Sau khi ăn xong, gọi người vào dọn dẹp, hắn bắt đầu tập trung xử lý công việc, sau đó luyện công rồi đi nghỉ.
Mấy ngày liên tiếp đều diễn ra như vậy.
Tô Mạt một bên bận rộn xử lý công việc buôn bán, một bên phải cẩn thận phân tích tình hình trước mắt, nàng có cảm giác là hoàng đế thật sự đã buông lỏng cảnh giác với Tô gia, có thể là liên quan đến việc hiện tại phụ thân đã không còn thực quyền gì trong tay.
Một đại tướng quân oai phong một phương, nhưng trong ty không có binh khí, dù có lợi hại đến đâu cũng không thể làm nên chuyện gì lớn, cho nên hoàng đế không cần đề phòng ông nữa.
Thỉnh thoảng, hoàng đế cũng có ban thưởng châu báu, còn cho gọi Tô Nhân Vũ là Tô lão phu nhân tiến cung nói chuyện, luôn nói về những chuyện ngày trước.
Theo như phán đoán của Tô Nhân Vũ và lão phu nhân, hoàng đế thật sự đồng ý cho Tô gia rút khỏi, ly khai kinh thành an ổn sống nốt quãng đời còn lại, cũng có thể xem là trước sau vẹn toàn rồi.
Vì vậy Tô Nhân Vũ vô cùng cảm kích, tuy là hoàng đế có lỗi với ông, nhưng nếu có thể bảo vệ mẫu thân và con của ông, với ông như vậy là quá đủ rồi, cần phải cảm ơn đại ơn đại đức này của hoàng đế.
Hôm nay, Lưu Ngọc lại đến truyền chỉ, để cho Tô Nhân Vũ và lão phu nhân tiến cung.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, mà Lưu Ngọc luôn đảm bảo là không có nguy hiểm gì, Tô Mạt cũng yên tâm để bà nội và phụ thân đi, đồng thời cũng phái người đi theo bảo vệ.
Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn cũng đã nói qua, gần đây sức khỏe của hoàng đế không được tốt, có thể là do cảm thấy cô đơn nên muốn tìm người cùng nói chuyện.
Hầu hết chính sự đều đẩy cho mấy vương gia bọn họ giải quyết, trừ những chính sách quan trọng còn lại thì hoàng đế đều phủi tay mặc kệ.
Tô Mạt càng thêm yên tâm, có hắn ở trong cung chiếu cố, bà nội và phụ thân tất nhiên là sẽ bình an không có việc gì, nàng cũng có thể an tâm xử lý việc của mình.
Mục tiêu của nàng là âm thầm đưa một phần tài sản và việc làm ăn ra ngoài, ít nhất là phải chuyển sang hoạt động bí mật, không để cho người khác thấy có liên quan gì với Tô gia.
Như vậy, khi đó Tô gia không còn quyền lực trong triều, cũng không có gì nổi bật trong buôn bán, hoàng đế có thể hoàn toàn buông xuống đề phòng với bọn họ.
Nhìn ngoài trời đã sắp tối, phụ thân và bà nội vào cung chưa về, nàng liền đặt sổ sách xuống, đưa những sổ sách mình và Kim Kết đã làm xong cho Tô Việt, "Nhị ca, đã không còn sớm nữa, hay là chúng ta về nhà trước đi."
Mấy ngày liên tiếp đều diễn ra như vậy.
Tô Mạt một bên bận rộn xử lý công việc buôn bán, một bên phải cẩn thận phân tích tình hình trước mắt, nàng có cảm giác là hoàng đế thật sự đã buông lỏng cảnh giác với Tô gia, có thể là liên quan đến việc hiện tại phụ thân đã không còn thực quyền gì trong tay.
Một đại tướng quân oai phong một phương, nhưng trong ty không có binh khí, dù có lợi hại đến đâu cũng không thể làm nên chuyện gì lớn, cho nên hoàng đế không cần đề phòng ông nữa.
Thỉnh thoảng, hoàng đế cũng có ban thưởng châu báu, còn cho gọi Tô Nhân Vũ là Tô lão phu nhân tiến cung nói chuyện, luôn nói về những chuyện ngày trước.
Theo như phán đoán của Tô Nhân Vũ và lão phu nhân, hoàng đế thật sự đồng ý cho Tô gia rút khỏi, ly khai kinh thành an ổn sống nốt quãng đời còn lại, cũng có thể xem là trước sau vẹn toàn rồi.
Vì vậy Tô Nhân Vũ vô cùng cảm kích, tuy là hoàng đế có lỗi với ông, nhưng nếu có thể bảo vệ mẫu thân và con của ông, với ông như vậy là quá đủ rồi, cần phải cảm ơn đại ơn đại đức này của hoàng đế.
Hôm nay, Lưu Ngọc lại đến truyền chỉ, để cho Tô Nhân Vũ và lão phu nhân tiến cung.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, mà Lưu Ngọc luôn đảm bảo là không có nguy hiểm gì, Tô Mạt cũng yên tâm để bà nội và phụ thân đi, đồng thời cũng phái người đi theo bảo vệ.
Hơn nữa, Hoàng Phủ Cẩn cũng đã nói qua, gần đây sức khỏe của hoàng đế không được tốt, có thể là do cảm thấy cô đơn nên muốn tìm người cùng nói chuyện.
Hầu hết chính sự đều đẩy cho mấy vương gia bọn họ giải quyết, trừ những chính sách quan trọng còn lại thì hoàng đế đều phủi tay mặc kệ.
Tô Mạt càng thêm yên tâm, có hắn ở trong cung chiếu cố, bà nội và phụ thân tất nhiên là sẽ bình an không có việc gì, nàng cũng có thể an tâm xử lý việc của mình.
Mục tiêu của nàng là âm thầm đưa một phần tài sản và việc làm ăn ra ngoài, ít nhất là phải chuyển sang hoạt động bí mật, không để cho người khác thấy có liên quan gì với Tô gia.
Như vậy, khi đó Tô gia không còn quyền lực trong triều, cũng không có gì nổi bật trong buôn bán, hoàng đế có thể hoàn toàn buông xuống đề phòng với bọn họ.
Nhìn ngoài trời đã sắp tối, phụ thân và bà nội vào cung chưa về, nàng liền đặt sổ sách xuống, đưa những sổ sách mình và Kim Kết đã làm xong cho Tô Việt, "Nhị ca, đã không còn sớm nữa, hay là chúng ta về nhà trước đi."
/2424
|