Doãn Thiên Dã liên tục kháng nghị suốt mấy ngày, nhưng bao nhiêu lần đều bị Tần Cảnh không chút lưu tình bác bỏ, lại bác bỏ!
Tần Cảnh cho lý do rất đơn giản, kịch bản này của cô chính là vì nhu cầu của những người cha đáng thương như Doãn Tùng mà làm theo, hình mẫu bại gia tử trong kịch bản chính là Doãn Thiên Dã.
Tuy rằng diễn viên khác có lẽ cũng sẽ diễn được tốt, nhưng Doãn Thiên Dã hoàn toàn có thể cứ bê nguyên chính mình lên diễn, như vậy sẽ nhanh chóng khơi thông cảm xúc cho Tần Cảnh và diễn viên khác các loại.
Tần Cảnh thành tâm thành ý nói: “Thực sự, anh chính là vai nam chính hoàn mỹ trong lòng tôi!”
Doãn Thiên Dã:…
Anh cảm thấy câu nói này vốn thật lãng mạn mà nghe ra thế nào cũng giống mắng người!
Mặt anh tối sầm, kiên quyết cự tuyệt!
Tần Cảnh ủy khuất cúi đầu, đầy lo lắng thở dài: “Tôi sợ diễn viên khác diễn không tốt, sẽ khiến tôi bốc hoả! Studio có nhiều người xem như vậy, mọi người khẳng định cho rằng tôi là một đạo diễn vô cùng hung dữ. Mà tôi vừa mới vào nghề, phải xây dựng hình tượng tốt đẹp chứ!”
Doãn Thiên Dã chịu không nổi nhất là cái dạng này của cô, mắt cụp xuống đầu cúi đúng 45 độ, trông y như một cô bé chịu ủy khuất bằng trời, đáng thương đến nỗi tim người khác thót lại một hồi.
Nha đầu này so với trước kia càng cần phải bảo vệ nha, haiz!
Lòng Doãn Thiên Dã đã mềm ra rối tinh rối mù, mà ngoài mặt hừ một tiếng thở hổn hển gắt: “Thôi, đã không có ai muốn diễn, tôi đành cố gắng vượt khó mà giúp em vậy!”
Nhưng Doãn Thiên Dã không lâu sau liền phát hiện ra, anh đã lên nhầm thuyền cướp biển, mà lúc trước mấy lời giả mù sa mưa của Tần Cảnh, chỉ là, Cái! Rắm!
Tần Cảnh ngày thường là một người làm việc vô cùng nghiêm túc, đến studio, lập tức biến thân thành ác ma.
Mũ lưỡi trai, áo pinky, giầy thể thao, duyên dáng yêu kiều, nhìn qua so với ai cũng tinh thần phấn chấn hơn. Nhưng cô gái này đã động vào công việc thì không hề thích cười, một ánh mắt xẹt qua cũng đủ khiến người ta trong nháy mắt khẩn trương gấp mấy lần. Mấy chục người phân công cùng làm việc trong studio, mà cô, một câu nói liền có thể khiến cho tất cả mọi người lặng lặng ngắt như tờ.
Một cô gái nhỏ bé như vậy, mà chỉ cần mở miệng, thanh âm vô cùng lớn, nghe ra thì trong vắt mà đầy ôn nhu, vậy mà làm sao cái giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng vậy lại nói ra những lời dọa người chết khiếp được?
“Ánh đèn là ai phụ trách? Trước đây anh quay phim kinh dị đấy à?”
“Đạo diễn hình ảnh là ai? Từ góc độ này của tôi không thể xem được mặt diễn viên nào hét, chỉ có thể thấy… Đạo diễn hình ảnh, tay anh, rất cool, đút túi quần… Học Long Kỳ hả?…”
“Ánh sáng kiểu gì đây? Tại sao tường của bối cảnh sáng long lanh, mà mặt diễn viên thì đen thui như đống phân thế này?”
“Doãn Thiên Dã, anh là ngại ngùng hả? Bình thường anh hoang dã, đẹp trai, lạnh lùng, khí thế ép người đi đâu hết rồi? Anh diễn như vậy, người nào không biết cũng không thể nhận ra anh ngày thường là cái dạng này đâu, đừng căng thẳng thế, thả lỏng đi được không?”
“Doãn Thiên Dã, tôi cảm thấy, trong loại tình huống này, phải cười một chút mới càng có ý châm chọc đi?… Thôi, anh vẫn là khóc đi… Đúng, chính là kiểu cười không ra tiếng mà đau đớn đó!”
Mấy ngày nay, Doãn Thiên Dã ở trong lòng mặc niệm nhiều nhất là một câu này: con bà nó anh về sau mà còn tin một câu nào của Tần Cảnh nữa thì anh cũng tự đập đầu vào tường mà chết luôn!!!
