Nhạc Lâm Nhi không thể nói ra được từ nào, muốn nôn hết những gì đã uống ra nhưng không được.
Một lúc sau, sắc mặt của nàng chuyển sang màu vàng, tái nhợt đi, Nhạc Phong Nhi sợ hãi vội hô lên gọi người đi tìm Lưu Vân Lưu Hỏa, còn sai người vào cung mời vương gia về.
Rất nhanh Lưu Vân và Lưu Hỏa đi qua, vừa vào liền nhìn thấy Nhạc Lâm Nhi đang co giật ngã trên đất, Nhạc Phong Nhi thì cố gắng giữ nàng lại, nhưng không đủ sức giữ nàng.
Đám nha hoàn không biết trốn ở đâu, không chịu tiến lên giúp đỡ.
"Sao lại thế này?" Lưu Vân nhăn mày hỏi.
Lưu Hỏa nhìn thoáng qua bàn, thấy nồi canh bị mở ra, thìa rơi trên bàn.
Hắn tức giận nói: "Các ngươi thật to gan, lại dám uống canh mà tiểu thư nấu cho vương gia."
Hơn nữa Lan Nhược còn nói là các nàng dám đến phủ Quốc công làm loạn, kết quả là khiến tiểu thư không vui vì vậy muốn đưa các nàng đi.
Không ngờ các nàng lại vô pháp vô thiên như vậy, các nàng nghĩ mình là ai chứ?
Cũng không nghĩ xem vương gia là ai, năm đó hoàng đế tặng người nhiều mỹ nhân như vậy, vương gia cũng đâu thèm nhìn.
"Có độc, có độc, trong canh có độc." Nhạc Phong Nhi chỉ vào nồi canh nói.
Nhạc Lâm Nhi không ngừng kêu rên, bộ dạng vô cùng thống khổ.
Lưu Vân bèn tiến lên điểm huyệt ngủ của nàng, khiến nàng ngất đi.
Nhạc Phong Nhi vội vàng lau đi bọt mép của muội muội, sai nha hoàn đỡ nàng trở về.
"Hai người nói xem giờ nên làm cái gì? Có cách nào cứu muội muội của ta? Nhanh đi nói với vương gia, bảo người nhanh chờ về. Hoặc là, nhờ Diệp công công cứu muội muội của ta."
Nhạc Phong Nhi vừa lau nước mắt vừa nói.
Lưu Hỏa tức giận nói: "Ta nghĩ không có cách nào, ngươi nên đi cầu tiểu thư đi. Tiểu thư đã ra tay, người khác đâu dám giải chứ?"
Ngay cả sư phụ cũng sẽ không làm, huống chi công lực của sư phụ hiện giờ không tốt, chỉ sợ cũng không cứu được.
Hơn nữa nếu là tiểu thư ra tay thì vương gia lại càng không cứu.
Tất cả đều là vô dụng, không còn đường sống nữa.
Nhạc Phong Nhi nhìn sắc mặt tiều tụy của muội muội, mới chỉ một khoảng thời gian ngắn, vậy mà từ một nữ hài như hoa như ngọc lại biến thành dạng này, trong lòng nàng lạnh dần.
"Xem ra, Tô tiểu thư thật sự không muốn nhìn thấy tỷ muội chúng ta nữa, muốn tỷ muội chúng ta chết thì mới vừa lòng."
Muốn đưa các nàng đi không được, đã muốn hạ độc rồi.
Một lúc sau, sắc mặt của nàng chuyển sang màu vàng, tái nhợt đi, Nhạc Phong Nhi sợ hãi vội hô lên gọi người đi tìm Lưu Vân Lưu Hỏa, còn sai người vào cung mời vương gia về.
Rất nhanh Lưu Vân và Lưu Hỏa đi qua, vừa vào liền nhìn thấy Nhạc Lâm Nhi đang co giật ngã trên đất, Nhạc Phong Nhi thì cố gắng giữ nàng lại, nhưng không đủ sức giữ nàng.
Đám nha hoàn không biết trốn ở đâu, không chịu tiến lên giúp đỡ.
"Sao lại thế này?" Lưu Vân nhăn mày hỏi.
Lưu Hỏa nhìn thoáng qua bàn, thấy nồi canh bị mở ra, thìa rơi trên bàn.
Hắn tức giận nói: "Các ngươi thật to gan, lại dám uống canh mà tiểu thư nấu cho vương gia."
Hơn nữa Lan Nhược còn nói là các nàng dám đến phủ Quốc công làm loạn, kết quả là khiến tiểu thư không vui vì vậy muốn đưa các nàng đi.
Không ngờ các nàng lại vô pháp vô thiên như vậy, các nàng nghĩ mình là ai chứ?
Cũng không nghĩ xem vương gia là ai, năm đó hoàng đế tặng người nhiều mỹ nhân như vậy, vương gia cũng đâu thèm nhìn.
"Có độc, có độc, trong canh có độc." Nhạc Phong Nhi chỉ vào nồi canh nói.
Nhạc Lâm Nhi không ngừng kêu rên, bộ dạng vô cùng thống khổ.
Lưu Vân bèn tiến lên điểm huyệt ngủ của nàng, khiến nàng ngất đi.
Nhạc Phong Nhi vội vàng lau đi bọt mép của muội muội, sai nha hoàn đỡ nàng trở về.
"Hai người nói xem giờ nên làm cái gì? Có cách nào cứu muội muội của ta? Nhanh đi nói với vương gia, bảo người nhanh chờ về. Hoặc là, nhờ Diệp công công cứu muội muội của ta."
Nhạc Phong Nhi vừa lau nước mắt vừa nói.
Lưu Hỏa tức giận nói: "Ta nghĩ không có cách nào, ngươi nên đi cầu tiểu thư đi. Tiểu thư đã ra tay, người khác đâu dám giải chứ?"
Ngay cả sư phụ cũng sẽ không làm, huống chi công lực của sư phụ hiện giờ không tốt, chỉ sợ cũng không cứu được.
Hơn nữa nếu là tiểu thư ra tay thì vương gia lại càng không cứu.
Tất cả đều là vô dụng, không còn đường sống nữa.
Nhạc Phong Nhi nhìn sắc mặt tiều tụy của muội muội, mới chỉ một khoảng thời gian ngắn, vậy mà từ một nữ hài như hoa như ngọc lại biến thành dạng này, trong lòng nàng lạnh dần.
"Xem ra, Tô tiểu thư thật sự không muốn nhìn thấy tỷ muội chúng ta nữa, muốn tỷ muội chúng ta chết thì mới vừa lòng."
Muốn đưa các nàng đi không được, đã muốn hạ độc rồi.
/2424
|