Tô Mạt cười ha ha, mới không có đâu, Tĩnh thiếu gia có rất nhiều tiền.
Triệu tiên sinh gấp đến độ không nhịn được, bất chấp hình tượng của chính mình từ ngày xưa, níu kéo Tô Mạt,“Nha đầu, mau nói cho ta biết, ngươi thắng như thế nào.”
Hắn tò mò muốn chết, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là tò mò muốn chết.
Tô Mạt nhéo râu hắn một phen, cười nói:“Tiên sinh, ngài vẫn luôn siêu phàm thoát tục, nay tại sao lại cả người toát ra hơi tiền thế, còn thích tám chuyện thiên hạ nữa. Dù sao ngài cũng không để ý đến tiền bạc, không bằng đem tiền ngài thắng cho ta đi.”
Nói xong liền đi lấy ngân phiếu của hắn, Triệu học sĩ lập tức cất ngay bọc tiền vào trong ngực, hắn vừa buông lỏng tay, Tô Mạt đã thoát được, hướng hắn phất phất tay,“Tiên sinh, ta hôm nay nghỉ phép nha.”
Nói xong bỏ chạy ra ngoài, Tĩnh thiếu gia còn đang chờ nàng kìa.
Nàng chạy đến con đường nhỏ, một người giang tay ôm lấy nàng, chạy nhanh như bay.
Nàng cười khanh khách nói:“Chúng ta buôn bán lời thiệt nhiều tiền, phát tài rồi, có tiền vốn buôn bán rồi!”
Tĩnh thiếu gia cũng nhịn không được ý cười trong lòng, sủng nịch nói:“Nàng là tiểu nha đầu giảo hoạt.”
May mắn hắn gặp nàng ở lúc nàng 6 tuổi, may mắn khi đó hắn không quá lãnh huyết, may mắn, hắn không có coi nàng trở thành như những người đó, may mắn......
Nàng ở trong lòng hắn, muốn cả đời cũng không buông ra.
Nhìn nàng lớn lên, mặc kệ là lớn lên thành thế nào, đều là điều hắn chờ mong nhất .
Tô Mạt ôm lấy cổ hắn, ở hắn trong lòng rất là ấm áp,“Ngươi xác định hắn đi đến lãnh cung trốn tránh sao?”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười,“Đương nhiên, hắn cứ có điều gì không vui liền đi tới nơi đó.Điều này cũng chỉ có ta biết.”
Bởi vì hắn lúc không vui cũng đi nơi đó, muốn luyện công cũng đi nơi đó.
Nơi đó hoang vắng, không ai biết.
Càng bởi vì...... Hắn cảm thấy lạnh lẽo, muốn đình chỉ lại mạch suy nghĩ.
Hắn lấy áo khoác lông cừu bọc nàng lại, cho dù gió lớn, tốc độ nhanh, nàng cũng sẽ không bị lạnh.
Rất nhanh, hắn né tránh thị vệ, bình yên đi tới chỗ sâu bên trong lãnh cung.
“Hic hic...... hichic......”
Truyền đến tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt, giống tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Tô Mạt cười thầm, ngày thường lớn giọng như vậy, một tư thế kiêu ngạo như thế, kết quả lúc khổ sở dau lòng lại như vậy.
Triệu tiên sinh gấp đến độ không nhịn được, bất chấp hình tượng của chính mình từ ngày xưa, níu kéo Tô Mạt,“Nha đầu, mau nói cho ta biết, ngươi thắng như thế nào.”
Hắn tò mò muốn chết, cho dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thật là tò mò muốn chết.
Tô Mạt nhéo râu hắn một phen, cười nói:“Tiên sinh, ngài vẫn luôn siêu phàm thoát tục, nay tại sao lại cả người toát ra hơi tiền thế, còn thích tám chuyện thiên hạ nữa. Dù sao ngài cũng không để ý đến tiền bạc, không bằng đem tiền ngài thắng cho ta đi.”
Nói xong liền đi lấy ngân phiếu của hắn, Triệu học sĩ lập tức cất ngay bọc tiền vào trong ngực, hắn vừa buông lỏng tay, Tô Mạt đã thoát được, hướng hắn phất phất tay,“Tiên sinh, ta hôm nay nghỉ phép nha.”
Nói xong bỏ chạy ra ngoài, Tĩnh thiếu gia còn đang chờ nàng kìa.
Nàng chạy đến con đường nhỏ, một người giang tay ôm lấy nàng, chạy nhanh như bay.
Nàng cười khanh khách nói:“Chúng ta buôn bán lời thiệt nhiều tiền, phát tài rồi, có tiền vốn buôn bán rồi!”
Tĩnh thiếu gia cũng nhịn không được ý cười trong lòng, sủng nịch nói:“Nàng là tiểu nha đầu giảo hoạt.”
May mắn hắn gặp nàng ở lúc nàng 6 tuổi, may mắn khi đó hắn không quá lãnh huyết, may mắn, hắn không có coi nàng trở thành như những người đó, may mắn......
Nàng ở trong lòng hắn, muốn cả đời cũng không buông ra.
Nhìn nàng lớn lên, mặc kệ là lớn lên thành thế nào, đều là điều hắn chờ mong nhất .
Tô Mạt ôm lấy cổ hắn, ở hắn trong lòng rất là ấm áp,“Ngươi xác định hắn đi đến lãnh cung trốn tránh sao?”
Tĩnh thiếu gia mỉm cười,“Đương nhiên, hắn cứ có điều gì không vui liền đi tới nơi đó.Điều này cũng chỉ có ta biết.”
Bởi vì hắn lúc không vui cũng đi nơi đó, muốn luyện công cũng đi nơi đó.
Nơi đó hoang vắng, không ai biết.
Càng bởi vì...... Hắn cảm thấy lạnh lẽo, muốn đình chỉ lại mạch suy nghĩ.
Hắn lấy áo khoác lông cừu bọc nàng lại, cho dù gió lớn, tốc độ nhanh, nàng cũng sẽ không bị lạnh.
Rất nhanh, hắn né tránh thị vệ, bình yên đi tới chỗ sâu bên trong lãnh cung.
“Hic hic...... hichic......”
Truyền đến tiếng khóc nhỏ bé yếu ớt, giống tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Tô Mạt cười thầm, ngày thường lớn giọng như vậy, một tư thế kiêu ngạo như thế, kết quả lúc khổ sở dau lòng lại như vậy.
/2424
|