Người được/bị Trâu Manh giới thiệu tới đây, chỉ nghe Trâu Manh nói cô gái này cứ làm việc là rất dọa người, nhưng cũng không ngờ dọa người lại đến mức đó;
Còn có vài người tạm thời tới đây giúp đỡ, vốn chính là nhân viên quản lý từ Trung tâm điện ảnh hiện đại và truyền hình của Doãn thị. Trong đó còn có cả quản lý cao cấp, vậy mà suốt ngày bị Doãn Tùng sai tới đây toàn tâm toàn ý phục vụ Tần Cảnh.
Mấy ngày nay quay phim, đối với mấy người quản lý cao cấp như họ, ấn tượng vô cùng lớn.
Các quan lớn trầm mặc nghi ngờ, cái “Doãn Thiên Dã” trong miệng nữ đạo diễn này có phải chỉ có ngoại hình vô cùng giống người thừa kế công ty bọn họ không, mà diễn nhập vai không ai bì nổi, bộ dáng cao quý không thể chạm đến, trừ chính người kia, nào có người có thể khắc họa được như thế, ăn vào gỗ sâu ba phân đây?
Nhất định chính là Doãn cặn bã không sai!
Nhưng mấu chốt là, công tử nhà bọn họ không ai quản nổi, thế nào lại bị nữ đạo diễn trẻ măng này hô tới gọi đi?
Tuy rằng đây là công việc, nhưng là, nhìn qua vẫn là quá quái dị!
Nhóm “tai mắt” truyền tin đến Doãn Tùng, đúng lúc ông đang ngồi trong hoa viên của Tần gia cạnh chiếc bàn đã, cùng với bệnh nhân vừa ra viện Tần Chính chơi cờ.
Hai chiến hữu từ thời trong quân ngũ đã thích chơi cờ, nhiều năm như vậy trôi qua, thói quen hầu cờ lão bằng hữu vẫn không thay đổi.
Doãn Tùng đẩy con tốt về phía trước một bước, nói: “Cảnh nha đầu hình như quay phim cũng xong rồi! May có ông cho tôi cái chủ ý, bảo tôi nói với Cảnh nhi, muốn Thiên Dã đến diễn!”
Tần Chính cười ha ha nói: “Cũng tính cái lần ngã bệnh này của tôi coi như cho cái nhạc đệm, không ngờ con bé lại có lòng như thế, nói muốn quay phim về tinh yêu của cha. Tôi lại nghĩ, thuận tiện giáo dục thằng nhóc Thiên Dã cho ông, cũng không sai. Chính là, Cảnh nhi nha đầu này rất nhạy cảm, tôi mà nói với nó, chắc chắn nó sẽ cho là trong lòng tôi có quỷ, tuyệt đối không theo. Ông thì không giống thế, hiện tại nó coi ông là cấp trên của nó, ông giao cho nó mỗi cái nhiệm vụ thay đổi Thiên Dã, nó đều sẽ nghiêm túc chấp hành!”
“Ông ấy à!” Doãn Tùng giơ tay chỉ chỉ Tần lão ba, “Tính toán gì mà tính đến tận trên chính con gái mình!”
“Ông thì không tính toán chắc?” Tần Chính lắc đầu, “Ông nói cái gì con bé phải giúp ông quản Thiên Dã cho tốt, liền giao cho nó 5% cổ phần Doãn thị. Ai, đừng cho là tôi không biết trong lòng ông nghĩ cái gì! Muốn chúng nó có không gian bồi dưỡng tình cảm hả? Càng tiện đúng không, ông vẫn cho Cảnh nhi là người nhà họ Doãn các ông, ông cho nó nhiều hay ít, cuối cùng còn không phải đều là của nhà ông?”
“Ôi ~ Ôi ~ Ôi ~” Doãn Tùng duỗi tay ngăn lại tay chơi cờ của Tần Chính, nhất định phải đem lời này nói cho rõ ràng,
“Để bọn nó bồi dưỡng tình cảm, đây là tâm tư bao lâu nay của tôi, bất quá, ông cũng giúp đỡ châm ngòi thổi gió nha! Hơn nữa 5% này, là tôi thật lòng cho mà! Tuy rằng Tiểu Cảnh từ bé chính là con dâu độc nhất vô nhị trong lòng tôi rồi, nhưng tôi cũng không thể không xem trong hồi môn của nó có gì. Nếu ông không tin, tôi có thể đi công chứng! Hoặc giả như, ông có bảo quản hộ con bé cũng được!”
Tần Chính ha ha cười: “Tôi biết thế nào ông cũng quýnh lên mà, ha ha! Tôi thuận miệng nói, ông nghiêm túc như vậy làm gì? Ha ha!”
Doãn Tùng:…
Tần Chính cười xong, lại nói: “Ngắm Cảnh nhi như hiện tại, tôi còn sợ mấy người bắt nạt nó sao? Ai, nó không bắt nạt Thiên Dã, là rất tốt rồi!”
“Tiểu tử nó nên bị như vậy!” Doãn Tùng nói về con trai, không chút lưu tình, “Nó mà một ngày không có ai quản thể nào cũng ngứa đòn!”
