Lam Ngân Tuyết kéo tay Lam Hàn Phong, cười khẽ nói "Đợi chút, để tỷ giấu khuôn mặt đệ đi cái đã" Lam Hàn Phong cũng cười nhạt coi như đáp ứng, nàng muốn làm gì hắn cũng được, hắn cũng không một câu oán trách.
Lam Ngân Tuyết dùng thử kĩ năng mình vừa lĩnh ngộ của hệ thống đại nhân, làm thử thì hoàn hảo thành công. Bộ dáng yêu nghiệt của nàng đã biến thành bộ dáng xú nữ, còn Lam Hàn Phong cũng trở nên cực kì bình thường. Hắc hắc, vậy thì nàng có thể dịch dung bất cứ lúc nào mình muốn rồi. Lam Hàn Phong vô cùng kinh ngạc vì khả năng của nàng nhưng vẫn lựa chọn im lặng.
Lam Ngân Tuyết cầm tay Lam Hàn Phong, tươi cười sáng lạn, đôi con ngươi nhìn mơ hồ mà mông lung tựa như đang suy nghĩ gì đó, rất hợp với bộ dáng ngốc tử, Lam Hàn Phong cũng phối hợp diễn chung với nàng.
Mà nàng phải công nhận bộ dáng xú nữ này thật sự rất khó nói, mũm mĩm đến mức khuôn mặt đầy thịt, ngũ quan cũng khó nhìn ra, bảo sao người khác lại chán ghét nàng, bất quá không ai để ý được cơ thể của nàng luôn toát ra mùi hương thanh lãnh mát rượi, Lam Hàn Phong đi một bên mà lẳng lặng chìm đắm trong hương thơm này, hắn hình như cảm thấy nàng có gì đó khang khác, nhưng nàng vẫn luôn nhìn hắn với ánh mắt ấm áp là được, vẫn cần hắn là được.
Lam Ngân Tuyết được Lam Hàn Phong dẫn đến viện của hắn, nàng bước vào thì đã thấy một bàn đầy thức ăn đợi mình, dù không phong phú cho lắm nhưng cũng đã gọi là tốt lắm rồi, Lam Ngân Tuyết vui vẻ ngồi xuống thỏa mãn bụng đói của mình, Tiểu Thúy thì mỉm cười đứng đằng sau nhìn nàng, lâu lâu lại lau khóe miệng dính mỡ của nàng. Còn Lam Hàn Phong thì ngồi một bên nhìn nàng, nàng biết hắn là một đứa trẻ nhưng lại có tâm tư trưởng thành hơn người, nhưng như vậy cũng quá...già đi?
Mà khung cảnh hiện giờ có biết bao nhiêu nhu hòa? Chỉ là bị một âm thanh bén nhọn vang lên
"Đại Tiểu Thư, người đây rồi!" Lam Ngân Tuyết ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên trước mặt, Lam Hàn Phong bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở cho nàng "Là Lương quản gia" Lam Ngân Tuyết ra ánh mắt đã hiểu, trong lòng cười lạnh
"Lão gia đang tìm tiểu thư đấy" Lương quản gia khinh thường lên tiếng, hoàn toàn không có một chút thái độ hòa nhã nào
Lam Ngân Tuyết đang đóng vai một người bị câm nên không nói chuyện, chỉ nghiêng đầu nhìn Lương quản gia mà không động đậy, cũng không có ý định sẽ nghe lời Lương quản gia làm ông ta tức đến đỏ mặt nhưng không tiện phát tán, chợt Lam Ngân Tuyết cầm một đôi đũa chưa dùng qua ném về phía Lương quản gia, Tiểu Thúy nhanh nhẹn hét
"Tiểu thư, người sao lại làm vậy? Lương quản gia liệu có việc gì thì sao? Người thật không cẩn thận" Kì thật Tiểu Thúy là đang muốn nói Lam Ngân Tuyết chỉ là một ngốc tử, không có tội, không cần phải so đo làm gì
Lương quản gia bị đôi đũa phang vào đầu không thương tiếc, nhưng phải cắn răng nở nụ cười nịnh nọt "Tiểu thư, mời người đi theo nô tài" Nhưng Lam Ngân Tuyết vẫn bất động không di chuyển, nàng nhận ra càng chọc tức Lương quản gia hệ thống càng tăng điểm kinh nghiệm, vậy thì ngươi mau tức nữa đi! Ha ha ha
