Những quan viên kia từ trước đến giờ coi Thẩm lão gia là thầy, là ngọn đèn chỉ đường, bảo vệ bọn họ quan lộ hanh thông, ai dám không nghe.
Cho nên, lần này bọn họ không bị quấy rầy.
Hoàng Phủ Cẩn rất hài lòng.
Tô Mạt cũng đã sớm để đám A Lí đi nghe ngóng, hơi hiểu nguyên nhân, ngược lại Thẩm gia cũng không dối gạt người, không có gì phải sợ hãi, A Lí dò thăm cũng rất dễ dàng.
Thẩm lão gia nghênh đón bọn họ ở Quế Vinh đường, đây là nơi có cấp bậc cao nhất của Thẩm phủ, thường ngày vẫn đóng, đặc biệt chuẩn bị để nghênh đón khách triều đình tôn quý nhất cùng khâm sai, ngay cả giổ tổ cũng phải đi nơi khác.
Mặc dù là nhà thương nhân, Quế Vinh đường của Thẩm phủ vẫn được bố trí cực kỳ hoa lệ, xanh vàng rực rỡ, ngay giữa treo tấm biển “Thiên hạ đệ nhất thương” do tiên đế ban cho, hai bên treo đôi liễn do đại học sĩ năm đó viết.
Phía dưới thờ phụng đan thư thiết khoán các loại, hương khói lượn lờ, cung phụng phong phú.
Không thể thiếu màn mời Hoàng Phủ Cẩn ngồi lên ghế trên, sau đó là một phen cảm động và nhớ nhung thánh ân, hồi tưởng tới tiên đế, thần phục tân đế một phen.
Mọi người hàn huyên một khắc, Thẩm lão gia liền tự mình xin Hoàng Phủ Cẩn đi thay quần áo, nghỉ ngơi một chút, sau đó đi phòng khách dùng cơm.
Dù sao tàu xe mệt nhọc, dông dài quá lâu với mọi người cũng vô ích, Thẩm Phàm Không trà trộn thương trường nhiều năm, tự nhiên biết quy củ như vậy.
Bởi vì Hoàng Phủ Cẩn là vương gia, cho nên Thẩm lão gia tự mình an bài, chỉnh lý viện sang trọng cao cấp tôn quý nhất trong nhà cho hắn ở.
Viện rất lớn, 3 cổng vào 3 cổng ra, hơn nữa còn có sai vặt tuấn tú, thị tỳ đẹp.
Thẩm lão gia giới thiệu xong nơi ở cho Hoàng Phủ Cẩn, liền nhìn về phía Tô Mạt, lão nghĩ an bài cho Tô Mạt ở một chỗ đẹp đẽ trong vườn phía sau, nơi đó là chỗ các tiểu thư Thẩm phủ ở.
Không đợi lão mở miệng, Tô Mạt cười nói: Thẩm lão gia, không cần làm phiền, chỗ ở của Cẩn ca ca lớn như vậy, chúng ta ở đó để dính một chút vinh dự là tốt ồi.
Thẩm lão gia đã sớm biết giữa Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt không phải như nam nữ thế tục, cũng không câu nệ những quy củ mặt ngoài kia, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ để cho Thẩm Phỉ phân phó mười thị nữ cùng mười ma ma sang phục vụ, tránh cho làm chậm trễ Tô tiểu thư.
Thẩm Tam muốn mời Vân Thiếu Khanh tới chỗ của hắn, mà Ngụy An Lương đã có chỗ ở cố định ở Thẩm gia, không cần an bài khác.
Vân Thiếu Khanh lại nói: Tại hạ cũng không nên phiền mọi người, cứ ở nhờ chỗ vương gia thôi, dù sao Vân mỗ cũng không mang hành lý tôi tớ dư thừa gì, một người cực kì nhẹ nhàng.
Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam đều không nói nhiều, nơi này Hoàng Phủ Cẩn là lớn nhất, hắn đồng ý là tốt rồi.
Cho nên, lần này bọn họ không bị quấy rầy.
Hoàng Phủ Cẩn rất hài lòng.
Tô Mạt cũng đã sớm để đám A Lí đi nghe ngóng, hơi hiểu nguyên nhân, ngược lại Thẩm gia cũng không dối gạt người, không có gì phải sợ hãi, A Lí dò thăm cũng rất dễ dàng.
Thẩm lão gia nghênh đón bọn họ ở Quế Vinh đường, đây là nơi có cấp bậc cao nhất của Thẩm phủ, thường ngày vẫn đóng, đặc biệt chuẩn bị để nghênh đón khách triều đình tôn quý nhất cùng khâm sai, ngay cả giổ tổ cũng phải đi nơi khác.
Mặc dù là nhà thương nhân, Quế Vinh đường của Thẩm phủ vẫn được bố trí cực kỳ hoa lệ, xanh vàng rực rỡ, ngay giữa treo tấm biển “Thiên hạ đệ nhất thương” do tiên đế ban cho, hai bên treo đôi liễn do đại học sĩ năm đó viết.
Phía dưới thờ phụng đan thư thiết khoán các loại, hương khói lượn lờ, cung phụng phong phú.
Không thể thiếu màn mời Hoàng Phủ Cẩn ngồi lên ghế trên, sau đó là một phen cảm động và nhớ nhung thánh ân, hồi tưởng tới tiên đế, thần phục tân đế một phen.
Mọi người hàn huyên một khắc, Thẩm lão gia liền tự mình xin Hoàng Phủ Cẩn đi thay quần áo, nghỉ ngơi một chút, sau đó đi phòng khách dùng cơm.
Dù sao tàu xe mệt nhọc, dông dài quá lâu với mọi người cũng vô ích, Thẩm Phàm Không trà trộn thương trường nhiều năm, tự nhiên biết quy củ như vậy.
Bởi vì Hoàng Phủ Cẩn là vương gia, cho nên Thẩm lão gia tự mình an bài, chỉnh lý viện sang trọng cao cấp tôn quý nhất trong nhà cho hắn ở.
Viện rất lớn, 3 cổng vào 3 cổng ra, hơn nữa còn có sai vặt tuấn tú, thị tỳ đẹp.
Thẩm lão gia giới thiệu xong nơi ở cho Hoàng Phủ Cẩn, liền nhìn về phía Tô Mạt, lão nghĩ an bài cho Tô Mạt ở một chỗ đẹp đẽ trong vườn phía sau, nơi đó là chỗ các tiểu thư Thẩm phủ ở.
Không đợi lão mở miệng, Tô Mạt cười nói: Thẩm lão gia, không cần làm phiền, chỗ ở của Cẩn ca ca lớn như vậy, chúng ta ở đó để dính một chút vinh dự là tốt ồi.
Thẩm lão gia đã sớm biết giữa Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt không phải như nam nữ thế tục, cũng không câu nệ những quy củ mặt ngoài kia, cho nên cũng không nhiều lời, chỉ để cho Thẩm Phỉ phân phó mười thị nữ cùng mười ma ma sang phục vụ, tránh cho làm chậm trễ Tô tiểu thư.
Thẩm Tam muốn mời Vân Thiếu Khanh tới chỗ của hắn, mà Ngụy An Lương đã có chỗ ở cố định ở Thẩm gia, không cần an bài khác.
Vân Thiếu Khanh lại nói: Tại hạ cũng không nên phiền mọi người, cứ ở nhờ chỗ vương gia thôi, dù sao Vân mỗ cũng không mang hành lý tôi tớ dư thừa gì, một người cực kì nhẹ nhàng.
Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam đều không nói nhiều, nơi này Hoàng Phủ Cẩn là lớn nhất, hắn đồng ý là tốt rồi.
/2424
|