“Bất quá, ông chẳng lẽ thực tính cho nó đi vào giới giải trí à?” Tần Chính hỏi.
Doãn Tùng than thở: “Không muốn cũng không biết làm thế nào, thực ra nó rất thích cái nghề này. Tuy là tôi hi vọng nó có thể tiếp quản Doãn thị, nhưng cũng hi vọng nó được phát huy sở trường ở lĩnh vực nó có hứng thú.”
Tần Chính không lên tiếng, trầm mặc thật lâu rồi mới nói: “Chúng ta a, đều sế không dạy dỗ được con cái. Trước kia, tôi chỉ để cho Cảnh nhi nhìn thấy mặt cưng chiều của tôi thôi, sủng nó đến độ tính tình vô pháp vô thiên; ông thì, chỉ làm cho Thiên Dã nhìn thấy mặt khắc nghiệt của ông, khiến cho hai bố con vừa chạm mặt đã mâu thuẫn! Haizz!”
Nhưng Tần Chính vẫn là vui mừng, qua bốn năm, con gái thay đổi rất nhiều, vừa nhu vừa cương, có thể tiến có thể lui. Ông cảm thấy, như vậy, rất tốt!
So với Tần Chính, càng thêm cảm thấy Tần Cảnh bốn năm nay thay đổi rất nhiều, vẫn là người cùng cô sớm chiều chung sống, Doãn Thiên Dã.
Doãn Thiên Dã cảm thấy, Tần Cảnh hiện tại, rất kỳ quái.
Nói thế nào nhỉ?
Khi thì giảo hoạt mà lại rất thông minh, khi thì cứng cỏi lại rất nhu nhược, khi thì to gan lại rất ngượng ngùng, khi thì lải nhải lại rất thờ ơ, khi thì đối với anh xem thường đả kích lại rất khó hiểu quan tâm.
Khi thì khiến anh cảm thấy rất ấm áp, nhưng càng nhiều thời điểm, phải…
Hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nói thí dụ như, hôm đó cắt nối biên tập lại phim.
Bởi vì không có tham tuyển trước, tác phẩm phải giữ bí mật, cho nên Tần Cảnh và nhạc sĩ phối khí, biên tập viên đơn độc cùng nhau tăng ca gần một tuần, mới đem sản phẩm quay mấy ngày trước nhiều lúc tiếng được tiếng mất trau chuốt gia âm, cắt nối biên tập thành một bộ phim 18 phút.
Làm tốt rồi, Tần Cảnh phải mang đĩa CD phim đến công ty Thịnh Hạ.
Tình lý đương nhiên, cô nghĩ đến Doãn Thiên Dã làm tài xế.
Tần Cảnh lên tầng 13 ban huấn luyện diễn viên tìm Doãn Thiên Dã, nhưng ngoài ý muốn phát hiện anh không có ở đây, hỏi một chút, mới biết, anh đã tốt nghiệp rồi!
Nhưng lần này, chính anh tự thành lập một đội ngũ thiết kế hình ảnh, môi giới và quan hệ công chúng, nghe nói đến giờ, anh đã bắt đầu nhận được lời mời đóng phim linh tinh.
Tần Cảnh nghe thầy giáo biểu diễn nói một hồi, cảm thấy không tin nổi, chờ đến lúc cô bước đến cửa phòng làm việc của chính Doãn Thiên Dã, mới không thể không kinh ngạc bội phục.
Dạo này cô bận quá, không có chú ý lo lắng cho anh, không nghĩ đến một tuần mà anh triệu tập được nhiều nhân viên chuyên nghiệp như vậy, chuẩn bị sắp xếp xong tiến quân vào giới diễn viên nghệ sĩ?
Thế nào có thể nhanh như vậy? (thực sự đoạn kể trên Dip k hiểu @@, so lên so xuống vẫn chết ngáp vì một đống thuật ngữ)
Lúc đó, Doãn Thiên Dã đang ngồi trước bàn dài, cùng người đại diện của anh thương lượng chuyện nhận phim.
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt thanh tuấn của anh, có một chút kiên nghị, lại không giống như cái tiểu tử hư hỏng bình thường suốt ngày xù lông với cô!
Thế nào, nhanh như vậy, liền biến thành người như vậy?
Trong lòng Tần Cảnh, trong khoảnh khắc trở nên yên tĩnh không gợn sóng, cứ như vậy đứng từ xa nhìn anh, cách một gian ánh sáng chói lòa.
Đến một lúc, Doãn Thiên Dã hình như cảm giác được ánh mắt của cô, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mặt trời vụn ra xuyên qua tóc rơi trên trán anh, nhảy nhót trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Anh tự nhiên mà mỉm cười với cô như vậy, đẹp đến khiến người mê muội.
Tần Cảnh cảm nhận lòng mình có gì đó khó hiểu bị kìm hãm, có một tia khẩn trương kỳ quái, nghĩ vẫn là mình đi đi, vừa mới chuẩn bị xoay người, Doãn Thiên Dã đã đi tới.
