểu cô nương năm ấy hắn từng thụ ân. Hắn cho rằng đó là Lạc Thanh Dao, Hầu gia cùng phu nhân cũng đều khẳng định đó là Lạc Thanh Dao, hắn tự nhiên nhận định nàng không chút nghi ngờ. Nhưng nàng biết, tiểu cô nương mà hắn tâm tâm niệm niệm, thực chất lại là Lạc Nghiêm Tuyết.
Kiếp trước, Lạc Nghiêm Tuyết không biết chân tướng, thụ khổ một đời. Trùng sinh trở lại, nàng ta đương nhiên muốn đoạt lại tất cả - đặc biệt là hắn.
Lạc Thanh Dao lúc này không phải cố chủ, đương nhiên đối với Sở Thế Đình nửa tia mong đợi cũng không có, thậm chí còn mười phần bài xích.
Nhân sinh này, trèo càng cao, ngã lại càng đau.
Nàng hiện tại càng đắc ý, càng ỷ lại, càng hưởng thụ hắn sủng ái, sau này đau khổ cũng càng nhiều.
Lạc Thanh Dao vô cùng rõ ràng, Sở Thế Đình hộ nàng, muốn nàng một đời vô ưu, hoàn toàn vì báo ân tâm, còn bản thân không hề yêu nàng. Bởi vậy, kiếp trước, khi biết được chân tướng sự việc, biết được những gì nàng đã làm với Lạc Nghiêm Tuyết, hắn đã không do dự chĩa kiếm vào nàng.
Nhất kiếm xuyên tâm. Lạnh lùng, ngoan tuyệt.
Đối với người tương lai sẽ kết thúc sinh mạng của bản thân, Lạc Thanh Dao nếu là muốn đến gần hắn, đây mới gọi là có quỷ!
Nhưng là, phải làm thế nào để tránh hắn đâu?
Giống như, tác giả ngôn tình có thể dùng đi dùng lại một loại cốt truyện, tuyệt không băn khoăn có được độc giả đón nhận...
Lại giống như, nơi này.
Lạc Thanh Dao xuyên qua, đến một loại tình huống không thể phổ biến hơn: Nữ chủ kiếp trước tin lầm ác mẫu, sai phủng ích kỷ thân muội muội, lại nhìn không rõ cặn bã cha. Kết quả, bị hủy trong sạch, ủy thân làm thiếp. Niết bàn trùng sinh, một thân lệ khí, bàn tay trắng nõn hóa thành đao. Đấu thân mẫu, trừng đích muội, diệt cặn bã nam, lưu vương gia, một đường thẳng tiến, không gì cản nổi!
Còn nàng, xuyên qua, không phải Ất Giáp Bính Đinh người qua đường, mà chính là vị thân muội muội đã được định sẵn sẽ có kết cục bi thảm kia…
Con mẹ nó!
Ta thao!
Ta thao!
Ta thao xxxxxxxx@(#$&)(!&$_)...
Mỗi lần nghĩ đến cái này, Lạc Thanh Dao lại không nhịn được trong bụng chửi ầm lên, cũng sớm đem tổ tông bảy mươi hai đời của tác giả ra, ân cần thăm hỏi. Chỉ là, âm thầm phát tiết xong rồi, nàng lại như một quả bóng bị xì hơi, chán nản gục đầu xuống bàn.
Biết trước kết cục rồi, thì phải làm cái gì?
Nghịch tập? Vặn ngã nữ chủ? No! No! Đây căn bản là – Không có khả năng!
Đùa sao? Nhân gia là nữ chủ! Là bàn tay vàng! Là nam chủ thịt trên đầu quả tim! Thế nào là nữ cường, nam lại càng cường? Chính là hai cái kẻ điên, một là linh hồn có được ký ức kiếp trước, lại tài hoa vạn dặm, nữ chủ quang hoàn soi sáng từng trang sách; một là siêu cấp biến thái lãnh vương gia. Còn ngươi, có cái gì?
Lạc Thanh Dao cố gắng suy nghĩ, tận lực suy nghĩ, hao hết tinh lực để suy nghĩ. Cuối cùng, kết quả : tin vui là, nàng biết trước tình huống, đây là đại ưu thế! Tin buồn là, ưu thế này có thể được nàng phát huy đến cỡ nào, cũng còn chưa biết được.
Đây chính là một đạo lý rất đơn giản. Đao tốt muốn có binh cường, lợi thế chỉ được phát huy khi có thực lực. Giống như, đưa một thanh thần khí cho ba tuổi tiểu oa nhi, hắn có biết cầm giữ hay không, vậy phải hỏi lão Thiên rồi.
Lạc Thanh Dao kiếp trước, mười tám năm an an ổn ổn được xã hội hiện đại nuôi nấng, nào phải tiếp xúc với loan loan nhiễu nhiễu, cong cong quẹo quẹo? Gia đấu, trạch đấu gì đó, đùa bỡn tâm cơ, tiến hành thủ đoạn mấy thứ này, nàng tự nhận mình không biết làm, cũng không muốn làm.
Bởi thế, đối mặt với trùng sinh nữ chủ, nói không sợ hãi, là không có khả năng.
Cô nương, đồ ăn mau nguội, người nhanh dùng một chút a?
