Hoàng Phủ Giác đột nhiên nói:“Muốn hay không thỉnh nhị ca đến?”
Thái tử nhíu mi, lạnh lùng nói:“Một khi ngươi đã hảo tâm như vậy thì đi thỉnh là được rồi.”
Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, Tô Trì vội đuổi theo.
Tô Mạt trong lòng hừ lạnh, Tĩnh thiếu gia của nàng, mới không thèm đi đâu.
Đoàn người ngồi kiệu đi Thanh Âm cung, nơi đó có treo loại đèn cung đình lộng lẫy, lụa trắng bồng bềnh, hương thơm nhẹ nhàng dịu mát, tiếng đàn du dương.
Tô Trì dẫn đầu nhóm huynh đệ tỷ muội Tô gia tiến lên khấu kiến hoàng đế, hoàng đế thân thiết nâng hắn dậy, cười nói:“Phái người đi đưa thư chưa?”
Lời này vốn nên do Tô Nhân Vũ quan tâm, hoàng đế nói như thế, tỏ vẻ hắn đối với đám trẻ con Tô gia như giống với con ruột của chính mình.
Tô Trì thụ sủng nhược kinh, vội hỏi:“Hồi bẩm bệ hạ, đã phái người đi rồi.”
Hoàng đế nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Sau khi bọn họ đến đây, trong cung sẽ náo nhiệt hơn. Nhất là nha đầu Tô Mạt này.”
Hắn hướng Tô Mạt vẫy vẫy tay, cười khoan dung,“Nha đầu, lại đây.”
Tô Mạt tiến lên hành lễ, Tô Nhân Vũ dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, thân thiết nói:“Có mệt hay không?”
Tô Mạt lắc đầu, lại cảm tạ hắn quan tâm.
Hoàng đế thấy nàng da dẻ mịn màng, lông mi vừa dài vừa dày, cặp mắt to đen sáng trong veo như nước, có đôi khi nhìn nhu nhược nhát gan, lơ đãng lại thấy có chút tinh quái, nhất thời thật cảm thấy hứng thú.
Hơn nữa nghe Triệu học sĩ, cùng với những người khác kể về nha đầu đó, thật sự là thích nàng đến cực kỳ thích, cũng có loại cảm giác chán ghét nàng đến thật muốn nàng chết quách cho xong.
Hắn giang cánh tay đem Tô Mạt bế lên, Tô Nhân Vũ bước lên phía trước đỡ,“Bệ hạ, nha đầu đó nặng.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái, ha ha cười nói:“Ái khanh, người biết thì nói ngươi quan tâm trẫm mệt nhọc, không biết còn tưởng rằng ngươi sợ trẫm quăng ngã nha đầu kia.”
Tô Mạt hơi hơi cong khóe môi, trên người hoàng đế có hương vị Long Tiên Hương, rất dễ chịu.
Hiện nay nàng chỉ là một đứa nhỏ, có quyền không nói chuyện chỉ giả bộ ngoan ngoãn. Cho nên nàng chớp đôi con ngươi to đen bóng, một câu cũng không nói.
Thời điểm ngồi vào vị trí, Hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là Hoàng quý phi, phía dưới phân biệt là Thái tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử và những người khác, đối diện là Tô Nhân Vũ, Tô Trì, Tô Việt, đại tiểu thư ….
Hoàng đế nói vài câu mở màn bữa tiệc, vừa muốn bảo mọi người nâng ly, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào.
Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.
Thái tử nhíu mi, lạnh lùng nói:“Một khi ngươi đã hảo tâm như vậy thì đi thỉnh là được rồi.”
Nói xong phẩy tay áo bỏ đi, Tô Trì vội đuổi theo.
Tô Mạt trong lòng hừ lạnh, Tĩnh thiếu gia của nàng, mới không thèm đi đâu.
Đoàn người ngồi kiệu đi Thanh Âm cung, nơi đó có treo loại đèn cung đình lộng lẫy, lụa trắng bồng bềnh, hương thơm nhẹ nhàng dịu mát, tiếng đàn du dương.
Tô Trì dẫn đầu nhóm huynh đệ tỷ muội Tô gia tiến lên khấu kiến hoàng đế, hoàng đế thân thiết nâng hắn dậy, cười nói:“Phái người đi đưa thư chưa?”
Lời này vốn nên do Tô Nhân Vũ quan tâm, hoàng đế nói như thế, tỏ vẻ hắn đối với đám trẻ con Tô gia như giống với con ruột của chính mình.
Tô Trì thụ sủng nhược kinh, vội hỏi:“Hồi bẩm bệ hạ, đã phái người đi rồi.”
Hoàng đế nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Sau khi bọn họ đến đây, trong cung sẽ náo nhiệt hơn. Nhất là nha đầu Tô Mạt này.”
Hắn hướng Tô Mạt vẫy vẫy tay, cười khoan dung,“Nha đầu, lại đây.”
Tô Mạt tiến lên hành lễ, Tô Nhân Vũ dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, thân thiết nói:“Có mệt hay không?”
Tô Mạt lắc đầu, lại cảm tạ hắn quan tâm.
Hoàng đế thấy nàng da dẻ mịn màng, lông mi vừa dài vừa dày, cặp mắt to đen sáng trong veo như nước, có đôi khi nhìn nhu nhược nhát gan, lơ đãng lại thấy có chút tinh quái, nhất thời thật cảm thấy hứng thú.
Hơn nữa nghe Triệu học sĩ, cùng với những người khác kể về nha đầu đó, thật sự là thích nàng đến cực kỳ thích, cũng có loại cảm giác chán ghét nàng đến thật muốn nàng chết quách cho xong.
Hắn giang cánh tay đem Tô Mạt bế lên, Tô Nhân Vũ bước lên phía trước đỡ,“Bệ hạ, nha đầu đó nặng.”
Hoàng đế nhìn hắn một cái, ha ha cười nói:“Ái khanh, người biết thì nói ngươi quan tâm trẫm mệt nhọc, không biết còn tưởng rằng ngươi sợ trẫm quăng ngã nha đầu kia.”
Tô Mạt hơi hơi cong khóe môi, trên người hoàng đế có hương vị Long Tiên Hương, rất dễ chịu.
Hiện nay nàng chỉ là một đứa nhỏ, có quyền không nói chuyện chỉ giả bộ ngoan ngoãn. Cho nên nàng chớp đôi con ngươi to đen bóng, một câu cũng không nói.
Thời điểm ngồi vào vị trí, Hoàng đế ngồi ở vị trí cao nhất, bên cạnh là Hoàng quý phi, phía dưới phân biệt là Thái tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử và những người khác, đối diện là Tô Nhân Vũ, Tô Trì, Tô Việt, đại tiểu thư ….
Hoàng đế nói vài câu mở màn bữa tiệc, vừa muốn bảo mọi người nâng ly, đột nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm ồn ào.
Có tiếng tiểu oa nhi khóc gào, còn có tiếng nữ nhân trách cứ.
/2424
|