Anh quét mắt một vòng CD trong tay cô, hỏi: “Hậu kỳ, chế tác, xong rồi?”
Tần Cảnh gật gật đầu, cũng hỏi anh: “Nghe nói anh đã hoàn thành khóa rồi!”
Doãn Thiên Dã cong cong khóe môi, tự tin mà ngạo khí nâng mi: “Mấy ông thầy cỡ này, tôi cũng có thể dạy được họ ấy chứ!”
Tần Cảnh từ chối cho ý kiến mím miệng, lại hất cằm về phía người bên trong phòng làm việc: “Này, có đủ cả hệ thống nhân viên như vậy, anh làm thế nào mà nhanh như thế đã xong được? Mới một tuần không gặp, đã làm được nhiều vậy sao!”
“Không phải một tuần đâu, là một tháng đó!”
Tần Cảnh kinh ngạc, sớm như vậy đã bắt đầu chuẩn bị?
Anh nhìn cũng biết cô nghi ngờ gì, cười thật sự tự mãn: “Đúng, từ lúc báo danh cái ban biểu diễn gì gì đó này đã bắt đầu phải tính rồi! Biết là sớm muộn cũng phải làm những việc này, tại sao không làm sớm hơn một chút?”
Tiểu tử này cư nhiên đã sớm bắt đầu tính toán như vậy? Thì ra nghiêm túc lên quả thật là ra dáng lắm đấy!
Tần Cảnh nghiêng đầu, nhìn nhìn anh, nhẹ nhàng cười: “Vậy được rồi! Lần này anh được giải phóng rồi, rốt cuộc không cần làm trợ lý cho tôi, đại minh tinh tương lai!”
Doãn Thiên Dã hơi hơi ngẩn người, câu nói này giống như ném vào lòng anh một hòn đá nhỏ, làm nổi lên một đợt sóng dịu dàng.
Anh nhìn cô, trong phút chốc thất thần, cảm thấy tư thế nghiêng đầu này, thật hài hước đáng yêu, có lẽ là thói quen mới của cô mấy năm nay, nhiều năm trước đây anh chưa từng thấy.
Anh đột nhiên, có một cỗ xúc động kỳ quái, muốn duỗi tay, nâng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Nhưng,
Anh ổn định lại nhịp tim có chút rồi loạn, mắt nhìn xuống CD trong tay cô: “Em tìm tôi có việc gì? Mang phim cho tôi xem sao?”
“Nào có?” Đang nửa dựa vào khung cửa Tần Cảnh đứng thẳng người lên, liếc anh một cái, “Giữ bí mật, tạm thời không thể cho anh xem! Tôi tới tìm anh, vốn là, khụ khụ, là muốn gọi anh đưa tôi đi Thịnh Hạ!”
Doãn Thiên Dã vừa bực vừa buồn cười: “Lại nghĩ nô dịch tôi!!”
Tần Cảnh nghĩ người ta sắp tới cũng thành ngôi sao rồi, lấy lòng chút, thế là nuốt một ngụm nước bọt, rất dịu dàng ngoan ngoãn kiếm cớ: “Không phải, anh biết đấy, cái xe bảo bối của tôi vẫn niêm phong ở trong kho, mà đến giờ tan tầm lên cái xe đang dùng kia lại quá tầm thường, vẫn là Ferrari của anh phong cách nhất! Tôi nghĩ sờ sờ nó chút, tự mãn tự mãn!”
Cô nói chưa dứt lời!
Vừa mới dứt lời, Doãn Thiên Dã sắc mặt thanh tú nhàn nhã liền đen thui!
Anh lúc ấy nghĩ Tần Cảnh giúp anh đòi lại xe từ chỗ bố anh, mới kích động rồi vạn phần cảm động đến rơi nước mắt nghiêm túc diễn phim của cô để báo ân!
Anh bị nữ ác ma ở studio vênh mặt hất hàm sai khiến nô dịch gần nửa tháng xong, mới đột nhiên hiểu rõ, vì sao cô không có nói muốn trả nhà hay thẻ tín dụng cho anh!
Vì sao lại phải là cái xe kia???
Bởi vì chiếc xe kia hàng tháng tiền bảo dưỡng tiền xăng các loại tiền đã N vạn, anh căn bản muốn dùng cũng không dám!!!
Cô nàng này chính là hồ ly đáng chết!!!
Tác giả có chuyện muốn nói: ngô, vốn hai canh không được, kết quả đêm qua mất ngủ…
Nghĩ thời gian lãng phí rất đáng tiếc, thế là nhảy dựng lên lại viết nhất chương ~~~
Bát quá, nếu như ngày mai không thể hai canh liên tiếp, cũng thông cảm nha, ta vốn là một đứa nhỏ cần cù oa ~~~
Xem ta nghiêm túc nhãn thần, (⊙o⊙) (thực sự là càng lúc càng không hiểu chị Hy nói gì, mấy chương sau còn có lúc chị Hy tự kỷ nữa, thật là….)
