Tả Minh Thụy khoát tay áo một cái, có người liền mời Lưu Tương cùng Cố Chiêu lui xuống.
Lưu Tương không hiểu, thét lớn một tiếng, người nọ không khách khí đánh ngất hắn, mang ra ngoài.
Cố Chiêu thấy thế, không thể làm gì khác liền mang mấy tên thị vệ lui xuống, hắn vất vả nuôi dưỡng thân tín của mình, mua chuộc không ít thị vệ, kết quả cục diện như thế, chống lại Nhạc Thiếu Sâm không chịu nổi một kích.
Tả Minh Thụy nhìn bọn họ lui xuống, Tô Mạt ngược lại đi lên trước, hắn nhìn nàng một cái, nàng đi tới bên bàn rót cho hoàng đế một chén nước.
Hoàng đế mặc dù cố gắng tự trấn định, hàm răng vẫn va nhẹ vào ly trà, phát ra âm thanh tinh tế.
Chờ hắn uống xong ly trà, Tả Minh Thụy nói: “Bệ Hạ, cựu thần ngu dốt nhưng hoàng ân trước đây không quên. Bệ Hạ còn nhớ Chiêu Bình sáu năm.”
Nhất thời hoàng đế cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹn, đau đến mức hắn không hô hấp được.Chiêu Bình sáu năm, hắn làm sao có thể quên được, hắn có hôn nhân mỹ mãn, khi đó hắn còn là hoàng phu, đó cũng chính là lúc hắn nảy ra ý định làm hoàng đế.
Năm đó vì vụ án Dương gia tư thông bán nước, hắn cùng nữ đế xảy ra cãi vã kịch liêt, cuối cùng hắn thắng, Dương gia cả nhà bị diệt.
Chuyện này sau đó được giữ kín, không ai dám nói tới, nhất là sau khi hắn lên làm hoàng đế, trong triều không hề có ai họ dương.
Ngực hắn vừa đau vừa buồn, “Ngươi muốn nói gì.”
Tả Minh Thụy chậm rãi nói: “Bệ Hạ, cha thần cùng Dương gia khi còn nhỏ từng là bạn tốt, sau đó Dương gia lên làm quan, cha thần vẫn như cũ tiêu dao điền viên. Dương gia vì không quên tình hữu nghị giữa hai nhà, liền đem đưa nhỏ đưa cho Tả gia, cho nên thần tử nhỏ đã ở Tả gia, nhiều người không biết thần có quan hệ với Dương gia. Chiêu Bình sáu năm, thần vừa vặn vào kinh đến Dương gia thăm người thân, liền gặp phải chuyện như thế. May mắn được nữ đế che chở, thần tìm được đường sống trong chỗ chết trở về Tả gia. Ban đầu thần muốn sống an nhàn, sau đó lại truyền đến tin nữ đế truyền vị …”
Hắn dừng lại câu chuyện, cho dù không nói, hoàng đế cũng hiểu, hắn là chịu ân của nữ đế, cho nên khi làm quan, tìm mọi cách đến gần, là chính vì ngày hôm nay?
“Là hoàng hậu trước kia lâm chung để lại cho ngươi mật chiếu?” Hoàng đế nắm tay thật chặt, giọng nói khô khốc không có sức sống.
Tả Minh Thụy lắc đầu, “Thần chưa bao giờ cùng tiên hoàng có bất kỳ trao đổi gì, nhưng thần nguyện ý ủng hộ hoàng hậu cùng hoàng tử của nàng không màng đến sống chết.”
Lưu Tương không hiểu, thét lớn một tiếng, người nọ không khách khí đánh ngất hắn, mang ra ngoài.
Cố Chiêu thấy thế, không thể làm gì khác liền mang mấy tên thị vệ lui xuống, hắn vất vả nuôi dưỡng thân tín của mình, mua chuộc không ít thị vệ, kết quả cục diện như thế, chống lại Nhạc Thiếu Sâm không chịu nổi một kích.
Tả Minh Thụy nhìn bọn họ lui xuống, Tô Mạt ngược lại đi lên trước, hắn nhìn nàng một cái, nàng đi tới bên bàn rót cho hoàng đế một chén nước.
Hoàng đế mặc dù cố gắng tự trấn định, hàm răng vẫn va nhẹ vào ly trà, phát ra âm thanh tinh tế.
Chờ hắn uống xong ly trà, Tả Minh Thụy nói: “Bệ Hạ, cựu thần ngu dốt nhưng hoàng ân trước đây không quên. Bệ Hạ còn nhớ Chiêu Bình sáu năm.”
Nhất thời hoàng đế cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹn, đau đến mức hắn không hô hấp được.Chiêu Bình sáu năm, hắn làm sao có thể quên được, hắn có hôn nhân mỹ mãn, khi đó hắn còn là hoàng phu, đó cũng chính là lúc hắn nảy ra ý định làm hoàng đế.
Năm đó vì vụ án Dương gia tư thông bán nước, hắn cùng nữ đế xảy ra cãi vã kịch liêt, cuối cùng hắn thắng, Dương gia cả nhà bị diệt.
Chuyện này sau đó được giữ kín, không ai dám nói tới, nhất là sau khi hắn lên làm hoàng đế, trong triều không hề có ai họ dương.
Ngực hắn vừa đau vừa buồn, “Ngươi muốn nói gì.”
Tả Minh Thụy chậm rãi nói: “Bệ Hạ, cha thần cùng Dương gia khi còn nhỏ từng là bạn tốt, sau đó Dương gia lên làm quan, cha thần vẫn như cũ tiêu dao điền viên. Dương gia vì không quên tình hữu nghị giữa hai nhà, liền đem đưa nhỏ đưa cho Tả gia, cho nên thần tử nhỏ đã ở Tả gia, nhiều người không biết thần có quan hệ với Dương gia. Chiêu Bình sáu năm, thần vừa vặn vào kinh đến Dương gia thăm người thân, liền gặp phải chuyện như thế. May mắn được nữ đế che chở, thần tìm được đường sống trong chỗ chết trở về Tả gia. Ban đầu thần muốn sống an nhàn, sau đó lại truyền đến tin nữ đế truyền vị …”
Hắn dừng lại câu chuyện, cho dù không nói, hoàng đế cũng hiểu, hắn là chịu ân của nữ đế, cho nên khi làm quan, tìm mọi cách đến gần, là chính vì ngày hôm nay?
“Là hoàng hậu trước kia lâm chung để lại cho ngươi mật chiếu?” Hoàng đế nắm tay thật chặt, giọng nói khô khốc không có sức sống.
Tả Minh Thụy lắc đầu, “Thần chưa bao giờ cùng tiên hoàng có bất kỳ trao đổi gì, nhưng thần nguyện ý ủng hộ hoàng hậu cùng hoàng tử của nàng không màng đến sống chết.”
/2424
|