Tô Việt cùng Tô Mạt phân phó mọi người làm việc, sau đó Tô Mạt lại giúp Tô Việt băng bó vết thương ở cổ.
Tô Mạt thân thiết nói: "Nhị ca cũng thật là, nếu lần sau có xảy ra chuyện như vậy thì huynh cứ trực tiếp cho người trói lại là được."
Tô Việt cười khổ, "Dù sao hắn cũng là đại ca."
Tô Mạt hừ nói: "Hắn hận không thể ăn chúng ta luôn."
Tô Việt nhìn Tô Trì một cái, chống lại ánh mắt oán độc, trong lòng không khỏi sợ hãi, vội vàng bước nhanh hơn, cùng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi ra ngoài.
Hắn cảm thấy mình thật may mắn, ngay từ đầu đã chọn đứng cùng môn phe với Mạt nhi.
Tô Mạt đưa Hoàng Phủ Cẩn ra cửa, hai người không đi đến cửa chính, vẫn giống như trước đi ra đường cửa bên.
Đi trên con đường đá vụn, thả chậm cước bộ, tiếng gió nhè nhẹ, Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên bật cười, "Mạt nhi không làm một nữ vương thật là đáng tiếc."
Khí thế của nàng có thể thống trị cả thiên hạ, có mấy nam nhân có thể so được? Thật sự khiến hắn không thể dời mắt đi được.
Tô Mạt nghịch ngợm trợn mắt nhìn hắn, ánh đèn lồng mỏng manh, hắn lại nhìn thấy rõ ràng, bật cười vui vẻ, đưa tay ngắt mũi nàng một cái, "Nàng yên tâm, khi rời khỏi Đại Chu, ta nhất định sẽ để nàng làm chuyện bản thân muốn, sẽ không làm mai một tài năng của nàng đâu."
Tô Mạt than thầm, hắn cứ dung túng nàng như vậy, rõ ràng hắn mới là một đế vương tốt, lại buông giang sơn, để ở lại bên cạnh nàng.
Trên thế gian này có được mấy nam nhân đồng ý đứng sau lưng nữ nhân, để nàng che đi mất hào quang của bản thân.
Nàng cười rộ lên, không phải, Tĩnh thiếu gia của nàng, ai cũng không ngăn được vầng hào quang của hắn, dù có muốn giấu đi thì cũng vẫn tỏa sáng bốn phía.
Hắn càng khiêm tốn thì lại càng khiến cho người khác không dám khinh thường!
"Cẩn ca ca, huynh nói xem có phải là ta quản quá nhiều không? Tô Trì muốn nạp thiếp, cũng không phải là chuyện ta cần quan tâm, đối với huynh..." Nàng chu môi, nàng chỉ là không quen nhìn.
Hoàng Phủ Cẩn cười cười, "Dù sao thì ta biết rằng, ta chỉ muốn một người là đủ rồi, nam nhân khác thế nào thì ta không quan tâm tới."
Tô Mạt liếc mắt nhìn hắn một cái, nhớ tới hai tỷ muội kia, đáng tiếc nàng không thể khiến Hoàng Phủ Cẩn đeo một cái bảng "Ta đã có Mạt nhi, nữ nhân chớ tới gần", cho nên từ nay về sau có lẽ vẫn sẽ có những nữ nhân không biết sống chết, cho rằng có thể cướp hắn khỏi nàng.
Có một số nữ nhân quá tự tin vào sức quyến rũ của chính bản thân.
Sau khi tiễn Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt đi đến chỗ ở của đại tỷ, Tô Hinh Nhi đang an ủi đại tẩu.
Vừa thấy Tô Mạt đứng dậy, mọi người liền đứng dậy, các nàng đã nghe nha hoàn nói lại, biết Tô Mạt đã ra tay trừng phạt Tô Trì.
Tô Mạt thân thiết nói: "Nhị ca cũng thật là, nếu lần sau có xảy ra chuyện như vậy thì huynh cứ trực tiếp cho người trói lại là được."
Tô Việt cười khổ, "Dù sao hắn cũng là đại ca."
Tô Mạt hừ nói: "Hắn hận không thể ăn chúng ta luôn."
Tô Việt nhìn Tô Trì một cái, chống lại ánh mắt oán độc, trong lòng không khỏi sợ hãi, vội vàng bước nhanh hơn, cùng Tô Mạt và Hoàng Phủ Cẩn đi ra ngoài.
Hắn cảm thấy mình thật may mắn, ngay từ đầu đã chọn đứng cùng môn phe với Mạt nhi.
Tô Mạt đưa Hoàng Phủ Cẩn ra cửa, hai người không đi đến cửa chính, vẫn giống như trước đi ra đường cửa bên.
Đi trên con đường đá vụn, thả chậm cước bộ, tiếng gió nhè nhẹ, Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên bật cười, "Mạt nhi không làm một nữ vương thật là đáng tiếc."
Khí thế của nàng có thể thống trị cả thiên hạ, có mấy nam nhân có thể so được? Thật sự khiến hắn không thể dời mắt đi được.
Tô Mạt nghịch ngợm trợn mắt nhìn hắn, ánh đèn lồng mỏng manh, hắn lại nhìn thấy rõ ràng, bật cười vui vẻ, đưa tay ngắt mũi nàng một cái, "Nàng yên tâm, khi rời khỏi Đại Chu, ta nhất định sẽ để nàng làm chuyện bản thân muốn, sẽ không làm mai một tài năng của nàng đâu."
Tô Mạt than thầm, hắn cứ dung túng nàng như vậy, rõ ràng hắn mới là một đế vương tốt, lại buông giang sơn, để ở lại bên cạnh nàng.
Trên thế gian này có được mấy nam nhân đồng ý đứng sau lưng nữ nhân, để nàng che đi mất hào quang của bản thân.
Nàng cười rộ lên, không phải, Tĩnh thiếu gia của nàng, ai cũng không ngăn được vầng hào quang của hắn, dù có muốn giấu đi thì cũng vẫn tỏa sáng bốn phía.
Hắn càng khiêm tốn thì lại càng khiến cho người khác không dám khinh thường!
"Cẩn ca ca, huynh nói xem có phải là ta quản quá nhiều không? Tô Trì muốn nạp thiếp, cũng không phải là chuyện ta cần quan tâm, đối với huynh..." Nàng chu môi, nàng chỉ là không quen nhìn.
Hoàng Phủ Cẩn cười cười, "Dù sao thì ta biết rằng, ta chỉ muốn một người là đủ rồi, nam nhân khác thế nào thì ta không quan tâm tới."
Tô Mạt liếc mắt nhìn hắn một cái, nhớ tới hai tỷ muội kia, đáng tiếc nàng không thể khiến Hoàng Phủ Cẩn đeo một cái bảng "Ta đã có Mạt nhi, nữ nhân chớ tới gần", cho nên từ nay về sau có lẽ vẫn sẽ có những nữ nhân không biết sống chết, cho rằng có thể cướp hắn khỏi nàng.
Có một số nữ nhân quá tự tin vào sức quyến rũ của chính bản thân.
Sau khi tiễn Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt đi đến chỗ ở của đại tỷ, Tô Hinh Nhi đang an ủi đại tẩu.
Vừa thấy Tô Mạt đứng dậy, mọi người liền đứng dậy, các nàng đã nghe nha hoàn nói lại, biết Tô Mạt đã ra tay trừng phạt Tô Trì.
/2424
|