Tần Cảnh cho lý do rất đơn giản, kịch bản này của cô chính là vì nhu cầu của những người cha đáng thương như Doãn Tùng mà làm theo, hình mẫu bại gia tử trong kịch bản chính là Doãn Thiên Dã.
Tuy rằng diễn viên khác có lẽ cũng sẽ diễn được tốt, nhưng Doãn Thiên Dã hoàn toàn có thể cứ bê nguyên chính mình lên diễn, như vậy sẽ nhanh chóng khơi thông cảm xúc cho Tần Cảnh và diễn viên khác các loại.
Tần Cảnh thành tâm thành ý nói: “Thực sự, anh chính là vai nam chính hoàn mỹ trong lòng tôi!”
Doãn Thiên Dã:…
Anh cảm thấy câu nói này vốn thật lãng mạn mà nghe ra thế nào cũng giống mắng người!
Mặt anh tối sầm, kiên quyết cự tuyệt!
Tần Cảnh ủy khuất cúi đầu, đầy lo lắng thở dài: “Tôi sợ diễn viên khác diễn không tốt, sẽ khiến tôi bốc hoả! Studio có nhiều người xem như vậy, mọi người khẳng định cho rằng tôi là một đạo diễn vô cùng hung dữ. Mà tôi vừa mới vào nghề, phải xây dựng hình tượng tốt đẹp chứ!”
Doãn Thiên Dã chịu không nổi nhất là cái dạng này của cô, mắt cụp xuống đầu cúi đúng 45 độ, trông y như một cô bé chịu ủy khuất bằng trời, đáng thương đến nỗi tim người khác thót lại một hồi.
Nha đầu này so với trước kia càng cần phải bảo vệ nha, haiz!
Lòng Doãn Thiên Dã đã mềm ra rối tinh rối mù, mà ngoài mặt hừ một tiếng thở hổn hển gắt: “Thôi, đã không có ai muốn diễn, tôi đành cố gắng vượt khó mà giúp em vậy!”
Nhưng Doãn Thiên Dã không lâu sau liền phát hiện ra, anh đã lên nhầm thuyền cướp biển, mà lúc trước mấy lời giả mù sa mưa của Tần Cảnh, chỉ là, Cái! Rắm!
Tần Cảnh ngày thường là một người làm việc vô cùng nghiêm túc, đến studio, lập tức biến thân thành ác ma.
Mũ lưỡi trai, áo pinky, giầy thể thao, duyên dáng yêu kiều, nhìn qua so với ai cũng tinh thần phấn chấn hơn. Nhưng cô gái này đã động vào công việc thì không hề thích cười, một ánh mắt xẹt qua cũng đủ khiến người ta trong nháy mắt khẩn trương gấp mấy lần. Mấy chục người phân công cùng làm việc trong studio, mà cô, một câu nói liền có thể khiến cho tất cả mọi người lặng lặng ngắt như tờ.
Một cô gái nhỏ bé như vậy, mà chỉ cần mở miệng, thanh âm vô cùng lớn, nghe ra thì trong vắt mà đầy ôn nhu, vậy mà làm sao cái giọng điệu chậm rãi nhẹ nhàng vậy lại nói ra những lời dọa người chết khiếp được?
“Ánh đèn là ai phụ trách? Trước đây anh quay phim kinh dị đấy à?”
“Đạo diễn hình ảnh là ai? Từ góc độ này của tôi không thể xem được mặt diễn viên nào hét, chỉ có thể thấy… Đạo diễn hình ảnh, tay anh, rất cool, đút túi quần… Học Long Kỳ hả?…”
“Ánh sáng kiểu gì đây? Tại sao tường của bối cảnh sáng long lanh, mà mặt diễn viên thì đen thui như đống phân thế này?”
“Doãn Thiên Dã, anh là ngại ngùng hả? Bình thường anh hoang dã, đẹp trai, lạnh lùng, khí thế ép người đi đâu hết rồi? Anh diễn như vậy, người nào không biết cũng không thể nhận ra anh ngày thường là cái dạng này đâu, đừng căng thẳng thế, thả lỏng đi được không?”
“Doãn Thiên Dã, tôi cảm thấy, trong loại tình huống này, phải cười một chút mới càng có ý châm chọc đi?… Thôi, anh vẫn là khóc đi… Đúng, chính là kiểu cười không ra tiếng mà đau đớn đó!”
Mấy ngày nay, Doãn Thiên Dã ở trong lòng mặc niệm nhiều nhất là một câu này: con bà nó anh về sau mà còn tin một câu nào của Tần Cảnh nữa thì anh cũng tự đập đầu vào tường mà chết luôn!!!
