“Phụ hoàng, xin người không cần cố chấp như vậy!” Mặc dù cả một đêm không ngủ, nhưng tinh thần của Hoàng Phủ Cẩn vẫn rất tốt.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, nếu không phải sợ làm hỏng địa cung thì tại sao ông phải đợi bên ngoài? Ông đã sớm cho người dùng tên bắn chết bọn họ!
Ông phất tay ra hiệu cho binh lính thi hành mệnh lệnh như cũ, Diệp Tri Vân cười ha ha, không hề sợ hãi, “Đến ngày hôm nay, cũng nên kết thúc chuyện cũ.”
Ông hét to một tiếng, dùng khinh công nhảy lên giống như đại bàng giương cánh bay về phía hoàng đế.
Hoàng Phủ Giới vội vàng rút kiếm ra, “Bảo vệ bệ hạ.”
Lập tức một cơn mưa tên bay đến, Diệp Tri Vân lại không hề sợ những mũi tên đó, vẫn thẳng hướng cũ nhảy đến.
Tô Mạt không muốn đánh nhau, cũng không muốn cùng hoàng đế lật mặt khi cả gia đình chưa rời đi hoàn toàn, nàng nhỏ giọng nói: “Cẩn ca ca, tạm thời chế trụ hoàng đế, để cho ông ấy không thể thương tổn đến chúng ta, cho phép chúng ta rời khỏi kinh thành, không can dự đến chuyện triều đình nữa.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, gia nhập cùng Diệp Tri Vân, Tô Mạt chỉ huy đám người A Lý phụ trợ cho hai người.
Mặc dù số lượng thị vệ đông, nhưng thực lực của hai bên chênh lệch khá nhiều, cao thủ so chiêu, chỉ cần có chút sơ suất liền thất bại, hoàng đế không ngừng thúc giục binh lính. Khi Hoàng Phủ Cẩn giữ được cổ họng của hoàng đế liền nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, xin ngài hạ lệnh dừng lại.”
Đối với người cha này, trước đây hắn không có hy vọng gì cả, sau này mới có chút cảm động nhưng từ khi nghe Vu Hận Sinh nói ra chân tướng sự việc, hắn không có cách nào tiếp nhận được, cũng không có cách nào tha thứ được.
Hắn không thể nào tha thứ được cho hoàng đế vì dã tâm của mình mà giết hại hoàng hậu và Thục phi, hơn nữa ông ấy còn hạ lệnh giết chết hài tử của hoàng hậu, dù đó chỉ là một đứa con nít chưa biết gì.
Hôm nay, hắn không thể cao thượng đến mức gọi ông ấy một tiếng phụ thân.
Con không thể giết cha, nhưng hắn không muốn có bất kỳ quan hệ nào ràng buộc nào cả, cách tốt nhất là từ giờ coi nhau là người lạ, không bao giờ gặp lại nữa.
Hoàng đế bắt đầu trở nên run rẩy, ông không tin Hoàng Phủ Cẩn lại đối xử với ông như vậy, nếu như Hoàng Phủ Cẩn có ý muốn giết mình thì đã sớm giết ông rồi, nhưng trải qua nhiều điều bất công như vậy, hắn cũng không tỏ thái độ gì.
Hắn…?
Hoàng đế thấp giọng nói: “Tề vương, ngươi muốn làm gì?”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Thần chỉ muốn xin bệ hạ một đạo thánh chỉ, cho phép ta rời khỏi triều đình, trở về sơn dã, từ nay về sau không quan tâm đến chuyện triều đình nữa.”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi, ngươi, ngươi muốn kết thúc mọi chuyện tại đây sao?”
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn, nếu không phải sợ làm hỏng địa cung thì tại sao ông phải đợi bên ngoài? Ông đã sớm cho người dùng tên bắn chết bọn họ!
Ông phất tay ra hiệu cho binh lính thi hành mệnh lệnh như cũ, Diệp Tri Vân cười ha ha, không hề sợ hãi, “Đến ngày hôm nay, cũng nên kết thúc chuyện cũ.”
Ông hét to một tiếng, dùng khinh công nhảy lên giống như đại bàng giương cánh bay về phía hoàng đế.
Hoàng Phủ Giới vội vàng rút kiếm ra, “Bảo vệ bệ hạ.”
Lập tức một cơn mưa tên bay đến, Diệp Tri Vân lại không hề sợ những mũi tên đó, vẫn thẳng hướng cũ nhảy đến.
Tô Mạt không muốn đánh nhau, cũng không muốn cùng hoàng đế lật mặt khi cả gia đình chưa rời đi hoàn toàn, nàng nhỏ giọng nói: “Cẩn ca ca, tạm thời chế trụ hoàng đế, để cho ông ấy không thể thương tổn đến chúng ta, cho phép chúng ta rời khỏi kinh thành, không can dự đến chuyện triều đình nữa.”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu, gia nhập cùng Diệp Tri Vân, Tô Mạt chỉ huy đám người A Lý phụ trợ cho hai người.
Mặc dù số lượng thị vệ đông, nhưng thực lực của hai bên chênh lệch khá nhiều, cao thủ so chiêu, chỉ cần có chút sơ suất liền thất bại, hoàng đế không ngừng thúc giục binh lính. Khi Hoàng Phủ Cẩn giữ được cổ họng của hoàng đế liền nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, xin ngài hạ lệnh dừng lại.”
Đối với người cha này, trước đây hắn không có hy vọng gì cả, sau này mới có chút cảm động nhưng từ khi nghe Vu Hận Sinh nói ra chân tướng sự việc, hắn không có cách nào tiếp nhận được, cũng không có cách nào tha thứ được.
Hắn không thể nào tha thứ được cho hoàng đế vì dã tâm của mình mà giết hại hoàng hậu và Thục phi, hơn nữa ông ấy còn hạ lệnh giết chết hài tử của hoàng hậu, dù đó chỉ là một đứa con nít chưa biết gì.
Hôm nay, hắn không thể cao thượng đến mức gọi ông ấy một tiếng phụ thân.
Con không thể giết cha, nhưng hắn không muốn có bất kỳ quan hệ nào ràng buộc nào cả, cách tốt nhất là từ giờ coi nhau là người lạ, không bao giờ gặp lại nữa.
Hoàng đế bắt đầu trở nên run rẩy, ông không tin Hoàng Phủ Cẩn lại đối xử với ông như vậy, nếu như Hoàng Phủ Cẩn có ý muốn giết mình thì đã sớm giết ông rồi, nhưng trải qua nhiều điều bất công như vậy, hắn cũng không tỏ thái độ gì.
Hắn…?
Hoàng đế thấp giọng nói: “Tề vương, ngươi muốn làm gì?”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Thần chỉ muốn xin bệ hạ một đạo thánh chỉ, cho phép ta rời khỏi triều đình, trở về sơn dã, từ nay về sau không quan tâm đến chuyện triều đình nữa.”
Hoàng đế kinh ngạc nhìn hắn, “Ngươi, ngươi, ngươi muốn kết thúc mọi chuyện tại đây sao?”
/2424
|