Lam Hàn Phong mắt nhiễm một tầng ý cười nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ gì, nàng cũng thật nghịch ngợm, rồi hắn liếc về phía Lương quản gia đang tức đén cả người run lên thì đôi mắt chợt lóe lên một tia cảnh giác, nếu Lương quản gia làm gì gây hại đến nàng, hắn chắc chắn sẽ cho Lương quản gia biết thế nào là mạng quá dài không muốn sống nữa
Lương quản gia không thể làm được gì liền chọn lựa quay lại nói lão gia, dù sao thì lão cũng không thể động thủ đánh đại tiểu thư được. Lam Ngân Tuyết cong môi, đợi lão đi ra khỏi tầm mắt nàng thì mở miệng nói, giọng nói phủ một tầng hả hê không nói nên lời "Ta dù sao cũng là tiểu thư, một nô tài cũng muốn lên mặt ta? Đúng là vọng tưởng"
"Muội cũng thật là" Tiểu Thúy bất đắc dĩ quở trách, nhưng giọng nói của nàng cũng mơ hồ thấy được sự hả hê, Lam Hàn Phong khẽ nắm tay nàng như muốn nói rằng hắn vẫn ở đây
Lam Ngân Tuyết ấm lòng cũng siết chặt bàn tay, dù rằng bàn tay nàng hiện giờ mập mạp nhưng độ ấm vẫn không đổi, vẫn ôn nhu mà dịu dàng như cũ làm Lam Hàn Phong cũng có cảm giác được nàng rất tin tưởng hắn, tựa như là nàng giao phó cả mạng nàng cho hắn vậy. Đôi con ngươi màu đen nhu tình mà trầm tĩnh nhìn hắn lại vô cùng nhu nịch
Hắn không rõ cảm giác của mình cho lắm, nhưng hắn cũng đã cảm thấy được nàng bây giờ không chỉ đơn thuần coi hắn là một vị đệ đệ cách nàng hai tháng tuổi nữa, hắn không biết suy nghĩ của mình đúng không nhưng nó cũng làm cho tâm tình hắn trở nên vô cùng tốt
"Tiểu Phong, tỷ nói này. Nếu như chúng ta rời khỏi đây, đệ có nguyện ý không?" Giọng nói trầm ấm như làn nước xoa dịu tâm hồn, làm người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu mà lưu luyến, Tiểu Thúy nhìn Lam Ngân Tuyết mà trên mặt tràn đầy quyết tâm cùng kiên định, nàng phải bảo vệ cho Lam Ngân Tuyết thật tốt!
"Ân" Lam Hàn Phong cười, nụ cười nhẹ nhưng tựa như cơn gió xuân tràn ngập ấm áp mà từ tính, làm cho trái tim vốn luôn an tĩnh của Lam Ngân Tuyết cũng phải đập nhẹ một cái, không nhanh không chậm nhưng làm trái tim vốn luôn nguội lạnh của nàng vô cùng bồi hồi
"Hảo!" Lam Ngân Tuyết mỉm cười, khuôn mặt đầy thịt khi mỉm cười có chút vặn vẹo nhưng cũng không làm phong thái lười biếng cùng khí chất lãnh đạm mà trong trẻo của nàng giảm đi nửa phần
Nàng quyết định rồi, nàng cần một tuần để sắp xếp lại một chút việc rồi sẽ dẫn bọn họ đi, nàng không muốn nữ chủ tìm đến mình gây phiền toái hay nam chủ tìm đến nàng vì nữ chủ, hiện giờ chắc hẳn nữ chủ đang tu luyện đi?
Mà lúc này đây, một nam tử tuổi mười sáu vận hắc y, mái tóc đen dùng kim quan bằng bạch ngọc cố định, một vài lọn tóc rơi trên bờ ngực rắn chắc. Khuôn mặt như được tạo hóa trời ban, điêu khắc tỉ mỉ đến từng chi tiết làm khuôn mặt trở nên góc cạnh mà vẫn vô cùng anh tuấn. Mày kiếm khẽ chau làm khuôn mặt chợt trở nên thâm trầm, sóng mũi tinh xảo cao quý ngão nghệ, môi bạc cười tựa tiếu phi tiếu làm cho nam tử càng trở nên lãnh khốc vô tình. Đôi con ngươi sâu như vực lại phủ một tầng sương mờ che giấu đi cảm xúc đôi mắt, từng tia lạnh lẽo trong đôi mắt làm người khác cảm thấy sợ hãi.