Người được/bị Trâu Manh giới thiệu tới đây, chỉ nghe Trâu Manh nói cô gái này cứ làm việc là rất dọa người, nhưng cũng không ngờ dọa người lại đến mức đó;
Còn có vài người tạm thời tới đây giúp đỡ, vốn chính là nhân viên quản lý từ Trung tâm điện ảnh hiện đại và truyền hình của Doãn thị. Trong đó còn có cả quản lý cao cấp, vậy mà suốt ngày bị Doãn Tùng sai tới đây toàn tâm toàn ý phục vụ Tần Cảnh.
Mấy ngày nay quay phim, đối với mấy người quản lý cao cấp như họ, ấn tượng vô cùng lớn.
Các quan lớn trầm mặc nghi ngờ, cái “Doãn Thiên Dã” trong miệng nữ đạo diễn này có phải chỉ có ngoại hình vô cùng giống người thừa kế công ty bọn họ không, mà diễn nhập vai không ai bì nổi, bộ dáng cao quý không thể chạm đến, trừ chính người kia, nào có người có thể khắc họa được như thế, ăn vào gỗ sâu ba phân đây?
Nhất định chính là Doãn cặn bã không sai!
Nhưng mấu chốt là, công tử nhà bọn họ không ai quản nổi, thế nào lại bị nữ đạo diễn trẻ măng này hô tới gọi đi?
Tuy rằng đây là công việc, nhưng là, nhìn qua vẫn là quá quái dị!
Nhóm “tai mắt” truyền tin đến Doãn Tùng, đúng lúc ông đang ngồi trong hoa viên của Tần gia cạnh chiếc bàn đã, cùng với bệnh nhân vừa ra viện Tần Chính chơi cờ.
Hai chiến hữu từ thời trong quân ngũ đã thích chơi cờ, nhiều năm như vậy trôi qua, thói quen hầu cờ lão bằng hữu vẫn không thay đổi.
Doãn Tùng đẩy con tốt về phía trước một bước, nói: “Cảnh nha đầu hình như quay phim cũng xong rồi! May có ông cho tôi cái chủ ý, bảo tôi nói với Cảnh nhi, muốn Thiên Dã đến diễn!”
Tần Chính cười ha ha nói: “Cũng tính cái lần ngã bệnh này của tôi coi như cho cái nhạc đệm, không ngờ con bé lại có lòng như thế, nói muốn quay phim về tinh yêu của cha. Tôi lại nghĩ, thuận tiện giáo dục thằng nhóc Thiên Dã cho ông, cũng không sai. Chính là, Cảnh nhi nha đầu này rất nhạy cảm, tôi mà nói với nó, chắc chắn nó sẽ cho là trong lòng tôi có quỷ, tuyệt đối không theo. Ông thì không giống thế, hiện tại nó coi ông là cấp trên của nó, ông giao cho nó mỗi cái nhiệm vụ thay đổi Thiên Dã, nó đều sẽ nghiêm túc chấp hành!”
“Ông ấy à!” Doãn Tùng giơ tay chỉ chỉ Tần lão ba, “Tính toán gì mà tính đến tận trên chính con gái mình!”
“Ông thì không tính toán chắc?” Tần Chính lắc đầu, “Ông nói cái gì con bé phải giúp ông quản Thiên Dã cho tốt, liền giao cho nó 5% cổ phần Doãn thị. Ai, đừng cho là tôi không biết trong lòng ông nghĩ cái gì! Muốn chúng nó có không gian bồi dưỡng tình cảm hả? Càng tiện đúng không, ông vẫn cho Cảnh nhi là người nhà họ Doãn các ông, ông cho nó nhiều hay ít, cuối cùng còn không phải đều là của nhà ông?”
“Ôi ~ Ôi ~ Ôi ~” Doãn Tùng duỗi tay ngăn lại tay chơi cờ của Tần Chính, nhất định phải đem lời này nói cho rõ ràng,
“Để bọn nó bồi dưỡng tình cảm, đây là tâm tư bao lâu nay của tôi, bất quá, ông cũng giúp đỡ châm ngòi thổi gió nha! Hơn nữa 5% này, là tôi thật lòng cho mà! Tuy rằng Tiểu Cảnh từ bé chính là con dâu độc nhất vô nhị trong lòng tôi rồi, nhưng tôi cũng không thể không xem trong hồi môn của nó có gì. Nếu ông không tin, tôi có thể đi công chứng! Hoặc giả như, ông có bảo quản hộ con bé cũng được!”
Tần Chính ha ha cười: “Tôi biết thế nào ông cũng quýnh lên mà, ha ha! Tôi thuận miệng nói, ông nghiêm túc như vậy làm gì? Ha ha!”
Doãn Tùng:…
Tần Chính cười xong, lại nói: “Ngắm Cảnh nhi như hiện tại, tôi còn sợ mấy người bắt nạt nó sao? Ai, nó không bắt nạt Thiên Dã, là rất tốt rồi!”
“Tiểu tử nó nên bị như vậy!” Doãn Tùng nói về con trai, không chút lưu tình, “Nó mà một ngày không có ai quản thể nào cũng ngứa đòn!”
“Bất quá, ông chẳng lẽ thực tính cho nó đi vào giới giải trí à?” Tần Chính hỏi.
