Trong lòng của Hoàng Phủ Cẩn rất bình thản, có nàng ở bên cạnh, mọi điều hắn làm đều được như ý, thật sự rất thỏa mãn, mà huyền tâm kinh mà hắn tu luyện, vốn phải tìm cách hợp nhất những suy nghĩ, mới có thể đạt được cảnh giới cao nhất. Hắn mới chỉ chạm vào cánh cửa thôi. Nhưng hắn không dám nói, nếu như nàng biết hắn mới đến ngưỡng cửa mà đạt được mức độ như vậy, nhất định sẽ cho là hắn quá khiêm tốn.
Hắn cưng chiều ôm lấy nàng, chỉnh lại tóc mai cho nàng, dịu dàng nói: “Có nàng ở bên cạnh, những chuyện vụn vặt kia không làm ta mệt mỏi chút nào.”
Tô Mạt cười nhẹ, “Ta ghen tỵ” Sau đó nàng vịn cổ hắn xuống.
Lúc này Lan Nhược bước vào, đối với chuyện hai người thân mật như vậy nàng quen lắm rồi, vừa cười vừa báo cáo.
Tô Mạt nói: “Có muốn biết vì sao không?”
Nàng không cảm thấy Hoàng Phủ Tuyên là nam nhân yếu đuối, không phải vì không thể làm hoàng đế mà phát điên, có thể đây là kế hoạch của hắn? Vu Hận Sinh có thể ẩn nấp ở nơi của hắn, chỉ sợ giữa hai người có mâu thuẫn gì, lần đó Tô Văn Nhi dáng vẻ dương dương đắc ý như vậy đủ để nói lên tất cả, con trai của nàng có thể làm thái tử.
Tô Mạt cười rộ lên, “Nếu thật là như vậy, chúng ta có thể ngư ông đắc lợi, cũng tránh bị dính vào.”
Cứ để bọn họ đấu đá lẫn nhau, dù sao nàng và Hoàng Phủ Cẩn không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế.
Hai người đi tìm Tô Nhân Vũ nói chuyện, không lâu sau, người làm ở quán trà đến nói, Tiêu công tử mời họ đến uống trà.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt ngồi xe ngựa đến quán trà, hôm nay chính là ngày cuối năm, trên đường kẻ qua người lại rất là náo nhiệt, bọn họ không bị ảnh hưởng bởi cuộc nội chiến, mặc dù hoàng đế bị bệnh nhẹ, nhưng cũng không có cấm dân chúng đón năm mới, do đó trên đường vô cùng đông đúc.
Tiêu Vũ Lâu ngồi cạnh cửa sổ của một gian phòng trang nhã, nhìn Hoàng Phủ Cẩn đỡ Tô Mạt xuống xe ngựa, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại rất sáng, Lôi Hoa đứng bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Công tử, ngài thật sự vì Tần Nguyên Quân mà mạo hiểm sao?”
Tiêu Vũ Lâu nhàn nhạt nói: “Không phải vì Tần Nguyên Quân, là vì nàng.”
Hắn chỉ về phía Tô Mạt, mặc dù quen biết không lâu, nhưng hắn biết nàng là cô gái trọng tình cảm, hơn nữa đối với Tô Nhu Nhi có quan tâm đặc biệt, mà Tần Nguyên Quân là hạnh phúc của Tô Nhu Nhi, hắn tin tưởng Tô Mạt sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào để cứu Tần Nguyên Quân.
Hắn giúp nàng, chính là giúp Hoàng Phủ Cẩn.
Hắn cưng chiều ôm lấy nàng, chỉnh lại tóc mai cho nàng, dịu dàng nói: “Có nàng ở bên cạnh, những chuyện vụn vặt kia không làm ta mệt mỏi chút nào.”
Tô Mạt cười nhẹ, “Ta ghen tỵ” Sau đó nàng vịn cổ hắn xuống.
Lúc này Lan Nhược bước vào, đối với chuyện hai người thân mật như vậy nàng quen lắm rồi, vừa cười vừa báo cáo.
Tô Mạt nói: “Có muốn biết vì sao không?”
Nàng không cảm thấy Hoàng Phủ Tuyên là nam nhân yếu đuối, không phải vì không thể làm hoàng đế mà phát điên, có thể đây là kế hoạch của hắn? Vu Hận Sinh có thể ẩn nấp ở nơi của hắn, chỉ sợ giữa hai người có mâu thuẫn gì, lần đó Tô Văn Nhi dáng vẻ dương dương đắc ý như vậy đủ để nói lên tất cả, con trai của nàng có thể làm thái tử.
Tô Mạt cười rộ lên, “Nếu thật là như vậy, chúng ta có thể ngư ông đắc lợi, cũng tránh bị dính vào.”
Cứ để bọn họ đấu đá lẫn nhau, dù sao nàng và Hoàng Phủ Cẩn không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế.
Hai người đi tìm Tô Nhân Vũ nói chuyện, không lâu sau, người làm ở quán trà đến nói, Tiêu công tử mời họ đến uống trà.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt ngồi xe ngựa đến quán trà, hôm nay chính là ngày cuối năm, trên đường kẻ qua người lại rất là náo nhiệt, bọn họ không bị ảnh hưởng bởi cuộc nội chiến, mặc dù hoàng đế bị bệnh nhẹ, nhưng cũng không có cấm dân chúng đón năm mới, do đó trên đường vô cùng đông đúc.
Tiêu Vũ Lâu ngồi cạnh cửa sổ của một gian phòng trang nhã, nhìn Hoàng Phủ Cẩn đỡ Tô Mạt xuống xe ngựa, vẻ mặt hắn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt lại rất sáng, Lôi Hoa đứng bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Công tử, ngài thật sự vì Tần Nguyên Quân mà mạo hiểm sao?”
Tiêu Vũ Lâu nhàn nhạt nói: “Không phải vì Tần Nguyên Quân, là vì nàng.”
Hắn chỉ về phía Tô Mạt, mặc dù quen biết không lâu, nhưng hắn biết nàng là cô gái trọng tình cảm, hơn nữa đối với Tô Nhu Nhi có quan tâm đặc biệt, mà Tần Nguyên Quân là hạnh phúc của Tô Nhu Nhi, hắn tin tưởng Tô Mạt sẽ không tiếc bất cứ cái giá nào để cứu Tần Nguyên Quân.
Hắn giúp nàng, chính là giúp Hoàng Phủ Cẩn.
/2424
|