Tô Văn Nhi quỳ xuống, khiến tất cả mọi người đều giật mình, nàng ta dùng đầu gối tiến lên mấy bước, nắm lấy làn váy của Tô Mạt, vừa khóc vừa nói: “Mạt Nhi, Mạt Nhi, chẳng lẽ muội thấy chết mà không cứu sao? Tỷ cũng không phải vì bản thân mình, tỷ van cầu muội, dù muội có hận tỷ, muội có thể đánh, có thể mắng tỷ, thậm chí có thể giết tỷ, nhưng xin muội hãy cứu con trai của tỷ.”
Nước mắt của nàng ta rơi đầy mặt, dáng vẻ van xin, rất đáng thương.
Tô Mạt từng bước lui về sau, không để cho nàng bắt được làn váy, loại người như vậy chỉ liếc mắt nhìn cũng thấy ghê tởm.
Tô Văn Nhi khóc đến mức ngã xuống đất, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, một khắc trước nàng vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng vậy mà bây giờ lại ăn nói khép nép như vậy, trở mặt cũng không nhanh như vậy.
Tô Hinh Nhi giận dữ mắng: “Ngươi không cần giả bộ đáng thương ở đây, ngươi giống như rắn độc vậy, nếu ai thương xót cho ngươi sau này cũng sẽ bị ngươi cắn ngược lại.”
Tô Văn Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi có tư cách gì nói ta? Nếu như bọn họ không thương hại ngươi, ngươi có thể có ngày hôm nay sao? Ngươi đã sớm chết rồi?”
Tô Hinh Nhi giận dữ quát, “Ngươi thật không biết xấu hổ. Không đạt được mục đích liền ăn vạ! Người đâu, mau đuổi nàng ra ngoài!”
Tô Văn Nhi không chịu đi, khẩn cầu xin Tô Mạt: “Mạt Nhi, van cầu muội, Mạt Nhi, muội có thể cứu người không thân quen, tại sao không thể cứu tỷ tỷ của mình? Nếu muội không cứu con tỷ, nó sẽ bị Tả Nghi Lan và Hoàng Phủ Cẩn hại chết mất. Mạt Nhi, tỷ van cầu muội. Muội cứu nó được không?”
Tô Mạt nhàn nhạt nói: “Không phải chúng ta không quan tâm, mà là không thể làm gì được. Tỷ cũng thấy rồi đấy, hiện giờ Tô gia đang bị triều đình giám sát. Hơn nữa, đó là con trai của Tín vương, cũng là tôn tử của Bệ hạ, sao có thể có nguy hiểm được? Thay vì ở đây cầu xin muội, tỷ nên đến cầu xin Bệ hạ.”
Tô Văn Nhi lau nước mắt, cười lạnh nói: “Ta không ngờ các ngươi tự xưng mình là chính nghĩa, cũng chỉ là đám người máu lạnh, thấy chết mà không cứu mà thôi. Các ngươi có tư cách gì chỉ trích ta? Ai mà chả muốn hướng chỗ cao, nước lúc nào cũng chảy xuống dưới?”
Ánh mắt nàng âm độc nhìn chằm chằm mấy người Tô Mạt, “Các ngươi thấy chết mà không cứu, cẩn thận có báo ứng!”
Tô Hinh Nhi giận dữ tiến lên sai người nhanh chóng đuổi họ ra ngoài.
Tô Mạt từ từ bước tới, đứng trước mặt Tô Văn Nhi, nhẹ giọng nói: “Sườn phi nương nương sao không đến tìm Cố gia?”
Nghe nói mấy ngày trước Cố Chiêu vì sợ tội nên đã tự sát, vì vậy hoàng đế cũng không giận chó đánh mèo mà trừng phạt những người còn lại của Cố gia, chỉ nói là Cố Chiêu bị người khác lừa gạt, vứt xác hắn ở nơi hoang dã, Cố gia vẫn hoạt động như bình thường, điều này làm cho người khác rất khó hiểu.
Nước mắt của nàng ta rơi đầy mặt, dáng vẻ van xin, rất đáng thương.
Tô Mạt từng bước lui về sau, không để cho nàng bắt được làn váy, loại người như vậy chỉ liếc mắt nhìn cũng thấy ghê tởm.
Tô Văn Nhi khóc đến mức ngã xuống đất, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, một khắc trước nàng vẫn là bộ dạng cao cao tại thượng vậy mà bây giờ lại ăn nói khép nép như vậy, trở mặt cũng không nhanh như vậy.
Tô Hinh Nhi giận dữ mắng: “Ngươi không cần giả bộ đáng thương ở đây, ngươi giống như rắn độc vậy, nếu ai thương xót cho ngươi sau này cũng sẽ bị ngươi cắn ngược lại.”
Tô Văn Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, “Ngươi có tư cách gì nói ta? Nếu như bọn họ không thương hại ngươi, ngươi có thể có ngày hôm nay sao? Ngươi đã sớm chết rồi?”
Tô Hinh Nhi giận dữ quát, “Ngươi thật không biết xấu hổ. Không đạt được mục đích liền ăn vạ! Người đâu, mau đuổi nàng ra ngoài!”
Tô Văn Nhi không chịu đi, khẩn cầu xin Tô Mạt: “Mạt Nhi, van cầu muội, Mạt Nhi, muội có thể cứu người không thân quen, tại sao không thể cứu tỷ tỷ của mình? Nếu muội không cứu con tỷ, nó sẽ bị Tả Nghi Lan và Hoàng Phủ Cẩn hại chết mất. Mạt Nhi, tỷ van cầu muội. Muội cứu nó được không?”
Tô Mạt nhàn nhạt nói: “Không phải chúng ta không quan tâm, mà là không thể làm gì được. Tỷ cũng thấy rồi đấy, hiện giờ Tô gia đang bị triều đình giám sát. Hơn nữa, đó là con trai của Tín vương, cũng là tôn tử của Bệ hạ, sao có thể có nguy hiểm được? Thay vì ở đây cầu xin muội, tỷ nên đến cầu xin Bệ hạ.”
Tô Văn Nhi lau nước mắt, cười lạnh nói: “Ta không ngờ các ngươi tự xưng mình là chính nghĩa, cũng chỉ là đám người máu lạnh, thấy chết mà không cứu mà thôi. Các ngươi có tư cách gì chỉ trích ta? Ai mà chả muốn hướng chỗ cao, nước lúc nào cũng chảy xuống dưới?”
Ánh mắt nàng âm độc nhìn chằm chằm mấy người Tô Mạt, “Các ngươi thấy chết mà không cứu, cẩn thận có báo ứng!”
Tô Hinh Nhi giận dữ tiến lên sai người nhanh chóng đuổi họ ra ngoài.
Tô Mạt từ từ bước tới, đứng trước mặt Tô Văn Nhi, nhẹ giọng nói: “Sườn phi nương nương sao không đến tìm Cố gia?”
Nghe nói mấy ngày trước Cố Chiêu vì sợ tội nên đã tự sát, vì vậy hoàng đế cũng không giận chó đánh mèo mà trừng phạt những người còn lại của Cố gia, chỉ nói là Cố Chiêu bị người khác lừa gạt, vứt xác hắn ở nơi hoang dã, Cố gia vẫn hoạt động như bình thường, điều này làm cho người khác rất khó hiểu.
/2424
|