Nhạc Phong Nhi khóc nức nở: "Tôi chỉ là kẻ hèn, tôi biết rõ, tôi, tôi chỉ muốn lấy lòng nàng ấy."
Lấy lòng Tô Mạt thì mới có thể ở lại bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, đây là điều nàng ta đã sớm biết.
Thẩm Tinh Tinh lại không cho là đúng, "Nàng ta có gì tốt, ngươi lại cứ cam chịu như vậy. Nàng ta không để ý tới ngươi, ngươi cũng đừng để ý tới nàng ta. Trả lại nước canh, rõ là..."
Thấy Nhạc Phong Nhi khóc lóc vô cùng thương tâm, lúc này Thẩm Tinh Tinh mới nhận ra mình nói có phần quá đáng, "Được rồi, được rồi, ngươi đừng đau khổ như vậy, ta sẽ cho người mang bí dược tới cho ngươi, chắc sẽ không lưu lại sẹo đâu. Nếu ngươi không muốn ở đây nữa, vậy đi theo ta cũng tốt."
Đêm qua nghe Thẩm Tam và Doãn Thiếu Đường nói chuyện, nàng biết Nhạc Phong Nhi chắc chắn sẽ ở bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn.
Hy vọng Hoàng Phủ Cẩn không mặc kệ nàng ta.
Cho nên nếu Nhạc Phong Nhi đi theo mình, vậy mình sẽ có cơ hội tiếp cận Hoàng Phủ Cẩn rồi.
Nhạc Phong Nhi luôn miệng nói cảm ơn, sau đó lại che ngực ho khan.
Lúc này Thẩm Tinh Tinh mới chú ý đến phần ngực của nàng ta, hình như là bị thương, lại vội vàng hỏi kỹ.
Chẳng qua là ép hỏi vài câu, Nhạc Phong Nhi liền nói ra, vừa nói xong, Thẩm Tinh Tinh dựng lông mày lên, "Ta đã sớm đoán được ngươi bị thương nhất định là do nàng ta cố ý không đi cứu ngươi. Không ngờ lại là như thế này, nói như vậy, ngược lại nàng ta nhân cơ hội làm ngươi bị thương thêm. Nói không chừng là còn muốn đưa ngươi vào chỗ chết."
Nàng ta đứng dậy, "Đi, ta đi đòi công đạo cho ngươi."
Xem Tô Mạt giải thích như thế nào, để Hoàng Phủ Cẩn nhìn rõ lòng dạ rắn rết của nàng ta.
Nhạc Phong Nhi sợ tới mức liên tục run rẩy, "Không, không, không cần, Thẩm tiểu thư, cầu xin người đừng để lộ ra, Phong Nhi, Phong Nhi còn muốn sống bên cạnh vương gia, còn phải đợi đại ca trở về."
Thẩm Tinh Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Ngươi cũng vô dụng quá đấy, đã bị khi dễ thành ra như vậy, đến một chữ cũng không dám nói? Nàng ta đã làm ra vậy, chẳng lẽ ngươi không thể nói ra sự thật sao? Ngươi nói với vương gia, nhìn xem hắn sẽ làm gì."
Nhạc Phong Nhi cầu xin: "Thẩm tiểu thư, cầu xin người, cầu xin người đừng để lộ ra."
Thẩm Tinh Tinh hiện giờ thấy Tô Mạt càng ngày càng không vừa mắt, thật sự là một nữ nhân tâm cơ, sánh bằng ác di nương ở nhà nàng rồi.
Nàng ta bảo Nhạc Phong Nhi dưỡng thương cho tốt, còn nàng ta lại nổi giận đùng đùng đi tới nhà trước.
Mấy người Tô Mạt đang nói chuyện với Thẩm Tam, thấy Thẩm Tinh Tinh hùng hổ chạy tới, liền biết nàng ta bị Nhạc Phong Nhi đốt cho mồi lửa.
Lấy lòng Tô Mạt thì mới có thể ở lại bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, đây là điều nàng ta đã sớm biết.
Thẩm Tinh Tinh lại không cho là đúng, "Nàng ta có gì tốt, ngươi lại cứ cam chịu như vậy. Nàng ta không để ý tới ngươi, ngươi cũng đừng để ý tới nàng ta. Trả lại nước canh, rõ là..."
Thấy Nhạc Phong Nhi khóc lóc vô cùng thương tâm, lúc này Thẩm Tinh Tinh mới nhận ra mình nói có phần quá đáng, "Được rồi, được rồi, ngươi đừng đau khổ như vậy, ta sẽ cho người mang bí dược tới cho ngươi, chắc sẽ không lưu lại sẹo đâu. Nếu ngươi không muốn ở đây nữa, vậy đi theo ta cũng tốt."
Đêm qua nghe Thẩm Tam và Doãn Thiếu Đường nói chuyện, nàng biết Nhạc Phong Nhi chắc chắn sẽ ở bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn.
Hy vọng Hoàng Phủ Cẩn không mặc kệ nàng ta.
Cho nên nếu Nhạc Phong Nhi đi theo mình, vậy mình sẽ có cơ hội tiếp cận Hoàng Phủ Cẩn rồi.
Nhạc Phong Nhi luôn miệng nói cảm ơn, sau đó lại che ngực ho khan.
Lúc này Thẩm Tinh Tinh mới chú ý đến phần ngực của nàng ta, hình như là bị thương, lại vội vàng hỏi kỹ.
Chẳng qua là ép hỏi vài câu, Nhạc Phong Nhi liền nói ra, vừa nói xong, Thẩm Tinh Tinh dựng lông mày lên, "Ta đã sớm đoán được ngươi bị thương nhất định là do nàng ta cố ý không đi cứu ngươi. Không ngờ lại là như thế này, nói như vậy, ngược lại nàng ta nhân cơ hội làm ngươi bị thương thêm. Nói không chừng là còn muốn đưa ngươi vào chỗ chết."
Nàng ta đứng dậy, "Đi, ta đi đòi công đạo cho ngươi."
Xem Tô Mạt giải thích như thế nào, để Hoàng Phủ Cẩn nhìn rõ lòng dạ rắn rết của nàng ta.
Nhạc Phong Nhi sợ tới mức liên tục run rẩy, "Không, không, không cần, Thẩm tiểu thư, cầu xin người đừng để lộ ra, Phong Nhi, Phong Nhi còn muốn sống bên cạnh vương gia, còn phải đợi đại ca trở về."
Thẩm Tinh Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: "Ngươi cũng vô dụng quá đấy, đã bị khi dễ thành ra như vậy, đến một chữ cũng không dám nói? Nàng ta đã làm ra vậy, chẳng lẽ ngươi không thể nói ra sự thật sao? Ngươi nói với vương gia, nhìn xem hắn sẽ làm gì."
Nhạc Phong Nhi cầu xin: "Thẩm tiểu thư, cầu xin người, cầu xin người đừng để lộ ra."
Thẩm Tinh Tinh hiện giờ thấy Tô Mạt càng ngày càng không vừa mắt, thật sự là một nữ nhân tâm cơ, sánh bằng ác di nương ở nhà nàng rồi.
Nàng ta bảo Nhạc Phong Nhi dưỡng thương cho tốt, còn nàng ta lại nổi giận đùng đùng đi tới nhà trước.
Mấy người Tô Mạt đang nói chuyện với Thẩm Tam, thấy Thẩm Tinh Tinh hùng hổ chạy tới, liền biết nàng ta bị Nhạc Phong Nhi đốt cho mồi lửa.
/2424
|