"Chủ nhân! Chúng tôi đã làm việc ngài yêu cầu. Nhưng lại không thể tìm được nữ tử mà ngài miêu tả. Kính mong ngài trách phạt!" Một hắc y nam tử chợt xuất hiện quỳ xuống, trên khuôn mặt không chút biểu tình cảm xúc
"Không sao, lui đi!" Hiên Viên Dực âm thanh trầm thấp nói, khuôn mặt càng trở nên mơ hồ lãnh liệt. Chỉ là ánh mắt của hắn thoang thoảng một tia cảm tưởng
Hắc y nhân lui ra để lại một mình Hiên Viên Dực, tại sao nữ tử khi đó cứu hắn bây giờ lại không xuất hiện? Hắn đã vô tình gặp được Lam Bạch Băng, dung mạo tương tự nhưng lại không có khí chất như của nàng ấy.
Trong đầu hắn vẫn thoang thoảng giọng nói trầm ấm đặc biệt, không trong trẻo như nữ tử cũng không thấp khàn như nam tử, nó tựa như một loại bùa mê làm người khác chìm trong kìm hãm, làm cho lòng người phải khắc cốt ghi tâm. Hắn vẫn còn nhớ đôi lam mâu trong veo như mặt nước nhưng lại an tĩnh không gợn sóng, lộ ra sự ưu thương nhàn nhạt mà cũng lãnh đạm như sương, mái tóc màu bạch ngân vô cùng đặc biệt lại tản ra hương thơm thanh lãnh mắt rượi làm lòng người dễ chịu.
Giờ đây hắn thật sự rất rối rắm, hắn vẫn cảm thấy được nữ tử đó có gì đó rất đặc biệt, nhưng hắn lại không thể nhân ra được đó là gì. Lam Bạch Băng làm hắn nhở mãi, làm hắn tim đập rộn ràng, nhưng nữ tử đó lại vô tình ghi sâu vào tâm can hắn, nàng mơ hồ nhưng làm người khác phải lưu luyến không buông, làm người khác muốn tìm hiểu nàng, tựa như nàng là một bí ẩn vĩnh viễn không thể giải đáp.
Hiên Viên Dực nắm chặt nắm tay, Lam Bạch Băng nhìn rất giống nữ tử đó, liệu hai người đó có liên quan gì đến nhau không? Hắn thề hắn phải tìm cho được nữ tử đó, nữ tử đó cứu hắn một mạng, hắn phải báo đáp. Đó có lẽ chỉ là một phần lí do của hắn thôi, chứ thân tâm hắn nghĩ gì, e rằng chỉ mình hắn biết.
Lam Ngân Tuyết dùng thử kĩ năng mình vừa lĩnh ngộ của hệ thống đại nhân, làm thử thì hoàn hảo thành công. Bộ dáng yêu nghiệt của nàng đã biến thành bộ dáng xú nữ, còn Lam Hàn Phong cũng trở nên cực kì bình thường. Hắc hắc, vậy thì nàng có thể dịch dung bất cứ lúc nào mình muốn rồi. Lam Hàn Phong vô cùng kinh ngạc vì khả năng của nàng nhưng vẫn lựa chọn im lặng.
Lam Ngân Tuyết cầm tay Lam Hàn Phong, tươi cười sáng lạn, đôi con ngươi nhìn mơ hồ mà mông lung tựa như đang suy nghĩ gì đó, rất hợp với bộ dáng ngốc tử, Lam Hàn Phong cũng phối hợp diễn chung với nàng.
Mà nàng phải công nhận bộ dáng xú nữ này thật sự rất khó nói, mũm mĩm đến mức khuôn mặt đầy thịt, ngũ quan cũng khó nhìn ra, bảo sao người khác lại chán ghét nàng, bất quá không ai để ý được cơ thể của nàng luôn toát ra mùi hương thanh lãnh mát rượi, Lam Hàn Phong đi một bên mà lẳng lặng chìm đắm trong hương thơm này, hắn hình như cảm thấy nàng có gì đó khang khác, nhưng nàng vẫn luôn nhìn hắn với ánh mắt ấm áp là được, vẫn cần hắn là được.
Lam Ngân Tuyết được Lam Hàn Phong dẫn đến viện của hắn, nàng bước vào thì đã thấy một bàn đầy thức ăn đợi mình, dù không phong phú cho lắm nhưng cũng đã gọi là tốt lắm rồi, Lam Ngân Tuyết vui vẻ ngồi xuống thỏa mãn bụng đói của mình, Tiểu Thúy thì mỉm cười đứng đằng sau nhìn nàng, lâu lâu lại lau khóe miệng dính mỡ của nàng. Còn Lam Hàn Phong thì ngồi một bên nhìn nàng, nàng biết hắn là một đứa trẻ nhưng lại có tâm tư trưởng thành hơn người, nhưng như vậy cũng quá...già đi?
