Nói xong, ông hầm hừ mà nói: "Các người muốn làm phản, hết đứa này đến đứa kia, trong mắt không còn ta nữa rồi. Ta còn chưa có chết, chờ ta chết, các ngươi thích làm gì thì làm."
Lan Nhược nhanh chóng đi đến, quỳ ở trước giường, lưng vẫn thẳng tắp.
Diệp Tri Vân biết sau khi đi theo Tô Mạt, đã có thêm vài phần ngạo khí, công lực cũng có tiến bộ, trong lòng ông cũng thấy vừa lòng, nhưng nhìn bộ dạng cung kính, ít đi vài phần thân thiết với ông, trong lòng không rõ tư vị.
"Khụ khụ, xem ra nha đầu kia đối xử với ngươi không tệ, khiến ngươi quên luôn lão già ta rồi."
Lưu Vân Lưu Hỏa: "...."
Sao nghe thấy giống như đang ghen vậy?
Lan Nhược miễn cưỡng cười một cái: "Sư phụ, người nói gì vậy. Tiểu thư cũng vì nghĩ cho người, người hiện giờ cần chuyên tâm dưỡng thương, không thể tức giận, không cần quan tâm đến việc của người khác, đối với thân thể không tốt, tiểu thư nhớ người."
Diệp Tri Vân hừ lạnh một tiếng, "Đừng nịnh hót nữa, ta biết nha đầu kia có ý kiến với ta."
Ban đầu là chuyện Tĩnh nhi kế vị.
Thứ hai chắc là chuyện của hai nha đầu Nhạc gia kia.
Nhưng ông... cũng đau đầu không phải sao? Là ai mà ông phải sai Nhạc Thiếu Sâm nằm vùng, là ai khiến ông đẩy Nhạc Thiếu Sâm vào kết quả này?
Ông cũng có nỗi khổ của ông.
Không phải tất cả đều vì Tĩnh nhi sao? Nha đầu Mạt nhi này, sao lại không thông cảm cho ông chứ?
Bỗng nhiên ông vuốt mặt một cái, "Lão già ta còn sống được mấy ngày chứ? Các ngươi đã chê ta rồi..."
Nhìn ông như vậy, đâu còn là sư phụ ngày trước, mấy đệ tử nhìn nhau, nhất thời chân tay luống cuống không biết làm sao.
Lan Nhược vội nói: "Sư phụ, người, người, ... Đệ tử đi nói với tiểu thư...."
Rõ là... nàng bất đắc dĩ đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt của Diệp Tri Vân lim dim, lướt qua một vòng, "Đi rồi."
Lưu Vân bất đắc dĩ, xoa trán, "Đi rồi."
Lưu Hỏa cười nói: "Sư phụ, người càng ngày càng xảo quyệt rồi."
Diệp Tri Vân nói: "Xú tiểu tử, không phải lão tử cũng là bất đắc dĩ sao? Cho người đưa hai nha đầu kia về, đừng để các nàng suốt ngày khóc lóc, tự tạo nghiệp không thể sống."
Câu cuối là ông tự nói với mình,
Lưu Vân Lưu Hỏa lại cho là nói với hai tỷ muội kia, cười cười, ra ngoài giải quyết.
Đầu canh tuất, Kim Kết tự mình mang canh Tô Mạt nấu đến, hai tỷ muội kia cũng đang ở trong thư phòng của Hoàng Phủ Cẩn, một bên thêm nhang, một bên dọn dẹp phòng, thật ra cũng không có gì phải dọn, chỉ là đang giả vờ.
Lan Nhược nhanh chóng đi đến, quỳ ở trước giường, lưng vẫn thẳng tắp.
Diệp Tri Vân biết sau khi đi theo Tô Mạt, đã có thêm vài phần ngạo khí, công lực cũng có tiến bộ, trong lòng ông cũng thấy vừa lòng, nhưng nhìn bộ dạng cung kính, ít đi vài phần thân thiết với ông, trong lòng không rõ tư vị.
"Khụ khụ, xem ra nha đầu kia đối xử với ngươi không tệ, khiến ngươi quên luôn lão già ta rồi."
Lưu Vân Lưu Hỏa: "...."
Sao nghe thấy giống như đang ghen vậy?
Lan Nhược miễn cưỡng cười một cái: "Sư phụ, người nói gì vậy. Tiểu thư cũng vì nghĩ cho người, người hiện giờ cần chuyên tâm dưỡng thương, không thể tức giận, không cần quan tâm đến việc của người khác, đối với thân thể không tốt, tiểu thư nhớ người."
Diệp Tri Vân hừ lạnh một tiếng, "Đừng nịnh hót nữa, ta biết nha đầu kia có ý kiến với ta."
Ban đầu là chuyện Tĩnh nhi kế vị.
Thứ hai chắc là chuyện của hai nha đầu Nhạc gia kia.
Nhưng ông... cũng đau đầu không phải sao? Là ai mà ông phải sai Nhạc Thiếu Sâm nằm vùng, là ai khiến ông đẩy Nhạc Thiếu Sâm vào kết quả này?
Ông cũng có nỗi khổ của ông.
Không phải tất cả đều vì Tĩnh nhi sao? Nha đầu Mạt nhi này, sao lại không thông cảm cho ông chứ?
Bỗng nhiên ông vuốt mặt một cái, "Lão già ta còn sống được mấy ngày chứ? Các ngươi đã chê ta rồi..."
Nhìn ông như vậy, đâu còn là sư phụ ngày trước, mấy đệ tử nhìn nhau, nhất thời chân tay luống cuống không biết làm sao.
Lan Nhược vội nói: "Sư phụ, người, người, ... Đệ tử đi nói với tiểu thư...."
Rõ là... nàng bất đắc dĩ đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
Ánh mắt của Diệp Tri Vân lim dim, lướt qua một vòng, "Đi rồi."
Lưu Vân bất đắc dĩ, xoa trán, "Đi rồi."
Lưu Hỏa cười nói: "Sư phụ, người càng ngày càng xảo quyệt rồi."
Diệp Tri Vân nói: "Xú tiểu tử, không phải lão tử cũng là bất đắc dĩ sao? Cho người đưa hai nha đầu kia về, đừng để các nàng suốt ngày khóc lóc, tự tạo nghiệp không thể sống."
Câu cuối là ông tự nói với mình,
Lưu Vân Lưu Hỏa lại cho là nói với hai tỷ muội kia, cười cười, ra ngoài giải quyết.
Đầu canh tuất, Kim Kết tự mình mang canh Tô Mạt nấu đến, hai tỷ muội kia cũng đang ở trong thư phòng của Hoàng Phủ Cẩn, một bên thêm nhang, một bên dọn dẹp phòng, thật ra cũng không có gì phải dọn, chỉ là đang giả vờ.
/2424
|