Tô Mạt hốc mắt đau nhức, cũng không quản Diệp Tri Vân chê cười, lập tức nhào vào lòng hắn.
Hoàng Phủ Cẩn cười cười, vuốt đầu nàng,“Ngoan nào, mau đi ăn cơm. Cứ coi như a đi Tây Vực đi buôn bán một chuyến, rất nhanh sẽ trở về.”
Diệp Tri Vân đột nhiên nói:“Nha đầu, ngươi yên tâm đi. Hắn sẽ không ở bên ngoài lén lút gặp nữ nhân khác đâu.”
Tô Mạt nhịn không được lại nín khóc mỉm cười, lườm nguýt hắn,“Hắn nhất định là bị ngươi xúi bẩy đến hư rồi. Tuổi còn trẻ mà đã biết khi dễ nữ hài tử.”
Nếu không thì lúc gặp mặt ở Lăng Hư, làm sao lại đối với nàng như vậy?
Hừ!
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Diệp Tri Vân, lại lưu luyến nhìn Tô Mạt, sau đó xoay người bước đi.
Tô Mạt cố ý cùng Diệp Tri Vân nói nói cười cười, chính là không dám quay đầu.
Diệp Tri Vân chế nhạo nói:“Nha đầu, không sao, cứ khóc đi. Ta sẽ không chê cười ngươi. Giống như con ta một nam nhân tốt như vậy, biết bao nhiêu nữ nhân vì hắn mà khóc chết đi sống lại, khóc đứt ruột cũng được a.”
Tô Mạt phun cho hắn một miếng,“Một chút cũng không đứng đắn. Vốn ta định tôn trọng ngươi. Nghe hắn nói chuyện về ngươi, còn nghĩ ngươi là một lão nhân hiền lành hòa ái cỡ nào chứ. Hừ!”
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài,“Đi về nàh ta. Phỏng chừng lại bị phạt sao chép kinh thư .”
Nàng chạy trốn như bay, ghét nhất bị ly biệt , không thích nước mắt.
Không cần thương cảm.
Không bằng cứ như vậy, cãi nhau ầm ĩ , không nói hẹn gặp lại.
Quay đầu lại nhìn hắn.
Diệp Tri Vân thấy nàng chạy trốn như lốc, Lăng Nhược đuổi theo ở phía sau, hô to:“Này, lần sau đến đừng lén lút, ta để cửa cho ngươi!”
Tô Mạt cũng không quay đầu lại, hừ nói:“Ngươi ở nhà, ai muốn đến nha. Đừng có mà chảnh chọe !”
Ra cửa, bên ngoài đã đậu một chiếc xe ngựa của Tô phủ, là quản gia Tô Trung.
Hắn cười nói:“Ngũ tiểu thư, lão phu nhân bảo ta tới đón ngài trở về.”
Tô Mạt vẻ mặt đau khổ,“Tô quản gia, có thể hay không coi như ta không có mặt, cứ coi như ta đi Triệu tiên sinh gia .”
Tô Trung ha ha cười,“Tiểu thư, sợ là không được đâu. Lão phu nhân đều đã nhận định ngài ở trong này, mặc kệ ngài có ở đây hay không, đều đã thành văn. Lão phu nhân chính miệng phân phó .”
Tô Mạt biết không có đường nào thương lượng, đành phải trở về.
Lão phu nhân đang ở nhị nội môn thưởng mai, thấy nàng tiến vào, hừ hừ cười,“Nha đầu, năm nay, ngươi ngoan ngõa ở nhà sao chép kinh thư cho ta đi.”
Hoàng Phủ Cẩn cười cười, vuốt đầu nàng,“Ngoan nào, mau đi ăn cơm. Cứ coi như a đi Tây Vực đi buôn bán một chuyến, rất nhanh sẽ trở về.”
Diệp Tri Vân đột nhiên nói:“Nha đầu, ngươi yên tâm đi. Hắn sẽ không ở bên ngoài lén lút gặp nữ nhân khác đâu.”
Tô Mạt nhịn không được lại nín khóc mỉm cười, lườm nguýt hắn,“Hắn nhất định là bị ngươi xúi bẩy đến hư rồi. Tuổi còn trẻ mà đã biết khi dễ nữ hài tử.”
Nếu không thì lúc gặp mặt ở Lăng Hư, làm sao lại đối với nàng như vậy?
Hừ!
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Diệp Tri Vân, lại lưu luyến nhìn Tô Mạt, sau đó xoay người bước đi.
Tô Mạt cố ý cùng Diệp Tri Vân nói nói cười cười, chính là không dám quay đầu.
Diệp Tri Vân chế nhạo nói:“Nha đầu, không sao, cứ khóc đi. Ta sẽ không chê cười ngươi. Giống như con ta một nam nhân tốt như vậy, biết bao nhiêu nữ nhân vì hắn mà khóc chết đi sống lại, khóc đứt ruột cũng được a.”
Tô Mạt phun cho hắn một miếng,“Một chút cũng không đứng đắn. Vốn ta định tôn trọng ngươi. Nghe hắn nói chuyện về ngươi, còn nghĩ ngươi là một lão nhân hiền lành hòa ái cỡ nào chứ. Hừ!”
Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài,“Đi về nàh ta. Phỏng chừng lại bị phạt sao chép kinh thư .”
Nàng chạy trốn như bay, ghét nhất bị ly biệt , không thích nước mắt.
Không cần thương cảm.
Không bằng cứ như vậy, cãi nhau ầm ĩ , không nói hẹn gặp lại.
Quay đầu lại nhìn hắn.
Diệp Tri Vân thấy nàng chạy trốn như lốc, Lăng Nhược đuổi theo ở phía sau, hô to:“Này, lần sau đến đừng lén lút, ta để cửa cho ngươi!”
Tô Mạt cũng không quay đầu lại, hừ nói:“Ngươi ở nhà, ai muốn đến nha. Đừng có mà chảnh chọe !”
Ra cửa, bên ngoài đã đậu một chiếc xe ngựa của Tô phủ, là quản gia Tô Trung.
Hắn cười nói:“Ngũ tiểu thư, lão phu nhân bảo ta tới đón ngài trở về.”
Tô Mạt vẻ mặt đau khổ,“Tô quản gia, có thể hay không coi như ta không có mặt, cứ coi như ta đi Triệu tiên sinh gia .”
Tô Trung ha ha cười,“Tiểu thư, sợ là không được đâu. Lão phu nhân đều đã nhận định ngài ở trong này, mặc kệ ngài có ở đây hay không, đều đã thành văn. Lão phu nhân chính miệng phân phó .”
Tô Mạt biết không có đường nào thương lượng, đành phải trở về.
Lão phu nhân đang ở nhị nội môn thưởng mai, thấy nàng tiến vào, hừ hừ cười,“Nha đầu, năm nay, ngươi ngoan ngõa ở nhà sao chép kinh thư cho ta đi.”
/2424
|