Mà khung cảnh hiện giờ có biết bao nhiêu nhu hòa? Chỉ là bị một âm thanh bén nhọn vang lên
"Đại Tiểu Thư, người đây rồi!" Lam Ngân Tuyết ngẩng đầu nhìn nam tử trung niên trước mặt, Lam Hàn Phong bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở cho nàng "Là Lương quản gia" Lam Ngân Tuyết ra ánh mắt đã hiểu, trong lòng cười lạnh
"Lão gia đang tìm tiểu thư đấy" Lương quản gia khinh thường lên tiếng, hoàn toàn không có một chút thái độ hòa nhã nào
Lam Ngân Tuyết đang đóng vai một người bị câm nên không nói chuyện, chỉ nghiêng đầu nhìn Lương quản gia mà không động đậy, cũng không có ý định sẽ nghe lời Lương quản gia làm ông ta tức đến đỏ mặt nhưng không tiện phát tán, chợt Lam Ngân Tuyết cầm một đôi đũa chưa dùng qua ném về phía Lương quản gia, Tiểu Thúy nhanh nhẹn hét
"Tiểu thư, người sao lại làm vậy? Lương quản gia liệu có việc gì thì sao? Người thật không cẩn thận" Kì thật Tiểu Thúy là đang muốn nói Lam Ngân Tuyết chỉ là một ngốc tử, không có tội, không cần phải so đo làm gì
Lương quản gia bị đôi đũa phang vào đầu không thương tiếc, nhưng phải cắn răng nở nụ cười nịnh nọt "Tiểu thư, mời người đi theo nô tài" Nhưng Lam Ngân Tuyết vẫn bất động không di chuyển, nàng nhận ra càng chọc tức Lương quản gia hệ thống càng tăng điểm kinh nghiệm, vậy thì ngươi mau tức nữa đi! Ha ha ha
Lam Hàn Phong mắt nhiễm một tầng ý cười nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ gì, nàng cũng thật nghịch ngợm, rồi hắn liếc về phía Lương quản gia đang tức đén cả người run lên thì đôi mắt chợt lóe lên một tia cảnh giác, nếu Lương quản gia làm gì gây hại đến nàng, hắn chắc chắn sẽ cho Lương quản gia biết thế nào là mạng quá dài không muốn sống nữa
Lương quản gia không thể làm được gì liền chọn lựa quay lại nói lão gia, dù sao thì lão cũng không thể động thủ đánh đại tiểu thư được. Lam Ngân Tuyết cong môi, đợi lão đi ra khỏi tầm mắt nàng thì mở miệng nói, giọng nói phủ một tầng hả hê không nói nên lời "Ta dù sao cũng là tiểu thư, một nô tài cũng muốn lên mặt ta? Đúng là vọng tưởng"
"Muội cũng thật là" Tiểu Thúy bất đắc dĩ quở trách, nhưng giọng nói của nàng cũng mơ hồ thấy được sự hả hê, Lam Hàn Phong khẽ nắm tay nàng như muốn nói rằng hắn vẫn ở đây
Lam Ngân Tuyết ấm lòng cũng siết chặt bàn tay, dù rằng bàn tay nàng hiện giờ mập mạp nhưng độ ấm vẫn không đổi, vẫn ôn nhu mà dịu dàng như cũ làm Lam Hàn Phong cũng có cảm giác được nàng rất tin tưởng hắn, tựa như là nàng giao phó cả mạng nàng cho hắn vậy. Đôi con ngươi màu đen nhu tình mà trầm tĩnh nhìn hắn lại vô cùng nhu nịch
Hắn không rõ cảm giác của mình cho lắm, nhưng hắn cũng đã cảm thấy được nàng bây giờ không chỉ đơn thuần coi hắn là một vị đệ đệ cách nàng hai tháng tuổi nữa, hắn không biết suy nghĩ của mình đúng không nhưng nó cũng làm cho tâm tình hắn trở nên vô cùng tốt
"Tiểu Phong, tỷ nói này. Nếu như chúng ta rời khỏi đây, đệ có nguyện ý không?" Giọng nói trầm ấm như làn nước xoa dịu tâm hồn, làm người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu mà lưu luyến, Tiểu Thúy nhìn Lam Ngân Tuyết mà trên mặt tràn đầy quyết tâm cùng kiên định, nàng phải bảo vệ cho Lam Ngân Tuyết thật tốt!
