Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc Thiên Tài Tiểu Vương Phi
Chương 730: Biến đổi bất ngờ -- giấu không được phong thái tài hoa tuyệt thế 07
/2424
|
Bị Tô Mạt hỏi như vậy, mặc kệ Tống Dung Hoa trả lời như thế nào, đều chịu thiệt .
Đó là một vấn đề dù trả lời sao cũng không thể lấy lòng.
Đáp là đúng, còn nhỏ tuổi, không biết xấu hổ.
Đáp là sai, chính là nói dối, hơn nữa về sau cũng không thể tiếp tục muốn gả vào cung.
Nếu không, thì coi như tự vả vào miệng mình.
Tô Mạt nhìn gần nàng,“Như thế nào không dám nói sao? Nói thật, đừng nói dối. Lời nói dối liếc mắt một cái sẽ nhìn ra ngay.”
Lúc này Tống gia nhị tiểu thư đột nhiên nói:“Tô tiểu thư có dám hay không trả lời vấn đề này?”
Như thế là tránh nặng tìm nhẹ, hỏi lại một câu, đem vấn đề vứt lại cho người ra câu hỏi.
Tô Mạt mỉm cười, ngạo nghễ trừng mắt nhìn lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại cũng không khinh bạc.
Nàng nhướng mày, nghiêm nghị nói:“Nhân sinh trong thiên địa, hoàn toàn dựa vào một khẩu khí. Nhân ở trước ân điển của quân vương phụ thân, hoàn toàn dựa vào một phần tình. Trung quân chi tình ( Tình cảm quân thần), kính trưởng chi tình (Tình cảm kính trọng trưởng bối), ái mộ chi tình ( Tình cảm ái mộ), tỷ muội tình, hữu tình( tình bạn), đều là tình. Không có chỗ nào không thể nói cho người khác biết! Ta Tô Mạt đàng hoàng chính chính, không có gì xấu xa muốn che đậy không dám nói ra. Ta thích nhị điện hạ Hoàng Phủ Cẩn, đó là sự thật!”
Mọi người hít sâu một ngụm lãnh khí.
Nàng thật đúng là dám nói.
Bất quá sau khi tỉnh táo lại, đại đa số người lại cảm khái, Tô gia ngũ tiểu thư không giống người thường chính là không đồng.
Người ta thích, trong sáng vô tư.
Không giống Tống gia tiểu thư, ấp úng, cố kỵ này nọ không dám nói.
Cứ coi đó là việc gì mất mặt lắm vậy.
Đặc biệt vài vị quan ghi chép lại kia, bọn họ luôn là bình thản vung bút.
Ngay cả hoàng đế uy nghiêm có đôi khi cũng không quản được, chỉ để ý ghi lại chi tiết sự thật.
Tô Mạt tiểu thư dám yêu dám hận, lập tức ngòi bút đã bị màu mực đậm đặc ( ta để nguyên ý câu : ý muốn nói các quan ghi chép cũng bị kinh sợ).
Tô Mạt cười khanh khách nhìn bọn họ,“Hắn cũng thích của ta. Cho nên, không có gì phải xẩu hổ. Cho dù đối mặt với người khắp thiên hạ, ta cũng dám thừa nhận !”
Đáng tiếc, hắn không ở đây.
Nàng nói như vậy, cũng coi như có một sự giải thích với hoàng đế.
Hắn nếu đã đáp ứng Hoàng Phủ Cẩn việc hôn nhân của nàng do nàng làm chủ .
Hắn sẽ không có thể nghĩ biện pháp thao túng nàng.
Hơn nữa nàng cũng sợ hoàng đế không thao túng được nàng, liền bài bố Hoàng Phủ Cẩn.
Hừ, nói cái gì là nhị điện hạ lớn rồi, nên thành gia.
Còn muốn nhòm ngó đến đại tỷ tỷ của nàng.
Phi.
Còn có cái gì Tống gia tiểu thư .
Nghĩ cũng đừng nghĩ đi.
Đó là một vấn đề dù trả lời sao cũng không thể lấy lòng.
Đáp là đúng, còn nhỏ tuổi, không biết xấu hổ.
Đáp là sai, chính là nói dối, hơn nữa về sau cũng không thể tiếp tục muốn gả vào cung.
Nếu không, thì coi như tự vả vào miệng mình.
Tô Mạt nhìn gần nàng,“Như thế nào không dám nói sao? Nói thật, đừng nói dối. Lời nói dối liếc mắt một cái sẽ nhìn ra ngay.”
Lúc này Tống gia nhị tiểu thư đột nhiên nói:“Tô tiểu thư có dám hay không trả lời vấn đề này?”
Như thế là tránh nặng tìm nhẹ, hỏi lại một câu, đem vấn đề vứt lại cho người ra câu hỏi.
Tô Mạt mỉm cười, ngạo nghễ trừng mắt nhìn lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại cũng không khinh bạc.
Nàng nhướng mày, nghiêm nghị nói:“Nhân sinh trong thiên địa, hoàn toàn dựa vào một khẩu khí. Nhân ở trước ân điển của quân vương phụ thân, hoàn toàn dựa vào một phần tình. Trung quân chi tình ( Tình cảm quân thần), kính trưởng chi tình (Tình cảm kính trọng trưởng bối), ái mộ chi tình ( Tình cảm ái mộ), tỷ muội tình, hữu tình( tình bạn), đều là tình. Không có chỗ nào không thể nói cho người khác biết! Ta Tô Mạt đàng hoàng chính chính, không có gì xấu xa muốn che đậy không dám nói ra. Ta thích nhị điện hạ Hoàng Phủ Cẩn, đó là sự thật!”
Mọi người hít sâu một ngụm lãnh khí.
Nàng thật đúng là dám nói.
Bất quá sau khi tỉnh táo lại, đại đa số người lại cảm khái, Tô gia ngũ tiểu thư không giống người thường chính là không đồng.
Người ta thích, trong sáng vô tư.
Không giống Tống gia tiểu thư, ấp úng, cố kỵ này nọ không dám nói.
Cứ coi đó là việc gì mất mặt lắm vậy.
Đặc biệt vài vị quan ghi chép lại kia, bọn họ luôn là bình thản vung bút.
Ngay cả hoàng đế uy nghiêm có đôi khi cũng không quản được, chỉ để ý ghi lại chi tiết sự thật.
Tô Mạt tiểu thư dám yêu dám hận, lập tức ngòi bút đã bị màu mực đậm đặc ( ta để nguyên ý câu : ý muốn nói các quan ghi chép cũng bị kinh sợ).
Tô Mạt cười khanh khách nhìn bọn họ,“Hắn cũng thích của ta. Cho nên, không có gì phải xẩu hổ. Cho dù đối mặt với người khắp thiên hạ, ta cũng dám thừa nhận !”
Đáng tiếc, hắn không ở đây.
Nàng nói như vậy, cũng coi như có một sự giải thích với hoàng đế.
Hắn nếu đã đáp ứng Hoàng Phủ Cẩn việc hôn nhân của nàng do nàng làm chủ .
Hắn sẽ không có thể nghĩ biện pháp thao túng nàng.
Hơn nữa nàng cũng sợ hoàng đế không thao túng được nàng, liền bài bố Hoàng Phủ Cẩn.
Hừ, nói cái gì là nhị điện hạ lớn rồi, nên thành gia.
Còn muốn nhòm ngó đến đại tỷ tỷ của nàng.
Phi.
Còn có cái gì Tống gia tiểu thư .
Nghĩ cũng đừng nghĩ đi.
/2424
|