Nếu không phải người tập võ, khinh công tốt, tư thế như vậy rất dễ bị ngã xuống.
Cho nên người khác đều nhịn không được nhìn hai người họ thêm vài lần, dù sao tuấn nam mỹ nữ đều hiếm thấy, hơn nữa hành động của hai người họ rất ái muội, còn ngồi ở cửa sổ của khách điếm, dù thế nào cũng khiến người khác cảm thấy không tầm thường.
Tô Mạt cười nhẹ, "Để mắt tới thì mới tốt, muốn thì cứ tới, nếu bọn họ không để mắt tới chúng ta, thì chúng ta còn phải mất công một phen đi tìm bọn họ."
Hiện giờ họ ở lại đây để tìm kiếm đám người kia, tìm thêm manh mối và chứng cứ, sau đó đến Ngân Châu tìm Thẩm gia, cùng Thẩm lão gia nói chuyện, xem ông ấy giải thích ra sao.
Tuy mùa hè nắng chói chang, nhưng ngoài trời đã là chạng vạng, bóng cây rạm rạp, hơn nữa nơi đây mưa nhiều, cây xanh mọc lên khắp nơi, không hề có cảm giác oi bức.
Tô Mạt câu được câu không nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn, nhanh chóng mệt mỏi, tựa vào lòng hắn ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, còn có âm thanh la hét ầm ĩ.
Tô Mạt trở mình tỉnh dậy, bên giường xuất hiện một bóng người, Hoàng Phủ Cẩn trong chớp mắt xuất hiện, "Dậy rồi?"
Tô Mạt dụi dụi mắt, hắn liền đốt đèn lên.
Đặt bốn gian phòng thượng hạng, vậy mà hắn lại ở cùng phòng với nàng, thật sự là lãng phí mà.
Nàng oán hận bĩu môi nhìn hắn, Hoàng Phủ Cẩn cười cười, "Chắc là đã tìm tới đây."
Tô mạt vội vàng đứng dậy, Hoàng Phủ Cẩn đưa đồ nàng định thay tới đặt lên bàn, áo lụa màu xanh, bên dưới là váy dài màu vàng nhạt, tất cả đều làm từ chất liệu tốt nhất, thoáng khí mát mẻ.
Những thứ này vốn là do Lan Nhược chuẩn bị giúp nàng, ai ngờ hắn lại làm tốt như vậy, nghĩ đến một đại nam nhân như hắn xoắn xuýt phồi đồ cho nàng, nàng liền cảm thấy có chút buồn cười.
Tâm trạng vốn có chút căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Đêm qua khi tựa vào lòng hắn ngủ, nàng đột nhiên nghĩ thông suốt, phụ thân mất, dù nàng có đau lòng thì ông ấy cũng không thể quay lại.
Nàng đau khổ, ngược lại phải xin lỗi phụ thân.
Nàng nên nghĩ thông sớm hơn, làm tốt chuyện cần làm là được.
Cho dù muốn báo thù cho cha, cũng không cần cả ngày phải chìm trong thù hận, hối hận, như vậy không tốt cho chính bản thân mình, cũng liên lụy tới người thân bên cạnh, khiến họ phải lo lắng, khó chịu theo.
Nàng trốn sau bức bình phong thay đổi y phục, sau đó đi ra, cười tít mắt hỏi hắn, "Cẩn ca ca, đây là quần áo mới làm, huynh xem có được hay không?"
Cho nên người khác đều nhịn không được nhìn hai người họ thêm vài lần, dù sao tuấn nam mỹ nữ đều hiếm thấy, hơn nữa hành động của hai người họ rất ái muội, còn ngồi ở cửa sổ của khách điếm, dù thế nào cũng khiến người khác cảm thấy không tầm thường.
Tô Mạt cười nhẹ, "Để mắt tới thì mới tốt, muốn thì cứ tới, nếu bọn họ không để mắt tới chúng ta, thì chúng ta còn phải mất công một phen đi tìm bọn họ."
Hiện giờ họ ở lại đây để tìm kiếm đám người kia, tìm thêm manh mối và chứng cứ, sau đó đến Ngân Châu tìm Thẩm gia, cùng Thẩm lão gia nói chuyện, xem ông ấy giải thích ra sao.
Tuy mùa hè nắng chói chang, nhưng ngoài trời đã là chạng vạng, bóng cây rạm rạp, hơn nữa nơi đây mưa nhiều, cây xanh mọc lên khắp nơi, không hề có cảm giác oi bức.
Tô Mạt câu được câu không nói chuyện với Hoàng Phủ Cẩn, nhanh chóng mệt mỏi, tựa vào lòng hắn ngủ mất.
Không biết ngủ bao lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, còn có âm thanh la hét ầm ĩ.
Tô Mạt trở mình tỉnh dậy, bên giường xuất hiện một bóng người, Hoàng Phủ Cẩn trong chớp mắt xuất hiện, "Dậy rồi?"
Tô Mạt dụi dụi mắt, hắn liền đốt đèn lên.
Đặt bốn gian phòng thượng hạng, vậy mà hắn lại ở cùng phòng với nàng, thật sự là lãng phí mà.
Nàng oán hận bĩu môi nhìn hắn, Hoàng Phủ Cẩn cười cười, "Chắc là đã tìm tới đây."
Tô mạt vội vàng đứng dậy, Hoàng Phủ Cẩn đưa đồ nàng định thay tới đặt lên bàn, áo lụa màu xanh, bên dưới là váy dài màu vàng nhạt, tất cả đều làm từ chất liệu tốt nhất, thoáng khí mát mẻ.
Những thứ này vốn là do Lan Nhược chuẩn bị giúp nàng, ai ngờ hắn lại làm tốt như vậy, nghĩ đến một đại nam nhân như hắn xoắn xuýt phồi đồ cho nàng, nàng liền cảm thấy có chút buồn cười.
Tâm trạng vốn có chút căng thẳng cũng dần thả lỏng.
Đêm qua khi tựa vào lòng hắn ngủ, nàng đột nhiên nghĩ thông suốt, phụ thân mất, dù nàng có đau lòng thì ông ấy cũng không thể quay lại.
Nàng đau khổ, ngược lại phải xin lỗi phụ thân.
Nàng nên nghĩ thông sớm hơn, làm tốt chuyện cần làm là được.
Cho dù muốn báo thù cho cha, cũng không cần cả ngày phải chìm trong thù hận, hối hận, như vậy không tốt cho chính bản thân mình, cũng liên lụy tới người thân bên cạnh, khiến họ phải lo lắng, khó chịu theo.
Nàng trốn sau bức bình phong thay đổi y phục, sau đó đi ra, cười tít mắt hỏi hắn, "Cẩn ca ca, đây là quần áo mới làm, huynh xem có được hay không?"
/2424
|