Lam Ngân Tuyết ngồi nghe Ám Dạ báo cáo thông tin mà hắn thu nhập được về tin đồn của Yêu Dạ, nàng cũng không ngờ nó lại lan xa lan nhanh như vậy, còn vượt xa dự tính của nàng. Nàng nên vui hay nên buồn đây? Nàng lại nhìn sang Ám Dạ, bỗng dưng nàng có một dự cảm không lành về người này, cứ như thể nàng phải trả hắn về cho nữ chủ sớm vậy...Ài! Nàng cũng không ngại nhưng hơi tiếc a!
Ám Dạ nhìn nữ nhân có sức hấp dẫn vạn người mê này mà trong lòng lại có chút không nói nên lời, không biết nên dùng từ gì để diễn tả nữa. Nhìn nữ tử đang vô cùng lười biếng dựa lưng vào ghế, trên tay là một trái táo còn ăn dở dang, tay còn lại chống cằm làm một bộ dáng suy tư. Làn da trắng nõn được ánh nắng chiếu lên có chút trong suốt, hai gò má khẽ ửng hồng mang theo chút ngây thơ. Hàng mày lá liễu như chứa phong tình vạn chủng, mỗi một cái cử động đều làm người khác phải ngắm nhìn không thôi. Hàng lông mi dày như cánh bướm nhẹ vỗ làm đôi lam mâu đượm buồn thêm mông lung. Đôi lam mâu có chút trong trẻo lại tĩnh lặng không có chút sóng, nhưng thoang thoảng nét cô đơn làm người khác khi nhìn lại càng thêm đau lòng. Mái tóc màu bạch ngân xỏa lỏng trên bờ lưng gầy tự nhiên mà cũng nhẹ nhàng. Khí chất thanh lãnh cao quý mà cũng ôn nhu ấm áp. Có ai dám nghĩ một nữ tử như vậy lại là Yêu Dạ cơ chứ?
Lam Ngân Tuyết suy nghĩ trong chốc lát, chắc hẳn 2 năm nữa Ám Dạ có thể gặp Lam Bạch Băng được rồi, không nên mượn quá lâu kẻo nữ chủ không chấp nhận Ám Dạ thì nàng lại cảm thấy áy náy. Lam Ngân Tuyết nhìn Ám Dạ cười nhạt
"Tiểu Dạ Dạ, muội quyết định sẽ chỉ bắt huynh theo muội 2 năm. Muội không phải người mà huynh cần phải bảo vệ, người huynh cần bảo vệ thật sự sẽ rất khó khăn nếu thiếu huynh" Lam Ngân Tuyết nở nụ cười, nhưng lại mang theo chút ưu thương mà chính nàng cũng không biết. Âm thanh trầm ấm làm lòng người thoải mái lại làm Ám Dạ sinh nghi hoặc.
"Huynh không cần nghĩ nhiều, là muội ích kỉ lợi dụng huynh thôi" Lam Ngân Tuyết cắn miếng táo rồi nhẹ giọng nói, nụ cười như đang giễu cợt bản thân mình. Nàng tại sao lại không nghĩ tới Ám Dạ sau này cũng sẽ đi theo nữ chủ, nàng cướp hắn đi không phải là khiêu chiến nữ chủ sao? Vả lại hắn cũng chưa chắc đã toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng, vậy thì vì sao mà nàng còn cố chấp giữ hắn làm gì? Lam Ngân Tuyết tự khinh bỉ bản thân mình càng ngày càng ngốc
Ám Dạ càng nghe càng không hiểu nhưng hắn lại không cho phép nàng lại tự động mang hắn đưa cho người khác, 5 năm là 5 năm, sao lại có chuyện chỉ còn 2 năm? Không phải đã thỏa thuận rồi sao? Lam Ngân Tuyết nhìn Ám Dạ nhún vai rồi nàng cúi đầu không nhìn hắn nữa. Ám Dạ hiểu chuyện lui ra ngoài, trước khi lui còn nhìn nàng thật sâu rồi biến mất
Bỗng giọng máy móc của hệ thống đại nhân cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng
[Hệ Thống]: Người chơi hoàn thành nhiệm vụ 'Vũ Nghệ' Nhận được 500 vạn và một Bạch Vũ Chiết Phiến có tác dụng cản trở Ma Pháp Tam Kim Tinh trở xuống
'Hệ thống đại nhân muôn năm! Ta yêu ngài!!!' Lam Ngân Tuyết gào thét trong lòng, cũng không ngừng khen hệ thống một ngàn cái làm hệ thống nào đó mặt mày như nở hoa
[Hệ Thống]: Nhiệm vụ phụ 'Cứu giúp' đã được mở, người chơi có nhận hay không?