Doãn Tùng than thở: “Không muốn cũng không biết làm thế nào, thực ra nó rất thích cái nghề này. Tuy là tôi hi vọng nó có thể tiếp quản Doãn thị, nhưng cũng hi vọng nó được phát huy sở trường ở lĩnh vực nó có hứng thú.”
Tần Chính không lên tiếng, trầm mặc thật lâu rồi mới nói: “Chúng ta a, đều sế không dạy dỗ được con cái. Trước kia, tôi chỉ để cho Cảnh nhi nhìn thấy mặt cưng chiều của tôi thôi, sủng nó đến độ tính tình vô pháp vô thiên; ông thì, chỉ làm cho Thiên Dã nhìn thấy mặt khắc nghiệt của ông, khiến cho hai bố con vừa chạm mặt đã mâu thuẫn! Haizz!”
Nhưng Tần Chính vẫn là vui mừng, qua bốn năm, con gái thay đổi rất nhiều, vừa nhu vừa cương, có thể tiến có thể lui. Ông cảm thấy, như vậy, rất tốt!
So với Tần Chính, càng thêm cảm thấy Tần Cảnh bốn năm nay thay đổi rất nhiều, vẫn là người cùng cô sớm chiều chung sống, Doãn Thiên Dã.
Doãn Thiên Dã cảm thấy, Tần Cảnh hiện tại, rất kỳ quái.
Nói thế nào nhỉ?
Khi thì giảo hoạt mà lại rất thông minh, khi thì cứng cỏi lại rất nhu nhược, khi thì to gan lại rất ngượng ngùng, khi thì lải nhải lại rất thờ ơ, khi thì đối với anh xem thường đả kích lại rất khó hiểu quan tâm.
Khi thì khiến anh cảm thấy rất ấm áp, nhưng càng nhiều thời điểm, phải…
Hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nói thí dụ như, hôm đó cắt nối biên tập lại phim.
Bởi vì không có tham tuyển trước, tác phẩm phải giữ bí mật, cho nên Tần Cảnh và nhạc sĩ phối khí, biên tập viên đơn độc cùng nhau tăng ca gần một tuần, mới đem sản phẩm quay mấy ngày trước nhiều lúc tiếng được tiếng mất trau chuốt gia âm, cắt nối biên tập thành một bộ phim 18 phút.
Làm tốt rồi, Tần Cảnh phải mang đĩa CD phim đến công ty Thịnh Hạ.
Tình lý đương nhiên, cô nghĩ đến Doãn Thiên Dã làm tài xế.
Tần Cảnh lên tầng 13 ban huấn luyện diễn viên tìm Doãn Thiên Dã, nhưng ngoài ý muốn phát hiện anh không có ở đây, hỏi một chút, mới biết, anh đã tốt nghiệp rồi!
Nhưng lần này, chính anh tự thành lập một đội ngũ thiết kế hình ảnh, môi giới và quan hệ công chúng, nghe nói đến giờ, anh đã bắt đầu nhận được lời mời đóng phim linh tinh.
Tần Cảnh nghe thầy giáo biểu diễn nói một hồi, cảm thấy không tin nổi, chờ đến lúc cô bước đến cửa phòng làm việc của chính Doãn Thiên Dã, mới không thể không kinh ngạc bội phục.
Dạo này cô bận quá, không có chú ý lo lắng cho anh, không nghĩ đến một tuần mà anh triệu tập được nhiều nhân viên chuyên nghiệp như vậy, chuẩn bị sắp xếp xong tiến quân vào giới diễn viên nghệ sĩ?
Thế nào có thể nhanh như vậy? (thực sự đoạn kể trên Dip k hiểu @@, so lên so xuống vẫn chết ngáp vì một đống thuật ngữ)
Lúc đó, Doãn Thiên Dã đang ngồi trước bàn dài, cùng người đại diện của anh thương lượng chuyện nhận phim.
Bên ngoài cửa sổ thủy tinh ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt thanh tuấn của anh, có một chút kiên nghị, lại không giống như cái tiểu tử hư hỏng bình thường suốt ngày xù lông với cô!
Thế nào, nhanh như vậy, liền biến thành người như vậy?
Trong lòng Tần Cảnh, trong khoảnh khắc trở nên yên tĩnh không gợn sóng, cứ như vậy đứng từ xa nhìn anh, cách một gian ánh sáng chói lòa.
Đến một lúc, Doãn Thiên Dã hình như cảm giác được ánh mắt của cô, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mặt trời vụn ra xuyên qua tóc rơi trên trán anh, nhảy nhót trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Anh tự nhiên mà mỉm cười với cô như vậy, đẹp đến khiến người mê muội.
Tần Cảnh cảm nhận lòng mình có gì đó khó hiểu bị kìm hãm, có một tia khẩn trương kỳ quái, nghĩ vẫn là mình đi đi, vừa mới chuẩn bị xoay người, Doãn Thiên Dã đã đi tới.