Lạc Thanh Dao suy nghĩ bị cắt đứt, có chút cáu kỉnh nhìn lên, phát hiện Hải Đường đã đem đồ ăn bày ra bàn, mùi thơm tỏa ra, lại nghe cô lỗ cô lỗ mấy tiếng, thế này mới phát hiện bản thân thì ra đói bụng, cũng liền không khách khí, vội gắp một ít thịt bỏ vào miệng.
Ưm, ngon a!
Hải Đường nhìn Lạc Thanh Dao hai mắt lim dim, trong lòng bỗng liên tưởng đến một con mèo nhỏ thỏa mãn, chợt cảm thấy muốn cười. Tam cô nương từ khi tỉnh lại thật khác thường, có khi ngây ngốc, có khi trầm tư, lần đầu biểu hiện ra như lúc này, thực đáng yêu đâu!
Lạc Thanh Dao vốn không phải tiểu thư khuê các, ăn uống tự nhiên không cố kỵ hình tượng, một đường như hổ cuốn tiến tới. Qua một khắc cảm thấy no bụng liền buông đũa. Hải Đường lại lập tức nâng ly nước lên, cùng với khăn sạch để nàng lau miệng.
Cô nương, cô nương...
Lạc Thanh Dao vốn là cảm thấy no muốn chết, còn đang tính ra ngoài đi dạo dạo, đột nhiên lại có một nha hoàn đẩy cửa bước vào. Nhìn dáng vẻ, còn là rất khẩn trương.
Hải Đường nhìn thấy, lập tức cau mày: Là ngươi? Xảo Nhi, sao lại không có quy củ như vậy? Cô nương còn đang nghỉ ngơi đây.
Xảo Nhi là Thúy Trúc cư nhị đẳng nha hoàn, thường ngày phụ trách công việc qua lại trong phủ, nói lịch sự thì là nhân viên ngoại giao, cụ thể ra chính là chân chạy vặt. Nàng một đường từ tiền viện chạy tới, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giọng nói không giấu được phấn khích:
Cô nương, nô tỳ... nô tỳ biết sai! Nhưng là, Định vương phủ quản gia đăng môn bái phỏng, mang theo rất nhiều lễ vật. Lúc này, còn đang ở chính sảnh đâu...
Nguyên lai là sự tình liên quan đến Định vương. Khó trách khiến Xảo Nhi gấp thành như vậy.
Hải Đường quay đầu nhìn về phía Lạc Thanh Dao. Nếu là lúc trước, cô nương hẳn sẽ cao hứng cực. Chỉ là hiện tại, có nhìn cách nào cũng không thấy trên mặt nàng có nửa điểm vui vẻ, trái lại, còn có chút... ừm, giống như là, khó coi?
Cô nương?
Lạc Thanh Dao ưm một tiếng, không tự giác mếu xệch miệng.
Định vương, hai chữ này đối với cố chủ là cỡ nào ngọt ngào cùng mong đợi. Đối với nàng hiện tại, lại như một tấm bùa đòi mạng, treo lơ lửng trên đầu, tùy thời đều có thể khiến nàng mạng nhỏ ô hô ai tai.
Ô ô ô... hắn - là nam chủ a....
Thế nhân chỉ biết, Định vương không hiểu vì sao từ sáu năm trước nhìn trúng nàng, từ đó đau nàng, sủng nàng, phủng nàng trong lòng bàn tay. Lại cực ít người biết được nguyên nhân thực sự trong đó.
Kỳ thực, đây là một cái thiên đại hiểu lầm.
Người mà hắn nguyện ý cả đời đối tốt, là tiểu cô nương năm ấy hắn từng thụ ân. Hắn cho rằng đó là Lạc Thanh Dao, Hầu gia cùng phu nhân cũng đều khẳng định đó là Lạc Thanh Dao, hắn tự nhiên nhận định nàng không chút nghi ngờ. Nhưng nàng biết, tiểu cô nương mà hắn tâm tâm niệm niệm, thực chất lại là Lạc Nghiêm Tuyết.
Kiếp trước, Lạc Nghiêm Tuyết không biết chân tướng, thụ khổ một đời. Trùng sinh trở lại, nàng ta đương nhiên muốn đoạt lại tất cả - đặc biệt là hắn.
Lạc Thanh Dao lúc này không phải cố chủ, đương nhiên đối với Sở Thế Đình nửa tia mong đợi cũng không có, thậm chí còn mười phần bài xích.
Nhân sinh này, trèo càng cao, ngã lại càng đau.
Nàng hiện tại càng đắc ý, càng ỷ lại, càng hưởng thụ hắn sủng ái, sau này đau khổ cũng càng nhiều.
Lạc Thanh Dao vô cùng rõ ràng, Sở Thế Đình hộ nàng, muốn nàng một đời vô ưu, hoàn toàn vì báo ân tâm, còn bản thân không hề yêu nàng. Bởi vậy, kiếp trước, khi biết được chân tướng sự việc, biết được những gì nàng đã làm với Lạc Nghiêm Tuyết, hắn đã không do dự chĩa kiếm vào nàng.
Nhất kiếm xuyên tâm. Lạnh lùng, ngoan tuyệt.
Đối với người tương lai sẽ kết thúc sinh mạng của bản thân, Lạc Thanh Dao nếu là muốn đến gần hắn, đây mới gọi là có quỷ!
Nhưng là, phải làm thế nào để tránh hắn đâu?
/12
|