'Ta nhận!' Lam Ngân Tuyết giờ đang buồn chán đến phát điên, có nhiệm vụ không nhận thì nàng sẽ chết vì chán mất
[Hệ Thống]: Người chơi nhận thành công nhiệm vụ 'Cứu giúp' Nội dung nhiệm vụ là chữa bệnh cho mẫu thân của Lộc Nhai rồi cùng hắn xây dựng mối quan hệ nhỏ trước nữ chủ
'Cái gì? Tại sao ta lại có cơ duyên mà gặp toàn người của nữ chủ vậy?' Lam Ngân Tuyết há hốc mồm không thể tin nói. Thiên! Tại sao nàng lại quên mất Lộc Nhai sống ở Hoa Thành, giờ thì thảm rồi! Nàng gặp Hiên Viên Dực, cướp Ám Dạ, giờ tới Lộc Nhai nữa sao? Phải nói Lộc Nhai là một phần tử quan trọng lắm đấy, vì hắn là một trong những thủ hạ đắc lực nhất của nữ chủ, là một yếu tố quan trọng để nữ chủ hùng bá thiên hạ.
[Hệ Thống]: Người chơi đã nhận nhiệm vụ, yêu cầu hoàn thành!
'Hệ Thống đại nhân, ngài không lẽ muốn ta phá hỏng chuyện tốt của nữ chủ đến vậy sao? Nữ chủ không dễ chọc đâu nha!' Lam Ngân Tuyết khổ sở nói, nàng còn có dự định quăng Ám Dạ về cho nữ chủ, thế mà không ngờ còn phải đụng tới Lộc Nhai. Nàng còn chưa có đủ thực lực cường đại để ngồi chơi với nữ chủ đâu nha!
[Hệ Thống]: Lộc Nhai hiện giờ vẫn chưa gặp nữ chủ!
Hệ Thống rất hảo tâm nói, Lam Ngân Tuyết vẫn có cảm giác không an tâm, Lộc Nhai này...Tương lai chắc chắn sẽ vô cùng máu lạnh, lạnh tới mức đáng sợ. Nhưng đối với Lam Bạch Băng lại chắng khách gì tiểu bạch khuyển. Nàng mới không thèm cùng Lộc Nhai dây dưa kẻo nữ chủ mai mốt chém nàng, nàng không sợ nữ chủ nhưng nàng lo Tiểu Thúy và Lam Hàn Phong
Lam Ngân Tuyết thở dài, nàng lấy ra một cái mặt nạ che nửa khuôn mặt rồi dùng khinh công từ cửa sổ chạy ra ngoài, nàng theo sự chỉ dẫn của bản đồ đại nhân mà hệ thống đại nhân cung cấp để đi tìm nhà của Lộc Nhai. Một thân ảnh bạch y nhẹ nhàng với mái tóc màu bạch ngân nổi bật nhưng lại vo cùng huyền bí khó lường, cứ tựa như cơn gió nhẹ lướt qua làm người khác cảm nhận được nhưng lại không thấy được
Lam Ngân Tuyết nhìn căn nhà cũ nát trước mặt mà tiếp tục thở dài, nàng mở cửa tiến vào không một tiếng động. Nhìn mỹ thiếu niên dù ăn mặc thọ sơ rách rưới vẫn không giấu được vẻ lạnh lùng, mỹ thiếu niên không cao lắm nhưng cũng coi là tạm được, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng bị che giấu khá nhiều, cặp mắt như sao sáng. Đến cả nhân vật phụ cũng thật mỹ! Tác giả cũng thật biến thái!
