Tô Nhu Nhi quay sang nhìn Tô Mạt một cái, "Tỷ đi xem thế nào."
Tô Mạt gật đầu, nói với Kim Kết: "Em đi gọi Lan Nhược tới đây, ta có chút việc muốn nàng ấy làm."
Kim Kết a lên một tiếng, "Tiểu thư, Lan Nhược không có ở trong phủ, nàng ấy đến vương phủ rồi ạ."
Tô Mạt kinh ngạc nói: "Vương phủ?" Thật là là lạ, thường ngày Lan Nhược đều ngây ngốc bên người nàng đợi nàng sai bảo, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao rồi. Nàng nghi ngờ quay sang nhìn Kim Kết một cái, Kim Kết vội vàng giả bộ chỉnh sửa mấy đóa hoa.
Tô Mạt nhìn nàng hái những bông hoa hải đường đã héo xuống, vội nói: "Đưa những chậu hoa này ra chỗ khác, khi nào Lan Nhược trở về thì bảo nàng tới tìm ta. Ta đến chỗ tổ mẫu nói chuyện một chút."
Kim Kết nhanh chóng đáp lời, cầm chậu hoa chạy đi.
Lan Nhược ở lại vương phủ khá lâu, muốn biết được Hoàng Phủ Giới nói chuyện gì với thiếu gia nhà mình kỳ thật không khó, với khinh công của nàng, Hoàng Phủ Giới sẽ không phát hiện ra, nhưng thiếu gia nhà mình chắc chắn sẽ biết.
Bởi vì không có sự cho phép của tiểu thư hay thiếu gia, nên nàng không dám tự tiện đi nghe lén, vì thế sai một người làm đi gọi Lưu Vân đến, muốn nhờ Lưu Vân bưng trà đổ nước nhân cơ hội nghe ngóng một chút.
Lưu Vân cười nói: "Hẳn là tiểu thư bảo ngươi tới đi."
Lan Nhược liếc mắt nhìn hắn, "Ngươi quản nhiều vậy. Có giúp hay không?"
Lưu Vân gật đầu: "Đi thôi."
Lan Nhược vẫn đứng im, "Tự ngươi đi đi."
Lưu Vân cười: "Ngươi đi cùng ta, sau đó đứng bên ngoài chờ, tự mình nghe không phải là rõ hơn sao."
Lan Nhược nghĩ thấy cũng được, liền đi theo, hai người đi đến phòng nhỏ bên ngoài thư phòng giả vờ như đang pha trà và dọn dẹp sách vở.
Với công lực của hai người, người bên trong có thì thầm thì họ vẫn nghe được, huống hồ giọng nói của Hoàng Phủ Giới từ trước đến nay không hề nhỏ, cực kỳ rõ ràng.
"Nhị ca, huynh nghĩ cách đi a. Chẳng lẽ huynh trơ mắt để phụ hoàng đem ngôi vị truyền cho Ngũ ca sao?" Giọng nói của Hoàng Phủ Giới rất vội vàng, giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Ngược lại Hoàng Phủ Cẩn vẫn rất nhẹ nhàng trả lời, "Nếu ông ấy muốn truyền cho Lạc vương, vậy chứng tỏ Lạc vương là người có năng lực, đệ nên cao hứng mới phải chứ."
Hoàng Phủ Giới gấp đến nỗi muốn giậm chân, "Nhị ca, huynh sao lại không hiểu vậy, đệ nghĩ muốn huynh làm hoàng đế, sau khi phụ hoàng trăm tuổi, huynh làm hoàng đế, đệ sẽ thay huynh mang quân trấn thủ tứ phương, thiên hạ sau này là của Hoàng Phủ gia chúng ta, huynh có thể không cần lo lắng nữa. Không lần lo lắng phụ hoàng tính toán ra sao, không cần sợ tướng quân khác công cao chấn thủ hoặc có mưu đồ gây rối. Huynh sao lại không hiểu chứ!"
/2424
|