Lúc này, đao của hắc y đã hạ gục hai thị vệ, đang lúc nguy cấp thì có một thị vệ mặt mày tuấn lãng xông tới, hét lớn: “Cẩu tặc, chớ có thương tổn ngô hoàng!”
Người hét không ai ngoài Cố Chiêu, đây là lần đầu tiên hắn tùy giá gần như thế, vô hạn vinh quang làm hắn quên mất an nguy của bản thân, đối đầu cùng thích khách.
Nhưng hắn làm sao là đối thủ của thích khách, chưa đầy mấy chiêu, ngực đã trúng một chưởng, bay thẳng ra ngoài.
Thích khách từ đầu đến chân đều một màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt âm ngoan: “Nạp mạng đi!”
Hắn phi thân lên, một đao chắn ngang thị vệ, mũi chân đạp lên lưỡi dao của bọn họ lấy đà phóng về phía hoàng đế.
Lưu Ngọc lấy thân chắn ra phía trước bị một cước của thích khách đá bay, một chưởng của hắn bổ về phía ngực hoàng đế.
Tình thế nguy cấp, Hoàng Phủ Cẩn liền ném mấy nhánh cây nhỏ chặn bớt, quát lớn một tiếng tung người phóng qua.
Thích khách kia cực kì liều mạng, muốn cùng chết với hoàng đế. Hoàng Phủ Cẩn nhìn ra được, hắn tu luyện đại lực Kim Cương chưởng, một chưởng phóng ra, đá nát thành tro.Trúng chưởng của hắn, nội tạng hoàng đế vỡ nát là điều không nghi ngờ.
Hoàng Phủ Cẩn vung ống tay áo, mấy nhanh cây đột ngột tăng tốc bay cách ngực hoàng đế ba tấc, trực tiếp chờ thích khách tấn công. Nếu hắn không tự cứu, nhánh cây sẽ đâm vào cổ tay hắn, hắn cũng sẽ không có đủ lực làm hoàng đế bị thương.
Mà nếu như hắn muốn đẩy mấy nhánh cây ra thì Hoàng Phủ Cẩn cũng đã đến kịp, một chưởng tung ra là có thể đả thương hắn.
Nói thì chậm nhưng sự việc diến ra rất nhanh, mũi chân thích khách vừa điểm tới đã vội lui về phía sau, bỏ qua hoàng đế.
Thời cơ tốt nhất để ám sát hoàng đế đã mất, không thể lại tiêu hao lực lượng.
Hắn liền ra hiệu cho tay chân lui đi.
Hoàng Phủ Cẩn không cho phép hắn chạy trốn, phi thân đánh qua, năm ngón tay cong lại thành trảo, chiêu sắc bén.
Thích khách kia làm ra vẻ cực kì kinh ngạc, liên tục lui về phía sau, lại không cách nào thoát ra khỏi truy kích của Hoàng Phủ Cẩn.
Mà lúc này, Tô Nhân Vũ cũng đã dẫn theo đội thị vệ chạy tới, vây đám hắc y nhân lại, đánh ngã vài tên, quyết tâm bắt sống.
Hắc y nhân đánh với Hoàng Phủ Cẩn trở nên nóng nảy, ném ra một quả đạn mù, nhân lúc khói đặc bốc lên thừa cơ trốn mất.
Nhưng hắn lại cảm thấy đầu vai đau nhức, thì ra một bên vai đã bị Hoàng Phủ Cẩn chộp lấy.
Hắn hừ lạnh: “Ngươi tưởng bắt được ta là xong sao? Ngươi tưởng chúng ta không biết nhược điểm của ngươi là gì sao? Để kiềm chế ngươi, chúng ta đã bố trí người bắt Tô Mạt!”
Người hét không ai ngoài Cố Chiêu, đây là lần đầu tiên hắn tùy giá gần như thế, vô hạn vinh quang làm hắn quên mất an nguy của bản thân, đối đầu cùng thích khách.
Nhưng hắn làm sao là đối thủ của thích khách, chưa đầy mấy chiêu, ngực đã trúng một chưởng, bay thẳng ra ngoài.
Thích khách từ đầu đến chân đều một màu đen, chỉ lộ ra đôi mắt âm ngoan: “Nạp mạng đi!”
Hắn phi thân lên, một đao chắn ngang thị vệ, mũi chân đạp lên lưỡi dao của bọn họ lấy đà phóng về phía hoàng đế.
Lưu Ngọc lấy thân chắn ra phía trước bị một cước của thích khách đá bay, một chưởng của hắn bổ về phía ngực hoàng đế.
Tình thế nguy cấp, Hoàng Phủ Cẩn liền ném mấy nhánh cây nhỏ chặn bớt, quát lớn một tiếng tung người phóng qua.
Thích khách kia cực kì liều mạng, muốn cùng chết với hoàng đế. Hoàng Phủ Cẩn nhìn ra được, hắn tu luyện đại lực Kim Cương chưởng, một chưởng phóng ra, đá nát thành tro.Trúng chưởng của hắn, nội tạng hoàng đế vỡ nát là điều không nghi ngờ.
Hoàng Phủ Cẩn vung ống tay áo, mấy nhanh cây đột ngột tăng tốc bay cách ngực hoàng đế ba tấc, trực tiếp chờ thích khách tấn công. Nếu hắn không tự cứu, nhánh cây sẽ đâm vào cổ tay hắn, hắn cũng sẽ không có đủ lực làm hoàng đế bị thương.
Mà nếu như hắn muốn đẩy mấy nhánh cây ra thì Hoàng Phủ Cẩn cũng đã đến kịp, một chưởng tung ra là có thể đả thương hắn.
Nói thì chậm nhưng sự việc diến ra rất nhanh, mũi chân thích khách vừa điểm tới đã vội lui về phía sau, bỏ qua hoàng đế.
Thời cơ tốt nhất để ám sát hoàng đế đã mất, không thể lại tiêu hao lực lượng.
Hắn liền ra hiệu cho tay chân lui đi.
Hoàng Phủ Cẩn không cho phép hắn chạy trốn, phi thân đánh qua, năm ngón tay cong lại thành trảo, chiêu sắc bén.
Thích khách kia làm ra vẻ cực kì kinh ngạc, liên tục lui về phía sau, lại không cách nào thoát ra khỏi truy kích của Hoàng Phủ Cẩn.
Mà lúc này, Tô Nhân Vũ cũng đã dẫn theo đội thị vệ chạy tới, vây đám hắc y nhân lại, đánh ngã vài tên, quyết tâm bắt sống.
Hắc y nhân đánh với Hoàng Phủ Cẩn trở nên nóng nảy, ném ra một quả đạn mù, nhân lúc khói đặc bốc lên thừa cơ trốn mất.
Nhưng hắn lại cảm thấy đầu vai đau nhức, thì ra một bên vai đã bị Hoàng Phủ Cẩn chộp lấy.
Hắn hừ lạnh: “Ngươi tưởng bắt được ta là xong sao? Ngươi tưởng chúng ta không biết nhược điểm của ngươi là gì sao? Để kiềm chế ngươi, chúng ta đã bố trí người bắt Tô Mạt!”
/2424
|