Lộc Nhai đang ngồi nhìn mẫu thân mình thì bỗng có một bàn tay mang theo hơi lạnh áp lên mắt hắn, giọng nói trầm ấm nhưng không phải của nam tử thoang thoảng bên tai
"Nhắm mắt lại, ta giúp ngươi chữa trị cho mẫu thân ngươi" Lộc nhai dự định quay lại nhưng giọng nói này như có ma lực làm mắt hắn không thể mở ra, mùi hương như lan thoang thoảng mát rượi lan tỏa trong không khí. Lam Ngân Tuyết hài lỏng cười khẽ, tiếng cười không lớn nhưng đủ mị hoặc làm Lộc Nhai bất giác cảm thấy khô nóng nhưng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người này là ai? Tại sao lại chữa trị cho mẫu thân hắn?
Lam Ngân Tuyết lấy ra ngân châm, nàng nhìn nữ tử dù có chút xanh xao nhưng không giấu được vẻ dịu dàng ôn nhu của nữ tử, nhìn cũng biết nữ tử này từng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương
"Cũng may là ta đến kịp, mẫu thân ngươi cũng không quá nặng" Lam Ngân Tuyết điểm huyệt ngủ để chắc chắn mẫu thân Lộc Nhai không tỉnh lại rồi bắt đầu đâm châm, Lộc Nhai thật sự rất muốn mở mắt nhưng lại không dám mở, hắn có cảm giác khi mở ra mình sẽ vô cùng hối hận...
Lam Ngân Tuyết rất nhanh đã châm xong, nàng dự định rời đi nhưng quyết định để lại vài viên đan dược hồi sức. Dù sao thì giúp người phải giúp tới chốn. Nàng còn không quên dặn dò "Đừng nên tìm ta cũng đừng nên nhớ đến ta, nếu như ngươi gặp được nữ tử cường đại hãy cứ bên cạnh nàng là được." Thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng len vào lòng người, không lạnh cũng không nhạt nhưng đủ mị hoặc chúng sinh
Lộc Nhai trong vô thức gật đầu, đến khi hắn không còn cảm nhận được mùi hương cùng hơi thở thanh lãnh đó nữa thì hắn mở mắt, không còn thấy bóng dáng ai ngoài mẫu thân hắn, mẫu thân hắn đã có chút huyết sắc. Thật sự hữu hiệu? Và đống đan dược này...Tại sao lại giúp hắn? Lộc Nhai trong lòng không ngừng thắc mắc, và nữ tử cường đại trong lời nói của người bí ẩn kia là ai?
Ám Dạ nhìn nữ nhân có sức hấp dẫn vạn người mê này mà trong lòng lại có chút không nói nên lời, không biết nên dùng từ gì để diễn tả nữa. Nhìn nữ tử đang vô cùng lười biếng dựa lưng vào ghế, trên tay là một trái táo còn ăn dở dang, tay còn lại chống cằm làm một bộ dáng suy tư. Làn da trắng nõn được ánh nắng chiếu lên có chút trong suốt, hai gò má khẽ ửng hồng mang theo chút ngây thơ. Hàng mày lá liễu như chứa phong tình vạn chủng, mỗi một cái cử động đều làm người khác phải ngắm nhìn không thôi. Hàng lông mi dày như cánh bướm nhẹ vỗ làm đôi lam mâu đượm buồn thêm mông lung. Đôi lam mâu có chút trong trẻo lại tĩnh lặng không có chút sóng, nhưng thoang thoảng nét cô đơn làm người khác khi nhìn lại càng thêm đau lòng. Mái tóc màu bạch ngân xỏa lỏng trên bờ lưng gầy tự nhiên mà cũng nhẹ nhàng. Khí chất thanh lãnh cao quý mà cũng ôn nhu ấm áp. Có ai dám nghĩ một nữ tử như vậy lại là Yêu Dạ cơ chứ?
Lam Ngân Tuyết suy nghĩ trong chốc lát, chắc hẳn 2 năm nữa Ám Dạ có thể gặp Lam Bạch Băng được rồi, không nên mượn quá lâu kẻo nữ chủ không chấp nhận Ám Dạ thì nàng lại cảm thấy áy náy. Lam Ngân Tuyết nhìn Ám Dạ cười nhạt
"Tiểu Dạ Dạ, muội quyết định sẽ chỉ bắt huynh theo muội 2 năm. Muội không phải người mà huynh cần phải bảo vệ, người huynh cần bảo vệ thật sự sẽ rất khó khăn nếu thiếu huynh" Lam Ngân Tuyết nở nụ cười, nhưng lại mang theo chút ưu thương mà chính nàng cũng không biết. Âm thanh trầm ấm làm lòng người thoải mái lại làm Ám Dạ sinh nghi hoặc.
