Hoàng Phủ Cẩn không kịp nghĩ nhiều, ôm lấy Tô Mạt nhảy lên, đưa tay bắn một viên đạn về phía người áo trắng, Tô Mạt cũng bắn ra vài ngân châm, cắm vào mấy tên, khiến bọn chúng không thể tiến lên nữa.
Người áo trắng chỉ cảm thấy có vài luồng kình phong đánh tới, nếu không rút lại chưởng thì cánh tay của hắn sẽ bị phế bỏ, nhưng hắn không cam lòng bỏ qua cho Hoàng Phủ Giác, khi hắn ở giữa không trung liền tung ra một chưởng nữa, ngón tay liền bắn về mấy cây ngân châm về phía Hoàng Phủ Cẩn.
Chưởng phong của Hoàng Phủ Cẩn quét ngang, phần lớn kim châm đều bị đánh nát, không nhìn thấy nữa.
Hoàng Phủ Cản ở cách xa hắn một chút, chợt thấy mi tâm nhói lên, một luồng âm phong từ mi tâm hướng thẳng vào tim, hắn kêu lên một tiếng, lật người ngã xuống, mà hai tên thị vệ ở cạnh bị kim châm đánh trúng, mất mạng ngay lập tức.
Hoàng Phủ Cẩn ngăn mấy tên áo trắng lại, Tô Mạt liền nhân cơ hội đến gần Hoàng Phủ Giác, chỉ thấy mi tâm hắn có một chấm đỏ, sắc mặt đen lại, hàm răng đóng chặt, ngất đi.
Nàng vội lấy thuốc mà Hồ tiên sinh dùng phương pháp bí mật luyện thành để bảo vệ tính mạng, nhanh chóng cho hắn nuốt hai viên, quay lại nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, không cần dây dưa với bọn họ, chúng ta đi.”
Vừa nói xong, nàng liền lấy đạn tín hiệu tự chế ra, “vút” một tiếng, âm thanh tuy không lớn, nhưng lại có ánh sáng màu xanh.
Lập tức từ chỗ ẩn nấp có vài Mị ảnh kỵ sĩ xông tới, bọn họ dù không có võ công tuyệt đỉnh như Hoàng Phủ Cẩn, nhưng họ được huấn luyện chính là phối hợp và đánh bất ngờ, lúc Hoàng Phủ Cẩn đá bay một tên áo trắng , thời điểm đang ngăn cản hai tên khác thì sáu mị ảnh kỵ sĩ bay tới, bọn họ từ toàn thân đều là đồ đen, trên đầu cũng là mũ đen, trên tay cũng là găng tay đen, hai tay nâng lên, liền hiện ra bộ móng đặc biệt bay về phía những tên áo trắng, những chiếc móng bay ra đi kèm những sợi tơ tạo thành một tấm lưới, đây chính là thiên la địa võng mà Tô Mạt phát minh ra.
Mấy tên áo trắng không kịp tránh né, lập tức bị nhốt lại, chỉ có tên cầm đầu chạy thoát, hình như hắn đoán được đám người Hoàng Phủ Cẩn không đơn giản, cho nên không để ý đến đồng bọn, tự mình chạy trước.
Mà những tên áo trắng bị bắt lại, tự đánh một chưởng vào ngực mình, ngay lập tức có những dòng chất lỏng màu xanh bắn về phía đám người Hoàng Phủ Cẩn cùng mị ảnh kỵ sĩ.
Hoàng Phủ Cẩn dùng chưởng phong gạt chúng ra, dùng nội lực cản lại, tuy phần lớn đều bị chặn nhưng vẫn có một tên kỵ sĩ bị bắn trúng, người đó lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể liền bốc khói trắng, dần dần tan ra.
Người áo trắng chỉ cảm thấy có vài luồng kình phong đánh tới, nếu không rút lại chưởng thì cánh tay của hắn sẽ bị phế bỏ, nhưng hắn không cam lòng bỏ qua cho Hoàng Phủ Giác, khi hắn ở giữa không trung liền tung ra một chưởng nữa, ngón tay liền bắn về mấy cây ngân châm về phía Hoàng Phủ Cẩn.
Chưởng phong của Hoàng Phủ Cẩn quét ngang, phần lớn kim châm đều bị đánh nát, không nhìn thấy nữa.
Hoàng Phủ Cản ở cách xa hắn một chút, chợt thấy mi tâm nhói lên, một luồng âm phong từ mi tâm hướng thẳng vào tim, hắn kêu lên một tiếng, lật người ngã xuống, mà hai tên thị vệ ở cạnh bị kim châm đánh trúng, mất mạng ngay lập tức.
Hoàng Phủ Cẩn ngăn mấy tên áo trắng lại, Tô Mạt liền nhân cơ hội đến gần Hoàng Phủ Giác, chỉ thấy mi tâm hắn có một chấm đỏ, sắc mặt đen lại, hàm răng đóng chặt, ngất đi.
Nàng vội lấy thuốc mà Hồ tiên sinh dùng phương pháp bí mật luyện thành để bảo vệ tính mạng, nhanh chóng cho hắn nuốt hai viên, quay lại nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, không cần dây dưa với bọn họ, chúng ta đi.”
Vừa nói xong, nàng liền lấy đạn tín hiệu tự chế ra, “vút” một tiếng, âm thanh tuy không lớn, nhưng lại có ánh sáng màu xanh.
Lập tức từ chỗ ẩn nấp có vài Mị ảnh kỵ sĩ xông tới, bọn họ dù không có võ công tuyệt đỉnh như Hoàng Phủ Cẩn, nhưng họ được huấn luyện chính là phối hợp và đánh bất ngờ, lúc Hoàng Phủ Cẩn đá bay một tên áo trắng , thời điểm đang ngăn cản hai tên khác thì sáu mị ảnh kỵ sĩ bay tới, bọn họ từ toàn thân đều là đồ đen, trên đầu cũng là mũ đen, trên tay cũng là găng tay đen, hai tay nâng lên, liền hiện ra bộ móng đặc biệt bay về phía những tên áo trắng, những chiếc móng bay ra đi kèm những sợi tơ tạo thành một tấm lưới, đây chính là thiên la địa võng mà Tô Mạt phát minh ra.
Mấy tên áo trắng không kịp tránh né, lập tức bị nhốt lại, chỉ có tên cầm đầu chạy thoát, hình như hắn đoán được đám người Hoàng Phủ Cẩn không đơn giản, cho nên không để ý đến đồng bọn, tự mình chạy trước.
Mà những tên áo trắng bị bắt lại, tự đánh một chưởng vào ngực mình, ngay lập tức có những dòng chất lỏng màu xanh bắn về phía đám người Hoàng Phủ Cẩn cùng mị ảnh kỵ sĩ.
Hoàng Phủ Cẩn dùng chưởng phong gạt chúng ra, dùng nội lực cản lại, tuy phần lớn đều bị chặn nhưng vẫn có một tên kỵ sĩ bị bắn trúng, người đó lập tức kêu lên thảm thiết, thân thể liền bốc khói trắng, dần dần tan ra.
/2424
|