"Ân" Lam Hàn Phong cười, nụ cười nhẹ nhưng tựa như cơn gió xuân tràn ngập ấm áp mà từ tính, làm cho trái tim vốn luôn an tĩnh của Lam Ngân Tuyết cũng phải đập nhẹ một cái, không nhanh không chậm nhưng làm trái tim vốn luôn nguội lạnh của nàng vô cùng bồi hồi
"Hảo!" Lam Ngân Tuyết mỉm cười, khuôn mặt đầy thịt khi mỉm cười có chút vặn vẹo nhưng cũng không làm phong thái lười biếng cùng khí chất lãnh đạm mà trong trẻo của nàng giảm đi nửa phần
Nàng quyết định rồi, nàng cần một tuần để sắp xếp lại một chút việc rồi sẽ dẫn bọn họ đi, nàng không muốn nữ chủ tìm đến mình gây phiền toái hay nam chủ tìm đến nàng vì nữ chủ, hiện giờ chắc hẳn nữ chủ đang tu luyện đi?
Mà lúc này đây, một nam tử tuổi mười sáu vận hắc y, mái tóc đen dùng kim quan bằng bạch ngọc cố định, một vài lọn tóc rơi trên bờ ngực rắn chắc. Khuôn mặt như được tạo hóa trời ban, điêu khắc tỉ mỉ đến từng chi tiết làm khuôn mặt trở nên góc cạnh mà vẫn vô cùng anh tuấn. Mày kiếm khẽ chau làm khuôn mặt chợt trở nên thâm trầm, sóng mũi tinh xảo cao quý ngão nghệ, môi bạc cười tựa tiếu phi tiếu làm cho nam tử càng trở nên lãnh khốc vô tình. Đôi con ngươi sâu như vực lại phủ một tầng sương mờ che giấu đi cảm xúc đôi mắt, từng tia lạnh lẽo trong đôi mắt làm người khác cảm thấy sợ hãi.
"Chủ nhân! Chúng tôi đã làm việc ngài yêu cầu. Nhưng lại không thể tìm được nữ tử mà ngài miêu tả. Kính mong ngài trách phạt!" Một hắc y nam tử chợt xuất hiện quỳ xuống, trên khuôn mặt không chút biểu tình cảm xúc
"Không sao, lui đi!" Hiên Viên Dực âm thanh trầm thấp nói, khuôn mặt càng trở nên mơ hồ lãnh liệt. Chỉ là ánh mắt của hắn thoang thoảng một tia cảm tưởng
Hắc y nhân lui ra để lại một mình Hiên Viên Dực, tại sao nữ tử khi đó cứu hắn bây giờ lại không xuất hiện? Hắn đã vô tình gặp được Lam Bạch Băng, dung mạo tương tự nhưng lại không có khí chất như của nàng ấy.
Trong đầu hắn vẫn thoang thoảng giọng nói trầm ấm đặc biệt, không trong trẻo như nữ tử cũng không thấp khàn như nam tử, nó tựa như một loại bùa mê làm người khác chìm trong kìm hãm, làm cho lòng người phải khắc cốt ghi tâm. Hắn vẫn còn nhớ đôi lam mâu trong veo như mặt nước nhưng lại an tĩnh không gợn sóng, lộ ra sự ưu thương nhàn nhạt mà cũng lãnh đạm như sương, mái tóc màu bạch ngân vô cùng đặc biệt lại tản ra hương thơm thanh lãnh mắt rượi làm lòng người dễ chịu.
Giờ đây hắn thật sự rất rối rắm, hắn vẫn cảm thấy được nữ tử đó có gì đó rất đặc biệt, nhưng hắn lại không thể nhân ra được đó là gì. Lam Bạch Băng làm hắn nhở mãi, làm hắn tim đập rộn ràng, nhưng nữ tử đó lại vô tình ghi sâu vào tâm can hắn, nàng mơ hồ nhưng làm người khác phải lưu luyến không buông, làm người khác muốn tìm hiểu nàng, tựa như nàng là một bí ẩn vĩnh viễn không thể giải đáp.
Hiên Viên Dực nắm chặt nắm tay, Lam Bạch Băng nhìn rất giống nữ tử đó, liệu hai người đó có liên quan gì đến nhau không? Hắn thề hắn phải tìm cho được nữ tử đó, nữ tử đó cứu hắn một mạng, hắn phải báo đáp. Đó có lẽ chỉ là một phần lí do của hắn thôi, chứ thân tâm hắn nghĩ gì, e rằng chỉ mình hắn biết.
/22
|