Anh quét mắt một vòng CD trong tay cô, hỏi: “Hậu kỳ, chế tác, xong rồi?”
Tần Cảnh gật gật đầu, cũng hỏi anh: “Nghe nói anh đã hoàn thành khóa rồi!”
Doãn Thiên Dã cong cong khóe môi, tự tin mà ngạo khí nâng mi: “Mấy ông thầy cỡ này, tôi cũng có thể dạy được họ ấy chứ!”
Tần Cảnh từ chối cho ý kiến mím miệng, lại hất cằm về phía người bên trong phòng làm việc: “Này, có đủ cả hệ thống nhân viên như vậy, anh làm thế nào mà nhanh như thế đã xong được? Mới một tuần không gặp, đã làm được nhiều vậy sao!”
“Không phải một tuần đâu, là một tháng đó!”
Tần Cảnh kinh ngạc, sớm như vậy đã bắt đầu chuẩn bị?
Anh nhìn cũng biết cô nghi ngờ gì, cười thật sự tự mãn: “Đúng, từ lúc báo danh cái ban biểu diễn gì gì đó này đã bắt đầu phải tính rồi! Biết là sớm muộn cũng phải làm những việc này, tại sao không làm sớm hơn một chút?”
Tiểu tử này cư nhiên đã sớm bắt đầu tính toán như vậy? Thì ra nghiêm túc lên quả thật là ra dáng lắm đấy!
Tần Cảnh nghiêng đầu, nhìn nhìn anh, nhẹ nhàng cười: “Vậy được rồi! Lần này anh được giải phóng rồi, rốt cuộc không cần làm trợ lý cho tôi, đại minh tinh tương lai!”
Doãn Thiên Dã hơi hơi ngẩn người, câu nói này giống như ném vào lòng anh một hòn đá nhỏ, làm nổi lên một đợt sóng dịu dàng.
Anh nhìn cô, trong phút chốc thất thần, cảm thấy tư thế nghiêng đầu này, thật hài hước đáng yêu, có lẽ là thói quen mới của cô mấy năm nay, nhiều năm trước đây anh chưa từng thấy.
Anh đột nhiên, có một cỗ xúc động kỳ quái, muốn duỗi tay, nâng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Nhưng,
Anh ổn định lại nhịp tim có chút rồi loạn, mắt nhìn xuống CD trong tay cô: “Em tìm tôi có việc gì? Mang phim cho tôi xem sao?”
“Nào có?” Đang nửa dựa vào khung cửa Tần Cảnh đứng thẳng người lên, liếc anh một cái, “Giữ bí mật, tạm thời không thể cho anh xem! Tôi tới tìm anh, vốn là, khụ khụ, là muốn gọi anh đưa tôi đi Thịnh Hạ!”
Doãn Thiên Dã vừa bực vừa buồn cười: “Lại nghĩ nô dịch tôi!!”
Tần Cảnh nghĩ người ta sắp tới cũng thành ngôi sao rồi, lấy lòng chút, thế là nuốt một ngụm nước bọt, rất dịu dàng ngoan ngoãn kiếm cớ: “Không phải, anh biết đấy, cái xe bảo bối của tôi vẫn niêm phong ở trong kho, mà đến giờ tan tầm lên cái xe đang dùng kia lại quá tầm thường, vẫn là Ferrari của anh phong cách nhất! Tôi nghĩ sờ sờ nó chút, tự mãn tự mãn!”
Cô nói chưa dứt lời!
Vừa mới dứt lời, Doãn Thiên Dã sắc mặt thanh tú nhàn nhã liền đen thui!
Anh lúc ấy nghĩ Tần Cảnh giúp anh đòi lại xe từ chỗ bố anh, mới kích động rồi vạn phần cảm động đến rơi nước mắt nghiêm túc diễn phim của cô để báo ân!
Anh bị nữ ác ma ở studio vênh mặt hất hàm sai khiến nô dịch gần nửa tháng xong, mới đột nhiên hiểu rõ, vì sao cô không có nói muốn trả nhà hay thẻ tín dụng cho anh!
Vì sao lại phải là cái xe kia???
Bởi vì chiếc xe kia hàng tháng tiền bảo dưỡng tiền xăng các loại tiền đã N vạn, anh căn bản muốn dùng cũng không dám!!!
Cô nàng này chính là hồ ly đáng chết!!!
Tác giả có chuyện muốn nói: ngô, vốn hai canh không được, kết quả đêm qua mất ngủ…
Nghĩ thời gian lãng phí rất đáng tiếc, thế là nhảy dựng lên lại viết nhất chương ~~~
Bát quá, nếu như ngày mai không thể hai canh liên tiếp, cũng thông cảm nha, ta vốn là một đứa nhỏ cần cù oa ~~~
Xem ta nghiêm túc nhãn thần, (⊙o⊙) (thực sự là càng lúc càng không hiểu chị Hy nói gì, mấy chương sau còn có lúc chị Hy tự kỷ nữa, thật là….)
/56
|