Ngụy An Lương không thể giải quyết nhiều rắn như vậy một lúc, nhưng cũng không gặp nguy hiểm.
Tô Mạt và Lan Như đứng một bên không có ý định giúp đỡ.
Doãn Thiếu Đường bị Hắc Xà tấn công luống cuống chân tay, hắn cầu cứu Tô Mạt, “Tô tiểu thư, cứu mạng!”
Nhìn bộ dạng vô dụng của hắn, Lan Như bĩu môi, không có lệnh của Tô Mạt, nàng sẽ không tự tìm phiền toái.
Hoàng Phủ Cẩn định giao Nhạc Phong Nhi cho Lan Như, hắn đi giúp đối phó với Hắc Xà, Nhạc Phong Nhi lại đột nhiên tỉnh lại, ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở, thể hiện rằng nàng ta vô cùng sợ hãi.
Cả người nàng ta run rẩy, Hoàng Phủ Cẩn an ủi hai câu rồi để Lan Như đưa nàng ta trở về.
“Ta không muốn, ta không muốn ở một mình, có, có rắn độc...” Ánh mặt Nhạc Phong Nhi hoảng sợ.
Tuy rằng Lan Như không muốn để ý tới nàng ta, nhưng lại không muốn để nàng ta bám lấy thiếu gia, một chưởng đánh ngất nàng ta, lại liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không trách nàng, chẳng qua là bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói với Hắc Xà, “Vẫn là nên dừng tay lại đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Hắc Xà lại không muốn, hiện giờ đã mất con tin là Nhạc Phong Nhi, trong tay hắn đang thiếu một người.
Cho nên công kích của hắn càng thêm điên cuồng, Doãn Thiếu Đường mấy lần suýt bị hắn bắt được, may là Thẩm Tam có vài chiêu gian trá, đánh bất ngờ cứu được hắn.
Tô Mạt nhíu mày, võ công của Thẩm Tam nàng có thể nhìn ra được một điểm, nhưng mà còn Doãn Thiếu Đường thì lại vẫn không nhìn ra, công phu của hắn rất hỗn loạn, nào là Thiếu Lâm Tự, phái Võ Đang, Không Động, đông một búa tây một gậy, mà luôn học tốt được một hai chiêu, có thể giúp hắn gặp dữ hóa lành.
Nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, hắn gật đầu với nàng, bày tỏ mình đã nhìn qua, sau đó vươn người nhảy qua, giải vây cho Doãn Thiếu Đường và Thẩm tam.
Thẩm Tam tự nhận mình chỉ là một công tử thế gia, so với các công tử khác thì công phu của hắn rất tốt, mà so với các công tử danh môn võ lâm thì khí chất và dung mạo của hắn lại càng tốt hơn.
Hiện giờ mới thấy, có biết võ công là hơn các công tử bình thường nhiều lần rồi.
So với Hoàng Phủ Cẩn thì căn bản là không cùng đẳng cấp.
Hắn ngượng ngùng lui ra, chắp tay nói cảm ơn.
Hoàng Phủ Cẩn đối đầu với Hắc Xà, trận đánh này hai bên ngang nhau.
Chẳng qua là nếu so về thực lực, tất nhiên là Hoàng Phủ Cẩn tốt hơn, hơn nữa Hắc Xà đã không còn ý chí chiến đấu, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không muốn lãng phí thời gian, nói: “Ngươi vẫn là nên quay về đưa Lan Nhược về đây, bổn vương đảm bảo đến lúc đó sẽ giao cả nhân chứng sống kia, thuốc giải và Thiên Diện Yêu Xà trả lại cho ngươi.”
Tô Mạt và Lan Như đứng một bên không có ý định giúp đỡ.
Doãn Thiếu Đường bị Hắc Xà tấn công luống cuống chân tay, hắn cầu cứu Tô Mạt, “Tô tiểu thư, cứu mạng!”
Nhìn bộ dạng vô dụng của hắn, Lan Như bĩu môi, không có lệnh của Tô Mạt, nàng sẽ không tự tìm phiền toái.
Hoàng Phủ Cẩn định giao Nhạc Phong Nhi cho Lan Như, hắn đi giúp đối phó với Hắc Xà, Nhạc Phong Nhi lại đột nhiên tỉnh lại, ôm chặt lấy hắn, khóc nức nở, thể hiện rằng nàng ta vô cùng sợ hãi.
Cả người nàng ta run rẩy, Hoàng Phủ Cẩn an ủi hai câu rồi để Lan Như đưa nàng ta trở về.
“Ta không muốn, ta không muốn ở một mình, có, có rắn độc...” Ánh mặt Nhạc Phong Nhi hoảng sợ.
Tuy rằng Lan Như không muốn để ý tới nàng ta, nhưng lại không muốn để nàng ta bám lấy thiếu gia, một chưởng đánh ngất nàng ta, lại liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không trách nàng, chẳng qua là bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nói với Hắc Xà, “Vẫn là nên dừng tay lại đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Hắc Xà lại không muốn, hiện giờ đã mất con tin là Nhạc Phong Nhi, trong tay hắn đang thiếu một người.
Cho nên công kích của hắn càng thêm điên cuồng, Doãn Thiếu Đường mấy lần suýt bị hắn bắt được, may là Thẩm Tam có vài chiêu gian trá, đánh bất ngờ cứu được hắn.
Tô Mạt nhíu mày, võ công của Thẩm Tam nàng có thể nhìn ra được một điểm, nhưng mà còn Doãn Thiếu Đường thì lại vẫn không nhìn ra, công phu của hắn rất hỗn loạn, nào là Thiếu Lâm Tự, phái Võ Đang, Không Động, đông một búa tây một gậy, mà luôn học tốt được một hai chiêu, có thể giúp hắn gặp dữ hóa lành.
Nàng nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, hắn gật đầu với nàng, bày tỏ mình đã nhìn qua, sau đó vươn người nhảy qua, giải vây cho Doãn Thiếu Đường và Thẩm tam.
Thẩm Tam tự nhận mình chỉ là một công tử thế gia, so với các công tử khác thì công phu của hắn rất tốt, mà so với các công tử danh môn võ lâm thì khí chất và dung mạo của hắn lại càng tốt hơn.
Hiện giờ mới thấy, có biết võ công là hơn các công tử bình thường nhiều lần rồi.
So với Hoàng Phủ Cẩn thì căn bản là không cùng đẳng cấp.
Hắn ngượng ngùng lui ra, chắp tay nói cảm ơn.
Hoàng Phủ Cẩn đối đầu với Hắc Xà, trận đánh này hai bên ngang nhau.
Chẳng qua là nếu so về thực lực, tất nhiên là Hoàng Phủ Cẩn tốt hơn, hơn nữa Hắc Xà đã không còn ý chí chiến đấu, nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Hoàng Phủ Cẩn cũng không muốn lãng phí thời gian, nói: “Ngươi vẫn là nên quay về đưa Lan Nhược về đây, bổn vương đảm bảo đến lúc đó sẽ giao cả nhân chứng sống kia, thuốc giải và Thiên Diện Yêu Xà trả lại cho ngươi.”
/2424
|