"Huynh không cần nghĩ nhiều, là muội ích kỉ lợi dụng huynh thôi" Lam Ngân Tuyết cắn miếng táo rồi nhẹ giọng nói, nụ cười như đang giễu cợt bản thân mình. Nàng tại sao lại không nghĩ tới Ám Dạ sau này cũng sẽ đi theo nữ chủ, nàng cướp hắn đi không phải là khiêu chiến nữ chủ sao? Vả lại hắn cũng chưa chắc đã toàn tâm toàn ý bảo vệ nàng, vậy thì vì sao mà nàng còn cố chấp giữ hắn làm gì? Lam Ngân Tuyết tự khinh bỉ bản thân mình càng ngày càng ngốc
Ám Dạ càng nghe càng không hiểu nhưng hắn lại không cho phép nàng lại tự động mang hắn đưa cho người khác, 5 năm là 5 năm, sao lại có chuyện chỉ còn 2 năm? Không phải đã thỏa thuận rồi sao? Lam Ngân Tuyết nhìn Ám Dạ nhún vai rồi nàng cúi đầu không nhìn hắn nữa. Ám Dạ hiểu chuyện lui ra ngoài, trước khi lui còn nhìn nàng thật sâu rồi biến mất
Bỗng giọng máy móc của hệ thống đại nhân cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng
[Hệ Thống]: Người chơi hoàn thành nhiệm vụ 'Vũ Nghệ' Nhận được 500 vạn và một Bạch Vũ Chiết Phiến có tác dụng cản trở Ma Pháp Tam Kim Tinh trở xuống
'Hệ thống đại nhân muôn năm! Ta yêu ngài!!!' Lam Ngân Tuyết gào thét trong lòng, cũng không ngừng khen hệ thống một ngàn cái làm hệ thống nào đó mặt mày như nở hoa
[Hệ Thống]: Nhiệm vụ phụ 'Cứu giúp' đã được mở, người chơi có nhận hay không?
'Ta nhận!' Lam Ngân Tuyết giờ đang buồn chán đến phát điên, có nhiệm vụ không nhận thì nàng sẽ chết vì chán mất
[Hệ Thống]: Người chơi nhận thành công nhiệm vụ 'Cứu giúp' Nội dung nhiệm vụ là chữa bệnh cho mẫu thân của Lộc Nhai rồi cùng hắn xây dựng mối quan hệ nhỏ trước nữ chủ
'Cái gì? Tại sao ta lại có cơ duyên mà gặp toàn người của nữ chủ vậy?' Lam Ngân Tuyết há hốc mồm không thể tin nói. Thiên! Tại sao nàng lại quên mất Lộc Nhai sống ở Hoa Thành, giờ thì thảm rồi! Nàng gặp Hiên Viên Dực, cướp Ám Dạ, giờ tới Lộc Nhai nữa sao? Phải nói Lộc Nhai là một phần tử quan trọng lắm đấy, vì hắn là một trong những thủ hạ đắc lực nhất của nữ chủ, là một yếu tố quan trọng để nữ chủ hùng bá thiên hạ.
[Hệ Thống]: Người chơi đã nhận nhiệm vụ, yêu cầu hoàn thành!
'Hệ Thống đại nhân, ngài không lẽ muốn ta phá hỏng chuyện tốt của nữ chủ đến vậy sao? Nữ chủ không dễ chọc đâu nha!' Lam Ngân Tuyết khổ sở nói, nàng còn có dự định quăng Ám Dạ về cho nữ chủ, thế mà không ngờ còn phải đụng tới Lộc Nhai. Nàng còn chưa có đủ thực lực cường đại để ngồi chơi với nữ chủ đâu nha!
[Hệ Thống]: Lộc Nhai hiện giờ vẫn chưa gặp nữ chủ!
Hệ Thống rất hảo tâm nói, Lam Ngân Tuyết vẫn có cảm giác không an tâm, Lộc Nhai này...Tương lai chắc chắn sẽ vô cùng máu lạnh, lạnh tới mức đáng sợ. Nhưng đối với Lam Bạch Băng lại chắng khách gì tiểu bạch khuyển. Nàng mới không thèm cùng Lộc Nhai dây dưa kẻo nữ chủ mai mốt chém nàng, nàng không sợ nữ chủ nhưng nàng lo Tiểu Thúy và Lam Hàn Phong
Lam Ngân Tuyết thở dài, nàng lấy ra một cái mặt nạ che nửa khuôn mặt rồi dùng khinh công từ cửa sổ chạy ra ngoài, nàng theo sự chỉ dẫn của bản đồ đại nhân mà hệ thống đại nhân cung cấp để đi tìm nhà của Lộc Nhai. Một thân ảnh bạch y nhẹ nhàng với mái tóc màu bạch ngân nổi bật nhưng lại vo cùng huyền bí khó lường, cứ tựa như cơn gió nhẹ lướt qua làm người khác cảm nhận được nhưng lại không thấy được
Lam Ngân Tuyết nhìn căn nhà cũ nát trước mặt mà tiếp tục thở dài, nàng mở cửa tiến vào không một tiếng động. Nhìn mỹ thiếu niên dù ăn mặc thọ sơ rách rưới vẫn không giấu được vẻ lạnh lùng, mỹ thiếu niên không cao lắm nhưng cũng coi là tạm được, khuôn mặt tuấn mỹ nhưng bị che giấu khá nhiều, cặp mắt như sao sáng. Đến cả nhân vật phụ cũng thật mỹ! Tác giả cũng thật biến thái!
Lộc Nhai đang ngồi nhìn mẫu thân mình thì bỗng có một bàn tay mang theo hơi lạnh áp lên mắt hắn, giọng nói trầm ấm nhưng không phải của nam tử thoang thoảng bên tai
"Nhắm mắt lại, ta giúp ngươi chữa trị cho mẫu thân ngươi" Lộc nhai dự định quay lại nhưng giọng nói này như có ma lực làm mắt hắn không thể mở ra, mùi hương như lan thoang thoảng mát rượi lan tỏa trong không khí. Lam Ngân Tuyết hài lỏng cười khẽ, tiếng cười không lớn nhưng đủ mị hoặc làm Lộc Nhai bất giác cảm thấy khô nóng nhưng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người này là ai? Tại sao lại chữa trị cho mẫu thân hắn?
Lam Ngân Tuyết lấy ra ngân châm, nàng nhìn nữ tử dù có chút xanh xao nhưng không giấu được vẻ dịu dàng ôn nhu của nữ tử, nhìn cũng biết nữ tử này từng là một mỹ nhân quốc sắc thiên hương
"Cũng may là ta đến kịp, mẫu thân ngươi cũng không quá nặng" Lam Ngân Tuyết điểm huyệt ngủ để chắc chắn mẫu thân Lộc Nhai không tỉnh lại rồi bắt đầu đâm châm, Lộc Nhai thật sự rất muốn mở mắt nhưng lại không dám mở, hắn có cảm giác khi mở ra mình sẽ vô cùng hối hận...
Lam Ngân Tuyết rất nhanh đã châm xong, nàng dự định rời đi nhưng quyết định để lại vài viên đan dược hồi sức. Dù sao thì giúp người phải giúp tới chốn. Nàng còn không quên dặn dò "Đừng nên tìm ta cũng đừng nên nhớ đến ta, nếu như ngươi gặp được nữ tử cường đại hãy cứ bên cạnh nàng là được." Thanh âm trầm ấm nhẹ nhàng len vào lòng người, không lạnh cũng không nhạt nhưng đủ mị hoặc chúng sinh
Lộc Nhai trong vô thức gật đầu, đến khi hắn không còn cảm nhận được mùi hương cùng hơi thở thanh lãnh đó nữa thì hắn mở mắt, không còn thấy bóng dáng ai ngoài mẫu thân hắn, mẫu thân hắn đã có chút huyết sắc. Thật sự hữu hiệu? Và đống đan dược này...Tại sao lại giúp hắn? Lộc Nhai trong lòng không ngừng thắc mắc, và nữ tử cường đại trong lời nói của người bí ẩn kia là ai?
/22
|